Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Nghịch

Chương 527: Khu vườn



Người đàn ông vạm vỡ kia gầm một tiếng, thân hình gần như nháy mắt liền dung nhập vào trong bóng Huyền Vũ biến ảo ở phía sau, hai con mắt lại lộ ra tia sáng yêu dị. Lúc này tại vùng đất của Yêu Linh, Vương Lâm lần đầu tiên chân chính có thêm kiến thức về sức mạnh yêu lực thần thông của yêu dân bản địa.
 
Tại khoảnh khắc người đàn ông vạm vỡ kia dung nhập vào trong Huyền Vũ, Huyền Vũ kia giống như sống lại ngửa mặt lên trời rít gào, cái đuôi phía sau nháy mắt vung lên nhằm thẳng Vương Lâm đánh đến.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tia lạnh lẽo, Tịch Diệt Chỉ trong nháy mắt hạ nhằm vào cái đuôi của Huyền Vũ ấn một cái, không một tiếng động cái đuôi của Huyền Vũ kia lập tức từng đốt tan vỡ, trong khoảnh khắc liền tan đến toàn thân.
 
Anh Biến đại viên mãn so với Anh Biến hậu kỳ có sự chênh lệch. Sự chênh lệch này giống như một cái hào sâu mà người bình thường không thể vượt qua, càng không cần phải nói thần thông pháp thuật của Vương Lâm vốn là rất hùng mạnh. Ở thời điểm này hắn đã gần như tiếp cận với Vấn Đỉnh.
 
Toàn thân Huyền Vũ sụp đổ, bộ áo giáp đen trên người đàn ông vạm vỡ ở phía trong vỡ vụn ra, phun ra một ngụm tiên huyết, đạp đạp mấy bước lùi về phía sau, thân hình nhoáng lên một cái quỳ gối xuống trên mặt đất thở dốc.
 
- Thần thông yêu lực có chỗ hơn người!
 
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ kia một cái. Nếu là tu sĩ, mặc dù dưới một chỉ này mặc dù không chết nhưng tu vi cũng sẽ bị tụt xuống, không như người đàn ông vạm vỡ này, tuy thoạt nhìn thương thế có vẻ nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng gì đến căn cơ.
 
Tay phải Vương Lâm hướng về phía sau chộp cách không một cái, thân mình Tư Mã Viêm lập tức bay tới, bị hắn túm lấy ngực.
 
- Tùy tùng của ta ở đâu?
 
Thanh âm Vương Lâm như làn gió rét buốt giữa mùa đông thổi vào trong tai Tư Mã Viêm.
 
Tư Mã Viêm thân mình run lên, âm thanh từ Vương Lâm xâm nhập vào trong tai khiến hắn có cảm giác như đang cởi hết quần áo nhảy vào một hố băng.
 
- Sau khi ngươi đi nửa năm, hai người hắn liền mất tích. Ta cũng không biết bọn họ ở nơi nào.
 
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tư Mã Viêm, không nói thêm những lời vô nghĩa với người này, song chỉ trên tay trái thành kiếm điềm nhiên công kích tại mi tâm của người này, sưu hồn thuật lại được Vương Lâm một lần nữa thi triển.
 
Tư Mã Viêm thân mình kịch liệt co dúm lại, tiên huyết từ thất khiếu chảy ra, nhất là hai mắt lồi hẳn ra ngoài, giống như chuẩn bị nổ bung ra.
 
Thần thức của Vương Lâm không ngừng tìm tòi trong đầu Tư Mã Viêm. Ký ức hơn một năm qua của Tư Mã Viêm không một mảy may giấu diếm hiện ra trước mắt Vương Lâm
 
Hắn đi được nửa năm thì hai người Thập Tam và Hổ Bào đã xảy ra tranh chấp. Hổ Bào có quan điểm không tiếp tục chờ đợi mà chuẩn bị rời khỏi quân doanh trở lại bộ lạc. Thập Tam thì kiên quyết ở lại chỗ này chờ Vương Lâm trở về Cuối cùng Hổ Bào cũng rời khỏi, chẳng qua hắn rời khỏi cũng không thành công. Tư Mã Viêm ra tay, dễ dàng bắt Hổ Bào, lấy lý do vi phạm quân quy liền phế bỏ tu vi toàn thân, ném vào hắc lao. Hổ Bào đi vào hắc lao sau ba tháng bỗng nhiên mất tích một cách thần bí.
 
