Tiên Nghịch
Chương 813: Tây Tử Phượng
Vương Lâm gật đầu, tán thưởng nói:
- Lôi Tiên Điện không hổ là đệ nhất điện của La Thiên Tinh Vực!
Việc lấy lòng người khác này không ảnh hưởng gì đến toàn cục, Vương Lâm tu đạo ngàn năm đã sớm hiểu rõ.
Lão già cười ha hả, nói:
- Thành quả của Hứa đạo hữu sau này chắc chắn sẽ không thấp, trong Lôi Tiên Điện này nhất định sẽ có được một vị trí xứng đáng!
Vương Lâm mỉm cười cùng với hắn nói chuyện phiếm, ánh mắt cũng nhìn về phía trước. Chỉ thấy toàn bộ Lôi Tiên Điện có rất nhiều chỗ có màn sương mỏng bao quanh, bên trong có từng đạo ngân quang lóe ra, hiển nhiên là thần thông lôi điện.
Toàn bộ Lôi Tiên Điện gần như chỗ nào cũng đều có cấm chế. Ngay cả lúc trước trên đường bay tới đây Vương Lâm cũng phát hiện ra không ít cấm chế, nếu không theo sau lão già của Lôi Tiên Điện này, thì chỉ cần những cấm chế đó cũng có thể ngăn cản hết thảy.
Hai người không ngừng tiến về phía trước, dần dần đi tới trung tâm nội điện của Lôi Tiên Điện. Nơi này có một quảng trường rất lớn, mặt đất toàn là đá xanh, từng trận lôi quang ở phía trên lóe lên không ngừng. Quảng trường này rất lớn, từ xa nhìn lại có lẽ rộng không dưới nghìn trượng, trông như một hồ nước được tạo thành từ lôi điện. Nhất là khi hai người tới gần, lôi quang phía trên quảng trường kia không ngừng dâng lên, như một cái miệng lớn hướng về hai người nuốt lấy.
Lão già kia cười ha hả, vỗ túi trữ vật. Lập tức tay hắn lấy ra một nắm lớn những trái cây nhỏ màu đỏ, ném một cái, toàn bộ nắm trái cây này rơi vào cái miệng lớn đang muốn nuốt kia.
Một tiếng gầm nhẹ từ trong đám lôi quang phía trên quảng trường truyền ra. Những trái cây màu đỏ này toàn bộ đều biến mất, hóa thành chất lỏng dung nhập vào trong đám lôi quang, khiến cho đám lôi quang này dịu xuống, không cản trở nữa.
- Thăng Tiên Quả!
Vương Lâm liếc mắt nhìn đám trái cây này một cái.
- Hứa đạo hữu chắc cảm thấy quen mắt, ha hả. Phong ấn này là phân thân của Lôi Linh bảo vệ môn hộ trong Lôi Tiên Giới. Trong Lôi Tiên Giới, phàm là người muốn đi vào đều phải xuất ra một lượng lớn Thăng Tiên Quả để Lôi Linh này ăn, nếu không, súc sinh kia sẽ không cho người ta tiến vào trong Lôi Tiên Giới! Các đời Điện Chủ Lôi Tiên Điện ta lấy thần thông hùng mạnh, cuối cùng sau vô số lần thử nghiệm mới từ trên thân thể Lôi Linh kia tách ra được một tia, thả vào trong này, trở thành một trong những Thần Thú bảo vệ Lôi Tiên Điện ta!
Vương Lâm cẩn thận nhìn thoáng qua quảng trường như lôi trì rộng nghìn trượng kia, rồi thu ánh mắt lại.
Hắn được lão già dẫn đường, đi thẳng một mạch, tới phía đông của Lôi Tiên Điện. Ở phía xa xa, Vương Lâm thấy được một đại điện so với những cung điện khác phải to lớn hơn gấp mấy lần, trông như là một con thú khổng lồ nằm sấp trên mặt đất, chưa tới gần đã có một luồng uy áp tràn ra.
Cách đại điện kia vài dặm, lão già dừng thân mình lại, cười nói:
- Hứa đạo hữu, Điện Chủ chỉ triệu kiến ngươi, tại hạ không thể cùng vào, ngươi tự vào là được rồi!
Vương Lâm ánh mắt nhìn lên phía trên đại điện cách đó vài dặm, hướng về lão già ôm quyền, nói:
- Đa tạ tiền bối đã dẫn đường!
- Lão phu mà là tiền bối cái gì chứ, Hứa đạo hữu có thể được Điện Chủ triệu kiến, sau này hiển nhiên cũng không phải là vật ở trong ao. Đến lúc đó, thậm chí muốn gần gũi một chút cũng khó.
Lão già lắc đầu, hướng về Vương Lâm ôm quyền cáo từ rồi xoay người rời khỏi.
Vương Lâm cẩn thận tản thần thức ra, bay về phía trước. Dần dần khoảng cách tới đại điện kia ngày càng gần, tới khi đến gần, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên ngoài đại điện kia có một người đang đứng. Người này quay lưng về phía mình, nhưng đối phương đứng ở nơi đó giống như là một ngọn núi sừng sững.
- Viêm Lôi Tử!
Vương Lâm không hề ngờ tới, bay đến gần hạ xuống, ôm quyền nói:
- Tham kiến Viêm Lôi Tử tiền bối!
- Khuy Niết? Không tồi, rất không tồi!
Thần sắc Vương Lâm như thường, không có một chút kích động nào quá phận, bình thản nói:
- Hứa Mộc cũng được, mà Vương Lâm cũng được. Tiền bối, vừa rồi triệu kiến tại hạ tới nơi này, nói vậy không phải là vì phát hiện ra tên họ thật của vãn bối sao?
Viêm Lôi Tử liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, khóe miệng mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, cười nói:
- Được. Không hổ là người có duyên với lão phu. Ta không cần biết ngươi là Vương Lâm hay Hứa Mộc, ta hỏi ngươi, cuộc chiến ở Liên Minh Tinh Vực, ngươi có muốn tham gia không?
- Sức mạnh của vãn bối còn thiếu, cho dù tham dự cũng không có tác dụng gì.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
- Khuy Niết tu sĩ mà cũng dám nói là sức mạnh còn thiếu sao?
Viêm Lôi Tử cười nói, trong mắt lóe lên hàn quang.
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, gật đầu nói:
- Nếu Viêm Lôi Tử tiền bối đã coi trọng tại hạ như vậy, trận chiến này ta sẽ tham dự!
