Tiên Nghịch
Chương 705: Gây khó dễ
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn về phía ngọn núi. Nó cao có thể nói là chỉ dùng mắt thường không thể nhìn thấy đỉnh. Một tia chớp chẳng khác gì những con rồng màu bạc từ trong những đám mây đen lóe lên chạy theo sườn núi. Có vô số những tiếng sấm quanh quẩn.
Nhìn ngọn núi, Vương Lâm có thể cảm nhận được bao dấu vết của năm tháng xuất hiện trên ngọn núi. Đó giống như là linh hồn của cả ngọn núi.
Nữ tử họ Cát kinh ngạc nhìn ngọn núi, ánh mắt xuất hiện một sự kỳ dị. Nàng run người, vô thức nhìn về phía Lý Nguyên. Lúc này, Lý Nguyên đang quay lưng về phía nàng nên nàng chỉ thấy được cái lưng của hắn.
Nhìn ngọn núi trước mặt lại nhìn tấm lưng của Lý Nguyên, cái cảm giác quen thuộc lại tràn về, trong nháy mắt bộc phát. Ánh mắt nữ tử có một sự hoảng sợ. Lúc này, ánh mắt của nàng so với khi nhìn Vương Lâm còn sợ hãi hơn mấy lần.
Nàng nghĩ tới.
Đúng lúc này, Lý Nguyên xoay người liếc mắt nhìn sâu vào đôi mắt của nữ tử họ Cát. Lời nói của nàng đang chực ra khỏi miệng chợt dừng lại. Nàng cúi đầu, im lặng trong chốc lát. Khi ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, coi như đã suy nghĩ tất cả.
- Ngọn núi này không có tên. Bên trên có rất nhiều cấm chế. Lôi tiên giới đã mở ra nhiều lần. Nhưng ngươi nhìn cấm chế trên ngọn núi này xem, chưa có mấy người bài trừ được toàn bộ. - Lý Nguyên nhìn ngọn núi, nói một cách chậm rãi.
Nữ tử họ Cát trầm mặc, bình tĩnh nhìn ngọn núi. Ngọn núi này đối với nàng vừa quen thuộc nhưng lại vừa xa lạ.
- Đi thôi! - Vương Lâm nói một cách bình thản.
Lý Nguyên gật đầu đi ở phía trước, từng bước tới gần ngọn núi. Tới chân núi, âm thanh tiếng sấm, sét càng nhiều, có thể thấy rõ ràng những tia chớp đan chằng chịt xung quanh.
Bước chân của Lý Nguyên kiên định dẫm lên núi đá. Ngọn núi này không có đường lên, nhưng qua bao lần Lôi tiên giới mở ra đã bị người dò xét rất nhiều lần. Dần dần, các lớp cấm chế bị bài trừ để lộ ra một con đường.
Nữ tử họ Cát đi theo phía sau Lý Nguyên. Nhìn thân hình của hắn di động, nàng mím môi kinh ngạc. Trong lòng nàng nghĩ thầm:
- Thực ra, ta nên sớm nhận ra cái bóng lưng này, cùng trong gia tộc.giống đến thế.thì ra đó không phải là truyền thuyết.
Nét mặt nàng có chút khổ sở. Nàng đã hiểu vì sao lại gặp phải Lý Nguyên trong gia tộc. Tất cả đúng là do đối phương có ý tiếp xúc. Nàng không biết Lý Nguyên sử dụng biện pháp gì. Bởi lần Lôi tiên giới mở ra này chỉ sợ là gia tộc không cho nàng tới đây.
Khi sắp chia tay, ánh mắt của lão tổ có chút phức tạp lại xuất hiện trong đầu nữ tử. Lúc đó, nàng chỉ cảm nhận được ánh mắt đó khác lạ, nhưng không hỏi nhiều. Đến bây giờ, nghĩ lại, nàng mới rõ ràng.
Tất cả đều vì lão tổ biết được rằng tại sao gia tộc từ mấy vạn năm trước có người tới Lôi tiên giới mà lại không trở về. Từ đó bắt đầu không còn có một người nào trong tộc đến Lôi tiên giới nữa. Giống như Lôi tiên giới chính là một cấm địa của Cát gia.
