Tiên Nghịch
Chương 1944: Hoàn mỹ!
Tình sư đồ không cần nói ra miệng, giống như Vương Lâm và Huyền La dù trên danh nghĩa không phải thầy trò nhưng trong lòng Vương Lâm Huyền La vĩnh viễn là sư tôn của mình.
Mà trong nội tâm Huyền La, đệ tử duy nhất của hắn vẫn là đứa trẻ được hắn mang ra khỏi động phủ giới, tới mặt đất Cổ Tộc này.
Bên trong Tổ Miếu, thân thể Vương Lâm dù đau đớn như trong lòng lại vô cùng ấm áp. Hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, toàn bộ trái tim chìm đắm bên trong sự phân chia của Nguyên Thần.
Có sư tôn ở đây thì hắn không còn phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
Thời gian trôi qua chớp mắt đã qua ba ngày. Trong ba ngày này Vương Lâm khoanh chân ngồi bất động nhưng sự đau đớn đớn từ Nguyên Thần bị phân chia lại càng thêm rõ ràng kịch liệt. Trong cơ thể hắn lúc này như có một cơn lốc giống như bao trùm cả thân thể hắn. Có thể thấy bên ngoài chân thân Vương Lâm đang ngồi khoanh chân có một tầng sáng biến ảo ra. Tầng sáng nọ nối tiếp với thiên linh của Vương Lâm lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Toàn bộ tầng sáng này đầy vết nứt từ từ tăng lên càng ngày càng nhiều hơn giống như những vết nứt đó nối liền lại với nhau, trông dày đặc vô cùng, thoạt nhìn rất kinh tâm.
Tầng sáng này chính là Nguyên Thần Vương Lâm biến ảo ra.
Thời gian ba ngày nếu đổi lại là tộc nhân Cổ Tộc khác thì có lẽ đã không thể thừa nhận nổi thống khổ này, lựa chọn dung hợp. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói thì hiện giờ mới chỉ là bắt đầu, còn xa xa mới chấm dứt.
Sau ba ngày lại là ba ngày nữa. Dần dần tộc nhân bên trong Thủy Cổ hoàng thành phát giác ra có chuyện không hợp lý. Bọn họ nhìn tầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ với thời gian dài hơn.
Lại có thể duy trì đủ sáu ngày, so với dĩ vãng còn nhiều hơn vài ngày. Xem ra người độ kiếp lúc này là người có đại nghị lực!
Sáu ngày này cũng không biết trong số những người độ kiếp đã ai kiên trì được hay chưa. Năm đó vào ngày thứ ba ta đã không thể chịu đựng nổi. Loại thống khổ này đúng là không thể thừa nhận. Có thể khiến Tống Tôn hộ pháp thì đó cũng là điều nằm trong dự liệu.
Chẳng qua tuy rằng khiến bọn họ chú ý một chút nhưng thời gian sáu ngày cũng không phải là rất nhiều. Dần dần sự dị thường ở nơi này cũng bị mọi người quên đi.
Cho tới ngày thứ chín, ngày thứ mười lăm ngày thứ ba mươi, sau hai tháng, tầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ vẫn tỏa ra sóng gợn như trước, tràn ngập cả phân nửa Thủy Cổ hoàng thành.
Lúc này mới càng có nhiều tộc nhân dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía pho tượng Cổ Tổ. Theo bọn họ thấy thì người độ kiếp này cũng không thể kiên trì tới thời gian lâu như vậy.
Hai tháng không thấy ai ra khỏi Tổ Miếu, chẳng lẽ. chẳng lẽ.
Chẳng lẽ người độ kiếp lần này chỉ có một người. Người này rốt cục là ai không ngờ lại có thể khiến Tống Tôn làm hộ pháp!
Hai tháng, hắn lại kiên trì được tới hai tháng. Xem ra hắn muốn chọn trình độ đại phân liệt rồi.
Thời gian lại yên lặng trôi qua. Lại qua sáu tháng nữa. Tính cả hai tháng trước thì lần đầu tiên phân thần của Vương Lâm đã tới tám tháng!