Trong lòng Vương Lâm từ trước khi tới nơi này đã suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi chuyện. Tranh đoạt một trăm linh tám danh hiệu tiên chính là để tham gia cuộc chiến giữa La Thiên Tinh Vực và Liên Minh Tinh Vực.
- Được. Năm đó lão phu đưa cho ngươi tín vật, ngươi đã nhận rồi, sau này không chừng đối với ngươi sẽ rất có tác dụng! Cũng coi như cho ngươi một vận may như đã hứa lúc trước!
Viêm Lôi Tử vung tay áo, lập tức một cơn cuồng phong tràn ra, ở trước người Vương Lâm hình thành một cơn lốc xoáy, lôi quang từ bên trong lóe ra, hình thành một truyền tống trận.
- Dùng trận này để rời đi. Ba ngày sau, lão phu cùng với mấy đạo hữu sẽ đích thân đi xem trận chiến phong tiên. Đến lúc đó, sư huynh Thanh Thủy của ngươi cũng sẽ đến!
Viêm Lôi Tử nói xong, xoay người hướng về đại điện.
- Viêm Lôi Tử tiền bối, Lôi Thú của vãn bối có được trả lại không!
Vương Lâm nhìn Viêm Lôi Tử, bình tĩnh nói.
- Sau khi mở ra thông đạo sẽ trả lại cho ngươi!
Thân ảnh Viêm Lôi Tử đi vào trong đại điện, hoàn toàn biến mất.
Vương Lâm trầm mặc ít lâu, nâng chân bước trong cơn lốc truyền tống trận. Lúc hiện ra đã ở bên ngoài Lôi Tiên Điện, bên cạnh bốn truyền tống trận.
Bốn phía không còn người nào, hiển nhiên đều đã được thu xếp.
Vương Lâm vừa mới xuất hiện, lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy phía sau hắn có một nữ tử đang đứng, nữ tử này tướng mạo cực kỳ thanh tú xinh đẹp như thể là người ngọc, mặc quần áo bằng lụa xanh.
- Tiền bối là Hứa Mộc?
Thanh âm nữ tử này trong trẻo, cực kỳ dễ nghe.
Vương Lâm gật đầu.
- Vãn bối là Trần San, phụng mệnh chờ tiền bối ở đây. Đây là tín vật lệnh bài truyền tống trong trận tranh đoạt phong tiên lần này của tiền bối. Còn về chỗ ở, trong lệnh bài đã có ghi lại tỉ mỉ.
Trần San thần sắc cung kính, lấy từ trong túi trữ vật ra một lệnh bài to bằng bàn tay, sau khi giao cho Vương Lâm, do dự một chút, sắc mặt ửng hồng, nhẹ nhàng nói:
- Những ngày tới, nếu như tiền bối cần lô đỉnh để song tu, hãy truyền âm qua lệnh bài này. Lần tranh đoạt phong tiên này, đối với tất cả những người tham dự, Lôi Tiên Điện sẽ hết sức trợ giúp.
Nữ tử này nói xong, sắc mặt càng hồng, khom người trở ra. Thân ảnh nàng uyển chuyển, lúc rời khỏi, mơ hồ lộ ra phong thái mê người.
Vương Lâm cầm lệnh bài, thần thức đảo qua. Vật này giống như là ngọc giản, bên trong có một bản đồ địa hình đơn giản của Lôi Tiên Điện cùng với một truyền tống trận vẫn chưa mở ra. Sau khi tìm được chỗ ở, thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, bay thẳng đến chỗ ở.
Thời gian ba ngày trong nháy mắt đã trôi qua, trong ba ngày này, Vương Lâm thủy chung nhắm mắt tĩnh tọa, duy trì tu vi của mình. Thấm thoắt đã đến chính ngọ của ngày hôm sau, toàn bộ trong Lôi Tiên Điện cực kỳ náo nhiệt, truyền tống trận không ngừng lóe ra ánh sáng, từng đám tu sĩ lần lượt xuất hiện. Lần tranh đoạt phong tiên này có không ít khán giả, đầu tiên là các gia tộc tu chân chủ tinh của tứ đại tinh vực, những người này có thể có được tư cách đứng bên ngoài xem.
Theo sau là các gia tộc tu chân trong La Thiên Tinh Vực, tuy không bằng Diêu gia nhưng cũng cao hơn những chủ tinh, như Thân Công gia, Chiến gia. Ngay sau đó là bốn gia tộc tu chân được truyền thừa từ tiên giới.
Xuất hiện cuối cùng là tộc nhân của hai gia tộc tu chân thượng cổ cùng với Lôi Tiên Điện tổ chức trận tranh đoạt phong tiên này. Những tu sĩ đến xem tranh đoạt phong tiên lần này số lượng tuy không phải quá nhiều, nhưng cũng phải đến vài vạn, dưới sự sắp xếp của Lôi Tiên Điện, lấy nội điện trong Lôi Tiên Điện làm trung tâm, dựng nên những đài cao lơ lửng để những tu sĩ này có thể ngồi xem.
Chiến trường của trận tranh đoạt phong tiên là quảng trường Lôi Trì nghìn trượng trong nội điện của Lôi Tiên Điện. Bên ngoài quảng trường Lôi Trì có mười cái bồ đoàn bằng bạch ngọc, tản mát ra từng trận tiên khí. Lúc này, Viêm Lôi Tử đang ngồi trên một trong những bồ đoàn đó, bên cạnh hắn là Thanh Thủy Tiên Quân đang nhắm mắt tĩnh tọa, dường như đối với hết thảy mọi chuyện trước mắt không hề có hứng thú.
Những tu sĩ đến xem trận chiến này ngày càng nhiều, một vị lão tổ của Hướng gia cũng trong lúc đó từ giữa không trung biến ảo hiện ra, hướng về Viêm Lôi Tử ôm quyền, ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thân ảnh một nam tử có họ kép Công Tôn toàn thân mặc áo đen cũng biến ảo hiện ra, ngồi xuống một bên.
Ngay sau đó, Diêu gia cùng với những gia tộc tu chân được truyền thừa của tiên giới đều có người tới đây. Người của Diêu gia chính là Huyết Thần Tử, hắn cùng với những lão quái của ba gia tộc khác sau khi đến, liền ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cũng không hề nhìn qua Thanh Thủy.
