Tiên Nghịch
Chương 954: Truy
Chân thân Cổ Thần mấy trăm trượng khiến cho giờ phút này Vương Lâm như người khổng lồ chống đỡ trời đất. Bên ngoài thân thể, Cổ Thần đỉnh lóe lên, bỗng nhiên một cơn gió xoáy xuất hiện ở phía trước.
Gió xoáy này có lực hủy diệt không thể tưởng tượng, điều này lúc trước Vương Lâm đã trải qua.
Lúc này gió xoáy vừa xuất hiện, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn gầm nhẹ, cũng không điều động thanh quang thuẫn mà trực tiếp dùng thân thể chống đỡ gió xoáy.
- Ta thật muốn xem lực lượng gió xoáy này so với chân thân Cổ Thần của ta cái nào mạnh hơn!
Gió xoáy rít gào kia tốc độ kinh người, gần như chớp mắt đã tới sát Vương Lâm mang theo những tiếng ầm ầm cuốn lên người Vương Lâm. Va chạm quá gần khiến cho Vương Lâm lập tức có loại cảm giác như bị sóng lớn vỗ vào người.
Nhất là trong con sóng đó còn có gió mạnh vô biên xé rách toàn thân, phảng phất muốn xé tan thân thể Vương Lâm ra dung nhập vào trong gió xoáy. Toàn bộ gió xoáy cuốn lên người Vương Lâm, không ngừng xé rách, không ngừng dung nhập vào cơ thể Vương Lâm. Ngay lập tức tiếng nổ "bang bang" vang lên, thân hình Vương Lâm bị chấn động đẩy về sau ba bước.
Trong khoảnh khắc lui ra sau, Cổ Thần đỉnh ở bên ngoài thân thể Vương Lâm chợt lóe lên. Thân hình hắn lập tức biến mất, xuất hiện ở ngoài trăm trượng, tránh được gió xoáy bốn phía tấn công.
Vẻ mặt Vương Lâm ngưng trọng. Lấy thân thử lực lượng gió xoáy, Vương Lâm rõ ràng tính toán ra thân thể của mình có thể chịu đựng được mấy đạo gió xoáy.
- Nếu là tu sĩ tầm thường, trong gió xoáy tất nhiên bị tan rã, ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy khỏi! Cho dù là thân thể Cổ Thần của ta, đầu tiên cũng cảm nhận được đau đớn. Gió xoáy này rốt cuộc là cái gì!
Vương Lâm trầm ngâm, ánh mắt lóe hàn quang. Giờ phút này gió xoáy ở phía trước lại gào thét cuốn tới.
Bên ngoài thân thể Vương Lâm chợt lóe ánh sáng xanh, thanh quang thuẫn lập tức biến thành trăm trượng, xoay tròn quanh người.
- Với thân thể Cổ Thần của ta, phối hợp với thanh quang thuẫn hẳn là có thể hóa giải gió xoáy này!
Thân hình Vương Lâm khẽ động xông thẳng đến gió xoáy.
Ba cơn gió xoáy ở phía trước có tốc độ nhanh nhất, vào lúc Vương Lâm tới gần liền va chạm với thanh quang thuẫn phía trước hắn. Những tiếng "ầm ầm" vang lên, thanh quang thuẫn lập tức lóe lên dữ dội.
Lực phản chấn không thể tưởng tượng khiến cho Vương Lâm không thể không lui ra sau. Cùng lúc đó, lại có chín đạo gió xoáy gào thét cuốn tới. Trong khoảnh khắc Vương Lâm lui ra phía sau, gió xoáy xông tới trước mặt, lại va chạm với thanh quang thuẫn.
Thân thể Vương Lâm được thanh quang thuẫn bao quanh lại tiếp tục lui ra phía sau. Lần này phảng phất đã không chút ngừng lại, dưới va chạm không ngừng của gió xoáy, thân hình hắn liên tục lui ra sau.
Khi chín đạo gió xoáy toàn bộ tiêu tan, Vương Lâm không biết đã rời đi bao xa. Cho dù hắn là thân thể Cổ Thần cũng chỉ là năm sao mà thôi. Lúc này không ngừng bị gió xoáy chấn động, cho dù có thanh quang thuẫn ngăn cản, nhưng đau nhức từ trên thân thể truyền tới cũng khiến cho trán Vương Lâm toát mồ hôi lạnh.
