Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Nghịch

Chương 656: Tu vi



Vương Bình trầm ổn, khiến cho ánh mắt Lôi Đạo Tử tảo qua, sau một thoáng cẩn thận nhìn xem, hắn cũng ngẩn ra, coi như nhìn thấu được một chút gì đó.
 
Sóng gợn điện quang mang theo những tiếng oanh động ầm ầm, thẳng tới Vương Bình, nhưng trong nháy mắt khi điện quang vừa tới, một thanh âm tang thương chậm rãi quanh quẩn trong thiên địa.
 
Thanh âm này, lộ ra vẻ tang thương cực kỳ nồng đậm, dừng ở bốn phía, chỉ trong thời gian ngắn, khiến cho sóng gợn điện quang như cuồng long này, bỗng nhiên không chút nhúc nhích.
 
Điện quang màu lam, dường như có sinh mệnh vậy, giống như những sợi tơ, trong đó một vài sợi thậm chí đã kéo dài tới trước mặt Vương Bình ba tấc, nhưng giờ phút này đều đọng lại.
 
Thanh âm kia chỉ mang theo có một chữ: "Định!" Trong hư không, xuất hiện một lốc xoáy thật lớn, trong lốc xoáy kia, một lão nhân tóc trắng xóa nhịp bước thong thả đi ra.
 
Hắn đạp trên hư không mà đi, đi tới bên cạnh Vương Bình, tay phải tùy ý điểm nhẹ lên phía trên sóng gợn lôi quang, chỉ nghe thấy một tiếng ca ca vang vọng lên, trong phút chốc sóng gợn lôi quang lan tràn ra toàn bộ không gian.
 
Ngay lúc này, khi đang điên cuồng lan tràn, tức khắc sóng gợn lôi quang sụp đổ… Cảnh tượng này phát sinh quá mức đột ngột, Lôi Đạo Tử hít một ngụm chân khí, thân mình lùi lại phía sau hai bước, ánh mắt ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng.
 
Hắn không nhìn thấu được tu vi đối phương!
 
Ánh mắt hắn có thể nhìn nhưng thần thức tra xét, thì lão nhân này dường như không tồn tại.
 
-Cha… Vương Bình kinh ngạc quan sát lão nhân trước mặt, nhỏ giọng nói.
 
Tiếng gọi cả đời này, bao hàm hơn mười năm tưởng niệm của hắn… Lão nhân, đúng là Vương Lâm! Ánh mắt hắn nguyên vốn hôn ám, lúc này hàn quang lóe ra, loại ánh mắt này đã lâu không có xuất hiện trong mắt hắn.
 
-Lôi Tiên điện, sứ giả!
 
Vương Lâm chậm rãi nói.
 
Tiên vệ khôi lỗi nhoáng lên một cái, đứng ở bên người Vương Lâm. Ánh mắt lạnh như băng nhìn Lôi Đạo Tử.
 
Lôi Đạo Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thần sắc cực kỳ ngưng trọng nói:
 
-Các hạ là ai!
 
Vương Lâm nhìn nhìn bốn phía, động tĩnh lớn như vậy, trong thôn này, cũng không có thôn dân nào xuất hiện, hiển nhiên những người này khi bị thần thức quét qua, đã bất tỉnh nhân sự rồi.
 
Hắn vung tay phải lên, một đạo ánh sáng dịu dàng bao vây lấy Vương Bình và Thanh Nghi, cùng lúc đó chân bước về phía trước một bước. Trong phút chốc, liền mang theo hai người Vương Bình mất dạng, tiên vệ theo sau đó cũng biến mất không thấy đâu.
 
Lôi Đạo Tử sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng, đồng thời giậm chân tại chỗ, bóng dáng biến mất.
 
Ở phía tây Nhiễm Vân tinh, trên một bình nguyên hoang tàn vắng vẻ, Vương Lâm từ hư không cất bước ra, Vương Bình và Thanh Nghi xuất hiện trong ánh sáng dịu dàng.
 
Cùng lúc đó, năm trăm trượng phía trước lôi quang lóe ra, Lôi Đạo Tử xuất hiện.
 
Thân hình hắn vừa mới bước ra, lập tức xuất hiện đại lượng lôi quang bốn phía chung quanh thân thể hắn, toàn bộ không trung giờ phút này, đều trở nên âm u, bầu trời u ám, lôi quang chạy loạn, cực kỳ kinh người.
 
-Mặc kệ ngươi là ai, lưu lại khôi lỗi này, lão phu sẽ buông tha cho ba người các ngươi!
 
Thanh âm Lôi Đạo Tử lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm chậm rãi nói.
 