Sau khi Thân Công gia và Chiến gia đến, lão tổ của Thân Công gia cùng với Liệt Vân Tử hai người lần lượt đi tới, khoanh chân ngồi lên bồ đoàn. Không lâu sau, lại có một vài lão tổ của các gia tộc tu chân sau khi đến, cũng ngồi xuống bồ đoàn.
Đã đến chính ngọ, Viêm Lôi Tử hai mắt ngưng lại, bình thản mở miệng:
- Trận tranh đoạt một trăm lẻ tám danh hiệu phong tiên của La Thiên Tinh Vực bắt đầu !
Thanh âm của hắn hóa thành vô số tiếng sấm, bên trong Lôi Tiên Điện này ầm ầm truyền rộng ra. Theo thanh âm vang vọng, trên không trung lập tức xuất hiện vô số truyền tống trận. Những truyền tống trận này kích cỡ đều bằng nhau, mấy trăm cái đồng thời xuất hiện, từ bên trong đều có một thân ảnh tu sĩ đi ra.
Vương Lâm cũng ở trong số đó! Huyết Thần Tử ngẩng đầu, với ánh mắt âm trầm yêu dị nhìn thoáng qua Vương Lâm, hừ lạnh một tiếng liền thu ánh mắt lại, sắc mặt có chút âm trầm.
Ngoại trừ Huyết Thần Tử, trong đám người quan sát ở đằng xa còn có một ánh mắt nhìn lên người Vương Lâm. Tây Tử Phượng cắn môi, yên lặng nhìn Vương Lâm trên không trung, trái tim thổn thức, ánh mắt lộ ra một vẻ si mê.
Sau khi từ Lôi Tiên Giới trở về, trong lòng nàng thủy chung vẫn nhớ tới thân ảnh Vương Lâm, làm thế nào cũng không thể quên được. Nhất là khi nghe tin Vương Lâm bị Diêu gia truy sát, trái tim nàng lại càng rung động, nhưng cũng không có cách nào trợ giúp. Sau bao nhiêu ngày đứng ngồi không yên, khi biết được Vương Lâm đã thoát được khỏi cuộc truy sát, nàng đã cực kỳ vui mừng, nhưng đằng sau sự vui mừng này, lại có một nỗi chua xót nồng đậm.
- Chỉ sợ, ngay cả tên của ta hắn cũng đã quên… … Tây Tử Phượng rất đẹp, điểm này chính nàng cũng tự biết rõ, không hề ít những trang tuấn kiệt của các gia tộc tu chân đã bày tỏ sự ái mộ đổi với nàng. Thậm chí trong gia tộc, biểu ca ưu tú nhất là Tây Tử Mặc, đối với mình cũng rất yêu mến. Nhưng đối với tất cả những người đó, nàng cũng cực kỳ lạnh nhạt, ngay cả việc song tu, trong đầu nàng cũng chưa từng nghĩ đến. Giấc mộng của nàng cũng giống như lão tổ của gia tộc, trở thành một nữ tu bản lãnh thông thiên! Những hết thảy mọi chuyện sau khi nàng gặp Vương Lâm đều hoàn toàn thay đổi, ngay cả chính nàng cũng có chút mê mẩn, trong đầu chỉ văng vẳng tiếng hô "nhường đường" khi mang theo hơn một trăm tu sĩ nhảy vào truyền tống trận của Lôi Tiên Điện là rung động tâm thần, làm thế nào cũng không thể tiêu tan.
Tây Tử Phượng vốn nghĩ có thể thời gian trôi qua, hết thảy mọi thứ sẽ đều phai nhạt, nhưng hôm nay gặp lại cũng khiến nàng cắn môi đến chảy máu mà không biết, kinh ngạc nhìn lên thân ảnh vừa quen thuộc, vừa xa lạ trên bầu trời.
Ở cách Tây Tử Phượng không xa là một lão phu nhân đang ngồi. Lão phu nhân hiển nhiên không có tư cách đến ngồi trên bồ đoàn, nhưng thân phận của bà cũng là lão tổ của Tây gia ! Bà cau mày nhìn thoáng qua Tây Tử Phượng, trong lòng thầm than:
- Nghiệt duyên !
Vương Lâm ở giữa không trung, thần sắc bình tĩnh, nhìn tuyệt đại bộ phận những tu sĩ thần thông của La Thiên Tinh Vực phía dưới. Nhất là hơn mười người đang ngồi trên bồ đoàn, mỗi người tu vi đều không kém gì Huyết Tổ, thậm chí có người còn vượt xa Huyết Tổ.
Trên bầu trời toàn bộ ba trăm hai mươi lăm truyền tống trận đều đã xuất hiện, tất cả những người đến tranh đoạt danh hiệu lần lượt lộ ra thân ảnh. Viêm Lôi Tử thần sắc bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Lần phong tiên này phân làm tam quan, lục đạo, nhất tuyến thiên ! Tam quan Thiên, Địa, Nhân để khảo nghiệm tu vi ! Đi qua lục đạo luân hồi để luyện đạo niệm ! Trải qua tam quan lục đạo, tuyển ra một trăm lẻ tám người đi vào sinh tử sát lục nhất tuyến thiên, tuyển ra ba mươi sáu người phong làm Thiên Cang ! Ban cho cơ hội được lưu danh trên Phong Tiên Thạch !
Lời vừa nói ra, lập tức trong Lôi Tiên Điện dậy sóng dữ dội, ngay cả mấy người ngồi trên bồ đoàn xung quanh Viêm Lôi Tử cũng đều lộ vẻ xúc động, những ánh mắt như điện lập tức nhìn chăm chú vào Viêm Lôi Tử.
Thậm chí lão tổ Hướng gia và nam tử họ Công Tôn kia cũng ngẩn ra, nhìn về phía Viêm Lôi Tử ! Ngay cả Thanh Thủy Tiên Quân cũng giương đôi mắt lộ ra hàn quang nồng đậm, trầm giọng nói:
- Có phải là khối Phong Tiên Thạch mà Viễn Cổ Tiên Vực để lại trong Lôi Tiên Giới?
- Đúng là khối đá đó !
Viêm Lôi Tử thanh âm bình tĩnh, chậm rãi nói.
- Nghe đồn khối đá này là di vật của Viễn Cổ Tiên Vực. Phàm là những người được lưu danh trên đó đều có thể xuyên thấu hư vô, trực tiếp được đưa vào trong Viễn Cổ Tiên Vực đã biến mất ! Không ngờ Phong Tiên Thạch này lại ở trong Lôi Tiên Điện !