Nguy cơ còn chưa hết. Ở phía trước, còn có mười lăm cơn gió xoáy gào thét lao tới. Mười lăm cơn gió xoáy này gần như gắn thành một chuỗi, lao thẳng đến Vương Lâm.
Mặc dù dùng Cổ Thần đỉnh để tránh, với tốc độ này của gió xoáy, cũng không thể trách khỏi nó.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng động long trời lở đất vang lên. Mười lăm cơn gió xoáy kia gần như đồng thời đụng tới thanh quang thuẫn, toàn bộ tiêu tan hóa thành một cỗ uy lực hủy thiên diệt địa. Cỗ lực lượng này khiến cho thanh quang thuẫn bị áp chế, gần như kề sát vào thân thể Vương Lâm.
Thân hình Vương Lâm chấn động, một ngụm máu tươi trào ra nhưng bị hắn mạnh mẽ áp chế vẫn chưa phun ra. Thân hình hắn giống như diều đứt dây, văng mạnh về phía sau.
Ngoài mấy ngàn trượng, thân thể Vương Lâm ầm ầm rơi xuống, một cỗ chấn động điên cuồng tản ra bốn phía làm cuộn tảng lớn đất cát màu đen lên không che khắp trời đất. Một lúc lâu sau, bụi đất cát này mới dần dần tiêu tan.
Trên mặt đất có một hố sâu thật lớn, thân thể Cổ Thần của Vương Lâm đã thu nhỏ lại thành bình thường. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, gắng gượng đứng lên ra khỏi hố sâu.
Vương Lâm nhìn hoang mạc cát đen bằng phẳng bốn phía, thật sâu thở dài một hơi. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi.
- Thân thể Cổ Thần năm sao, đây chính là lần đầu tiên bị thương nặng như vậy. Gió xoáy này không biết rốt cuộc là cái gì, uy lực kinh người. Nếu cho nó thêm một lần phân tách, sợ rằng hôm nay ta không thể chống cự được.
Trên mặt Vương Lâm âm trầm. Sau khi phân thân và bản thể hắn dung hợp, đã có lực lượng đánh với tu sĩ Tịnh Niết.
Vương Lâm vốn cho rằng tu vi của mình trừ một số kẻ có tu vi Tịnh Niết hậu kỳ cùng với những lão quái Toái Niết ra, cũng đủ an toàn. Nhất là với thân thể Cổ Thần lại càng mạnh mẽ đến cực điểm.
Nhưng lúc này Vương Lâm đã cảm nhận được nguy cơ. Nhìn hoang mạc cát đen bốn phía, Vương Lâm giống như về lại nơi Cổ Thần năm xưa, nhất định phải cực kỳ cẩn thận. Một sai lầm nhỏ liền dẫn đến họa sát thân.
- Gần đây có chút quá an nhàn. Tu vi nâng cao, phân thân và bản tôn dung hợp không ngờ khiến cho sự thận trọng của ta không bằng ngày trước… Vương Lâm trầm ngâm, hung hăng nắm tay, ánh mắt lộ vẻ thận trọng.
Loại ánh mắt này đã thật lâu không lộ ra trong mắt Vương Lâm. Giờ phút này, hắn trải qua nguy cơ ở hoang mạc cát đen, lại tìm lại được sự thận trọng của ngày trước.
- Nơi này là động phủ Tiên Đế Thanh Lâm, nguy cơ bốn bế quyết không thể có bất kỳ sơ sẩy. Nhất định phải cẩn thận mọi lúc, lúc nào cũng phải cảnh giác!
Vương Lâm thở sâu, thần thức không toàn bộ tản ra mà cẩn thận lượn lờ quanh người, chậm rãi đi về phía trước.
Với tâm trí của Vương Lâm tự nhiên nghĩ tới ra được khí xám kia xuất hiện tuy có tỷ lệ ngẫu nhiên nhưng có khả năng rất lớn có lẽ chính là do thần thức tản ra gây nên.
Khí xám này lúc bắt đầu uy lực tuy mạnh nhưng Vương Lâm có thể chống cự. Chỉ là hiện tại hắn tĩnh tâm lại, cũng mơ hồ có hiểu ra. Nếu là mình lại tản thần thức ra, có lẽ thứ xuất hiện không phải là khí xám kia mà là vật khác.
