Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Nghịch

Chương 990: Bức áp Hư Không Tử



- Tu Chân Liên Minh?
 
Vương Nguy lãnh đạm nhìn Hư Không Tử, lắc đầu nói:
 
- Thân phận rất cao!
 
Hồ Quyên cười khẽ, tùy ý liếc nhìn Hư Không Tử một cái. Đối với Tu Chân Liên Minh, hai vợ chồng nàng thật sự chưa bao giờ để vào mắt! Không phải là do tu vi của Trọng Huyền Tử không cao, cũng không phải thực lực của Tu Chân Liên Minh yếu kém mà là ở thân phận của hai người bọn hắn đều là đáng để kiêu ngạo. Nhất là Vương Nguy, tính cách bất khuất thì dù là Tiên giới năm đó đều được người người biết đến.
 
Chẳng qua hiện tại, biến cố đã trải qua vô số năm, tính cách của Vương Nguy cũng áp chế thật sâu, không dễ dàng hiển lộ ra. Nhưng tính cách bá đạo cũng không phải năm tháng có thể ma diệt!
 
Hai người Vương Nguy và Hồ Quyên là đệ tử của đệ nhất cường giả Tiên Đế Thanh Lâm! Dù là khi còn Tiên giới, uy danh hai người cũng đã rất hiển hách. Khi hai người bọn họ thành danh thì Tu Chân Liên Minh cũng chưa xuất hiện, chẳng qua chỉ là một đám luyện khí sĩ của Hạ giới mà thôi!
 
Thậm chí Cổ Yêu Bối La cũng nhếch miệng cười, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng. Bản thân hắn là Cổ Yêu, đối với tổ chức mới quật khởi Tu Chân Liên Minh tự nhiên cũng có chút mỉa mai. Khi hắn thành danh ở giới ngoại thì giới nội này vẫn là thiên hạ của Tiên giới!
 
Hơn nữa, dù nói vô số năm qua hắn bị vây khốn tại Yêu Linh chi địa nhưng thông qua rất nhiều tu sĩ đi đến nơi này, hắn cũng ít nhiều biết đến những sự tình có liên quan đến Tu Chân Liên Minh, thậm chí so với hiểu biết của nhiều người thì còn tỉ mỉ hơn.
 
- Trọng Huyền Tử sư huynh ngươi cũng là hạng người kiêu hùng. Nghe nói người này khi Tiên giới còn chưa sụp đổ thì là người nổi bật nhất bên trong đám luyện khí sĩ của Hạ giới! Thừa dịp Tiên giới gặp phải đại kiếp nạn, toàn bộ hủy diệt thì hắn là nhóm đầu tiên liều chết nhảy vào Tiên giới, cùng cướp đoạt với rât Tứ Thánh Tông Thanh Long và rất nhiều luyện khí sĩ nổi danh năm đó. Cuối cùng không biết hắn sử dụng phương pháp gì mà đạt được tuyệt đại bộ phận truyền thừa của Tiên giới! Lúc đó mới có Tu Chân Liên Minh! Người như hắn, Bối La ta cũng rất bội phục! Chỉ là ngươi… Bối La lắc lắc đầu, vẻ trào phúng trong mắt càng đậm!
 
Sắc mặt của Hư Không Tử âm trầm, ba người trước mắt này khiến đáy lòng hắn rất phẫn nộ nhưng vẫn mạnh mẽ đè nén xuống, chỉ về Vương Lâm mở miệng nói:
 
- Ta cùng với tên tiểu bối này có tư thù, hôm nay các vị đạo hữu nếu ra mặt thì việc này tạm thời bỏ qua. Lão phu hữa sẽ không gây phiền toái gì có hắn ở trong động phủ này! Lúc này đây, các vị đạo hữu cũng là vì cùng nhau tiến vào tầng tiếp theo, cần gì bởi vậy mà tổn thương hòa khí. Nếu vì vậy mà có ảnh hưởng tới việc đi tới thì quả thực không đáng giá!
 
