Tiên Nghịch
Chương 534: Hỏi Diêu Tích Tuyết
Từng cảnh tượng trong hồi ức hiện lên trong đầu Vương Lâm, mỗi một quá trình đều dài dăng dẳng. Vương Lâm ngồi trong sân chậm rãi lục lọi, mỗi lần hắn luyện hóa Sát Lục Chi Khí thành công sẽ được làm chậm lại đến mức vô cùng ở trong đầu, hắn đang tìm kiếm một cơ hội.
Rất lâu sau, Vương Lâm thầm than một tiếng. Hắn đã cẩn thận tìm tòi khi trải qua mấy lần luyện hóa Sát Lục Chi Khí nhưng hầu như cảm thấy không có bất kỳ sự tương đồng nào, giống như tất cả đều do hắn ngẫu nhiên đoạt được, giống như là tất yếu.
- Hình như khi giết chết Tư Mã Viêm thì có chút kỳ quặc…Khi đó ta nén giận xuất thủ, lại luyện hóa được một đạo Sát Lục Chi Khí… ….
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe nhưng lại lập tức trở nên ảm đạm.
Nhưng điều này cũng nói không thông, hình như trước đó hắn luyện hóa Sát Lục Chi Khí thì trong lòng cũng không có gì dao động. Hơn nữa lại có vài đạo Sát Lục Chi Khí được luyện hóa từ trong Yêu binh, cụ thể là Yêu binh nào thì hắn không thể biết được.
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, trước sau vẫn chưa nắm được mấu chốt. Hắn dần nhíu mày.
- Sát Lục Tiên Quyết là một trong những trọng điểm trong chuyến đi tiến vào lãnh thổ Yêu linh lần này. Năm xưa mục đích của ta khi học thần thông này là để chống đỡ Thác Sâm.
- Thác Sâm quá mạnh, chỉ có sử dụng rất nhiều Sinh Cơ Lạc Ấn mới có thể chống lại được…Bây giờ ta có Huyết Hồn Đan, hai loại khác biệt này phối hợp với nhau thì có thừa khả năng bảo vệ tính mệnh. Nhưng Huyết Hồn Đan dù sao cũng chỉ có hạn, nên trọng điểm của ta chính là Sát Lục Tiên Quyết.
Vương Lâm trở nên trầm ngâm, hắn đã tu luyện Sát Lục Tiên Quyết được vài năm, sau khi luyện hóa ra được một đạo Sát Lục Chi Khí thì chứng tỏ pháp thuật này đã có chút thành tựu. Nhưng nếu hắn muốn pháp thuật này đại thành thì quả là quá khó.
- Ta cảm thấy bên trong Sát Lục Chi Khí còn có điều huyền bí, chỉ tiếc là ta khống chế quá ít, không thể thử nghiệm được.
Vương Lâm nâng tay phải lên, trong những kẽ ngón tay có năm đạo hôi khí đang nhanh chóng xoay chuyển.
- Chỉ có năm đạo… ….
Mặc dù tính cả một đạo trên người thì cũng chỉ là sáu đạo mà thôi.
Vương Lâm than nhẹ, Sát Lục Tiên Quyết này hắn chưa thể suy xét được một cách triệt để, còn làm sao để sinh ra Sát Lục Chi Khí thì hắn vẫn chưa thể giải thích được.
Hắn đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân, nhưng mỗi nguyên nhân đều chỉ giải thích được duy nhất một vấn đề, không thể thông suốt được.
- Xem ra ta phải thí nghiệm thật nhiều, thôi diễn hàng loạt, mới có cơ hội lĩnh ngộ được sự huyền bí bên trong Sát Lục Tiên Quyết!
Mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, một luồng sát khí lại hiện ra bên trong.
Hắn trầm ngâm một lát, thần thức lại lập tức tản ra rồi đảo qua một vòng. Hắn tìm được hai người quân sĩ phụ trách sinh hoạt hằng ngày cho mình sau ngọn giả sơn bên ngoài sân.
