Tiên Nghịch
Chương 556: Vấn Đỉnh sơ kỳ
Vương Lâm ngồi yên như tượng trong động phủ giống như từ trước đến nay vẫn là như vậy.
Thế giới bên ngoài chầm chậm trôi đi Thiên Yêu Thành trong Thiên Yêu quận đã sớm được xây dựng lại hoàn tất với kích thước bằng với tòa thành năm xưa.
Đế Đô vẫn sừng sững, quảng trường vạn trượng Thiên Yêu Môn vẫn còn tồn tại.
Yêu Cổ khổng lồ trên quảng trường vẫn còn.
Khoảng thời gian mười năm như bóng câu qua cửa sổ, cư dân Thiên Yêu thành mười năm trước đã tránh khỏi một tràng đại nạn nhưng tình cảnh khi đó lại làm cho bọn họ cả đời khó quên.
Ở Thiên Yêu thành có một truyền thuyết về một người tu sĩ tên là Vương Lâm, từ trước đến giờ vẫn không ngừng được lan truyền ra.
Thuyền hoa năm xưa đã không còn thấy đâu, ngay cả người trên thuyền hoa cũng biến mất, tiếng đàn cũng không còn… ….
Lúc này người thanh niên năm xưa cùng Vương Lâm uống rượu cả đêm đang ở trên một căn lầu trong Đế Đô, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trời xa. Bên cạnh hắn có một cô gái trẻ, tướng mạo của cô gái rất xinh đẹp nhưng lại có vẻ nghịch nghợm.
Nếu như Hứa Lập Quốc nhìn thấy cô gái này thì nhất định sẽ chảy nước miếng nhảy tới rồi kêu lên tiểu mỹ nhân, nhà ngươi theo ca ca trở về nhé!
Lúc này người thanh niên kia đang thở dài, lẩm bẩm nói:
-Quái lạ, mười năm rồi, tiểu tử kia đã hoàn toàn mất tích, ngay cả Ngũ tổ gia liên thủ dùng thần thức để tra xét cũng không thể tìm được tung tích của hắn. Giống như…Hắn đã rời khỏi lãnh thổ Yêu Linh rồi vậy!
Trong một tòa thành ở Thiên Yêu quận.
Ngôi thành này sau khi được xây mới, ở cửa đông có một tòa phủ đệ tôn quý, trên tấm biển treo trên cửa phủ được viết vài chữ lớn:
"Phủ Phó soái!" Người hầu trong phủ rất nhiều, khắp nơi đều là những ngọn giả sơn làm không gian trở nên yên tĩnh và trang nhã. Lúc này có một người đại hán mặc Soái bào đang đứng trong sân sau, hắn nhìn về phía bầu trời xa, trên mặt lộ ra một tia cảm thán.
Có ba người đứng sau vị đại hán, bọn họ đều mặc giáp của Yêu tướng, thái độ rất cung kính đứng yên không nhúc nhích.
-Vương huynh, rốt cuộc ngươi đã đi đâu… ….
Vị đại hán này hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài.
Vương Lâm ngồi yên trong động phủ mười năm, hắn ngồi đó giống như một pho tượng.
Quá trình nuôi dưỡng kén nguyên thần của Vương Lâm đã chậm rãi kết thúc, một luồng khí chấn động lòng người từ trong kén chậm rãi lan ra.
Không biết đã trải qua bao lâu, kén nguyên thần đột nhiên xuất hiện một vết nứt rất nhỏ rồi nhẹ nhàng mở ra.
Ngay sau đó lại có thêm một vết nứt mới xuất hiện, thoáng cái trên cái kén có rất nhiều vết nứt mới, chúng liên tục lan ra trên khắp bề mặt. Những vết nứt trên kén càng ngày càng nhiều, cuối cùng chúng làm cho cái kén vỡ vụn ra.
Khoảnh khắc khi kén nguyên thần vỡ vụn, một luồng sáng màu xám từ bên trong lóe ra. Một nguyên thần mới từ trong những vết nứt của kén chậm rãi bay ra ngoài.