Trong tám tháng này hầu như tất cả tộc nhân trong Thủy Cổ hoàng thành việc đầu tiên trong ngày là nhìn quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ có còn hay không.
Càng ngày càng có nhiều người bàn luận tràn ngập mọi nơi trong Thủy Cổ hoàng thành. Hầu như chuyện này đã trở thành một để tài khiến tộc nhân Thủy Cổ từ kinh hãi biến thành kích động, tới hôm nay thì sự kích động đã đạt đỉnh điểm.
Hắn có thể kiên trì một năm sao? Phải biết rằng trong Thủy Cổ nhất mạch chúng ta người có thời gian phân thần lần đầu dài nhất là một năm đó! Nếu không chết ở lần phân thần thứ hai thì hắn có lẽ cũng có thể trở thành Đại Thiên Tôn!
Tám tháng, người nọ thật sự điên cuồng rồi. Loại đau đớn này mà hắn lại có thể chịu đựng nổi.
Nghe nói Tống Tôn năm xưa kiên trì được mười một tháng!
Trong tiếng bàn luận của tộc nhân Thủy Cổ, ở sâu bên trong Tổ Miếu Vương Lâm vẫn khoanh chân bất động như trước. Nhưng tầng sáng bên ngoài thân thể hắn giờ phút này đã phá tan thành từng mảnh nhỏ, hai chân của tầng sáng đã tán đi chỉ còn nửa phần thân ảnh tồn tại.
Mà thân ảnh nọ cũng trở nên mơ hồ giống như trong suốt vậy, phảng phất có thể tiêu tán. Bản thể Vương Lâm dù nhắm hai mắt nhưng sự thống khổ lúc này hắn phải thừa nhận là cực kỳ kịch liệt. Nổi đau đớn khi Nguyên Thần phân chia khiến hắn giống như bị ngàn đao đâm chém, mà vĩnh viễn phải luôn tỉnh táo không được hôn mê.
Tám tháng chịu đựng thống khổ còn chưa thể khiến hắn bỏ cuộc. Vương Lâm một mực chịu đựng. Hắn phải đợi sau khi Nguyên Thần phân liệt toàn bộ mới dung hợp!
Trong đầu hắn tiếng gầm thét của Cổ Tổ hầu như đã trở thành âm thanh duy nhất.
Ta muốn trời sụp thì trời phải sụp ta muốn mặt đất tan vỡ thì mặt đất phải tan vỡ! Ta muốn chúng sinh tử vong thì không ai dám không tử vong, ta muốn Thương Khung vô tiên thì chẳng kẻ nào dám tồn tại.
Toàn bộ khí lực của hắn đều dùng để chịu đựng. Tháng thứ chín đến trong nháy mắt, tháng thứ mười, thứ mười một đã qua.
Tống Thiên khoanh chân ngồi trước Tổ Miếu làm hộ pháp cho Vương Lâm đã mười một tháng, đối với việc Vương Lâm có thể kiên trì tới lúc này hắn cũng không ngạc nhiên. Theo phân tích của hắn thì Vương Lâm hẳn có thể kiên trì chừng một năm.
Trên thực tế thời gian một năm chỉ khiến Nguyên Thần tan thành mảnh nhỏ mà thôi. Trừ một người của Cực Cổ nhất mạch kiên trì hai mươi tám tháng ra, rất ít người sau khi Nguyên Thần tan thành mảnh nhỏ lại không dung hợp mà lựa chọn để mảnh nhỏ trở thành những hạt nhỏ!
Tống Thiên không quay đầu nhìn vào Tổ Miếu. Hắn tính toán thời gian, ngồi khoanh chân bất động.
Khi tháng thứ mười hai trôi qua, một năm đã hết lại qua hai tháng nữa thì tộc nhân của Thủy Cổ nhất mạch đã sôi trào rồi. Bọn họ nhìn quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ toàn bộ đều đoán xem người độ kiếp này rốt cục là ai, còn có thể kiên trì bao lâu nữa!
Mười bốn tháng. Không hổ là Vương tôn!
Trong hoàng cung, vị hoàng tôn đời trước than khẽ một tiếng.
