Tiên Nghịch
Chương 257: Vinh dự
Những chuyện như thế này, tại các nước tu chân khác cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng cho dù có thì cũng chỉ giữ một cách bí mật. Còn ở Tuyết Vực quốc thì cái chuyện như thế này lại hết sức bình thường. Theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ thì chuyện như hắn và đệ tử ở Tuyết Vực quốc có rất nhiều. Việc này đã trở thành một chuyện mà tất cả mọi người đều biết, hơn nữa cũng chẳng có người nào để ý đến. Trong ký ức của người đó thì cũng từng có ác ý với vị Thiên Chi kiều nữ Hồng Điệp kia. Nếu không phải có người khác thì chỉ sợ rằng nàng ta cũng phải phụng dưỡng sư phụ.
Đối với những chuyện như thế này, Vương Lâm cũng chỉ còn cách cười khổ, ấn tượng đối với Tuyết Vực quốc lại càng thêm xấu.
Về phần nam tử trước mắt, thoáng nhìn thì tuổi hắn cũng không còn trẻ, nhưng đứng ở vị trí thứ hai. Ngày thường thì vẫn tỏ ra kính sợ đối với sư phụ, nhưng vẫn thầm ghen ghét đối với chuyện của sư phụ với tam sư muội. Việc này, Vương Lâm từ trong ký ức của tu sĩ Kết Đan mà biết được hết.
Nguyên bản, hắn định chuẩn bị sắp tới, tìm một cơ hội phái tên đệ tử đó ra ngoài cho bớt phiền toái.
- Có Băng phôi mới hay chưa? - Vương Lâm chắp tay sau lưng, nói một cách chậm rãi. Băng phôi là cách gọi của tu sĩ Tuyết Vực đối với băng điêu.
Tên nhị đệ tử vội vàng cung kính nói:
- Sư phụ! Vừa mới đưa đến hai cái Tuyết Tiên Băng phôi.
Vương Lâm gật nhẹ đầu, nói:
- Lấy ra đây để vi sư xem thủ pháp của hai ngươi có tiến bộ không? - Vương Lâm nắm được ký ức nên đối với phương pháp chế tạo khôi lỗi bằng Băng điêu cũng biết rất rõ. Chỉ có điều, phương pháp này liên quan đến một loại công pháp đặc biệt của tu sĩ Tuyết Vực có tên là Băng Thanh quyết. Vương Lâm xem qua thì thấy loại pháp quyết đó có chút tinh diệu.
Lúc tu sĩ Tuyết Vực thổ nạp, hấp thu không chỉ linh khí trong thiên địa mà còn có cả hàn khí của băng tuyết. Sau khi hấp thu loại hàn khí đó, thể chất dần dần thay đổi. Nó có thể khiến cho tu sĩ Nguyên Anh khi để Nguyên anh ly thể liền hóa thân thành một người tuyết khổng lồ.
Chỉ có điều, loại công pháp này cũng có quy định về cấp bậc. Vị tu sĩ do Vương Lâm biến thành mới chỉ học được có bốn tầng khẩu quyết đầu. Cái này cũng là do vị thúc thúc trong tộc của hắn lén cho. Nếu không, ngay cả bốn tầng công pháp đầu cũng đừng có mơ đến.
Tên nhị đệ tử vội vàng vâng dạ. Hắn vỗ vào túi trữ vật, nhất thời hai khối băng điêu cao hơn ba trượng xuất hiện trên mặt đất. Băng điêu có hình một con vật đầu chim, mình thú. Thoáng nhìn có vẻ dữ tợn.
Trong một năm Vương Lâm du lịch nên cũng biết hình tượng băng điêu chính là một trong số Tuyết Tiên thủ hộ thú của Tuyết Vực quốc.
Ánh mắt nhị đệ tử tập trung, khoanh chân ngồi xuống. Sau đó, tay trái bắt quyết, nhanh chóng thay đổi. Cuối cùng, một dòng tuyết màu đen xuất hiện. Cùng lúc đó, hắn cắn đầu ngón tay phải rồi hớt một ít tuyết rồi sau đó đặt ngón tay lên băng điêu.
Nhất thời, một làn khí đen từ đầu ngón tay hắn nhanh chóng tràn vào trong băng điều hình thành một thứ gì đó giống như kinh mạch. Trán của tên nhị đệ tử đầy mồ hôi. Hắn hít một hơi thật sâu, tay phải lại một lần nữa hớt lấy một chút tuyết đen, sau đó lại đặt lên trên băng điêu. Nhất thời, kinh mạch bên trong băng điêu lại tăng thêm một cái.
Lúc này, đám tuyết trong tay trái của tên nhị đệ tử đột nhiên biến mất. Sắc mặt hắn tại nhợt, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại hiểu được. Theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ thì một Tuyết Tiên băng điêu cần phải có chín đường kinh mạch mới có thể hoàn thành bước đầu tiên. Hắn đang suy nghĩ thì nữ đệ tử chợt bước tới, trong mắt có một chút quyến rũ, nhỏ giọng nói:
- Sư tôn! Đã mấy ngày người chưa giải đáp vấn đề cho đệ tử. Hôm nay, tu vi của đệ tử lại xuất hiện biến cố. Tối nay mong được sư tôn chỉ điểm.
Vương Lâm đang suy nghĩ tới tác dụng của tuyết kinh mạch trong cơ thể băng điêu, chợt nghe thấy nữ tử nói vậy liền gật đầu, nói:
- Nói đi. Có biến cố gì?
Vị nữ đệ tử hơi ngẩn người, đưa mắt nhìn xung quanh. Nhất thời, khuôn mặt nàng đỏ bừng, dịu dàng nói:
- Sư tôn! Ở đây nói hả?
Vương Lâm gật đầu. Nhưng ngay lập tức, hắn sực nhớ ra trong ký ức của tên tu sĩ Kết Đan, một khi nữ đệ tử nói thế thì có một ý nghĩa khác. Nghĩ tới đây, hắn đang định mở miệng thì không ngỡ nữ đệ tử mặt đỏ bừng, liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi vỗ vào người. Quần áo của nàng lập tức rơi xuống hơn một nửa.
