Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Nghịch

Chương 494: Phá trận



Trường mâu phá không lao tới, giống như sấm sét từ chín tầng trời cao giáng xuống, trực tiếp đánh thẳng vào thanh ảnh do trận pháp tạo thành. Thanh ảnh kia trông mơ hồ, không rõ ngũ quan, chỉ có thể thấy hình dạnh như ẩn như hiện mà thôi.
 
Chỗ hai mắt của nó lúc này hiện lên vẻ kỳ dị. Nó giơ tay phải lên, không ngờ lại bắt quyết như tu sĩ, miệng mấp máy như đang đọc khẩu quyết.
 
Nhất thời những ánh sáng xanh trên cây cỏ, trên mặt đất bốn phía lập tức lóe lên. Cơ hồ trong nháy mắt, bốn phía đều tràn ngập ánh sáng xanh.
 
Những chuyện này đều diễn ra trong thời gian cực ngắn. Vương Lâm khi vừa thấy thanh ảnh lại có động tác giống tu sĩ, hai mắt sững lại, sau đó không quản tới trường mâu, thân thể lập tức lui lại phía sau hơn mười trượng.
 
Thân hình Vương Lâm còn đang lùi lại, trường mâu đã nhanh như chớp đánh thẳng tới thanh ảnh.
 
Cùng lúc này, trong mắt Vương Lâm lộ ra tia sáng kỳ dị. Hai tay hắn bắt quyết, thân thể sau khi lùi ra khỏi vị cốc, trong đầu liền hiện lên một đám cấm chế.
 
Tổ hợp cấm chế này lóe lên từng đạo phù văn tỏa ánh sáng kỳ dị. Những phù văn này hợp lại một chỗ, sau đó lại lập tức tản ra, rồi lại hợp lại.
 
Chẳng qua sau vài lần thì những phù văn cấm chế này liền tách ra mỗi nơi một cái.
 
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy những phù văn tách riêng ra này đã bao gồm mấy chục cấm chế giống nhau trong đó. Chuyện này liên tục diễn ra, cứ như là một vòng tròn luân hồi vậy.
 
Đối với Vương Lâm mà nói, thứ này là một kiểu tính toán.
 
Việc tính toán này thực ra ngay khi Vương Lâm thấy trận pháp thượng cổ này lần đầu tiên, khi khoanh chân ngồi xuống đã bắt đầu. Sở học của Vương Lâm cũng không phải cấm chế tầm thường mà là thượng cổ cấm chế của cổ thần năm xưa. Trên thực tế loại thủ pháp này đã ra đời từ thời kỳ cực xa xưa, cho dù là thượng cổ tu sĩ cũng chỉ nắm được chứ không sáng tạo thêm được.
 
- Năm mươi bảy cái rồi.vẫn phải tiếp tục!
 
Ánh mắt Vương Lâm sững lại.
 
Trường mâu do cấm khí tạo thành phóng tới thanh ảnh. Ngay khi thân thể Vương Lâm lui lại phía sau mấy trượng, trường mâu đã tới sát thanh ảnh trong vòng một trượng.
 
Tốc độ quá nhanh, mang theo tiếng kêu xé gió, sau đó đánh sâu vào bên trong thanh ảnh.
 
Trong nháy mắt, thanh ảnh nọ như bị gió mạnh thổi qua, tan nát.
 
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt khi nó tan nát, ánh sáng xanh đang tỏa ra khắp bốn phía đột nhiên tối sầm lại.
 
Nhưng ngay lập tức nó lại phát sáng chói lòa.
 
Bên trong phạm vị ngàn trượng ngoài sơn cốc, tất cả thứ ánh sáng xanh lúc này đều phát sáng chói mắt, dày đặc. Từng luồng ánh sáng lơ lửng bay lên. Chúng phát sáng và kết hợp lại với nhau.
 
Chuyện này dường như xảy ra ngay trong chớp mắt khi thanh ảnh kia tan nát, sau đó hoàn toàn biến mất. Biến hóa này xảy ra quá nhanh, căn bản không ai có thể kịp phản ứng.
 
Thậm chí với tốc độ của trường mâu cấm khí cũng chỉ bay ra được vài trượng mà thôi.
 
Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm đang lùi lại bỗng dưng mở to đôi mắt.
 
Lúc này trong đầu hắn vẫn đang tính toán liên tục, hơn nữa đã gần hoàn thành tính toán ra tổ hợp cấm chế. Tuy vậy hai mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn trận pháp.
 
