Tiên Nghịch
Chương 210: Đằng Hóa Nguyên
Ngày hôm sau, một người thanh niên toàn thân phát ra khí tức yêu dị, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào đám thực vật đang chập chờn dưới chân, mắt lộ hàn mang.
Người này chính là tu sĩ chạy từ Hỏa Phần quốc tới đây. Nếu có ai biết được người này chỉ dùng mấy tháng đã có thể đi từ Hỏa Phần quốc tới tu ma hải thì hẳn sẽ phải cực kỳ khiếp sợ. Phải biết rằng khoảng cách từ Hỏa Phần quốc tới đây rất xa.
Dù là năm đó Bát Cực Ma Quân Đoan Mộc Cực, tu vi Hóa Thần Kỳ, cũng lựa chọn sử dụng truyền tống trận cổ chứ không dám phi hành. Nếu quả thực hắn phi hành thì sợ rằng phải mất một trăm năm mới có thể tới nơi.
Nói như vậy có thể thấy được tốc độ của người thanh niên này quả là kinh thế hãi tục, không thể tưởng tượng nổi.
Trên thực tế người này sở dĩ có thể trong thời gian ngắn như vậy có thể tới đây chẳng hề có quan hệ tới tu vi Anh Biến kỳ của hắn mà chủ yếu là do thần thông kỳ lạ của gia tộc hắn ---- Thiên quỷ sưu thân thuật.
Thần thông này thông qua vô số phân thân hợp lực trùng điệp lên nhau, trong nháy mắt đưa vào dưới bổn tôn, nhờ đó mà đề cao được tốc độ bổn tôn lên vô số lần. Vậy nên người này mới chỉ cần có hai tháng đã có thể tới được nơi này.
Ánh mắt người này âm trầm, nhìn chằm chằm vào đám thực vật dưới chân, thân thể chầm chậm hạ xuống. Những cái cây to này trông như những vật chết, sau khi người này hạ xuống vẫn không nhúc nhích.
Hắn nhìn truyền tống trận đã bị nghiền nát trước mắt. Trận pháp này đã bị phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, hầu như đã vỡ vụn toàn bộ, căn bản không thể sửa chữa.
Người thanh niên thầm than một tiếng, trong miệng lẩm bẩm:
- Trên tinh cầu tu chân này, kẻ có thể mở được túi trữ vật của ta hẳn là không nhiều. Chẳng qua trạng thái tu vi hiện tại của ta không ổn định, nếu giờ mà lập tức trở lại mẫu tinh thì sợ rằng tu vi sẽ ngày càng thấp.
Hắn nhíu mày, thân thể không thấy cử động đã biến mất.
Khổng Mạnh đại lục, một trong sáu đại lục của Chu Tước tinh.
Trên Khổng Mạnh đại lục có rất nhiều tu chân quốc, tuy đại đô thị cấp một, cấp hai cấp ba không thiếu, nhưng ít có tu chân quốc cấp bốn. Dù sao thì tư nguyên trên đại lục này cũng quá ít ỏi.
Tại vùng biển tiếp giáp với đại lục Khổng Mạnh có một tòa thành nhỏ. Tòa thành này không lớn, tu sĩ bên trong tu vi cao nhất cũng chỉ đạt tới Kết Đan kỳ. Tuy vậy trong thành có một tòa truyền tống trận cổ.
Giờ phút này bên trong truyền tống trận đột nhiên phát sáng. Ngay sau đó thân ảnh Vương Lâm từ trong trận pháp bước ra.
Sau khi hắn xuất hiện lập tức dùng thần thức đảo qua, trong nháy mắt quan sát toàn bộ hoàn cảnh trong thành một lượt. Dưới thần thức của hắn, mọi tu sĩ trong thành đều hoảng sợ. Nhưng cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Vương Lâm thu hồi thần thức, thân thể nhoáng lên, sau đó biến mất. Hắn dựa vào bản đồ trong ngọc giản bay đi. Đợi khi bay cách thành này cả ngàn dặm, hắn vỗ túi trữ vật. Thân hình khổng lồ của Văn thú nọ liền xuất hiện trước mặt hắn.
Thân thể Vương Lâm bay lên, rơi trên lưng con thú này. Sau khi truyền một đạo thần niệm, Văn thú kêu lên một tiếng, nâng hắn phóng đi.
Đoạn đường này đi với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu Vương Lâm qua thần thức điều tra bốn phía đã phát hiện ra một vị trí có rất nhiều tu sĩ. Hiển nhiên nơi đó là một môn phái.
Vương Lâm không dừng lại, nhanh chóng bay đi. Qua mười ngày, vượt qua vài tu chân quốc cấp hai, cấp ba, hắn cuối cùng đã tới được mục tiêu là tòa truyền tống trận thứ hai.
Thông qua trận pháp này, hắn có thể nhanh chóng thu ngắn khoảng cách với Triệu quốc. Tới khi còn cách truyền tống trận này vài ngàn dặm, đôi mày Vương Lâm từ từ nhíu lại.
Theo bản đồ bên trong ngọc giản, vị trí trận pháp này rõ ràng là ở trên một ngọn núi hoang. Nhưng dưới thần thức của Vương Lâm không ngờ lại phát hiện ra một khu đại điện và lầu các. Từng trận linh lực ba động từ trong đó truyền ra. Hiển nhiên nơi này đã trở thành nơi phúc địa tu chân.
Thần thức của hắn đảo qua đại điện phía ngoài của môn phái này, thấy một số thiếu niên. Khuôn mặt họ lộ vẻ kiên nghị. Đứng phía trước bọn họ là một vài đệ tử Ngưng khí kỳ. Nhìn cảnh này rõ ràng là đang tiến hành thu đồ đệ.
Đồng thời ở giữa con đường lên núi có một thiếu niên đang gian nan leo lên.
Cảnh tượng trước mắt trông vô cùng quen thuộc, khiến Vương Lâm vô cùng cảm khái. Hằng Nhạc phái năm đó không biết hiện giờ ra sao. Tuy rằng hắn đối với Hằng Nhạc phái cũng không có cảm tình quá sâu đậm nhưng dù sao đó cũng là nơi hắn bắt đầu con đường tu chân.
Mang theo tâm tư phức tạp, Vương Lâm cưỡi Văn thú, chậm rãi bay về phía môn phái này. Khi còn cách khoảng một trăm dặm, một tấm màn ánh sáng bỗng nhiên hiện ra. Từng đợt ánh sáng nhu hòa ngăn cản Vương Lâm tiến vào.
Không đợi Vương Lâm ra tay, Văn thú dưới chân hắn gầm lên một tiếng, miệng phun một hơi, đánh thẳng vào tấm màn ánh sáng, sau đó lại hút một hơi. Lập tức tấm màn đó rung động kịch liệt, cuối cùng phát ra tiếng loạt xoạt rồi tan biến.
Điều này khiến cho mấy tu sĩ Kết Đan kỳ đang bế quan biến sắc, từ nơi bế quan phóng ra, ngơ ngác nhìn Vương Lâm và Văn thú hắn đang cưỡi dưới chân. Đám người này vội vàng quát đám đệ tử tạm dừng thu đồ đệ, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất tụ tập ở phía ngoài đại điện, cung kính chờ đợi Vương Lâm.
Ngay trong nháy mắt khi Vương Lâm bay tới, ba tu sĩ Kết Đan kỳ bay lên, cung kính nói:
- Tham kiến tiền bối thượng quốc.
Trong lòng ba người này hơi hoảng sợ. Trong mắt bọn họ, Vương Lâm toàn thân không tản ra linh lực nhưng cả người lại tràn ngập một cỗ uy áp không hiểu nổi, khiến họ không khỏi run rẩy.
Nhất là yêu thú dữ tợn dưới chân đối phương lại càng khiến người ta âm thầm kinh hãi, chỉ sợ làm đối phương phật ý sẽ rước lấy phiền toái vô cùng.
Ba tu sĩ Kết Đan kỳ này hai nam một nữ. Trừ một nam tử tóc đã hoa râm, hai người còn lại nhìn diện mạo cũng không lớn tuổi, nhất là nữ tu kia dung nhan rất xinh đẹp, dáng người tha thướt.
Chỉ là người tu chân không thể nhìn tướng mạo mà đoán tuổi tác. Dù là Vương Lâm hiện giờ nhìn như thanh niên nhưng trên thực tế đã là lão quái vật bốn trăm tuổi.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh liếc nhìn ba người một cái, chậm rãi nói:
- Nơi này là môn phái nào?
Lão giả trong ba người vội vàng cung kính nói:
- Tiền bối, tệ tông tên là Tử Vân. Tiền bối có gì sai khiến, tệ tông xin dốc toàn lực thực hiện.
Vương Lâm nhìn người này một cái, bình thản nói:
- Nơi này nhiều năm trước có một tòa truyền tống trận cổ, bây giờ còn không?
Lão giả ngẩn ra, trầm ngâm một chút rồi lắc đầu nói:
- Tiền bối, nơi này không có truyền tống trận cổ.
Hắn vừa nói hết câu, lập tức toàn thân phát lạnh.
Chỉ thấy khí tức của Vương Lâm lập tức biến đổi, đôi mắt lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Ngươi khẳng định?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán lão giả. Hắn khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, đang muốn nói thì nữ tu dáng người thướt tha bên cạnh lại bước lên một bước, cung kính nói:
- Tiền bối, truyền tống trận cổ đó có phải vốn ở trên đỉnh núi này hay không?