Nguyên thần không phải trong suốt mà đã là thực chất. Mặc dù nó và cơ thể không có sự khác biệt lớn nhưng Vấn Đỉnh Chi Tinh ở bên trong lại chậm rãi tỏa ra nguyên khí rồi lưu chuyển khắp toàn thân.
Tu sĩ Vấn Đỉnh Kỳ, ngoài nguyên thần thì chính là Ý Cảnh.
Đây mới thật sự là Ý Cảnh nhập thể.
Nguyên thần bay ra ngoài, cái kén bị vỡ vụn lập tức hóa thành một luồng khí mát rồi bị nguyên thần hấp thụ. Sau khi nguyên thần hấp thụ luồng khí liền chậm rãi đứng yên. Khoảnh khắc khi nó ngừng lại, cơ thể Vương Lâm đột nhiên chấn động, lần đầu tiên sau khoảng thời gian mười năm hắn đột nhiên mở mắt ra.
-Vấn Đỉnh!
Vương Lâm khẽ nói một câu, trong mắt hắn lấp lánh những tia sáng rực rỡ. Hắn tu đạo bảy trăm năm, cuối cùng cũng đạt đến tu vi Vấn Đỉnh, nếu ở trên bất kì một cái lục cấp tu chân quốc nào thì hắn cũng là những tồn tại cao nhất!
Cho dù trong thất cấp tu chân quốc, tu sĩ Vấn Đỉnh cũng là những cường giả.
Mà Vương Lâm tĩnh tọa cảm ngộ Vấn Đỉnh mười năm, trong lúc cảm ngộ lại có thêm những thu hoạch khác.
Giờ khắc này trên chiến trường viễn cổ của Thiên Yêu quận, trên tầng cao nhất của hắc tháp, hai đạo u quang đột nhiên lóe lên trong chiếc áo giáp.
-Vấn Đỉnh vừa thành, nguyên khí trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, cần bốn mươi chín ngày để củng cố, đây là thứ ta đợi mười năm nay.
U quang vừa xuất hiện, bầu trời bên ngoài bảo tháp lập tức xuất hiện những tiếng sấm rền. Cùng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ màu đen.
Vòng xoáy khổng lồ chuyển động giống như có thể hấp thu được tất cả mọi vật trên thế gian. Phong vân ở khắp nơi trên bầu trời đều trở nên biến sắc, rất nhiều hồn phách trong chiến trường bắt đầu trở nên run rẩy.
U quang từ chiếc áo giáp trong bảo tháp đột nhiên tỏa ra rực rỡ, một luồng thần thức tàn bạo lập tức từ trong bảo tháp quét ra rồi bao trùm toàn bộ chiến trường viễn cổ. Ngay sau đó, có rất nhiều vị trí trên mặt đất của chiến trường đột nhiên chuyển động, những khúc xương màu đen nhanh chóng từ trong mặt đất bay lên không trung.
Những khúc xương nhỏ này nhanh chóng dung hợp, trong nháy mắt đã tạo thành một khớp xương cánh tay màu đen.
Bộ xương cánh tay màu đen này chậm rãi bay lên trên bảo tháp rồi dừng lại trong vòng xoáy.
-Lực lượng ta tích góp được cũng không được nhiều lắm nên không thể dễ dàng làm lãng phí. Hơn nữa chỗ người đó đang ở cũng là một trong những nơi ta không muốn đi vào!
Bất chợt, một cái hộ uyển lập tức rơi xuống từ trên bộ giáp hoàn chỉnh. Trên phần tay giáp tỏa ra từng ngọn lửa ma dày đặc rồi đột nhiên từ trong bảo tháp bay ra, nó phóng thẳng về phía bộ xương cánh tay.
Hộ uyển vừa mới đụng vào khớp xương, cả hai thứ lập tức dính chặt vào nhau. Trong nháy mắt khi bộ xương cánh tay đụng vào lớp sắt đen của hộ uyển thì lập tức xảy ra dị biến, từng luồng ma lực khổng lồ điên cuồng ngưng tụ lại.
