Tiên Nghịch
Chương 1868: Lý Phủ!
Sâu trong Đông Thành của Tổ Thành có một phủ đệ trông khá tầm thường, chẳng qua diện tích của nó rất lớn, từ xa xa nhìn lại giống như một con mãnh thú nằm phủ phục.
Bên ngoài phủ đệ này vô cùng yên tĩnh, không có một bóng người, giống như nơi này thuộc về cấm địa của Đông Thành vậy, dù là người ta nhìn thấy từ xa cũng phải đi đường vòng chứ không muốn đi ngang qua nơi này.
Gió tuyết rơi xuống phủ thành một tầng dày lên trên mặt đất, lấp lánh sáng, tỏa ra khí lạnh run người. Trong ánh sáng phản chiếu lấp lánh này, đại môn của phủ đệ này đóng chặt, giống như tràn ngập một luồng uy áp.
Bên ngoài đại môn này có hai con sư tử đá đang nhắm mắt nhưng lại có một luồng sát khí bao phủ, giống như một khi nó mở đôi mắt thì sẽ giận dữ mà lao lên cắn nuốt người ta vậy.
Trên đại môn có một tấm biến viết hai chữ lớn màu vàng.
Lý Phủ Một luồng tiên khí kinh thiên từ bên trong hai chữ này tỏa ra, khiến cho gió tuyết bốn phía giống như cũng ẩn chứa sát khí, cuốn ngược trở lại.
Trong phủ đệ này đường lối quanh co, có rất nhiều lầu các tinh xảo. Chẳng qua giờ phút này trong gió tuyết, nơi này vô cùng yên tĩnh, không có thân ảnh nào.
Ở phía sau những hành lang của phủ đệ này là mật thất được tạo thành bảo đá xanh. Bổn phía thạch thất này vốn yên tĩnh nhưng giờ phút này khi Vương Lâm bước vào của Đông thì đột nhiên trong thạch thất vang lên tiếng cung reo vun vút!
Trong thiên địa cực kỳ yên tĩnh này, tiếng cung chấn động rõ ràng, bao phủ bốn phía.
Trong một thất có một lão già đang khoanh chân ngồi. Trước người hắn có một giá gỗ màu tím, trông vô cùng bất phàm. Cái giá này rất kỳ dị, mơ hồ nhìn lại thấy hình như thiếu thứ gì đó.
Nếu có một cây cung đặt ở nơi này thì hẳn là sẽ trở nên đầy đủ!
Giờ phút này tiếng cung reo không ngờ lại truyền từ trong giá gỗ này ra, bên trên mơ hồ xuất hiện hình ảnh một cây cung, phát ra những tiếng reo vun vút.
Hai mắt lão già nọ mở bừng ra, trong mắt có tiên khí bốc lên, nhìn chằm chằm vào giá gỗ màu tím kia.
Giá cung của lão tổ reo vang.chuyện. Chuyện này chỉ có khi cung của lão tổ xuất hiện trong phạm vi gần mới xảy ra. Chẳng lẽ.chẳng lẽ cung của lão tổ xuất hiện ở gần đây!
Lão già nọ sau khi ngẩn ra liền hít sâu một hơi, tay phải giơ lên vung về phía cái giá gỗ. Lập tức một luồng sáng màu tím lóe lên, bất ngờ hóa thành hình dáng một mũi tên, bay thẳng ra bên ngoài thạch thất, tốc độ không nhanh, vòng vòng giống như đang tìm kiếm, nhoáng lên rồi bay về phía xa.
Lý Vân, Lý Sơn, các ngươi theo mũi tên này xem có khí tức cây cung của lão tổ hay không!
Ánh mắt lão già lóe sáng, lập tức quát lớn.
Tiếng quát của lão vang vọng, chỉ thấy trong Lý Phủ tĩnh mịch, từ hai lầu các yên tĩnh liền có hai thân ảnh bay ra. Hai thân ảnh này giống như sương khói, lao vọt theo mũi tên màu tím kia. Biến mất ở xa xa.
