Tiên Nghịch
Chương 714: Tiên nhân di vật
Vương Lâm không có gì do dự, sau khi tiến vào thung lũng trực tiếp phóng về phía trước, hư không chộp một cái lên phía trên đầu thú. Đúng lúc này tám thanh kiếm kia lập tức xuất hiện tiếng kêu, trong nháy mắt đồng từng cái bay lên, mang theo tiếng rít gào đâm thẳng tới Vương Lâm.
Vương Lâm lúc này, trước có phi kiếm, sau có ma ảnh vô hình, hết sức nguy hiểm. Vương Lâm không bối rối, ánh mắt bình tĩnh. Trong nháy mắt phi kiếm tới trước người, ngón trỏ tay phải điểm về phía trước. Định thân thuật! Thuật này định, không chỉ là người!
Đoản kiếm này là vật phi phàm, nhưng Định thân thuật cũng không phải phép thuật bình thường, Tiên thuật định thân. Tuy bởi vì tu vi của Vương Lâm mà không thể kéo dài, nhưng trong nháy mắt thì cũng có thể làm được.
Trong khoảnh khắc trói buộc thanh kiếm, thân hình Vương Lâm nhoáng lên một cái phi thẳng tới đầu thú trên mặt đất. Lúc này bóng ma vô hình phía sau hắn đuổi tới, Vương Lâm nhìn không thấy nhưng có thể cảm nhận được khí lạnh trên thân thể trong nháy mắt đậm đặc.
Hắn chờ chính là giờ phút này! Bởi vì thần thông con mắt thứ ba không thể liên tục, thần thức cũng không thể tra được vật vô hình kia. Nếu muốn đối phó với nó, nhất định phải chờ trong nháy mắt nó cắn tới mới là phút giây hoàn mỹ nhất.
Vương Lâm không quay đầu lại nhưng bóng roi ở mi tâm chợt lóe, nhân quả Côn Cực Tiên lập tức biến ảo ra phía sau, vụt một cái thì nghe thấy một tiếng kêu đau đớn từ hư vô phía sau truyền đến.
Cùng lúc đó Vương Lâm lập tức cảm nhận được khí lạnh trên thân thể tan biến. Hắn không chút dừng lại, thân hình như nước chảy mây trôi, lòng bàn tay hiện lên cấm chế. Tay hắn bắt lấy đầu thú, cấm chế phong ấn lên trên rồi trực tiếp ném vào trong túi trữ vật.
Tất cả đều hoàn thành chỉ trong phút chốc, giờ phút này tám thanh phi kiếm khôi phục tư do, tiếng kêu gào lập tức vang dội đuổi sát đến Vương Lâm.
Thung lũng không lớn lại không thể bay lên quá cao. Nơi hẹp hòi như thế khiến Vương Lâm né tránh có chút chật vật. Nhất là bóng ma vô hình giống như là có linh tính thu khí lạnh lại, thường thường vào khoảnh khắc nó cắn nuốt tới mới tản ra khiến Vương Lâm suýt nữa bị nuốt. Ngoài ra nó lại ngăn chặn lối ra, khiến cho Vương Lâm không thể ra ngoài. Vẻ lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm lóe lên, phi kiếm phía sau lộn xộn tản ra, theo tám hướng khác nhau nhanh chóng đâm tới. Ở trong kiếm khí tản ra trên thân kiếm đều ẩn chứa tiên lực. Chúng nó phối hợp với nhau tạo thành kiếm trận, sát khí đậm đặc.
Nếu chỉ vậy thì Vương Lâm cẩn thận một chút là chắc chắn có thể rời khỏi. Nhưng ngay lúc hắn cầm lấy đầu thú, hài cốt rậm rạp trên mặt đất trong thung lũng lập tức dâng lên bao quanh. Sương mù hóa thành từng bóng mờ ảo vọt thẳng đến Vương Lâm.
Trừ sương mù ra, đám sâu bọ nhỏ gặm xương cốt cũng không biết gặp chuyện gì kích thích, đều vỗ cánh bay lên, phi thẳng tới Vương Lâm.
Vương Lâm hoàn toàn run tê dại da đầu. Lúc này khắp trời đất dường như không có chỗ nào có thể chạy, toàn bộ thung lũng bị che thật kín. Ánh mắt Vương Lâm chớp động lộ ra vẻ linh hoạt, sắc bén.