-Đi đi! Mang nguyên khí về đây!
Cánh tay đột nhiên chấn động, nó phóng thẳng vào vòng xoáy trên bầu trời rồi biến mất.
-Chỉ ở bên trong cơ thể tu sĩ Vấn Đỉnh mới có nguyên khí tồn tại. Đáng tiếc là ta bị thương quá nặng nên không thể rút nguyên khí của tu sĩ ở một cự ly quá xa để dung hợp với nguyên thần làm một, chỉ có thể phá bỏ một cánh tay để nó đi hút lấy nguyên khí.
Áo giáp đã mất đi một cánh tay, u quang bên trên dần ảm đạm rồi tắt hẳn.
Vương Lâm đang khoanh chân ngồi bên trong động phủ. Hắn thở ra một hơi rồi đứng thẳng người dậy. Hắn đã ngồi đây mười năm, lúc này vừa khẽ động thì trong cơ thể lập tức truyền ra những tiếng rắc rắc, một lúc lâu sau mới khôi phục lại như bình thường.
Vương Lâm thả lỏng toàn thân. Đúng lúc này hắn đột nhiên biến sắc rồi nhìn về phía bầu trời trên tiên phủ. Trong mắt hắn một vòng xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện không một tiếng động.
-Đây là… ….
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn ở trong động phủ đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy vòng xoáy này. Dòng xoáy xuất hiện quá mức xảo diệu, đúng lúc hắn vừa mới tiến lên Vấn Đỉnh thì lại xuất hiện.
Bản tính Vương Lâm rất cẩn thận, trong nháy mắt khi vòng xoáy xuất hiện, Cơ thể hắn khẽ lóe lên rồi phóng thẳng về phía cửa động.
Khi cơ thể hắn vừa động thì vòng xoáy cũng xoay chuyển nhanh hẳn lên rồi lập tức mở rộng ra. Trong mắt Vương Lâm chợt lóe hàn quang, hắn không chút do dự vỗ vào túi trữ vật lấy ra lệnh bài động phủ. Sau khi bấm pháp quyết, cơ thể hắn lập tức hóa thành hư vô đang chuẩn bị biến mất.
Trong khoảnh khắc đó, từ trong vòng xoáy trên động phủ đột nhiên chìa ra bộ xương tay đen kịt nằm trong hộ uyển, nó phóng thẳng về phía Vương Lâm rồi chộp xuống.
Một trảo này vừa xuất hiện thì thân ảnh Vương Lâm đang mờ dần chuẩn bị thuấn di đột nhiên lóe lên rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Bộ xương cánh tay đen kịt kia đột nhiên ngừng lại, nó lùi về trong vòng xoáy rồi biến mất.
Trên một đồng bằng khổng lồ rộng không biết bao nhiêu dặm trong Hỏa Yêu quận, lúc này bầu trời đột nhiên xuất hiện một chấn động làm cho không khí vặn vẹo rồi Vương Lâm tiến một bước ra ngoài.
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm. Đổi lại là bất kỳ người nào khác nếu sau khi vừa mới thành công tiến lên Vấn Đỉnh mà gặp phải tình cảnh quỷ dị như vậy thì tâm tình cũng không cảm thấy vui vẻ.
Khoảnh khắc khi hắn dùng lệnh bài động phủ để thoát khỏi cánh tay quấy nhiễu thì đột nhiên truyền tống có vấn đề, lúc này hắn đảo thần thức qua thì thấy đây là một vùng rất xa lạ.
Đúng lúc đó đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một điểm đen rồi vận chuyển điên cuồngvới một tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi. Hầu như chỉ trong nháy mắt điểm đen đã tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy đó xuất hiện căn bản không sinh ra một tiếng động, ngay cả thần thức cũng không thể phát hiện được sớm, giống như nó có thể đi đến khắp nơi trên thiên hạ.
