Tiên Nghịch
Chương 195: Hai tháng
Thực ra Vương Lâm cũng không vô tình với Lý Mộ Uyển như hắn nói. Không biết còn bao lâu hắn mới thành anh, nếu trong lúc này tiếp nhận Lý Mộ Uyển, như vậy sẽ dẫn tới một loạt biến cố. Đến lúc đó sợ rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau đó Lý Mộ Uyển chắc chắn sẽ bị liên lụy. Điều này không phải là điều Vương Lâm mong nhìn thấy.
Hắn thở dài, trái tim tự nhiên cuộn sóng, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được. Mang theo tâm tình phức tạp, Vương Lâm rời khỏi Nam uyển.
Trong lòng hắn thầm tính toán, trong nửa khắc thời gian còn lại, cần phải làm xong mọi chuyện, nắm chắm thời gian. Vì thế thân ảnh hắn thoáng động, phóng đi như thiểm điện, nhanh chóng bay tới Đông uyển.
Sau khi tới nơi, Vương Lâm cũng không lập tức tiến vào mà đi vòng quanh bốn phía, liên tục đánh ra mấy cấm chế. Sau đó cước bộ hắn không dừng lại, nhanh chóng tăng tốc. Thần thức cường đại giúp hắn không bị đệ tử tuần tra Đông uyển phát hiện. Chẳng qua khi Vương Lâm vừa tiến vào trong Đông uyển, trong nháy mắt tất cả tiên hặc đều run rẩy, từ trên không trung hạ xuống, mặc cho nữ tu đang cưỡi có vung roi thế nào cũng không dám bay lên.
Thân ảnh Vương Lâm cực nhanh, hóa thành một đạo tơ mỏng, tiến nhập vào Đông uyển. Xuyên qua tầng tầng mây mù, toàn bộ cảnh đẹp của Đông uyển đã hiện ra trước tầm mắt Vương Lâm.
Nơi này khi nhìn từ bên ngoài đã như tiên cảnh, giờ tiến vào bên trong thì cái loại cảm giác như tiến vào tiên cảnh này càng thêm mãnh liệt. Sự tinh xảo đẹp đẽ của lầu các, đình đài hiển hiện trước mắt không phải nhìn mơ hồ từ ngoài có thể tưởng tượng được.
Một đạo cầu vồng bảy sắc từ nơi sâu nhất trong Đông uyển hiện ra, cắt ngang qua bầu trời. Đám nữ tu như tiên nữ bay lượn khắp không trung.
Chỉ đáng tiếc là đám tiên hạc hiện giờ đang run rẩy toàn thân, không dám đứng lên. Vì vậy mà cảnh đẹp của nơi này hơi khiếm khuyết một chút.
Dựa theo đường đi do Trình Hiền mô tả. Tốc độ của Vương Lâm rất nhanh, dưới tình huống không bị kẻ nào phát hiện đã đi tới phía tây Đông uyển. Trong khu lầu các bằng ngọc này, hắn tìm được khuê phòng của Công Tôn Đồng. Thần thức đảo qua, Vương Lâm lập tức ngẩn người. Hắn thấy một màn hơi quỷ dị.
Khẽ nhíu mày, thân thể nhoáng lên liền chui vào phòng. Chỉ thấy trong phòng có một tầm màn, nhìn qua đó là thân thể hai người đang tắm.
Nhìn xuyên qua bình phong, hai nữ tử này vóc người nở nang cân đối, hiện giờ đang ve vuốt thân thể nhau. Hai ngươi chậm rãi dây dưa ôm ấp.
Cùng lúc đó là từng tiếng hít thở hổn hển truyền tới.
Dưới thần thức của Vương Lâm, một màn của hai nàng bách hợp (1) này bị hắn nhìn rõ ràng từng chút một. Bỗng một người nữ tử vừa thở gấp, vừa run giọng nói:
- Đồng tỷ, Trình Hiền đó.A!
Nàng vừa mới nói được một nửa đã bị nữ tử kia mơn trớn nơi hạ thân, hình như bị chạm vào nơi mẫn cảm.
(1): lesbian Một lúc lâu sau, thanh âm mềm mại của một nữ tử từ sau bình phong truyền ra:
- Linh nhi, ngươi vẫn còn nhớ thương gã Trình Hiền đó sao? Không sai. Là ta lừa gạt hắn đó. Nhưng cũng không phải vì ngươi đó sao. Đan dược ngươi luyện chế lại thiếu một viên nội đan. Ta chẳng qua chỉ lừa lấy từ trên người linh viên kia mà thôi.
- Nhưng. Nhưng còn Lữ Tùng.
Nữ tử được gọi là Linh nhi kia chính là Trình Linh.
- Không cần dùng nữa. Ngươi tin ta đi, ngày mai sau khi Lữ Tùng tới ta sẽ bố trí cho hắn, cam đoan sẽ không có vấn đề gì. Lữ Tùng đó cùng lắm là cho hắn chút ít lợi ích là xong. Tới đây đi, vừa rồi tỷ tỷ đã hầu hạ ngươi như vậy, giờ tới lượt ngươi.
Vương Lâm vẫn chưa đi vào mà tay phải điểm vào mi tâm của mình. Đột nhiên Hứa Lập Quốc từ trong đó bay ra. Hắn nhìn chằm chằm vào bình phong, hai mắt lộ vẻ hưng phấn.
- Ta không cần biết ngươi làm cách nào, hỏi xem linh viên đang ở đâu, lấy hồn phách chúng xong rồi thì ra gặp ta!
Vương Lâm nói xong xoay người rời khỏi phòng.
Hứa Lập Quốc như chưa bao giờ hưng phấn tới vậy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy đi theo Vương Lâm thực sự là quyết định chính xác. Chuyện ướt át tới mức này, hắn dù không còn huyết nhục mà đã trở thành ma đầu cũng vẫn có cảm giác!
Hứa Lập Quốc cười hắc hắc, không nói thêm một lời, bỗng nhiên chui tọt vào bên trong bình phong.
Không lâu sau, vẻ mặt hắn thỏa mãn đi ra, há mồm phun hai cái hồn phách vào mi tâm Vương Lâm.
- Linh viên đó đã chết!
Cùng lúc đó hắn truyền tới một đạo thần niệm.