Lão già họ Hướng sắc mặt có chút âm trầm, trầm giọng nói.
- Viễn Cổ Tiên Vực tuy đã biến mất , nhưng nghe đồn vô số năm sau Viễn Cổ Tiên Vực lại một lần nữa mở ra. Đến lúc mở ra , sẽ chỉ tiếp nhận những người đã lưu danh trên Phong Tiên Thạch này tiến vào ! Lời ấy tuy là lời đồn nhưng lại con đường duy nhất còn lại để đến Viễn Cổ Tiên Vực !
Nam tử trung niên họ Công Tôn ngồi bên cạnh mở hai mắt lộ ra tinh quang , bình tĩnh nói.
Bốn phía là một không khí trầm mặc , ngoại trừ một số người , gần như không ai biết được Phong Tiên Thạch là như thế nào. Nhưng thông qua lời đám người chỗ lão già họ Hướng cũng lập tức hiểu ra sự quan trọng của Phong Tiên Thạch này.
Chỉ có điều đối với cái tên Viễn Cổ Tinh Vực này , phần lớn tu sĩ cũng không rõ , đều nhìn về phía những lão tổ của gia tộc mình.
- Phong Tiên Thạch khi Lôi Tiên Giới sụp đổ cũng đã vỡ vụn , hóa thành vô số mảnh vỡ , Lôi Tiên Điện ta cũng không hề lấy được , chuyện này không cần thiết phải bàn cãi về…Việc này là do một vị tiền bối sau khi thu được Nguyệt Thú đã một mình tìm đến lão phu , đưa cho một khối Phong Tiên Thạch to bằng bàn tay !
Viêm Lôi Tử bình thản nói.
Lời này vừa nói ra, những người ngồi trên bồ đoàn trở nên trầm ngâm, không hỏi lại về việc này nữa.
- Tam quan Thiên, Địa, Nhân, cửa thứ nhất là Nhân Chi Quan ! Người chờ xem người tham dự nào có thể kiên trì mười nhịp thở là có thể cho qua !
- La Tố, đi vào Lôi Trì !
Thanh âm Viêm Lôi Tử tràn ngập. Chỉ thấy một đạo thanh quang từ chân trời phía xa xa bay nhanh đến, ở trước mặt đám người Viêm Lôi Tử hóa thành một thân ảnh, là một nam tử trung niên toàn thân mặc áo xanh.
Người này hướng về mọi người ôm quyền, trầm giọng nói:
- Thưa Điện Chủ, tuân mệnh !
Hắn nói xong, thân mình hạ xuống phía dưới, rơi vào quảng trường nghìn trượng. Hắn đứng trên quảng trường bằng đá xanh, hai tay chắp sau lưng, thần sắc bình thản nhưng hiện ra một tia ngạo ý mạnh mẽ.
Lúc hắn xuất hiện lập tức khiến cho tu sĩ bốn phía chú ý. Trong số đó hiển nhiên cho người biết được thân phận của La Tố, nhưng tiếng nghị luận lại vang lên.
- La Tố của Lôi Tiên Điện !
- Nghe đồn người này ba trăm năm trước bản lãnh đã đạt tới Khuy Niết Trung Kỳ, thời gian ba trăm năm nay vẫn đang bế quan tu luyện, không ngờ hôm này là làm người canh gác Nhân Chỉ Quan !
- La Tố này không hề đơn giản, nhất là biến hóa thần thức, ngay cả một vài lão quái đã thành danh đều đã từng thừa nhận là giỏi !
Từng tiếng nghị luận tràn ngập. La Tố kia ngẩng đầu, nhìn đám tu sĩ tiểu bối trên hàng trăm Truyền Tống Trận giữa không trung, thần sắc rất bình thản, mở miệng nói:
- Trong mắt ta, toàn bộ các ngươi đều không có tư cách trở thành một trăm lẻ tám vị tiên, bởi vì giết các người không khác gì bóp nát một con kiến ! Bây giờ, ta chỉ đến ai, người đó hãy xuống đây cho ta !
Lời La Tố vừa nói ra, lập tức tuyệt đại bộ phận tu sĩ trên những Truyền Tống Trận giữa không trung ánh mắt âm trầm, nhìn chăm chú La Tố. Nhất là Hứa Đình kia, trong mắt lóe lên hồng quang, nhưng không hề mở miệng.
La Tố không dài dòng, tay phải tùy ý chỉ ra, dừng ở trên người một tu sĩ đến từ La Thiên Bắc Vực.
Tu sĩ kia khi được chỉ đến, do dự một chút. Nhưng chính trong lúc do dự đó, La Tố hừ lạnh một tiếng, tay phải túm vào hư không, lập tức liền hóa thành một bàn tay to, mang theo cuồng phong gào thét quét ngang qua. Tu sĩ bốn phía đều có thể cảm thấy được cuồng phong đập vào mặt.
Bàn tay to kia nhanh như chớp, gần như trong phút chốc liền bắt lấy tu sĩ kia, không một chút khoan dung trực tiếp túm lấy ném qua một bên.
Tu sĩ kia sắc mặt lập tức tái nhợt, tu vi của hắn là Âm Hư, bị bàn tay to kia túm lấy, lập tức toàn thân lạnh như băng, dừng như nguyên lực bị đông cứng lại. Sau khi rơi xuống đất, hắn không cần nghĩ ngợi, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
La Tố trong mắt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, đối với cái gọi là phong tiên này, hắn vốn không đặt trong mắt. Nếu không phải là Điện Chủ nhờ hắn nắm giữ một cửa này thì thật sự hắn đã cự tuyệt, có lẽ đã sớm tiếp tục bế quan tu luyện, tranh thủ thời gian sớm có thể đạt tới Khuy Niết Hậu Kỳ. Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khiến hắn đồng ý trở thành người gác cửa thứ nhất.
Sau khi túm lấy tu sĩ kia, vẻ nghiêm khắc trong mắt hắn càng đậm, trực tiếp tán ra thần thức. Chỉ thấy bốn phía trời đất lập tức phong vân biến sắc, thần thông của La Tố này cực kỳ thần kỳ, không có thể ở trong cơ thể biến ảo, hết sức tản ra, lập tức hóa thành một người khổng lồ mặc kim giáp, đứng trên không trung, phát ra tiếng nổ ầm ầm vang vọng.