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào vòng xoáy. Lúc này hắn không chọn cách chạy trốn mà muốn xem rốt cuộc cánh tay bên trong vòng xoáy có thần thông gì.
Thế giới bên ngoài chầm chậm trôi đi Thiên Yêu Thành trong Thiên Yêu quận đã sớm được xây dựng lại hoàn tất với kích thước bằng với tòa thành năm xưa.
Đế Đô vẫn sừng sững, quảng trường vạn trượng Thiên Yêu Môn vẫn còn tồn tại.
Yêu Cổ khổng lồ trên quảng trường vẫn còn.
Khoảng thời gian mười năm như bóng câu qua cửa sổ, cư dân Thiên Yêu thành mười năm trước đã tránh khỏi một tràng đại nạn nhưng tình cảnh khi đó lại làm cho bọn họ cả đời khó quên.
Ở Thiên Yêu thành có một truyền thuyết về một người tu sĩ tên là Vương Lâm, từ trước đến giờ vẫn không ngừng được lan truyền ra.
Thuyền hoa năm xưa đã không còn thấy đâu, ngay cả người trên thuyền hoa cũng biến mất, tiếng đàn cũng không còn… ….
Lúc này người thanh niên năm xưa cùng Vương Lâm uống rượu cả đêm đang ở trên một căn lầu trong Đế Đô, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trời xa. Bên cạnh hắn có một cô gái trẻ, tướng mạo của cô gái rất xinh đẹp nhưng lại có vẻ nghịch nghợm.
Nếu như Hứa Lập Quốc nhìn thấy cô gái này thì nhất định sẽ chảy nước miếng nhảy tới rồi kêu lên tiểu mỹ nhân, nhà ngươi theo ca ca trở về nhé!
Lúc này người thanh niên kia đang thở dài, lẩm bẩm nói:
-Quái lạ, mười năm rồi, tiểu tử kia đã hoàn toàn mất tích, ngay cả Ngũ tổ gia liên thủ dùng thần thức để tra xét cũng không thể tìm được tung tích của hắn. Giống như…Hắn đã rời khỏi lãnh thổ Yêu Linh rồi vậy!
Trong một tòa thành ở Thiên Yêu quận.
Ngôi thành này sau khi được xây mới, ở cửa đông có một tòa phủ đệ tôn quý, trên tấm biển treo trên cửa phủ được viết vài chữ lớn:
"Phủ Phó soái!" Người hầu trong phủ rất nhiều, khắp nơi đều là những ngọn giả sơn làm không gian trở nên yên tĩnh và trang nhã. Lúc này có một người đại hán mặc Soái bào đang đứng trong sân sau, hắn nhìn về phía bầu trời xa, trên mặt lộ ra một tia cảm thán.
Có ba người đứng sau vị đại hán, bọn họ đều mặc giáp của Yêu tướng, thái độ rất cung kính đứng yên không nhúc nhích.
-Vương huynh, rốt cuộc ngươi đã đi đâu… ….
Vị đại hán này hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài.
Vương Lâm ngồi yên trong động phủ mười năm, hắn ngồi đó giống như một pho tượng.
Quá trình nuôi dưỡng kén nguyên thần của Vương Lâm đã chậm rãi kết thúc, một luồng khí chấn động lòng người từ trong kén chậm rãi lan ra.
Không biết đã trải qua bao lâu, kén nguyên thần đột nhiên xuất hiện một vết nứt rất nhỏ rồi nhẹ nhàng mở ra.
Ngay sau đó lại có thêm một vết nứt mới xuất hiện, thoáng cái trên cái kén có rất nhiều vết nứt mới, chúng liên tục lan ra trên khắp bề mặt. Những vết nứt trên kén càng ngày càng nhiều, cuối cùng chúng làm cho cái kén vỡ vụn ra.
Khoảnh khắc khi kén nguyên thần vỡ vụn, một luồng sáng màu xám từ bên trong lóe ra. Một nguyên thần mới từ trong những vết nứt của kén chậm rãi bay ra ngoài.
