Tiên Nghịch
Chương 890: U Minh Dẫn Lộ
Năm xưa sau khi tiên tổ Chiến Tinh nghiên cứu nhiều năm cuối cùng cũng xem bức tranh Đệ Tam Phúc. Nhưng sau khi nhìn qua nó thì vẻ mặt của người lại rất cổ quái rồi mang theo Đệ Tam Phúc bế quan, sau nghìn năm cũng chưa xuất hiện. Vào một ngày sau ngàn năm, tộc nhân phát hiện ra chỗ bế quan chỉ còn lại Đệ Tam Phúc Chiến Tự và một khối ngọc giản mà không thấy bóng dáng tiên tổ đâu cả.
-Nếu năm xưa tiên tổ không mất tích thì với tu vi của người cho dù là Lôi Tiên Điện cũng không dám trêu chọc vào Chiến Gia ta. Cho dù là những gia tộc tu chân thời thượng cổ cũng chỉ là như vậy mà thôi, tiên tổ còn thì Chiến Gia chúng ta còn vinh danh.
-Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn từ khi tiên tổ mất tích…Những thế hệ sau đều muốn đi tìm tiên tổ, tiên tổ không chết, chứ nếu không thì tổ bài sinh mệnh đã vỡ ra rồi.
Những luồng ý niệm liên tục xoay chuyển trong đầu Liệt Vân Tử, người trong gia tộc Chiến Gia có thể nhìn rõ bức tranh Đệ Nhị Phúc chỉ có ba người. Nhưng bức tranh Đệ Tam Phúc thì không có người nào mở ra được.
Điều này hắn chưa từng nói qua với bất cứ người nào khác, cho dù là những tiểu bối trong gia tộc cũng không thể biết được. Mọi người đều tưởng rằng trưởng lão gia tộc Liệt Vân Tử hắn có thể nghiên cứu được bức tranh Đệ Tam Phúc.
Cho dù là Chiến Không Liệt cũng nghĩ như vậy.
Liệt Vân Tử cười khổ trong lòng, hắn biết ba người trong gia tộc bao gồm cả mình có thể nghiên cứu và cảm ngộ bức tranh Đệ Nhị Phúc. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ như vậy mà thôi, không người nào có thể nhập tâm thần vào bên trong giống như Hứa Mộc.
Chuyện này không liên quan đến tu vi, thậm chí cũng không liên quan đến tư chất. Nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà không cho phép, Liệt Vân Tử đã suy nghĩ cả đời mà vẫn chưa tìm ra được.
-Hứa Mộc, nếu ngươi xem bức tranh Đệ Tam Phúc, thì cần thứ gì của lão phu, cứ nói!
Liệt Vân Tử trầm mặc hồi lâu rồi nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói.
Thực tế Liệt Vân Tử cũng có tư tâm, ngoại trừ việc tìm kiếm tổ tiên thì quan trọng là khi tiên tổ Chiến Tinh mất tích đã lưu lại một khối ngọc giản, trong đó có một câu!
-Nếu Chiến Gia ta có người nào thu được truyền thừa thì đủ để liệt vào đỉnh phong!
Vương Lâm trầm mặc một lúc lâu, hắn lắc đầu nói:
-Với tu vi của ta bây giờ có lẽ không thể mở được bức tranh Đệ Tam Phúc.
Vừa rồi khi hắn mở Đệ Nhị Phúc Chiến Tự Thiếp thì có một luồng lực lượng bản nguyên từ bên trong tuôn ra rồi dung nhập vào con mắt thứ ba trên mi tâm hắn.
-Chuyện này không liên quan đến tu vi nên ngươi có thể thử, bất kể yêu cầu gì Liệt Vân Tử ta cũng đều có thể cố gắng thỏa mãn cho ngươi!
Liệt Vân Tử dùng tay phải vỗ lên mi tâm, trên thiên linh lão lập tức bùng ra một luồng hắc quang nồng đậm, lại có một bức tranh từ bên trong bay ra.
Bức tranh này chính là Đệ Tam Phúc Chiến Tự Thiếp.
Liệt Vân Tử hít vào một hơi thật sâu, lão vươn tay chụp lấy Đệ Tam Phúc Chiến Tự Thiếp rồi đưa cho Vương Lâm.