Mà tất cả, vì Lý Nguyên đến mà thay đổi. Nàng đã trở thành tộc nhân thứ hai của gia tộc sau mấy vạn năm lại bước vào Lôi tiên giới. Làm bạn với nàng chỉ có một mình Lý Nguyên.
- Thì ra, lão tổ để cho mình bước vào Lôi tiên giới. Vì để chuộc tội cho nên lão tổ đã truyền thừa pháp bảo của gia tộc cho ta. - Nữ tử họ Cát cười thảm.
- Lý Nguyên đã đồng ý giúp ta giữ lại một chút hồn phách. Cũng bỏi nếu hồn phách không hoàn chỉnh thì không thể hiến tế. - Vào lúc này, nữ tử họ Cát hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.
Tất cả những sự thay đổi trên nét mặt nàng không thoát ra khỏi con mắt của Vương Lâm. Vương Lâm phát hiện rõ ràng từ sau khi nhìn thấy ngọn núi này tinh thần của nàng có một sự thay đổi mạnh mẽ, không ngừng suy nghĩ.
Ánh mắt của hắn khẽ lượt về phía lưng của Lý Nguyên, thần sắc bình tĩnh nhưng khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười lạnh. Vào lúc này, Vương Lâm đã có thể kết luận rằng chỉ sợ Lý Nguyên đã sớm chú ý tới mình. Mà cái cấm chế kia cũng là để dẫn bản thân mình xuất hiện. Thậm chí có thể nói tất cả những việc đó đều nằm trong kế hoạch của người ta. Tuy nói mặt này Vương Lâm vẫn còn có điểm chưa rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự suy đoán của hắn.
Chút sát khí xuất hiện trong mắt Vương Lâm. Đối với người tính kế với mình hắn chưa bao giờ nương tay. Nhưng hắn lại có một ý định khác. Vào lúc này, sát khí của hắn từ từ lan tỏa chẳng khác gì một thanh kiếm sắc.
Đúng lúc đó, Lý Nguyên vẫn dẫn đầu chợt dừng lại. Hắn cũng không quay đầu mà trầm giọng nói:
- Hứa huynh! Lý mỗ cũng không phải như ngươi suy nghĩ. Đối với sự gặp ngươi cũng có trong kế hoạch của Lý mỗ. Nhưng ở đây còn có chút cơ duyên bên trong. - Cách xưng hô của hắn bất chợt thay đổi.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn bình thản nói:
- Sâu trong ngọn núi này có cái gì?
Lý Nguyên trầm mặc một chút. Lát sau, hắn nhìn ngọn núi ẩn hiện trong mây, ánh mắt có chút buồn bã mà nói:
- Nơi này có chủ nhân của ta.
Vương Lâm nhíu mày. Lúc này, Lý Nguyên xoay người nhìn Vương Lâm. Bây giờ, so với trước khi lên núi hoàn toàn khác biệt, như đổi hẳn thành một người khác. Hắn nhẹ giọng nói:
- Hứa huynh! Bước lên ngọn núi này, với tu vi của ngươi, nếu không được sự cho phép của Lý mỗ ngươi không thể rời đi.
Nét mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nghe vậy liền nói:
- Mai hoa thuật, Hứa mỗ có biết một chút.
Hắn vừa nói xong, Lý Nguyên liền ngẩn người. Nét mặt gã không phải là giả mà đúng là ngẩn người thực sự, lần đầu tiên biết được Vương Lâm như thế nào. Lý Nguyên cau mày, nói:
- Mai hoa thuật người biết được cũng không có nhiều lắm nhưng cũng không phải không có. Vương huynh biết cũng chẳng có gì lạ.
Vương Lâm nhìn Lý Nguyên, mỉm cười nói:
- Ngươi thi triển quả nhiên là Mai Hoa thuật. - Phía sau hắn chợt có một cái bóng người nhoáng lên, Tiên Vệ khôi lỗi chợt xuất hiện.