Tay phải Vương Lâm phất lên, trong tay hắn xuất hiện một cây kỳ hồn, đem hai cái hồn phách kia bỏ vào. Sau đó trầm ngâm một chút rồi xoay người đi vào trong phòng, lấy túi trữ vật của nhị nữ, lúc này mới rời khỏi phòng.
Lúc này cũng vừa hết một khắc, thần niệm của Vương Lâm khẽ động, cây Cấm phiên vây khốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại Nam uyển lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một đạo hắc mang, trong nháy mắt bay đi.
Cùng lúc đó trong Nam uyển truyền tới một tiếng gầm giận dữ. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nọ nhảy ra, thần thức quét qua một vòng, lập tức tập trung về Đông uyển, bay vọt tới.
Ngay sau đó trong Đông uyển cũng truyền ra một đạo thần thức mạnh mẽ. Đạo thần thức này lộ sự tức giận, sau khi quét qua Vương Lâm, một nữ tử từ trung tâm Đông uyển liền bay ra.
Vương Lâm không nói một lời, xoay người phóng đi.
Nữ tử kia cả người bị hắc vụ bao phủ, không thấy rõ tướng mạo. Nàng sau khi xuất hiện, thân thể liền lóe lên, đuổi theo Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Mắt thấy đối phương càng ngày càng gần, miệng hắn hiện một nụ cười lạnh, tay phải vung lên liên tục, đánh ra từng đạo cấm chế, bỗng nhiên hướng về phía nữ tử kia hạ xuống.
- Không biết tự lượng sức!
Nữ tử kia cười lạnh, vỗ túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một cái làn hoa. Nàng vung tay lên, lập tức vô số cánh hoa bảy màu từ trong làn bay ra. Những cánh hoa này đều ẩn chứa một lực lượng hủy thiên diệt địa, nhanh chóng phủ đầy trời bay tới cấm chế.
Tu vi của nữ tử này cũng là Nguyên Anh sơ kỳ. Ánh mắt Vương Lâm vẫn không thay đổi, trong lòng thoáng hiện lên một tia châm chọc. Chỉ thấy những cấm chế kia sau khi đụng vào cánh hoa, trong nháy mắt liên phân liệt, hóa thành vô số cấm chế, số lượng khổng lồ điên cuồng tản ra bốn phía. Mặc dù có một số ít vẫn bị cánh hoa phá tan nhưng đại bộ phận vẫn trôi nổi trong không trung, sau đó bay nhanh tới tụ lại, hình thành một đạo cấm chế, với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt hình thành một đạo cấm chế đánh thẳng vào cấm chế bên dưới Đông uyển.
Đông uyển này Vương Lâm lần trước đã phát hiện ra là được một đạo cấm chế khổng lồ tạo thành sức nâng lên. Uy lực cấm chế này rất lớn, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể phá giải. Nhưng Vương Lâm không muốn phá giải cấm chế. Mục đích duy nhất của hắn là làm cho cấm chế khổng lồ này mất đi sự cân bằng.
Nếu như thế thì dùng cấm bình thường không thể làm được. Nhưng Vương Lâm lại dùng một loại cấm chế thượng cổ. Hơn nữa trước đó hắn đã cố tình bố trí không ít cấm chế khác.
Lúc này trong ứng ngoài hợp đánh vào đạo cấm chế khổng lồ của Đông uyển. Một trận âm thanh ầm ầm từ Đông uyển vọng ra.
Cấm chế khổng lồ lập tức mất đi sự cân bằng, Đông uyển đang tung bay giữa không trung lập tức bị nghiêng đi. Cùng lúc đó vang lên một loạt tiếng thét chói tai, vô số nữ tu đều bay lên, trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên và kinh hãi.
Vương Lâm làm xong những chuyện này, chân không dừng lại, nhanh chóng bay đi. Nữ tử đang truy kích nọ lúc này đành cắn răng, không thể tiếp tục đuổi theo mà lui về vội vàng gia cố lại cấm chế khổng lồ kia.
Vương Lâm bay thẳng khỏi Đông uyển. Hắn biết việc này cũng không giữ chân được bao lâu, chẳng mấy chốc tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ của Vân Thiên Tông cũng sẽ tới đây đuổi bắt hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên từ xa truyền tới một đạo thần thức cường hãn. đạo thần thức này đảo qua người Vương Lâm, truyền tới một tiếng hừ lạnh. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Nếu là người khác hiển nhiên thần thức sẽ bị hao tổn. Nhưng thần thức của hắn cực kỳ khổng lồ, sau khi ly thể mặc dù đã bị tu vi hạn chế, không thể giết được tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên nhưng nói về lực lượng thì dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không so sánh được. Bây giờ tuy do cực hạn thân thể, chỉ có thể phát huy tới tu vi Kết Đan hậu kỳ nhưng làm sao hắn có thể bị thần thức của một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ làm bị thương được.
Thân thể hắn hầu như không dừng lại, lập tức bay tiếp.
Chủ nhân thần thức nọ liền ngẩn ra, nhưng nhanh chóng tập trung vào Vương Lâm, thân thể lại nhanh chóng từ ngoại tông bay tới.
Lúc này, một bóng đen từ xa bay tới, rơi vào tay Vương Lâm hóa ra là một cây tiểu kỳ. Tiểu kỳ này chính là thứ đã nhốt Nguyên Anh tu sĩ ở Nam uyển.
Cấm Phiên vào tay, trong mắt Vương Lâm lộ một tia cười lạnh. Thân thể hắn trầm xuống, rơi trên mặt đất. Thân thể quay một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một vòng cấm chế. Ngay sau đó thân hình hắn liền biến mất.
Mặc cho thần thức kia tập trung cũng không còn thấy bóng dáng hắn.
Lúc này thân thể Vương Lâm dưới tác dụng của cấm chế đã về tới động phủ. Động phủ này bên ngoài có cấm chế ngăn cản thần thức.
Cùng lúc đó, phân thân của Vương Lâm tại Bắc uyển đã ở trong đình viện. Phân thân chậm rãi trồi lên từ dưới đất, sau đó lập tức chỉnh trang lại một chút, rồi khoanh chân ngồi trong phòng, nhắm mắt lại.