Vương Lâm tiếp nhận, trong nháy mắt khi tay phải hắn chạm vào bức tranh, hắn lập tức cảm nhận được một luồng khí tức bùng ra làm tâm thần chính mình chấn động. Khí tức này còn mạnh hơn rất nhiều lần so với bức tranh Đệ Nhị Phúc.
"Tuyệt đối không thể mở bức tranh này ra!" Mi tâm Vương Lâm khẽ động, hắn lập tức cảm nhận được trên bức tranh này một mối nguy hiểm kinh người. Hắn có một cảm giác nếu mở bức tranh này ra, dù chỉ là một chút thôi chính mình cũng không thể chịu nổi.
-Liệt Vân Tử tiền bối, bức tranh này trừ khi vãn bối tự tìm đường chết, nếu không một khi mở ra chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống!
Vương Lâm nhìn Liệt Vân Tử, hắn vung tay phải lên ném bức tranh Đệ Tam Phúc quay về.
Vẻ mặt Liệt Vân Tử hơi trầm xuống.
-Nhưng Liệt Vân Tử tiền bối cứ yên tâm, vãn bối cũng rất muốn xem Đệ Tam Phúc Chiến Tự Thiếp này. Nếu một ngày đủ tu vi sẽ tự tìm đến tiền bối. Nhưng lúc này nếu mở ra, một khi bị luồng khí tức trong bức tranh bức phải chết thì sợ rằng tiền bối sẽ rất khó tìm được người khác thay thế!
Vương Lâm lui ra phía sau vài bước rồi bình tĩnh nói. Hắn nghĩ rằng Liệt Vân Tử sẽ không ra tay với mình, tất nhiên nếu người này thật sự không có gì lo lắng mà ra tay thì Vương Lâm cũng đã sớm có chuẩn bị. Cho dù hắn đánh không lại thì chạy, có lẽ vẫn còn duy trì được đến khi Thanh Thủy đến.
Liệt Vân Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, những ý niệm trong lòng lão bắt đầu xoay chuyển. Lão biết rõ sự nguy hiểm khi xem bức tranh Đệ Tam Phúc, nhiều năm trước những kẻ ngông cuồng muốn mở bức tranh này ra đều phải chết. Cho dù là lão, đến ngày hôm nay cũng không dám mở nó ra xem.
Hơn nữa tên Hứa Mộc này đã vì La Thiên lập được nhiều đại công, nếu cưỡng ép giam cầm hắn hoặc bắt buộc hắn mở bức tranh Đệ Tam Phúc ra rồi chết thì Viêm Lôi Tử chắc chắc cũng sẽ can thiệp.
Tuy chuyện này Liệt Vân Tử cũng không thèm để tâm, lão nghĩ rằng sau khi Viêm Lôi Tử cân nhắc thì chắc chắn sẽ không vì một tên tiểu bối mà trở mặt giao chiến với mình.
Nhưng điều làm lão phải lưu tâm chính là Thanh Thủy.
Hắn biết tên Thanh Thủy kia là một người điên, sau khi nổi giận ai biết được hắn có truy cứu chuyện của tên Hứa Mộc này hay không!
-Thanh Thủy này năm xưa vì Hứa Mộc mà giao chiến với Huyết Thần Tử, khi phong tiên thì lại giết chết người của Lôi Tiên Điện. Nếu ta giữ lại Hứa Mộc, sợ rằng tự rước họa vào thân. .
Vẻ mặt Liệt Vân Tử trở nên âm trầm, lão vẫn còn một điều lo lắng, chính là Hứa Mộc này cũng không phải dễ giữ lại như mình nghĩ.
-Rất nhiều năm rồi lão phu mới gặp được một tên Hứa Mộc có thể nhìn thấy ý cảnh trong bức tranh. Nếu hắn chết thì phải tiếp tục tìm kiếm không biết đến năm nào tháng nào.Đơn giản là cứ thả hắn ra thì sau này còn có cơ hội.
Liệt Vân Tử đang trầm ngâm lại đột nhiên cười lên ha hả, ánh mắt lão lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói:
-Tốt, không kiêu ngạo không nóng nảy! Không hỗ danh là Chính Phẩm Lôi Tiên của La Thiên ta. Hứa Mộc, Chiến Gia ta tuy không có pháp thuật Tàn Anh có thể cứu ngươi sống lại, nhưng cũng có một loại pháp thuật khác. Sau này khi ngươi tìm lão phu để xem tranh Đệ Tam Phúc, lão phu sẽ tuyệt đối không để cho ngươi xảy ra những điều đáng tiếc, sẽ truyền cho ngươi công pháp đó! Hơn nữa ta sẽ dùng lực lượng toàn tộc để đồng ý giúp ngươi một chuyện, bất kể là chuyện gì Chiến Gia ta đều có thể làm được.