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua người nữ tử này, nhận thấy nàng tuy không phải là tuyệt sắc nhưng da trắng môi hồng, cũng có thể coi là mỹ nữ.
Gặp ánh mắt của Vương Lâm, khuôn mặt nữ tử này ửng hồng, nhẹ giọng nói:
- Tiền bối, nếu như truyền tống trận cổ đó vốn nằm trên đỉnh núi thì vãn bối biết.
- Dẫn đường đi!
Thân thể Vương Lâm liền hướng về đỉnh núi bay tới.
Nữ tử kia vội vàng đuổi theo. Hai tu sĩ Kết Đan kỳ còn lại hơi do dự một chút rồi cũng theo sau.
Dưới sự dẫn đường của nử tử kia, rất nhanh đã tới được đỉnh núi đó. Nơi đây có một tòa lầu các tao nhã, bốn góc có treo chuông gió. Gió núi thổi qua, những tiếng chuông thanh thúy, êm tai vang lên.
Nữ tu kia sau khi dừng chân, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói:
- Tiền bối, đây là khuê phòng của vãn bối. Vùng núi này trước kia không phải đều là của Tử Vân tông chúng ta, cho nên sư huynh mới không biết có truyền tống trận cổ tồn tại. Vãn bỗi cùng là vô ý phát hiện được trong phòng có mật đạo, sau khi dò xét mới phát hiện ra, hóa ra dưới tòa nhà này có một trận pháp.
Vương Lâm gật đầu. Hắn vừa rồi cũng đã dùng thần thức xem xét, không phát hiện thấy bất cứ điều gì.
Bây giờ ở cự ly gần lại dùng thần thức đảo qua, lập tức phát hiện ở dưới tòa nhà loáng thoáng có một luồng linh lực dao động. Hiển nhiên là ở đây đã có người thi triển thần thông che dấu đi.
Vương Lâm hơi ngạc nhiên. Phải biết rằng trên ngọc giản thể hiện, quốc gia này chẳng qua chỉ là một tu chân quốc cấp hai mà thôi. Không ngờ nơi này lại suýt nữa có thể qua mặt thần thức của hắn.
Dưới sự dẫn đường của nữ tu, Vương Lâm tiến vào trong lầu, nhất thời một mùi hương thơm ngát tràn ngập cánh mũi. Bên trong lầu khá tao nhã, nhìn khắp nơi có thể thấy được dáng dấp của khuê phòng nữ nhi.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, hơi dừng lại trên bình phong một chút rồi nhanh chóng rời đi, sắc mặt bình tĩnh.
Nữ tu nọ sắc mặt ửng hồng, vội vàng bước tới vài bước, thừa lúc hai vị sư huynh vừa bước vào phòng, đem chiếc nội y trong suốt bằng tơ tằm thu lại, cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng không dám nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm tỏ vẻ không biết gì hết, theo sự dẫn đường của nữ tử này đi vào mật đạo. Đoạn đường này hắn đi qua với vẻ mặt bình thản nhưng thực ra trong lòng vẫn vô cùng cẩn thận. Nếu có bất cứ điều gì dị thường thì hắn không chút do dự sẽ ra tay.
Trong lòng đất phía dưới lầu, Vương Lâm thấy truyền tống trận cổ. Trận pháp này được bảo tồn khá đầy đủ, có thể sử dụng.
Hắn lấy ra từ túi trữ vật hai viên nội đan của linh thú, sau khi ném cho nữ tu kia liền nói:
- Lấy vật này luyện đan, sau khi dùng sẽ có ích lợi với tu vi của ngươi.
Nữ tử đó nhìn nội đan, trong lòng chấn động, vẻ mặt mừng như điên. Nội đan có linh lực mạnh mẽ như thế này cả đời nàng chưa gặp bao giờ. Nếu dùng loại bảo vật này luyện đan, sau khi sử dụng nhất định sẽ khiến tu vi nàng nhảy vọt tới Kết Đan hậu kỳ.
Nàng cẩn cẩn thận thận nhận lấy, sau đó trân trọng đặt nó vào túi trữ vật.
Ánh mắt hai tu sĩ Kết Đan kỳ bên cạnh nàng không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Vương Lâm nhìn hai người một cái, xoay người đi vào trong trận. Tay phải hắn vung lên, lập tức một mảng hắc vụ hiện lên, ngăn cản tầm mắt của đối phương. Sau đó hắn xuất ra một khối cực phẩm linh thạch, đặt vào cái khe trong trận pháp, khởi động nó.
Từng cột sáng lóe lên, Vương Lâm liền biến mất trong trận pháp.
Nữ tu nọ nhìn trận pháp trống rỗng, đôi mắt lộ ra một tia phiền muộn. Đồng thời dường như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt xinh xắn của nàng lại ửng hồng.
Triệu quốc nằm ở nơi tận cùng của trên Khổng Mạnh đại lục. Quốc gia này không lớn, thậm chí so với Hỏa Phần quốc cũng không bằng, chỉ nhỏ gần bằng một nửa nó.
Linh mạch bên trong quốc gia cũng có nhưng rất ít, chỉ đủ để miễn cưỡng duy trì nhu cầu trong nước. Tuy vậy cung cũng không đủ cầu, có khai thác được thì vẫn bị hạn chế sử dụng.
Bởi linh mạc thưa thớt như vậy nên bên trong Triệu quốc cũng có tương đối ít linh thảo, thậm chí hầu như không có. Đây chỉ là một tiểu quốc vô cùng nhỏ nơi biên thùy, có thể nói là nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi.
Hiện giờ đệ nhất môn phái của Triệu quốc đã là Huyền Đạo tông. Bên trong môn phái này có thủy tổ Phác Nam Tử, năm ngoái đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Trải qua bốn trăm năm bế quan tu luyện, tu vi của hắn càng ngày càng cao, tuy rằng chưa đạt tới Hóa Thần Kỳ nhưng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường hắn không để vào mắt.
Ngoài Huyền Đạo tông ra còn có môn phái chánh đạo của Triệu quốc là Phiêu Miểu tông. Tuy nhiên tông môn này đời sau không bằng đời trước, dần dần đi xuống. Cũng phải nhắc tới Nguyên Khuê phái, Tịch Diệt tông, tuy cũng có phát triển những do có sự tồn tại của Phác Nam Tử nên cuối cùng cũng đành chịu đứng trong những tông phái nhị lưu.
Về phần các tông phái trong ma đạo, Thiên Đạo môn, Hợp Hoan tông, Vô Phong cốc dù có muốn trở mình cũng không thể chống lại Phác Nam Tử, tuy nhiên so với Phiêu Miểu tông thì vẫn còn cao hơn một bậc.
Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của Phác Nam Tử, chính ma lưỡng đạo cực ít khi phát sinh xunh đột. Dù có chút tranh đấu cũng chỉ là trong phạm vi nhỏ, không có chuyện đấu pháp trên quy mô lớn xảy ra.
Có thể nói, Triệu quốc hiện này trên cơ bản đều nằm trong tay Phác Nam Tử, hết thảy đều tập trung phát triển lên tu chân quốc cấp bốn. Một khi Phác Nam Tử đạt tới Hóa Thần Kỳ thì mọi việc sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông.
Ngoài ra trong bốn trăm năm gần đây ở Triệu quốc cũng xuất hiện không ít nhân vật.
Ví dụ như thiên tài ở Huyền Thiên tông - Vương Trác. Người này dùng thời gian gần hai trăm năm liền đạt tới Kết Đan sơ kỳ. Sau đó lại chỉ cần hai trăm năm liền đạt tới Kết Đan hậu kỳ. Loại tốc độ như vậy ở Triệu quốc quả là hiếm thấy.
Ngoài ra thì ở mỗi môn phái đều có những nhân vật vượt bậc, tuy nhiên những người này so với Đằng gia thì vẫn chẳng là gì.
Trong bốn năm qua ở Triệu quốc, trừ Phác Nam Tử thì phải nói tới người đứng đầu Đằng gia!
Đằng gia lão tổ Đằng Hóa Nguyên, bốn trăm năm trước đã là Nguyên Anh sơ kỳ. Trải qua bốn trăm năm tu luyện, dưới sự trợ giúp của Phác Nam Tử đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, trở thành một trong những cao thủ đứng đầu ở Triệu quốc.
Ở Triệu quốc, chỉ cần đạt tới tu vi Nguyên Anh hậu kỳ là sẽ có địa vị và quyền lực cực cao. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của Phác Nam Tử.
Mệnh lệnh của Phác Nam Tử là muốn tất cả mọi người phải cố hết sức, không tiếc bất cứ tài nguyên gì để từ trong số những tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể xuất hiện một tu sĩ Hóa Thần kỳ, giúp tăng cấp bậc của Triệu quốc.
Tu vi Đằng Hóa Nguyên tăng lên, lập tức kéo theo địa vị của Đằng gia ở Triệu quốc như nước lên thuyền lên. Đằng gia càng ngày càng hưng vượng, con cháu đông đảo, đã trở thành gia tộc tu chân đệ nhất ở Triệu quốc.
Đệ tử trong tộc cơ hồ ở môn phái nào cũng có, thậm chí ở một số môn phái còn có địa vị cực cao.