Loại cảm giác này rất huyền diệu, đến từ một tia thần niệm trong hơn một ngàn năm tu đạo của Vương Lâm, cảm ngộ thiên địa mà sinh ra.
Trầm ngâm một lát, trong mắt Vương Lâm chợt lóe tinh quang. Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra Tôn Hồn phiên. Tay hắn rung lên, mở rộng Tôn Hồn phiên. Tay trái hắn chộp một cái ở trong, lập tức trong tay xuất hiện một hồn phách.
Hồn phách này đầy vẻ tàn khốc, bị Tôn Hồn phiên luyện hóa đã không còn thần trí. Sau khi xuất hiện nó cung kính lơ lửng bên cạnh Vương Lâm. Hắn thu hồi Tôn Hồn phiên, tay phải điểm trên mi tâm hồn phách lập tức đưa thần thức vào trong hồn phách.
Làm xong chuyện này, Vương Lâm không chút do dự thân hình nhoáng một cái đi thẳng đến phía trước. Một nén nhang sau, Vương Lâm đã cách rất xa hồn phách kia. Hắn thở sâu, vẫn chưa tản thân thức mà khẽ động thần niệm.
Lập tức trên hồn phách ở xa xa kia thần thức tản ra, khuếch tán ra bốn phía. Nhưng đúng trong giây lát này, lập tức có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập tâm thần Vương Lâm. Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức ngừng liên hệ.
Khoảnh khắc một tia thần thức liên hệ kia bị chặt đứt, Vương Lâm mơ hồ nhìn thấy ở trên bầu trời nơi hồn phách kia gió nổi mây phun. Một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống, rơi lên hồn phách. Trong nháy mắt, hồn bay phách tán!
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Vương Lâm. May mà hắn sớm có chuẩn bị, nhanh chóng chặt đứt thần thức, nơi này vẫn không xảy ra biến hóa. Hắn nhìn chằm chằm bầu trời phía xa xa, da đầu run lên. Luồng ánh sáng mờ mờ mặc dù nháy mắt liền biến mất nhưng cảm giác nguy hiểm so với hơn mười cơn lốc xoáy lúc trước càng đậm hơn rất nhiều. Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, xoay người đi trên hoang mạc màu đen. Thời gian dần dần trôi qua, nơi này không phân biệt ngày đêm, trên bầu trời vẫn tràn ngập cát bụi ảm đạm.
Một tháng thời gian, Vương Lâm trong hoang mạc này đã đi rất xa, rất xa. Một tháng này hắn không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào. Thậm chí ngay cả một vật thể có sự sống cũng không thấy.
Nơi này không có thực vật, trước mắt vĩnh viễn là cát đen trụi lủi. Nhìn lâu dài, ngay cả tâm tình cũng dường như trở nên u ám.
Sắc mặt Vương Lâm càng âm trầm hơn dĩ vãng. Nơi này dường như là một tuyệt địa, cảm giác tù túng quanh làm cho người ở bên trong dần dần sẽ cảm thấy tuyệt vọng. Một loại tuyệt vọng đối với sinh mạng.
Cho dù là tu sĩ và người thường không thể so sánh. Nhưng nếu lâu dài ở trong này tâm thần cũng sẽ tràn đầy âm u, dần dần ảnh hưởng nguyên thần. Không nói tính cách tràn ngập lệ khí, càng gần như ma hóa.
Nếu có người tu ma ở đây, sẽ giống như là thánh địa, tu vi tất nhiên tăng trưởng. Chỉ có điều cuối cùng cũng sẽ bởi vì nguyên thần hoàn toàn ma hóa, biến thành ma nhân không có ý thức.
Vương Lâm một đường trầm lặng, chậm rãi đi về trước. May mà trong một tháng này, hắn cũng không gặp lại khí xám quỷ dị lúc trước. Chỉ là Vương Lâm nhận thấy, cảm giác nguy cơ vẫn chưa tiêu tan. Ngược lại theo hắn không ngừng đi tới, nguy cơ càng lúc càng đậm.
Có vài lần Vương Lâm cảm giác được rất rõ ràng. Dường như có một tia thần thức dao động rất nhỏ xẹt qua xung quanh như gió thổi. Chỉ có điều mặc cho Vương Lâm điều tra thế nào cũng không tìm được nơi phát ra thần thức đó.
