Tiên Nghịch
Chương 633: Tới rồi
- Diệt tộc thì không đến nỗi. Ba chúng ta mấy năm nay đã sớm âm thầm đưa người dòng chính trong tộc đi. Có bọn họ hương khói ba nhà chúng ta sẽ không dứt.
Lão tổ Nhiễm gia mở miệng nói.
- Đáng tiếc căn cơ chúng ta đều ở trong Nhiễm Vân tinh này. Khoảng thời gian ngắn như thế làm sao có thể di chuyển, nếu di chuyển hàng loạt ngược lại khiến cho việc này sớm lộ ra.
Tiêu Dao tán nhân cười khổ.
- Hứa Mộc nói có lẽ sẽ sớm trở về … Tôn Tích có chút do dự nói.
- Hừ, hắn nếu không trở lại, ba chúng ta sau khi bị người Huyễn gia bắt cũng phải đem người này kéo xuống nước. Tiên ngọc của Nhiễm Vân tinh ta làm sao có thể để hắn cầm không công. Người này lúc trước đồng ý che chở chúng ta, nhưng trong lúc nguy cơ này lại rời đi. Tiểu nhân !
Lão tổ Nhiễm gia cắn răng nói.
Tiêu Dao tán nhân trầm lặng.
Tôn Tích thầm than nói :
- Thôi thôi. Cho dù hắn có trở về thì lại thế nào. Lão tổ Huyễn gia kia tu vi đạt tới bước thứ hai, ai có thể ngăn cản. Nghe đồn Huyễn gia tổng cộng có hai lão tổ bước vào bước tu đạo thứ hai. Một người chết đi trong cuộc tranh đoạt năm xưa ở Lôi chi tiên giới, người còn lại này cho dù thực lực không thể so với ngày xưa, nhưng chỉ cần một mình Lão tổ Huyễn gia này đủ có thể quét ngang chúng sinh. Hắn có trở lại cũng vô dụng.
Ba người trầm lặng trong lòng đầy hối hận với việc bốn năm trước. Cái gọi là nhân quả thật sự đúng.
Đúng lúc này Lão tổ Nhiễm gia bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng nói :
- Đến rồi !
Tôn Tích và Tiêu Dao tán nhân ngẩng đầu lên lập tức cảm nhận được nguy hiểm đến từ phía chân trời, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Trên không trung xuất hiện từng hồi dao động khuếch tán, một cỗ áp lực vô cùng từ trên bầu trời phủ xuống.
Liễu Mi bên ngoài Nhiễm Vân tinh một thân áo trắng bước xuyên qua Tỏa tinh đại trận, thần thức đảo qua ba người Lão tổ Nhiễm gia.
Vẻ mặt nàng không có chút biến hóa, bình tĩnh như nước chậm rãi đến.
- Tôn huynh, Triệu huynh. Ba người chúng ta đấu hơn nửa đời người. Lúc này hậu sự cũng đều đã an bài. Ba người chúng ta buông tay đánh một trận, cho dù chết thì cũng không uổng một đời !
Lão tổ Nhiễm gia thanh âm trầm thấp ẩn chứa một cỗ chiến ý, trong ánh mắt hắn nhìn về phía hư không có ngọn lửa thiêu đốt.
- Nhiễm huynh thật khí phách, ngươi dĩ nhiên thiêu đốt linh hồn. Triệu mỗ liền theo ngươi !
Tiêu Dao tán nhân cười ha hả, hai mắt đồng dạng bốc lửa.
Ánh mắt Tôn Tích lộ ra vẻ kiên quyết, tự nhiên cười nói :
- Bỏ được một thân tu vi dám lên thiên đình khiển trách tiên quân. Làm sao thiếu được Tôn mỗ !
Chiến ý ngập trời từ trên ba người giống như ba ngọn lửa nổi lên trên Nhiễm Vân tinh. Lửa thường đốt cháy thì có khói, nguyên thần tu sĩ mặt dù không có khói nhưng có chiến ý đầy trời so với khói càng đậm hơn trăm, ngàn lần.
Chiến ý nồng đậm này vào lúc thân hình yêu kiều của Liễu Mi xuất hiện phía chân trời đã đạt tới đỉnh.
- Thiêu đốt nguyên thần sao … Liễu Mi trong không trung nhìn ba người phía dưới hạ giọng nói. Thanh âm uyển chuyển giống như gió xuân thổi qua mặt đất, ẩn chứa bên trong một luồng lực kỳ dị.
Tiêu Dao tán nhân ngơ ngác nhìn Liễu Mi ở trong không trung, ngọn lửa trong mắt nhạt dần thay vào đó là một tia si mê … Nhìn Liễu Mi như tiên nữ trên không đi tới, không chỉ có Tiêu Dao tán nhân, ngay cả Tôn Tích trong mắt chiến ý tiêu tan, lộ ra vẻ giãy dụa.
Duy chỉ có Lão tổ Nhiễm gia tu vi đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, cố gắng có thể giữ tâm thần không loạn, nhưng hắn cũng không duy trì lâu. Trong cảm giác của hắn, giọng nói người con gái như tiên nữ trên không này giống như tiên khúc nghe vào trong tai cực kỳ dung nhập tâm thần, dẫn dắt lên một tia gợn sóng của người thường.
- Thiên Huyễn Vô tình đạo !
Lão tổ Nhiễm gia biến sắc, ngọn lửa thiêu đốt nguyên thần phát ra từ trong thân thể. Ngọn lửa này là nguyên thần của hắn kết hợp nguyên khí trời đất sinh ra, trong nháy mắt khiến cho tu vi Lão tổ Nhiễm gia đột nhiên tăng mạnh. Hắn hét lớn một tiếng, thanh âm này phảng phất như sấm đánh, hóa thành tiếng "ầm ầm" chấn động trời đất.
Ánh mắt Tôn Tích lộ ra vẻ trong sáng, đáy lòng kinh hãi. Trong nháy mắt vừa rồi hắn phảng phất như có cảm giác đối mặt với tộc nhân thân nhất, giống như người con gái trước mắt làm mình không đành lòng ra tay.
Vẻ mặt Liễu Mi như thường, lúc đi tới vẫn hết sức hạ giọng nói :
- Ba người các ngươi không phải đối thủ của ta. Cùng ta trở lại Huyễn gia có lẽ còn có một đường sống.