Hàng trăm ý niệm lóe lên trong đầu Hư Không Tử, hắn vội vã nói nhanh! Những lời này của hắn ẩn chứa tâm kế. Đầu tiên là nhún nhường, hứa không lôi thôi với Vương Lâm ở trong này, lại còn lấy đại cục làm trọng, không đáng tạo ra một hồi chém giết!
 
Lấy thân phận và tu vi của hắn, có thể khiến hắn nói ra những lời này dĩ nhiên là cả đời này gần như là chuyện không có khả năng!
 
Hắc y nhân bên cạnh Hư Không Tử lẳng lặng đi ra xa rồi khoanh chân ngồi xuống, hiển nhiên là biểu lộ thái độ tuyệt không tham gia vào việc này. Chỉ có thôn cô mỹ phụ kia sắc mặt tái nhợt, đứng bên cạnh Hư Không Tử.
 
Vương Nguy thu hồi ánh mắt lạnh lẽo khỏi người Hư Không Tử. Giết tên Hư Không Tử này tuy không khó nhưng vẫn sẽ có phiền toái. Dù sao người này cũng là tu sĩ Toái Niết, tuy bị trọng thương nhưng nếu hắn là sư đệ của Trọng Huyền Tư, tất nhiên cũng có một số pháp bảo và thần thông bảo mệnh. Trước mắt hãy lấy việc nghĩ cách để cứu viện sư phụ làm trọng. Vì Vương Lâm mà giết người này thì cũng không cần nhất thời nóng nảy.
 
Mắt thấy chuyện này tựa hồ sẽ lặng lẽ trôi qua, đáy lòng Hư Không Tử cũng thầm thở phào một hơi. Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm lại đứng lên. Khoảnh khắc khi hắn đứng dậy, đồng tử trong hai mắt của Hư Không Tử lập tức co rút lại, nhìn chòng chọc vào Vương Lâm.
 
Nháy mắt khi hắn nhìn về phía Vương Lâm, Chu Dật ở bên cạnh Vương Lâm lập tức toàn thân tuôn ra hàn mang, cả người giống như một thanh lợi kiếm xuất vỏ, nhất thời liền hóa thành một đạo kiếm quang, lao thẳng về phía Hư Không Tử.
 
Khoảnh khắc khi Chu Dật lao ra, Vương Lâm lại bước tới một bước, tay phải bấm quyết, trong hai mắt liền xuất hiện hai ngọn lửa, phừng phừng thiêu đốt, từ tay phải, theo thân mình Vương Lâm lao lên lập tức hóa thành một con Chu Tước hỏa diễm! Con Chu Tước này kêu lên một tiếng, vỗ cánh lên, gần như cùng với kiếm quang của Chu Dật đồng thời nhằm về phía Hư Không Tử.
 
- Các ngươi muốn chết!?
 
Sát khí hiện lên trong mắt của Hư Không Tử, tay phải hắn vung lên, lập tức có một cơn lốc xoáy màu vàng đất trống rỗng xuất hiện, quét mạnh về phía trước.
 
Vương Nguy vốn không muốn ra tay nhưng chứng kiến Vương Lâm và Chu Dật đột nhiên lao lên thì nếu hắn không xuất thủ, Vương Lâm và Chu Dật dĩ nhiên có thể sẽ gặp nguy hiểm. Chu Dật không thể chết được, Vương Lâm cũng mang thi thể Thanh Sương tới cũng không thể chết!
 
Trong khi thầm than, tay phải Vương Nguy chỉ về phía trước, lập tức có một màn nước màu lam đột nhiên xuất hiện, phát ra quang mang nhiều màu đột nhiên lao thẳng tới phía trước! Tốc độ này quá nhanh, cơ hồ nháy mắt đã tới phía trước cơn lốc xoáy màu vàng đất của Hư Không Tử.
 
- Phong!
 
Vương Nguy bình tĩnh mở miệng nói.
 
Nháy mắt khi hắn thốt ra lời này,màn nước nhiều màu liền hóa thành một mảnh hơi nước, tràn ngập xung quanh bốn phía cơn lốc xoáy màu vàng kia. Nó vừa tản ra lập tức co lại, trong tiếng bang bang đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong cơn lốc xoáy màu vàng này.
 