Nguyên thần không phải trong suốt mà đã là thực chất. Mặc dù nó và cơ thể không có sự khác biệt lớn nhưng Vấn Đỉnh Chi Tinh ở bên trong lại chậm rãi tỏa ra nguyên khí rồi lưu chuyển khắp toàn thân.
Tu sĩ Vấn Đỉnh Kỳ, ngoài nguyên thần thì chính là Ý Cảnh.
Đây mới thật sự là Ý Cảnh nhập thể.
Nguyên thần bay ra ngoài, cái kén bị vỡ vụn lập tức hóa thành một luồng khí mát rồi bị nguyên thần hấp thụ. Sau khi nguyên thần hấp thụ luồng khí liền chậm rãi đứng yên. Khoảnh khắc khi nó ngừng lại, cơ thể Vương Lâm đột nhiên chấn động, lần đầu tiên sau khoảng thời gian mười năm hắn đột nhiên mở mắt ra.
-Vấn Đỉnh!
Vương Lâm khẽ nói một câu, trong mắt hắn lấp lánh những tia sáng rực rỡ. Hắn tu đạo bảy trăm năm, cuối cùng cũng đạt đến tu vi Vấn Đỉnh, nếu ở trên bất kì một cái lục cấp tu chân quốc nào thì hắn cũng là những tồn tại cao nhất!
Cho dù trong thất cấp tu chân quốc, tu sĩ Vấn Đỉnh cũng là những cường giả.
Mà Vương Lâm tĩnh tọa cảm ngộ Vấn Đỉnh mười năm, trong lúc cảm ngộ lại có thêm những thu hoạch khác.
Giờ khắc này trên chiến trường viễn cổ của Thiên Yêu quận, trên tầng cao nhất của hắc tháp, hai đạo u quang đột nhiên lóe lên trong chiếc áo giáp.
-Vấn Đỉnh vừa thành, nguyên khí trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, cần bốn mươi chín ngày để củng cố, đây là thứ ta đợi mười năm nay.
U quang vừa xuất hiện, bầu trời bên ngoài bảo tháp lập tức xuất hiện những tiếng sấm rền. Cùng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ màu đen.
Vòng xoáy khổng lồ chuyển động giống như có thể hấp thu được tất cả mọi vật trên thế gian. Phong vân ở khắp nơi trên bầu trời đều trở nên biến sắc, rất nhiều hồn phách trong chiến trường bắt đầu trở nên run rẩy.
U quang từ chiếc áo giáp trong bảo tháp đột nhiên tỏa ra rực rỡ, một luồng thần thức tàn bạo lập tức từ trong bảo tháp quét ra rồi bao trùm toàn bộ chiến trường viễn cổ. Ngay sau đó, có rất nhiều vị trí trên mặt đất của chiến trường đột nhiên chuyển động, những khúc xương màu đen nhanh chóng từ trong mặt đất bay lên không trung.
Những khúc xương nhỏ này nhanh chóng dung hợp, trong nháy mắt đã tạo thành một khớp xương cánh tay màu đen.
Bộ xương cánh tay màu đen này chậm rãi bay lên trên bảo tháp rồi dừng lại trong vòng xoáy.
-Lực lượng ta tích góp được cũng không được nhiều lắm nên không thể dễ dàng làm lãng phí. Hơn nữa chỗ người đó đang ở cũng là một trong những nơi ta không muốn đi vào!
Bất chợt, một cái hộ uyển lập tức rơi xuống từ trên bộ giáp hoàn chỉnh. Trên phần tay giáp tỏa ra từng ngọn lửa ma dày đặc rồi đột nhiên từ trong bảo tháp bay ra, nó phóng thẳng về phía bộ xương cánh tay.
Hộ uyển vừa mới đụng vào khớp xương, cả hai thứ lập tức dính chặt vào nhau. Trong nháy mắt khi bộ xương cánh tay đụng vào lớp sắt đen của hộ uyển thì lập tức xảy ra dị biến, từng luồng ma lực khổng lồ điên cuồng ngưng tụ lại.