Giờ phút này trong mắt hắn, trong phạm vi ngàn trượng bên trong trận pháp đã bị thanh quang dày đặc bao vây. Ở ngoài sơn cốc ngàn dặm đã hình thành một cái lồng bằng thanh quang thật lớn.
 
Thân thể Vương Lâm hiển nhiên đã bị cái lồng này vây lại.
 
Chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên. Lúc này không biết bao nhiêu luồng sáng đồng thời lóe lên không ngừng.
 
Dưới ánh sáng ấy, trường mâu do cấm khí tạo thành oanh một tiếng liền bị phân thành hai.
 
Trường mâu do cấm khi tuy bị hủy nhưng Vương Lâm không hề có vẻ đau lòng. Dù sao thì trường mâu này cũng chỉ là do cấm khí biến ảo ra mà thôi. Còn chuyện nó không thể phá vỡ trận pháp này thì Vương Lâm sớm đã tính trước. Trừ phi tìm đúng địa phương không có gì bảo vệ mà phóng trường mâu này thì may ra mới thể hiện được công kích cực mạnh của nó.
 
Vương Lâm sử dụng trường mâu này thực ra mục đích chính là để có thêm thời gian tính toán. Lúc này hắn đã tính gần xong, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn thành việc tính ra phương pháp phá trận.
 
Trường mâu do cấm khi tạo thành đã bị hủy, bốn xung quanh là lồng giam do thanh mang tạo nên. Vương Lâm bị nhốt trong đó nhưng thần sắc của hắn vẫn như thường, chẳng có nửa điểm hoảng hốt.
 
Những tính toán trong đầu hắn lại càng được đẩy nhanh.
 
Trong sơn cốc lúc này truyền ra tiếng cười lạnh của Âu Dương Hoa.
 
- Người từ bên ngoài tới. Trận pháp của tộc ta ngươi thấy thế nào? Ngươi bây giờ rời khỏi đây cũng không muốn. Chỉ cần tự cắt một tay một chân, lấy nguyên thần để ta hấp thu ba phần thì ta sẽ thả ngươi rời đi!
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn sơn cốc, trong mắt lúc này không ngờ lại lóe ra những hư ảnh của phù văn. Cuối cùng hư ảnh đó đột nhiên điên cuồng ngưng tụ trong mắt hắn.
 
- Thứ tám mươi ba! Đây đã là cực hạn rồi, hẳn là cũng đủ để phá vỡ trận này!
 
Trong một khắc cuối cùng, tính toán trong đầu Vương Lâm cũng đã có đáp án.
 
Giờ phút này trong hai mắt hắn tỏa ra ánh sáng như từ địa ngục đưa tới, khiến người ta nhìn vào mà nội tâm run rẩy. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào sơn cốc, giọng nói lạnh như băng:
 
- Càn rỡ, những lời ngông cuồng như vậy mà cũng dám nói!
 
Trong cốc lại truyền ra tiếng cười điên cuồng của Âu Dương Hoa:
 
- Đã thế lão phu phải xem ai mới là kẻ càn rỡ! Thanh ảnh, bắt rồi giết hắn đi!
 
Vừa dứt lời, quang võng hơn ngàn trượng trong nháy mắt liền thu lại phía sơn cốc, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chỉ còn cách Vương Lâm hơn mười trượng.
 
Thanh mang chỉ lóe lên một cái đã hoàn thành.
 
- Người từ bên ngoài tới, ngươi sẽ trở thành yêu ảnh thứ hai của sơn cốc chúng ta!
 
Âm thanh của Âu Dương Hoa truyền ra từ trong sơn cốc đầy vẻ tàn nhẫn.
 
Thân thể Vương Lâm cũng không động đậy, nhưng trong hai mắt liền hiện lên một đạo phù văn kỳ dị. Những luồng ánh sáng quỷ dị từ trong phù văn phát ra. Mỗi đạo phù văn đều lập lòe đầy yêu dị.
 
Đồng thời phù văn trong mắt Vương Lâm tỏa ra, hướng về bốn phía đánh tới.
 
Đạo phù văn thứ nhất tỏa ra ánh sáng yêu dị, trực tiếp từ trong mắt Vương Lâm lóe ra, rơi vào khoảng không hóa thành từng đợt sóng lăn tăn, trong chớp mắt liền biến mất.
 
Nhưng thanh mang từ xa đang điên cuồng tiến lại, những nơi nó đi qua hết thảy mọi sinh vật đều héo rũ toàn bộ. Dường như thanh quang này có thể thôn phệ vạn vật vậy. Nó từ ngoài hướng vào trung tâm, phạm vi ngày càng nhỏ lại. Đồng thời khí tức của nó phát ra càng lúc này mạnh.
 