Lập tức lốc xoáy dường như yên lặng, đình chỉ xoay tròn, ầm một tiếng, hóa thành vô số đất cát quét ngang về bốn phía. Một phen tâm kế hoãn binh của Hư Không Tử đã vì Vương Lâm ra tay trước mà thất bại ngay trong gang tấc. Đối với sự táo bạo và tâm cơ của Vương Lâm, Hư Không Tử không khỏi có chút kinh hãi. Hành vi quyết đoán như thế, Hư Không Tử tự vấn bản thân ở tuổi của Vương Lâm, hắn cũng tuyệt không thể làm được.
 
Dù là đám hậu bối mà hắn biết thì cũng hiếm thấy nhân vật nào được như thế!
 
Con lốc xoáy màu vàng tan nát khiến cho con Chu Tước do thần thông của Vương Lâm biến thành trực tiếp xuyên qua đám đất cát kia, lao tới phía trước. Khoảnh khắc, hỏa diểm dâng lên ngập trời, hình thành sóng nhiệt khôn cùng tản ra bốn phía, ập thẳng tới Hư Không Tử!
 
Công kích của Vương Lâm, trừ khi xuất ra thiết kiếm kia nếu không Hư Không Tử vẫn không thèm để vào mắt. Điều hắn bận tâm chínnh là Vương Nguy, Hồ Quyên và Bối La.
 
Lúc này đối mặt với công kích của Vương Lâm. Hư Không Tử vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một cái túi nhỏ màu đen, dưới cái vung tay của hắn liền tràn ra một mảnh bụi màu tím.
 
Bụi này vừa xuất hiện liền hoá thành một mảnh giống như bùn, lại có từng trận mùi hôi thối bốc lên, hướng về phía Vương Lâm và Chu Dật, bao phủ lấy hai người.
 
Bối La nhếch miệng cười, thân mình nhanh chóng bước tới phía trước. Nhất thời thân mình hắn đã xuất hiện ở giữa vũng bùn này, hung hăng hút mạnh một cái. Lập tức trong đại điện vang lên âm thanh gào rít, chỉ thấy vũng bùn này như bị chưng hấp, toàn bộ bị hút vào trong tay áo của Bối La.
 
Ánh mắt hắn lộ ra quang mang tham lam, liếm liếm môi, lập tức nhoáng lên tiến thêm về phía trước, tới bên người Hư Không Tử, tay phải hung hăng chụp một cái về phía trước. Sắc mặt của Hư Không Tử đại biến, thân mình không chút do dự lui nhanh về phía sau, hai tay bấm quyết liên tục điểm về phía trước. Âm thanh ầm ầm vang khắp đại điện.
 
Lúc này, con Chu Tước do thần thông của Vương Lâm biến thành cũng nháy mắt đã tới gần, mang theo hơi nóng cực cao từ một bên phóng tới. Hư Không Tử nổi giận gầm lên, nguyên thần trong cơ thể bỗng nhiên từ trong cơ thể biến ảo ra, tràn ngập bên ngoài thân thể. Khoảnh khắc con Chu Tước của Vương Lâm tới gần, tay phải của Hư Không Tử điểm ra.
 
Lấy tu vi cường đại của hắn, một chỉ này lập tức khiến con Chu Tước tứ phân ngũ liệt, hoá thành vô số hoả diễm tản ra bốn phía. Thân mình của Hư Không Tử vẫn chưa chút đình chỉ, hướng về phía xa lao ra, cố gắng kéo dài khoảng cách với Bối La.
 
Nhưng tốc độ của Bối La còn nhanh hơn, đuổi theo sát Hư Không Tử ở trong đại điện, âm thanh bang bang cũng không ngừng vang lên. Mỗi lần thanh âm này truyền ra, sắc mặt của Hư Không Tử lại thêm tái nhợt một chút!
 