Hai người bọn họ có thể nói là từ tận đáy lòng sinh ra hoảng sợ đối với thần thông của Vương Lâm. Họ không dám tiếp cận, nhưng mệnh lệnh của chủ tướng lại bắt buộc phải tuân theo, vì vậy bọn họ phải đứng canh gác bên ngoài sân không cho phép bất cứ người nào đến làm phiền.
Thần thức Vương Lâm đảo qua bên cạnh hai người quân sĩ rồi truyền ra một đạo thần niệm.
Sau khoảnh khắc, hai người quân sĩ từ ngoài sân đi vào. Họ dừng lại bên ngoài Vương Lâm ba trượng, cùng cung kính nói:
- Tham kiến Vương tướng!
- Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, hai người các ngươi dẫn đường!
Vương Lâm bình thản nói.
Hai tên lính ngẩn người ra rồi vội vàng xưng vâng.
Vương Lâm tiến thẳng về phía trước đã bước ra ngoài mấy trượng rồi đi thẳng ra bên ngoài. Hai người quân sĩ lập tức đi theo phía sau, một người trong đó có chút do dự, cung kính hỏi:
- Vương tướng, có cần chuẩn bị chiến mã không?
- Không cần!
Vương Lâm lóe người lên, đã đi qua ngọn giả sơn rồi bước thẳng ra ngoài sân.
Một nhóm ba người đi ra khỏi Mạc phủ, Vương Lâm đi thẳng ra Mạc phủ thì chính là cửa đông của Hồng thành. Chỗ này tương đối yên tĩnh, hắn cất bước thong thả đi về phía trước.
Vương Lâm cất bước không nhanh, hắn vừa đi vừa quan sát bốn phía. Dần dà hắn đi qua cửa đông rồi đến con đường trung tâm Hồng thành, chỗ này rất gần bến sông nên người qua kẻ lại rất nhiều, cửa hàng ở đây mọc lên san sát và rất náo nhiệt.
Những tiếng huyên náo từ từ truyền thẳng vào tai, nam nữ trên đường qua lại như thoi. Quần áo của Yêu linh rất phóng khoáng, đặc biệt là quần áo của những cô gái, rất đẹp và lộ ra hơn phân nửa da thịt, nhìn vào cảm thấy rất đẹp mắt.
Tất cả mọi cảnh tượng trước mắt làm cho tâm tình của Vương Lâm sau nhiều ngày đến đây trở nên buông lỏng. Hắn chậm rãi bước đi giống như những người khác ở xung quanh, tiên lực trong cơ thể đã giấu kín đi từ lúc nào, giống như một dòng nước không ngừng được vận chuyển rồi trở nên khô cạn.
Trên đường đi, chốc chốc Vương Lâm lại dừng ở bên ngoài một cửa hàng quan sát vài lần, hoặc là đi vào bên trong, hoặc là rời khỏi. Nhưng mỗi lần hắn ngừng lại đều rất ngắn.
Hắn giống như một người khách qua đường tha hương trên đất khách rồi chậm rãi cất bước đi về phía trước.
Tướng mạo của Vương Lâm cũng không phải là anh tuấn, nhưng theo thời gian tu hành lại có một luồng khí chất xuất trần thoát tục tản ra. Vài cô gái khá phóng khoáng trong những người đi đường khắp bốn phía lâu lâu đi ngang qua lại chuyển ánh mắt lên người Vương Lâm.
Quần áo toàn thân của Vương Lâm đều màu trắng, từ xa nhìn lại giống như những kẻ trói gà không chặt, giống như một kẻ thư sinh. Còn hai người quân sĩ đi theo phía sau hắn thì trong mắt mọi người chính là những hộ vệ điển hình.
Chẳng qua trên người Vương Lâm có một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt với nơi đây, làm cho hắn không thể thật sự dung nhập vào trong thế giới này. Đồng thời hình bóng của hắn dần dần mờ nhạt đi.