Vào ngày này của mười bốn tháng, thân hình quầng sáng của Vương Lâm chỉ còn cái đầu. Cái đầu nọ cũng tràn ngập khe nứt, từng luồng sáng từ trong đó lan ra đột nhiên ầm vang rồi tan nát.
Đầu lâu kia tan nát, mắt thường nhìn lại bốn phía Vương Lâm không còn chút ánh sáng nào. Nhưng nếu dùng thần thức đảo qua thì có thể mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều mảnh vỡ lơ lửng bốn phía. Những mảnh vỡ này còn đang liên tục vỡ vụn ra.
Giờ phút này sinh cơ trong thân thể Vương Lâm hầu như không còn, giống hệt một thi thể, cho dù máu huyết cũng không vận chuyển, người lạnh như băng. Đồng thời hắn cũng mất đi tất cả thần trí giống như đã thực sự tử vong.
Thứ duy nhất còn tồn tại của hắn là một luồng ý niệm. Ý niệm này chính là muốn tiếp tục kiên trì, kiên trì tới giờ khắc cuối cùng mới dung hợp. Nếu hắn có thể thành công thì có thể hồi sinh trở lại, nếu thất bại sẽ tan thành mây khói.
Ta sẽ thất bại sao? Không! Ta tuyệt đối không thất bại!
Trong ý niệm này của hắn còn ẩn chứa một tiếng gầm rống khi Cổ Tổ chiến tiên.
Những mảnh vỡ vô hình ngoài thân ảnh từ từ vỡ vụn hơn. Lại qua thêm bốn tháng, lần đầu tiên phân thần của Vương Lâm trong kiếp thứ hai của Tam Tổn Kiếp đã tới mười tám tháng.
Lúc này thậm chí cả Tống Thiên cũng phải biến sắc, từ quay lưng giờ đã trở thành nhìn thẳng vào Tổ Miếu.
Hắn còn như vậy thì không cần nói tới tộc nhân trong Thủy Cổ hoàng thành. Kiên trì mười tám tháng khiến cho tộc nhân Thủy Cổ đã có thói quen nhìn tầng sáng luôn tồn tại như sóng gợn quanh pho tượng Cổ Tổ. Nhưng sâu trong lòng bọn họ thì việc này không thể quen nổi, tràn ngập vẻ không thể tin.
Tháng thứ mười chín, tháng thứ hai mươi. Cho tới tháng thứ hai mươi bảy! Thời gian hơn hai năm, Vương Lâm vẫn kiên trì như trước. Những mảnh nhỏ ngoài thân thể hắn bên trong Tổ Miếu giờ phút này đã có ba phần hoàn toàn vỡ tan giống như tro bụi.
Chỉ còn một số mảnh nhỏ đang tiếp tục vỡ tan.
Tháng thứ ba mươi tới, thời gian hai năm rưỡi đã trôi qua. Tống Thiên nếu không cảm nhận được ý chí tồn tại bên trong Tổ Miếu thì thậm chí còn cho rằng Vương Lâm đã chết.
Một kẻ điên cuồng! Hắn có thể có tu vi như vậy có quan hệ rất lớn với sự điên cuồng này. Hắn chẳng lẽ không biết hoàn toàn phân liệt có thể sẽ tử vong sao!
Tống Thiên đã từ khoanh chân đứng dậy đứng bên ngoài Tổ Miếu, thần sắc biến hóa bất định.
Trong tháng thứ ba mươi này Thủy Cổ hoàng tôn già nua trong hoàng cung trong lòng có dị động, không ngờ thường xuyên gọi Kế Đô tới trong ánh mắt ẩn hiện điều gì chỉ có hắn biết.
Chẳng qua hoàng tôn cũng không biết đó là Kế Đô cũng phát hiện ra điều gì. Nhưng lúc này hắn bất chấp việc này mà lòng tràn đầy lo lắng. Hắn không lo lắng cho vị trí hoàng tôn của mình là lo cho an nguy của nghĩa phụ.