"Dãy núi ở đây không phải là tự nhiên mà được dời từ thế giới bên ngoài tới. Như vậy núi này cũng ăn sâu xuống đất!" Thân hình Vương Lâm khẽ động, tránh khỏi đoản kiếm cùng với sương mù và sâu bọ bay tới, tới gần vách đá thung lũng.
Hắn khẽ quát một tiếng, tay phải phóng ra toàn bộ tiên lực và sấm sét trong cơ thể, trực tiếp đánh lên trên vách đá. Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" long trời lở đất bỗng nhiên vang dội.
Từng tảng lớn núi đá rơi xuống, làm nổi lên vô tận bụi đất, nhất tề truyền ra bốn phía. Lý Nguyên ở ngoài mười dặm lúc này trợn mắt há mồm. Hắn không biết bên trong đã xảy ra biến cố gì nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất đang rung động, dãy núi bên cạnh rơi xuống vô số đá vụn.
Tiên vệ đứng ở bên cạnh Lý Nguyên, tâm niệm tương thông với Vương Lâm. Lúc này nó bước tới bên cạnh một bước không chút do dự đánh một quyền lên dãy núi, lại là một tiếng "ầm" vang lên.
Lý Nguyên hít sâu một hơi, hắn mơ hồ đoán được ý định của Vương Lâm. Trong lòng hắn kinh hoàng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, thầm nhủ: "Ý tưởng của Hứa đạo hữu này, có đôi khi quá mức kinh người." Nếu chỉ bằng vào sức lực bản thân Vương Lâm, chỉ có thể lay động dãy núi này mà không thể nào đạt được như ý. Nhưng có Tiên vệ thì không có gì phải lo lắng, thân thể Tiên vệ cực kỳ mạnh mẽ, từng quyền đánh ra, dãy núi chấn động càng thêm dữ dội.
Vương Lâm trong thung lũng lúc này hai mắt đỏ bừng, ôm lấy dãy núi hung hăng nhấc lên trên. Cùng lúc đó nơi Tiên vệ lại phải chịu áp lực lớn hơn nữa, cả người Tiên vệ áp vào núi, hai tay ôm gắt gao, nó gầm nhẹ một tiếng nâng bổng lên một trượng.
Tiếng "ầm ầm" vang vọng, lúc này trữ vật không gian đều chấn động. Con rối Tiên vệ nâng dãy núi lên, cả người chui vào phía dưới, toàn thần lóe kim quang không ngờ nâng lên được.
Chấn động dữ dội trực tiếp ảnh hưởng đến thung lũng khiến cho tám thanh đoản kiếm không thể ngừng lại. Sương mù màu xanh bốn phía cũng không đếm xỉa Vương Lâm, từ lúc dãy núi bị nâng lên một phần thì toàn bộ đều bay ra ngoài. Thậm chí ngay cả sâu bọ bay tới này cũng thế.
Con rối Tiên vệ toàn thân xương cốt kêu răng rắc, cả người nó giống như điên cuồng, trong tiếng gầm nhẹ lại nâng dãy núi này lên cao mấy trượng, xông thẳng lên trên.
Bất kể cái khe nhiều thế nào, đều bị dãy núi này va chạm mà tan vỡ. Sau khi đạt tới độ cao nhất định, Tiên vệ hét lớn một tiếng ném dãy núi này xuống phía dưới. Mặt đất chấn động, trữ vật không gian này dường như muốn sụp đổ, cái khe càng nhiều.
Dãy núi này từ trên trời rơi xuống, nơi chạm đất cũng khiến cho vết nứt xuất hiện trên mặt đất biến mất. Nhân cơ hội này, Vương Lâm vọt ra từ bên trong thung lũng, giờ phút này ngay cả bóng ma vô hình kia cũng biến mất hình dạng không biết đi nơi nào.
Vương Lâm thở hổn hển, sau khi lao ra thung lũng nhìn về phía trước, chỉ thấy thung lũng thứ ba ở xa xa cũng bị ảnh hưởng. Lúc này ánh sáng cấm chế ở trên không ngừng lóe lên, hiển nhiên có rất nhiều cấm chế bởi vị sự thay đổi của dãy núi này mà sụp đổ.