Người khắp bốn phía lâu lâu lại có một cặp nam nữ nói cười đi ngang qua, vẻ mặt rất thân mật. Hình bóng của Vương Lâm so sánh với bọn họ thì giống như một người cô độc… ….
Hắn đi bên trong đoàn người náo nhiệt, ở đây giống như một thế giới khác, từng đôi nam nữ, bầu trời và tất cả mọi thứ trước mặt không có bất kỳ nửa điểm quen thuộc nào đối với hắn.
Một tâm tình không nói nên lời đột nhiên nổi lên trong lòng Vương Lâm. Hắn than nhẹ một tiếng, con đường này còn rất dài nhưng hắn lại không muốn đi tiếp nữa.
Sắc trời đã dần tối, Vương Lâm đang muốn xoay người rời đi thì bên tai truyền đến một tiếng đàn. Tiếng đàn rất nhẹ, bên trong nó ẩn chứa một chút bi thương nhàn nhạt. Tiếng đàn vang lên trong khoảnh khắc này lại phù hợp một cách kỳ dị với tâm tình Vương Lâm, hắn đang chuẩn bị rời đi lại phải ngừng ngay lại.
Vương Lâm chậm rãi đi tìm tiếng đàn, trên con đường cách đó không xa có một nhánh sông, con sông này bao quanh Hồng thành, là một trong những dòng sông ở Thiên Yêu thành.
Trên sông có vài con thuyền hoa, tiếng đàn được truyền ra từ một trong những con thuyền đó.
Vương Lâm lẳng lặng đứng trên con đường sát bờ sông lắng nghe tiếng đàn. Với thị lực của hắn chỉ cần đảo mắt đã nhìn thấy một người con gái đang đánh đàn trên thuyền hoa… ….
Cô gái này chỉ để lộ ra bóng lưng.
Bóng lưng của nàng cũng giống như tiếng đàn, lộ ra vẻ bi thương và cô độc. Trước người nàng không xa có vài người thanh niên đang vui vẻ uống rượu, những tiếng cười đùa vang lên lẫn vào trong tiếng đàn làm nó trở nên lạc điệu… ….
Vương Lâm lẳng lặng nhìn thuyền hoa, tiếng đàn rơi vào trong tai hắn. Hắn đang thưởng thức, đang chậm rãi tìm được một cảm giác quen thuộc. Giờ khắc này giống như hắn đang quay về nhà của hắn và Lý Mộ Uyển, sơn cốc an bình kia trên Chu Tước Tinh.
Tiếng đàn của Uyển Nhi trong cuộc sống bình thường vẫn luôn đi theo Vương Lâm.
Trong tiếng đàn của Uyển Nhi cũng có một cổ bi thương nhè nhẹ. Khi đó Vương Lâm nghe thấy nhưng lại không hiểu, vì những bi thương trong tiếng đàn quá hư vô, quá mờ ảo.
Sau khi Uyển Nhi đi, Vương Lâm không còn được nghe thấy tiếng đàn giống như vậy nữa. Nhưng hôm nay, ở chỗ này hắn lại nghe thấy tiếng đàn, những bi thương ở bên trong lòng lại chậm rãi hiện ra.
Trước khi chưa mất đi Lý Mộ Uyển, cảm giác của Vương Lâm đối với nàng thủy chung chỉ dừng lại ở một phần cảm động và trách nhiệm sau mấy trăm năm chờ đợi, cái đó cũng không phải là tình yêu.
Nhưng khi Uyển Nhi đi rồi, khoảng thời gian sau đó của Vương Lâm cứ một lần rồi lại một lần không biết từ lúc nào cứ hiện ra những hồi ức của hắn và Lý Mộ Uyển. Lúc đó lòng của hắn rất đau, giống như lạc chân vào một cánh rừng đầy bi thương.
Trong cánh rừng đó, tình cảm ngủ say đang chậm rãi thức tỉnh.