Vào lúc tháng thứ ba mươi lăm trôi qua, ngay cả Huyền La ngồi khoanh chân trên bầu trời hộ pháp cho Vương Lâm cũng lộ vẻ lo lắng. Hắn cố tình muốn nhắc nhở Vương Lâm nhưng lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tháng thứ ba mươi sáu đã tới trong sự do dự của Huyền La. Vào đêm của ngày nọ quầng sáng phía ngoài pho tượng Cổ Tổ đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt tới cực điểm. Ánh sáng này tầng tầng lớp lớp tràn ra tràn ngập tám phương, khiến cả Thủy Cổ hoàng thành lặng ngắt như tờ. Tất cả tộc nhân trong thời khắc này đều bỏ hết mọi việc, ánh mắt nhìn về phía pho tượng Cổ Tổ.
Huyền La đứng dậy kích động nhìn tới.
Tống Thiên hít sâu một hơi lui lại phía sau ngàn trượng, ngưng thần nhìn lại.
Thủy Cổ hoàng tôn trong hoàng cung tâm thần khẩn trương, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm vào hướng Tổ Miếu.
Kế Đô cũng tự mình đi tới bên ngoài Tổ Miếu ngàn trượng, lo lắng nhìn lại.
Bên trong Tổ Miếu, trên thân hình bất động của Vương Lâm có ánh sáng bắn ra bốn phía. Vô số điểm sáng bỗng nhiên xuất hiện ngưng tụ lại dần dần hóa thành một thân ảnh đầy đủ. Thân ảnh này so với năm đó khổng lồ hơn mấy lần, bên trong tỏa ra một luồng uy áp kinh người.
Trong nháy mắt khi tầng sáng này ngưng tụ, bên ngoài pho tượng Cổ Tổ chín tầng sáng ầm ầm dung hợp làm một sau đó bộc phát ra ánh sáng làm chói mắt tất cả tộc nhân Thủy Cổ khiến cho đêm nay như trở thành ban ngày!
Cũng trong tích tắc này tầng sáng duy nhất vừa dung hợp liền ầm ầm chia lìa hóa thành tám quầng sáng, lưu chuyển bốn phía quanh tượng Cổ Tổ!
- Lần đầu tiên phân thần, thành!
- Ba mươi sáu tháng, suốt ba mươi sáu tháng!
- Hoàn toàn tan nát, dung hợp hoàn mỹ.
Tống Thiên nhìn cảnh tượng này thì thào tự nhủ.
Mà trong nội tâm Huyền La, đệ tử duy nhất của hắn vẫn là đứa trẻ được hắn mang ra khỏi động phủ giới, tới mặt đất Cổ Tộc này.
Bên trong Tổ Miếu, thân thể Vương Lâm dù đau đớn như trong lòng lại vô cùng ấm áp. Hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, toàn bộ trái tim chìm đắm bên trong sự phân chia của Nguyên Thần.
Có sư tôn ở đây thì hắn không còn phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
Thời gian trôi qua chớp mắt đã qua ba ngày. Trong ba ngày này Vương Lâm khoanh chân ngồi bất động nhưng sự đau đớn đớn từ Nguyên Thần bị phân chia lại càng thêm rõ ràng kịch liệt. Trong cơ thể hắn lúc này như có một cơn lốc giống như bao trùm cả thân thể hắn. Có thể thấy bên ngoài chân thân Vương Lâm đang ngồi khoanh chân có một tầng sáng biến ảo ra. Tầng sáng nọ nối tiếp với thiên linh của Vương Lâm lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Toàn bộ tầng sáng này đầy vết nứt từ từ tăng lên càng ngày càng nhiều hơn giống như những vết nứt đó nối liền lại với nhau, trông dày đặc vô cùng, thoạt nhìn rất kinh tâm.
Tầng sáng này chính là Nguyên Thần Vương Lâm biến ảo ra.
Thời gian ba ngày nếu đổi lại là tộc nhân Cổ Tộc khác thì có lẽ đã không thể thừa nhận nổi thống khổ này, lựa chọn dung hợp. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói thì hiện giờ mới chỉ là bắt đầu, còn xa xa mới chấm dứt.
Sau ba ngày lại là ba ngày nữa. Dần dần tộc nhân bên trong Thủy Cổ hoàng thành phát giác ra có chuyện không hợp lý. Bọn họ nhìn tầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ với thời gian dài hơn.