Tiên Vệ vừa mới xuất hiện liền giơ quyền oanh kích vào khoảng không sau lưng. Một quyền hạ xuống khiến cho cả ngọn núi rung lên, phía sau hình thành một dòng chảy thông ra bên ngoài.
Tiên Vệ thu tay trở về trong cái bóng phía sau Vương Lâm. Vương Lâm vẫn đứng yên, nhìn Lý Nguyên nói một cách chậm rãi:
- Nơi này không nhốt được Hứa mỗ.
Sắc mặt Lý Nguyên trở nên âm trầm. Hắn nhìn Vương Lâm một lúc rồi nói:
- Đúng là Lý mỗ đã xem thường ngươi. Nhưng cho dù ngươi có khôi lỗi này.
Vương Lâm nhếch mép cười lạnh. Tay phải hắn điểm nhẹ về phía trước, bắn ra một đạo kiếm khí của Lăng Thiên Hậu. Sau khi tu vi của hắn đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn thì sự điều khiển của bản thân đối với đạo kiếm khí này hết sức tinh tường.
Vào lúc này, kiếm khí vừa xuất hiện làm cho thiên địa thay đổi. Kiếm khí quá nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lý Nguyên. Nó giống như một thanh bảo kiếm dừng lại trước mi tâm của Lý Nguyên.
- Thêm một chút này nữa. - Thanh âm Vương Lâm lạnh lẽo.
Lý Nguyên nhắm hai mắt. Một lát sau mở ra liền nói một cách chậm rãi:
- Hứa huynh làm như vậy chắc là cảm giác thù lao vẫn chưa đủ. Xin nói cho rõ.
Ánh mắt Vương Lâm xuất hiện chút gì đó kỳ lạ. Tâm cơ của Lý Nguyên rất sâu nên nhìn thấu suy nghĩ của bản thân hắn. Đúng như đối phương nói, Vương Lâm ở đây làm đủ mọi thứ, không tiếc xuất ra cả kiếm khí của Lăng Thiên Hậu cũng chỉ là để nghe thấy được những điều này.
- Ta muốn Mai hoa thuật của ngươi. - Vương Lâm bình tĩnh mở miệng, nhưng ý tứ lại giống như nuốt chửng người ta.
Đối với Mai hoa thuật, Vương Lâm chỉ biết được nó là cấm chế có danh tiếng thật lớn trong thế giới tu chân thời cổ. Nhưng nó cũng có phân nhánh, ngoại nhân không thể được học. Mà cho dù là đệ tử đích hệ cũng căn cứ vào thân phận khác nhau, nhiều nhất chỉ được học chín loại cấm chế. Chỉ có chưởng môn mới được học đầy đủ. Cho đến hôm nay, thứ cấm chế đó đã thất truyền. Các đời đại sư cấm chế sau này mỗi khi nhắc đến nó đều than thở.
Trong tiên phủ ở mảnh đất Yêu Linh, lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy Mai Hoa thuật còn sót lại. Bây giờ, thấy Lý Nguyên ra tay, cấm chế thoáng cái đã từ một hóa thành mười tám, hắn liền có chút hoài nghi.
Sau đó cảm nhận được hơi thở ẩn giấu từ ngọc giản, hắn như thấy được trong đầu xuất hiện mười tám hình ảnh lớn. .
Mười tám hình ảnh đó giống như những bông hoa mai lớn. Khi đó, Vương Lâm có cảm thấy nghi hoặc nhưng dưới sự cẩn thận cân nhắc của hắn vẫn có thể nhận ra một chút mánh khóe.
Vì vậy mà mấy lời nói vừa rồi thực tế chỉ là dò xét. Nếu Lý Nguyên phủ nhận thì hắn cũng chẳng hứng thú. Lúc đó, ra tay hay là bỏ đi cũng rất đơn giản.
Điều này cũng là nguyên nhân mà Vương Lâm vẫn đi theo từ đầu tới giờ. Nếu chỉ vì một thứ Nguyên khí hư vô mờ mịt với tính cách của hắn tất nhiên sẽ không làm thế.