Nỗi đau giống như một chén nước đầy trong lòng Vương Lâm lúc nào cũng nổi lên những cơn sóng khó có thể phai mờ. Hắn lúc nào cũng nhớ cặp mắt kinh hoàng của Uyển Nhi khi lần đầu tiên hắn gặp nàng.
Tiếng đàn rót vào trong tai rõ ràng là giả nhưng Vương Lâm vẫn có thể cảm nhận được, Uyển Nhi đang đi từng bước trong hư vô tiến về phía hắn rồi nhào vào trong lồng ngực.
Giống như năm xưa trong sơn cốc, hắn và Lý Mộ Uyển cùng nhau ngồi dưới ánh chiều tà, lẳng lặng nhìn mặt trời lặn và chờ đợi mặt trời mọc.
Bao giờ cũng vậy, sau khi mất đi mới muốn níu kéo, sau khi ly biệt mới mơ ước được quay đầu.
Những năm tháng khi Uyển Nhi rời đi đều lần lượt quay trở về, rồi lần lượt hiện rõ lên, làm cho hình bóng của Lý Mộ Uyển trong lòng Vương Lâm càng ngày càng đậm, càng lúc càng nặng, khắc sâu vào tận đáy lòng hắn rồi trở thành một hình tượng vĩnh cửu vô cùng vô tận.
Sắc trời dần tối, bóng đêm đang buông xuống, trên bầu trời dần xuất hiện những vầng sáng. Trên mảnh đất Yêu linh, ánh sáng có nhiều đến mức không thể tưởng tượng được, như ánh mặt trời, ánh trăng. Chúng từ đâu đến không quan trọng, quan trọng là trong những ánh sáng le lói lúc này có mang theo tiếng đàn, nó đập thẳng vào những ký ức phủ bụi thời gian trong lòng Vương Lâm.
Ánh sáng trên bầu trời chiếu thẳng vào mắt Vương Lâm, tiếng đàn lại truyền vào tai, cuối cùng mọi thứ hóa thành những cơn sóng tâm sự ngưng tụ lại trong lòng hắn. Những tâm tình cô quạnh này lắng đọng sâu tận tim can, nó sẽ mãi mãi không bao giờ tiêu tan.
Tiếng đàn bên tai càng lúc càng nhỏ, Vương Lâm giơ tay phải vuốt nhẹ lên mi tâm, giống như hắn đang chạm vào người Lý Mộ Uyển trong Hạt Châu Thiên Nghịch. Hắn lẩm bẩm khẽ nói:
- Uyển Nhi! Chúng ta sẽ gặp lại nhau, đây là một lời hứa của ta đối với nàng.
Thuyền hoa đã đi xa, bóng lưng của người con gái kia cũng dần tan biến.
Khoảnh khắc khi tất cả mọi thứ tiêu tán, cô gái hình như có linh tính, nàng khẽ xoay người nhìn thoáng qua con đường sát bờ sông ở nơi xa. Trong mắt nàng, chỗ đó rất tối không có một tia sáng nào, nhưng hình như nàng nhìn thấy được một hình bóng cô độc đang dần tan biến trong bóng tối.
Người con gái trên thuyền hoa khẽ than nhẹ một tiếng, những ngón tay như ngó sen khẽ đụng vào dây đàn, một tiếng đàn bi thương lập tức vang vọng ra hai phía sông bên ngoài con thuyền hoa rực sáng. Nhưng tất cả đập vào mắt nàng chỉ là một khoảng không đen kịt bất kể ban ngày hay ban đêm.
Trong bóng đêm, những ngón tay nàng khẽ lướt trên dây đàn, những tiếng cười nói trên thuyền hoa truyền đến tai nàng, giống như tiếng đàn của nàng vừa phát ra đã bị chúng phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Nàng ngồi ở đầu thuyền, trong mắt không có bất kỳ tia sáng nào, nhưng trong khoảnh khắc này nàng lại giống như một đóa hoa sen, thân ở trong bùn lầy nhưng không nhiễm chút bụi trần. Một mình nàng ngồi đó đón gió, không ai hiểu, không người nào lưu tâm.