Ngọn lửa trên người Lão tổ Nhiễm gia toàn thân bùng lên bước về trước một bước, hai tay kết thành ấn, ấn một cái vào hư không. Chưởng Tâm Lôi thần thông của Nhiễm gia lập tức phát ra từng hồi tiếng sấm, "ầm ầm" từ trong lòng bàn tay lóe ra, rít gào thẳng đến Liễu Mi.
Ánh mắt Liễu Mi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vuốt tóc, bàn tay điểm về trước một cái, trong mắt hiện lên một tia vô tình. Ngón tay chạm đến Chưởng Tâm Lôi, đạo sét này lóe sáng, bỗng biến mất.
- Thiêu đốt nguyên thần, vậy thiêu đốt hoàn toàn đi.
Liễu Mi hạ giọng nói.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tiêu Dao tán nhân ở phía sau Lão tổ Nhiễm gia trong mắt càng đậm vẻ si mê, thậm chí lộ ra một tia điên cuồng. Cả người hắn đã hoàn toàn rơi vào trong trạng thái hỗn loạn. Tất cả trời đất đã không còn, duy nhất còn lại là bóng hình người con gái phía trước.
Hắn không chút do dự bước về phía trước trực tiếp chắn trước người Lão tổ Nhiễm gia, nguyên thần trong thân thể nháy mắt thiêu đốt. Loại thiêu đốt này cũng không phải chỉ riêng nguyên thần mà bao gồm cả thân thể.
- Còn có ngươi nữa.
Ánh mắt Liễu Mi dừng trên người Tôn Tích.
Tôn Tích vừa mới áp chế được tâm trạng, tại lời nói này của Liễu Mi lập tức tan rã. Cả người hắn chấn động, vẻ cuồng nhiệt giống Tiêu Dao tán nhân dâng lên trong mắt, không chút do dự thiêu đốt nguyên thần và thân thể, đổi lấy sự mạnh mẽ trong nháy mắt, hai ngón tay chập thành kiếm, ấn tới phía sau lão tổ Nhiễm gia. Lão tổ Nhiễm gia cười thảm, nói :
- Triệu Truyền Văn, Tôn Tích, Nhiễm mỗ vì hai người các ngươi cảm thấy bi ai !
Nhưng Tiêu Dao tán nhân và Tôn Tích lúc này cũng là ngoảnh mặt làm ngơ, hồn nhiên không để ý triển khai thần thông tử đấu với Lão tổ Nhiễm gia. Từng hổi "ầm ầm" và ánh sáng pháp thuật lóe lên dữ dội, mặt đất rung động, bầu trời u ám.
Thân thể Tiêu Dao tán nhân và Tôn Tích nhanh chóng tiêu tan, nhưng mỗi phần tiêu tan bọn họ đổi lấy tu vi mạnh hơn một chút, điên cuồng lao vào chém giết cùng Lão tổ Nhiễm gia.
Liễu Mi khẽ mỉm cười, nàng đích xác không cần mang bất kỳ một người nào tới trợ uy, bởi vì chỉ cần có nàng, liền có vô tận tu sĩ vì nàng chiến đấu.
Đây chính là Vạn Huyễn Thiên ma đạo, thế gian vạn vật đều bị nó sử dụng. Lão tổ Huyễn gia đúng bởi vì điểm này cho nên mới không chút do dự Hoán huyết cho Liễu Mi. Hắn muốn biết, Vạn Huyễn Thiên ma đạo đạt tới bước thứ hai sẽ có uy lực thế nào.
Toàn bộ Nhiễm Vân tinh đều rơi vào trạng thái giống như là động đất, mặt đất không lúc nào không có tiếng "ầm ầm" quanh quẩn. Trong lòng lão tổ Nhiễm gia dâng lên sự tuyệt vọng. Đồng dạng thiêu đốt thân thể, dùng khả năng lớn nhất đổi lấy lực lượng mạnh nhất. Vào lúc thân thể và nguyên thần đồng thời thiêu đốt, tu vi điên cuồng tăng lên, đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ không có ý cảnh !
Tu vi nâng cao cực nhanh, mà ý cảnh không theo kịp chỉ có thể đạt tới một trạng thái Ngụy hậu kỳ, nhưng tuy là vậy cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn gầm nhẹ, thân hình nhanh chóng tiêu tan, hai tay bấm pháp quyết bỗng hợp lại trước người. Một luồng ánh sáng vàng chói mắt vờn quanh lòng bàn tay. Một chiêu này hắn không có thi triển thần thông gì mà dùng phương pháp trực tiếp nhất, dùng nguyên khí trời đất trong nguyên thần đánh ra, hóa thành ánh sáng vàng này theo hai tay hắn duỗi ra. Ánh sáng vàng này giống như kiếm sắc vạn trượng hướng ra bốn phương tám hướng rít gào đi.
Lúc này, thân thể Tôn Tích và Tiêu Dao tán nhân đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại nửa thân, bộ phận còn lại toàn bộ dung nhập hư vô. Trong mắt hai người bọn họ vẻ cuồng nhiệt càng đậm, không chút do dự lựa chọn cuối cùng, tự bạo.
"Ầm ầm" Tu sĩ Vấn Đỉnh tự bạo, hơn nữa dưới loại thiêu đốt nguyên thần và thân thể, thiêu đốt tất cả dấu vết trên thế gian. Tự bạo dưới trạng thái này, lực mạnh mẽ trùng kích khiến cho toàn bộ Nhiễm Vân tinh chìm vào một hồi tai nạn.
Bầu trời như sụp đổ, mặt đất từng trận quay cuồng, toàn bộ biển cả Nhiễm Vân tinh đều dâng cao hơn trăm trượng, vỗ về phía mặt đất, giống như tinh cầu này phẫn nộ.
Các linh mạch bên trong Nhiễm Vân tinh lúc này giống như dẫn đường cho sự sụp đổ, dưới sự dẫn dắt của lực lượng vô hình trời đất đồng loạt nứt ra. Nguyên thần và thân thể tiêu tan. Mãi cho đến chết Tôn Tích và Tiêu Dao tán nhân đều không có tỉnh táo. Thân hình Lão tổ ở trung tâm tự bạo, bằng vào tu vi mạnh mẽ chống cự nhưng toàn thân máu chảy đầm đìa, hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm Liễu Mi vẻ mặt thủy chung ôn hòa phía trước mặt, lạnh lùng nói :
- Con đàn bà hạ tiện thật độc ác, cuộc chiến của chúng ta vì sao lại lan tới người thường, lan đến Nhiễm Vân tinh này.