Đồng thời Đằng Hóa Nguyên cũng rất chú ý tới chuyện kết thân. Nữ tử Đằng gia thường kết thành đạo lữ song tu với những tu sĩ thiên tài, lấy việc này để củng cố địa vị của Đằng gia. Vương Trác cũng là một trong số những chàng rể của Đằng gia!
Có thể nói, Đằng gia có quan hệ khăng khít với toàn bộ Triệu quốc, thậm chí nói động tới Đằng gia như rút dây động rừng cũng không hề quá đáng. Trong bốn trăm năm nay không phải chưa có kẻ nào có ý đồ với Đằng gia, nhưng cuối cùng thậm chí không cần tới Đằng Hóa Nguyên ra tay thì kẻ có ý định đó cũng yên lặng mà bốc hơi ở Triệu quốc.
Đối với những hành động của Đằng Hóa Nguyên, Phác Nam Tử cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ một lòng một dạ, toàn lực đánh sâu vào Hóa Thần kỳ, hết thảy mọi việc trên thế gian hắn đều không để mắt tới.
Đằng gia thành ngày xưa qua bốn trăm năm đã được mở rộng ra gấp bốn lần. Hiện giờ nó đã trở thành một tòa thành trì khổng lồ, là chứng minh cho quyền thế của Đằng gia ở Triệu quốc.
Ở dưới trăm trượng trong lòng đất Đằng gia thành có một gian mật thất, trong đó linh khí cực kỳ sung túc, cao hơn bên ngoài cả chục lần. Mà nguyên nhân chính là dưới tòa mật thất này có linh mạch.
Linh mạch này tuy không lớn nhưng dùng để tu luyện thì cũng thừa thãi. Lão tổ Đằng gia vì phát hiện ra có linh mạch ở nơi này nên mới mượn thời gian thành trì mở rộng, bí mật đào ở đây một mật thất để tu luyện.
Việc này kể cả Phác Nam Tử cũng không biết, chỉ có rất ít người trong Đằng gia biết chuyện cơ mật này. Thường thường chỉ khi có người trong gia tộc muốn đột phá mới được chấp thuận cho tiến vào đây tu luyện mấy ngày.
Một ngày nọ, trong mật thất bên dưới Đằng gia thành, một lão già đầu tóc bạc trắng đột nhiên mở hai mắt, lộ ra những tia sáng âm trầm.
Người này nhíu mày. Vừa rồi khi hắn đang bế quan đột nhiên có cảm giác như huyết quang đánh tới. Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, khiến linh lực trong cơ thể hắn suýt chút nữa hỗn loạn.
Lão già trầm mặc một chút, tay phải bắt quyết, lập tức phóng ra một đạo linh quyết, hóa thành một màn bạch quang trước người hắn.
Hắn nhanh chóng niệm một loạt chú ngữ phức tạp. Bạch quang trước người hắn từ từ trở nên chói mắt. Lão già niệm chú càng nhanh, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Nhưng đúng lúc này bạch quang đột nhiên chấn động, sau đó không chịu sự khống chế, tản ra rồi tan biến. Sắc mặt lão già lập tức trở nên âm trầm. Hắn thì thào:
- Kỳ quái, Dự linh thuật do Phác Nam Tử truyền thụ lại không thể dò xét được người gây ra cảm giác huyết quang kia.
Hắn trầm mặc một chút, ánh mắt lộ hàn mang, trong lòng thầm nghĩ:
- Lấy tu vi hiện nay của lão phu thì ở Triệu quốc cho dù là có kẻ mang huyết quang tới thì lão phu cũng dễ dàng hóa giải!
Người này chính là kẻ mà Vương Lâm muốn giết - Lão tổ Đằng gia, Đằng Hóa Nguyên cao cao tại thượng!
Năm tháng trôi qua khiến hắn có chút già nua hơn. Tu vi được đề cao, hiện giờ nhìn hắn hoàn toàn không có chút gì giống với người đã ép Vương Lâm phải tự bạo.
Khí thế toàn thân nhảy vọt, khiến người ta cảm thấy khác biệt như từ một thanh niên bốc đồng trở thành một kẻ lõi đời nham hiểm vậy. Thực sự là hoàn toàn đối lập.
Hắn hít sâu một hơi, thân thể nhoáng lên, biến mất khỏi mật thất. Tới khi xuất hiện thì hắn đã ở bên trong nhà thờ tổ của Đằng gia. Ngôi nhà này là một tòa nhà ba tầng, bên ngoài chạm trổ long phượng, nhìn vô cùng uy nghiêm, tỏa ra từng trận linh uy.
Đằng Hóa Nguyên xuất hiện ở tầng thứ ba. Nơi này đặt rất nhiều bài vị, bên trên có khắc tên tuổi của con cháu Đằng gia. Những người này là những người đã qua đời trong vô số năm qua của Đằng gia.
Ánh mắt Đằng Hóa Nguyên đảo qua những bài vị này, cuối cùng dừng lại trên một cái bài vị ghi rõ ràng: " Đằng Lệ ".
Hơn bốn trăm năm qua, mỗi khi tâm thần hắn không yên hay tâm tình buồn phiền là lại tới đây nhìn bài vị này. Đây dường như đã trở thành một thói quen của hắn. Một lúc lâu sau, Đằng Hóa Nguyên phất tay phải một cái, bài vị đó liền rơi vào trong tay hắn. Hắn nhẹ nhàng lau bài vị này, trong miệng thì thào:
- Lệ nhi, ngươi ra đi quá sớm. Nếu không phải vậy thì với tư chất của ngươi, tới giờ chắc chắn đã đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi.
Hắn than nhẹ một tiếng, lại phóng bài vị trở lại vị trí cũ, sau đó xoay người rời đi.
Ngay thời khắc đó, ở ngoài Đằng gia thành có hai đạo kiếm quang như cầu vồng bay vọt tới. Sau khi tới cách cửa thành hơn trăm dặm, kiếm quang hạ xuống, hiện ra hai người một nam một nữ.
Nam là một người trung niên, có vẻ già dặn nhưng tướng mạo lại cực kỳ anh tuấn. Hiển nhiên người này khi còn trẻ là hạng ngọc thụ lâm phong. Trên người hắn mặc một bộ bạch y, vừa nhìn đã thấy cảm giác vô cùng nổi bật. Nữ tử bên cạnh hắn tuy không phải là tuyệt sắc nhưng lại có một tứ khí tức cao quý sang trọng, trên người cũng mặc bạch y. Chẳng qua lúc này hai người đang nhíu mày, hiển nhiên trong lòng có tâm sự.
Nam tử trung niên nọ ngẩng đầu nhìn Đằng gia thành, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
- Vương Trác, chuyện đã qua một thời gian dài như vậy, chẳng nhẽ ngươi vẫn không bỏ qua sao?
Nữ tử than nhẹ, thấp giọng nói.
- Bỏ qua? Thù giết phụ mẫu, giệt toàn tộc, nếu có thể dễ dàng bỏ qua thì Vương Trác ta không xứng làm người!
Nam tử trung niên kia cười khẽ, bình thản nói.
Nữ tử nọ trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
- Ta chỉ muốn về thăm muội muội, ba ngày sau chúng ta sẽ rời đi. Trong ba ngày này Vương Trác ngươi đừng có xúc động, được không?
- Ngươi yên tâm đi. Trước khi ta có đủ thực lực giết lão tặc đó ta sẽ không ra tay đâu.
Nam tử trung niên bình thản nói, sau đó cất bước tiến vào thành.
Nữ tử kia thầm than, vội vã đuổi theo, cùng tiến tới cửa Đằng gia thành với Vương Trác.
- Vương Trác, kỳ thật chuyện năm đó ngươi không nên hận lão tổ mà nên hận Vương Lâm mới đúng. Hắn mặc dù đã chết nhưng kẻ gây ra chuyện này là hắn!
Nữ tử kia vừa đi vừa nhẹ giọng nói.
Nam tử trung niên đột ngột dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, gằn từng chữ:
- Đằng Tú Tú, ta cảnh cáo ngươi, không nên nhắc tới hai chữ Vương Lâm trước mặt ta! Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi một lần cuối. Nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách Vương mỗ vô tình!
Nữ tử trầm mặc, không nói gì thêm, cùng với Vương Trác tiến vào Đằng gia thành.
Ngay lúc này, tại một sơn cốc vô danh ở biên giới Triệu quốc, đột nhiên một loạt quầng sáng chói lòa xuất hiện. Rất nhanh sau đó ánh sáng ảm đạm dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Từ trong sơn cốc đi ra một thanh niên tóc bạc. Người này trên mi tâm có một tinh điểm màu tím. Hắn kinh ngạc nhìn mặt đất trước mặt, sau đó chậm rãi quỳ xuống, mạnh mẽ khấu đầu mấy cái. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn thoáng hiện lên sát khí kinh thiên mà cả bốn trăm năm nay chưa từng xuất hiện, thì thào:
- Cha, mẹ, Thiết Trụ đã trở về. Lúc này ta muốn cho Triệu quốc máu chảy thành sông! Nếu trái lời thề này, trời tru đất diệt!
Trên bầu trời bỗng lóe lên một tia sét, từng đợt sấm ầm ầm vang lên. Sau đó ào một tiếng, mưa như trút nước đổ xuống, rơi xuống mặt đất, nước mưa bắn lên tung tóe tựa sương mù.
Huyền Đạo Tông trên dãy Nhạc sơn, mưa bụi bao phủ, sấm chớp từng trận đánh ầm ầm, dưới chân núi, cành lá trong rừng rậm bị nước mưa rơi trúng phát tiếng rào rào không ngớt.