Tiếng đàn vẫn còn vang vọng, nhưng không có người nào thật sự lắng nghe…Cho dù có, nàng cũng không thể nhìn thấy.
Rất lâu sau, Vương Lâm thầm than một tiếng. Hắn đã cẩn thận tìm tòi khi trải qua mấy lần luyện hóa Sát Lục Chi Khí nhưng hầu như cảm thấy không có bất kỳ sự tương đồng nào, giống như tất cả đều do hắn ngẫu nhiên đoạt được, giống như là tất yếu.
- Hình như khi giết chết Tư Mã Viêm thì có chút kỳ quặc…Khi đó ta nén giận xuất thủ, lại luyện hóa được một đạo Sát Lục Chi Khí… ….
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe nhưng lại lập tức trở nên ảm đạm.
Nhưng điều này cũng nói không thông, hình như trước đó hắn luyện hóa Sát Lục Chi Khí thì trong lòng cũng không có gì dao động. Hơn nữa lại có vài đạo Sát Lục Chi Khí được luyện hóa từ trong Yêu binh, cụ thể là Yêu binh nào thì hắn không thể biết được.
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, trước sau vẫn chưa nắm được mấu chốt. Hắn dần nhíu mày.
- Sát Lục Tiên Quyết là một trong những trọng điểm trong chuyến đi tiến vào lãnh thổ Yêu linh lần này. Năm xưa mục đích của ta khi học thần thông này là để chống đỡ Thác Sâm.
- Thác Sâm quá mạnh, chỉ có sử dụng rất nhiều Sinh Cơ Lạc Ấn mới có thể chống lại được…Bây giờ ta có Huyết Hồn Đan, hai loại khác biệt này phối hợp với nhau thì có thừa khả năng bảo vệ tính mệnh. Nhưng Huyết Hồn Đan dù sao cũng chỉ có hạn, nên trọng điểm của ta chính là Sát Lục Tiên Quyết.
Vương Lâm trở nên trầm ngâm, hắn đã tu luyện Sát Lục Tiên Quyết được vài năm, sau khi luyện hóa ra được một đạo Sát Lục Chi Khí thì chứng tỏ pháp thuật này đã có chút thành tựu. Nhưng nếu hắn muốn pháp thuật này đại thành thì quả là quá khó.
- Ta cảm thấy bên trong Sát Lục Chi Khí còn có điều huyền bí, chỉ tiếc là ta khống chế quá ít, không thể thử nghiệm được.
Vương Lâm nâng tay phải lên, trong những kẽ ngón tay có năm đạo hôi khí đang nhanh chóng xoay chuyển.
- Chỉ có năm đạo… ….
Mặc dù tính cả một đạo trên người thì cũng chỉ là sáu đạo mà thôi.
Vương Lâm than nhẹ, Sát Lục Tiên Quyết này hắn chưa thể suy xét được một cách triệt để, còn làm sao để sinh ra Sát Lục Chi Khí thì hắn vẫn chưa thể giải thích được.
Hắn đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân, nhưng mỗi nguyên nhân đều chỉ giải thích được duy nhất một vấn đề, không thể thông suốt được.
- Xem ra ta phải thí nghiệm thật nhiều, thôi diễn hàng loạt, mới có cơ hội lĩnh ngộ được sự huyền bí bên trong Sát Lục Tiên Quyết!
Mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, một luồng sát khí lại hiện ra bên trong.
Hắn trầm ngâm một lát, thần thức lại lập tức tản ra rồi đảo qua một vòng. Hắn tìm được hai người quân sĩ phụ trách sinh hoạt hằng ngày cho mình sau ngọn giả sơn bên ngoài sân.
Hai người bọn họ có thể nói là từ tận đáy lòng sinh ra hoảng sợ đối với thần thông của Vương Lâm. Họ không dám tiếp cận, nhưng mệnh lệnh của chủ tướng lại bắt buộc phải tuân theo, vì vậy bọn họ phải đứng canh gác bên ngoài sân không cho phép bất cứ người nào đến làm phiền.