- Lôi Tiên Điện không hổ là đệ nhất điện của La Thiên Tinh Vực!
Việc lấy lòng người khác này không ảnh hưởng gì đến toàn cục, Vương Lâm tu đạo ngàn năm đã sớm hiểu rõ.
Lão già cười ha hả, nói:
- Thành quả của Hứa đạo hữu sau này chắc chắn sẽ không thấp, trong Lôi Tiên Điện này nhất định sẽ có được một vị trí xứng đáng!
Vương Lâm mỉm cười cùng với hắn nói chuyện phiếm, ánh mắt cũng nhìn về phía trước. Chỉ thấy toàn bộ Lôi Tiên Điện có rất nhiều chỗ có màn sương mỏng bao quanh, bên trong có từng đạo ngân quang lóe ra, hiển nhiên là thần thông lôi điện.
Toàn bộ Lôi Tiên Điện gần như chỗ nào cũng đều có cấm chế. Ngay cả lúc trước trên đường bay tới đây Vương Lâm cũng phát hiện ra không ít cấm chế, nếu không theo sau lão già của Lôi Tiên Điện này, thì chỉ cần những cấm chế đó cũng có thể ngăn cản hết thảy.
Hai người không ngừng tiến về phía trước, dần dần đi tới trung tâm nội điện của Lôi Tiên Điện. Nơi này có một quảng trường rất lớn, mặt đất toàn là đá xanh, từng trận lôi quang ở phía trên lóe lên không ngừng. Quảng trường này rất lớn, từ xa nhìn lại có lẽ rộng không dưới nghìn trượng, trông như một hồ nước được tạo thành từ lôi điện. Nhất là khi hai người tới gần, lôi quang phía trên quảng trường kia không ngừng dâng lên, như một cái miệng lớn hướng về hai người nuốt lấy.
Lão già kia cười ha hả, vỗ túi trữ vật. Lập tức tay hắn lấy ra một nắm lớn những trái cây nhỏ màu đỏ, ném một cái, toàn bộ nắm trái cây này rơi vào cái miệng lớn đang muốn nuốt kia.
Một tiếng gầm nhẹ từ trong đám lôi quang phía trên quảng trường truyền ra. Những trái cây màu đỏ này toàn bộ đều biến mất, hóa thành chất lỏng dung nhập vào trong đám lôi quang, khiến cho đám lôi quang này dịu xuống, không cản trở nữa.
- Thăng Tiên Quả!
Vương Lâm liếc mắt nhìn đám trái cây này một cái.
- Hứa đạo hữu chắc cảm thấy quen mắt, ha hả. Phong ấn này là phân thân của Lôi Linh bảo vệ môn hộ trong Lôi Tiên Giới. Trong Lôi Tiên Giới, phàm là người muốn đi vào đều phải xuất ra một lượng lớn Thăng Tiên Quả để Lôi Linh này ăn, nếu không, súc sinh kia sẽ không cho người ta tiến vào trong Lôi Tiên Giới! Các đời Điện Chủ Lôi Tiên Điện ta lấy thần thông hùng mạnh, cuối cùng sau vô số lần thử nghiệm mới từ trên thân thể Lôi Linh kia tách ra được một tia, thả vào trong này, trở thành một trong những Thần Thú bảo vệ Lôi Tiên Điện ta!
Vương Lâm cẩn thận nhìn thoáng qua quảng trường như lôi trì rộng nghìn trượng kia, rồi thu ánh mắt lại.
Hắn được lão già dẫn đường, đi thẳng một mạch, tới phía đông của Lôi Tiên Điện. Ở phía xa xa, Vương Lâm thấy được một đại điện so với những cung điện khác phải to lớn hơn gấp mấy lần, trông như là một con thú khổng lồ nằm sấp trên mặt đất, chưa tới gần đã có một luồng uy áp tràn ra.
Cách đại điện kia vài dặm, lão già dừng thân mình lại, cười nói:
- Hứa đạo hữu, Điện Chủ chỉ triệu kiến ngươi, tại hạ không thể cùng vào, ngươi tự vào là được rồi!
Vương Lâm ánh mắt nhìn lên phía trên đại điện cách đó vài dặm, hướng về lão già ôm quyền, nói:
- Đa tạ tiền bối đã dẫn đường!
- Lão phu mà là tiền bối cái gì chứ, Hứa đạo hữu có thể được Điện Chủ triệu kiến, sau này hiển nhiên cũng không phải là vật ở trong ao. Đến lúc đó, thậm chí muốn gần gũi một chút cũng khó.
Lão già lắc đầu, hướng về Vương Lâm ôm quyền cáo từ rồi xoay người rời khỏi.
Vương Lâm cẩn thận tản thần thức ra, bay về phía trước. Dần dần khoảng cách tới đại điện kia ngày càng gần, tới khi đến gần, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên ngoài đại điện kia có một người đang đứng. Người này quay lưng về phía mình, nhưng đối phương đứng ở nơi đó giống như là một ngọn núi sừng sững.
- Viêm Lôi Tử!
Vương Lâm không hề ngờ tới, bay đến gần hạ xuống, ôm quyền nói:
- Tham kiến Viêm Lôi Tử tiền bối!
- Khuy Niết? Không tồi, rất không tồi!
Thần sắc Vương Lâm như thường, không có một chút kích động nào quá phận, bình thản nói:
- Hứa Mộc cũng được, mà Vương Lâm cũng được. Tiền bối, vừa rồi triệu kiến tại hạ tới nơi này, nói vậy không phải là vì phát hiện ra tên họ thật của vãn bối sao?
Viêm Lôi Tử liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, khóe miệng mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, cười nói:
- Được. Không hổ là người có duyên với lão phu. Ta không cần biết ngươi là Vương Lâm hay Hứa Mộc, ta hỏi ngươi, cuộc chiến ở Liên Minh Tinh Vực, ngươi có muốn tham gia không?
- Sức mạnh của vãn bối còn thiếu, cho dù tham dự cũng không có tác dụng gì.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
- Khuy Niết tu sĩ mà cũng dám nói là sức mạnh còn thiếu sao?
Viêm Lôi Tử cười nói, trong mắt lóe lên hàn quang.
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, gật đầu nói:
- Nếu Viêm Lôi Tử tiền bối đã coi trọng tại hạ như vậy, trận chiến này ta sẽ tham dự!