Vương Lâm nhướng mày, vung tay lên một cái. Quần áo của nữ tử lại trở lại như bình thường. Sắc mặt hắn lạnh dần, liếc nhìn nàng một cái.
Nữ tử thấy vậy liền rùng mình. Nét mặt nàng tái nhợt, vội vàng quỳ trên mặt đất. Một lúc sau mới cẩn thận đứng lên. Tâm lý của nàng đang khủng hoảng, không biết sư tôn định làm thế nào.
Lúc này, nhị đệ tử điều tức xong. Sau khi mở mắt liếc nhìn nàng một cái, nhưng vẫn im lặng. Tay trái của hắn lại tiếp tục bắt quyết, ngưng xuất tuyết đen, bắt đầu chết tạo tuyết kinh mạch.
Chín đường kinh mạch, tên nhị đệ tử phải dùng tới mấy canh giờ mới tạo ra được hết. Trong đó, phần lớn thời gian, người này đều sử dụng để hồi phục.
Bởi vậy có thể thấy, chế tạo băng điêu đối với hắn là một cái gánh nặng không nhỏ.
Sau khi tạo xong chính đường kinh mạch, tên nhị đệ tử hít một hơi thật sâu rồi quỳ gối trước băng điêu, nét mặt tái nhợt. Sau khi thì thào cầu khấn một lúc, hắn liền cắn răng, giơ tay phải đặt lên vị trí chín đường kinh mạch tập trung.
Ngay lập tức, tên nhị đệ tử miệng phun máu tươi, bay ra hơn mười trượng ngã một cái đánh huỵch trên mặt đất. Về phần băng điêu ngoài chín đường kinh mạch đang giống như linh xà chuyển động một cách nhanh chóng bên trong. Cuối cùng, hai đường tuyết kinh mạch va chạm với nhau phát ra một tiếng nổ. Cả bức băng điều liền hóa thành một đám băng.
Sắc mặt tên nhị đệ tử tái nhợt, xấu hổ nói nhỏ:
- Đệ tử lại thất bại.
Vương Lâm không để ý đến người đó. Hai mắt hắn chớp chớp, trầm ngâm một chút. Trong đầu hắn đang kết hợp trí nhớ của tu sĩ Kết Đan mà từ từ hiểu ra điểm quan trọng để tạo ra khôi lỗi bằng băng điêu.
Đúng lúc này, Vương Lâm chợt ngẩng đầu nhìn ra xa. Chỉ thấy một đạo kiếm quang đang lao tới rất nhanh.
Bên trong kiếm quang có một người thanh niên, tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm, quần áo đẹp đẽ. Tuy nói quần áo của hắn so với tu sĩ của quốc gia có điểm khác biệt, nhưng cũng chỉ khác một chút mà thôi. Tam đệ tử đứng bên cạnh là một nữ tử. Hai mắt nàng sáng lên, thở nhẹ ra, nói:
- Đại sư huynh đã trở về.
Còn tên nhị đệ tử cách đó hơn mười trượng trong ánh mắt chợt lóe lên một chút gì đó âm trầm nhưng ngay lập tức lại thay bằng thái độ mừng rỡ.
Vương Lâm căn cứ vào trí nhớ của vị Kết Đan kỳ tu sĩ có thể thấy người đó có chút hài lòng đối với đại đệ tử. Hơn nữa, người đó cùng với tu sĩ Kết Đan kỳ ít nhất cũng có một chút quan hệ huyết thống.
Tên đại để tử cũng có thể coi như là một nhân vật thiên tài. Hắn chỉ cần chưa tới trăm năm đã đạt tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, chỉ còn có một chút nữa là Kết Đan. Nhưng theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ thì cái mà hắn yêu thích nhất ở tên đại đệ tử chính là tướng mạo của hắn. Tu sĩ Kết Đan kỳ định cho người này song tu cùng với một vị nữ đệ tử của một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ. Nhờ đó mà giúp cho hai bên trở thành liên minh.
Chuyện đó, Vương Lâm cũng chỉ lướt qua mà không chú ý. Lúc này, kiếm quang đã tới gần. Sau khi tới trước Băng Tuyết tháp, đại đệ tử liền vén vạt áo, quỳ xuống mặt đất, cao giọng nói:
- Đệ tử tham kiến sư phụ. Đệ tử may mắn đã không làm nhục mệnh, tìm được nơi ẩn thân của dư nghiệt.
Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường. Trong lòng hắn sức nhớ ra. Bởi trong ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có nói tới việc này. Đại đệ tử xuất môn là bởi vì mấy ngày gần đây có người nói đã gặp phải một người thần bí. Vì vậy mà tu sĩ Kết Đan kỳ liền phái đại đệ tử đi dò xét.
Loại chuyện này trong mấy năm qua cũng không phải là không xuất hiện bao giờ. Dư nghiệt của tứ phái cho dù tu vi có cao tới đâu thì bị băng tuyết mấy năm qua bào mòn cũng đã bị tổn thương.
Tuy nói như vậy, nhưng cũng không thể coi thường. Vì vậy mà khi gặp phải chuyện đó tất cả đều báo về Băng Tuyết thần điện để cho thần điện phái người tới xử lý.
Loại chuyện này đối với thần điện hết sức quan tâm. Gần như hôm nay báo thì ngày mai lập tức có người đến.
Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ một chút, ánh mắt bình tĩnh, mở miệng, nói:
- Dẫn đường.
Đại đệ tử ngẩn người. Trong quá khứ, khi gặp phải chuyện này, sư tôn chưa bao giờ tự mình mạo hiểm. Nhưng hắn cũng chẳng hỏi nhiều, vì vậy vội vàng gật đầu đứng dậy dẫn đường.
Nhị đệ tử và Tam đệ tử đưa mắt nhìn nhau. Sau khi do dự một chút, cả hai cũng đi theo. Dù sao thì sư tôn đã tự mình xuất mã. Nếu bọn họ không đi, không chừng sau này sẽ có rắc rối. Vì vậy mà cả hai đều cố gắng bám theo phía sau Vương Lâm.
Bốn người hóa thành bốn đạo kiếm quang mà bay đi.