Thần thức Vương Lâm đảo qua bên cạnh hai người quân sĩ rồi truyền ra một đạo thần niệm.
Sau khoảnh khắc, hai người quân sĩ từ ngoài sân đi vào. Họ dừng lại bên ngoài Vương Lâm ba trượng, cùng cung kính nói:
- Tham kiến Vương tướng!
- Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, hai người các ngươi dẫn đường!
Vương Lâm bình thản nói.
Hai tên lính ngẩn người ra rồi vội vàng xưng vâng.
Vương Lâm tiến thẳng về phía trước đã bước ra ngoài mấy trượng rồi đi thẳng ra bên ngoài. Hai người quân sĩ lập tức đi theo phía sau, một người trong đó có chút do dự, cung kính hỏi:
- Vương tướng, có cần chuẩn bị chiến mã không?
- Không cần!
Vương Lâm lóe người lên, đã đi qua ngọn giả sơn rồi bước thẳng ra ngoài sân.
Một nhóm ba người đi ra khỏi Mạc phủ, Vương Lâm đi thẳng ra Mạc phủ thì chính là cửa đông của Hồng thành. Chỗ này tương đối yên tĩnh, hắn cất bước thong thả đi về phía trước.
Vương Lâm cất bước không nhanh, hắn vừa đi vừa quan sát bốn phía. Dần dà hắn đi qua cửa đông rồi đến con đường trung tâm Hồng thành, chỗ này rất gần bến sông nên người qua kẻ lại rất nhiều, cửa hàng ở đây mọc lên san sát và rất náo nhiệt.
Những tiếng huyên náo từ từ truyền thẳng vào tai, nam nữ trên đường qua lại như thoi. Quần áo của Yêu linh rất phóng khoáng, đặc biệt là quần áo của những cô gái, rất đẹp và lộ ra hơn phân nửa da thịt, nhìn vào cảm thấy rất đẹp mắt.
Tất cả mọi cảnh tượng trước mắt làm cho tâm tình của Vương Lâm sau nhiều ngày đến đây trở nên buông lỏng. Hắn chậm rãi bước đi giống như những người khác ở xung quanh, tiên lực trong cơ thể đã giấu kín đi từ lúc nào, giống như một dòng nước không ngừng được vận chuyển rồi trở nên khô cạn.
Trên đường đi, chốc chốc Vương Lâm lại dừng ở bên ngoài một cửa hàng quan sát vài lần, hoặc là đi vào bên trong, hoặc là rời khỏi. Nhưng mỗi lần hắn ngừng lại đều rất ngắn.
Hắn giống như một người khách qua đường tha hương trên đất khách rồi chậm rãi cất bước đi về phía trước.
Tướng mạo của Vương Lâm cũng không phải là anh tuấn, nhưng theo thời gian tu hành lại có một luồng khí chất xuất trần thoát tục tản ra. Vài cô gái khá phóng khoáng trong những người đi đường khắp bốn phía lâu lâu đi ngang qua lại chuyển ánh mắt lên người Vương Lâm.
Quần áo toàn thân của Vương Lâm đều màu trắng, từ xa nhìn lại giống như những kẻ trói gà không chặt, giống như một kẻ thư sinh. Còn hai người quân sĩ đi theo phía sau hắn thì trong mắt mọi người chính là những hộ vệ điển hình.
Chẳng qua trên người Vương Lâm có một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt với nơi đây, làm cho hắn không thể thật sự dung nhập vào trong thế giới này. Đồng thời hình bóng của hắn dần dần mờ nhạt đi.
Người khắp bốn phía lâu lâu lại có một cặp nam nữ nói cười đi ngang qua, vẻ mặt rất thân mật. Hình bóng của Vương Lâm so sánh với bọn họ thì giống như một người cô độc… ….