Ngay lúc này Vương Lâm đón gió tuyết đi trên mặt đường đá ở Đông Thành. Tuyết trên mặt đất rất dày. Vương Lâm nhìn tòa thành trì này, thấy sự to lớn vô biên vô hạn của nó. Đây là tòa thành trì lớn nhất mà hắn từng thấy trong đời.
Đông Thành còn như vậy thì càng không cần nói tới Tổ Thành. Nơi này đúng là một tòa thành hiếm có trong thiên địa!
Người trên đường đi lại vội vã, không ai chú ý tới Vương Lâm, chỉ liếc một cái liền vượt qua.
Bốn phía có rất nhiều cửa hàng, còn có nhiều phủ đệ tỏa ra tiên khí nồng đậm. Cực kỳ bất phàm. Cả Đông Thành trong tiên khí này, giữa gió tuyết lại khiến cho người ta có một cảm giác rất xa lạ.
Vương Lâm mặc áo tơi, yên lặng đứng trên đường Đông Thành, cho tới khi ánh trăng dần chiếu xuống mặt đất. Ở trong một nhà trọ nhiều tầng, Vương Lâm xuất ra một chút tiên thạch, lựa chọn một nơi nghỉ ngơi.
Nơi này không lớn, rất đơn giãn nhưng tiên khí bên trong còn nồng đậm hơn bên ngoài nhiều. Tuy chưa thể gọi là một động phủ nhưng trên vách tường bốn phía ở đây cũng tồn tại rất nhiều cấm chế và phong ấn, tự động mở ra, trở thành một nơi bế quan rất tốt.
Giờ phút này Lưu Kim Bưu đứng một bên, vẻ mặt hưng phấn. Hải Long Kim Tôn kia thu nhỏ thân thể lại bằng một ngón tay, nằm lên vai Lưu Kim Bưu dáng vẻ lười biếng.
Quan hệ giữa Lưu Kim Bưu và Hải Long vô cùng tốt khiến Vương Lâm chẳng hề bất ngờ. Dù sao thì với bản lĩnh của Lưu Kim Bưu có thể làm được chuyện này cũng rất bình thường.
Bóng đêm bao phủ toàn thành, gió tuyết cũng nhỏ đi rất nhiều. Lưu Kim Bưu đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn người đi đi dần nhiều lên. Nhất là những nơi xa xa sáng rực ánh đèn. Hình như có tiếng nhạc mơ hồ truyền lại, khiến thần sắc hắn trở lên hưng phấn.
Chủ nhân, nơi này tốt thật đó. Không khác gì thành trì phàm gian. Người xem. ta dám cam đoan ở nơi đó nhất định có mỹ nhân!
Ngón tay Lưu Kim Bưu chỉ về hướng đèn đuốc sáng rực phía xa xa.
Chủ nhân, bản tính Hứa Lập Quốc nhất định không đổi. Hắn nếu ở nơi này nhất định đêm đêm đều vui thú. Muốn tìm hắn thì nên tới những nơi như vậy mà tìm.
Khụ, Lưu Kim Bưu ta là chính nhân quân tử, nơi đó.như vậy đi, ta đành miễn cưỡng bản thân vào đó một chút xem có Hứa Lập Quốc ở bên trong không. Chủ nhân, người thấy có được không.
Lưu Kim Bưu nén hưng phấn, nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm liếc Lưu Kim Bưu một cái, biết đối phương không muốn ở lại phòng, hơi trầm ngâm liền gật đầu.
Động tác này của hắn khiến Lưu Kim Bưu lập tức kích động hẳn, mang theo Hải Long vọt ra ngoài.
Cho tới sau khi Lưu Kim Bưu rời đi. Vương Lâm ngồi một mình trên ghế, cầm bầu rượu ngắm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sồ, uống một ngụm lớn.
Liên Đạo Phi. Ngươi còn nhớ chuyện trong động phủ giới hay không.
Cho tới khi ánh trăng ngoài cửa số ngày càng đậm, mưa tuyết giống như càng lớn, bầu rượu trong tay hắn đã cạn rồi.
Thầm than một tiếng, Vương Lâm buông bầu rượu, đứng dậy đi ra ngoài, thân thể mặc áo tơi trong bóng đêm bao phủ đi trong vùng tối tăm ít có của Đông Thành, hướng về phía xa xa bước tới.