Việc này thế là coi như chấm dứt. Nửa tháng sau, những lời đồn đại về bổn tôn của Vương Lâm từ bên trong Vân Thiên Tông truyền ra, tam sao thất bản đủ loại.
Phải biết rằng đây là một đại sự mà bao lâu rồi Vân Thiên Tông chưa từng phát sinh. Hơn nữa đối phương đột nhập vào trong tông, cuối cùng lại biến mất vào lòng đất trong nháy mắt, chẳng khác gì tát cho Vân Thiên Tông một cái thật đau.
Việc này thậm chí còn kinh động tới mấy người đã bế quan lâu năm, thủy tổ Nguyên Anh hậu kỳ đang muốn đánh sâu vào Hóa Thần kỳ. Cuối cùng dưới sự điều tra, mục tiêu đều chỉ tới hai nữ tử mất tích ở Đông uyển. Người thứ nhất là Trình Linh, người thứ hai là Công Tôn Đồng.
Thậm chí kẻ có chút liên quan như Trình Hiền, Lữ Tùng cũng đều bị tra xét. Ngay cả Vương Lâm cũng bị gọi tới. Cuối cùng lại có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng thần thức xem xét xem có nói dối hay không. Chẳng qua thần thức của Vương Lâm vượt hắn quá xa, cuối cùng hiển nhiên không tra xét được gì.
Không biết phải làm sao, rốt cục vệc này đành bỏ qua.
Về phần Lý Mộ Uyển không bị liên quan chút nào. Việc này cũng phải nói tới công của Kỳ sư huynh. Người này tâm cơ thâm trầm. Hắn biết rõ việc này tất nhiên có liên quan tới người Lý Mộ Uyển gặp. Đối phương thần thông như thế khiến hắn không khỏi âm thầm kinh hãi. Ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể ngăn trở được hắn, đi lại tự do trong Vân Thiên Tông. Nếu đã thế mà hắn còn dám tiết lộ, đối phương rất có khả năng thần không biết quỷ không hay vào Vân Thiên Tông lấy mạng hắn.
Cuộc sống của Vương Lâm lại trở lại bình yên. Chẳng qua nội tâm hắn vẫn luôn hiện lên nụ cười buồn bã của Lý Mộ Uyển. Mỗi lần như vậy trái tim hắn đều có cảm giác đau đớn.
Loại cảm giác này sau khi Vân Thiên Tông đột nhiên phát thiếp khắp Sở quốc báo tin một trong ba vị ngũ phẩm luyện đan sư - Lý Mộ Uyển hai tháng sau sẽ cùng ngoại tông Tôn trưởng lão - Tôn Trấn Vĩ kết thành đạo lữ song tu, lập tức bị đẩy tới cực hạn.
Vương Lâm an tĩnh ngồi trong phòng. Một ngày một đêm sau, hắn thở dài, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, trong mắt lóe hàn mang. Hắn đột nhiên đứng lên, không chút do dự rời khỏi phòng, ra khỏi đình viện hướng về phía Nam uyển đi tới.
Đoạn đường này cũng không phải thuận lợi. Trong sương trắng hắn bị ngăn trở lại, nhưng sau khi báo tính danh liền có người đi đưa tin cho Lý Mộ Uyển. Đợi một chút, sương trắng quay cuồng, lộ ra một cái thông đạo.
Vương Lâm chậm rãi cất bước. Bước chân hắn mặc dù chậm rãi nhưng lại có cảm giác vô cùng kiên định.
Sau khi đi tới khu uyển lầu của Lý Mộ Uyển, trong lầu truyền ra thanh âm bình thản của Lý Mộ Uyển:
- Sư phụ ngươi bế quan sắp xong. Nếu có vấn đề gì thì đợi nàng xuất quan hãy nói. Từ nay về sau nếu không được nàng gọi thì chớ tới đây quấy rầy nữa.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu chậm rãi nói:
- Ta cần đan dược có thể trong hai tháng đề cao tu vi lên tới Nguyên Anh kỳ!
Trong phòng, Lý Mộ Uyển bỗng nhiên sững người. Nàng đứng vọt dậy, đẩy cửa phòng ra nhìn Vương Lâm, run giọng hỏi:
- Ngươi. Ngươi là ai?
Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia nhu tình hiếm thấy. Chẳng qua tia như tình này rất nhanh bị sự bình tĩnh thay thế. Hắn trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:
- Có loại đan dược này hay không?
Lý Mộ Uyển cắn cắn môi. Ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng vô tận. Nàng nhìn Vương Lâm thật sâu. Lúc này đáy lòng này vẫn còn có chút suy tính thiệt hơn nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng biến đổi, hai mắt lộ ra một tia hàn mang, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nũng nịu nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lý Mộ Uyển lập tức nhớ ra là thần thức nơi mi tâm của mình không có bất cứ dị động gì. Hiển nhiên người trước mặt này không phải là người nàng đoán. Trong lòng nàng đủ loại hận ý, phiền muộn không tự chủ được dâng lên. Nhưng đối với người trước mắt có thanh âm hình dạng giống Vương Lâm này nàng lại không hận nổi.
Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, thở dài, tay phải vỗ túi trữ vật. Nhất thời trong bày tay xuất hiện một cái ngọc giản. Hắn nhìn thoáng qua một chút rồi ném về phía nàng.
Lý Mộ Uyển vừa thấy ngọc giản, thân thể đã nhũn ra. Sau khi tiếp nhận nó, cả người nàng phải tựa vào bên cửa. Nhìn ngọc giản, nước mắt vui sướng của nàng không kìm được chảy xuống.
- Giết Tôn Trấn Vĩ quá đơn giản. Chẳng qua phải chờ tu vi ta đạt tới Nguyên Anh thì Vân Thiên Tông mới không có kẻ nào dám nói gì. Cũng đủ để ta đem nàng tung hoành Sở quốc!
Thanh âm Vương Lâm bình thản nhưng trong đó tràn ngập sự tự tin.
Lý Mộ Uyển ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vương Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng:
- Ngươi, ngươi vào đi.
Vừa nói nàng vừa nghiêng người, tránh khỏi cửa phòng.