Tại đây giữa nửa đêm mưa gió, một thanh niên đầu bạc chậm rãi từ trong rừng bước ra. Hai chân hắn giẫm lên mặt đất đầy nước và lá cây phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Từ xa, người này nhìn đại điện của Huyền Đạo Tông trên đỉnh Hằng Nhạc với ánh mắt bình tĩnh.
Sau một hồi lâu, hắn xoay người rời đi. Lúc này hắn hướng đến một tiểu sơn thôn ở cách nơi đây mấy trăm dặm.
Sơn thôn giữa đêm khuya, ngoài tiếng sấm sét cũng chỉ có tiếng mưa rơi ào ào, đương nhiên, thi thoảng cũng có một chút tiếng sủa của những con chó do người trong thôn nuôi, truyền ra một vài tiếng nức nở như muốn chống lại thiên uy. Nhưng đổi lại, cũng chỉ làm cho tiếng sấm thêm phần vang dội.
Toàn bộ sơn thôn bị bao phủ bởi một màn hắc ám, thanh niên đầu bạc chậm rãi đi trên đường, nhìn cảnh tượng bốn phía vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ánh mắt dần bớt lãnh đạm, để lộ ra một nỗi phiền muộn vô cùng. Nỗi phiền muộn này có thể dung hợp với hàn băng, bởi nó ẩn chứa một mối thân tình khó phai.
Bốn trăm năm trôi qua trong nháy mắt, đối với người tu chân có lẽ cũng không phải là dài, nhưng đối với người phàm là bao nhiêu cuộc bể dâu, thế sự xoay vần. Sơn thôn này rất nhiều nhà cửa, sau mỗi thế hệ đều bị sửa chữa lại nay đã biến đổi rất nhiều.
Người thanh niên áo trắng này chính là Vương Lâm.
Hắn nhìn bốn phía thôn xá, ánh mắt dừng lại ở một nơi. Nơi này Vương Lâm nhớ đã từng có một cây hòe già, khi hắn còn nhỏ, thường ngồi đọc sách và cùng bạn bè chơi đùa dưới tán cây này.
Trong nháy mắt, hết thảy đều tan thành mây khói.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi về phía trước. Không bao lâu, hắn kinh ngạc dừng bước, nhìn một căn nhà quen thuộc, thân thể bất giác không tự chủ được bỗng run lên. Từ cửa thôn đến đây, gần như nhà cửa đều đã không còn như trước, nhưng chỉ có nơi này, từ khi hắn rời khỏi, khung cảnh vẫn không hề thay đổi.
Vương Lâm cắn chặt môi, đẩy cửa, chỉ nghe dát một tiếng, cánh cửa gỗ từ từ mở ra, hắn bước vào rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Ở sân trong, dưới một tấm vải che mưa có đặt một cái bàn gỗ, bốn xung quanh bày một vài chiếc ghế gỗ. Vương Lâm yên lặng quan sát hết thảy mọi thứ, nước mắt bỗng chảy xuống.
Hồi lâu sau, Vương Lâm đi vào gian phòng bên cạnh, đẩy cửa bước vào, mọi thứ nới đây đều giống như trong trí nhớ của hắn, không có một chút thay đổi.
Lúc này, Vương Lâm có cảm giác bốn trăm năm trước cũng chỉ giống như trong một giấc mơ. Giờ đây, khi hắn tỉnh giấc, hồn phách cha mẹ không còn ở trong gian nghịch thiên, họ cũng chưa chết,mà đang ngủ trong phòng giữa đêm mưa gió này.
Chỉ có điều, với thần thức hiện tại của hắn, thậm chí không cần tản ra, hắn cũng biết rõ, trong gian phòng này không có bất kỳ kẻ nào.
Ở đại sảnh nhà thờ tổ, Vương Lâm thấy hai linh bài, một trên một dưới, linh bài phía trên có khắc :
- Vương Thiên Thủy, chu anh tố chi linh.
Bài vị bên dưới có khắc :
- Trưởng tử Vương Lâm chi linh.
Dưới hai bài vị có bày một lư hương, hai bên vẫn còn một vài que hương chưa đốt.
Ánh mắt Vương Lâm bỗng lộ ra một vẻ bi ai vô cùng. Hắn châm ba nén hương đặt vào lư hương, chầm chậm quỳ xuống, lạy vài ba lạy, miệng lầm bầm khấn:
- Con bất hiếu Vương Lâm, hôm nay thắp hương tế bái, lần sau sẽ lấy đầu toàn bộ Đằng gia, vì cha mẹ dựng một tháp đầu người.
Một luồng sát khí từ người Vương Lâm phát tán ra, lúc này trong chính sảnh hàn khí đại tăng, so với cái lạnh của mưa đêm bên ngoài còn hơn gấp mấy lần.
Sau khi đứng dậy, hắn trầm mặc một chút, đang muốn xoay người rời khỏi, bỗng nhiên hắn thần sắc khẽ động, loáng một cái thân mình đã biến mất tại chỗ.
Một lát sau, chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ xa đang tiến đến tiểu sơn thôn, phía trước thùng xe là một lão già mặc áo tơi, người này huyệt Thái Dương nhô cao, hai mắt tinh quang như chớp động, hiển nhiên là võ lâm hảo thủ.
Tay hắn vung roi ngựa, bỗng nghe "ba" một tiếng, hắn quất con ngựa phía trước, con ngựa kia hí lên một tiếng, lập tức phi nhanh hơn.
Mặt đất gập ghềnh khiến cho xe ngựa cũng xóc nảy không ngừng, nhưng lão già này vẫn ngồi bình thường như dính vào xe ngựa vậy, không hề nhúc nhích chút nào, chỉ có đôi lúc lão quát khẽ:
- Giá!
Xe ngựa tới rất nhanh, lão già quát nhẹ một tiếng, lập tức ghì dây cương, con ngựa hí lên một tiếng dài, móng trước nâng lên, xiêu vẹo một hồi, cuối cùng dừng lại ở trước cửa căn nhà của Vương gia.
Lão già nhẹ nhàng nhảy xuống xe, cung kính mở cửa thùng xe, từ trong thùng xe một tiểu nha đầu nhảy xuống, ả mặc một chiếc áo màu xanh biếc, trên đầu cột tóc mai, thoạt nhìn cũng hơi xinh đẹp.
Sau khi nàng nhảy xuống, thân mình lập tức run lên, hiển nhiên là bị nhiễm hàn khí của đêm mưa, nhưng nàng không để ý, lập tức lấy ra một chiếc ô, mở ra và nói to:
- Tiểu thư, tới rồi.
Từ trong thùng xe hiện ra một thân hình kiều diễm, chậm rãi bước xuống đứng dưới tán ô. Người con gái này này khuôn mặt tái nhợt, mang một vẻ đẹp pha chút ốm yếu.
Nàng vừa mới bước xuống, thân mình lập tức run lên. Con nha đầu kia vội vàng một tay cầm ô một tay lấy từ trong xe một chiếc áo khoác màu tím cùng với sự trợ giúp của lão già choàng lên người của nữ tử.
Đồng thời, tiểu nha đầu mở miệng nói đầy bất mãn:
- Tiểu thư, hôm nay trời mưa lớn như vậy, hà tất phải cố tới đây chứ, ngày mai lại đến không được sao? Tiểu thư thân mình đang yếu, nếu nhiễm thượng phong hàn thì làm thế nào.
Thậm chí cả lão già đánh xe, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ trìu mến pha lẫn chút trách cứ.
Tiểu thư kia khẽ cười một tiếng, vừa bước tới phía trước vừa hạ giọng nói:
- Các ngươi không hiểu, trước khi gia gia ta qua đời đã nói rằng, hàng năm vào ngày này, Vương gia ta dù gặp phải sự tình gì, con cháu dòng đích tôn đều phải đích thân tới đây tế bái một lần, đây là một truyền thống.
Tiểu nha đầu vẫn đang bất mãn, vừa cười vừa nói:
- Tiểu thư, nơi này cách xa kinh thành như vậy, vì sao hằng năm đều phải đến ạ, chẳng lẽ bên trong có sự tích gì chăng? Nô tỳ có nghe một vài tỷ muội nói nơi này hình như trước kia từng là một chi của Vương gia.
Tiểu thư cười khẽ một tiếng ngăn cản lão già định đẩy cửa, tự mình đưa bàn tay ngọc mở cửa, miệng nói:
- Ngươi lần đầu theo ta tới đây, không biết việc này là lẽ tự nhiên, sau này có cơ hội, ta sẽ nói kỹ với ngươi.
Sau khi tiến vào sân, ba người không dừng lại mà đi thẳng vào nhà trong, tiểu nha đầu ở trong phòng thu ô lại, giũ nước mưa trên mặt ô rồi cầm trong tay, tò mò quan sát mọi nơi.
Về phần lão già, lão đứng ở lối vào, nhắm mắt không nói.
Tiểu thư kia thở sâu, đi về hướng chính sảnh, tiểu nha đầu vừa đuổi kịp liền bị ngăn lại, tiểu thư nhẹ giọng nói:
- Ngươi và Lý bá đợi ở bên ngoài, tự ta đi vào trong.
Tiểu nha đầu cái miệng nhỏ nhắn lập tức mím lại, nhưng cũng nhu thuận gật đầu.