Đông Thành trong đêm từ xa truyền tới những tiếng nhạc tiếng cười nhưng Vương Lâm lại có một cảm giác cô độ, yên lặng đi trên đường. Người đi đường bốn phía ít dần, cho tới cuối cùng xa xa nhìn lại chỉ còn một mình Vương Lâm trong gió tuyết.
- Ngươi có chuyện gì?
Bước chân Vương Lâm dừng lại, chậm rãi nói.
Trong nháy mắt khi lời nói của hắn truyền ra, một luồng uy áp ngưng tụ trong giọng nói khiến cho gió tuyết bốn phía sững lại, chấn động khiến người đang ẩn thân phải xuất hiện!
Chỉ thấy trong hư vô có một vùng vặn vẹo xuất hiện, một thân ảnh mơ hồ hiện ra. Phía trước thân ảnh này có một mũi tên màu tím đang lơ lửng, mang theo tiếng gào thét kỳ dị lao thẳng về phía Vương Lâm.
Người này vừa xuất hiện liền không chút do dự lập tức bắt quyết, biến ảo ra một cây cung trước người. Giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình túm lấy cây cung này, trong tích tắc liền kéo mạnh ra, bắn vút ra một mũi tên!
Mũi tên này cùng với mũi tên màu tím phía trước, một trước một sau lao về phía Vương Lâm.
- Lý gia?
Vương Lâm mặc áo tơi, đầu đội mũ trùm, người ngoài không nhìn rõ tướng mạo của hắn.
Hắn không ngẩng đầu, tay phải giơ lên điểm về phía trước.
Một chỉ này khiến mũi tên màu tím tan nát, ngay sau đó là mũi tên phía sau nó cũng run rẩy rồi tan thành mây khói.
Cảnh tượng này phát sinh trong chớp mắt. Vương Lâm thậm chí không hề lui lại chút nào, chỉ xoay người tùy ý điểm một chỉ.
Người vừa bắn tên trợn to hai mắt, lộ vẻ không thể tin nổi. Hắn không thể nào ngờ nổi mình dựa vào tu vi Kim Tôn toàn lực bắn ra một mũi tên mà đối phương lại tùy ý hóa giải.
Lông tóc hắn dựng ngược, cảm giác sợ hãi trong tích tắc tràn ngập toàn thân. Hắn không cần nghĩ ngợi, nhanh chóng lui lại phía sau, cũng phun ra một ngụm máu tươi, thi triển thuật huyễn động, trong nháy mắt hóa thành một đạo hồng ảnh bay đi xa ngàn dặm.
Vương Lâm nếu muốn đuổi theo người này thì hắn không thể chạy thoát. Nhưng Vương Lâm vẫn đứng đó, nhìn huyết ảnh nọ bay đi xa, không truy kích.
Mới vừa vào Đông Thành đã khiến Lý gia chú ý.hẳn là cây cung của Lý Quảng trong thân thể ta có quan hệ với Lý gia, khiến cho bọn họ có thể cảm ứng được.
Hẳn là chỉ cảm ứng được thôi, không thể biết được thân phận của ta. Nếu không mà nói thì họ cũng không thể chỉ phái hai tu sĩ Kim Tôn đến đây.
Vương Lâm đối với Lý gia không có cừu oán, giờ phút này cũng không giết người.
- Lần sau sẽ không tha!
Vương Lâm thì thào, xoay người rời đi.
Nhưng bốn chữ này của hắn lại vang vọng trong tâm thần huyết ảnh đã bỏ chạy ngoài ngạn dặm, giống như sấm sét ầm ầm nổ ra, khiến cho người này lại một lần nữa phun một ngụm máu tươi, thần sắc hoảng sợ.
Hắn. Hắn có tu vi gì! Hắn là ai! Việc này cần lập tức bẩm báo cho lão tổ. Người này nhất định là Thiên Tôn, tuyệt đổi không phải là Thiên Tôn tầm thường! Không tốt. Lý Sơn tách ra với ta, ta giám sát người này còn Lý Sơn đi bắt đồng bọn của hắn.