Liễu Mi khẽ mỉm cười, hạ giọng nói :
- Ta đã ra tay đâu … Ba người các ngươi đánh nhau, có quan hệ gì với ta … Lão tổ Nhiễm gia ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười này lộ ra một cỗ bi ai tuyệt vọng. Trong tiếng cười nước mắt hắn chảy xuống, cúi đầu nhìn mặt đất bên dưới. Nhiễm Vân tinh vốn xinh đẹp giờ phút này như đống đổ nát. Hắn biết nếu bản thân lại lựa chọn cách tự bạo để tổn thương đối phương, Nhiễm Vân tinh này ssẽ hoàn toàn trở thành một viên tinh cầu Tu chân bỏ đi.
- Nơi này, là nhà của ta… Trên mặt hắn lộ ra vẻ chua xót nhìn Liễu Mi, nói gằn từng tiếng :
- Ta Nhiễm Học Phong lấy tu vi lúc này nguyền rủa. Ngươi sẽ chết không đất chôn ! Hơn nữa người giết chết Huyễn Đông cũng không phải ba chúng ta. Còn có một người tên là Hứa Mộc !
Nói xong, tay phải hắn nâng lên vỗ mạnh trên trán, chỉ nghe răng rắc một tiếng. Nguyên thần thiêu đốt lập tức sụp đổ lan đến thân thể, cả người trong ánh mắt bình tĩnh của Liễu Mi chậm rãi tiêu tan. Cuối cùng hóa thành bụi bậm rơi trên mặt đất.
- Sống ở Nhiễm Vân, chết ở Nhiễm Vân. Ta Nhiễm Học Phong trước khi chết chỉ có thể làm đó là dùng khả năng lớn nhất bảo vệ Nhiễm Vân tinh. Còn có Hứa Mộc, tên tiểu nhân ngươi, lão phu nguyền rủa ngươi và Huyễn Mi này cùng bị hủy diệt !
Trong mắt Liễu Mi hiện lên tia lạnh lùng, coi như việc thế gian này không có chuyện gì động tâm. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, thân hình nhẹ bước về trước đi thẳng xuống phía dưới.
- Nhiễm gia, Triệu gia, Tôn gia đều phải diệt tộc… Đây là sư tôn yêu cầu không có quan hệ với ta. Còn có Hứa Mộc kia, người này lại có chút xa lạ… Liễu Mi nhẹ giọng tự nói, trong lúc bước đi bỗng nhiên đôi mi thanh tú khẽ nhíu, thần thức tản ra dừng lại ở cực nam của Nhiễm Vân tinh.
- Còn có một cái phân thân… Tu sĩ họ Tôn kia cũng có chút hứng thú. Nói như vậy, chỉ sợ Lão tổ Nhiễm gia và tu sĩ họ Triệu tất nhiên cũng có phân thân.
Liễu Mi cười khẽ, phân thân này ẩn núp rất bí mật, nếu không phải lúc bản tôn chết đi, phân thân truyền ra một tia dao động, thì Liễu Mi cũng sẽ không tìm được. Dù sao nếu tra xét không chủ động, bình thường thần thức quét qua sẽ không chú ý điều này.
Cực nam Nhiễm Vân tinh, ở một gian nhà dân trong một tòa thành, một người thanh niên khoanh chân ngồi. Bộ dạng người này đúng là Tôn Tích, lúc này trên mặt hắn lộ ra vẻ chua xót.
Từ bốn năm trước ba người biết rõ đã gây họa lớn đều triển khai tất cả thủ đoạn, tế luyện phân thân. Bởi vì không có công pháp đặc thù, tế luyện phân thân cũng cực kỳ nhỏ yếu căn bản không thể đạt tới trình độ trợ chiến. Nhưng đây tóm lại cũng là một thủ đoạn giữ mạng.
Phân thân của Lão tổ Nhiễm gia từ mấy trăm năm trước đã ngầm tế luyện đạt tới trình độ có thể tiến vào tinh không. Hắn đã theo tộc nhân hai năm trước rời đi. Về phần Tiêu Dao tán nhân công pháp của hắn có chỗ thiếu hụt, nguyên thần không thể phân hóa cho nên không thể tế luyện ra phân thân. Nhưng ngườinày lại có thủ đoạn khác, cụ thể thế nào người ngoài không thể biết được.
Tôn Tích này tuy nói là tế luyện ra phân thân, nhưng tu vi phân thân chỉ có Kết Đan, căn bản không thể đi ra tinh không. Lúc trước việc hắn tìm kiếm Vương Lâm đó là liên quan đến phân thân này. Chẳng qua còn không mở miệng đã bị Vương Lâm từ chối.
Hơn nữa việc này quan hệ trọng đại, hắn hơi chút do dự cũng không nói tiếp. Nếu không một khi Hứa Mộc biết được ba người bọn họ hóa ra đều có thủ đoạn giữ mạng, đưa hắn kéo vào chẳng qua để thế tội, khiến người không hoài nghi có phân thân thì chỉ sợ cho dù tiên ngọc nhiều đến đâu Hứa Mộc cũng không đồng ý, nói không chừng giận dữ còn ra tay với bọn họ.
Liễu Mi trong lúc Na Di đi tới cực nam Nhiễm Vân tinh đang muốn bước vào. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, trong ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị chưa từng có.
- Khí tức này… Trong tinh không, một đạo cầu vồng màu bạc xuyên khoảng không đi tới bên ngoài Nhiễm Vân tinh. Vương Lâm khoanh chân ngồi trên tinh la bàn, hắn thu tiên ngọc của ba người lão tổ Nhiễm gia liền phải làm hết sức, nếu không cũng không nhất định trở về.
Vẻ mặt hắn vốn bình thường nhưng khi nhìn đến bên ngoài Nhiễm Vân tinh tràn đầy một tầng cấm chế mãnh liệt thì hai mắt cũng ngưng đọng. Hắn từ tinh la bàn đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cấm chế kia.
- Lúc ta rời đi không có cấm chế này !
Đối với cấm chế, Vương Lâm hiểu biết rất nhiều, giờ phút này hơi xem một chút, tuy rằng không thể hoàn toàn phá giải trong thời gian ngắn, nhưng tiến vào không tổn hao gì cũng có thể làm được.
Hắn hơi trầm ngâm, tinh la bàn dưới chân lóe ánh sáng bạc, nhảy vào cấm chế sau khi xuyên thấu đi thẳng vào Nhiễm Vân tinh.