Trong khi Bối La truy kích, yêu khí toàn thân của hắn ầm ầm vân dũng. Thường khi hắn đưa tay bấm quyết, liền có thần thông yêu thuật ầm ầm tràn ra. Dưới thần thông trùng điệp, cơ hồ có thể khiến cho người ta cũng phải hoa cả mắt. Hư Không Tử căn bản không có sức mà hoàn thủ, chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau, bị động chống cự.
 
Càng làm cho Hư Không Tử cảm giác đau đầu chính là con Chu Tước đã tan nát kia nhưng sau khi hoá thành hoả diễm liền ngưng tụ lại, lần nữa biến thành Chu Tước. Sau khi thành hình thì hoả diễm lại còn nồng đậm hơn, tiếp tục nhằm về phía Hư Không Tử.
 
Mặc cho Hư Không Tử đang bị Bối La truy kích tiêu diệt con Chu Tước này như thế nào thì gần như vừa tan nát, hoả diễm lập tức lại ngưng tụ. Dường như con Chu Tước này là một hồn thể bất tử! Ngoài ra còn có kiếm quang của Chu Dật cũng không ngừng truy sát, nhưng cũng không thể dễ dàng tới gần Hư Không Tử, mà chỉ tìm kiếm cơ hội liền loé lên.
 
Thôn cô mỹ phụ kia nước mắt tràn ra, do dự một lúc, đang định lao lên trợ giúp. Chỉ là Vương Lâm bỗng nhiên nhìn về hướng nàng, ánh mắt lạnh lẽo lập tức khiến nàng nhớ tới lời nói và uy lực đáng sợ của Vương Lâm trước khi đi ở tầng thứ nhất.
 
Cước bộ của nàng lập tức dừng lại. Theo bản năng nàng tránh né ánh mắt của Vương Lâm, ý niệm muốn tiến lên trợ giúp trong đầu nàng cũng liền bị dập tắt.
 
Sắc mặt của Hư Không Tử càng trở nên tái nhợt. Nếu chỉ có thế cũng còn đỡ nhưng làm Hư Không Tử càng thêm lo lắng chính là Vương Nguy đã đứng lên, bước tới hình thành thế giáp công cùng với Bối La, mơ hồ đã tập trung hoàn toàn vào Hư Không Tử.
 
- Chư vị đạo hữu, nếu không tiếp tục tham dự vào chuyện này thì chuyến hành trình Tiên Đế động phủ này, lão phu hứa sẽ không lấy bất cứ thứ gì, còn hứa sẽ giúp các ngươi phá vỡ hết thảy phong ấn bên trong Tiên phủ này!
 
Hư Không Tử thấy Vương Nguy đã định ra tay liền lập tức hét lớn.
 
Hai mắt của Vương Nguy nhíu lại, Bối La cũng hơi nheo mắt, tốc độ truy đuổi có chút chậm lại.
 
Đúng lúc này, đột nhiên từ cửa vào đại điện xuất hiện dao động, có người sắp tiến vào. Thiên Vận Tử từ bên ngoài tiến tới. Phía sau hắn Lăng Thiên Hậu và hồ lô lão giả cũng lần lượt đi vào.
 
Chứng kiến một màn này ở trong đại điện, Lăng Thiên Hầu ngẩn ra, chỉ có ánh mắt Thiên Vận Tử lộ ra quang mang như đã thấu triệt, như cười như không quét về phía Hư Không Tử.
 
- Thiên Vận Tử, giúp ta!
 
Thân mình Hư Không Tử nhoáng lên một cái, đang định lui nhanh về phía sau. Nhưng nháy mắt lúc này, tay phải Vương Lâm bấm quyết, lập tức con Chu Tước lần nữa ngưng tụ ầm ầm chuyển động, vẫn chưa ập tới người Hư Không Tử đã ầm ầm nổ tung, hoá thành vô số hoả diễm tản ra xung quanh. Nháy mắt này, kiếm quang do Chu Dật hoá thành bỗng nhiên bộc phát ra kiếm khí sắc bén chưa từngc ó, lần nữa tràn ngập một tia khí tức pháp bảo Thứ Không Niết, lao thẳng về phía Hư Không Tử đang bị hoả diễm bao trùm kia.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...