Thần sắc huyết ảnh đại biến, mơ hồ cảm thấy hành động lần này của Lý gia sẽ khiến đại họa ập tới.
Vương Lâm vẫn mặc áo tơi như trước, đầu đội mũ trùm đi trên đường. Hắn không có mục tiêu, chỉ muốn lãng lặng bước đi ở nơi này, không hay không biết đã thấy đèn đuốc phía trước sáng rực, tiếng nhạc truyền tới tai hắn.
Ngẩng đầu nhìn qua mũ, ở phía trước có một lầu các đèn đuốc sáng rực như cung điện. Vương Lâm cúi đầu, đang muốn rời đi thì lúc này hắn ngẩng phắt đầu, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Nhìn về phía cung điện đèn đuốc sáng rực kia.
Ánh mắt của hắn giống như có thể xuyên thấu tất cả, thấy một nam tử mặc hồng y đang đắc ở tại tầng thứ ba của lầu các này. Khí tức và tướng mạo người này Vương Lâm vô cùng quen thuộc.
Phía sau nam tử mặc hồng y này còn có mấy tu sĩ rõ ràng là hộ vệ, không ngờ đều đạt bước thứ ba. Nhìn dáng vẻ của họ dường như rất cung kính đối với nam tử mặc hồng y này.
Khoảng cách như vậy ta mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Có người để lại phong ấn trên người hắn!
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hứa Lập Quốc.
Vương Lâm lắc đầu, đang muốn tiến vào trong cung điện này thì lại nhướng mày, xoay người nhìn về phía xa xa, trong mắt hiện lên một tia hàn mang.
- Lý Phủ hơi quá rồi!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, thân ảnh biến mất. Lúc này nam tử mặc hồng bào trong lầu đang hất chén rượu xuống đất, chỉ vào mấy người phía trước lớn tiếng khiển trách.
Đây mà cũng là rượu sao? Muốn lừa Hứa gia gia nhà ngươi à? Ta biết các người có rượu ngon mấy ngàn năm, mau đem tới đây, nếu không Hứa gia gia sẽ hủy nơi này của các ngươi!
Vẻ mặt nam tử mặc hồng bào kia ngang ngược, hung ác tàn nhẫn nhưng lại không biết ánh mắt vừa rồi nhìn tới có thể khiến hắn mê man.
Bên ngoài phủ đệ này vô cùng yên tĩnh, không có một bóng người, giống như nơi này thuộc về cấm địa của Đông Thành vậy, dù là người ta nhìn thấy từ xa cũng phải đi đường vòng chứ không muốn đi ngang qua nơi này.
Gió tuyết rơi xuống phủ thành một tầng dày lên trên mặt đất, lấp lánh sáng, tỏa ra khí lạnh run người. Trong ánh sáng phản chiếu lấp lánh này, đại môn của phủ đệ này đóng chặt, giống như tràn ngập một luồng uy áp.
Bên ngoài đại môn này có hai con sư tử đá đang nhắm mắt nhưng lại có một luồng sát khí bao phủ, giống như một khi nó mở đôi mắt thì sẽ giận dữ mà lao lên cắn nuốt người ta vậy.
Trên đại môn có một tấm biến viết hai chữ lớn màu vàng.
Lý Phủ Một luồng tiên khí kinh thiên từ bên trong hai chữ này tỏa ra, khiến cho gió tuyết bốn phía giống như cũng ẩn chứa sát khí, cuốn ngược trở lại.
Trong phủ đệ này đường lối quanh co, có rất nhiều lầu các tinh xảo. Chẳng qua giờ phút này trong gió tuyết, nơi này vô cùng yên tĩnh, không có thân ảnh nào.
Ở phía sau những hành lang của phủ đệ này là mật thất được tạo thành bảo đá xanh. Bổn phía thạch thất này vốn yên tĩnh nhưng giờ phút này khi Vương Lâm bước vào của Đông thì đột nhiên trong thạch thất vang lên tiếng cung reo vun vút!
Trong thiên địa cực kỳ yên tĩnh này, tiếng cung chấn động rõ ràng, bao phủ bốn phía.