Trong lòng Vương Lâm từ trước khi tới nơi này đã suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi chuyện. Tranh đoạt một trăm linh tám danh hiệu tiên chính là để tham gia cuộc chiến giữa La Thiên Tinh Vực và Liên Minh Tinh Vực.
- Được. Năm đó lão phu đưa cho ngươi tín vật, ngươi đã nhận rồi, sau này không chừng đối với ngươi sẽ rất có tác dụng! Cũng coi như cho ngươi một vận may như đã hứa lúc trước!
Viêm Lôi Tử vung tay áo, lập tức một cơn cuồng phong tràn ra, ở trước người Vương Lâm hình thành một cơn lốc xoáy, lôi quang từ bên trong lóe ra, hình thành một truyền tống trận.
- Dùng trận này để rời đi. Ba ngày sau, lão phu cùng với mấy đạo hữu sẽ đích thân đi xem trận chiến phong tiên. Đến lúc đó, sư huynh Thanh Thủy của ngươi cũng sẽ đến!
Viêm Lôi Tử nói xong, xoay người hướng về đại điện.
- Viêm Lôi Tử tiền bối, Lôi Thú của vãn bối có được trả lại không!
Vương Lâm nhìn Viêm Lôi Tử, bình tĩnh nói.
- Sau khi mở ra thông đạo sẽ trả lại cho ngươi!
Thân ảnh Viêm Lôi Tử đi vào trong đại điện, hoàn toàn biến mất.
Vương Lâm trầm mặc ít lâu, nâng chân bước trong cơn lốc truyền tống trận. Lúc hiện ra đã ở bên ngoài Lôi Tiên Điện, bên cạnh bốn truyền tống trận.
Bốn phía không còn người nào, hiển nhiên đều đã được thu xếp.
Vương Lâm vừa mới xuất hiện, lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy phía sau hắn có một nữ tử đang đứng, nữ tử này tướng mạo cực kỳ thanh tú xinh đẹp như thể là người ngọc, mặc quần áo bằng lụa xanh.
- Tiền bối là Hứa Mộc?
Thanh âm nữ tử này trong trẻo, cực kỳ dễ nghe.
Vương Lâm gật đầu.
- Vãn bối là Trần San, phụng mệnh chờ tiền bối ở đây. Đây là tín vật lệnh bài truyền tống trong trận tranh đoạt phong tiên lần này của tiền bối. Còn về chỗ ở, trong lệnh bài đã có ghi lại tỉ mỉ.
Trần San thần sắc cung kính, lấy từ trong túi trữ vật ra một lệnh bài to bằng bàn tay, sau khi giao cho Vương Lâm, do dự một chút, sắc mặt ửng hồng, nhẹ nhàng nói:
- Những ngày tới, nếu như tiền bối cần lô đỉnh để song tu, hãy truyền âm qua lệnh bài này. Lần tranh đoạt phong tiên này, đối với tất cả những người tham dự, Lôi Tiên Điện sẽ hết sức trợ giúp.
Nữ tử này nói xong, sắc mặt càng hồng, khom người trở ra. Thân ảnh nàng uyển chuyển, lúc rời khỏi, mơ hồ lộ ra phong thái mê người.
Vương Lâm cầm lệnh bài, thần thức đảo qua. Vật này giống như là ngọc giản, bên trong có một bản đồ địa hình đơn giản của Lôi Tiên Điện cùng với một truyền tống trận vẫn chưa mở ra. Sau khi tìm được chỗ ở, thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, bay thẳng đến chỗ ở.
Thời gian ba ngày trong nháy mắt đã trôi qua, trong ba ngày này, Vương Lâm thủy chung nhắm mắt tĩnh tọa, duy trì tu vi của mình. Thấm thoắt đã đến chính ngọ của ngày hôm sau, toàn bộ trong Lôi Tiên Điện cực kỳ náo nhiệt, truyền tống trận không ngừng lóe ra ánh sáng, từng đám tu sĩ lần lượt xuất hiện. Lần tranh đoạt phong tiên này có không ít khán giả, đầu tiên là các gia tộc tu chân chủ tinh của tứ đại tinh vực, những người này có thể có được tư cách đứng bên ngoài xem.
Theo sau là các gia tộc tu chân trong La Thiên Tinh Vực, tuy không bằng Diêu gia nhưng cũng cao hơn những chủ tinh, như Thân Công gia, Chiến gia. Ngay sau đó là bốn gia tộc tu chân được truyền thừa từ tiên giới.
Xuất hiện cuối cùng là tộc nhân của hai gia tộc tu chân thượng cổ cùng với Lôi Tiên Điện tổ chức trận tranh đoạt phong tiên này. Những tu sĩ đến xem tranh đoạt phong tiên lần này số lượng tuy không phải quá nhiều, nhưng cũng phải đến vài vạn, dưới sự sắp xếp của Lôi Tiên Điện, lấy nội điện trong Lôi Tiên Điện làm trung tâm, dựng nên những đài cao lơ lửng để những tu sĩ này có thể ngồi xem.
Chiến trường của trận tranh đoạt phong tiên là quảng trường Lôi Trì nghìn trượng trong nội điện của Lôi Tiên Điện. Bên ngoài quảng trường Lôi Trì có mười cái bồ đoàn bằng bạch ngọc, tản mát ra từng trận tiên khí. Lúc này, Viêm Lôi Tử đang ngồi trên một trong những bồ đoàn đó, bên cạnh hắn là Thanh Thủy Tiên Quân đang nhắm mắt tĩnh tọa, dường như đối với hết thảy mọi chuyện trước mắt không hề có hứng thú.
Những tu sĩ đến xem trận chiến này ngày càng nhiều, một vị lão tổ của Hướng gia cũng trong lúc đó từ giữa không trung biến ảo hiện ra, hướng về Viêm Lôi Tử ôm quyền, ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thân ảnh một nam tử có họ kép Công Tôn toàn thân mặc áo đen cũng biến ảo hiện ra, ngồi xuống một bên.
Ngay sau đó, Diêu gia cùng với những gia tộc tu chân được truyền thừa của tiên giới đều có người tới đây. Người của Diêu gia chính là Huyết Thần Tử, hắn cùng với những lão quái của ba gia tộc khác sau khi đến, liền ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cũng không hề nhìn qua Thanh Thủy.