Lại có thể duy trì đủ sáu ngày, so với dĩ vãng còn nhiều hơn vài ngày. Xem ra người độ kiếp lúc này là người có đại nghị lực!
Sáu ngày này cũng không biết trong số những người độ kiếp đã ai kiên trì được hay chưa. Năm đó vào ngày thứ ba ta đã không thể chịu đựng nổi. Loại thống khổ này đúng là không thể thừa nhận. Có thể khiến Tống Tôn hộ pháp thì đó cũng là điều nằm trong dự liệu.
Chẳng qua tuy rằng khiến bọn họ chú ý một chút nhưng thời gian sáu ngày cũng không phải là rất nhiều. Dần dần sự dị thường ở nơi này cũng bị mọi người quên đi.
Cho tới ngày thứ chín, ngày thứ mười lăm ngày thứ ba mươi, sau hai tháng, tầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ vẫn tỏa ra sóng gợn như trước, tràn ngập cả phân nửa Thủy Cổ hoàng thành.
Lúc này mới càng có nhiều tộc nhân dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía pho tượng Cổ Tổ. Theo bọn họ thấy thì người độ kiếp này cũng không thể kiên trì tới thời gian lâu như vậy.
Hai tháng không thấy ai ra khỏi Tổ Miếu, chẳng lẽ. chẳng lẽ.
Chẳng lẽ người độ kiếp lần này chỉ có một người. Người này rốt cục là ai không ngờ lại có thể khiến Tống Tôn làm hộ pháp!
Hai tháng, hắn lại kiên trì được tới hai tháng. Xem ra hắn muốn chọn trình độ đại phân liệt rồi.
Thời gian lại yên lặng trôi qua. Lại qua sáu tháng nữa. Tính cả hai tháng trước thì lần đầu tiên phân thần của Vương Lâm đã tới tám tháng!
Trong tám tháng này hầu như tất cả tộc nhân trong Thủy Cổ hoàng thành việc đầu tiên trong ngày là nhìn quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ có còn hay không.
Càng ngày càng có nhiều người bàn luận tràn ngập mọi nơi trong Thủy Cổ hoàng thành. Hầu như chuyện này đã trở thành một để tài khiến tộc nhân Thủy Cổ từ kinh hãi biến thành kích động, tới hôm nay thì sự kích động đã đạt đỉnh điểm.
Hắn có thể kiên trì một năm sao? Phải biết rằng trong Thủy Cổ nhất mạch chúng ta người có thời gian phân thần lần đầu dài nhất là một năm đó! Nếu không chết ở lần phân thần thứ hai thì hắn có lẽ cũng có thể trở thành Đại Thiên Tôn!
Tám tháng, người nọ thật sự điên cuồng rồi. Loại đau đớn này mà hắn lại có thể chịu đựng nổi.
Nghe nói Tống Tôn năm xưa kiên trì được mười một tháng!
Trong tiếng bàn luận của tộc nhân Thủy Cổ, ở sâu bên trong Tổ Miếu Vương Lâm vẫn khoanh chân bất động như trước. Nhưng tầng sáng bên ngoài thân thể hắn giờ phút này đã phá tan thành từng mảnh nhỏ, hai chân của tầng sáng đã tán đi chỉ còn nửa phần thân ảnh tồn tại.
Mà thân ảnh nọ cũng trở nên mơ hồ giống như trong suốt vậy, phảng phất có thể tiêu tán. Bản thể Vương Lâm dù nhắm hai mắt nhưng sự thống khổ lúc này hắn phải thừa nhận là cực kỳ kịch liệt. Nổi đau đớn khi Nguyên Thần phân chia khiến hắn giống như bị ngàn đao đâm chém, mà vĩnh viễn phải luôn tỉnh táo không được hôn mê.
Tám tháng chịu đựng thống khổ còn chưa thể khiến hắn bỏ cuộc. Vương Lâm một mực chịu đựng. Hắn phải đợi sau khi Nguyên Thần phân liệt toàn bộ mới dung hợp!
Trong đầu hắn tiếng gầm thét của Cổ Tổ hầu như đã trở thành âm thanh duy nhất.