Có thể nói Liệt Vân Tử đã bỏ ra tiền vốn rất lớn, trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ cảm kích, hắn cung kính nói:
-Đa tạ tiền bối, chuyện này tiền bối cứ yên tâm!
Liệt Vân Tử mỉm cười rồi gật đầu, nói:
-Được rồi, ngươi đã có ước hẹn với Thanh Thủy thì cứ đi trước!
Vương Lâm ôm quyền cáo từ, hắn đứng đối diện với Liệt Vân Tử rồi lui người về phía sau vài bước. Trong nháy mắt hắn hóa thành một đạo cầu vồng phóng thẳng về lên chín tầng trời rồi biến mất.
Sau khi Vương Lâm bỏ đi, vẻ mặt Liệt Vân Tử lại trở nên âm trầm. Lão lẩm bẩm nói:
-Viêm Lôi Tử chắc chắc sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tranh chấp với ta, chỉ có Thanh Thủy.Nhưng Thanh Thủy này cũng không sống được bao lâu nữa đâu.Khi Thanh Thủy chết, Hứa Mộc, để lão phu xem lúc đó ngươi làm sao có thể trốn được.
Sau khi Vương Lâm bay ra khỏi tu chân tinh thì vẻ mặt cũng trở nên âm trầm rồi phóng đi như tên bắn. Khi Liệt Vân Tử kêu gọi thì hắn chắc chắn phải đến, nếu hắn không đến thì sẽ lập tức đắc tội với người này. Nếu hắn đã muốn mượn La Thiên là chỗ để làm nơi lánh nạn thì chắc chắc phải quan tâm đến lời kêu gọi của Liệt Vân Tử.
Hơn nữa lúc này hai người vẫn còn nể mặt nhau, thật sự sẽ chẳng có đạo lý nếu không đến.
Nếu đã nhất định phải đi, với tâm cơ của Vương Lâm chắc chắn cũng sẽ có sự chuẩn bị. Cho dù không có ước hẹn mười ngày với Thanh Thủy, hắn cũng sẽ nói rõ chuyện này cần sự trợ giúp của Thanh Thủy.
Hơn nữa Vương Lâm đã phân tích, lần này đến gặp Liệt Vân Tử đối với mình cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng. Sự thật cũng đã minh chứng những gì hắn phân tích là cực kỳ chính xác, lần này không những có thêm một luồng lực lượng bản nguyên, đồng thời lại còn hiểu rõ lai lịch của Chiến Tự Thiếp, còn đoạt được một cái huyết cầu La Phù.
Nếu hắn không đến gặp Liệt Vân Tử, những phiền phức sau này chắc chắn sẽ nhiều hơn rất nhiều lần bây giờ. Liệt Vân Tử dù sao cũng là một trong những lão quái trên La Thiên.
Vương Lâm vừa phi hành vừa nghĩ lại những tình cảnh vừa xảy ra. Vẻ mặt hắn đã dần bình tĩnh lại, hắn mang theo nụ cười, cơ thể lóe lên rồi biến mất trong bầu trời.
Vương Lâm tìm được một hòn đá khổng lồ lơ lửng trong tinh không, hắn khoanh chân ngồi xuống bên trên rồi lẳng lặng chờ Thanh Thủy đi đến. Vài ngày sau, trước mặt Vương Lâm xuất hiện những con sóng gợn, Thanh Thủy tiến một bước đi ra ngoài.
Thanh Thủy vừa mới xuất hiện thì lập tức bùng ra luồng khí nồng nặc mùi máu tanh. Sau lưng hắn là từng cái đầu lâu dữ tợn lộ ra vẻ tuyệt vọng, từng cái từng cái lơ lửng rồi bay theo phía sau với số lượng trên trăm.
Vương Lâm mở hai mắt ra rồi cười khổ. Tu vi Thanh Thủy còn cao hơn một chút so với mười ngày trước, rõ ràng mấy ngày nay đã thôn phệ rất nhiều tu sĩ.