Hắn không thể bay trên không. Trong một tháng này hắn từng một lần nữa lấy hồn phách ra thử lên không. Nhưng ngay khi hồn phách đó lên không hơn hai mươi trượng thì sụp đổ không tiếng động.
Gió xoáy này có lực hủy diệt không thể tưởng tượng, điều này lúc trước Vương Lâm đã trải qua.
Lúc này gió xoáy vừa xuất hiện, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn gầm nhẹ, cũng không điều động thanh quang thuẫn mà trực tiếp dùng thân thể chống đỡ gió xoáy.
- Ta thật muốn xem lực lượng gió xoáy này so với chân thân Cổ Thần của ta cái nào mạnh hơn!
Gió xoáy rít gào kia tốc độ kinh người, gần như chớp mắt đã tới sát Vương Lâm mang theo những tiếng ầm ầm cuốn lên người Vương Lâm. Va chạm quá gần khiến cho Vương Lâm lập tức có loại cảm giác như bị sóng lớn vỗ vào người.
Nhất là trong con sóng đó còn có gió mạnh vô biên xé rách toàn thân, phảng phất muốn xé tan thân thể Vương Lâm ra dung nhập vào trong gió xoáy. Toàn bộ gió xoáy cuốn lên người Vương Lâm, không ngừng xé rách, không ngừng dung nhập vào cơ thể Vương Lâm. Ngay lập tức tiếng nổ "bang bang" vang lên, thân hình Vương Lâm bị chấn động đẩy về sau ba bước.
Trong khoảnh khắc lui ra sau, Cổ Thần đỉnh ở bên ngoài thân thể Vương Lâm chợt lóe lên. Thân hình hắn lập tức biến mất, xuất hiện ở ngoài trăm trượng, tránh được gió xoáy bốn phía tấn công.
Vẻ mặt Vương Lâm ngưng trọng. Lấy thân thử lực lượng gió xoáy, Vương Lâm rõ ràng tính toán ra thân thể của mình có thể chịu đựng được mấy đạo gió xoáy.
- Nếu là tu sĩ tầm thường, trong gió xoáy tất nhiên bị tan rã, ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy khỏi! Cho dù là thân thể Cổ Thần của ta, đầu tiên cũng cảm nhận được đau đớn. Gió xoáy này rốt cuộc là cái gì!
Vương Lâm trầm ngâm, ánh mắt lóe hàn quang. Giờ phút này gió xoáy ở phía trước lại gào thét cuốn tới.
Bên ngoài thân thể Vương Lâm chợt lóe ánh sáng xanh, thanh quang thuẫn lập tức biến thành trăm trượng, xoay tròn quanh người.
- Với thân thể Cổ Thần của ta, phối hợp với thanh quang thuẫn hẳn là có thể hóa giải gió xoáy này!
Thân hình Vương Lâm khẽ động xông thẳng đến gió xoáy.
Ba cơn gió xoáy ở phía trước có tốc độ nhanh nhất, vào lúc Vương Lâm tới gần liền va chạm với thanh quang thuẫn phía trước hắn. Những tiếng "ầm ầm" vang lên, thanh quang thuẫn lập tức lóe lên dữ dội.
Lực phản chấn không thể tưởng tượng khiến cho Vương Lâm không thể không lui ra sau. Cùng lúc đó, lại có chín đạo gió xoáy gào thét cuốn tới. Trong khoảnh khắc Vương Lâm lui ra phía sau, gió xoáy xông tới trước mặt, lại va chạm với thanh quang thuẫn.
Thân thể Vương Lâm được thanh quang thuẫn bao quanh lại tiếp tục lui ra phía sau. Lần này phảng phất đã không chút ngừng lại, dưới va chạm không ngừng của gió xoáy, thân hình hắn liên tục lui ra sau.
Khi chín đạo gió xoáy toàn bộ tiêu tan, Vương Lâm không biết đã rời đi bao xa. Cho dù hắn là thân thể Cổ Thần cũng chỉ là năm sao mà thôi. Lúc này không ngừng bị gió xoáy chấn động, cho dù có thanh quang thuẫn ngăn cản, nhưng đau nhức từ trên thân thể truyền tới cũng khiến cho trán Vương Lâm toát mồ hôi lạnh.
Nguy cơ còn chưa hết. Ở phía trước, còn có mười lăm cơn gió xoáy gào thét lao tới. Mười lăm cơn gió xoáy này gần như gắn thành một chuỗi, lao thẳng đến Vương Lâm.