Ta muốn trời sụp thì trời phải sụp ta muốn mặt đất tan vỡ thì mặt đất phải tan vỡ! Ta muốn chúng sinh tử vong thì không ai dám không tử vong, ta muốn Thương Khung vô tiên thì chẳng kẻ nào dám tồn tại.
Toàn bộ khí lực của hắn đều dùng để chịu đựng. Tháng thứ chín đến trong nháy mắt, tháng thứ mười, thứ mười một đã qua.
Tống Thiên khoanh chân ngồi trước Tổ Miếu làm hộ pháp cho Vương Lâm đã mười một tháng, đối với việc Vương Lâm có thể kiên trì tới lúc này hắn cũng không ngạc nhiên. Theo phân tích của hắn thì Vương Lâm hẳn có thể kiên trì chừng một năm.
Trên thực tế thời gian một năm chỉ khiến Nguyên Thần tan thành mảnh nhỏ mà thôi. Trừ một người của Cực Cổ nhất mạch kiên trì hai mươi tám tháng ra, rất ít người sau khi Nguyên Thần tan thành mảnh nhỏ lại không dung hợp mà lựa chọn để mảnh nhỏ trở thành những hạt nhỏ!
Tống Thiên không quay đầu nhìn vào Tổ Miếu. Hắn tính toán thời gian, ngồi khoanh chân bất động.
Khi tháng thứ mười hai trôi qua, một năm đã hết lại qua hai tháng nữa thì tộc nhân của Thủy Cổ nhất mạch đã sôi trào rồi. Bọn họ nhìn quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ toàn bộ đều đoán xem người độ kiếp này rốt cục là ai, còn có thể kiên trì bao lâu nữa!
Mười bốn tháng. Không hổ là Vương tôn!
Trong hoàng cung, vị hoàng tôn đời trước than khẽ một tiếng.
Vào ngày này của mười bốn tháng, thân hình quầng sáng của Vương Lâm chỉ còn cái đầu. Cái đầu nọ cũng tràn ngập khe nứt, từng luồng sáng từ trong đó lan ra đột nhiên ầm vang rồi tan nát.
Đầu lâu kia tan nát, mắt thường nhìn lại bốn phía Vương Lâm không còn chút ánh sáng nào. Nhưng nếu dùng thần thức đảo qua thì có thể mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều mảnh vỡ lơ lửng bốn phía. Những mảnh vỡ này còn đang liên tục vỡ vụn ra.
Giờ phút này sinh cơ trong thân thể Vương Lâm hầu như không còn, giống hệt một thi thể, cho dù máu huyết cũng không vận chuyển, người lạnh như băng. Đồng thời hắn cũng mất đi tất cả thần trí giống như đã thực sự tử vong.
Thứ duy nhất còn tồn tại của hắn là một luồng ý niệm. Ý niệm này chính là muốn tiếp tục kiên trì, kiên trì tới giờ khắc cuối cùng mới dung hợp. Nếu hắn có thể thành công thì có thể hồi sinh trở lại, nếu thất bại sẽ tan thành mây khói.
Ta sẽ thất bại sao? Không! Ta tuyệt đối không thất bại!
Trong ý niệm này của hắn còn ẩn chứa một tiếng gầm rống khi Cổ Tổ chiến tiên.
Những mảnh vỡ vô hình ngoài thân ảnh từ từ vỡ vụn hơn. Lại qua thêm bốn tháng, lần đầu tiên phân thần của Vương Lâm trong kiếp thứ hai của Tam Tổn Kiếp đã tới mười tám tháng.
Lúc này thậm chí cả Tống Thiên cũng phải biến sắc, từ quay lưng giờ đã trở thành nhìn thẳng vào Tổ Miếu.
Hắn còn như vậy thì không cần nói tới tộc nhân trong Thủy Cổ hoàng thành. Kiên trì mười tám tháng khiến cho tộc nhân Thủy Cổ đã có thói quen nhìn tầng sáng luôn tồn tại như sóng gợn quanh pho tượng Cổ Tổ. Nhưng sâu trong lòng bọn họ thì việc này không thể quen nổi, tràn ngập vẻ không thể tin.