Trong Nhiễm Vân tinh Liễu Mi ngẩng đầu, vẻ kỳ dị trong mắt càng thêm nồng đậm, nàng chau mày hạ giọng nói :
- Khí tức này, có chút quen thuộc… Tinh la bàn được Vương Lâm thu lại, hắn cất bước đi vào trong Nhiễm Vân tinh, xuyên qua tầng cương phong một giây, vẻ lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn.
Ngay lúc ở bên ngoài hắn đã có phát hiện mặt đất một mảnh hoang tàn, từng đợt tiên lực dao động quanh quẩn. Hiển nhiên nơi đây vừa trải qua một cuộc chiến ác liệt.
Hắn thầm hít một hơi, thần thức nhìn thấy thân hình Liễu Mi ở cực nam Nhiễm Vân tinh.
Bộ dáng Liễu Mi có chút biến hóa, phải nói so với năm đó càng thêm kinh diễm vô cùng.
Mày hơi nhíu, thân hình Vương Lâm tiến về trước một bước biến mất. Lúc xuất hiện ở nơi cực nam, cách Liễu Mi khoảng một trăm trượng.
Liễu Mi nhìn chằm chằm thân hình hiện ra cách ở ngoài trăm trượng, vẻ kỳ dị trong mắt càng đậm. Vào lúc người này tới gần Nhiễm Vân tinh nàng đã có phát hiện, trên người này nàng có một cảm giác quen thuộc, nhưng bộ dáng người này lại cực kỳ xa lạ.
Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Liễu Mi một cái, bình thản nói:
- Người ngươi cũng đã giết, có thể rời đi.
Lúc hắn tới đã nghi hoặc vì sao Liễu Mi lại tới nơi cực nam này, thần thức đảo qua liền thấy được phân thân của Tôn Tích trong tòa thành bên dưới. Hơi suy nghĩ một chút hắn liền cẩn thận xem xét lại mọi chuyện từ trước tới giờ.
Nếu ba người này như thế, hắn cũng không cần phải mạnh mẽ đứng ra, chỉ cần làm hết sức là được.
Một điều khiến trong lòng Vương Lâm trầm xuống là tu vi Liễu Mi này không ngờ tới Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn. Loại tu vi này khiến đồng tử Vương Lâm âm thầm co rút lại.
- Liễu Mi này làm sao tu vi đạt tới trình độ như thế, hay là có liên quan tới Lão tổ Huyễn gia kia… Nhất định là như thế!
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua trên người Liễu Mi, trong mắt hiện ra một tia hiểu ra.
- Trên người nàng còn lưu lại một ít tiên lực vờn quanh sợ là bị người mạnh mẽ nâng cao. Chẳng qua loại mạnh mẽ nâng cao tu vi này chỉ đột phá về tiên lực mà thôi. Cảm ngộ ý cảnh nhất định sẽ không đạt tới mức cùng cấp!
- Lúc trước chúng ta có từng gặp qua chưa?
Liễu Mi nhìn chằm chằm Vương Lâm hạ giọng nói.
- Không có!
Vương Lâm bình thản mở miệng.
Liễu Mi nhìn Vương Lâm hồi lâu khóe miệng nàng hiện ra một tia mỉm cười giống như gió xuân thổi qua. Nhưng rơi vào mắt Vương Lâm lại vẫn thủy chung là ánh mắt bình thản như nước.
- Đủ rồi, thừa dịp ta còn không thay đổi chủ ý, lập tức rời khỏi!
Thanh âm Vương Lâm biến lạnh, hắn cực kỳ chán ghét vẻ tươi cười của nàng này, năm xưa ở Chu Tước tinh nàng chính là như vậy.
Liễu Mi ánh mắt lộ vẻ phức tạp, hạ giọng nói:
- Không nghĩ tới tu vi của ngươi không ngờ đạt tới trình độ như vậy. Ngay cả ta đều nhìn không thấu… Vương Lâm nhướn mày, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Mi một cái xoay người muốn rời đi. Nếu ba người Nhiễm Vân tinh đều có giấu phân thân, hắn cũng không cần thiết tiếp tục tham gia.
- Vương Lâm, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không nhận ra ngươi sao!
Thanh âm Liễu Mi lộ ra một cỗ lạnh lẽo âm trầm.
Vương Lâm dừng bước, xoay người trong mắt lộ ra ý lạnh, nói:
- Không cần thử. Ta chính là Vương Lâm. Ngươi nếu tiếp tục như khi ở Chu Tước tinh, đừng trách Vương mỗ giết ngươi!
Trong lòng Liễu Mi hoàn toàn không giống bề ngoài. Lúc này trong lòng nàng cuộn trào, nàng không thể nào nghĩ tới ở La Thiên tinh vực này lại gặp được Vương Lâm. Hơn nữa tu vi Vương Lâm này mạnh mẽ tới ngay cả nàng đều nhìn không thấu.
Cảnh tượng năm xưa xẹt qua mắt nàng trong nháy mắt, nàng nhìn chằm chằm Vương Lâm, vẻ phức tạp trong mắt càng đậm, hạ giọng nói:
- Trừ ngươi ra, không ai sẽ có được ánh mắt lạnh lùng này. Ngươi biến đổi bộ dáng, biến đổi tất cả nhưng loại ánh mắt này cũng không thể thay đổi. Chỉ sợ ngươi thay đổi tất cả là bởi vì không muốn cho ta nhận ra.
Vương Lâm nhíu mày, lạnh lùng nhìn Liễu Mi, mở miệng nói:
- Vương mỗ nói một lần sau cùng. Cút!
Liễu Mi thản nhiên cười, vẻ phức tạp trong mắt tiêu tan, thay thế là vẻ lạnh lùng, ôn hòa nói:
- Tu vi ngươi nhất định không thể vượt qua ta, sợ là trên người có bảo vật hoặc thần thông che giấu tu vi. Hôm nay ngươi không cần phải đi rồi.
Vẻ lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn nâng tay phải chỉ về phía trước. Lập tức Tịch Diệt chỉ phong gào thét ra, hóa thành ánh sáng đen phi thẳng tới Liễu Mi. Chỉ phong ở giữa không trung tạo ra từng trận sóng gợn tròn, ở trong ẩn chứa tiếng sấm "ầm ầm".
Trong tiếng gào thét, Tịch Diệt chỉ phong tới gần. Liễu Mi vẻ mặt như thường, cánh tay ngọc bấm pháp quyết, pháp ấn lập tức xuất hiện hóa thành một quầng sáng ở trước người. Tịch Diệt chỉ phong đánh lên quầng sáng phát ra tiếng "ầm ầm", điện quang chuyển động, quầng sáng kia trong khoảnh khắc xuất hiện vô số vết nứt.