Mặc dù dùng Cổ Thần đỉnh để tránh, với tốc độ này của gió xoáy, cũng không thể trách khỏi nó.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng động long trời lở đất vang lên. Mười lăm cơn gió xoáy kia gần như đồng thời đụng tới thanh quang thuẫn, toàn bộ tiêu tan hóa thành một cỗ uy lực hủy thiên diệt địa. Cỗ lực lượng này khiến cho thanh quang thuẫn bị áp chế, gần như kề sát vào thân thể Vương Lâm.
Thân hình Vương Lâm chấn động, một ngụm máu tươi trào ra nhưng bị hắn mạnh mẽ áp chế vẫn chưa phun ra. Thân hình hắn giống như diều đứt dây, văng mạnh về phía sau.
Ngoài mấy ngàn trượng, thân thể Vương Lâm ầm ầm rơi xuống, một cỗ chấn động điên cuồng tản ra bốn phía làm cuộn tảng lớn đất cát màu đen lên không che khắp trời đất. Một lúc lâu sau, bụi đất cát này mới dần dần tiêu tan.
Trên mặt đất có một hố sâu thật lớn, thân thể Cổ Thần của Vương Lâm đã thu nhỏ lại thành bình thường. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, gắng gượng đứng lên ra khỏi hố sâu.
Vương Lâm nhìn hoang mạc cát đen bằng phẳng bốn phía, thật sâu thở dài một hơi. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi.
- Thân thể Cổ Thần năm sao, đây chính là lần đầu tiên bị thương nặng như vậy. Gió xoáy này không biết rốt cuộc là cái gì, uy lực kinh người. Nếu cho nó thêm một lần phân tách, sợ rằng hôm nay ta không thể chống cự được.
Trên mặt Vương Lâm âm trầm. Sau khi phân thân và bản thể hắn dung hợp, đã có lực lượng đánh với tu sĩ Tịnh Niết.
Vương Lâm vốn cho rằng tu vi của mình trừ một số kẻ có tu vi Tịnh Niết hậu kỳ cùng với những lão quái Toái Niết ra, cũng đủ an toàn. Nhất là với thân thể Cổ Thần lại càng mạnh mẽ đến cực điểm.
Nhưng lúc này Vương Lâm đã cảm nhận được nguy cơ. Nhìn hoang mạc cát đen bốn phía, Vương Lâm giống như về lại nơi Cổ Thần năm xưa, nhất định phải cực kỳ cẩn thận. Một sai lầm nhỏ liền dẫn đến họa sát thân.
- Gần đây có chút quá an nhàn. Tu vi nâng cao, phân thân và bản tôn dung hợp không ngờ khiến cho sự thận trọng của ta không bằng ngày trước… Vương Lâm trầm ngâm, hung hăng nắm tay, ánh mắt lộ vẻ thận trọng.
Loại ánh mắt này đã thật lâu không lộ ra trong mắt Vương Lâm. Giờ phút này, hắn trải qua nguy cơ ở hoang mạc cát đen, lại tìm lại được sự thận trọng của ngày trước.
- Nơi này là động phủ Tiên Đế Thanh Lâm, nguy cơ bốn bế quyết không thể có bất kỳ sơ sẩy. Nhất định phải cẩn thận mọi lúc, lúc nào cũng phải cảnh giác!
Vương Lâm thở sâu, thần thức không toàn bộ tản ra mà cẩn thận lượn lờ quanh người, chậm rãi đi về phía trước.
Với tâm trí của Vương Lâm tự nhiên nghĩ tới ra được khí xám kia xuất hiện tuy có tỷ lệ ngẫu nhiên nhưng có khả năng rất lớn có lẽ chính là do thần thức tản ra gây nên.
Khí xám này lúc bắt đầu uy lực tuy mạnh nhưng Vương Lâm có thể chống cự. Chỉ là hiện tại hắn tĩnh tâm lại, cũng mơ hồ có hiểu ra. Nếu là mình lại tản thần thức ra, có lẽ thứ xuất hiện không phải là khí xám kia mà là vật khác.
Loại cảm giác này rất huyền diệu, đến từ một tia thần niệm trong hơn một ngàn năm tu đạo của Vương Lâm, cảm ngộ thiên địa mà sinh ra.