Chỉ có điều Lý Nguyên quá mức thần bí, Vương Lâm không xác định được người này đã đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn hay không. Vì vậy mà trên đường hắn vẫn chưa từng ra tay.
Nhìn ngọn núi, Vương Lâm có thể cảm nhận được bao dấu vết của năm tháng xuất hiện trên ngọn núi. Đó giống như là linh hồn của cả ngọn núi.
Nữ tử họ Cát kinh ngạc nhìn ngọn núi, ánh mắt xuất hiện một sự kỳ dị. Nàng run người, vô thức nhìn về phía Lý Nguyên. Lúc này, Lý Nguyên đang quay lưng về phía nàng nên nàng chỉ thấy được cái lưng của hắn.
Nhìn ngọn núi trước mặt lại nhìn tấm lưng của Lý Nguyên, cái cảm giác quen thuộc lại tràn về, trong nháy mắt bộc phát. Ánh mắt nữ tử có một sự hoảng sợ. Lúc này, ánh mắt của nàng so với khi nhìn Vương Lâm còn sợ hãi hơn mấy lần.
Nàng nghĩ tới.
Đúng lúc này, Lý Nguyên xoay người liếc mắt nhìn sâu vào đôi mắt của nữ tử họ Cát. Lời nói của nàng đang chực ra khỏi miệng chợt dừng lại. Nàng cúi đầu, im lặng trong chốc lát. Khi ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, coi như đã suy nghĩ tất cả.
- Ngọn núi này không có tên. Bên trên có rất nhiều cấm chế. Lôi tiên giới đã mở ra nhiều lần. Nhưng ngươi nhìn cấm chế trên ngọn núi này xem, chưa có mấy người bài trừ được toàn bộ. - Lý Nguyên nhìn ngọn núi, nói một cách chậm rãi.
Nữ tử họ Cát trầm mặc, bình tĩnh nhìn ngọn núi. Ngọn núi này đối với nàng vừa quen thuộc nhưng lại vừa xa lạ.
- Đi thôi! - Vương Lâm nói một cách bình thản.
Lý Nguyên gật đầu đi ở phía trước, từng bước tới gần ngọn núi. Tới chân núi, âm thanh tiếng sấm, sét càng nhiều, có thể thấy rõ ràng những tia chớp đan chằng chịt xung quanh.
Bước chân của Lý Nguyên kiên định dẫm lên núi đá. Ngọn núi này không có đường lên, nhưng qua bao lần Lôi tiên giới mở ra đã bị người dò xét rất nhiều lần. Dần dần, các lớp cấm chế bị bài trừ để lộ ra một con đường.
Nữ tử họ Cát đi theo phía sau Lý Nguyên. Nhìn thân hình của hắn di động, nàng mím môi kinh ngạc. Trong lòng nàng nghĩ thầm:
- Thực ra, ta nên sớm nhận ra cái bóng lưng này, cùng trong gia tộc.giống đến thế.thì ra đó không phải là truyền thuyết.
Nét mặt nàng có chút khổ sở. Nàng đã hiểu vì sao lại gặp phải Lý Nguyên trong gia tộc. Tất cả đúng là do đối phương có ý tiếp xúc. Nàng không biết Lý Nguyên sử dụng biện pháp gì. Bởi lần Lôi tiên giới mở ra này chỉ sợ là gia tộc không cho nàng tới đây.
Khi sắp chia tay, ánh mắt của lão tổ có chút phức tạp lại xuất hiện trong đầu nữ tử. Lúc đó, nàng chỉ cảm nhận được ánh mắt đó khác lạ, nhưng không hỏi nhiều. Đến bây giờ, nghĩ lại, nàng mới rõ ràng.
Tất cả đều vì lão tổ biết được rằng tại sao gia tộc từ mấy vạn năm trước có người tới Lôi tiên giới mà lại không trở về. Từ đó bắt đầu không còn có một người nào trong tộc đến Lôi tiên giới nữa. Giống như Lôi tiên giới chính là một cấm địa của Cát gia.