Vương Lâm không nói gì, cất bước đi tới. Lúc đi ngang qua người Lý Mộ Uyển, một làn hương bay vào mũi hắn, thấm đẫm lòng người. Bước chân Vương Lâm sững lại, quay đầu nhìn Lý Mộ Uyển. Lúc này hai người đứng rất gần nhau. Tại vị trí này Vương Lâm có thể thấy rõ khuôn mặt Lý Mộ Uyển càng ngày càng đỏ, thậm chí đã lan dần tới cổ.
Trong mắt Vương Lâm không còn sự lạnh lùng nữa. Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo của Lý Mộ Uyển. Thân thể Lý Mộ Uyển lập tức mềm nhũn ra, tựa vào lồng ngực Vương Lâm. Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, trống ngực của thân thể mềm mại nọ đang đập rộn ràng.
Một lúc lâu sau, Lý Mộ Uyển mấp máy môi, đẩy Vương Lâm ra, nhìn dung mạo hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Bề ngoài của huynh sao lại không giống trước kia?
Vương Lâm buông Lý Mộ Uyển ra, nhìn lướt qua căn phòng một lần rồi mới ngồi xuống ghế. Lý Mộ Uyển đi tới, rót một chén thanh trà cho hắn, sau đó lẳng lặng nhìn Vương Lâm, đợi hắn trả lời.
Vương Lâm mỉm cười, hời hợt nói:
- Mã Lương chỉ là thân thể do đoạt xá. Thân thể hiện giờ mới chân chính là ta.
- Vương Lâm là tên thật của huynh? Còn tu vi của người này, sao so với mấy ngày trước lại kém xa như vậy chứ?
Lý Mộ Uyển mở to đôi mắt, hỏi liền.
Vương Lâm gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Uyển nhi, việc này nếu có thời gian ta sẽ nói chi tiết cho muội. Hiện giờ ta muốn hỏi muội, có đan dược làm cho tu vi Trúc Cơ trong hai tháng đạt tới Nguyên Anh kỳ hay không?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ suy tư, nhẹ giọng nói:
- Có một số thư tịch cổ ghi lại về một loại đan dược cực kỳ quý hiếm có thể làm cho tu vi người ta trong một thời gian ngắn đạt tới Nguyên Anh. Chẳng qua loại đan dược này không phải do phương thuốc đã thất truyền mà chính là dược thảo chủ vị đã tuyệt tích. Hơn nữa lại rất khó tìm được dược thảo thay thế.
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trong lòng trầm xuống. Nếu không có loại đan dược này vậy làm sao hắn trong vòng hai tháng đạt tới Nguyên Anh được. Đây thật sự là một vấn đề nghiêm trọng.
Đôi mi thanh tú của Lý Mộ Uyển nhíu chặt, ngồi bên cạnh Vương Lâm cẩn thẩn nhớ lại.
Vương Lâm không làm phiền nàng mà lẳng lặng ngắm nữ tử này. Đã hai trăm năm mà dường như năm tháng vẫn không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt nàng. Điểm này khiến cho Vương Lâm cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tướng mạo của nữ tử này chẳng những không già đi, ngược lại so với năm đo càng thêm kiều mị động lòng người. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí chất khiến người ta bồi hồi. Phảng phất giống như là u lan trong thâm cốc, lại có một tia cao ngạo tới cực điểm.
Lý Mộ Uyển trong đầu lướt nhanh các loại điển tịch mà phương thuốc có tác dụng. Một lúc lâu sau, đột nhiên đôi mắt nàng ngời sáng, ngữ khí mang theo một tia vui mừng, nũng nịu nói:
- Là muội sai lầm rồi. Nếu để từ Trúc Cơ tăng ngay lên Nguyên Anh kỳ thì loại đan dược đó trên toàn Chu Tước tinh này cũng vô cùng quý hiếm. Có thể nói là căn bản không có. Nhưng chúng ta có thể đơn giản hóa vấn đề mà. Nói cách khác, hiện giờ muốn giải quyết vấn đề thì có thể khiến huynh từ Trúc Cơ tăng lên Kết Đan. Đợi tới khi đạt Kết Đan xong liền tính tới kết anh thế nào!
Vương Lâm gật đầu.
Lý Mộ Uyển cười thản nhiên, ánh mắt lộ ra một tia tự tin, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nói:
- Nếu để đạt tới Kết Đan kỳ thì loại đan dược đó Uyển nhi có không ít. À, Vương đại ca, trước kia huynh đã dùng dược vật gì chưa?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói:
- Khối phân thân này ta cũng chưa dùng dược liệu gì, ngoài Bồi Nguyên đan thì chỉ có Trúc Cơ đan.
- Trúc Cơ đan?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ ngạc nhiên. Nàng tiếp tục nói:
- Nếu là Bồi Nguyên đan thì không sai. Dù sao cũng là một trong những đan dược sơ cấp người học luyện đan phải nắm bắt. Nhưng Trúc Cơ đan lại là linh đan nhất phẩm. Vương đại ca, Trúc Cơ đan này huynh tự mình luyện chế sao?
Nói xong nàng như cười như không nhìn Vương Lâm, dịu dàng nói:
- Hừ hừ, muội nhớ ra rồi. Sư phụ huynh là Chu Lâm đang bế quan. Muội bây giờ là sư tổ của huynh.
Cái mặt dày của Vương Lâm hiếm khi đỏ lên, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn vội ho một tiếng, nói:
- Trúc Cơ đan là do ta tự luyện lấy. Chẳng qua ta có cho thêm linh dịch trước kia tặng muội.
Đôi mắt Lý Mộ Uyển như tỏa sáng. Nàng đứng bật dậy, gấp giọng hỏi:
- Thứ linh dịch đó huynh còn không?
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt bình thản, gật đầu.
Lồng ngực Lý Mộ Uyển phập phồng, hít sâu một hơi. Nàng vui mừng lẫn sợ hãi nói:
- Vương đại ca, linh dịch đó của huynh còn bao nhiêu? Nhiều không?
Tay phải Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, lập tức xuất ra một bình bạch ngọc đặt trên bàn.
Ánh mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ thất vọng, thì thào:
- Hóa ra chỉ còn một bình. Cũng khó trách. Loại kỳ bảo hãn thế này, vốn sẽ không thể có nhiều.
