Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Nghịch

Chương 795: Đạo của Diêu Băng Vân



Bầu trời phía trên Vương Lâm đôi cá âm dương giao thoa với nhau và chuyển động một cách chậm rãi. Từ trong hai màu trắng đen xuất hiện một luồng lực lượng khổng lồ, nó xoay tròn xung quang giống như hút vào bên trong tất cả ý niệm của toàn bộ sinh linh trên Thanh Linh Tinh, tạo thành một luồng lực lượng tuyệt đối phóng thẳng lên trời cao.
 
Trong khoảnh khắc này tất cả mây gió trên bầu trời đột nhiên biến sắc, giống như có một lực lượng vô hình nhanh chóng đẩy lùi tất cả mọi thứ. Một lát sau, trời vẫn là trời, nhưng trong mắt Vương Lâm đã trở nên thanh tĩnh đi rất nhiều.
 
Cùng lúc này ở vị trí giao nhau giữa bốn khu vực của tinh vực La Thiên, trong một căn lầu cực kỳ yên tĩnh trên Lôi Tiên Điện, Thanh Thủy đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt.
 
Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, nhìn về phương xa giống như có thể xuyên qua tinh không.
 
- Năm xưa, sư tôn từng nói đùa, nếu có người ngoài nào học được thuật thần thông này thì có thể tính là một môn đệ của Bạch Phàm…Người này nhờ vào cơ duyên học được Hô Phong… …. - Thanh Thủy trầm mặc một hồi lâu, trong mắt lộ ra một tia thương cảm.
 
- Sư tôn! Đệ tử vô năng…Nhưng những năm còn lại nhất định phải tìm ra nguyên nhân tiên giới tan vỡ và nguyên nhân năm xưa đệ tử trở phát cuồng, để báo thù cho người!
 
Trên Thanh Linh Tinh, Vương Lâm cúi xuống. Tu vi của hắn theo cảm ngộ đã bước vào cảnh giới Khuy Niết, chỉ cần tâm niệm khẽ động là có thể hoàn toàn trở thành tu sĩ của bước thứ hai một cách chân chính.
 
Hơn ngàn năm tu luyện trở thành tu sĩ Khuy Niết, tốc độ như vậy dù có ở tại bất kỳ nơi nào cũng đủ gây nên một cơn chấn động. Vương Lâm, một người tư chất bình thường, chỉ dựa vào sự cảm ngộ của mình, dựa vào nghị lực cực kỳ kiên định và bất khuất, trải qua hàng trăm trạng thái của đời người, sau thời gian nghìn năm đã đạt đến mức độ này.
 
Năm xưa, khi hắn ở trên Chu Tước Tinh, không có bất kỳ người nào có thể nhìn thấy sau này con đường hắn đi lại có thể đến được đây.
 
Thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Trước khi hắn thức tỉnh chỉ dể lộ ra một nửa tu vi đã gây ra những biến đổi của thiên địa. Vương Lâm có thể tưởng tượng được một khi chính mình đột phá thì thiên kiếp sẽ lập tức giáng xuống.
 
- Thiên kiếp bây giờ có chút quỷ dị. Trước khi ta trốn vào trong ý niệm nhân quả thì cũng cần phải cẩn thận, không nên sơ suất.
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Từ sau khi hắn tiến lên Vấn Đỉnh sinh ra ý niệm không chịu khuất phục thiên địa thì mỗi lần tu vi đề cao đều phải đối mặt với uy áp của Thiên Kiếp.
 
Vì vậy mà uy lực Thiên Kiếp xuất hiện càng lúc càng mạnh, càng ngày càng quỷ dị.
 
Vương Lâm cúi đầu liếc nhìn Diêu Băng Vân vẫn hôn mê ở phía trước, tay phải hắn không chút do dự điểm một chỉ lên trên mi tâm Diêu Băng Vân.
 
- Đạo niệm Thôn Phệ Ý Cảnh là con đường sai lầm. Nhưng trước đây trong đầu ta tồn tại ý niệm đó, nếu không phải đã hiểu rõ đại đạo thì bản thân vẫn chìm đắm vào bên trong hai vấn đề khó khăn này cho đến khi phá hủy đạo!
 
Trong nháy mắt khi hai ngón tay Vương Lâm điểm lên trên mi tâm Diêu Băng Vân, trong mắt hắn đột nhiên lộ ra những luồng sáng kỳ dị, cả người hắn giống như dung nhập vào trời đất.
 
- Con đường đúng đắn nhất không phải là thôn phệ mà chính là cảm ngộ. Mượn đạo của người khác để kiểm chứng nhân quả mới là phương pháp chính xác nhất làm cho Ý Cảnh Nhân Quả đại thành.
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhắm chặt hai mắt. Ý Cảnh lan rộng, đôi cá âm dương đen trắng trên trời đang xoay chuyển rồi chậm rãi rơi xuống, cuối cùng chui vào trong cơ thể Diêu Băng Vân rồi lại hóa thành âm dương.
 