Vương Lâm hàn quang trong mắt càng đậm, bình thản nói:
 
-Ngươi mặc dù buông tha ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu như ta tới chậm một bước, khuyển tử đã chết trong tay ngươi rồi. Việc này, đã làm tại hạ nổi giận, không quản ngươi có thân phận gì, hôm nay, sẽ phải chết!
 
Thanh âm của hắn như đinh đóng cột, một cỗ sát khí, bỗng nhiên đề thăng, cùng lúc đó tiên vệ khôi lỗi giậm chân trên hư không, cả người phút chốc lóe sáng kim quang.Dường như giống như một kim nhân vậy, kim quang chói mắt, xuất liền một quyền hướng tới Lôi Đạo Tử.
 
Lôi Đạo Tử vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một tấm phù lôi quang chi võng, bấm tay niệm thần chú, duỗi ra phía trước, trong phút chốc, hình thành một chiếc võng thật lớn, hóa thân thành thiên địa, rồi co rút lại nhanh chóng, bao vây tới tiên vệ khôi lỗi.
 
Phía trên lôi võng có vô số hoa văn lá bùa chợt lóe, cực kỳ cứng cỏi, khi co rút lại, nắm tay của tiên vệ khôi lỗi, không ngờ không thể chấn vỡ được.
 
-Lão phu thân là lôi tiên điện sứ giả, với sức của ngươi, mặc dù là có khôi lỗi này, nghĩ muốn giết ta, cũng không có khả năng!
 
Lôi Đạo Tử sau khi ném ra lôi võng, cũng không thèm liếc mắt một cái, hai tay bấm tay niệm thần chú, một đạo lôi quang bỗng nhiên biến ảo, thẳng tới Vương Lâm.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, đối mặt với lôi quang căn bản không cần tránh né, mà trong khoảnh khắc lôi quang vừa tới, liền há mồm. Lôi Đạo Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn lôi quang bị Vương Lâm nuốt toàn bộ vào trong bụng.
 
Từng trận điện quang chạy quanh thân thể Vương Lâm, phát ra những tiếng động ba ba.
 
-Chút lôi lực này không đủ!
 
Vương Lâm nâng tay phải lên, nguyên thần lập tức phân ra dung nhập vào bên trong, trong phút chốc, trên lòng bàn tay, một quả lôi cầu biến ảo mà thành.
 
Mặc dù lôi cầu này chỉ lớn nhỏ bằng một nắm tay, nhưng khi nó xuất hiện, cũng làm cho toàn bộ thiên hạ u ám, khiến cho toàn bộ lôi quang dưới bầu trời u ám này điên cuồng gào thét lên, gần như trong nháy mắt, như muốn lao ra, tạo thành từng đạo lôi quang như cuồng long, thẳng tới lôi cầu trên tay phải Vương Lâm.
 
Cảnh tượng này, làm cho Lôi Đạo Tử giật mình, hắn nhìn thấy trước mắt, chỉ là lôi trên khoảng không u ám, giống như bị một hấp lực nào đó hấp dẫn, tất cả tạo thành một dòng dông tố, cuối cùng rơi vào phía trên lòng bàn tay của đối phương.
 
-Cái này, mới chân chính là lôi!
 
Thanh âm Vương Lâm bình thản, tay phải vung lên phía trước, lôi cầu mang theo tiếng động ầm ầm, hướng tới Lôi Đạo Tử bay nhanh đến.
 
Lôi Đạo Tử sắc mặt đại biến, không chút do dự lùi lại sau, vỗ vỗ vào túi trữ vật, lập tức trong tay hiện ra một thanh thiết côn dài ba trượng, thuần một màu đen. Bên trên thiết côn này khắc đầy bùa chú, còn có một sợi dây nhỏ màu đỏ sậm đan xen vào nhau.
 
Khoảng khắc lôi cầu trong tay Vương Lâm tiến tới, Lôi Đạo Tử cầm thiết côn trong tay, hung hăng cắm xuống mặt đất, cùng lúc là hai tay bấm tay niệm thần chú, liên tục đánh ra những ấn ký.
 
-Thiên địa chi lôi, thu!
 
Lôi Đạo Tử hai mắt ngưng thần, quát to.
 
Không gian vang lên rền rĩ, lôi cầu điên cuồng mà tới. Nhưng trong khoảng khắc liền bị thiết côn kia dẫn dắt, cải biến phương hướng thẳng tới thiết côn. Lôi lực thật lớn trong phút chốc tràn ngập toàn bộ thiết côn.
 
Chỉ thấy trên thiết côn, điện quang chạy quanh, những phù văn bên trên, lúc này toàn bộ sáng rực lên, dường như đang cấp tốc hấp thu cái gì đó.
 