Hắn đi bên trong đoàn người náo nhiệt, ở đây giống như một thế giới khác, từng đôi nam nữ, bầu trời và tất cả mọi thứ trước mặt không có bất kỳ nửa điểm quen thuộc nào đối với hắn.
Một tâm tình không nói nên lời đột nhiên nổi lên trong lòng Vương Lâm. Hắn than nhẹ một tiếng, con đường này còn rất dài nhưng hắn lại không muốn đi tiếp nữa.
Sắc trời đã dần tối, Vương Lâm đang muốn xoay người rời đi thì bên tai truyền đến một tiếng đàn. Tiếng đàn rất nhẹ, bên trong nó ẩn chứa một chút bi thương nhàn nhạt. Tiếng đàn vang lên trong khoảnh khắc này lại phù hợp một cách kỳ dị với tâm tình Vương Lâm, hắn đang chuẩn bị rời đi lại phải ngừng ngay lại.
Vương Lâm chậm rãi đi tìm tiếng đàn, trên con đường cách đó không xa có một nhánh sông, con sông này bao quanh Hồng thành, là một trong những dòng sông ở Thiên Yêu thành.
Trên sông có vài con thuyền hoa, tiếng đàn được truyền ra từ một trong những con thuyền đó.
Vương Lâm lẳng lặng đứng trên con đường sát bờ sông lắng nghe tiếng đàn. Với thị lực của hắn chỉ cần đảo mắt đã nhìn thấy một người con gái đang đánh đàn trên thuyền hoa… ….
Cô gái này chỉ để lộ ra bóng lưng.
Bóng lưng của nàng cũng giống như tiếng đàn, lộ ra vẻ bi thương và cô độc. Trước người nàng không xa có vài người thanh niên đang vui vẻ uống rượu, những tiếng cười đùa vang lên lẫn vào trong tiếng đàn làm nó trở nên lạc điệu… ….
Vương Lâm lẳng lặng nhìn thuyền hoa, tiếng đàn rơi vào trong tai hắn. Hắn đang thưởng thức, đang chậm rãi tìm được một cảm giác quen thuộc. Giờ khắc này giống như hắn đang quay về nhà của hắn và Lý Mộ Uyển, sơn cốc an bình kia trên Chu Tước Tinh.
Tiếng đàn của Uyển Nhi trong cuộc sống bình thường vẫn luôn đi theo Vương Lâm.
Trong tiếng đàn của Uyển Nhi cũng có một cổ bi thương nhè nhẹ. Khi đó Vương Lâm nghe thấy nhưng lại không hiểu, vì những bi thương trong tiếng đàn quá hư vô, quá mờ ảo.
Sau khi Uyển Nhi đi, Vương Lâm không còn được nghe thấy tiếng đàn giống như vậy nữa. Nhưng hôm nay, ở chỗ này hắn lại nghe thấy tiếng đàn, những bi thương ở bên trong lòng lại chậm rãi hiện ra.
Trước khi chưa mất đi Lý Mộ Uyển, cảm giác của Vương Lâm đối với nàng thủy chung chỉ dừng lại ở một phần cảm động và trách nhiệm sau mấy trăm năm chờ đợi, cái đó cũng không phải là tình yêu.
Nhưng khi Uyển Nhi đi rồi, khoảng thời gian sau đó của Vương Lâm cứ một lần rồi lại một lần không biết từ lúc nào cứ hiện ra những hồi ức của hắn và Lý Mộ Uyển. Lúc đó lòng của hắn rất đau, giống như lạc chân vào một cánh rừng đầy bi thương.
Trong cánh rừng đó, tình cảm ngủ say đang chậm rãi thức tỉnh.
Nỗi đau giống như một chén nước đầy trong lòng Vương Lâm lúc nào cũng nổi lên những cơn sóng khó có thể phai mờ. Hắn lúc nào cũng nhớ cặp mắt kinh hoàng của Uyển Nhi khi lần đầu tiên hắn gặp nàng.