"Chỉ sợ Tiên nhân có trữ vật không gian này cũng không nghĩ tới có một này sẽ có người làm chấn động dãy núi để phá bỏ cấm chế!" Vương Lâm hơi điều hòa hơi thở, thân hình nhoáng lên một cái đi thẳng tới thung lũng thứ ba. Mục tiêu của hắn là giáp da của Cổ Thần, hai thung lũng kia đều không thấy, như vậy hiển nhiên có khả năng rất lớn là ở trong thung lũng thứ ba này. Lý Nguyên hít sâu một hơi vẻ rung động trong mắt dần bình phục, hắn cười khổ thân hình nhoáng một cái đuổi theo lên phía trước. Về phần Tiên vệ bởi vì tiêu hao rất nhiều lực lượng, hóa thành bóng mờ dung nhập phía sau Vương Lâm, bắt đầu nghỉ ngơi.
Vương Lâm và Lý Nguyên mộtt rước một sau đi thẳng đến thung lũng thứ ba. Chẳng bao lâu liền đi tới trước mặt.
Thiệt hại nơi đây tương đối nghiêm trọng, lối vào vốn nhỏ hẹp giờ phút này thành hình chữ bát (八) bị kéo ra, từng đạo ánh sáng cấm chế không ngừng lóe lên ở bốn phía. Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở trong thung lũng có một ngôi miếu!
Ngôi miếu này không lớn, bị tàn phá có vẻ nghiêm trọng, thậm chí ngay cả cửa đều không còn. Trước ngôi miếu có hai bộ xương người, một bộ xương đang mặc đúng giáp da Cổ Thần!
Về phần một bộ xương khác toàn thân trống không, nhưng ngón tay tay phải lại có kim quang lóe lên đâm thật sâu vào đầu bộ xương mặc giáp da Cổ Thần. Đầu bộ xương này vỡ từng mảnh, hiện nhiên bị một chộp này bóp nát toàn bộ. Tuy là không nhìn đến cảnh chiến đấu năm đó nhưng nhìn hai bộ xương này cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh chém giết dữ dội của hai người này năm xưa.
Tay phải Vương Lâm hư không bắt một cái, giáp da Cổ Thần trên bộ xương kia lập tức bay tới bị hắn nắm vào trong tay. Trong khoảnh khắc giáp da vào tay, Vương Lâm lập tức cảm nhận được ở trên truyền đến một cỗ bi ai máu tanh.
Hắn ngưng thần nhìn, giáp da này cực kỳ thô ráp, lộ ra một tia thương bị. Ở mặt trên cho đến giờ còn sót lại một cỗ khí tức mạnh mẽ, dường như biểu thị sự mạnh mẽ của chủ nhân giáp da này năm xưa.
Lý Nguyên bước lên vài bước đi tới bên cạnh bộ xương kia, nhìn chằm chằm vào ngón tay màu vàng này. Hắn thở sâu ngồi xuống mở từng ngón ra.
Lúc ngẩng đầu, ở vị trí này hắn liếc mắt nhìn vào trong miếu không cửa, con ngươi hai mắt co rút lại, trầm giọng nói:
- Hứa huynh. Ngươi xem!
Vương Lâm ngẩng đầu tiến lên vài bước nhìn vào trong miếu. Hắn liếc mắt một cái, với định lực của hắn cũng không khỏi hít sâu một hơi. Hắn chậm rãi tiến lên, thần thức đảo qua, sau khi xác định không có gì đáng lo thì đi vào trong miếu. Lý Nguyên ở bên cạnh cũng đi vào theo. Ngôi miếu chia làm hai tầng. Tầng thứ nhất không thờ cúng gì, trống rỗng, chỉ có điều vách tường bốn phía có hình vẽ.
Tranh vẽ tổng cộng chín hình, vừa nhìn qua Lý Nguyên trong mắt lộ vẻ không tin, lẩm bẩm:
- Đây… Đây là thần thông gì… Làm sao lại giống như người khổng lồ như thế… Tất cả trên bức tranh chẳng lẽ là hư cấu hay sao… Trên mấy bức tranh là thân hình một người khổng lồ cực lớn, trên trán có tám chấm nhỏ. Ở xung quanh hắn, vô số Tiên nhân cầm các loại pháp bảo trong tay triển khai các loại công kích điên cuồng.