Mà tất cả, vì Lý Nguyên đến mà thay đổi. Nàng đã trở thành tộc nhân thứ hai của gia tộc sau mấy vạn năm lại bước vào Lôi tiên giới. Làm bạn với nàng chỉ có một mình Lý Nguyên.
- Thì ra, lão tổ để cho mình bước vào Lôi tiên giới. Vì để chuộc tội cho nên lão tổ đã truyền thừa pháp bảo của gia tộc cho ta. - Nữ tử họ Cát cười thảm.
- Lý Nguyên đã đồng ý giúp ta giữ lại một chút hồn phách. Cũng bỏi nếu hồn phách không hoàn chỉnh thì không thể hiến tế. - Vào lúc này, nữ tử họ Cát hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.
Tất cả những sự thay đổi trên nét mặt nàng không thoát ra khỏi con mắt của Vương Lâm. Vương Lâm phát hiện rõ ràng từ sau khi nhìn thấy ngọn núi này tinh thần của nàng có một sự thay đổi mạnh mẽ, không ngừng suy nghĩ.
Ánh mắt của hắn khẽ lượt về phía lưng của Lý Nguyên, thần sắc bình tĩnh nhưng khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười lạnh. Vào lúc này, Vương Lâm đã có thể kết luận rằng chỉ sợ Lý Nguyên đã sớm chú ý tới mình. Mà cái cấm chế kia cũng là để dẫn bản thân mình xuất hiện. Thậm chí có thể nói tất cả những việc đó đều nằm trong kế hoạch của người ta. Tuy nói mặt này Vương Lâm vẫn còn có điểm chưa rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự suy đoán của hắn.
Chút sát khí xuất hiện trong mắt Vương Lâm. Đối với người tính kế với mình hắn chưa bao giờ nương tay. Nhưng hắn lại có một ý định khác. Vào lúc này, sát khí của hắn từ từ lan tỏa chẳng khác gì một thanh kiếm sắc.
Đúng lúc đó, Lý Nguyên vẫn dẫn đầu chợt dừng lại. Hắn cũng không quay đầu mà trầm giọng nói:
- Hứa huynh! Lý mỗ cũng không phải như ngươi suy nghĩ. Đối với sự gặp ngươi cũng có trong kế hoạch của Lý mỗ. Nhưng ở đây còn có chút cơ duyên bên trong. - Cách xưng hô của hắn bất chợt thay đổi.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn bình thản nói:
- Sâu trong ngọn núi này có cái gì?
Lý Nguyên trầm mặc một chút. Lát sau, hắn nhìn ngọn núi ẩn hiện trong mây, ánh mắt có chút buồn bã mà nói:
- Nơi này có chủ nhân của ta.
Vương Lâm nhíu mày. Lúc này, Lý Nguyên xoay người nhìn Vương Lâm. Bây giờ, so với trước khi lên núi hoàn toàn khác biệt, như đổi hẳn thành một người khác. Hắn nhẹ giọng nói:
- Hứa huynh! Bước lên ngọn núi này, với tu vi của ngươi, nếu không được sự cho phép của Lý mỗ ngươi không thể rời đi.
Nét mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nghe vậy liền nói:
- Mai hoa thuật, Hứa mỗ có biết một chút.
Hắn vừa nói xong, Lý Nguyên liền ngẩn người. Nét mặt gã không phải là giả mà đúng là ngẩn người thực sự, lần đầu tiên biết được Vương Lâm như thế nào. Lý Nguyên cau mày, nói:
- Mai hoa thuật người biết được cũng không có nhiều lắm nhưng cũng không phải không có. Vương huynh biết cũng chẳng có gì lạ.
Vương Lâm nhìn Lý Nguyên, mỉm cười nói:
- Ngươi thi triển quả nhiên là Mai Hoa thuật. - Phía sau hắn chợt có một cái bóng người nhoáng lên, Tiên Vệ khôi lỗi chợt xuất hiện.
Tiên Vệ vừa mới xuất hiện liền giơ quyền oanh kích vào khoảng không sau lưng. Một quyền hạ xuống khiến cho cả ngọn núi rung lên, phía sau hình thành một dòng chảy thông ra bên ngoài.