Hạt Nghịch Thiên châu trong mi tâm Vương Lâm cũng chậm rãi xoay chuyển, nó chậm rãi hấp thu.
 
- Muội muội…Muội muội… ….
 
Trong khoảng không gian tối đen chợt vang lên một tiếng gọi yếu ớt. Giọng nói có một sự đau thương khó có thể hình dung, khi nó rơi vào trong tai rồi chuyển vào trong tâm linh làm cho người nghe cảm thấy run rẩy và đau khổ.
 
- Muội muội…Tỷ tỷ sẽ đi cứu ngươi…Muội phải kiên trì lên…Chờ ta… ….
 
Âm thanh đau thương chợt vang lên… ….
 
Vương Lâm lặng lẽ nghe giọng nói kia, tâm trạng không vui cũng không buồn.
 
Âm thanh vang vọng, trong hư vô giống như nổi lên những đám mây liên tục lượn quanh lúc ẩn lúc hiện. Trong chỗ sâu nhất của tầng mây có một người thiếu nữ. Hai tay nàng đang ôm lấy đầu gối ngồi xổm, trong mắt lộ ra vẻ bàng hoàng và sợ hãi.
 
Nàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cơ thể yếu đuối giống như chỉ cần có một ngọn gió thổi qua là có thể tan biến. Mái tóc nàng mềm như mây, gương mặt trắng bệch, cả người lộ ra vẻ bất lực.
 
- Tỷ tỷ…Tỷ tỷ… …. - Giọng nói sợ sệt từ trong miệng nàng phát ra.
 
- Tỷ tỷ đã đồng ý cả đời này nhất định sẽ cứu ngươi…Muội muội.Đừng khóc, tỷ tỷ ở đây… ….
 
- Không phải sợ, chẳng qua chỉ phải đi đến một nơi rất xa, hãy ở đó đợi tỷ tỷ. Ta nhất định sẽ có được lực lượng cứu muội, ta sẽ có!
 
- Đừng khóc, mụ mụ đã không còn nữa rồi. Ở chỗ này chỉ còn lại hai người chúng ta. Sẽ không có người nào ăn hiếp ngươi đâu, nghe lời tỷ tỷ, chờ ta!
 
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt, lẩm bẩm nói:
 
- Tỷ tỷ, ta không muốn đi…Ta rất sợ… ….
 
Nàng đang khóc bất chợt trong không gian hư vô xuất hiện đôi bàn tay già nua chụp lấy nàng, sau đó ném vào trong hư vô rồi biến mất.
 
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!
 
Một tiếng thét cầu cứu thê lương vang lên vang vọng. Nhưng cuối cùng âm thanh này lại càng ngày càng xa, mãi đến khi biến mất.
 
- Muội muội…Đời này ta nhất định sẽ tìm được lực lượng cứu ngươi. Hãy chờ ta, kiên cường chờ ta… Một tiếng khóc mang theo một sự bi thương không thể tưởng tượng, không thể hình dung bao phủ khắp hư vô.
 
Nỗi đau đó giống như ẩn chứa một thứ lực lượng phá nát thiên địa, bao phủ khắp bốn phía làm cho khoảng không tan vỡ. Lực lượng này hóa thành từng mảnh nhỏ rồi thổi đến như những trận cuồng phong hình thành một cơn gió lốc cuồn cuộn muốn xé toạc tất cả mọi thứ.
 
Khoảng không bị phá nát để lộ ra một mảnh lục địa xanh biếc. Trên mặt đất có hai bé gái mặc áo hồng, đâu đó vang lên những tiếng cười nói, tiếng hoan hô. Cả hai đang truy đuổi và chơi đùa với nhau.
 
Hai cô bé vẫn còn nhỏ, có thể nhìn thấy họ là hai tỷ muội. Cơ thể cô bé đang đuổi theo tỷ tỷ rất gầy yếu, trên mặt tuy tràn đầy nụ cười nhưng vẫn tái nhợt một cách đáng sợ.
 
- Tiểu muội, nếu ngươi đuổi kịp tỷ tỷ, ta sẽ mua đường nhân* cho ngươi!
 
Cô gái ở phía trước quay đầu lại nhìn muội muội của mình, mỉm cười nói.
 
(*: Giống tò he ở Việt Nam, Tò he là một loại đồ chơi dân gian được nặn bằng bột của trẻ em Việt Nam, có thể ăn được.)
 
- Tỷ tỷ chạy chậm thôi! - Cô bé chạy thẳng về phía trước, bất chợt vấp ngã sấp xuống rồi bật khóc. Tỷ tỷ của cô bé vội vàng chạy lại, ngồi xổm xuống khẽ nói:
 
- Đừng khóc, đợi sau khi về, tỷ tỷ sẽ mua đường nhân cho ngươi.
 