-Những người này đều là những tu sĩ giỏi về ẩn giấu thân ảnh của Sát Vực Giới. Ngươi và ta muốn đi đến Sát Vực Giới thì phải cần đến những cái đầu người này!
Thanh Thủy nói xong thì vung tay phải lên hư không, những đầu người ở sau lưng hắn lập tức bay ra rồi kết hợp lại tạo thành một cái hoàn chỉnh.
-Tiên Thuật U Minh!
Hai tay Thanh Thủy bắt phát quyết, tiên nguyên trong cơ thể lập tức vận chuyển, sau đó hắn chỉ về phía trước. Một tiếng nổ ầm vang lên, cái đầu người đột nhiên vỡ tan, một làn sương máu đột nhiên xuất hiện. Trong nháy mắt khi những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, hơn trăm cái đầu người đều tan vỡ.
Làn sương máu nồng đậm bao phủ khắp bốn phía, khi Thanh Thủy vung tay phải lên thì tất cả những làn sương lập tức xoay chuyển với tốc độ càng ngày càng nhanh. Cuối cùng làn sương còn bao phủ hơn một trăm tàn hồn tu sĩ, những tiếng kêu thảm thiết vang vọng vào trong tâm thần Vương Lâm.
-U Minh Dẫn Lộ!
Trong nháy mắt khi âm thanh lạnh lẽo của Thanh Thủy vang lên, những tiếng kêu gào thê lương của một trăm tàn hồn trong vòng xoáy lại càng trở nên kịch liệt. Đám tàn hồn đan xen vào nhau rồi ngưng tụ lại ở sâu bên trong vòng xoáy tạo thành một vật giống như hắc động.
Thanh Thủy đem tất cả các loại tình cảm trong ký ức có liên quan đến vị trí Sát Vực Giới của đám tàn hồn kia ngưng tụ lại với nhau tạo thành một đường dẫn. Tập hợp tất cả những ý niệm của trên một trăm tu sĩ đối với Sát Vực Giới tạo thành một con đường.
Đây chính là tiên thuật U Minh Dẫn Lộ!
Lực lượng chỉ đường của hơn một trăm tu sĩ tạo thành vòng xoáy hắc động, nó điên cuồng vận chuyển rồi kéo dài ra trong vô tận. Hầu như chỉ trong nháy mắt đã giống như phá vỡ hư không, trong hắc động đột nhiên xuất hiện một thế giới màu đỏ.
Một kiến trúc dựng đứng giống như một thanh đại kiếm đâm vào hư không, một luồng khí sát lục nồng đậm đang khếch tán ra ngoài.
Vị trí chính giữa có một tòa tháp rất cao, tháp này cao không dưới nghìn trượng, từng sợi xích đen từ trên thân tháp lan ra nối liền những kiến trúc khắp bốn phía.
Chỗ này chính là Sát Vực Giới.
-Pháp thuật này rất có tác dụng thực tế, năm xưa ta rất thích sử dụng.
Trong mắt Thanh Thủy chợt lóe lên sát khí, hắn lấy ra một khối ngọc giản rồi khắc khẩu quyết lên ném cho Vương Lâm. Ngay sau đó Thanh Thủy tiến một bước vào trong vòng xoáy. Vương Lâm cười khổ nhận ngọc giản, hắn thầm nghĩ thứ mà Thanh Thủy thích sợ rằng chính là phương tiện nhanh nhất có thể phóng thẳng vào nhà người ta giết chóc.
Cơ thể Vương Lâm cũng lóe lên, hắn và Thanh Thủy một trước một sau đi vào trong vòng xoáy.
Một vòng xoáy khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong Sát Vực Giới, vòng xoáy này lập tức gây ra sự chú ý của tất cả tu sĩ ở đây. Nhưng chỉ trong nháy mắt có một giọng nói lạnh lẽo bao phủ khắp bốn phía.
-Bản quân Thanh Thủy Lôi Tiên Giới, hôm nay đến lấy vật cũ, diệt giới!
Trong nháy mắt khi giọng nói này vang lên, nó lập tức hóa thành một cơn lốc sát lục, tạo thành một luồng sát khí ngập trời rồi trực tiếp quét qua toàn bộ Sát Vực Giới.
-Ầm ầm ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều kiến trúc hình kiếm tan vỡ.