Tiểu thư cười thản nhiên, ho khan vài tiếng, chậm rãi đi vào chính sảnh.
Người này chính là tu sĩ chạy từ Hỏa Phần quốc tới đây. Nếu có ai biết được người này chỉ dùng mấy tháng đã có thể đi từ Hỏa Phần quốc tới tu ma hải thì hẳn sẽ phải cực kỳ khiếp sợ. Phải biết rằng khoảng cách từ Hỏa Phần quốc tới đây rất xa.
Dù là năm đó Bát Cực Ma Quân Đoan Mộc Cực, tu vi Hóa Thần Kỳ, cũng lựa chọn sử dụng truyền tống trận cổ chứ không dám phi hành. Nếu quả thực hắn phi hành thì sợ rằng phải mất một trăm năm mới có thể tới nơi.
Nói như vậy có thể thấy được tốc độ của người thanh niên này quả là kinh thế hãi tục, không thể tưởng tượng nổi.
Trên thực tế người này sở dĩ có thể trong thời gian ngắn như vậy có thể tới đây chẳng hề có quan hệ tới tu vi Anh Biến kỳ của hắn mà chủ yếu là do thần thông kỳ lạ của gia tộc hắn ---- Thiên quỷ sưu thân thuật.
Thần thông này thông qua vô số phân thân hợp lực trùng điệp lên nhau, trong nháy mắt đưa vào dưới bổn tôn, nhờ đó mà đề cao được tốc độ bổn tôn lên vô số lần. Vậy nên người này mới chỉ cần có hai tháng đã có thể tới được nơi này.
Ánh mắt người này âm trầm, nhìn chằm chằm vào đám thực vật dưới chân, thân thể chầm chậm hạ xuống. Những cái cây to này trông như những vật chết, sau khi người này hạ xuống vẫn không nhúc nhích.
Hắn nhìn truyền tống trận đã bị nghiền nát trước mắt. Trận pháp này đã bị phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, hầu như đã vỡ vụn toàn bộ, căn bản không thể sửa chữa.
Người thanh niên thầm than một tiếng, trong miệng lẩm bẩm:
- Trên tinh cầu tu chân này, kẻ có thể mở được túi trữ vật của ta hẳn là không nhiều. Chẳng qua trạng thái tu vi hiện tại của ta không ổn định, nếu giờ mà lập tức trở lại mẫu tinh thì sợ rằng tu vi sẽ ngày càng thấp.
Hắn nhíu mày, thân thể không thấy cử động đã biến mất.
Khổng Mạnh đại lục, một trong sáu đại lục của Chu Tước tinh.
Trên Khổng Mạnh đại lục có rất nhiều tu chân quốc, tuy đại đô thị cấp một, cấp hai cấp ba không thiếu, nhưng ít có tu chân quốc cấp bốn. Dù sao thì tư nguyên trên đại lục này cũng quá ít ỏi.
Tại vùng biển tiếp giáp với đại lục Khổng Mạnh có một tòa thành nhỏ. Tòa thành này không lớn, tu sĩ bên trong tu vi cao nhất cũng chỉ đạt tới Kết Đan kỳ. Tuy vậy trong thành có một tòa truyền tống trận cổ.
Giờ phút này bên trong truyền tống trận đột nhiên phát sáng. Ngay sau đó thân ảnh Vương Lâm từ trong trận pháp bước ra.
Sau khi hắn xuất hiện lập tức dùng thần thức đảo qua, trong nháy mắt quan sát toàn bộ hoàn cảnh trong thành một lượt. Dưới thần thức của hắn, mọi tu sĩ trong thành đều hoảng sợ. Nhưng cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Vương Lâm thu hồi thần thức, thân thể nhoáng lên, sau đó biến mất. Hắn dựa vào bản đồ trong ngọc giản bay đi. Đợi khi bay cách thành này cả ngàn dặm, hắn vỗ túi trữ vật. Thân hình khổng lồ của Văn thú nọ liền xuất hiện trước mặt hắn.
Thân thể Vương Lâm bay lên, rơi trên lưng con thú này. Sau khi truyền một đạo thần niệm, Văn thú kêu lên một tiếng, nâng hắn phóng đi.
Đoạn đường này đi với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu Vương Lâm qua thần thức điều tra bốn phía đã phát hiện ra một vị trí có rất nhiều tu sĩ. Hiển nhiên nơi đó là một môn phái.
Vương Lâm không dừng lại, nhanh chóng bay đi. Qua mười ngày, vượt qua vài tu chân quốc cấp hai, cấp ba, hắn cuối cùng đã tới được mục tiêu là tòa truyền tống trận thứ hai.
Thông qua trận pháp này, hắn có thể nhanh chóng thu ngắn khoảng cách với Triệu quốc. Tới khi còn cách truyền tống trận này vài ngàn dặm, đôi mày Vương Lâm từ từ nhíu lại.
Theo bản đồ bên trong ngọc giản, vị trí trận pháp này rõ ràng là ở trên một ngọn núi hoang. Nhưng dưới thần thức của Vương Lâm không ngờ lại phát hiện ra một khu đại điện và lầu các. Từng trận linh lực ba động từ trong đó truyền ra. Hiển nhiên nơi này đã trở thành nơi phúc địa tu chân.
Thần thức của hắn đảo qua đại điện phía ngoài của môn phái này, thấy một số thiếu niên. Khuôn mặt họ lộ vẻ kiên nghị. Đứng phía trước bọn họ là một vài đệ tử Ngưng khí kỳ. Nhìn cảnh này rõ ràng là đang tiến hành thu đồ đệ.
Đồng thời ở giữa con đường lên núi có một thiếu niên đang gian nan leo lên.
Cảnh tượng trước mắt trông vô cùng quen thuộc, khiến Vương Lâm vô cùng cảm khái. Hằng Nhạc phái năm đó không biết hiện giờ ra sao. Tuy rằng hắn đối với Hằng Nhạc phái cũng không có cảm tình quá sâu đậm nhưng dù sao đó cũng là nơi hắn bắt đầu con đường tu chân.
Mang theo tâm tư phức tạp, Vương Lâm cưỡi Văn thú, chậm rãi bay về phía môn phái này. Khi còn cách khoảng một trăm dặm, một tấm màn ánh sáng bỗng nhiên hiện ra. Từng đợt ánh sáng nhu hòa ngăn cản Vương Lâm tiến vào.
Không đợi Vương Lâm ra tay, Văn thú dưới chân hắn gầm lên một tiếng, miệng phun một hơi, đánh thẳng vào tấm màn ánh sáng, sau đó lại hút một hơi. Lập tức tấm màn đó rung động kịch liệt, cuối cùng phát ra tiếng loạt xoạt rồi tan biến.
Điều này khiến cho mấy tu sĩ Kết Đan kỳ đang bế quan biến sắc, từ nơi bế quan phóng ra, ngơ ngác nhìn Vương Lâm và Văn thú hắn đang cưỡi dưới chân. Đám người này vội vàng quát đám đệ tử tạm dừng thu đồ đệ, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất tụ tập ở phía ngoài đại điện, cung kính chờ đợi Vương Lâm.
Ngay trong nháy mắt khi Vương Lâm bay tới, ba tu sĩ Kết Đan kỳ bay lên, cung kính nói:
- Tham kiến tiền bối thượng quốc.
Trong lòng ba người này hơi hoảng sợ. Trong mắt bọn họ, Vương Lâm toàn thân không tản ra linh lực nhưng cả người lại tràn ngập một cỗ uy áp không hiểu nổi, khiến họ không khỏi run rẩy.
Nhất là yêu thú dữ tợn dưới chân đối phương lại càng khiến người ta âm thầm kinh hãi, chỉ sợ làm đối phương phật ý sẽ rước lấy phiền toái vô cùng.
Ba tu sĩ Kết Đan kỳ này hai nam một nữ. Trừ một nam tử tóc đã hoa râm, hai người còn lại nhìn diện mạo cũng không lớn tuổi, nhất là nữ tu kia dung nhan rất xinh đẹp, dáng người tha thướt.
Chỉ là người tu chân không thể nhìn tướng mạo mà đoán tuổi tác. Dù là Vương Lâm hiện giờ nhìn như thanh niên nhưng trên thực tế đã là lão quái vật bốn trăm tuổi.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh liếc nhìn ba người một cái, chậm rãi nói:
- Nơi này là môn phái nào?
Lão giả trong ba người vội vàng cung kính nói:
- Tiền bối, tệ tông tên là Tử Vân. Tiền bối có gì sai khiến, tệ tông xin dốc toàn lực thực hiện.
Vương Lâm nhìn người này một cái, bình thản nói:
- Nơi này nhiều năm trước có một tòa truyền tống trận cổ, bây giờ còn không?
Lão giả ngẩn ra, trầm ngâm một chút rồi lắc đầu nói:
- Tiền bối, nơi này không có truyền tống trận cổ.
Hắn vừa nói hết câu, lập tức toàn thân phát lạnh.
Chỉ thấy khí tức của Vương Lâm lập tức biến đổi, đôi mắt lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Ngươi khẳng định?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán lão giả. Hắn khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, đang muốn nói thì nữ tu dáng người thướt tha bên cạnh lại bước lên một bước, cung kính nói:
- Tiền bối, truyền tống trận cổ đó có phải vốn ở trên đỉnh núi này hay không?