Sau khi Thân Công gia và Chiến gia đến, lão tổ của Thân Công gia cùng với Liệt Vân Tử hai người lần lượt đi tới, khoanh chân ngồi lên bồ đoàn. Không lâu sau, lại có một vài lão tổ của các gia tộc tu chân sau khi đến, cũng ngồi xuống bồ đoàn.
Đã đến chính ngọ, Viêm Lôi Tử hai mắt ngưng lại, bình thản mở miệng:
- Trận tranh đoạt một trăm lẻ tám danh hiệu phong tiên của La Thiên Tinh Vực bắt đầu !
Thanh âm của hắn hóa thành vô số tiếng sấm, bên trong Lôi Tiên Điện này ầm ầm truyền rộng ra. Theo thanh âm vang vọng, trên không trung lập tức xuất hiện vô số truyền tống trận. Những truyền tống trận này kích cỡ đều bằng nhau, mấy trăm cái đồng thời xuất hiện, từ bên trong đều có một thân ảnh tu sĩ đi ra.
Vương Lâm cũng ở trong số đó! Huyết Thần Tử ngẩng đầu, với ánh mắt âm trầm yêu dị nhìn thoáng qua Vương Lâm, hừ lạnh một tiếng liền thu ánh mắt lại, sắc mặt có chút âm trầm.
Ngoại trừ Huyết Thần Tử, trong đám người quan sát ở đằng xa còn có một ánh mắt nhìn lên người Vương Lâm. Tây Tử Phượng cắn môi, yên lặng nhìn Vương Lâm trên không trung, trái tim thổn thức, ánh mắt lộ ra một vẻ si mê.
Sau khi từ Lôi Tiên Giới trở về, trong lòng nàng thủy chung vẫn nhớ tới thân ảnh Vương Lâm, làm thế nào cũng không thể quên được. Nhất là khi nghe tin Vương Lâm bị Diêu gia truy sát, trái tim nàng lại càng rung động, nhưng cũng không có cách nào trợ giúp. Sau bao nhiêu ngày đứng ngồi không yên, khi biết được Vương Lâm đã thoát được khỏi cuộc truy sát, nàng đã cực kỳ vui mừng, nhưng đằng sau sự vui mừng này, lại có một nỗi chua xót nồng đậm.
- Chỉ sợ, ngay cả tên của ta hắn cũng đã quên… … Tây Tử Phượng rất đẹp, điểm này chính nàng cũng tự biết rõ, không hề ít những trang tuấn kiệt của các gia tộc tu chân đã bày tỏ sự ái mộ đổi với nàng. Thậm chí trong gia tộc, biểu ca ưu tú nhất là Tây Tử Mặc, đối với mình cũng rất yêu mến. Nhưng đối với tất cả những người đó, nàng cũng cực kỳ lạnh nhạt, ngay cả việc song tu, trong đầu nàng cũng chưa từng nghĩ đến. Giấc mộng của nàng cũng giống như lão tổ của gia tộc, trở thành một nữ tu bản lãnh thông thiên! Những hết thảy mọi chuyện sau khi nàng gặp Vương Lâm đều hoàn toàn thay đổi, ngay cả chính nàng cũng có chút mê mẩn, trong đầu chỉ văng vẳng tiếng hô "nhường đường" khi mang theo hơn một trăm tu sĩ nhảy vào truyền tống trận của Lôi Tiên Điện là rung động tâm thần, làm thế nào cũng không thể tiêu tan.
Tây Tử Phượng vốn nghĩ có thể thời gian trôi qua, hết thảy mọi thứ sẽ đều phai nhạt, nhưng hôm nay gặp lại cũng khiến nàng cắn môi đến chảy máu mà không biết, kinh ngạc nhìn lên thân ảnh vừa quen thuộc, vừa xa lạ trên bầu trời.
Ở cách Tây Tử Phượng không xa là một lão phu nhân đang ngồi. Lão phu nhân hiển nhiên không có tư cách đến ngồi trên bồ đoàn, nhưng thân phận của bà cũng là lão tổ của Tây gia ! Bà cau mày nhìn thoáng qua Tây Tử Phượng, trong lòng thầm than:
- Nghiệt duyên !
Vương Lâm ở giữa không trung, thần sắc bình tĩnh, nhìn tuyệt đại bộ phận những tu sĩ thần thông của La Thiên Tinh Vực phía dưới. Nhất là hơn mười người đang ngồi trên bồ đoàn, mỗi người tu vi đều không kém gì Huyết Tổ, thậm chí có người còn vượt xa Huyết Tổ.
Trên bầu trời toàn bộ ba trăm hai mươi lăm truyền tống trận đều đã xuất hiện, tất cả những người đến tranh đoạt danh hiệu lần lượt lộ ra thân ảnh. Viêm Lôi Tử thần sắc bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Lần phong tiên này phân làm tam quan, lục đạo, nhất tuyến thiên ! Tam quan Thiên, Địa, Nhân để khảo nghiệm tu vi ! Đi qua lục đạo luân hồi để luyện đạo niệm ! Trải qua tam quan lục đạo, tuyển ra một trăm lẻ tám người đi vào sinh tử sát lục nhất tuyến thiên, tuyển ra ba mươi sáu người phong làm Thiên Cang ! Ban cho cơ hội được lưu danh trên Phong Tiên Thạch !
Lời vừa nói ra, lập tức trong Lôi Tiên Điện dậy sóng dữ dội, ngay cả mấy người ngồi trên bồ đoàn xung quanh Viêm Lôi Tử cũng đều lộ vẻ xúc động, những ánh mắt như điện lập tức nhìn chăm chú vào Viêm Lôi Tử.
Thậm chí lão tổ Hướng gia và nam tử họ Công Tôn kia cũng ngẩn ra, nhìn về phía Viêm Lôi Tử ! Ngay cả Thanh Thủy Tiên Quân cũng giương đôi mắt lộ ra hàn quang nồng đậm, trầm giọng nói:
- Có phải là khối Phong Tiên Thạch mà Viễn Cổ Tiên Vực để lại trong Lôi Tiên Giới?
- Đúng là khối đá đó !
Viêm Lôi Tử thanh âm bình tĩnh, chậm rãi nói.
- Nghe đồn khối đá này là di vật của Viễn Cổ Tiên Vực. Phàm là những người được lưu danh trên đó đều có thể xuyên thấu hư vô, trực tiếp được đưa vào trong Viễn Cổ Tiên Vực đã biến mất ! Không ngờ Phong Tiên Thạch này lại ở trong Lôi Tiên Điện !