Mất một khoảng thời gian không lâu, đại đệ tử liền dừng lại, chỉ vào một ngọn núi toàn băng tuyết, nói:
- Đệ tử tận mắt thấy người nọ biến mất ở đây. Chắc chắn là dưới ngọn núi có một chỗ để bọn họ ẩn nấp.
Thần thức của Vương Lâm đảo qua. Sắc mặt của hắn vẫn như thường, nhưng hai mắt lại hết sức tập trung.
- Ba người các ngươi ở lại đây. - Nói xong, Vương Lâm liền bay về phía trước.
Thần thức của hắn đã phát hiện phía dưới ngọn núi có một đạo cấm chế. Bên ngoài cấm chế có hai đạo thần thức dao động. Một đạo mới chỉ có đạt tới Kết Đan kỳ mà thôi. Còn một người khác thì có chút cổ quái, lúc thì Kết Đan mà lúc thì lại là Nguyên Anh. Thậm chí có đôi khi còn dao động giống như Hóa Thần kỳ.
Loại hiện tượng này chỉ có một sự giải thích đó chính là thần thức của người này đang ở bên bờ tán công. Vì thế mà mới khiến cho tu vi có phần hỗn loạn.
Vương Lâm hạ xuống trên ngọn núi. Sau đó, ngay lập tức toàn thân hắn chìm xuống, nhanh chóng lao về phía cấm chế.
Thoáng cái, hắn đã tới được bên cấm chế. Chỉ cần là cấm chế thì Vương Lâm chẳng có gì phải lo ngại. Hắn liếc mắt một cái liền có ngay một ý định đối với cấm chế. Tay phải hắn huy động đánh ra một vòng tròn ánh sáng cấm chế. Nhất thời, hai cái cấm chế liền dung hợp với nhau.
Vương Lâm thong dong bước qua cấm chế chui vào bên trong. Khi hắn vừa mới tiến vào đã thấy trước mặt có ánh sáng của phi kiếm lóe lên. Hơn mười đạo kiếm khí do phi kiếm hóa thành nhanh chóng lao đến.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Hắn giơ tay phải, tùy ý điểm một cái, nói nhỏ:
- Sinh.
Thiên đạo Luân Hồi, sinh tử thay đổi liên miên, dưới một cái điểm của Vương Lâm chợt ngưng tụ trên ngón tay của hắn. Một cái điểm đó nhìn hết sức nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa thiên đạo. Nó giống như một chỉ của tiên nhân nhìn thì rất hời hợt nhưng lại ẩn chứa huyền cơ.
Một tiếng thét kinh hãi từ trong kiếm quang phát ra. Phi kiếm của mọi người thoát khỏi sự không chế, cứ thế quay vòng vòng xung quanh đầu ngón tay của Vương Lâm.
Trên thân kiếm thậm chí còn xuất hiện một tia ánh sáng. Trong cái ánh sáng đó, phi kiếm như sống lại. Linh lực từ trên phi kiếm tỏa ra còn mạnh gấp mấy lần vừa rồi.
Chỉ có điều, thần thức bên trên phi kiếm lại bị Thiên Đạo chi uy xóa mất.
Ánh mắt kỳ dị của Vương Lâm nhìn về phía một người cách đó không xa. Vào lúc này, người đó đang trợn mắt, há mồm mà không nói nên lời.
Phía sau người thanh niên có một cái giường bằng băng. Một lão nhân đang khoanh chân ngồi trên đó. Hai mắt người đó nhắm nghiền, khuôn mặt thay đổi lúc xanh lúc hồng.
Vương Lâm búng nhẹ ngón tay một cái. Nhất thời, hơn mười thanh phi kiếm lập tức dừng lại cùng rời xuống đất, vang lên những tiếng kiếm ngân. Lúc này, người thanh niên mới tỉnh táo. Ánh mắt lộ vẻ bi phẫn, hai tay nắm chặt, lớn tiếng nói:
- Các ngươi hủy nhà của ta, bây giờ lại còn đuổi tận tới đây. Chẳng lẽ phải giết chết mới chịu buông tha hay sao? Cho dù hôm nay các ngươi giết chết chúng ta thì cũng có một ngày có người tới diệt Tuyết Vực quốc của các ngươi.
Thanh âm của người đó lộ rõ một sự oán hận tới tận xương, tận tủy. Vương Lâm liếc nhìn thanh niên một cái rồi quan sát lão nhân phía sau. Người thanh niên lập tức di chuyển, ngăn cản ánh mắt của Vương Lâm. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền quỳ gối xuống đất, cắn chặt môi. Máu tươi trên môi chảy ra, khiến cho hắn nói một cách khổ sở:
- Đừng giết sư phụ ta. Giết ta đi. Ta là thiếu môn chủ của Thủy Mặc môn. Ngươi bắt ta trở về nhất định sẽ lập công. Chỉ cần ngươi bỏ qua cho sư phụ ta, ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi. Nếu không, ngươi chỉ có được thi thể của ta mà thôi.
Tuy ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng nét mặt hắn lại hơi thay đổi. Vương Lâm nhìn thanh niên một chút rồi lại nhìn lão nhân. Sau đó, hắn chậm rãi nói:
- Tại sao ngươi lại lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của sư phụ ngươi?
Người thanh niên trầm mạc không nói. Một lúc sau mới cố gắng mở miệng:
- Lão nhân gia nếu không bị liên lụy bởi ta thì đã có thể bỏ đi từ sớm. Tất cả đều tại ta. Vì cứu ta.
- Hoan nhi! Đứng lên đi. Người này không phải là tu sĩ của Tuyết Vực. - Lão nhan đang khoanh chân ngồi trên giường băng, liền chậm rãi mở hai mắt.
Người thanh niên ngẩn người, nét mặt lập tức vui mừng. Hắn vội vã đứng lên, nét mặt có một sự kích động, nói:
- Sư phụ! Người.người tỉnh lại rồi.
Vương Lâm liếc nhìn lão nhân một cái rồi ôm quyền nói:
- Vãn bối bái kiến tiền bối của Thủy Mặc môn.