Tiếng đàn rót vào trong tai rõ ràng là giả nhưng Vương Lâm vẫn có thể cảm nhận được, Uyển Nhi đang đi từng bước trong hư vô tiến về phía hắn rồi nhào vào trong lồng ngực.
Giống như năm xưa trong sơn cốc, hắn và Lý Mộ Uyển cùng nhau ngồi dưới ánh chiều tà, lẳng lặng nhìn mặt trời lặn và chờ đợi mặt trời mọc.
Bao giờ cũng vậy, sau khi mất đi mới muốn níu kéo, sau khi ly biệt mới mơ ước được quay đầu.
Những năm tháng khi Uyển Nhi rời đi đều lần lượt quay trở về, rồi lần lượt hiện rõ lên, làm cho hình bóng của Lý Mộ Uyển trong lòng Vương Lâm càng ngày càng đậm, càng lúc càng nặng, khắc sâu vào tận đáy lòng hắn rồi trở thành một hình tượng vĩnh cửu vô cùng vô tận.
Sắc trời dần tối, bóng đêm đang buông xuống, trên bầu trời dần xuất hiện những vầng sáng. Trên mảnh đất Yêu linh, ánh sáng có nhiều đến mức không thể tưởng tượng được, như ánh mặt trời, ánh trăng. Chúng từ đâu đến không quan trọng, quan trọng là trong những ánh sáng le lói lúc này có mang theo tiếng đàn, nó đập thẳng vào những ký ức phủ bụi thời gian trong lòng Vương Lâm.
Ánh sáng trên bầu trời chiếu thẳng vào mắt Vương Lâm, tiếng đàn lại truyền vào tai, cuối cùng mọi thứ hóa thành những cơn sóng tâm sự ngưng tụ lại trong lòng hắn. Những tâm tình cô quạnh này lắng đọng sâu tận tim can, nó sẽ mãi mãi không bao giờ tiêu tan.
Tiếng đàn bên tai càng lúc càng nhỏ, Vương Lâm giơ tay phải vuốt nhẹ lên mi tâm, giống như hắn đang chạm vào người Lý Mộ Uyển trong Hạt Châu Thiên Nghịch. Hắn lẩm bẩm khẽ nói:
- Uyển Nhi! Chúng ta sẽ gặp lại nhau, đây là một lời hứa của ta đối với nàng.
Thuyền hoa đã đi xa, bóng lưng của người con gái kia cũng dần tan biến.
Khoảnh khắc khi tất cả mọi thứ tiêu tán, cô gái hình như có linh tính, nàng khẽ xoay người nhìn thoáng qua con đường sát bờ sông ở nơi xa. Trong mắt nàng, chỗ đó rất tối không có một tia sáng nào, nhưng hình như nàng nhìn thấy được một hình bóng cô độc đang dần tan biến trong bóng tối.
Người con gái trên thuyền hoa khẽ than nhẹ một tiếng, những ngón tay như ngó sen khẽ đụng vào dây đàn, một tiếng đàn bi thương lập tức vang vọng ra hai phía sông bên ngoài con thuyền hoa rực sáng. Nhưng tất cả đập vào mắt nàng chỉ là một khoảng không đen kịt bất kể ban ngày hay ban đêm.
Trong bóng đêm, những ngón tay nàng khẽ lướt trên dây đàn, những tiếng cười nói trên thuyền hoa truyền đến tai nàng, giống như tiếng đàn của nàng vừa phát ra đã bị chúng phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Nàng ngồi ở đầu thuyền, trong mắt không có bất kỳ tia sáng nào, nhưng trong khoảnh khắc này nàng lại giống như một đóa hoa sen, thân ở trong bùn lầy nhưng không nhiễm chút bụi trần. Một mình nàng ngồi đó đón gió, không ai hiểu, không người nào lưu tâm.
Tiếng đàn vẫn còn vang vọng, nhưng không có người nào thật sự lắng nghe…Cho dù có, nàng cũng không thể nhìn thấy.