Nhưng không đợi nàng nói hết câu, lại thấy trong tay Vương Lâm có thêm một lọ, sau khi đặt ở trên bàn lại tiếp tục xuất ra một lọ nữa, sau đó cứ thế. Cuối cùng tất cả tám lọ linh dịch xếp thành hình chữ nhất đặt trên bàn.
Sau đó Lý Mộ Uyển chắc chắn sẽ bị liên lụy. Điều này không phải là điều Vương Lâm mong nhìn thấy.
Hắn thở dài, trái tim tự nhiên cuộn sóng, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được. Mang theo tâm tình phức tạp, Vương Lâm rời khỏi Nam uyển.
Trong lòng hắn thầm tính toán, trong nửa khắc thời gian còn lại, cần phải làm xong mọi chuyện, nắm chắm thời gian. Vì thế thân ảnh hắn thoáng động, phóng đi như thiểm điện, nhanh chóng bay tới Đông uyển.
Sau khi tới nơi, Vương Lâm cũng không lập tức tiến vào mà đi vòng quanh bốn phía, liên tục đánh ra mấy cấm chế. Sau đó cước bộ hắn không dừng lại, nhanh chóng tăng tốc. Thần thức cường đại giúp hắn không bị đệ tử tuần tra Đông uyển phát hiện. Chẳng qua khi Vương Lâm vừa tiến vào trong Đông uyển, trong nháy mắt tất cả tiên hặc đều run rẩy, từ trên không trung hạ xuống, mặc cho nữ tu đang cưỡi có vung roi thế nào cũng không dám bay lên.
Thân ảnh Vương Lâm cực nhanh, hóa thành một đạo tơ mỏng, tiến nhập vào Đông uyển. Xuyên qua tầng tầng mây mù, toàn bộ cảnh đẹp của Đông uyển đã hiện ra trước tầm mắt Vương Lâm.
Nơi này khi nhìn từ bên ngoài đã như tiên cảnh, giờ tiến vào bên trong thì cái loại cảm giác như tiến vào tiên cảnh này càng thêm mãnh liệt. Sự tinh xảo đẹp đẽ của lầu các, đình đài hiển hiện trước mắt không phải nhìn mơ hồ từ ngoài có thể tưởng tượng được.
Một đạo cầu vồng bảy sắc từ nơi sâu nhất trong Đông uyển hiện ra, cắt ngang qua bầu trời. Đám nữ tu như tiên nữ bay lượn khắp không trung.
Chỉ đáng tiếc là đám tiên hạc hiện giờ đang run rẩy toàn thân, không dám đứng lên. Vì vậy mà cảnh đẹp của nơi này hơi khiếm khuyết một chút.
Dựa theo đường đi do Trình Hiền mô tả. Tốc độ của Vương Lâm rất nhanh, dưới tình huống không bị kẻ nào phát hiện đã đi tới phía tây Đông uyển. Trong khu lầu các bằng ngọc này, hắn tìm được khuê phòng của Công Tôn Đồng. Thần thức đảo qua, Vương Lâm lập tức ngẩn người. Hắn thấy một màn hơi quỷ dị.
Khẽ nhíu mày, thân thể nhoáng lên liền chui vào phòng. Chỉ thấy trong phòng có một tầm màn, nhìn qua đó là thân thể hai người đang tắm.
Nhìn xuyên qua bình phong, hai nữ tử này vóc người nở nang cân đối, hiện giờ đang ve vuốt thân thể nhau. Hai ngươi chậm rãi dây dưa ôm ấp.
Cùng lúc đó là từng tiếng hít thở hổn hển truyền tới.
Dưới thần thức của Vương Lâm, một màn của hai nàng bách hợp (1) này bị hắn nhìn rõ ràng từng chút một. Bỗng một người nữ tử vừa thở gấp, vừa run giọng nói:
- Đồng tỷ, Trình Hiền đó.A!
Nàng vừa mới nói được một nửa đã bị nữ tử kia mơn trớn nơi hạ thân, hình như bị chạm vào nơi mẫn cảm.
(1): lesbian Một lúc lâu sau, thanh âm mềm mại của một nữ tử từ sau bình phong truyền ra:
- Linh nhi, ngươi vẫn còn nhớ thương gã Trình Hiền đó sao? Không sai. Là ta lừa gạt hắn đó. Nhưng cũng không phải vì ngươi đó sao. Đan dược ngươi luyện chế lại thiếu một viên nội đan. Ta chẳng qua chỉ lừa lấy từ trên người linh viên kia mà thôi.
- Nhưng. Nhưng còn Lữ Tùng.
Nữ tử được gọi là Linh nhi kia chính là Trình Linh.
- Không cần dùng nữa. Ngươi tin ta đi, ngày mai sau khi Lữ Tùng tới ta sẽ bố trí cho hắn, cam đoan sẽ không có vấn đề gì. Lữ Tùng đó cùng lắm là cho hắn chút ít lợi ích là xong. Tới đây đi, vừa rồi tỷ tỷ đã hầu hạ ngươi như vậy, giờ tới lượt ngươi.
Vương Lâm vẫn chưa đi vào mà tay phải điểm vào mi tâm của mình. Đột nhiên Hứa Lập Quốc từ trong đó bay ra. Hắn nhìn chằm chằm vào bình phong, hai mắt lộ vẻ hưng phấn.
- Ta không cần biết ngươi làm cách nào, hỏi xem linh viên đang ở đâu, lấy hồn phách chúng xong rồi thì ra gặp ta!
Vương Lâm nói xong xoay người rời khỏi phòng.
Hứa Lập Quốc như chưa bao giờ hưng phấn tới vậy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy đi theo Vương Lâm thực sự là quyết định chính xác. Chuyện ướt át tới mức này, hắn dù không còn huyết nhục mà đã trở thành ma đầu cũng vẫn có cảm giác!
Hứa Lập Quốc cười hắc hắc, không nói thêm một lời, bỗng nhiên chui tọt vào bên trong bình phong.
Không lâu sau, vẻ mặt hắn thỏa mãn đi ra, há mồm phun hai cái hồn phách vào mi tâm Vương Lâm.
- Linh viên đó đã chết!
Cùng lúc đó hắn truyền tới một đạo thần niệm.
Tay phải Vương Lâm phất lên, trong tay hắn xuất hiện một cây kỳ hồn, đem hai cái hồn phách kia bỏ vào. Sau đó trầm ngâm một chút rồi xoay người đi vào trong phòng, lấy túi trữ vật của nhị nữ, lúc này mới rời khỏi phòng.