Lão nhân ho khan vài tiếng, màu hồng trên mặt càng đậm. Vương Lâm nắm được ý cảnh sinh tử nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trên thân thể lão nhân có một làn tử khí. Hiển nhiên đã đến giới hạn.
Lão nhân ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm rồi chậm rãi nói:
- Tiểu hữu! Lão phu bị thương trên người nên không tiện đón tiếp. Mong thứ lỗi. Không biết tiểu hữu tới đây có chuyện gì?
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, nói:
- Chỗ tiền bối ẩn thân đã bị tu sĩ Tuyết Vực phát giác. Ngài hãy rời khỏi đây. - Nói xong, hắn suy nghĩ một chút rồi xuất từ trong túi trữ vật ra một lọ đan dược. Phất nhẹ tay một cái, đan dược chậm chậm bay về phía chiếc giường.
- Tiền bối bị thương quá nặng. Bình đan dược này không có tác dụng trị liệu nhưng có thể hóa giải đau nhức do tán công, giúp tiền bối có thể rời khỏi đây. Thiên hạ to lớn, chắc chắn sẽ có cơ hội khôi phục tu vi.
Lão mỉm cười, nhưng vẫn không để ý tới đan dược mà nói:
- Tiểu hữu! Mặc dù ta không biết ngươi là đệ tử phái nào. Nhưng ngươi cũng biết nếu lão phu muốn chạy thì năm đó đã bỏ đi rồi. Mặc dù, lão phu liều mạng thì vẫn có thể rời đi. Nhưng ngươi có biết tại sao ta lại không đi hay không?
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
- Bởi vì đây là nhà của ta. Ta sinh ở đây mà tử cũng ở đây. - Thanh âm của lão tuy nhỏ, nhưng vào lúc này là có một thứ uy thế gì đó tỏa ra từ trên người.
Vương Lâm liếc nhìn lão nhân một cái rồi không nói nữa. Hắn ôm quyền sau đó xoay người bỏ đi. Mục đích tới đây của hắn vốn không phải giết chóc mà là để giúp đỡ.
Dù sao thì hắn cũng ở Liên minh tứ phái cũng đã được hơn ba mươi năm, thậm chí còn tận mắt thấy việc tu sĩ Tuyết Vực xâm lấn. Tuy hắn không thể thay đổi sự thật. Nhưng trong phạm vi khả năng, nếu có thể giúp thì hắn sẽ giúp.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm xoay người rời đi. Lão nhân cúi đầu nhìn lọ đan dược, sau đó thở dài. Tay phải lão bất chợt vung lên, từ trong tay áo bay ra một cái quạt chỉ còn có hai cái lông.
- Tiểu hữu! Có cái này tặng ngươi để báo đáp việc tặng đan dược.
Sau khi Vương Lâm đón lấy cây quạt, nét mặt hắn chợt thay đổi. Hắn nhớ rất rõ đối với cái bảo vậy này. Năm đó Cửu Nhân sát trận của liên minh tứ phái, cái mà bạch y nữ tử sử dung chính là cây quạt này. Vương Lâm nhớ rõ sau khi nàng bỏ mình, cây quạt này được một vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ nhặt lấy.
Hắn xoay người nhìn kỹ lão nhân liền nhận ra ngay, người này đúng là vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ làm rung chuyển trời đất khi đó.
Nhưng bao nhiêu vinh dự của bản thân, bây giờ đã trở thành ký ức.
Vương Lâm rời đi mà trong lòng vô cùng phức tạp. Sau khi ra khỏi băng sơn, ba tên đệ tử đều không dám hỏi cứ yên lặng theo sau hắn. Sau khi Vương Lâm đi ra một lúc. Hai người một già, một trẻ từ trong băng sơn đi ra. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn về phía Vương Lâm biến mất rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tại khu vực biên giới, lão nhân đưa tay mở ra một cái thông đạo trên vòng sáng. Sau đó, lão đưa nửa bình dược cho thanh niên. Ánh măt từ ái, nhỏ giọng nói:
- Đi thôi! Sau này con phải tự dựa vào chính mình. Sư phụ không thể bảo hộ ngươi.
Ánh mắt thanh niên lộ vẻ bi ai, như muốn nói một cái gì đó nhưng lại bị lão nhân phất tay đẩy hắn ra ngoài vòng sáng. Sau đó, vòng sáng lại trở lại bình thường.
Thanh niên đứng ngoài vòng sáng, kinh ngạc nhìn sư phụ. Sau đó, hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, gào lên:
- Sư phụ.
Lão nhân cười ha hả rồi nuốt hết cả một nửa bình đan dược trong tay. Sau đó, hơi thở trên người lão không ngừng tăng lên. Vào lúc này, lão đã khôi phục lại tu vi đỉnh cao của bản thân. Nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Lão vung tay áo một cái. Thân thể chợt động lao vè một phía. Nơi đó đúng là Băng Tuyết thần điện.
Cho dù có chết thì cũng chết ở quê hương. Cho dù có chết cũng phải chết vì hộ quốc. Tất cả đều vì danh dự, vinh dự của bản thân, của quốc gia. Cho dù có là một ngọn lửa tàn thì cũng phải lóe sáng như ánh lửa của phượng hoàng.cho dù có bị gẫy cánh thì cũng phải được bay lượn trên trời cao.
Khép kín tâm hồn như vứt bỏ một cái thế giới trước đây. Tất cả những gì lúc trước giờ đây đã trở thành xa xôi. Trong cơn gió còn đâu nhưng tiếng kẻ địch than khóc sợ hãi. Tất cả chỉ còn một nỗi thê lương của chính bản thân mà thôi.
Khép lại tâm tồn như ngăn cách cả một khoảng không quá khứ huy hoàng, chỉ còn lại những lời ca tụng của hậu nhân.
Hôm qua ngâm thơ không có người đối đáp. Những lời nỉ non đã nói hết mà chẳng nghe thấy được nổi một tiếng đàn. Mở toang cánh cửa, ước mong được ôm vào lòng một chút ánh nắng ấm áp.
Giấc mộng hôm nay chỉ còn lại chút hy vọng xa vời.
Một người bình thường cũng muốn trong lòng không còn gì hối hận, đứng dưới đất trời bao la mà cảm nhận thiên địa.