Thủ vệ của hắc lao cực kỳ nghiêm ngặt, dù chính Tư Mã Viêm cũng không hiểu Hổ Bào mất tích như thế nào.
 
Về phần Thập Tam, tại thời điểm Tư Mã Viêm xuất thủ bắt Hổ Bào, hắn hết sức tương trợ Hổ Bào. Nhưng cuối cùng cũng không địch lại, bị Tư Mã Viêm bóp nát gân cốt toàn thân, bản thân cũng bị ném vào hắc lao, nhưng lại gặp Đô thống Tần Lâm nhìn thấy, trước khi hắn chết liền mang hắn đi.
 
Cảnh tượng trong trí nhớ này hiện ra trước mắt Vương Lâm, trong mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo, giận dữ quá rồi cười rộ lên, liên tục nói ra bốn chữ:
 
- Tốt, có cá tính!
 
Vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn càng lúc càng đậm, nhìn hai mắt căng phồng đang cố cầu cứu của Tư Mã Viêm, Sát Lục Tiên quyết trong nháy mắt lưu chuyển, bằng mắt thường tất cả mọi người có thể thấy được tốc độ héo rũ của thân thể.
 
Sau một hơi thở, thân mình Tư Mã Viêm phanh một cái rồi tan rã, hóa thành một khối huyết nhục bắn ra bốn phía, cùng lúc đó một tia khí xám từ huyết nhục phiêu tán ra, nháy mắt ngưng tụ ở bên trong khe hở tay phải của Vương Lâm.
 
Sát Lục Tiên quyết rất khó luyện hóa được, lúc này đây lại là ở dưới lửa giận của Vương Lâm đem toàn thân công phu của Tư Mã Viêm luyện hóa.
 
Giết Tư Mã Viêm, Vương Lâm nhìn về tên đại hán mặc áo giáp đang ở cách đó không xa, ở trong trí nhớ Tư Mã Viêm đúng người này chính là Tần Lâm người mang Thập Tam trước khi chết đi.
 
Bước chân Vương Lâm tiến lên một bước, một bước này liền đã đến trước mặt người đàn ông vạm vỡ kia, lạnh lùng nói:
 
- Thập Tam đâu?
 
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm, hắn trầm tư hồi lâu rồi nói:
 
- Ngươi nói tới người man rợ mà nửa năm trước bị Tư Mã Viêm đánh tàn phế. Nếu là hắn, như vậy ngươi tìm ta cũng vô dụng.
 
Đại nhân Yêu Tướng nhiều năm trước đã hạ lệnh xuống, tìm kiếm một ít người có đủ cường độ về thân thể. Gã man rợ kia yêu khí trên toàn thân đều gắn kết lại trên thân thể, lại sử dụng một loại phương thức luyện thể kỳ dị. Cường độ thân thể này phù hợp với yêu cầu của Đại nhân Yêu Tướng. Ta nhìn thấy gã man rợ kia, vì điều này mà chữa thương cho hắn rồi sau đó dâng tặng cho đại nhân Yêu Tướng.
 
- Vương Thống Lĩnh, ngươi nếu có bản lĩnh không cần khoe khoang với ta ở nơi này. Ngươi có dám đi tìm đại nhân Yêu Tướng mà đòi công lý? Ngươi yên tâm, những việc liên quan đến đại nhân Yêu Tướng ta không bao giờ nói dối!
 
Người đàn ông vạm vỡ nhìn Vương Lâm cười lạnh nói.
 
- Ngươi cứu Thập Tam rồi lại đem hắn dâng lên Yêu Tướng, ngươi cũng có công có tội vì thế ta sẽ không giết ngươi.
 
Thần sắc Vương Lâm âm trầm, thân mình tiến về phía trước một bước, cả người lập tức hóa thành một luồng khói xanh phiêu lãng hướng về phía chân trời, thẳng tiến đến nơi ở của Yêu Tướng, cung điện nơi trung tâm Cổ Yêu Thành.
 
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen nói chuyện nguyên bản không có một chút dè chừng nào. Hắn đã bại dưới tay Vương Lâm thì cũng không tính toán để sống tiếp, nay nghe lời nói như vậy nhất thời cũng ngẩn ra.
 