Tiên Vệ thu tay trở về trong cái bóng phía sau Vương Lâm. Vương Lâm vẫn đứng yên, nhìn Lý Nguyên nói một cách chậm rãi:
- Nơi này không nhốt được Hứa mỗ.
Sắc mặt Lý Nguyên trở nên âm trầm. Hắn nhìn Vương Lâm một lúc rồi nói:
- Đúng là Lý mỗ đã xem thường ngươi. Nhưng cho dù ngươi có khôi lỗi này.
Vương Lâm nhếch mép cười lạnh. Tay phải hắn điểm nhẹ về phía trước, bắn ra một đạo kiếm khí của Lăng Thiên Hậu. Sau khi tu vi của hắn đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn thì sự điều khiển của bản thân đối với đạo kiếm khí này hết sức tinh tường.
Vào lúc này, kiếm khí vừa xuất hiện làm cho thiên địa thay đổi. Kiếm khí quá nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lý Nguyên. Nó giống như một thanh bảo kiếm dừng lại trước mi tâm của Lý Nguyên.
- Thêm một chút này nữa. - Thanh âm Vương Lâm lạnh lẽo.
Lý Nguyên nhắm hai mắt. Một lát sau mở ra liền nói một cách chậm rãi:
- Hứa huynh làm như vậy chắc là cảm giác thù lao vẫn chưa đủ. Xin nói cho rõ.
Ánh mắt Vương Lâm xuất hiện chút gì đó kỳ lạ. Tâm cơ của Lý Nguyên rất sâu nên nhìn thấu suy nghĩ của bản thân hắn. Đúng như đối phương nói, Vương Lâm ở đây làm đủ mọi thứ, không tiếc xuất ra cả kiếm khí của Lăng Thiên Hậu cũng chỉ là để nghe thấy được những điều này.
- Ta muốn Mai hoa thuật của ngươi. - Vương Lâm bình tĩnh mở miệng, nhưng ý tứ lại giống như nuốt chửng người ta.
Đối với Mai hoa thuật, Vương Lâm chỉ biết được nó là cấm chế có danh tiếng thật lớn trong thế giới tu chân thời cổ. Nhưng nó cũng có phân nhánh, ngoại nhân không thể được học. Mà cho dù là đệ tử đích hệ cũng căn cứ vào thân phận khác nhau, nhiều nhất chỉ được học chín loại cấm chế. Chỉ có chưởng môn mới được học đầy đủ. Cho đến hôm nay, thứ cấm chế đó đã thất truyền. Các đời đại sư cấm chế sau này mỗi khi nhắc đến nó đều than thở.
Trong tiên phủ ở mảnh đất Yêu Linh, lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy Mai Hoa thuật còn sót lại. Bây giờ, thấy Lý Nguyên ra tay, cấm chế thoáng cái đã từ một hóa thành mười tám, hắn liền có chút hoài nghi.
Sau đó cảm nhận được hơi thở ẩn giấu từ ngọc giản, hắn như thấy được trong đầu xuất hiện mười tám hình ảnh lớn. .
Mười tám hình ảnh đó giống như những bông hoa mai lớn. Khi đó, Vương Lâm có cảm thấy nghi hoặc nhưng dưới sự cẩn thận cân nhắc của hắn vẫn có thể nhận ra một chút mánh khóe.
Vì vậy mà mấy lời nói vừa rồi thực tế chỉ là dò xét. Nếu Lý Nguyên phủ nhận thì hắn cũng chẳng hứng thú. Lúc đó, ra tay hay là bỏ đi cũng rất đơn giản.
Điều này cũng là nguyên nhân mà Vương Lâm vẫn đi theo từ đầu tới giờ. Nếu chỉ vì một thứ Nguyên khí hư vô mờ mịt với tính cách của hắn tất nhiên sẽ không làm thế.
Chỉ có điều Lý Nguyên quá mức thần bí, Vương Lâm không xác định được người này đã đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn hay không. Vì vậy mà trên đường hắn vẫn chưa từng ra tay.