-Sát Vực Giới không biết đang giữ vật gì của sư huynh Thanh Thủy, mà sau khi hắn lấy được ký ức của Huyền Bảo Thượng Nhân thì bốc lên lửa giận điên cuồng như vậy.
Vương Lâm tiến một bước đi ra khỏi vòng xoáy, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Sát Vực Giới, một trong Bát Giới của Tu Chân Liên Minh.
-Nếu năm xưa tiên tổ không mất tích thì với tu vi của người cho dù là Lôi Tiên Điện cũng không dám trêu chọc vào Chiến Gia ta. Cho dù là những gia tộc tu chân thời thượng cổ cũng chỉ là như vậy mà thôi, tiên tổ còn thì Chiến Gia chúng ta còn vinh danh.
-Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn từ khi tiên tổ mất tích…Những thế hệ sau đều muốn đi tìm tiên tổ, tiên tổ không chết, chứ nếu không thì tổ bài sinh mệnh đã vỡ ra rồi.
Những luồng ý niệm liên tục xoay chuyển trong đầu Liệt Vân Tử, người trong gia tộc Chiến Gia có thể nhìn rõ bức tranh Đệ Nhị Phúc chỉ có ba người. Nhưng bức tranh Đệ Tam Phúc thì không có người nào mở ra được.
Điều này hắn chưa từng nói qua với bất cứ người nào khác, cho dù là những tiểu bối trong gia tộc cũng không thể biết được. Mọi người đều tưởng rằng trưởng lão gia tộc Liệt Vân Tử hắn có thể nghiên cứu được bức tranh Đệ Tam Phúc.
Cho dù là Chiến Không Liệt cũng nghĩ như vậy.
Liệt Vân Tử cười khổ trong lòng, hắn biết ba người trong gia tộc bao gồm cả mình có thể nghiên cứu và cảm ngộ bức tranh Đệ Nhị Phúc. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ như vậy mà thôi, không người nào có thể nhập tâm thần vào bên trong giống như Hứa Mộc.
Chuyện này không liên quan đến tu vi, thậm chí cũng không liên quan đến tư chất. Nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà không cho phép, Liệt Vân Tử đã suy nghĩ cả đời mà vẫn chưa tìm ra được.
-Hứa Mộc, nếu ngươi xem bức tranh Đệ Tam Phúc, thì cần thứ gì của lão phu, cứ nói!
Liệt Vân Tử trầm mặc hồi lâu rồi nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói.
Thực tế Liệt Vân Tử cũng có tư tâm, ngoại trừ việc tìm kiếm tổ tiên thì quan trọng là khi tiên tổ Chiến Tinh mất tích đã lưu lại một khối ngọc giản, trong đó có một câu!
-Nếu Chiến Gia ta có người nào thu được truyền thừa thì đủ để liệt vào đỉnh phong!
Vương Lâm trầm mặc một lúc lâu, hắn lắc đầu nói:
-Với tu vi của ta bây giờ có lẽ không thể mở được bức tranh Đệ Tam Phúc.
Vừa rồi khi hắn mở Đệ Nhị Phúc Chiến Tự Thiếp thì có một luồng lực lượng bản nguyên từ bên trong tuôn ra rồi dung nhập vào con mắt thứ ba trên mi tâm hắn.
-Chuyện này không liên quan đến tu vi nên ngươi có thể thử, bất kể yêu cầu gì Liệt Vân Tử ta cũng đều có thể cố gắng thỏa mãn cho ngươi!
Liệt Vân Tử dùng tay phải vỗ lên mi tâm, trên thiên linh lão lập tức bùng ra một luồng hắc quang nồng đậm, lại có một bức tranh từ bên trong bay ra.
Bức tranh này chính là Đệ Tam Phúc Chiến Tự Thiếp.
Liệt Vân Tử hít vào một hơi thật sâu, lão vươn tay chụp lấy Đệ Tam Phúc Chiến Tự Thiếp rồi đưa cho Vương Lâm.
Vương Lâm tiếp nhận, trong nháy mắt khi tay phải hắn chạm vào bức tranh, hắn lập tức cảm nhận được một luồng khí tức bùng ra làm tâm thần chính mình chấn động. Khí tức này còn mạnh hơn rất nhiều lần so với bức tranh Đệ Nhị Phúc.