Nàng chưa kịp nói xong, muội muội đang khóc lập tức chụp lấy quần áo của tỷ tỷ. cô bé đã nín khóc và mỉm cười, cao hứng nói:
 
- Tỷ tỷ, ta bắt được ngươi rồi!
 
- Muội xấu lắm!
 
Hai cô bé lại cười vui vẻ rồi lại cùng nhau đùa giỡn ầm ĩ. Một lúc sau, hai người có lẽ đã mệt nên ngồi xuống bụi cỏ. Cô bé muội muội ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ, khẽ nói:
 
- Tỷ! Tổ tiên gia gia vì sao lại muốn để chúng ta ở đây? Không mang chúng ta đi gặp mụ mụ sao? Ta nhớ mụ mụ… ….
 
Đúng lúc này phong vân trên bầu trời đột nhiên biến sắc, một tảng mây hồng nhanh chóng quét ngang rồi ngưng tụ lại trên đầu hai cô bé. Chỉ trong nửa khắc, trên đám mây hồng hiện ra một người. Người trung niên này có tướng mạo cực kỳ anh tuấn, có vẻ tiên phong hạo cốt.
 
- Băng Vân, Mộng Vân, đi theo ta!
 
Người đàn ông trung niên nhìn hai cô bé, trong mắt hắn lộ ra vẻ phức tạp. Hắn thầm than một tiếng, cơ thể rơi xuống mặt đất rồi dịu dàng nói.
 
- Vân Thúc, mang chúng con đi gặp mụ mụ được không? - Cô gái có tên là Mộng Vân lập tức vui vẻ nói.
 
Sự phức tạp trong mắt người đàn ông trung niên lại càng đậm, hắn nhìn thoáng qua hai cô gái rồi nắm chặt bàn tay. Trong mắt hắn lộ ra vẻ quả quyết, gật đầu nói:
 
- Thúc thúc đem các con đi gặp mụ mụ!
 
Nói xong hắn vung tay áo lên, đám mây hồng lập tức xuất hiện bên dưới nâng hai cô gái lên rồi phóng thẳng về phía chân trời như sấm sét.
 
- Lão tổ, hai đứa nhỏ này đều vô tội. Diêu Vân ta cho dù chịu trừng phạt cũng phải đưa hai cô bé này đến Huyết Thần Tinh.
 
Người đàn ông trung niên cắn chặt răng, dùng tốc độ cực nhanh đưa hai cô bé dung nhập vào trong hồng vân phóng thẳng về phía chân trời.
 
Nhưng trong khoảnh khắc này toàn bộ bầu trời đột nhiên mây kéo đến cuồn cuộn, một bàn tay yêu dị đột nhiên xuất hiện rồi chụp lấy đám mây hồng. Khoảnh khắc sau toàn bộ đám mây hồng vang lên những tiếng ầm ầm rồi tan vỡ từng tấc. Bên trong lộ ra gương mặt trắng bệch của người đàn ông trung niên và vẻ hoảng hốt lo sợ của hai cô bé.
 
- Diêu Vân, trở về!
 
Thanh âm tang thương tràn đầy vẻ uy nghiêm, không cho phép bất luận kẻ nào phản kháng.
 
- Lão tổ, vì sao? Chúng nó đều là tộc nhân của Diêu Gia!
 
Trên mặt Diêu Vân lộ ra vẻ phẫn nộ, lớn tiếng nói.
 
- Vì là tộc nhân của Diêu Gia, cho nên đây chính là số mệnh của chúng nó, không được trốn tránh. Khoảnh khắc khi chúng nó được sinh ra đã được định sẵn làm linh hồn cho pháp bảo.
 
Giọng nói vang lên một cách nghiêm khắc. Khi âm thanh này quét xuống dưới, bầu trời lập tức xuất hiện cuồng phong cuốn lấy người đàn ông trung niên và hai cô gái rồi biến mất.
 
Bên ngoài từ đường Diêu Gia, cơ thể Diêu Vân bị bức ra từ trong hư không. Khuôn mặt hắn trắng bệch rồi phun ra một ngụm máu tươi, sau khi rơi xuống đất thì lui về phía sau mười trượng. Hắn đứng đó cười gượng, trơ mắt nhìn hai cô bé bị cuốn vào từ đường trong sự kinh hoàng và mê man, giống như bị từ đường này thôn phệ.
 
Tình cảnh này cũng bị Vương Lâm nhìn thấy, hắn dùng một trạng thái kỳ dị nhìn tất cả mọi chuyện để xác minh đạo của Diêu Băng Vân. Tất cả mọi thứ vừa rồi đều là đạo niệm của Diêu Băng Vân hóa thành, là những điều này căn bản của cả đời tu đạo.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...