Lão tổ Nhiễm gia mở miệng nói.
- Đáng tiếc căn cơ chúng ta đều ở trong Nhiễm Vân tinh này. Khoảng thời gian ngắn như thế làm sao có thể di chuyển, nếu di chuyển hàng loạt ngược lại khiến cho việc này sớm lộ ra.
Tiêu Dao tán nhân cười khổ.
- Hứa Mộc nói có lẽ sẽ sớm trở về … Tôn Tích có chút do dự nói.
- Hừ, hắn nếu không trở lại, ba chúng ta sau khi bị người Huyễn gia bắt cũng phải đem người này kéo xuống nước. Tiên ngọc của Nhiễm Vân tinh ta làm sao có thể để hắn cầm không công. Người này lúc trước đồng ý che chở chúng ta, nhưng trong lúc nguy cơ này lại rời đi. Tiểu nhân !
Lão tổ Nhiễm gia cắn răng nói.
Tiêu Dao tán nhân trầm lặng.
Tôn Tích thầm than nói :
- Thôi thôi. Cho dù hắn có trở về thì lại thế nào. Lão tổ Huyễn gia kia tu vi đạt tới bước thứ hai, ai có thể ngăn cản. Nghe đồn Huyễn gia tổng cộng có hai lão tổ bước vào bước tu đạo thứ hai. Một người chết đi trong cuộc tranh đoạt năm xưa ở Lôi chi tiên giới, người còn lại này cho dù thực lực không thể so với ngày xưa, nhưng chỉ cần một mình Lão tổ Huyễn gia này đủ có thể quét ngang chúng sinh. Hắn có trở lại cũng vô dụng.
Ba người trầm lặng trong lòng đầy hối hận với việc bốn năm trước. Cái gọi là nhân quả thật sự đúng.
Đúng lúc này Lão tổ Nhiễm gia bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng nói :
- Đến rồi !
Tôn Tích và Tiêu Dao tán nhân ngẩng đầu lên lập tức cảm nhận được nguy hiểm đến từ phía chân trời, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Trên không trung xuất hiện từng hồi dao động khuếch tán, một cỗ áp lực vô cùng từ trên bầu trời phủ xuống.
Liễu Mi bên ngoài Nhiễm Vân tinh một thân áo trắng bước xuyên qua Tỏa tinh đại trận, thần thức đảo qua ba người Lão tổ Nhiễm gia.
Vẻ mặt nàng không có chút biến hóa, bình tĩnh như nước chậm rãi đến.
- Tôn huynh, Triệu huynh. Ba người chúng ta đấu hơn nửa đời người. Lúc này hậu sự cũng đều đã an bài. Ba người chúng ta buông tay đánh một trận, cho dù chết thì cũng không uổng một đời !
Lão tổ Nhiễm gia thanh âm trầm thấp ẩn chứa một cỗ chiến ý, trong ánh mắt hắn nhìn về phía hư không có ngọn lửa thiêu đốt.
- Nhiễm huynh thật khí phách, ngươi dĩ nhiên thiêu đốt linh hồn. Triệu mỗ liền theo ngươi !
Tiêu Dao tán nhân cười ha hả, hai mắt đồng dạng bốc lửa.
Ánh mắt Tôn Tích lộ ra vẻ kiên quyết, tự nhiên cười nói :
- Bỏ được một thân tu vi dám lên thiên đình khiển trách tiên quân. Làm sao thiếu được Tôn mỗ !
Chiến ý ngập trời từ trên ba người giống như ba ngọn lửa nổi lên trên Nhiễm Vân tinh. Lửa thường đốt cháy thì có khói, nguyên thần tu sĩ mặt dù không có khói nhưng có chiến ý đầy trời so với khói càng đậm hơn trăm, ngàn lần.
Chiến ý nồng đậm này vào lúc thân hình yêu kiều của Liễu Mi xuất hiện phía chân trời đã đạt tới đỉnh.
- Thiêu đốt nguyên thần sao … Liễu Mi trong không trung nhìn ba người phía dưới hạ giọng nói. Thanh âm uyển chuyển giống như gió xuân thổi qua mặt đất, ẩn chứa bên trong một luồng lực kỳ dị.
Tiêu Dao tán nhân ngơ ngác nhìn Liễu Mi ở trong không trung, ngọn lửa trong mắt nhạt dần thay vào đó là một tia si mê … Nhìn Liễu Mi như tiên nữ trên không đi tới, không chỉ có Tiêu Dao tán nhân, ngay cả Tôn Tích trong mắt chiến ý tiêu tan, lộ ra vẻ giãy dụa.
Duy chỉ có Lão tổ Nhiễm gia tu vi đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, cố gắng có thể giữ tâm thần không loạn, nhưng hắn cũng không duy trì lâu. Trong cảm giác của hắn, giọng nói người con gái như tiên nữ trên không này giống như tiên khúc nghe vào trong tai cực kỳ dung nhập tâm thần, dẫn dắt lên một tia gợn sóng của người thường.
- Thiên Huyễn Vô tình đạo !
Lão tổ Nhiễm gia biến sắc, ngọn lửa thiêu đốt nguyên thần phát ra từ trong thân thể. Ngọn lửa này là nguyên thần của hắn kết hợp nguyên khí trời đất sinh ra, trong nháy mắt khiến cho tu vi Lão tổ Nhiễm gia đột nhiên tăng mạnh. Hắn hét lớn một tiếng, thanh âm này phảng phất như sấm đánh, hóa thành tiếng "ầm ầm" chấn động trời đất.
Ánh mắt Tôn Tích lộ ra vẻ trong sáng, đáy lòng kinh hãi. Trong nháy mắt vừa rồi hắn phảng phất như có cảm giác đối mặt với tộc nhân thân nhất, giống như người con gái trước mắt làm mình không đành lòng ra tay.
Vẻ mặt Liễu Mi như thường, lúc đi tới vẫn hết sức hạ giọng nói :
- Ba người các ngươi không phải đối thủ của ta. Cùng ta trở lại Huyễn gia có lẽ còn có một đường sống.
Ngọn lửa trên người Lão tổ Nhiễm gia toàn thân bùng lên bước về trước một bước, hai tay kết thành ấn, ấn một cái vào hư không. Chưởng Tâm Lôi thần thông của Nhiễm gia lập tức phát ra từng hồi tiếng sấm, "ầm ầm" từ trong lòng bàn tay lóe ra, rít gào thẳng đến Liễu Mi.