"Tuyệt đối không thể mở bức tranh này ra!" Mi tâm Vương Lâm khẽ động, hắn lập tức cảm nhận được trên bức tranh này một mối nguy hiểm kinh người. Hắn có một cảm giác nếu mở bức tranh này ra, dù chỉ là một chút thôi chính mình cũng không thể chịu nổi.
-Liệt Vân Tử tiền bối, bức tranh này trừ khi vãn bối tự tìm đường chết, nếu không một khi mở ra chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống!
Vương Lâm nhìn Liệt Vân Tử, hắn vung tay phải lên ném bức tranh Đệ Tam Phúc quay về.
Vẻ mặt Liệt Vân Tử hơi trầm xuống.
-Nhưng Liệt Vân Tử tiền bối cứ yên tâm, vãn bối cũng rất muốn xem Đệ Tam Phúc Chiến Tự Thiếp này. Nếu một ngày đủ tu vi sẽ tự tìm đến tiền bối. Nhưng lúc này nếu mở ra, một khi bị luồng khí tức trong bức tranh bức phải chết thì sợ rằng tiền bối sẽ rất khó tìm được người khác thay thế!
Vương Lâm lui ra phía sau vài bước rồi bình tĩnh nói. Hắn nghĩ rằng Liệt Vân Tử sẽ không ra tay với mình, tất nhiên nếu người này thật sự không có gì lo lắng mà ra tay thì Vương Lâm cũng đã sớm có chuẩn bị. Cho dù hắn đánh không lại thì chạy, có lẽ vẫn còn duy trì được đến khi Thanh Thủy đến.
Liệt Vân Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, những ý niệm trong lòng lão bắt đầu xoay chuyển. Lão biết rõ sự nguy hiểm khi xem bức tranh Đệ Tam Phúc, nhiều năm trước những kẻ ngông cuồng muốn mở bức tranh này ra đều phải chết. Cho dù là lão, đến ngày hôm nay cũng không dám mở nó ra xem.
Hơn nữa tên Hứa Mộc này đã vì La Thiên lập được nhiều đại công, nếu cưỡng ép giam cầm hắn hoặc bắt buộc hắn mở bức tranh Đệ Tam Phúc ra rồi chết thì Viêm Lôi Tử chắc chắc cũng sẽ can thiệp.
Tuy chuyện này Liệt Vân Tử cũng không thèm để tâm, lão nghĩ rằng sau khi Viêm Lôi Tử cân nhắc thì chắc chắn sẽ không vì một tên tiểu bối mà trở mặt giao chiến với mình.
Nhưng điều làm lão phải lưu tâm chính là Thanh Thủy.
Hắn biết tên Thanh Thủy kia là một người điên, sau khi nổi giận ai biết được hắn có truy cứu chuyện của tên Hứa Mộc này hay không!
-Thanh Thủy này năm xưa vì Hứa Mộc mà giao chiến với Huyết Thần Tử, khi phong tiên thì lại giết chết người của Lôi Tiên Điện. Nếu ta giữ lại Hứa Mộc, sợ rằng tự rước họa vào thân. .
Vẻ mặt Liệt Vân Tử trở nên âm trầm, lão vẫn còn một điều lo lắng, chính là Hứa Mộc này cũng không phải dễ giữ lại như mình nghĩ.
-Rất nhiều năm rồi lão phu mới gặp được một tên Hứa Mộc có thể nhìn thấy ý cảnh trong bức tranh. Nếu hắn chết thì phải tiếp tục tìm kiếm không biết đến năm nào tháng nào.Đơn giản là cứ thả hắn ra thì sau này còn có cơ hội.
Liệt Vân Tử đang trầm ngâm lại đột nhiên cười lên ha hả, ánh mắt lão lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói:
-Tốt, không kiêu ngạo không nóng nảy! Không hỗ danh là Chính Phẩm Lôi Tiên của La Thiên ta. Hứa Mộc, Chiến Gia ta tuy không có pháp thuật Tàn Anh có thể cứu ngươi sống lại, nhưng cũng có một loại pháp thuật khác. Sau này khi ngươi tìm lão phu để xem tranh Đệ Tam Phúc, lão phu sẽ tuyệt đối không để cho ngươi xảy ra những điều đáng tiếc, sẽ truyền cho ngươi công pháp đó! Hơn nữa ta sẽ dùng lực lượng toàn tộc để đồng ý giúp ngươi một chuyện, bất kể là chuyện gì Chiến Gia ta đều có thể làm được.