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua người nữ tử này, nhận thấy nàng tuy không phải là tuyệt sắc nhưng da trắng môi hồng, cũng có thể coi là mỹ nữ.
Gặp ánh mắt của Vương Lâm, khuôn mặt nữ tử này ửng hồng, nhẹ giọng nói:
- Tiền bối, nếu như truyền tống trận cổ đó vốn nằm trên đỉnh núi thì vãn bối biết.
- Dẫn đường đi!
Thân thể Vương Lâm liền hướng về đỉnh núi bay tới.
Nữ tử kia vội vàng đuổi theo. Hai tu sĩ Kết Đan kỳ còn lại hơi do dự một chút rồi cũng theo sau.
Dưới sự dẫn đường của nử tử kia, rất nhanh đã tới được đỉnh núi đó. Nơi đây có một tòa lầu các tao nhã, bốn góc có treo chuông gió. Gió núi thổi qua, những tiếng chuông thanh thúy, êm tai vang lên.
Nữ tu kia sau khi dừng chân, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói:
- Tiền bối, đây là khuê phòng của vãn bối. Vùng núi này trước kia không phải đều là của Tử Vân tông chúng ta, cho nên sư huynh mới không biết có truyền tống trận cổ tồn tại. Vãn bỗi cùng là vô ý phát hiện được trong phòng có mật đạo, sau khi dò xét mới phát hiện ra, hóa ra dưới tòa nhà này có một trận pháp.
Vương Lâm gật đầu. Hắn vừa rồi cũng đã dùng thần thức xem xét, không phát hiện thấy bất cứ điều gì.
Bây giờ ở cự ly gần lại dùng thần thức đảo qua, lập tức phát hiện ở dưới tòa nhà loáng thoáng có một luồng linh lực dao động. Hiển nhiên là ở đây đã có người thi triển thần thông che dấu đi.
Vương Lâm hơi ngạc nhiên. Phải biết rằng trên ngọc giản thể hiện, quốc gia này chẳng qua chỉ là một tu chân quốc cấp hai mà thôi. Không ngờ nơi này lại suýt nữa có thể qua mặt thần thức của hắn.
Dưới sự dẫn đường của nữ tu, Vương Lâm tiến vào trong lầu, nhất thời một mùi hương thơm ngát tràn ngập cánh mũi. Bên trong lầu khá tao nhã, nhìn khắp nơi có thể thấy được dáng dấp của khuê phòng nữ nhi.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, hơi dừng lại trên bình phong một chút rồi nhanh chóng rời đi, sắc mặt bình tĩnh.
Nữ tu nọ sắc mặt ửng hồng, vội vàng bước tới vài bước, thừa lúc hai vị sư huynh vừa bước vào phòng, đem chiếc nội y trong suốt bằng tơ tằm thu lại, cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng không dám nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm tỏ vẻ không biết gì hết, theo sự dẫn đường của nữ tử này đi vào mật đạo. Đoạn đường này hắn đi qua với vẻ mặt bình thản nhưng thực ra trong lòng vẫn vô cùng cẩn thận. Nếu có bất cứ điều gì dị thường thì hắn không chút do dự sẽ ra tay.
Trong lòng đất phía dưới lầu, Vương Lâm thấy truyền tống trận cổ. Trận pháp này được bảo tồn khá đầy đủ, có thể sử dụng.
Hắn lấy ra từ túi trữ vật hai viên nội đan của linh thú, sau khi ném cho nữ tu kia liền nói:
- Lấy vật này luyện đan, sau khi dùng sẽ có ích lợi với tu vi của ngươi.
Nữ tử đó nhìn nội đan, trong lòng chấn động, vẻ mặt mừng như điên. Nội đan có linh lực mạnh mẽ như thế này cả đời nàng chưa gặp bao giờ. Nếu dùng loại bảo vật này luyện đan, sau khi sử dụng nhất định sẽ khiến tu vi nàng nhảy vọt tới Kết Đan hậu kỳ.
Nàng cẩn cẩn thận thận nhận lấy, sau đó trân trọng đặt nó vào túi trữ vật.
Ánh mắt hai tu sĩ Kết Đan kỳ bên cạnh nàng không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Vương Lâm nhìn hai người một cái, xoay người đi vào trong trận. Tay phải hắn vung lên, lập tức một mảng hắc vụ hiện lên, ngăn cản tầm mắt của đối phương. Sau đó hắn xuất ra một khối cực phẩm linh thạch, đặt vào cái khe trong trận pháp, khởi động nó.
Từng cột sáng lóe lên, Vương Lâm liền biến mất trong trận pháp.
Nữ tu nọ nhìn trận pháp trống rỗng, đôi mắt lộ ra một tia phiền muộn. Đồng thời dường như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt xinh xắn của nàng lại ửng hồng.
Triệu quốc nằm ở nơi tận cùng của trên Khổng Mạnh đại lục. Quốc gia này không lớn, thậm chí so với Hỏa Phần quốc cũng không bằng, chỉ nhỏ gần bằng một nửa nó.
Linh mạch bên trong quốc gia cũng có nhưng rất ít, chỉ đủ để miễn cưỡng duy trì nhu cầu trong nước. Tuy vậy cung cũng không đủ cầu, có khai thác được thì vẫn bị hạn chế sử dụng.
Bởi linh mạc thưa thớt như vậy nên bên trong Triệu quốc cũng có tương đối ít linh thảo, thậm chí hầu như không có. Đây chỉ là một tiểu quốc vô cùng nhỏ nơi biên thùy, có thể nói là nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi.
Hiện giờ đệ nhất môn phái của Triệu quốc đã là Huyền Đạo tông. Bên trong môn phái này có thủy tổ Phác Nam Tử, năm ngoái đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Trải qua bốn trăm năm bế quan tu luyện, tu vi của hắn càng ngày càng cao, tuy rằng chưa đạt tới Hóa Thần Kỳ nhưng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường hắn không để vào mắt.
Ngoài Huyền Đạo tông ra còn có môn phái chánh đạo của Triệu quốc là Phiêu Miểu tông. Tuy nhiên tông môn này đời sau không bằng đời trước, dần dần đi xuống. Cũng phải nhắc tới Nguyên Khuê phái, Tịch Diệt tông, tuy cũng có phát triển những do có sự tồn tại của Phác Nam Tử nên cuối cùng cũng đành chịu đứng trong những tông phái nhị lưu.
Về phần các tông phái trong ma đạo, Thiên Đạo môn, Hợp Hoan tông, Vô Phong cốc dù có muốn trở mình cũng không thể chống lại Phác Nam Tử, tuy nhiên so với Phiêu Miểu tông thì vẫn còn cao hơn một bậc.
Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của Phác Nam Tử, chính ma lưỡng đạo cực ít khi phát sinh xunh đột. Dù có chút tranh đấu cũng chỉ là trong phạm vi nhỏ, không có chuyện đấu pháp trên quy mô lớn xảy ra.
Có thể nói, Triệu quốc hiện này trên cơ bản đều nằm trong tay Phác Nam Tử, hết thảy đều tập trung phát triển lên tu chân quốc cấp bốn. Một khi Phác Nam Tử đạt tới Hóa Thần Kỳ thì mọi việc sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông.
Ngoài ra trong bốn trăm năm gần đây ở Triệu quốc cũng xuất hiện không ít nhân vật.
Ví dụ như thiên tài ở Huyền Thiên tông - Vương Trác. Người này dùng thời gian gần hai trăm năm liền đạt tới Kết Đan sơ kỳ. Sau đó lại chỉ cần hai trăm năm liền đạt tới Kết Đan hậu kỳ. Loại tốc độ như vậy ở Triệu quốc quả là hiếm thấy.
Ngoài ra thì ở mỗi môn phái đều có những nhân vật vượt bậc, tuy nhiên những người này so với Đằng gia thì vẫn chẳng là gì.
Trong bốn năm qua ở Triệu quốc, trừ Phác Nam Tử thì phải nói tới người đứng đầu Đằng gia!
Đằng gia lão tổ Đằng Hóa Nguyên, bốn trăm năm trước đã là Nguyên Anh sơ kỳ. Trải qua bốn trăm năm tu luyện, dưới sự trợ giúp của Phác Nam Tử đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, trở thành một trong những cao thủ đứng đầu ở Triệu quốc.
Ở Triệu quốc, chỉ cần đạt tới tu vi Nguyên Anh hậu kỳ là sẽ có địa vị và quyền lực cực cao. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của Phác Nam Tử.
Mệnh lệnh của Phác Nam Tử là muốn tất cả mọi người phải cố hết sức, không tiếc bất cứ tài nguyên gì để từ trong số những tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể xuất hiện một tu sĩ Hóa Thần kỳ, giúp tăng cấp bậc của Triệu quốc.
Tu vi Đằng Hóa Nguyên tăng lên, lập tức kéo theo địa vị của Đằng gia ở Triệu quốc như nước lên thuyền lên. Đằng gia càng ngày càng hưng vượng, con cháu đông đảo, đã trở thành gia tộc tu chân đệ nhất ở Triệu quốc.
Đệ tử trong tộc cơ hồ ở môn phái nào cũng có, thậm chí ở một số môn phái còn có địa vị cực cao.
Đồng thời Đằng Hóa Nguyên cũng rất chú ý tới chuyện kết thân. Nữ tử Đằng gia thường kết thành đạo lữ song tu với những tu sĩ thiên tài, lấy việc này để củng cố địa vị của Đằng gia. Vương Trác cũng là một trong số những chàng rể của Đằng gia!