Chẳng qua lôi cầu kia lôi lực quá mạnh mẽ, thiết côn không chịu đựng nổi mà phát ra tiếng ca ca, trên thân liền xuất hiện những vết rạn nứt. Nhưng lúc này sợi dây màu đỏ sậm trên thân thiết côn cũng chạy dọc theo vết nứt, giống như dịch tràn hợp thành một vậy, khiến cho thiết côn này cũng không bị sụp đổ.
 
Trong lôi cầu truyền ra những tiếng động ầm vang, mang theo uy nghiêm hùng mạnh, tuy nói bị hấp thu không ít lôi lực, nhưng vẫn đang dũng mãnh va chậm ở phía trên thân thiết côn.
 
Lúc này, toàn bộ khe nứt trên thân thiết côn, điên cuồng xuất hiện tràn lan hơn, trong khoảng khắc, sợ dây màu đỏ dường như dung nhập vào toàn bộ thân thiết côn.
 
Lôi Đạo Tử quan sát cảnh tượng trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
 
Đúng lúc này, thiết côn dường như không thể chịu đựng nổi lôi lực khổng lồ này, sau khi hấp thu toàn bộ lôi lực của lôi cầu, khẽ run lên, bỗng nhiên sụp đổ trước mắt Lôi Đạo Tử!
 
Dường như có vô số tiếng sấm ầm vang trong thiên địa, toàn bộ Nhiễm Tinh vân trong lúc này ầm ầm run rẩy, rất nhiều ngọn núi lớn sụp đổ, phát ra những tiếng gào thét.
 
Thiết côn sụp đổ, lôi lực thật lớn phát tiết ra, Lôi Đạo Tử đứng mũi chịu sào, trong tiếng sấm ầm ầm mà lui lại mười bước, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm quát to:
 
-Ngươi, ngươi chính là tên giả mạo Lôi Tiên điện sứ giả Hứa Mộc! ngươi rốt cuộc có tu vi gì.
 
Dưới lôi lực phát tiết ra, lôi võng vây khốn tiên vệ cũng tan rã trong nháy mắt, tiên vệ giậm chân thoát khỏi.
 
Vương Lâm bình thảnh nhìn Lôi Đạo Tử, chậm rãi nói:
 
-Tu vi của ta… Hắn trầm ngâm nhưng tiên lực lập tức bùng nổ, từ trúc cơ kéo lên, trực tiếp biến thành hóa thần, theo đó lại ngưng tụ đạt thành Anh Biến đại viên mãn.
 
Không có chấm dứt, tiên lực liên tục bùng nổ, tu vi lại nâng cao, Vấn Đỉnh sơ kỳ!
 
Tiên lực theo Vương Lâm tung hoành, Lôi Đạo Tử sắc mặt ngày càng khó coi, tuy nói hắn không coi tu sĩ bước đầu tiên ra gì, nhưng lão nhân trước mặt này tu vi không ngừng kéo lên, hắn căn bản không đoán được cuối cùng sẽ đạt tới trình độ như thế nào.
 
Vấn Đỉnh sơ kỳ, không phải là cuối, tiên lực của Vương Lâm tiếp tục cuồng bạo, trong ánh mắt trầm ngâm của hắn, đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ!
 
Tiên lực dần dần trầm ổn, dừng thu lại ở Vấn Đỉnh trung kỳ, chỉ có điều, khí tức trên người Vương Lâm ngày càng mạnh, không có nửa điểm tạm dừng, khí tức này, đến từ ý cảnh!
 
Vốn phạm trù Vấn Đỉnh trung kỳ, không thể kéo lên được ý cảnh, nhưng khí tức hóa thành ý cảnh bay lên, càng ngày càng đậm, khiến cho sắc mặt của Lôi Đạo Tử ngày càng thêm âm trầm.
 
Kéo lên ý cảnh, dường như không bao giờ dừng, đột phá Vấn Đỉnh trung kỳ, điên cuồng kéo lên, trong giờ phút này, mái tóc bạc của Vương Lâm phất phơ trong gió, ánh mắt hắn vẫn trầm ngâm càng ngày càng đậm.
 
Khí tức khổng lồ tràn ra bên ngoài Vương Lâm, hướng tới bốn phía, dần dần bao trùm toàn bộ Nhiễm Vân tinh.
 
Ý cảnh, không ngừng phóng thích, đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ, không có chấm dứt, vẫn tiếp tục!
 
Cảnh tượng này, làm cho mí mắt Lôi Đạo Tử nhảy lên, hắn gần như không thể hô hấp, cảm giác không ổn mạnh mẽ xuất hiện trong lòng. Nhưng lập tức hắn phát hiện ra ý cảnh kia dường như đã ngừng lại, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng thầm nhủ: "Loại tu sĩ vẫn còn dừng ở bước đầu tiên, giết cũng dễ dàng, chỉ có điều, hắn thật sự hơi quái dị…"
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...