Tiên nhân so với thân hình đó thật sự nhỏ bé không đáng kể. Trong mắt người khổng lồ này thủy chung lộ ra một cỗ lạnh lùng. Chỉ có điều bức tranh này, vẽ quá mức nhập thần, ngay cả vẻ mệt mỏi lộ ra trong cái lạnh lùng đều vẽ không sai một chút nào. Chín bức tranh, toàn bộ đều là như thế.
Vương Lâm lúc này, trước có phi kiếm, sau có ma ảnh vô hình, hết sức nguy hiểm. Vương Lâm không bối rối, ánh mắt bình tĩnh. Trong nháy mắt phi kiếm tới trước người, ngón trỏ tay phải điểm về phía trước. Định thân thuật! Thuật này định, không chỉ là người!
Đoản kiếm này là vật phi phàm, nhưng Định thân thuật cũng không phải phép thuật bình thường, Tiên thuật định thân. Tuy bởi vì tu vi của Vương Lâm mà không thể kéo dài, nhưng trong nháy mắt thì cũng có thể làm được.
Trong khoảnh khắc trói buộc thanh kiếm, thân hình Vương Lâm nhoáng lên một cái phi thẳng tới đầu thú trên mặt đất. Lúc này bóng ma vô hình phía sau hắn đuổi tới, Vương Lâm nhìn không thấy nhưng có thể cảm nhận được khí lạnh trên thân thể trong nháy mắt đậm đặc.
Hắn chờ chính là giờ phút này! Bởi vì thần thông con mắt thứ ba không thể liên tục, thần thức cũng không thể tra được vật vô hình kia. Nếu muốn đối phó với nó, nhất định phải chờ trong nháy mắt nó cắn tới mới là phút giây hoàn mỹ nhất.
Vương Lâm không quay đầu lại nhưng bóng roi ở mi tâm chợt lóe, nhân quả Côn Cực Tiên lập tức biến ảo ra phía sau, vụt một cái thì nghe thấy một tiếng kêu đau đớn từ hư vô phía sau truyền đến.
Cùng lúc đó Vương Lâm lập tức cảm nhận được khí lạnh trên thân thể tan biến. Hắn không chút dừng lại, thân hình như nước chảy mây trôi, lòng bàn tay hiện lên cấm chế. Tay hắn bắt lấy đầu thú, cấm chế phong ấn lên trên rồi trực tiếp ném vào trong túi trữ vật.
Tất cả đều hoàn thành chỉ trong phút chốc, giờ phút này tám thanh phi kiếm khôi phục tư do, tiếng kêu gào lập tức vang dội đuổi sát đến Vương Lâm.
Thung lũng không lớn lại không thể bay lên quá cao. Nơi hẹp hòi như thế khiến Vương Lâm né tránh có chút chật vật. Nhất là bóng ma vô hình giống như là có linh tính thu khí lạnh lại, thường thường vào khoảnh khắc nó cắn nuốt tới mới tản ra khiến Vương Lâm suýt nữa bị nuốt. Ngoài ra nó lại ngăn chặn lối ra, khiến cho Vương Lâm không thể ra ngoài. Vẻ lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm lóe lên, phi kiếm phía sau lộn xộn tản ra, theo tám hướng khác nhau nhanh chóng đâm tới. Ở trong kiếm khí tản ra trên thân kiếm đều ẩn chứa tiên lực. Chúng nó phối hợp với nhau tạo thành kiếm trận, sát khí đậm đặc.
Nếu chỉ vậy thì Vương Lâm cẩn thận một chút là chắc chắn có thể rời khỏi. Nhưng ngay lúc hắn cầm lấy đầu thú, hài cốt rậm rạp trên mặt đất trong thung lũng lập tức dâng lên bao quanh. Sương mù hóa thành từng bóng mờ ảo vọt thẳng đến Vương Lâm.
Trừ sương mù ra, đám sâu bọ nhỏ gặm xương cốt cũng không biết gặp chuyện gì kích thích, đều vỗ cánh bay lên, phi thẳng tới Vương Lâm.
Vương Lâm hoàn toàn run tê dại da đầu. Lúc này khắp trời đất dường như không có chỗ nào có thể chạy, toàn bộ thung lũng bị che thật kín. Ánh mắt Vương Lâm chớp động lộ ra vẻ linh hoạt, sắc bén.
"Dãy núi ở đây không phải là tự nhiên mà được dời từ thế giới bên ngoài tới. Như vậy núi này cũng ăn sâu xuống đất!" Thân hình Vương Lâm khẽ động, tránh khỏi đoản kiếm cùng với sương mù và sâu bọ bay tới, tới gần vách đá thung lũng.