Rộng mở tâm hồn giống như đón một cơn gió xuân ấm áp, làm cho con người bừng tỉnh.
Cho dù có là một ngọn lửa tàn thì cũng phải lóe sáng như ánh lửa của phượng hoàng.cho dù có bị gẫy cánh thì cũng phải được bay lượn trên trời cao.
Đối với những chuyện như thế này, Vương Lâm cũng chỉ còn cách cười khổ, ấn tượng đối với Tuyết Vực quốc lại càng thêm xấu.
Về phần nam tử trước mắt, thoáng nhìn thì tuổi hắn cũng không còn trẻ, nhưng đứng ở vị trí thứ hai. Ngày thường thì vẫn tỏ ra kính sợ đối với sư phụ, nhưng vẫn thầm ghen ghét đối với chuyện của sư phụ với tam sư muội. Việc này, Vương Lâm từ trong ký ức của tu sĩ Kết Đan mà biết được hết.
Nguyên bản, hắn định chuẩn bị sắp tới, tìm một cơ hội phái tên đệ tử đó ra ngoài cho bớt phiền toái.
- Có Băng phôi mới hay chưa? - Vương Lâm chắp tay sau lưng, nói một cách chậm rãi. Băng phôi là cách gọi của tu sĩ Tuyết Vực đối với băng điêu.
Tên nhị đệ tử vội vàng cung kính nói:
- Sư phụ! Vừa mới đưa đến hai cái Tuyết Tiên Băng phôi.
Vương Lâm gật nhẹ đầu, nói:
- Lấy ra đây để vi sư xem thủ pháp của hai ngươi có tiến bộ không? - Vương Lâm nắm được ký ức nên đối với phương pháp chế tạo khôi lỗi bằng Băng điêu cũng biết rất rõ. Chỉ có điều, phương pháp này liên quan đến một loại công pháp đặc biệt của tu sĩ Tuyết Vực có tên là Băng Thanh quyết. Vương Lâm xem qua thì thấy loại pháp quyết đó có chút tinh diệu.
Lúc tu sĩ Tuyết Vực thổ nạp, hấp thu không chỉ linh khí trong thiên địa mà còn có cả hàn khí của băng tuyết. Sau khi hấp thu loại hàn khí đó, thể chất dần dần thay đổi. Nó có thể khiến cho tu sĩ Nguyên Anh khi để Nguyên anh ly thể liền hóa thân thành một người tuyết khổng lồ.
Chỉ có điều, loại công pháp này cũng có quy định về cấp bậc. Vị tu sĩ do Vương Lâm biến thành mới chỉ học được có bốn tầng khẩu quyết đầu. Cái này cũng là do vị thúc thúc trong tộc của hắn lén cho. Nếu không, ngay cả bốn tầng công pháp đầu cũng đừng có mơ đến.
Tên nhị đệ tử vội vàng vâng dạ. Hắn vỗ vào túi trữ vật, nhất thời hai khối băng điêu cao hơn ba trượng xuất hiện trên mặt đất. Băng điêu có hình một con vật đầu chim, mình thú. Thoáng nhìn có vẻ dữ tợn.
Trong một năm Vương Lâm du lịch nên cũng biết hình tượng băng điêu chính là một trong số Tuyết Tiên thủ hộ thú của Tuyết Vực quốc.
Ánh mắt nhị đệ tử tập trung, khoanh chân ngồi xuống. Sau đó, tay trái bắt quyết, nhanh chóng thay đổi. Cuối cùng, một dòng tuyết màu đen xuất hiện. Cùng lúc đó, hắn cắn đầu ngón tay phải rồi hớt một ít tuyết rồi sau đó đặt ngón tay lên băng điêu.
Nhất thời, một làn khí đen từ đầu ngón tay hắn nhanh chóng tràn vào trong băng điều hình thành một thứ gì đó giống như kinh mạch. Trán của tên nhị đệ tử đầy mồ hôi. Hắn hít một hơi thật sâu, tay phải lại một lần nữa hớt lấy một chút tuyết đen, sau đó lại đặt lên trên băng điêu. Nhất thời, kinh mạch bên trong băng điêu lại tăng thêm một cái.
Lúc này, đám tuyết trong tay trái của tên nhị đệ tử đột nhiên biến mất. Sắc mặt hắn tại nhợt, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại hiểu được. Theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ thì một Tuyết Tiên băng điêu cần phải có chín đường kinh mạch mới có thể hoàn thành bước đầu tiên. Hắn đang suy nghĩ thì nữ đệ tử chợt bước tới, trong mắt có một chút quyến rũ, nhỏ giọng nói:
- Sư tôn! Đã mấy ngày người chưa giải đáp vấn đề cho đệ tử. Hôm nay, tu vi của đệ tử lại xuất hiện biến cố. Tối nay mong được sư tôn chỉ điểm.
Vương Lâm đang suy nghĩ tới tác dụng của tuyết kinh mạch trong cơ thể băng điêu, chợt nghe thấy nữ tử nói vậy liền gật đầu, nói:
- Nói đi. Có biến cố gì?
Vị nữ đệ tử hơi ngẩn người, đưa mắt nhìn xung quanh. Nhất thời, khuôn mặt nàng đỏ bừng, dịu dàng nói:
- Sư tôn! Ở đây nói hả?
Vương Lâm gật đầu. Nhưng ngay lập tức, hắn sực nhớ ra trong ký ức của tên tu sĩ Kết Đan, một khi nữ đệ tử nói thế thì có một ý nghĩa khác. Nghĩ tới đây, hắn đang định mở miệng thì không ngỡ nữ đệ tử mặt đỏ bừng, liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi vỗ vào người. Quần áo của nàng lập tức rơi xuống hơn một nửa.
Vương Lâm nhướng mày, vung tay lên một cái. Quần áo của nữ tử lại trở lại như bình thường. Sắc mặt hắn lạnh dần, liếc nhìn nàng một cái.
Nữ tử thấy vậy liền rùng mình. Nét mặt nàng tái nhợt, vội vàng quỳ trên mặt đất. Một lúc sau mới cẩn thận đứng lên. Tâm lý của nàng đang khủng hoảng, không biết sư tôn định làm thế nào.