Lúc này cũng vừa hết một khắc, thần niệm của Vương Lâm khẽ động, cây Cấm phiên vây khốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại Nam uyển lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một đạo hắc mang, trong nháy mắt bay đi.
Cùng lúc đó trong Nam uyển truyền tới một tiếng gầm giận dữ. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nọ nhảy ra, thần thức quét qua một vòng, lập tức tập trung về Đông uyển, bay vọt tới.
Ngay sau đó trong Đông uyển cũng truyền ra một đạo thần thức mạnh mẽ. Đạo thần thức này lộ sự tức giận, sau khi quét qua Vương Lâm, một nữ tử từ trung tâm Đông uyển liền bay ra.
Vương Lâm không nói một lời, xoay người phóng đi.
Nữ tử kia cả người bị hắc vụ bao phủ, không thấy rõ tướng mạo. Nàng sau khi xuất hiện, thân thể liền lóe lên, đuổi theo Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Mắt thấy đối phương càng ngày càng gần, miệng hắn hiện một nụ cười lạnh, tay phải vung lên liên tục, đánh ra từng đạo cấm chế, bỗng nhiên hướng về phía nữ tử kia hạ xuống.
- Không biết tự lượng sức!
Nữ tử kia cười lạnh, vỗ túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một cái làn hoa. Nàng vung tay lên, lập tức vô số cánh hoa bảy màu từ trong làn bay ra. Những cánh hoa này đều ẩn chứa một lực lượng hủy thiên diệt địa, nhanh chóng phủ đầy trời bay tới cấm chế.
Tu vi của nữ tử này cũng là Nguyên Anh sơ kỳ. Ánh mắt Vương Lâm vẫn không thay đổi, trong lòng thoáng hiện lên một tia châm chọc. Chỉ thấy những cấm chế kia sau khi đụng vào cánh hoa, trong nháy mắt liên phân liệt, hóa thành vô số cấm chế, số lượng khổng lồ điên cuồng tản ra bốn phía. Mặc dù có một số ít vẫn bị cánh hoa phá tan nhưng đại bộ phận vẫn trôi nổi trong không trung, sau đó bay nhanh tới tụ lại, hình thành một đạo cấm chế, với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt hình thành một đạo cấm chế đánh thẳng vào cấm chế bên dưới Đông uyển.
Đông uyển này Vương Lâm lần trước đã phát hiện ra là được một đạo cấm chế khổng lồ tạo thành sức nâng lên. Uy lực cấm chế này rất lớn, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể phá giải. Nhưng Vương Lâm không muốn phá giải cấm chế. Mục đích duy nhất của hắn là làm cho cấm chế khổng lồ này mất đi sự cân bằng.
Nếu như thế thì dùng cấm bình thường không thể làm được. Nhưng Vương Lâm lại dùng một loại cấm chế thượng cổ. Hơn nữa trước đó hắn đã cố tình bố trí không ít cấm chế khác.
Lúc này trong ứng ngoài hợp đánh vào đạo cấm chế khổng lồ của Đông uyển. Một trận âm thanh ầm ầm từ Đông uyển vọng ra.
Cấm chế khổng lồ lập tức mất đi sự cân bằng, Đông uyển đang tung bay giữa không trung lập tức bị nghiêng đi. Cùng lúc đó vang lên một loạt tiếng thét chói tai, vô số nữ tu đều bay lên, trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên và kinh hãi.
Vương Lâm làm xong những chuyện này, chân không dừng lại, nhanh chóng bay đi. Nữ tử đang truy kích nọ lúc này đành cắn răng, không thể tiếp tục đuổi theo mà lui về vội vàng gia cố lại cấm chế khổng lồ kia.
Vương Lâm bay thẳng khỏi Đông uyển. Hắn biết việc này cũng không giữ chân được bao lâu, chẳng mấy chốc tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ của Vân Thiên Tông cũng sẽ tới đây đuổi bắt hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên từ xa truyền tới một đạo thần thức cường hãn. đạo thần thức này đảo qua người Vương Lâm, truyền tới một tiếng hừ lạnh. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Nếu là người khác hiển nhiên thần thức sẽ bị hao tổn. Nhưng thần thức của hắn cực kỳ khổng lồ, sau khi ly thể mặc dù đã bị tu vi hạn chế, không thể giết được tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên nhưng nói về lực lượng thì dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không so sánh được. Bây giờ tuy do cực hạn thân thể, chỉ có thể phát huy tới tu vi Kết Đan hậu kỳ nhưng làm sao hắn có thể bị thần thức của một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ làm bị thương được.
Thân thể hắn hầu như không dừng lại, lập tức bay tiếp.
Chủ nhân thần thức nọ liền ngẩn ra, nhưng nhanh chóng tập trung vào Vương Lâm, thân thể lại nhanh chóng từ ngoại tông bay tới.
Lúc này, một bóng đen từ xa bay tới, rơi vào tay Vương Lâm hóa ra là một cây tiểu kỳ. Tiểu kỳ này chính là thứ đã nhốt Nguyên Anh tu sĩ ở Nam uyển.
Cấm Phiên vào tay, trong mắt Vương Lâm lộ một tia cười lạnh. Thân thể hắn trầm xuống, rơi trên mặt đất. Thân thể quay một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một vòng cấm chế. Ngay sau đó thân hình hắn liền biến mất.
Mặc cho thần thức kia tập trung cũng không còn thấy bóng dáng hắn.
Lúc này thân thể Vương Lâm dưới tác dụng của cấm chế đã về tới động phủ. Động phủ này bên ngoài có cấm chế ngăn cản thần thức.
Cùng lúc đó, phân thân của Vương Lâm tại Bắc uyển đã ở trong đình viện. Phân thân chậm rãi trồi lên từ dưới đất, sau đó lập tức chỉnh trang lại một chút, rồi khoanh chân ngồi trong phòng, nhắm mắt lại.
Việc này thế là coi như chấm dứt. Nửa tháng sau, những lời đồn đại về bổn tôn của Vương Lâm từ bên trong Vân Thiên Tông truyền ra, tam sao thất bản đủ loại.