-Đi đi! Mang nguyên khí về đây!
Cánh tay đột nhiên chấn động, nó phóng thẳng vào vòng xoáy trên bầu trời rồi biến mất.
-Chỉ ở bên trong cơ thể tu sĩ Vấn Đỉnh mới có nguyên khí tồn tại. Đáng tiếc là ta bị thương quá nặng nên không thể rút nguyên khí của tu sĩ ở một cự ly quá xa để dung hợp với nguyên thần làm một, chỉ có thể phá bỏ một cánh tay để nó đi hút lấy nguyên khí.
Áo giáp đã mất đi một cánh tay, u quang bên trên dần ảm đạm rồi tắt hẳn.
Vương Lâm đang khoanh chân ngồi bên trong động phủ. Hắn thở ra một hơi rồi đứng thẳng người dậy. Hắn đã ngồi đây mười năm, lúc này vừa khẽ động thì trong cơ thể lập tức truyền ra những tiếng rắc rắc, một lúc lâu sau mới khôi phục lại như bình thường.
Vương Lâm thả lỏng toàn thân. Đúng lúc này hắn đột nhiên biến sắc rồi nhìn về phía bầu trời trên tiên phủ. Trong mắt hắn một vòng xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện không một tiếng động.
-Đây là… ….
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn ở trong động phủ đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy vòng xoáy này. Dòng xoáy xuất hiện quá mức xảo diệu, đúng lúc hắn vừa mới tiến lên Vấn Đỉnh thì lại xuất hiện.
Bản tính Vương Lâm rất cẩn thận, trong nháy mắt khi vòng xoáy xuất hiện, Cơ thể hắn khẽ lóe lên rồi phóng thẳng về phía cửa động.
Khi cơ thể hắn vừa động thì vòng xoáy cũng xoay chuyển nhanh hẳn lên rồi lập tức mở rộng ra. Trong mắt Vương Lâm chợt lóe hàn quang, hắn không chút do dự vỗ vào túi trữ vật lấy ra lệnh bài động phủ. Sau khi bấm pháp quyết, cơ thể hắn lập tức hóa thành hư vô đang chuẩn bị biến mất.
Trong khoảnh khắc đó, từ trong vòng xoáy trên động phủ đột nhiên chìa ra bộ xương tay đen kịt nằm trong hộ uyển, nó phóng thẳng về phía Vương Lâm rồi chộp xuống.
Một trảo này vừa xuất hiện thì thân ảnh Vương Lâm đang mờ dần chuẩn bị thuấn di đột nhiên lóe lên rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Bộ xương cánh tay đen kịt kia đột nhiên ngừng lại, nó lùi về trong vòng xoáy rồi biến mất.
Trên một đồng bằng khổng lồ rộng không biết bao nhiêu dặm trong Hỏa Yêu quận, lúc này bầu trời đột nhiên xuất hiện một chấn động làm cho không khí vặn vẹo rồi Vương Lâm tiến một bước ra ngoài.
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm. Đổi lại là bất kỳ người nào khác nếu sau khi vừa mới thành công tiến lên Vấn Đỉnh mà gặp phải tình cảnh quỷ dị như vậy thì tâm tình cũng không cảm thấy vui vẻ.
Khoảnh khắc khi hắn dùng lệnh bài động phủ để thoát khỏi cánh tay quấy nhiễu thì đột nhiên truyền tống có vấn đề, lúc này hắn đảo thần thức qua thì thấy đây là một vùng rất xa lạ.
Đúng lúc đó đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một điểm đen rồi vận chuyển điên cuồngvới một tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi. Hầu như chỉ trong nháy mắt điểm đen đã tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy đó xuất hiện căn bản không sinh ra một tiếng động, ngay cả thần thức cũng không thể phát hiện được sớm, giống như nó có thể đi đến khắp nơi trên thiên hạ.
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào vòng xoáy. Lúc này hắn không chọn cách chạy trốn mà muốn xem rốt cuộc cánh tay bên trong vòng xoáy có thần thông gì.