Chỉ một lát sau, thanh mang lóe lên, đã tới chỉ còn cách Vương Lâm ba trượng.
 
Chẳng qua chính vào lúc này, một phù văn cấm chế đầy đủ từ trong mắt Vương Lâm lóe ra, tan vào hư vô, tạo thành những đạo sóng gợn, va chạm với thanh mang.
 
Chẳng có âm thanh kinh thiên động địa gì vang lên, nhưng chỉ thấy thanh võng bốn phía đang điên cuồng co lại lập tức.
 
Truyền ra những tiếng xèo xèo, xu thế thu lại cũng tự dưng chậm hẳn.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Lúc này mười cái phù văn cấm chế đầy đủ đột nhiên xuất hiện, trực tiếp hóa thành hư vô, tạo ra những đợt sóng gợn, tản ra khắp nơi.
 
Thanh võng đang chậm lại lúc này vang lên tiếng xèo xèo càng kịch liệt. Lúc này những vết nứt đột nhiên xuất hiện, răng rắc lan ra khắp thanh võng.
 
- Ba mươi đạo cấm chế tổ hợp!
 
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Lúc này ba mươi đạo cấm chế tổ hợp từ trong mắt Vương Lâm hiện lên, tan vào trong không khí.
 
Thanh võng bên ngoài ba trượng lập tức tan tành, hóa thành những điểm sang màu xanh, trông giống như một bầu trời đầy sao, cực kỳ đẹp mắt.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, nhìn về phía sơn cốc. Lúc này trong mắt hắn lóe lên những tổ hợp cấm chế phù văn yêu dị!
 
Lập tức hơn bốn mươi tổ hợp cấm chế thoáng hiện lên.
 
Tay phải Vương Lâm điểm vào hư không trước mặt một cái, ánh mặt lạnh như băng. Tổ hợp cấm chế vừa thoáng hiện ra lập tức nhoáng lên, toàn bộ nhằm hướng sơn cốc đánh tới, dung nhập với tổ hợp cấm chế đầy đủ trong không trung, hóa thành một đạo sóng gợn.
 
Đến giờ tổng cộng đã có tám mươi ba tổ hợp cấm chế được đánh ra. Đây là kết quả do Vương Lâm sau một thời gian dài quan sát trận pháp nọ mới nghĩ được biện pháp phá giải.
 
Trên cả sơn cốc trong chớp mắt lập tức hiện lên một lượng lớn thanh mang. Thanh mang này toàn bộ đều từ trong sơn cốc tỏa ra.
 
Chẳng qua thanh mang vừa xuất hiện trong nháy mắt đã bị những phù văn cấm chế kia lóe lên trên đó. Mỗi một lần phù văn lóe lên là lại có một lượng lớn thanh mang vô thanh vô tức ảm đạm đi, sau đó biến mất.
 
Ánh mắt Vương Lâm như điện, bước lên hướng về sơn cốc đi tới.
 
Theo bước chân của hắn, càng có nhiều thanh mang trong sơn cốc gào thét lao ra. Chúng tụ lại một chỗ, hình thành một cột sáng màu xanh lớn cỡ mấy trượng, điên cuồng lao ra, ầm ầm đánh thẳng về phía Vương Lâm!
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, bước chân không hề dừng lại, vẫn điềm tĩnh bước tới.
 
Cột sáng màu xanh ầm ầm đánh ra nhưng khi còn cách Vương Lâm hơn mười bước chân liền bị những đạo phù văn cấm chế hiện lên cản lại.
 
Cột sáng này liền lập tức ảm đạm đi, sau đó bị đánh tan nát một phần. Vương Lâm vẫn bước tiếp, từng bước đi về phía sơn cốc.
 
Cột sáng màu xanh cùng với bước chân của Vương Lâm liên tiếp lùi lại, không ngừng bị đánh tan dần.
 
Khi Vương Lâm chỉ còn cách sơn cốc hơn mười bước thì thanh quang đã hoàn toàn tiêu tan. Cùng lúc đó, cả sơn cốc bỗng nhiên chấn động, lực lượng bảo vệ bên ngoài đó điên cuồng tiêu tán.
 
- Thượng tiên lưu tình, lưu tình. Âu Dương Hoa biết sai rồi!
 
Tiếng nói của Âu Dương Hoa từ phía trong sơn cốc truyền ra.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...