Hắn khẽ quát một tiếng, tay phải phóng ra toàn bộ tiên lực và sấm sét trong cơ thể, trực tiếp đánh lên trên vách đá. Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" long trời lở đất bỗng nhiên vang dội.
Từng tảng lớn núi đá rơi xuống, làm nổi lên vô tận bụi đất, nhất tề truyền ra bốn phía. Lý Nguyên ở ngoài mười dặm lúc này trợn mắt há mồm. Hắn không biết bên trong đã xảy ra biến cố gì nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất đang rung động, dãy núi bên cạnh rơi xuống vô số đá vụn.
Tiên vệ đứng ở bên cạnh Lý Nguyên, tâm niệm tương thông với Vương Lâm. Lúc này nó bước tới bên cạnh một bước không chút do dự đánh một quyền lên dãy núi, lại là một tiếng "ầm" vang lên.
Lý Nguyên hít sâu một hơi, hắn mơ hồ đoán được ý định của Vương Lâm. Trong lòng hắn kinh hoàng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, thầm nhủ: "Ý tưởng của Hứa đạo hữu này, có đôi khi quá mức kinh người." Nếu chỉ bằng vào sức lực bản thân Vương Lâm, chỉ có thể lay động dãy núi này mà không thể nào đạt được như ý. Nhưng có Tiên vệ thì không có gì phải lo lắng, thân thể Tiên vệ cực kỳ mạnh mẽ, từng quyền đánh ra, dãy núi chấn động càng thêm dữ dội.
Vương Lâm trong thung lũng lúc này hai mắt đỏ bừng, ôm lấy dãy núi hung hăng nhấc lên trên. Cùng lúc đó nơi Tiên vệ lại phải chịu áp lực lớn hơn nữa, cả người Tiên vệ áp vào núi, hai tay ôm gắt gao, nó gầm nhẹ một tiếng nâng bổng lên một trượng.
Tiếng "ầm ầm" vang vọng, lúc này trữ vật không gian đều chấn động. Con rối Tiên vệ nâng dãy núi lên, cả người chui vào phía dưới, toàn thần lóe kim quang không ngờ nâng lên được.
Chấn động dữ dội trực tiếp ảnh hưởng đến thung lũng khiến cho tám thanh đoản kiếm không thể ngừng lại. Sương mù màu xanh bốn phía cũng không đếm xỉa Vương Lâm, từ lúc dãy núi bị nâng lên một phần thì toàn bộ đều bay ra ngoài. Thậm chí ngay cả sâu bọ bay tới này cũng thế.
Con rối Tiên vệ toàn thân xương cốt kêu răng rắc, cả người nó giống như điên cuồng, trong tiếng gầm nhẹ lại nâng dãy núi này lên cao mấy trượng, xông thẳng lên trên.
Bất kể cái khe nhiều thế nào, đều bị dãy núi này va chạm mà tan vỡ. Sau khi đạt tới độ cao nhất định, Tiên vệ hét lớn một tiếng ném dãy núi này xuống phía dưới. Mặt đất chấn động, trữ vật không gian này dường như muốn sụp đổ, cái khe càng nhiều.
Dãy núi này từ trên trời rơi xuống, nơi chạm đất cũng khiến cho vết nứt xuất hiện trên mặt đất biến mất. Nhân cơ hội này, Vương Lâm vọt ra từ bên trong thung lũng, giờ phút này ngay cả bóng ma vô hình kia cũng biến mất hình dạng không biết đi nơi nào.
Vương Lâm thở hổn hển, sau khi lao ra thung lũng nhìn về phía trước, chỉ thấy thung lũng thứ ba ở xa xa cũng bị ảnh hưởng. Lúc này ánh sáng cấm chế ở trên không ngừng lóe lên, hiển nhiên có rất nhiều cấm chế bởi vị sự thay đổi của dãy núi này mà sụp đổ.