Trầm ngâm một lát, trong mắt Vương Lâm chợt lóe tinh quang. Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra Tôn Hồn phiên. Tay hắn rung lên, mở rộng Tôn Hồn phiên. Tay trái hắn chộp một cái ở trong, lập tức trong tay xuất hiện một hồn phách.
Hồn phách này đầy vẻ tàn khốc, bị Tôn Hồn phiên luyện hóa đã không còn thần trí. Sau khi xuất hiện nó cung kính lơ lửng bên cạnh Vương Lâm. Hắn thu hồi Tôn Hồn phiên, tay phải điểm trên mi tâm hồn phách lập tức đưa thần thức vào trong hồn phách.
Làm xong chuyện này, Vương Lâm không chút do dự thân hình nhoáng một cái đi thẳng đến phía trước. Một nén nhang sau, Vương Lâm đã cách rất xa hồn phách kia. Hắn thở sâu, vẫn chưa tản thân thức mà khẽ động thần niệm.
Lập tức trên hồn phách ở xa xa kia thần thức tản ra, khuếch tán ra bốn phía. Nhưng đúng trong giây lát này, lập tức có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập tâm thần Vương Lâm. Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức ngừng liên hệ.
Khoảnh khắc một tia thần thức liên hệ kia bị chặt đứt, Vương Lâm mơ hồ nhìn thấy ở trên bầu trời nơi hồn phách kia gió nổi mây phun. Một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống, rơi lên hồn phách. Trong nháy mắt, hồn bay phách tán!
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Vương Lâm. May mà hắn sớm có chuẩn bị, nhanh chóng chặt đứt thần thức, nơi này vẫn không xảy ra biến hóa. Hắn nhìn chằm chằm bầu trời phía xa xa, da đầu run lên. Luồng ánh sáng mờ mờ mặc dù nháy mắt liền biến mất nhưng cảm giác nguy hiểm so với hơn mười cơn lốc xoáy lúc trước càng đậm hơn rất nhiều. Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, xoay người đi trên hoang mạc màu đen. Thời gian dần dần trôi qua, nơi này không phân biệt ngày đêm, trên bầu trời vẫn tràn ngập cát bụi ảm đạm.
Một tháng thời gian, Vương Lâm trong hoang mạc này đã đi rất xa, rất xa. Một tháng này hắn không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào. Thậm chí ngay cả một vật thể có sự sống cũng không thấy.
Nơi này không có thực vật, trước mắt vĩnh viễn là cát đen trụi lủi. Nhìn lâu dài, ngay cả tâm tình cũng dường như trở nên u ám.
Sắc mặt Vương Lâm càng âm trầm hơn dĩ vãng. Nơi này dường như là một tuyệt địa, cảm giác tù túng quanh làm cho người ở bên trong dần dần sẽ cảm thấy tuyệt vọng. Một loại tuyệt vọng đối với sinh mạng.
Cho dù là tu sĩ và người thường không thể so sánh. Nhưng nếu lâu dài ở trong này tâm thần cũng sẽ tràn đầy âm u, dần dần ảnh hưởng nguyên thần. Không nói tính cách tràn ngập lệ khí, càng gần như ma hóa.
Nếu có người tu ma ở đây, sẽ giống như là thánh địa, tu vi tất nhiên tăng trưởng. Chỉ có điều cuối cùng cũng sẽ bởi vì nguyên thần hoàn toàn ma hóa, biến thành ma nhân không có ý thức.
Vương Lâm một đường trầm lặng, chậm rãi đi về trước. May mà trong một tháng này, hắn cũng không gặp lại khí xám quỷ dị lúc trước. Chỉ là Vương Lâm nhận thấy, cảm giác nguy cơ vẫn chưa tiêu tan. Ngược lại theo hắn không ngừng đi tới, nguy cơ càng lúc càng đậm.
Có vài lần Vương Lâm cảm giác được rất rõ ràng. Dường như có một tia thần thức dao động rất nhỏ xẹt qua xung quanh như gió thổi. Chỉ có điều mặc cho Vương Lâm điều tra thế nào cũng không tìm được nơi phát ra thần thức đó.
Hắn không thể bay trên không. Trong một tháng này hắn từng một lần nữa lấy hồn phách ra thử lên không. Nhưng ngay khi hồn phách đó lên không hơn hai mươi trượng thì sụp đổ không tiếng động.