Phải biết rằng đây là một đại sự mà bao lâu rồi Vân Thiên Tông chưa từng phát sinh. Hơn nữa đối phương đột nhập vào trong tông, cuối cùng lại biến mất vào lòng đất trong nháy mắt, chẳng khác gì tát cho Vân Thiên Tông một cái thật đau.
Việc này thậm chí còn kinh động tới mấy người đã bế quan lâu năm, thủy tổ Nguyên Anh hậu kỳ đang muốn đánh sâu vào Hóa Thần kỳ. Cuối cùng dưới sự điều tra, mục tiêu đều chỉ tới hai nữ tử mất tích ở Đông uyển. Người thứ nhất là Trình Linh, người thứ hai là Công Tôn Đồng.
Thậm chí kẻ có chút liên quan như Trình Hiền, Lữ Tùng cũng đều bị tra xét. Ngay cả Vương Lâm cũng bị gọi tới. Cuối cùng lại có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng thần thức xem xét xem có nói dối hay không. Chẳng qua thần thức của Vương Lâm vượt hắn quá xa, cuối cùng hiển nhiên không tra xét được gì.
Không biết phải làm sao, rốt cục vệc này đành bỏ qua.
Về phần Lý Mộ Uyển không bị liên quan chút nào. Việc này cũng phải nói tới công của Kỳ sư huynh. Người này tâm cơ thâm trầm. Hắn biết rõ việc này tất nhiên có liên quan tới người Lý Mộ Uyển gặp. Đối phương thần thông như thế khiến hắn không khỏi âm thầm kinh hãi. Ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể ngăn trở được hắn, đi lại tự do trong Vân Thiên Tông. Nếu đã thế mà hắn còn dám tiết lộ, đối phương rất có khả năng thần không biết quỷ không hay vào Vân Thiên Tông lấy mạng hắn.
Cuộc sống của Vương Lâm lại trở lại bình yên. Chẳng qua nội tâm hắn vẫn luôn hiện lên nụ cười buồn bã của Lý Mộ Uyển. Mỗi lần như vậy trái tim hắn đều có cảm giác đau đớn.
Loại cảm giác này sau khi Vân Thiên Tông đột nhiên phát thiếp khắp Sở quốc báo tin một trong ba vị ngũ phẩm luyện đan sư - Lý Mộ Uyển hai tháng sau sẽ cùng ngoại tông Tôn trưởng lão - Tôn Trấn Vĩ kết thành đạo lữ song tu, lập tức bị đẩy tới cực hạn.
Vương Lâm an tĩnh ngồi trong phòng. Một ngày một đêm sau, hắn thở dài, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, trong mắt lóe hàn mang. Hắn đột nhiên đứng lên, không chút do dự rời khỏi phòng, ra khỏi đình viện hướng về phía Nam uyển đi tới.
Đoạn đường này cũng không phải thuận lợi. Trong sương trắng hắn bị ngăn trở lại, nhưng sau khi báo tính danh liền có người đi đưa tin cho Lý Mộ Uyển. Đợi một chút, sương trắng quay cuồng, lộ ra một cái thông đạo.
Vương Lâm chậm rãi cất bước. Bước chân hắn mặc dù chậm rãi nhưng lại có cảm giác vô cùng kiên định.
Sau khi đi tới khu uyển lầu của Lý Mộ Uyển, trong lầu truyền ra thanh âm bình thản của Lý Mộ Uyển:
- Sư phụ ngươi bế quan sắp xong. Nếu có vấn đề gì thì đợi nàng xuất quan hãy nói. Từ nay về sau nếu không được nàng gọi thì chớ tới đây quấy rầy nữa.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu chậm rãi nói:
- Ta cần đan dược có thể trong hai tháng đề cao tu vi lên tới Nguyên Anh kỳ!
Trong phòng, Lý Mộ Uyển bỗng nhiên sững người. Nàng đứng vọt dậy, đẩy cửa phòng ra nhìn Vương Lâm, run giọng hỏi:
- Ngươi. Ngươi là ai?
Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia nhu tình hiếm thấy. Chẳng qua tia như tình này rất nhanh bị sự bình tĩnh thay thế. Hắn trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:
- Có loại đan dược này hay không?
Lý Mộ Uyển cắn cắn môi. Ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng vô tận. Nàng nhìn Vương Lâm thật sâu. Lúc này đáy lòng này vẫn còn có chút suy tính thiệt hơn nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng biến đổi, hai mắt lộ ra một tia hàn mang, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nũng nịu nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lý Mộ Uyển lập tức nhớ ra là thần thức nơi mi tâm của mình không có bất cứ dị động gì. Hiển nhiên người trước mặt này không phải là người nàng đoán. Trong lòng nàng đủ loại hận ý, phiền muộn không tự chủ được dâng lên. Nhưng đối với người trước mắt có thanh âm hình dạng giống Vương Lâm này nàng lại không hận nổi.
Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, thở dài, tay phải vỗ túi trữ vật. Nhất thời trong bày tay xuất hiện một cái ngọc giản. Hắn nhìn thoáng qua một chút rồi ném về phía nàng.
Lý Mộ Uyển vừa thấy ngọc giản, thân thể đã nhũn ra. Sau khi tiếp nhận nó, cả người nàng phải tựa vào bên cửa. Nhìn ngọc giản, nước mắt vui sướng của nàng không kìm được chảy xuống.
- Giết Tôn Trấn Vĩ quá đơn giản. Chẳng qua phải chờ tu vi ta đạt tới Nguyên Anh thì Vân Thiên Tông mới không có kẻ nào dám nói gì. Cũng đủ để ta đem nàng tung hoành Sở quốc!
Thanh âm Vương Lâm bình thản nhưng trong đó tràn ngập sự tự tin.
Lý Mộ Uyển ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vương Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng:
- Ngươi, ngươi vào đi.
Vừa nói nàng vừa nghiêng người, tránh khỏi cửa phòng.
Vương Lâm không nói gì, cất bước đi tới. Lúc đi ngang qua người Lý Mộ Uyển, một làn hương bay vào mũi hắn, thấm đẫm lòng người. Bước chân Vương Lâm sững lại, quay đầu nhìn Lý Mộ Uyển. Lúc này hai người đứng rất gần nhau. Tại vị trí này Vương Lâm có thể thấy rõ khuôn mặt Lý Mộ Uyển càng ngày càng đỏ, thậm chí đã lan dần tới cổ.