"Chỉ sợ Tiên nhân có trữ vật không gian này cũng không nghĩ tới có một này sẽ có người làm chấn động dãy núi để phá bỏ cấm chế!" Vương Lâm hơi điều hòa hơi thở, thân hình nhoáng lên một cái đi thẳng tới thung lũng thứ ba. Mục tiêu của hắn là giáp da của Cổ Thần, hai thung lũng kia đều không thấy, như vậy hiển nhiên có khả năng rất lớn là ở trong thung lũng thứ ba này. Lý Nguyên hít sâu một hơi vẻ rung động trong mắt dần bình phục, hắn cười khổ thân hình nhoáng một cái đuổi theo lên phía trước. Về phần Tiên vệ bởi vì tiêu hao rất nhiều lực lượng, hóa thành bóng mờ dung nhập phía sau Vương Lâm, bắt đầu nghỉ ngơi.
Vương Lâm và Lý Nguyên mộtt rước một sau đi thẳng đến thung lũng thứ ba. Chẳng bao lâu liền đi tới trước mặt.
Thiệt hại nơi đây tương đối nghiêm trọng, lối vào vốn nhỏ hẹp giờ phút này thành hình chữ bát (八) bị kéo ra, từng đạo ánh sáng cấm chế không ngừng lóe lên ở bốn phía. Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở trong thung lũng có một ngôi miếu!
Ngôi miếu này không lớn, bị tàn phá có vẻ nghiêm trọng, thậm chí ngay cả cửa đều không còn. Trước ngôi miếu có hai bộ xương người, một bộ xương đang mặc đúng giáp da Cổ Thần!
Về phần một bộ xương khác toàn thân trống không, nhưng ngón tay tay phải lại có kim quang lóe lên đâm thật sâu vào đầu bộ xương mặc giáp da Cổ Thần. Đầu bộ xương này vỡ từng mảnh, hiện nhiên bị một chộp này bóp nát toàn bộ. Tuy là không nhìn đến cảnh chiến đấu năm đó nhưng nhìn hai bộ xương này cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh chém giết dữ dội của hai người này năm xưa.
Tay phải Vương Lâm hư không bắt một cái, giáp da Cổ Thần trên bộ xương kia lập tức bay tới bị hắn nắm vào trong tay. Trong khoảnh khắc giáp da vào tay, Vương Lâm lập tức cảm nhận được ở trên truyền đến một cỗ bi ai máu tanh.
Hắn ngưng thần nhìn, giáp da này cực kỳ thô ráp, lộ ra một tia thương bị. Ở mặt trên cho đến giờ còn sót lại một cỗ khí tức mạnh mẽ, dường như biểu thị sự mạnh mẽ của chủ nhân giáp da này năm xưa.
Lý Nguyên bước lên vài bước đi tới bên cạnh bộ xương kia, nhìn chằm chằm vào ngón tay màu vàng này. Hắn thở sâu ngồi xuống mở từng ngón ra.
Lúc ngẩng đầu, ở vị trí này hắn liếc mắt nhìn vào trong miếu không cửa, con ngươi hai mắt co rút lại, trầm giọng nói:
- Hứa huynh. Ngươi xem!
Vương Lâm ngẩng đầu tiến lên vài bước nhìn vào trong miếu. Hắn liếc mắt một cái, với định lực của hắn cũng không khỏi hít sâu một hơi. Hắn chậm rãi tiến lên, thần thức đảo qua, sau khi xác định không có gì đáng lo thì đi vào trong miếu. Lý Nguyên ở bên cạnh cũng đi vào theo. Ngôi miếu chia làm hai tầng. Tầng thứ nhất không thờ cúng gì, trống rỗng, chỉ có điều vách tường bốn phía có hình vẽ.
Tranh vẽ tổng cộng chín hình, vừa nhìn qua Lý Nguyên trong mắt lộ vẻ không tin, lẩm bẩm:
- Đây… Đây là thần thông gì… Làm sao lại giống như người khổng lồ như thế… Tất cả trên bức tranh chẳng lẽ là hư cấu hay sao… Trên mấy bức tranh là thân hình một người khổng lồ cực lớn, trên trán có tám chấm nhỏ. Ở xung quanh hắn, vô số Tiên nhân cầm các loại pháp bảo trong tay triển khai các loại công kích điên cuồng.
Tiên nhân so với thân hình đó thật sự nhỏ bé không đáng kể. Trong mắt người khổng lồ này thủy chung lộ ra một cỗ lạnh lùng. Chỉ có điều bức tranh này, vẽ quá mức nhập thần, ngay cả vẻ mệt mỏi lộ ra trong cái lạnh lùng đều vẽ không sai một chút nào. Chín bức tranh, toàn bộ đều là như thế.