Có thể nói Liệt Vân Tử đã bỏ ra tiền vốn rất lớn, trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ cảm kích, hắn cung kính nói:
-Đa tạ tiền bối, chuyện này tiền bối cứ yên tâm!
Liệt Vân Tử mỉm cười rồi gật đầu, nói:
-Được rồi, ngươi đã có ước hẹn với Thanh Thủy thì cứ đi trước!
Vương Lâm ôm quyền cáo từ, hắn đứng đối diện với Liệt Vân Tử rồi lui người về phía sau vài bước. Trong nháy mắt hắn hóa thành một đạo cầu vồng phóng thẳng về lên chín tầng trời rồi biến mất.
Sau khi Vương Lâm bỏ đi, vẻ mặt Liệt Vân Tử lại trở nên âm trầm. Lão lẩm bẩm nói:
-Viêm Lôi Tử chắc chắc sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tranh chấp với ta, chỉ có Thanh Thủy.Nhưng Thanh Thủy này cũng không sống được bao lâu nữa đâu.Khi Thanh Thủy chết, Hứa Mộc, để lão phu xem lúc đó ngươi làm sao có thể trốn được.
Sau khi Vương Lâm bay ra khỏi tu chân tinh thì vẻ mặt cũng trở nên âm trầm rồi phóng đi như tên bắn. Khi Liệt Vân Tử kêu gọi thì hắn chắc chắn phải đến, nếu hắn không đến thì sẽ lập tức đắc tội với người này. Nếu hắn đã muốn mượn La Thiên là chỗ để làm nơi lánh nạn thì chắc chắc phải quan tâm đến lời kêu gọi của Liệt Vân Tử.
Hơn nữa lúc này hai người vẫn còn nể mặt nhau, thật sự sẽ chẳng có đạo lý nếu không đến.
Nếu đã nhất định phải đi, với tâm cơ của Vương Lâm chắc chắn cũng sẽ có sự chuẩn bị. Cho dù không có ước hẹn mười ngày với Thanh Thủy, hắn cũng sẽ nói rõ chuyện này cần sự trợ giúp của Thanh Thủy.
Hơn nữa Vương Lâm đã phân tích, lần này đến gặp Liệt Vân Tử đối với mình cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng. Sự thật cũng đã minh chứng những gì hắn phân tích là cực kỳ chính xác, lần này không những có thêm một luồng lực lượng bản nguyên, đồng thời lại còn hiểu rõ lai lịch của Chiến Tự Thiếp, còn đoạt được một cái huyết cầu La Phù.
Nếu hắn không đến gặp Liệt Vân Tử, những phiền phức sau này chắc chắn sẽ nhiều hơn rất nhiều lần bây giờ. Liệt Vân Tử dù sao cũng là một trong những lão quái trên La Thiên.
Vương Lâm vừa phi hành vừa nghĩ lại những tình cảnh vừa xảy ra. Vẻ mặt hắn đã dần bình tĩnh lại, hắn mang theo nụ cười, cơ thể lóe lên rồi biến mất trong bầu trời.
Vương Lâm tìm được một hòn đá khổng lồ lơ lửng trong tinh không, hắn khoanh chân ngồi xuống bên trên rồi lẳng lặng chờ Thanh Thủy đi đến. Vài ngày sau, trước mặt Vương Lâm xuất hiện những con sóng gợn, Thanh Thủy tiến một bước đi ra ngoài.
Thanh Thủy vừa mới xuất hiện thì lập tức bùng ra luồng khí nồng nặc mùi máu tanh. Sau lưng hắn là từng cái đầu lâu dữ tợn lộ ra vẻ tuyệt vọng, từng cái từng cái lơ lửng rồi bay theo phía sau với số lượng trên trăm.
Vương Lâm mở hai mắt ra rồi cười khổ. Tu vi Thanh Thủy còn cao hơn một chút so với mười ngày trước, rõ ràng mấy ngày nay đã thôn phệ rất nhiều tu sĩ.
-Những người này đều là những tu sĩ giỏi về ẩn giấu thân ảnh của Sát Vực Giới. Ngươi và ta muốn đi đến Sát Vực Giới thì phải cần đến những cái đầu người này!
Thanh Thủy nói xong thì vung tay phải lên hư không, những đầu người ở sau lưng hắn lập tức bay ra rồi kết hợp lại tạo thành một cái hoàn chỉnh.