Ánh mắt Liễu Mi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vuốt tóc, bàn tay điểm về trước một cái, trong mắt hiện lên một tia vô tình. Ngón tay chạm đến Chưởng Tâm Lôi, đạo sét này lóe sáng, bỗng biến mất.
- Thiêu đốt nguyên thần, vậy thiêu đốt hoàn toàn đi.
Liễu Mi hạ giọng nói.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tiêu Dao tán nhân ở phía sau Lão tổ Nhiễm gia trong mắt càng đậm vẻ si mê, thậm chí lộ ra một tia điên cuồng. Cả người hắn đã hoàn toàn rơi vào trong trạng thái hỗn loạn. Tất cả trời đất đã không còn, duy nhất còn lại là bóng hình người con gái phía trước.
Hắn không chút do dự bước về phía trước trực tiếp chắn trước người Lão tổ Nhiễm gia, nguyên thần trong thân thể nháy mắt thiêu đốt. Loại thiêu đốt này cũng không phải chỉ riêng nguyên thần mà bao gồm cả thân thể.
- Còn có ngươi nữa.
Ánh mắt Liễu Mi dừng trên người Tôn Tích.
Tôn Tích vừa mới áp chế được tâm trạng, tại lời nói này của Liễu Mi lập tức tan rã. Cả người hắn chấn động, vẻ cuồng nhiệt giống Tiêu Dao tán nhân dâng lên trong mắt, không chút do dự thiêu đốt nguyên thần và thân thể, đổi lấy sự mạnh mẽ trong nháy mắt, hai ngón tay chập thành kiếm, ấn tới phía sau lão tổ Nhiễm gia. Lão tổ Nhiễm gia cười thảm, nói :
- Triệu Truyền Văn, Tôn Tích, Nhiễm mỗ vì hai người các ngươi cảm thấy bi ai !
Nhưng Tiêu Dao tán nhân và Tôn Tích lúc này cũng là ngoảnh mặt làm ngơ, hồn nhiên không để ý triển khai thần thông tử đấu với Lão tổ Nhiễm gia. Từng hổi "ầm ầm" và ánh sáng pháp thuật lóe lên dữ dội, mặt đất rung động, bầu trời u ám.
Thân thể Tiêu Dao tán nhân và Tôn Tích nhanh chóng tiêu tan, nhưng mỗi phần tiêu tan bọn họ đổi lấy tu vi mạnh hơn một chút, điên cuồng lao vào chém giết cùng Lão tổ Nhiễm gia.
Liễu Mi khẽ mỉm cười, nàng đích xác không cần mang bất kỳ một người nào tới trợ uy, bởi vì chỉ cần có nàng, liền có vô tận tu sĩ vì nàng chiến đấu.
Đây chính là Vạn Huyễn Thiên ma đạo, thế gian vạn vật đều bị nó sử dụng. Lão tổ Huyễn gia đúng bởi vì điểm này cho nên mới không chút do dự Hoán huyết cho Liễu Mi. Hắn muốn biết, Vạn Huyễn Thiên ma đạo đạt tới bước thứ hai sẽ có uy lực thế nào.
Toàn bộ Nhiễm Vân tinh đều rơi vào trạng thái giống như là động đất, mặt đất không lúc nào không có tiếng "ầm ầm" quanh quẩn. Trong lòng lão tổ Nhiễm gia dâng lên sự tuyệt vọng. Đồng dạng thiêu đốt thân thể, dùng khả năng lớn nhất đổi lấy lực lượng mạnh nhất. Vào lúc thân thể và nguyên thần đồng thời thiêu đốt, tu vi điên cuồng tăng lên, đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ không có ý cảnh !
Tu vi nâng cao cực nhanh, mà ý cảnh không theo kịp chỉ có thể đạt tới một trạng thái Ngụy hậu kỳ, nhưng tuy là vậy cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn gầm nhẹ, thân hình nhanh chóng tiêu tan, hai tay bấm pháp quyết bỗng hợp lại trước người. Một luồng ánh sáng vàng chói mắt vờn quanh lòng bàn tay. Một chiêu này hắn không có thi triển thần thông gì mà dùng phương pháp trực tiếp nhất, dùng nguyên khí trời đất trong nguyên thần đánh ra, hóa thành ánh sáng vàng này theo hai tay hắn duỗi ra. Ánh sáng vàng này giống như kiếm sắc vạn trượng hướng ra bốn phương tám hướng rít gào đi.
Lúc này, thân thể Tôn Tích và Tiêu Dao tán nhân đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại nửa thân, bộ phận còn lại toàn bộ dung nhập hư vô. Trong mắt hai người bọn họ vẻ cuồng nhiệt càng đậm, không chút do dự lựa chọn cuối cùng, tự bạo.
"Ầm ầm" Tu sĩ Vấn Đỉnh tự bạo, hơn nữa dưới loại thiêu đốt nguyên thần và thân thể, thiêu đốt tất cả dấu vết trên thế gian. Tự bạo dưới trạng thái này, lực mạnh mẽ trùng kích khiến cho toàn bộ Nhiễm Vân tinh chìm vào một hồi tai nạn.
Bầu trời như sụp đổ, mặt đất từng trận quay cuồng, toàn bộ biển cả Nhiễm Vân tinh đều dâng cao hơn trăm trượng, vỗ về phía mặt đất, giống như tinh cầu này phẫn nộ.
Các linh mạch bên trong Nhiễm Vân tinh lúc này giống như dẫn đường cho sự sụp đổ, dưới sự dẫn dắt của lực lượng vô hình trời đất đồng loạt nứt ra. Nguyên thần và thân thể tiêu tan. Mãi cho đến chết Tôn Tích và Tiêu Dao tán nhân đều không có tỉnh táo. Thân hình Lão tổ ở trung tâm tự bạo, bằng vào tu vi mạnh mẽ chống cự nhưng toàn thân máu chảy đầm đìa, hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm Liễu Mi vẻ mặt thủy chung ôn hòa phía trước mặt, lạnh lùng nói :
- Con đàn bà hạ tiện thật độc ác, cuộc chiến của chúng ta vì sao lại lan tới người thường, lan đến Nhiễm Vân tinh này.