Tháng thứ mười chín, tháng thứ hai mươi. Cho tới tháng thứ hai mươi bảy! Thời gian hơn hai năm, Vương Lâm vẫn kiên trì như trước. Những mảnh nhỏ ngoài thân thể hắn bên trong Tổ Miếu giờ phút này đã có ba phần hoàn toàn vỡ tan giống như tro bụi.
Chỉ còn một số mảnh nhỏ đang tiếp tục vỡ tan.
Tháng thứ ba mươi tới, thời gian hai năm rưỡi đã trôi qua. Tống Thiên nếu không cảm nhận được ý chí tồn tại bên trong Tổ Miếu thì thậm chí còn cho rằng Vương Lâm đã chết.
Một kẻ điên cuồng! Hắn có thể có tu vi như vậy có quan hệ rất lớn với sự điên cuồng này. Hắn chẳng lẽ không biết hoàn toàn phân liệt có thể sẽ tử vong sao!
Tống Thiên đã từ khoanh chân đứng dậy đứng bên ngoài Tổ Miếu, thần sắc biến hóa bất định.
Trong tháng thứ ba mươi này Thủy Cổ hoàng tôn già nua trong hoàng cung trong lòng có dị động, không ngờ thường xuyên gọi Kế Đô tới trong ánh mắt ẩn hiện điều gì chỉ có hắn biết.
Chẳng qua hoàng tôn cũng không biết đó là Kế Đô cũng phát hiện ra điều gì. Nhưng lúc này hắn bất chấp việc này mà lòng tràn đầy lo lắng. Hắn không lo lắng cho vị trí hoàng tôn của mình là lo cho an nguy của nghĩa phụ.
Vào lúc tháng thứ ba mươi lăm trôi qua, ngay cả Huyền La ngồi khoanh chân trên bầu trời hộ pháp cho Vương Lâm cũng lộ vẻ lo lắng. Hắn cố tình muốn nhắc nhở Vương Lâm nhưng lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tháng thứ ba mươi sáu đã tới trong sự do dự của Huyền La. Vào đêm của ngày nọ quầng sáng phía ngoài pho tượng Cổ Tổ đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt tới cực điểm. Ánh sáng này tầng tầng lớp lớp tràn ra tràn ngập tám phương, khiến cả Thủy Cổ hoàng thành lặng ngắt như tờ. Tất cả tộc nhân trong thời khắc này đều bỏ hết mọi việc, ánh mắt nhìn về phía pho tượng Cổ Tổ.
Huyền La đứng dậy kích động nhìn tới.
Tống Thiên hít sâu một hơi lui lại phía sau ngàn trượng, ngưng thần nhìn lại.
Thủy Cổ hoàng tôn trong hoàng cung tâm thần khẩn trương, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm vào hướng Tổ Miếu.
Kế Đô cũng tự mình đi tới bên ngoài Tổ Miếu ngàn trượng, lo lắng nhìn lại.
Bên trong Tổ Miếu, trên thân hình bất động của Vương Lâm có ánh sáng bắn ra bốn phía. Vô số điểm sáng bỗng nhiên xuất hiện ngưng tụ lại dần dần hóa thành một thân ảnh đầy đủ. Thân ảnh này so với năm đó khổng lồ hơn mấy lần, bên trong tỏa ra một luồng uy áp kinh người.
Trong nháy mắt khi tầng sáng này ngưng tụ, bên ngoài pho tượng Cổ Tổ chín tầng sáng ầm ầm dung hợp làm một sau đó bộc phát ra ánh sáng làm chói mắt tất cả tộc nhân Thủy Cổ khiến cho đêm nay như trở thành ban ngày!
Cũng trong tích tắc này tầng sáng duy nhất vừa dung hợp liền ầm ầm chia lìa hóa thành tám quầng sáng, lưu chuyển bốn phía quanh tượng Cổ Tổ!
- Lần đầu tiên phân thần, thành!
- Ba mươi sáu tháng, suốt ba mươi sáu tháng!
- Hoàn toàn tan nát, dung hợp hoàn mỹ.
Tống Thiên nhìn cảnh tượng này thì thào tự nhủ.