Lão già họ Hướng sắc mặt có chút âm trầm, trầm giọng nói.
- Viễn Cổ Tiên Vực tuy đã biến mất , nhưng nghe đồn vô số năm sau Viễn Cổ Tiên Vực lại một lần nữa mở ra. Đến lúc mở ra , sẽ chỉ tiếp nhận những người đã lưu danh trên Phong Tiên Thạch này tiến vào ! Lời ấy tuy là lời đồn nhưng lại con đường duy nhất còn lại để đến Viễn Cổ Tiên Vực !
Nam tử trung niên họ Công Tôn ngồi bên cạnh mở hai mắt lộ ra tinh quang , bình tĩnh nói.
Bốn phía là một không khí trầm mặc , ngoại trừ một số người , gần như không ai biết được Phong Tiên Thạch là như thế nào. Nhưng thông qua lời đám người chỗ lão già họ Hướng cũng lập tức hiểu ra sự quan trọng của Phong Tiên Thạch này.
Chỉ có điều đối với cái tên Viễn Cổ Tinh Vực này , phần lớn tu sĩ cũng không rõ , đều nhìn về phía những lão tổ của gia tộc mình.
- Phong Tiên Thạch khi Lôi Tiên Giới sụp đổ cũng đã vỡ vụn , hóa thành vô số mảnh vỡ , Lôi Tiên Điện ta cũng không hề lấy được , chuyện này không cần thiết phải bàn cãi về…Việc này là do một vị tiền bối sau khi thu được Nguyệt Thú đã một mình tìm đến lão phu , đưa cho một khối Phong Tiên Thạch to bằng bàn tay !
Viêm Lôi Tử bình thản nói.
Lời này vừa nói ra, những người ngồi trên bồ đoàn trở nên trầm ngâm, không hỏi lại về việc này nữa.
- Tam quan Thiên, Địa, Nhân, cửa thứ nhất là Nhân Chi Quan ! Người chờ xem người tham dự nào có thể kiên trì mười nhịp thở là có thể cho qua !
- La Tố, đi vào Lôi Trì !
Thanh âm Viêm Lôi Tử tràn ngập. Chỉ thấy một đạo thanh quang từ chân trời phía xa xa bay nhanh đến, ở trước mặt đám người Viêm Lôi Tử hóa thành một thân ảnh, là một nam tử trung niên toàn thân mặc áo xanh.
Người này hướng về mọi người ôm quyền, trầm giọng nói:
- Thưa Điện Chủ, tuân mệnh !
Hắn nói xong, thân mình hạ xuống phía dưới, rơi vào quảng trường nghìn trượng. Hắn đứng trên quảng trường bằng đá xanh, hai tay chắp sau lưng, thần sắc bình thản nhưng hiện ra một tia ngạo ý mạnh mẽ.
Lúc hắn xuất hiện lập tức khiến cho tu sĩ bốn phía chú ý. Trong số đó hiển nhiên cho người biết được thân phận của La Tố, nhưng tiếng nghị luận lại vang lên.
- La Tố của Lôi Tiên Điện !
- Nghe đồn người này ba trăm năm trước bản lãnh đã đạt tới Khuy Niết Trung Kỳ, thời gian ba trăm năm nay vẫn đang bế quan tu luyện, không ngờ hôm này là làm người canh gác Nhân Chỉ Quan !
- La Tố này không hề đơn giản, nhất là biến hóa thần thức, ngay cả một vài lão quái đã thành danh đều đã từng thừa nhận là giỏi !
Từng tiếng nghị luận tràn ngập. La Tố kia ngẩng đầu, nhìn đám tu sĩ tiểu bối trên hàng trăm Truyền Tống Trận giữa không trung, thần sắc rất bình thản, mở miệng nói:
- Trong mắt ta, toàn bộ các ngươi đều không có tư cách trở thành một trăm lẻ tám vị tiên, bởi vì giết các người không khác gì bóp nát một con kiến ! Bây giờ, ta chỉ đến ai, người đó hãy xuống đây cho ta !
Lời La Tố vừa nói ra, lập tức tuyệt đại bộ phận tu sĩ trên những Truyền Tống Trận giữa không trung ánh mắt âm trầm, nhìn chăm chú La Tố. Nhất là Hứa Đình kia, trong mắt lóe lên hồng quang, nhưng không hề mở miệng.
La Tố không dài dòng, tay phải tùy ý chỉ ra, dừng ở trên người một tu sĩ đến từ La Thiên Bắc Vực.
Tu sĩ kia khi được chỉ đến, do dự một chút. Nhưng chính trong lúc do dự đó, La Tố hừ lạnh một tiếng, tay phải túm vào hư không, lập tức liền hóa thành một bàn tay to, mang theo cuồng phong gào thét quét ngang qua. Tu sĩ bốn phía đều có thể cảm thấy được cuồng phong đập vào mặt.
Bàn tay to kia nhanh như chớp, gần như trong phút chốc liền bắt lấy tu sĩ kia, không một chút khoan dung trực tiếp túm lấy ném qua một bên.
Tu sĩ kia sắc mặt lập tức tái nhợt, tu vi của hắn là Âm Hư, bị bàn tay to kia túm lấy, lập tức toàn thân lạnh như băng, dừng như nguyên lực bị đông cứng lại. Sau khi rơi xuống đất, hắn không cần nghĩ ngợi, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
La Tố trong mắt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, đối với cái gọi là phong tiên này, hắn vốn không đặt trong mắt. Nếu không phải là Điện Chủ nhờ hắn nắm giữ một cửa này thì thật sự hắn đã cự tuyệt, có lẽ đã sớm tiếp tục bế quan tu luyện, tranh thủ thời gian sớm có thể đạt tới Khuy Niết Hậu Kỳ. Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khiến hắn đồng ý trở thành người gác cửa thứ nhất.
Sau khi túm lấy tu sĩ kia, vẻ nghiêm khắc trong mắt hắn càng đậm, trực tiếp tán ra thần thức. Chỉ thấy bốn phía trời đất lập tức phong vân biến sắc, thần thông của La Tố này cực kỳ thần kỳ, không có thể ở trong cơ thể biến ảo, hết sức tản ra, lập tức hóa thành một người khổng lồ mặc kim giáp, đứng trên không trung, phát ra tiếng nổ ầm ầm vang vọng.