Liễu Mi khẽ mỉm cười, hạ giọng nói :
- Ta đã ra tay đâu … Ba người các ngươi đánh nhau, có quan hệ gì với ta … Lão tổ Nhiễm gia ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười này lộ ra một cỗ bi ai tuyệt vọng. Trong tiếng cười nước mắt hắn chảy xuống, cúi đầu nhìn mặt đất bên dưới. Nhiễm Vân tinh vốn xinh đẹp giờ phút này như đống đổ nát. Hắn biết nếu bản thân lại lựa chọn cách tự bạo để tổn thương đối phương, Nhiễm Vân tinh này ssẽ hoàn toàn trở thành một viên tinh cầu Tu chân bỏ đi.
- Nơi này, là nhà của ta… Trên mặt hắn lộ ra vẻ chua xót nhìn Liễu Mi, nói gằn từng tiếng :
- Ta Nhiễm Học Phong lấy tu vi lúc này nguyền rủa. Ngươi sẽ chết không đất chôn ! Hơn nữa người giết chết Huyễn Đông cũng không phải ba chúng ta. Còn có một người tên là Hứa Mộc !
Nói xong, tay phải hắn nâng lên vỗ mạnh trên trán, chỉ nghe răng rắc một tiếng. Nguyên thần thiêu đốt lập tức sụp đổ lan đến thân thể, cả người trong ánh mắt bình tĩnh của Liễu Mi chậm rãi tiêu tan. Cuối cùng hóa thành bụi bậm rơi trên mặt đất.
- Sống ở Nhiễm Vân, chết ở Nhiễm Vân. Ta Nhiễm Học Phong trước khi chết chỉ có thể làm đó là dùng khả năng lớn nhất bảo vệ Nhiễm Vân tinh. Còn có Hứa Mộc, tên tiểu nhân ngươi, lão phu nguyền rủa ngươi và Huyễn Mi này cùng bị hủy diệt !
Trong mắt Liễu Mi hiện lên tia lạnh lùng, coi như việc thế gian này không có chuyện gì động tâm. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, thân hình nhẹ bước về trước đi thẳng xuống phía dưới.
- Nhiễm gia, Triệu gia, Tôn gia đều phải diệt tộc… Đây là sư tôn yêu cầu không có quan hệ với ta. Còn có Hứa Mộc kia, người này lại có chút xa lạ… Liễu Mi nhẹ giọng tự nói, trong lúc bước đi bỗng nhiên đôi mi thanh tú khẽ nhíu, thần thức tản ra dừng lại ở cực nam của Nhiễm Vân tinh.
- Còn có một cái phân thân… Tu sĩ họ Tôn kia cũng có chút hứng thú. Nói như vậy, chỉ sợ Lão tổ Nhiễm gia và tu sĩ họ Triệu tất nhiên cũng có phân thân.
Liễu Mi cười khẽ, phân thân này ẩn núp rất bí mật, nếu không phải lúc bản tôn chết đi, phân thân truyền ra một tia dao động, thì Liễu Mi cũng sẽ không tìm được. Dù sao nếu tra xét không chủ động, bình thường thần thức quét qua sẽ không chú ý điều này.
Cực nam Nhiễm Vân tinh, ở một gian nhà dân trong một tòa thành, một người thanh niên khoanh chân ngồi. Bộ dạng người này đúng là Tôn Tích, lúc này trên mặt hắn lộ ra vẻ chua xót.
Từ bốn năm trước ba người biết rõ đã gây họa lớn đều triển khai tất cả thủ đoạn, tế luyện phân thân. Bởi vì không có công pháp đặc thù, tế luyện phân thân cũng cực kỳ nhỏ yếu căn bản không thể đạt tới trình độ trợ chiến. Nhưng đây tóm lại cũng là một thủ đoạn giữ mạng.
Phân thân của Lão tổ Nhiễm gia từ mấy trăm năm trước đã ngầm tế luyện đạt tới trình độ có thể tiến vào tinh không. Hắn đã theo tộc nhân hai năm trước rời đi. Về phần Tiêu Dao tán nhân công pháp của hắn có chỗ thiếu hụt, nguyên thần không thể phân hóa cho nên không thể tế luyện ra phân thân. Nhưng ngườinày lại có thủ đoạn khác, cụ thể thế nào người ngoài không thể biết được.
Tôn Tích này tuy nói là tế luyện ra phân thân, nhưng tu vi phân thân chỉ có Kết Đan, căn bản không thể đi ra tinh không. Lúc trước việc hắn tìm kiếm Vương Lâm đó là liên quan đến phân thân này. Chẳng qua còn không mở miệng đã bị Vương Lâm từ chối.
Hơn nữa việc này quan hệ trọng đại, hắn hơi chút do dự cũng không nói tiếp. Nếu không một khi Hứa Mộc biết được ba người bọn họ hóa ra đều có thủ đoạn giữ mạng, đưa hắn kéo vào chẳng qua để thế tội, khiến người không hoài nghi có phân thân thì chỉ sợ cho dù tiên ngọc nhiều đến đâu Hứa Mộc cũng không đồng ý, nói không chừng giận dữ còn ra tay với bọn họ.
Liễu Mi trong lúc Na Di đi tới cực nam Nhiễm Vân tinh đang muốn bước vào. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, trong ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị chưa từng có.
- Khí tức này… Trong tinh không, một đạo cầu vồng màu bạc xuyên khoảng không đi tới bên ngoài Nhiễm Vân tinh. Vương Lâm khoanh chân ngồi trên tinh la bàn, hắn thu tiên ngọc của ba người lão tổ Nhiễm gia liền phải làm hết sức, nếu không cũng không nhất định trở về.
Vẻ mặt hắn vốn bình thường nhưng khi nhìn đến bên ngoài Nhiễm Vân tinh tràn đầy một tầng cấm chế mãnh liệt thì hai mắt cũng ngưng đọng. Hắn từ tinh la bàn đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cấm chế kia.
- Lúc ta rời đi không có cấm chế này !
Đối với cấm chế, Vương Lâm hiểu biết rất nhiều, giờ phút này hơi xem một chút, tuy rằng không thể hoàn toàn phá giải trong thời gian ngắn, nhưng tiến vào không tổn hao gì cũng có thể làm được.
Hắn hơi trầm ngâm, tinh la bàn dưới chân lóe ánh sáng bạc, nhảy vào cấm chế sau khi xuyên thấu đi thẳng vào Nhiễm Vân tinh.
Trong Nhiễm Vân tinh Liễu Mi ngẩng đầu, vẻ kỳ dị trong mắt càng thêm nồng đậm, nàng chau mày hạ giọng nói :
- Khí tức này, có chút quen thuộc… Tinh la bàn được Vương Lâm thu lại, hắn cất bước đi vào trong Nhiễm Vân tinh, xuyên qua tầng cương phong một giây, vẻ lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn.