Ngẩng đầu nhìn đến làn khói xanh do Vương Lâm biến ảo thành, hắn do dự một chút nói:
 
- Yêu Tướng đại nhân nửa năm trước bế quan, hết thảy các truyền tống trận đều bị phong kín. Ngươi nếu muốn đi chỉ có thể xông thẳng vào cung. Đây là lời nói cuối cùng.
 
Hắn nói xong rồi ôm ngực hướng xa xa đi đến. Hắn bị thụ thương trầm trọng, cần phải trở lại tẩm cung bế quan chữa thương.
 
Vương Lâm trên đường đi hóa thành một ngọn khói xanh, ở giữa không trung thần thức tản ra, quét ra xung quanh một vòng. Bên trong Cổ Yêu Thành nhằm hướng đi đến chỗ ở của Yêu Tướng đều có các truyền tống trận đều nằm trong trạng thái bị đóng lại. Loại đóng kín này là từ bên trong khóa ra không có quan hệ gì đến trận pháp cấm chế, trừ khi Yêu Tướng ở phía trong mở ra còn không thì không thể truyền tống.
 
- Thập Tam và Hổ Bào là ta mang đến Cổ Yêu Thành này, và cũng làm hai người bọn hắn bị liên lụy.
 
Nội tâm Vương Lâm thầm than khẽ. Lúc trước hắn cũng không ngờ chính mình ngủ say ở trong động phủ kia, ngày tháng trôi qua, làm hại hai người Hổ Bào và Thập Tam.
 
- Việc của thế gian, có cái nên làm, có việc không nên làm. Người tu đạo là người cầu trường sinh, cầu thoát li khỏi chi phối của thiên mệnh, vốn phải tránh các rắc rối tai họa để chờ đón vận trời. Thập Tam, Hổ Bào hai người này cùng ta không thân cũng chẳng quen, vì hai người bọn hắn, ta xông vào sấm cung chống lại Yêu Tương, tương đương là hôm nay chống lại cả Thiên Yêu Quận.
 
Có câu quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, điểm này là bởi vì không đáng giá.
 
Nhưng Vương Lâm ta hành tẩu giữa trời đất, không cầu theo khuôn phép cũ để đón trời hướng đạo, chỉ cầu cả đời không thẹn với lương tâm. Ta không phải là quân tử, cũng không là tiểu nhân, càng không phải là người chân thành, cũng không phải là người dối trá. Chỉ có điều việc trong trời đất này, vì một cái chấp niệm bắt buộc phải làm.
 
Theo điểm này mà đánh giá, ta không thích hợp trở thành một người tu đạo.
 
Chỉ có điều, việc liên quan đến ta, thì ta cũng phải làm. Nếu không cứu Thập Tam, Vương Lâm một đời cầu đạo trở thành cầu đạo gì chứ?
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên không trung, tâm niệm đã định.
 
Từ quân doanh đến cung điện nơi ở của Yêu Tướng có sáu cửa, nếu không có truyền tống trận chỉ có thể một mạch xông qua từng cửa một tiến vào thì mới có thể vào trong.
 
Trong ngoài sáu cánh cửa này canh phòng cẩn ngặt, vả lại nơi đây có trận pháp bao phủ. Hết thảy các phép thuật thuấn di đều không thể thi triển.
 
Ở bên ngoài cửa thứ sáu bỗng hiện ra bóng dáng của Vương Lâm. Cửa thứ sáu trước mắt ước chừng cao mười trượng, bốn bức tường liên tiếp bao bên ngoài, ánh sáng của trận pháp cấm chế lóe ra không ngừng ra bên ngoài.
 
Vương Lâm vừa mới hiện thân ra, liền có tiếng quát hỏi từ thủ vệ của cánh cửa truyền đến.
 
- Người mới tới dừng lại, nhanh chóng rời đi, nếu là bước tới nửa bước liền giết không tha!
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn đến, trong mắt hắn một màu lạnh giá. Hắn thở sâu, vỗ nhẹ trên túi trữ vật lập tức tiên kiếm bay ra lơ lửng trước người, bên trong lại truyền ra tiếng gầm rú liên tục của Hứa Lập Quốc.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...