-Tiên Thuật U Minh!
Hai tay Thanh Thủy bắt phát quyết, tiên nguyên trong cơ thể lập tức vận chuyển, sau đó hắn chỉ về phía trước. Một tiếng nổ ầm vang lên, cái đầu người đột nhiên vỡ tan, một làn sương máu đột nhiên xuất hiện. Trong nháy mắt khi những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, hơn trăm cái đầu người đều tan vỡ.
Làn sương máu nồng đậm bao phủ khắp bốn phía, khi Thanh Thủy vung tay phải lên thì tất cả những làn sương lập tức xoay chuyển với tốc độ càng ngày càng nhanh. Cuối cùng làn sương còn bao phủ hơn một trăm tàn hồn tu sĩ, những tiếng kêu thảm thiết vang vọng vào trong tâm thần Vương Lâm.
-U Minh Dẫn Lộ!
Trong nháy mắt khi âm thanh lạnh lẽo của Thanh Thủy vang lên, những tiếng kêu gào thê lương của một trăm tàn hồn trong vòng xoáy lại càng trở nên kịch liệt. Đám tàn hồn đan xen vào nhau rồi ngưng tụ lại ở sâu bên trong vòng xoáy tạo thành một vật giống như hắc động.
Thanh Thủy đem tất cả các loại tình cảm trong ký ức có liên quan đến vị trí Sát Vực Giới của đám tàn hồn kia ngưng tụ lại với nhau tạo thành một đường dẫn. Tập hợp tất cả những ý niệm của trên một trăm tu sĩ đối với Sát Vực Giới tạo thành một con đường.
Đây chính là tiên thuật U Minh Dẫn Lộ!
Lực lượng chỉ đường của hơn một trăm tu sĩ tạo thành vòng xoáy hắc động, nó điên cuồng vận chuyển rồi kéo dài ra trong vô tận. Hầu như chỉ trong nháy mắt đã giống như phá vỡ hư không, trong hắc động đột nhiên xuất hiện một thế giới màu đỏ.
Một kiến trúc dựng đứng giống như một thanh đại kiếm đâm vào hư không, một luồng khí sát lục nồng đậm đang khếch tán ra ngoài.
Vị trí chính giữa có một tòa tháp rất cao, tháp này cao không dưới nghìn trượng, từng sợi xích đen từ trên thân tháp lan ra nối liền những kiến trúc khắp bốn phía.
Chỗ này chính là Sát Vực Giới.
-Pháp thuật này rất có tác dụng thực tế, năm xưa ta rất thích sử dụng.
Trong mắt Thanh Thủy chợt lóe lên sát khí, hắn lấy ra một khối ngọc giản rồi khắc khẩu quyết lên ném cho Vương Lâm. Ngay sau đó Thanh Thủy tiến một bước vào trong vòng xoáy. Vương Lâm cười khổ nhận ngọc giản, hắn thầm nghĩ thứ mà Thanh Thủy thích sợ rằng chính là phương tiện nhanh nhất có thể phóng thẳng vào nhà người ta giết chóc.
Cơ thể Vương Lâm cũng lóe lên, hắn và Thanh Thủy một trước một sau đi vào trong vòng xoáy.
Một vòng xoáy khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong Sát Vực Giới, vòng xoáy này lập tức gây ra sự chú ý của tất cả tu sĩ ở đây. Nhưng chỉ trong nháy mắt có một giọng nói lạnh lẽo bao phủ khắp bốn phía.
-Bản quân Thanh Thủy Lôi Tiên Giới, hôm nay đến lấy vật cũ, diệt giới!
Trong nháy mắt khi giọng nói này vang lên, nó lập tức hóa thành một cơn lốc sát lục, tạo thành một luồng sát khí ngập trời rồi trực tiếp quét qua toàn bộ Sát Vực Giới.
-Ầm ầm ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều kiến trúc hình kiếm tan vỡ.
-Sát Vực Giới không biết đang giữ vật gì của sư huynh Thanh Thủy, mà sau khi hắn lấy được ký ức của Huyền Bảo Thượng Nhân thì bốc lên lửa giận điên cuồng như vậy.
Vương Lâm tiến một bước đi ra khỏi vòng xoáy, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Sát Vực Giới, một trong Bát Giới của Tu Chân Liên Minh.