Lúc này, nhị đệ tử điều tức xong. Sau khi mở mắt liếc nhìn nàng một cái, nhưng vẫn im lặng. Tay trái của hắn lại tiếp tục bắt quyết, ngưng xuất tuyết đen, bắt đầu chết tạo tuyết kinh mạch.
Chín đường kinh mạch, tên nhị đệ tử phải dùng tới mấy canh giờ mới tạo ra được hết. Trong đó, phần lớn thời gian, người này đều sử dụng để hồi phục.
Bởi vậy có thể thấy, chế tạo băng điêu đối với hắn là một cái gánh nặng không nhỏ.
Sau khi tạo xong chính đường kinh mạch, tên nhị đệ tử hít một hơi thật sâu rồi quỳ gối trước băng điêu, nét mặt tái nhợt. Sau khi thì thào cầu khấn một lúc, hắn liền cắn răng, giơ tay phải đặt lên vị trí chín đường kinh mạch tập trung.
Ngay lập tức, tên nhị đệ tử miệng phun máu tươi, bay ra hơn mười trượng ngã một cái đánh huỵch trên mặt đất. Về phần băng điêu ngoài chín đường kinh mạch đang giống như linh xà chuyển động một cách nhanh chóng bên trong. Cuối cùng, hai đường tuyết kinh mạch va chạm với nhau phát ra một tiếng nổ. Cả bức băng điều liền hóa thành một đám băng.
Sắc mặt tên nhị đệ tử tái nhợt, xấu hổ nói nhỏ:
- Đệ tử lại thất bại.
Vương Lâm không để ý đến người đó. Hai mắt hắn chớp chớp, trầm ngâm một chút. Trong đầu hắn đang kết hợp trí nhớ của tu sĩ Kết Đan mà từ từ hiểu ra điểm quan trọng để tạo ra khôi lỗi bằng băng điêu.
Đúng lúc này, Vương Lâm chợt ngẩng đầu nhìn ra xa. Chỉ thấy một đạo kiếm quang đang lao tới rất nhanh.
Bên trong kiếm quang có một người thanh niên, tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm, quần áo đẹp đẽ. Tuy nói quần áo của hắn so với tu sĩ của quốc gia có điểm khác biệt, nhưng cũng chỉ khác một chút mà thôi. Tam đệ tử đứng bên cạnh là một nữ tử. Hai mắt nàng sáng lên, thở nhẹ ra, nói:
- Đại sư huynh đã trở về.
Còn tên nhị đệ tử cách đó hơn mười trượng trong ánh mắt chợt lóe lên một chút gì đó âm trầm nhưng ngay lập tức lại thay bằng thái độ mừng rỡ.
Vương Lâm căn cứ vào trí nhớ của vị Kết Đan kỳ tu sĩ có thể thấy người đó có chút hài lòng đối với đại đệ tử. Hơn nữa, người đó cùng với tu sĩ Kết Đan kỳ ít nhất cũng có một chút quan hệ huyết thống.
Tên đại để tử cũng có thể coi như là một nhân vật thiên tài. Hắn chỉ cần chưa tới trăm năm đã đạt tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, chỉ còn có một chút nữa là Kết Đan. Nhưng theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ thì cái mà hắn yêu thích nhất ở tên đại đệ tử chính là tướng mạo của hắn. Tu sĩ Kết Đan kỳ định cho người này song tu cùng với một vị nữ đệ tử của một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ. Nhờ đó mà giúp cho hai bên trở thành liên minh.
Chuyện đó, Vương Lâm cũng chỉ lướt qua mà không chú ý. Lúc này, kiếm quang đã tới gần. Sau khi tới trước Băng Tuyết tháp, đại đệ tử liền vén vạt áo, quỳ xuống mặt đất, cao giọng nói:
- Đệ tử tham kiến sư phụ. Đệ tử may mắn đã không làm nhục mệnh, tìm được nơi ẩn thân của dư nghiệt.
Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường. Trong lòng hắn sức nhớ ra. Bởi trong ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có nói tới việc này. Đại đệ tử xuất môn là bởi vì mấy ngày gần đây có người nói đã gặp phải một người thần bí. Vì vậy mà tu sĩ Kết Đan kỳ liền phái đại đệ tử đi dò xét.
Loại chuyện này trong mấy năm qua cũng không phải là không xuất hiện bao giờ. Dư nghiệt của tứ phái cho dù tu vi có cao tới đâu thì bị băng tuyết mấy năm qua bào mòn cũng đã bị tổn thương.
Tuy nói như vậy, nhưng cũng không thể coi thường. Vì vậy mà khi gặp phải chuyện đó tất cả đều báo về Băng Tuyết thần điện để cho thần điện phái người tới xử lý.
Loại chuyện này đối với thần điện hết sức quan tâm. Gần như hôm nay báo thì ngày mai lập tức có người đến.
Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ một chút, ánh mắt bình tĩnh, mở miệng, nói:
- Dẫn đường.
Đại đệ tử ngẩn người. Trong quá khứ, khi gặp phải chuyện này, sư tôn chưa bao giờ tự mình mạo hiểm. Nhưng hắn cũng chẳng hỏi nhiều, vì vậy vội vàng gật đầu đứng dậy dẫn đường.
Nhị đệ tử và Tam đệ tử đưa mắt nhìn nhau. Sau khi do dự một chút, cả hai cũng đi theo. Dù sao thì sư tôn đã tự mình xuất mã. Nếu bọn họ không đi, không chừng sau này sẽ có rắc rối. Vì vậy mà cả hai đều cố gắng bám theo phía sau Vương Lâm.
Bốn người hóa thành bốn đạo kiếm quang mà bay đi.
Mất một khoảng thời gian không lâu, đại đệ tử liền dừng lại, chỉ vào một ngọn núi toàn băng tuyết, nói:
- Đệ tử tận mắt thấy người nọ biến mất ở đây. Chắc chắn là dưới ngọn núi có một chỗ để bọn họ ẩn nấp.