Trong mắt Vương Lâm không còn sự lạnh lùng nữa. Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo của Lý Mộ Uyển. Thân thể Lý Mộ Uyển lập tức mềm nhũn ra, tựa vào lồng ngực Vương Lâm. Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, trống ngực của thân thể mềm mại nọ đang đập rộn ràng.
Một lúc lâu sau, Lý Mộ Uyển mấp máy môi, đẩy Vương Lâm ra, nhìn dung mạo hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Bề ngoài của huynh sao lại không giống trước kia?
Vương Lâm buông Lý Mộ Uyển ra, nhìn lướt qua căn phòng một lần rồi mới ngồi xuống ghế. Lý Mộ Uyển đi tới, rót một chén thanh trà cho hắn, sau đó lẳng lặng nhìn Vương Lâm, đợi hắn trả lời.
Vương Lâm mỉm cười, hời hợt nói:
- Mã Lương chỉ là thân thể do đoạt xá. Thân thể hiện giờ mới chân chính là ta.
- Vương Lâm là tên thật của huynh? Còn tu vi của người này, sao so với mấy ngày trước lại kém xa như vậy chứ?
Lý Mộ Uyển mở to đôi mắt, hỏi liền.
Vương Lâm gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Uyển nhi, việc này nếu có thời gian ta sẽ nói chi tiết cho muội. Hiện giờ ta muốn hỏi muội, có đan dược làm cho tu vi Trúc Cơ trong hai tháng đạt tới Nguyên Anh kỳ hay không?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ suy tư, nhẹ giọng nói:
- Có một số thư tịch cổ ghi lại về một loại đan dược cực kỳ quý hiếm có thể làm cho tu vi người ta trong một thời gian ngắn đạt tới Nguyên Anh. Chẳng qua loại đan dược này không phải do phương thuốc đã thất truyền mà chính là dược thảo chủ vị đã tuyệt tích. Hơn nữa lại rất khó tìm được dược thảo thay thế.
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trong lòng trầm xuống. Nếu không có loại đan dược này vậy làm sao hắn trong vòng hai tháng đạt tới Nguyên Anh được. Đây thật sự là một vấn đề nghiêm trọng.
Đôi mi thanh tú của Lý Mộ Uyển nhíu chặt, ngồi bên cạnh Vương Lâm cẩn thẩn nhớ lại.
Vương Lâm không làm phiền nàng mà lẳng lặng ngắm nữ tử này. Đã hai trăm năm mà dường như năm tháng vẫn không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt nàng. Điểm này khiến cho Vương Lâm cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tướng mạo của nữ tử này chẳng những không già đi, ngược lại so với năm đo càng thêm kiều mị động lòng người. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí chất khiến người ta bồi hồi. Phảng phất giống như là u lan trong thâm cốc, lại có một tia cao ngạo tới cực điểm.
Lý Mộ Uyển trong đầu lướt nhanh các loại điển tịch mà phương thuốc có tác dụng. Một lúc lâu sau, đột nhiên đôi mắt nàng ngời sáng, ngữ khí mang theo một tia vui mừng, nũng nịu nói:
- Là muội sai lầm rồi. Nếu để từ Trúc Cơ tăng ngay lên Nguyên Anh kỳ thì loại đan dược đó trên toàn Chu Tước tinh này cũng vô cùng quý hiếm. Có thể nói là căn bản không có. Nhưng chúng ta có thể đơn giản hóa vấn đề mà. Nói cách khác, hiện giờ muốn giải quyết vấn đề thì có thể khiến huynh từ Trúc Cơ tăng lên Kết Đan. Đợi tới khi đạt Kết Đan xong liền tính tới kết anh thế nào!
Vương Lâm gật đầu.
Lý Mộ Uyển cười thản nhiên, ánh mắt lộ ra một tia tự tin, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nói:
- Nếu để đạt tới Kết Đan kỳ thì loại đan dược đó Uyển nhi có không ít. À, Vương đại ca, trước kia huynh đã dùng dược vật gì chưa?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói:
- Khối phân thân này ta cũng chưa dùng dược liệu gì, ngoài Bồi Nguyên đan thì chỉ có Trúc Cơ đan.
- Trúc Cơ đan?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ ngạc nhiên. Nàng tiếp tục nói:
- Nếu là Bồi Nguyên đan thì không sai. Dù sao cũng là một trong những đan dược sơ cấp người học luyện đan phải nắm bắt. Nhưng Trúc Cơ đan lại là linh đan nhất phẩm. Vương đại ca, Trúc Cơ đan này huynh tự mình luyện chế sao?
Nói xong nàng như cười như không nhìn Vương Lâm, dịu dàng nói:
- Hừ hừ, muội nhớ ra rồi. Sư phụ huynh là Chu Lâm đang bế quan. Muội bây giờ là sư tổ của huynh.
Cái mặt dày của Vương Lâm hiếm khi đỏ lên, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn vội ho một tiếng, nói:
- Trúc Cơ đan là do ta tự luyện lấy. Chẳng qua ta có cho thêm linh dịch trước kia tặng muội.
Đôi mắt Lý Mộ Uyển như tỏa sáng. Nàng đứng bật dậy, gấp giọng hỏi:
- Thứ linh dịch đó huynh còn không?
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt bình thản, gật đầu.
Lồng ngực Lý Mộ Uyển phập phồng, hít sâu một hơi. Nàng vui mừng lẫn sợ hãi nói:
- Vương đại ca, linh dịch đó của huynh còn bao nhiêu? Nhiều không?
Tay phải Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, lập tức xuất ra một bình bạch ngọc đặt trên bàn.
Ánh mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ thất vọng, thì thào:
- Hóa ra chỉ còn một bình. Cũng khó trách. Loại kỳ bảo hãn thế này, vốn sẽ không thể có nhiều.
Nhưng không đợi nàng nói hết câu, lại thấy trong tay Vương Lâm có thêm một lọ, sau khi đặt ở trên bàn lại tiếp tục xuất ra một lọ nữa, sau đó cứ thế. Cuối cùng tất cả tám lọ linh dịch xếp thành hình chữ nhất đặt trên bàn.