Ngay lúc ở bên ngoài hắn đã có phát hiện mặt đất một mảnh hoang tàn, từng đợt tiên lực dao động quanh quẩn. Hiển nhiên nơi đây vừa trải qua một cuộc chiến ác liệt.
Hắn thầm hít một hơi, thần thức nhìn thấy thân hình Liễu Mi ở cực nam Nhiễm Vân tinh.
Bộ dáng Liễu Mi có chút biến hóa, phải nói so với năm đó càng thêm kinh diễm vô cùng.
Mày hơi nhíu, thân hình Vương Lâm tiến về trước một bước biến mất. Lúc xuất hiện ở nơi cực nam, cách Liễu Mi khoảng một trăm trượng.
Liễu Mi nhìn chằm chằm thân hình hiện ra cách ở ngoài trăm trượng, vẻ kỳ dị trong mắt càng đậm. Vào lúc người này tới gần Nhiễm Vân tinh nàng đã có phát hiện, trên người này nàng có một cảm giác quen thuộc, nhưng bộ dáng người này lại cực kỳ xa lạ.
Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Liễu Mi một cái, bình thản nói:
- Người ngươi cũng đã giết, có thể rời đi.
Lúc hắn tới đã nghi hoặc vì sao Liễu Mi lại tới nơi cực nam này, thần thức đảo qua liền thấy được phân thân của Tôn Tích trong tòa thành bên dưới. Hơi suy nghĩ một chút hắn liền cẩn thận xem xét lại mọi chuyện từ trước tới giờ.
Nếu ba người này như thế, hắn cũng không cần phải mạnh mẽ đứng ra, chỉ cần làm hết sức là được.
Một điều khiến trong lòng Vương Lâm trầm xuống là tu vi Liễu Mi này không ngờ tới Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn. Loại tu vi này khiến đồng tử Vương Lâm âm thầm co rút lại.
- Liễu Mi này làm sao tu vi đạt tới trình độ như thế, hay là có liên quan tới Lão tổ Huyễn gia kia… Nhất định là như thế!
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua trên người Liễu Mi, trong mắt hiện ra một tia hiểu ra.
- Trên người nàng còn lưu lại một ít tiên lực vờn quanh sợ là bị người mạnh mẽ nâng cao. Chẳng qua loại mạnh mẽ nâng cao tu vi này chỉ đột phá về tiên lực mà thôi. Cảm ngộ ý cảnh nhất định sẽ không đạt tới mức cùng cấp!
- Lúc trước chúng ta có từng gặp qua chưa?
Liễu Mi nhìn chằm chằm Vương Lâm hạ giọng nói.
- Không có!
Vương Lâm bình thản mở miệng.
Liễu Mi nhìn Vương Lâm hồi lâu khóe miệng nàng hiện ra một tia mỉm cười giống như gió xuân thổi qua. Nhưng rơi vào mắt Vương Lâm lại vẫn thủy chung là ánh mắt bình thản như nước.
- Đủ rồi, thừa dịp ta còn không thay đổi chủ ý, lập tức rời khỏi!
Thanh âm Vương Lâm biến lạnh, hắn cực kỳ chán ghét vẻ tươi cười của nàng này, năm xưa ở Chu Tước tinh nàng chính là như vậy.
Liễu Mi ánh mắt lộ vẻ phức tạp, hạ giọng nói:
- Không nghĩ tới tu vi của ngươi không ngờ đạt tới trình độ như vậy. Ngay cả ta đều nhìn không thấu… Vương Lâm nhướn mày, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Mi một cái xoay người muốn rời đi. Nếu ba người Nhiễm Vân tinh đều có giấu phân thân, hắn cũng không cần thiết tiếp tục tham gia.
- Vương Lâm, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không nhận ra ngươi sao!
Thanh âm Liễu Mi lộ ra một cỗ lạnh lẽo âm trầm.
Vương Lâm dừng bước, xoay người trong mắt lộ ra ý lạnh, nói:
- Không cần thử. Ta chính là Vương Lâm. Ngươi nếu tiếp tục như khi ở Chu Tước tinh, đừng trách Vương mỗ giết ngươi!
Trong lòng Liễu Mi hoàn toàn không giống bề ngoài. Lúc này trong lòng nàng cuộn trào, nàng không thể nào nghĩ tới ở La Thiên tinh vực này lại gặp được Vương Lâm. Hơn nữa tu vi Vương Lâm này mạnh mẽ tới ngay cả nàng đều nhìn không thấu.
Cảnh tượng năm xưa xẹt qua mắt nàng trong nháy mắt, nàng nhìn chằm chằm Vương Lâm, vẻ phức tạp trong mắt càng đậm, hạ giọng nói:
- Trừ ngươi ra, không ai sẽ có được ánh mắt lạnh lùng này. Ngươi biến đổi bộ dáng, biến đổi tất cả nhưng loại ánh mắt này cũng không thể thay đổi. Chỉ sợ ngươi thay đổi tất cả là bởi vì không muốn cho ta nhận ra.
Vương Lâm nhíu mày, lạnh lùng nhìn Liễu Mi, mở miệng nói:
- Vương mỗ nói một lần sau cùng. Cút!
Liễu Mi thản nhiên cười, vẻ phức tạp trong mắt tiêu tan, thay thế là vẻ lạnh lùng, ôn hòa nói:
- Tu vi ngươi nhất định không thể vượt qua ta, sợ là trên người có bảo vật hoặc thần thông che giấu tu vi. Hôm nay ngươi không cần phải đi rồi.
Vẻ lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn nâng tay phải chỉ về phía trước. Lập tức Tịch Diệt chỉ phong gào thét ra, hóa thành ánh sáng đen phi thẳng tới Liễu Mi. Chỉ phong ở giữa không trung tạo ra từng trận sóng gợn tròn, ở trong ẩn chứa tiếng sấm "ầm ầm".
Trong tiếng gào thét, Tịch Diệt chỉ phong tới gần. Liễu Mi vẻ mặt như thường, cánh tay ngọc bấm pháp quyết, pháp ấn lập tức xuất hiện hóa thành một quầng sáng ở trước người. Tịch Diệt chỉ phong đánh lên quầng sáng phát ra tiếng "ầm ầm", điện quang chuyển động, quầng sáng kia trong khoảnh khắc xuất hiện vô số vết nứt.