Thần thức của Vương Lâm đảo qua. Sắc mặt của hắn vẫn như thường, nhưng hai mắt lại hết sức tập trung.
- Ba người các ngươi ở lại đây. - Nói xong, Vương Lâm liền bay về phía trước.
Thần thức của hắn đã phát hiện phía dưới ngọn núi có một đạo cấm chế. Bên ngoài cấm chế có hai đạo thần thức dao động. Một đạo mới chỉ có đạt tới Kết Đan kỳ mà thôi. Còn một người khác thì có chút cổ quái, lúc thì Kết Đan mà lúc thì lại là Nguyên Anh. Thậm chí có đôi khi còn dao động giống như Hóa Thần kỳ.
Loại hiện tượng này chỉ có một sự giải thích đó chính là thần thức của người này đang ở bên bờ tán công. Vì thế mà mới khiến cho tu vi có phần hỗn loạn.
Vương Lâm hạ xuống trên ngọn núi. Sau đó, ngay lập tức toàn thân hắn chìm xuống, nhanh chóng lao về phía cấm chế.
Thoáng cái, hắn đã tới được bên cấm chế. Chỉ cần là cấm chế thì Vương Lâm chẳng có gì phải lo ngại. Hắn liếc mắt một cái liền có ngay một ý định đối với cấm chế. Tay phải hắn huy động đánh ra một vòng tròn ánh sáng cấm chế. Nhất thời, hai cái cấm chế liền dung hợp với nhau.
Vương Lâm thong dong bước qua cấm chế chui vào bên trong. Khi hắn vừa mới tiến vào đã thấy trước mặt có ánh sáng của phi kiếm lóe lên. Hơn mười đạo kiếm khí do phi kiếm hóa thành nhanh chóng lao đến.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Hắn giơ tay phải, tùy ý điểm một cái, nói nhỏ:
- Sinh.
Thiên đạo Luân Hồi, sinh tử thay đổi liên miên, dưới một cái điểm của Vương Lâm chợt ngưng tụ trên ngón tay của hắn. Một cái điểm đó nhìn hết sức nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa thiên đạo. Nó giống như một chỉ của tiên nhân nhìn thì rất hời hợt nhưng lại ẩn chứa huyền cơ.
Một tiếng thét kinh hãi từ trong kiếm quang phát ra. Phi kiếm của mọi người thoát khỏi sự không chế, cứ thế quay vòng vòng xung quanh đầu ngón tay của Vương Lâm.
Trên thân kiếm thậm chí còn xuất hiện một tia ánh sáng. Trong cái ánh sáng đó, phi kiếm như sống lại. Linh lực từ trên phi kiếm tỏa ra còn mạnh gấp mấy lần vừa rồi.
Chỉ có điều, thần thức bên trên phi kiếm lại bị Thiên Đạo chi uy xóa mất.
Ánh mắt kỳ dị của Vương Lâm nhìn về phía một người cách đó không xa. Vào lúc này, người đó đang trợn mắt, há mồm mà không nói nên lời.
Phía sau người thanh niên có một cái giường bằng băng. Một lão nhân đang khoanh chân ngồi trên đó. Hai mắt người đó nhắm nghiền, khuôn mặt thay đổi lúc xanh lúc hồng.
Vương Lâm búng nhẹ ngón tay một cái. Nhất thời, hơn mười thanh phi kiếm lập tức dừng lại cùng rời xuống đất, vang lên những tiếng kiếm ngân. Lúc này, người thanh niên mới tỉnh táo. Ánh mắt lộ vẻ bi phẫn, hai tay nắm chặt, lớn tiếng nói:
- Các ngươi hủy nhà của ta, bây giờ lại còn đuổi tận tới đây. Chẳng lẽ phải giết chết mới chịu buông tha hay sao? Cho dù hôm nay các ngươi giết chết chúng ta thì cũng có một ngày có người tới diệt Tuyết Vực quốc của các ngươi.
Thanh âm của người đó lộ rõ một sự oán hận tới tận xương, tận tủy. Vương Lâm liếc nhìn thanh niên một cái rồi quan sát lão nhân phía sau. Người thanh niên lập tức di chuyển, ngăn cản ánh mắt của Vương Lâm. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền quỳ gối xuống đất, cắn chặt môi. Máu tươi trên môi chảy ra, khiến cho hắn nói một cách khổ sở:
- Đừng giết sư phụ ta. Giết ta đi. Ta là thiếu môn chủ của Thủy Mặc môn. Ngươi bắt ta trở về nhất định sẽ lập công. Chỉ cần ngươi bỏ qua cho sư phụ ta, ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi. Nếu không, ngươi chỉ có được thi thể của ta mà thôi.
Tuy ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng nét mặt hắn lại hơi thay đổi. Vương Lâm nhìn thanh niên một chút rồi lại nhìn lão nhân. Sau đó, hắn chậm rãi nói:
- Tại sao ngươi lại lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của sư phụ ngươi?
Người thanh niên trầm mạc không nói. Một lúc sau mới cố gắng mở miệng:
- Lão nhân gia nếu không bị liên lụy bởi ta thì đã có thể bỏ đi từ sớm. Tất cả đều tại ta. Vì cứu ta.
- Hoan nhi! Đứng lên đi. Người này không phải là tu sĩ của Tuyết Vực. - Lão nhan đang khoanh chân ngồi trên giường băng, liền chậm rãi mở hai mắt.
Người thanh niên ngẩn người, nét mặt lập tức vui mừng. Hắn vội vã đứng lên, nét mặt có một sự kích động, nói:
- Sư phụ! Người.người tỉnh lại rồi.
Vương Lâm liếc nhìn lão nhân một cái rồi ôm quyền nói:
- Vãn bối bái kiến tiền bối của Thủy Mặc môn.
Lão nhân ho khan vài tiếng, màu hồng trên mặt càng đậm. Vương Lâm nắm được ý cảnh sinh tử nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trên thân thể lão nhân có một làn tử khí. Hiển nhiên đã đến giới hạn.
Lão nhân ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm rồi chậm rãi nói:
- Tiểu hữu! Lão phu bị thương trên người nên không tiện đón tiếp. Mong thứ lỗi. Không biết tiểu hữu tới đây có chuyện gì?