Có thể nói, Đằng gia có quan hệ khăng khít với toàn bộ Triệu quốc, thậm chí nói động tới Đằng gia như rút dây động rừng cũng không hề quá đáng. Trong bốn trăm năm nay không phải chưa có kẻ nào có ý đồ với Đằng gia, nhưng cuối cùng thậm chí không cần tới Đằng Hóa Nguyên ra tay thì kẻ có ý định đó cũng yên lặng mà bốc hơi ở Triệu quốc.
Đối với những hành động của Đằng Hóa Nguyên, Phác Nam Tử cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ một lòng một dạ, toàn lực đánh sâu vào Hóa Thần kỳ, hết thảy mọi việc trên thế gian hắn đều không để mắt tới.
Đằng gia thành ngày xưa qua bốn trăm năm đã được mở rộng ra gấp bốn lần. Hiện giờ nó đã trở thành một tòa thành trì khổng lồ, là chứng minh cho quyền thế của Đằng gia ở Triệu quốc.
Ở dưới trăm trượng trong lòng đất Đằng gia thành có một gian mật thất, trong đó linh khí cực kỳ sung túc, cao hơn bên ngoài cả chục lần. Mà nguyên nhân chính là dưới tòa mật thất này có linh mạch.
Linh mạch này tuy không lớn nhưng dùng để tu luyện thì cũng thừa thãi. Lão tổ Đằng gia vì phát hiện ra có linh mạch ở nơi này nên mới mượn thời gian thành trì mở rộng, bí mật đào ở đây một mật thất để tu luyện.
Việc này kể cả Phác Nam Tử cũng không biết, chỉ có rất ít người trong Đằng gia biết chuyện cơ mật này. Thường thường chỉ khi có người trong gia tộc muốn đột phá mới được chấp thuận cho tiến vào đây tu luyện mấy ngày.
Một ngày nọ, trong mật thất bên dưới Đằng gia thành, một lão già đầu tóc bạc trắng đột nhiên mở hai mắt, lộ ra những tia sáng âm trầm.
Người này nhíu mày. Vừa rồi khi hắn đang bế quan đột nhiên có cảm giác như huyết quang đánh tới. Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, khiến linh lực trong cơ thể hắn suýt chút nữa hỗn loạn.
Lão già trầm mặc một chút, tay phải bắt quyết, lập tức phóng ra một đạo linh quyết, hóa thành một màn bạch quang trước người hắn.
Hắn nhanh chóng niệm một loạt chú ngữ phức tạp. Bạch quang trước người hắn từ từ trở nên chói mắt. Lão già niệm chú càng nhanh, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Nhưng đúng lúc này bạch quang đột nhiên chấn động, sau đó không chịu sự khống chế, tản ra rồi tan biến. Sắc mặt lão già lập tức trở nên âm trầm. Hắn thì thào:
- Kỳ quái, Dự linh thuật do Phác Nam Tử truyền thụ lại không thể dò xét được người gây ra cảm giác huyết quang kia.
Hắn trầm mặc một chút, ánh mắt lộ hàn mang, trong lòng thầm nghĩ:
- Lấy tu vi hiện nay của lão phu thì ở Triệu quốc cho dù là có kẻ mang huyết quang tới thì lão phu cũng dễ dàng hóa giải!
Người này chính là kẻ mà Vương Lâm muốn giết - Lão tổ Đằng gia, Đằng Hóa Nguyên cao cao tại thượng!
Năm tháng trôi qua khiến hắn có chút già nua hơn. Tu vi được đề cao, hiện giờ nhìn hắn hoàn toàn không có chút gì giống với người đã ép Vương Lâm phải tự bạo.
Khí thế toàn thân nhảy vọt, khiến người ta cảm thấy khác biệt như từ một thanh niên bốc đồng trở thành một kẻ lõi đời nham hiểm vậy. Thực sự là hoàn toàn đối lập.
Hắn hít sâu một hơi, thân thể nhoáng lên, biến mất khỏi mật thất. Tới khi xuất hiện thì hắn đã ở bên trong nhà thờ tổ của Đằng gia. Ngôi nhà này là một tòa nhà ba tầng, bên ngoài chạm trổ long phượng, nhìn vô cùng uy nghiêm, tỏa ra từng trận linh uy.
Đằng Hóa Nguyên xuất hiện ở tầng thứ ba. Nơi này đặt rất nhiều bài vị, bên trên có khắc tên tuổi của con cháu Đằng gia. Những người này là những người đã qua đời trong vô số năm qua của Đằng gia.
Ánh mắt Đằng Hóa Nguyên đảo qua những bài vị này, cuối cùng dừng lại trên một cái bài vị ghi rõ ràng: " Đằng Lệ ".
Hơn bốn trăm năm qua, mỗi khi tâm thần hắn không yên hay tâm tình buồn phiền là lại tới đây nhìn bài vị này. Đây dường như đã trở thành một thói quen của hắn. Một lúc lâu sau, Đằng Hóa Nguyên phất tay phải một cái, bài vị đó liền rơi vào trong tay hắn. Hắn nhẹ nhàng lau bài vị này, trong miệng thì thào:
- Lệ nhi, ngươi ra đi quá sớm. Nếu không phải vậy thì với tư chất của ngươi, tới giờ chắc chắn đã đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi.
Hắn than nhẹ một tiếng, lại phóng bài vị trở lại vị trí cũ, sau đó xoay người rời đi.
Ngay thời khắc đó, ở ngoài Đằng gia thành có hai đạo kiếm quang như cầu vồng bay vọt tới. Sau khi tới cách cửa thành hơn trăm dặm, kiếm quang hạ xuống, hiện ra hai người một nam một nữ.
Nam là một người trung niên, có vẻ già dặn nhưng tướng mạo lại cực kỳ anh tuấn. Hiển nhiên người này khi còn trẻ là hạng ngọc thụ lâm phong. Trên người hắn mặc một bộ bạch y, vừa nhìn đã thấy cảm giác vô cùng nổi bật. Nữ tử bên cạnh hắn tuy không phải là tuyệt sắc nhưng lại có một tứ khí tức cao quý sang trọng, trên người cũng mặc bạch y. Chẳng qua lúc này hai người đang nhíu mày, hiển nhiên trong lòng có tâm sự.
Nam tử trung niên nọ ngẩng đầu nhìn Đằng gia thành, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
- Vương Trác, chuyện đã qua một thời gian dài như vậy, chẳng nhẽ ngươi vẫn không bỏ qua sao?
Nữ tử than nhẹ, thấp giọng nói.
- Bỏ qua? Thù giết phụ mẫu, giệt toàn tộc, nếu có thể dễ dàng bỏ qua thì Vương Trác ta không xứng làm người!
Nam tử trung niên kia cười khẽ, bình thản nói.
Nữ tử nọ trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
- Ta chỉ muốn về thăm muội muội, ba ngày sau chúng ta sẽ rời đi. Trong ba ngày này Vương Trác ngươi đừng có xúc động, được không?
- Ngươi yên tâm đi. Trước khi ta có đủ thực lực giết lão tặc đó ta sẽ không ra tay đâu.
Nam tử trung niên bình thản nói, sau đó cất bước tiến vào thành.
Nữ tử kia thầm than, vội vã đuổi theo, cùng tiến tới cửa Đằng gia thành với Vương Trác.
- Vương Trác, kỳ thật chuyện năm đó ngươi không nên hận lão tổ mà nên hận Vương Lâm mới đúng. Hắn mặc dù đã chết nhưng kẻ gây ra chuyện này là hắn!
Nữ tử kia vừa đi vừa nhẹ giọng nói.
Nam tử trung niên đột ngột dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, gằn từng chữ:
- Đằng Tú Tú, ta cảnh cáo ngươi, không nên nhắc tới hai chữ Vương Lâm trước mặt ta! Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi một lần cuối. Nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách Vương mỗ vô tình!
Nữ tử trầm mặc, không nói gì thêm, cùng với Vương Trác tiến vào Đằng gia thành.
Ngay lúc này, tại một sơn cốc vô danh ở biên giới Triệu quốc, đột nhiên một loạt quầng sáng chói lòa xuất hiện. Rất nhanh sau đó ánh sáng ảm đạm dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Từ trong sơn cốc đi ra một thanh niên tóc bạc. Người này trên mi tâm có một tinh điểm màu tím. Hắn kinh ngạc nhìn mặt đất trước mặt, sau đó chậm rãi quỳ xuống, mạnh mẽ khấu đầu mấy cái. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn thoáng hiện lên sát khí kinh thiên mà cả bốn trăm năm nay chưa từng xuất hiện, thì thào:
- Cha, mẹ, Thiết Trụ đã trở về. Lúc này ta muốn cho Triệu quốc máu chảy thành sông! Nếu trái lời thề này, trời tru đất diệt!
Trên bầu trời bỗng lóe lên một tia sét, từng đợt sấm ầm ầm vang lên. Sau đó ào một tiếng, mưa như trút nước đổ xuống, rơi xuống mặt đất, nước mưa bắn lên tung tóe tựa sương mù.
Huyền Đạo Tông trên dãy Nhạc sơn, mưa bụi bao phủ, sấm chớp từng trận đánh ầm ầm, dưới chân núi, cành lá trong rừng rậm bị nước mưa rơi trúng phát tiếng rào rào không ngớt.
Tại đây giữa nửa đêm mưa gió, một thanh niên đầu bạc chậm rãi từ trong rừng bước ra. Hai chân hắn giẫm lên mặt đất đầy nước và lá cây phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Từ xa, người này nhìn đại điện của Huyền Đạo Tông trên đỉnh Hằng Nhạc với ánh mắt bình tĩnh.
Sau một hồi lâu, hắn xoay người rời đi. Lúc này hắn hướng đến một tiểu sơn thôn ở cách nơi đây mấy trăm dặm.
Sơn thôn giữa đêm khuya, ngoài tiếng sấm sét cũng chỉ có tiếng mưa rơi ào ào, đương nhiên, thi thoảng cũng có một chút tiếng sủa của những con chó do người trong thôn nuôi, truyền ra một vài tiếng nức nở như muốn chống lại thiên uy. Nhưng đổi lại, cũng chỉ làm cho tiếng sấm thêm phần vang dội.
Toàn bộ sơn thôn bị bao phủ bởi một màn hắc ám, thanh niên đầu bạc chậm rãi đi trên đường, nhìn cảnh tượng bốn phía vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ánh mắt dần bớt lãnh đạm, để lộ ra một nỗi phiền muộn vô cùng. Nỗi phiền muộn này có thể dung hợp với hàn băng, bởi nó ẩn chứa một mối thân tình khó phai.
Bốn trăm năm trôi qua trong nháy mắt, đối với người tu chân có lẽ cũng không phải là dài, nhưng đối với người phàm là bao nhiêu cuộc bể dâu, thế sự xoay vần. Sơn thôn này rất nhiều nhà cửa, sau mỗi thế hệ đều bị sửa chữa lại nay đã biến đổi rất nhiều.
Người thanh niên áo trắng này chính là Vương Lâm.
Hắn nhìn bốn phía thôn xá, ánh mắt dừng lại ở một nơi. Nơi này Vương Lâm nhớ đã từng có một cây hòe già, khi hắn còn nhỏ, thường ngồi đọc sách và cùng bạn bè chơi đùa dưới tán cây này.
Trong nháy mắt, hết thảy đều tan thành mây khói.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi về phía trước. Không bao lâu, hắn kinh ngạc dừng bước, nhìn một căn nhà quen thuộc, thân thể bất giác không tự chủ được bỗng run lên. Từ cửa thôn đến đây, gần như nhà cửa đều đã không còn như trước, nhưng chỉ có nơi này, từ khi hắn rời khỏi, khung cảnh vẫn không hề thay đổi.
Vương Lâm cắn chặt môi, đẩy cửa, chỉ nghe dát một tiếng, cánh cửa gỗ từ từ mở ra, hắn bước vào rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Ở sân trong, dưới một tấm vải che mưa có đặt một cái bàn gỗ, bốn xung quanh bày một vài chiếc ghế gỗ. Vương Lâm yên lặng quan sát hết thảy mọi thứ, nước mắt bỗng chảy xuống.
Hồi lâu sau, Vương Lâm đi vào gian phòng bên cạnh, đẩy cửa bước vào, mọi thứ nới đây đều giống như trong trí nhớ của hắn, không có một chút thay đổi.
Lúc này, Vương Lâm có cảm giác bốn trăm năm trước cũng chỉ giống như trong một giấc mơ. Giờ đây, khi hắn tỉnh giấc, hồn phách cha mẹ không còn ở trong gian nghịch thiên, họ cũng chưa chết,mà đang ngủ trong phòng giữa đêm mưa gió này.
Chỉ có điều, với thần thức hiện tại của hắn, thậm chí không cần tản ra, hắn cũng biết rõ, trong gian phòng này không có bất kỳ kẻ nào.
Ở đại sảnh nhà thờ tổ, Vương Lâm thấy hai linh bài, một trên một dưới, linh bài phía trên có khắc :
- Vương Thiên Thủy, chu anh tố chi linh.
Bài vị bên dưới có khắc :
- Trưởng tử Vương Lâm chi linh.
Dưới hai bài vị có bày một lư hương, hai bên vẫn còn một vài que hương chưa đốt.
Ánh mắt Vương Lâm bỗng lộ ra một vẻ bi ai vô cùng. Hắn châm ba nén hương đặt vào lư hương, chầm chậm quỳ xuống, lạy vài ba lạy, miệng lầm bầm khấn:
- Con bất hiếu Vương Lâm, hôm nay thắp hương tế bái, lần sau sẽ lấy đầu toàn bộ Đằng gia, vì cha mẹ dựng một tháp đầu người.
Một luồng sát khí từ người Vương Lâm phát tán ra, lúc này trong chính sảnh hàn khí đại tăng, so với cái lạnh của mưa đêm bên ngoài còn hơn gấp mấy lần.
Sau khi đứng dậy, hắn trầm mặc một chút, đang muốn xoay người rời khỏi, bỗng nhiên hắn thần sắc khẽ động, loáng một cái thân mình đã biến mất tại chỗ.
Một lát sau, chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ xa đang tiến đến tiểu sơn thôn, phía trước thùng xe là một lão già mặc áo tơi, người này huyệt Thái Dương nhô cao, hai mắt tinh quang như chớp động, hiển nhiên là võ lâm hảo thủ.
Tay hắn vung roi ngựa, bỗng nghe "ba" một tiếng, hắn quất con ngựa phía trước, con ngựa kia hí lên một tiếng, lập tức phi nhanh hơn.
Mặt đất gập ghềnh khiến cho xe ngựa cũng xóc nảy không ngừng, nhưng lão già này vẫn ngồi bình thường như dính vào xe ngựa vậy, không hề nhúc nhích chút nào, chỉ có đôi lúc lão quát khẽ:
- Giá!
Xe ngựa tới rất nhanh, lão già quát nhẹ một tiếng, lập tức ghì dây cương, con ngựa hí lên một tiếng dài, móng trước nâng lên, xiêu vẹo một hồi, cuối cùng dừng lại ở trước cửa căn nhà của Vương gia.
Lão già nhẹ nhàng nhảy xuống xe, cung kính mở cửa thùng xe, từ trong thùng xe một tiểu nha đầu nhảy xuống, ả mặc một chiếc áo màu xanh biếc, trên đầu cột tóc mai, thoạt nhìn cũng hơi xinh đẹp.
Sau khi nàng nhảy xuống, thân mình lập tức run lên, hiển nhiên là bị nhiễm hàn khí của đêm mưa, nhưng nàng không để ý, lập tức lấy ra một chiếc ô, mở ra và nói to:
- Tiểu thư, tới rồi.
Từ trong thùng xe hiện ra một thân hình kiều diễm, chậm rãi bước xuống đứng dưới tán ô. Người con gái này này khuôn mặt tái nhợt, mang một vẻ đẹp pha chút ốm yếu.
Nàng vừa mới bước xuống, thân mình lập tức run lên. Con nha đầu kia vội vàng một tay cầm ô một tay lấy từ trong xe một chiếc áo khoác màu tím cùng với sự trợ giúp của lão già choàng lên người của nữ tử.
Đồng thời, tiểu nha đầu mở miệng nói đầy bất mãn:
- Tiểu thư, hôm nay trời mưa lớn như vậy, hà tất phải cố tới đây chứ, ngày mai lại đến không được sao? Tiểu thư thân mình đang yếu, nếu nhiễm thượng phong hàn thì làm thế nào.
Thậm chí cả lão già đánh xe, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ trìu mến pha lẫn chút trách cứ.
Tiểu thư kia khẽ cười một tiếng, vừa bước tới phía trước vừa hạ giọng nói:
- Các ngươi không hiểu, trước khi gia gia ta qua đời đã nói rằng, hàng năm vào ngày này, Vương gia ta dù gặp phải sự tình gì, con cháu dòng đích tôn đều phải đích thân tới đây tế bái một lần, đây là một truyền thống.
Tiểu nha đầu vẫn đang bất mãn, vừa cười vừa nói:
- Tiểu thư, nơi này cách xa kinh thành như vậy, vì sao hằng năm đều phải đến ạ, chẳng lẽ bên trong có sự tích gì chăng? Nô tỳ có nghe một vài tỷ muội nói nơi này hình như trước kia từng là một chi của Vương gia.
Tiểu thư cười khẽ một tiếng ngăn cản lão già định đẩy cửa, tự mình đưa bàn tay ngọc mở cửa, miệng nói:
- Ngươi lần đầu theo ta tới đây, không biết việc này là lẽ tự nhiên, sau này có cơ hội, ta sẽ nói kỹ với ngươi.
Sau khi tiến vào sân, ba người không dừng lại mà đi thẳng vào nhà trong, tiểu nha đầu ở trong phòng thu ô lại, giũ nước mưa trên mặt ô rồi cầm trong tay, tò mò quan sát mọi nơi.
Về phần lão già, lão đứng ở lối vào, nhắm mắt không nói.
Tiểu thư kia thở sâu, đi về hướng chính sảnh, tiểu nha đầu vừa đuổi kịp liền bị ngăn lại, tiểu thư nhẹ giọng nói:
- Ngươi và Lý bá đợi ở bên ngoài, tự ta đi vào trong.
Tiểu nha đầu cái miệng nhỏ nhắn lập tức mím lại, nhưng cũng nhu thuận gật đầu.
Tiểu thư cười thản nhiên, ho khan vài tiếng, chậm rãi đi vào chính sảnh.