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, nói:
- Chỗ tiền bối ẩn thân đã bị tu sĩ Tuyết Vực phát giác. Ngài hãy rời khỏi đây. - Nói xong, hắn suy nghĩ một chút rồi xuất từ trong túi trữ vật ra một lọ đan dược. Phất nhẹ tay một cái, đan dược chậm chậm bay về phía chiếc giường.
- Tiền bối bị thương quá nặng. Bình đan dược này không có tác dụng trị liệu nhưng có thể hóa giải đau nhức do tán công, giúp tiền bối có thể rời khỏi đây. Thiên hạ to lớn, chắc chắn sẽ có cơ hội khôi phục tu vi.
Lão mỉm cười, nhưng vẫn không để ý tới đan dược mà nói:
- Tiểu hữu! Mặc dù ta không biết ngươi là đệ tử phái nào. Nhưng ngươi cũng biết nếu lão phu muốn chạy thì năm đó đã bỏ đi rồi. Mặc dù, lão phu liều mạng thì vẫn có thể rời đi. Nhưng ngươi có biết tại sao ta lại không đi hay không?
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
- Bởi vì đây là nhà của ta. Ta sinh ở đây mà tử cũng ở đây. - Thanh âm của lão tuy nhỏ, nhưng vào lúc này là có một thứ uy thế gì đó tỏa ra từ trên người.
Vương Lâm liếc nhìn lão nhân một cái rồi không nói nữa. Hắn ôm quyền sau đó xoay người bỏ đi. Mục đích tới đây của hắn vốn không phải giết chóc mà là để giúp đỡ.
Dù sao thì hắn cũng ở Liên minh tứ phái cũng đã được hơn ba mươi năm, thậm chí còn tận mắt thấy việc tu sĩ Tuyết Vực xâm lấn. Tuy hắn không thể thay đổi sự thật. Nhưng trong phạm vi khả năng, nếu có thể giúp thì hắn sẽ giúp.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm xoay người rời đi. Lão nhân cúi đầu nhìn lọ đan dược, sau đó thở dài. Tay phải lão bất chợt vung lên, từ trong tay áo bay ra một cái quạt chỉ còn có hai cái lông.
- Tiểu hữu! Có cái này tặng ngươi để báo đáp việc tặng đan dược.
Sau khi Vương Lâm đón lấy cây quạt, nét mặt hắn chợt thay đổi. Hắn nhớ rất rõ đối với cái bảo vậy này. Năm đó Cửu Nhân sát trận của liên minh tứ phái, cái mà bạch y nữ tử sử dung chính là cây quạt này. Vương Lâm nhớ rõ sau khi nàng bỏ mình, cây quạt này được một vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ nhặt lấy.
Hắn xoay người nhìn kỹ lão nhân liền nhận ra ngay, người này đúng là vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ làm rung chuyển trời đất khi đó.
Nhưng bao nhiêu vinh dự của bản thân, bây giờ đã trở thành ký ức.
Vương Lâm rời đi mà trong lòng vô cùng phức tạp. Sau khi ra khỏi băng sơn, ba tên đệ tử đều không dám hỏi cứ yên lặng theo sau hắn. Sau khi Vương Lâm đi ra một lúc. Hai người một già, một trẻ từ trong băng sơn đi ra. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn về phía Vương Lâm biến mất rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tại khu vực biên giới, lão nhân đưa tay mở ra một cái thông đạo trên vòng sáng. Sau đó, lão đưa nửa bình dược cho thanh niên. Ánh măt từ ái, nhỏ giọng nói:
- Đi thôi! Sau này con phải tự dựa vào chính mình. Sư phụ không thể bảo hộ ngươi.
Ánh mắt thanh niên lộ vẻ bi ai, như muốn nói một cái gì đó nhưng lại bị lão nhân phất tay đẩy hắn ra ngoài vòng sáng. Sau đó, vòng sáng lại trở lại bình thường.
Thanh niên đứng ngoài vòng sáng, kinh ngạc nhìn sư phụ. Sau đó, hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, gào lên:
- Sư phụ.
Lão nhân cười ha hả rồi nuốt hết cả một nửa bình đan dược trong tay. Sau đó, hơi thở trên người lão không ngừng tăng lên. Vào lúc này, lão đã khôi phục lại tu vi đỉnh cao của bản thân. Nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Lão vung tay áo một cái. Thân thể chợt động lao vè một phía. Nơi đó đúng là Băng Tuyết thần điện.
Cho dù có chết thì cũng chết ở quê hương. Cho dù có chết cũng phải chết vì hộ quốc. Tất cả đều vì danh dự, vinh dự của bản thân, của quốc gia. Cho dù có là một ngọn lửa tàn thì cũng phải lóe sáng như ánh lửa của phượng hoàng.cho dù có bị gẫy cánh thì cũng phải được bay lượn trên trời cao.
Khép kín tâm hồn như vứt bỏ một cái thế giới trước đây. Tất cả những gì lúc trước giờ đây đã trở thành xa xôi. Trong cơn gió còn đâu nhưng tiếng kẻ địch than khóc sợ hãi. Tất cả chỉ còn một nỗi thê lương của chính bản thân mà thôi.
Khép lại tâm tồn như ngăn cách cả một khoảng không quá khứ huy hoàng, chỉ còn lại những lời ca tụng của hậu nhân.
Hôm qua ngâm thơ không có người đối đáp. Những lời nỉ non đã nói hết mà chẳng nghe thấy được nổi một tiếng đàn. Mở toang cánh cửa, ước mong được ôm vào lòng một chút ánh nắng ấm áp.
Giấc mộng hôm nay chỉ còn lại chút hy vọng xa vời.
Một người bình thường cũng muốn trong lòng không còn gì hối hận, đứng dưới đất trời bao la mà cảm nhận thiên địa.
Rộng mở tâm hồn giống như đón một cơn gió xuân ấm áp, làm cho con người bừng tỉnh.
Cho dù có là một ngọn lửa tàn thì cũng phải lóe sáng như ánh lửa của phượng hoàng.cho dù có bị gẫy cánh thì cũng phải được bay lượn trên trời cao.