Trong một thất có một lão già đang khoanh chân ngồi. Trước người hắn có một giá gỗ màu tím, trông vô cùng bất phàm. Cái giá này rất kỳ dị, mơ hồ nhìn lại thấy hình như thiếu thứ gì đó.
Nếu có một cây cung đặt ở nơi này thì hẳn là sẽ trở nên đầy đủ!
Giờ phút này tiếng cung reo không ngờ lại truyền từ trong giá gỗ này ra, bên trên mơ hồ xuất hiện hình ảnh một cây cung, phát ra những tiếng reo vun vút.
Hai mắt lão già nọ mở bừng ra, trong mắt có tiên khí bốc lên, nhìn chằm chằm vào giá gỗ màu tím kia.
Giá cung của lão tổ reo vang.chuyện. Chuyện này chỉ có khi cung của lão tổ xuất hiện trong phạm vi gần mới xảy ra. Chẳng lẽ.chẳng lẽ cung của lão tổ xuất hiện ở gần đây!
Lão già nọ sau khi ngẩn ra liền hít sâu một hơi, tay phải giơ lên vung về phía cái giá gỗ. Lập tức một luồng sáng màu tím lóe lên, bất ngờ hóa thành hình dáng một mũi tên, bay thẳng ra bên ngoài thạch thất, tốc độ không nhanh, vòng vòng giống như đang tìm kiếm, nhoáng lên rồi bay về phía xa.
Lý Vân, Lý Sơn, các ngươi theo mũi tên này xem có khí tức cây cung của lão tổ hay không!
Ánh mắt lão già lóe sáng, lập tức quát lớn.
Tiếng quát của lão vang vọng, chỉ thấy trong Lý Phủ tĩnh mịch, từ hai lầu các yên tĩnh liền có hai thân ảnh bay ra. Hai thân ảnh này giống như sương khói, lao vọt theo mũi tên màu tím kia. Biến mất ở xa xa.
Ngay lúc này Vương Lâm đón gió tuyết đi trên mặt đường đá ở Đông Thành. Tuyết trên mặt đất rất dày. Vương Lâm nhìn tòa thành trì này, thấy sự to lớn vô biên vô hạn của nó. Đây là tòa thành trì lớn nhất mà hắn từng thấy trong đời.
Đông Thành còn như vậy thì càng không cần nói tới Tổ Thành. Nơi này đúng là một tòa thành hiếm có trong thiên địa!
Người trên đường đi lại vội vã, không ai chú ý tới Vương Lâm, chỉ liếc một cái liền vượt qua.
Bốn phía có rất nhiều cửa hàng, còn có nhiều phủ đệ tỏa ra tiên khí nồng đậm. Cực kỳ bất phàm. Cả Đông Thành trong tiên khí này, giữa gió tuyết lại khiến cho người ta có một cảm giác rất xa lạ.
Vương Lâm mặc áo tơi, yên lặng đứng trên đường Đông Thành, cho tới khi ánh trăng dần chiếu xuống mặt đất. Ở trong một nhà trọ nhiều tầng, Vương Lâm xuất ra một chút tiên thạch, lựa chọn một nơi nghỉ ngơi.
Nơi này không lớn, rất đơn giãn nhưng tiên khí bên trong còn nồng đậm hơn bên ngoài nhiều. Tuy chưa thể gọi là một động phủ nhưng trên vách tường bốn phía ở đây cũng tồn tại rất nhiều cấm chế và phong ấn, tự động mở ra, trở thành một nơi bế quan rất tốt.
Giờ phút này Lưu Kim Bưu đứng một bên, vẻ mặt hưng phấn. Hải Long Kim Tôn kia thu nhỏ thân thể lại bằng một ngón tay, nằm lên vai Lưu Kim Bưu dáng vẻ lười biếng.
Quan hệ giữa Lưu Kim Bưu và Hải Long vô cùng tốt khiến Vương Lâm chẳng hề bất ngờ. Dù sao thì với bản lĩnh của Lưu Kim Bưu có thể làm được chuyện này cũng rất bình thường.
Bóng đêm bao phủ toàn thành, gió tuyết cũng nhỏ đi rất nhiều. Lưu Kim Bưu đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn người đi đi dần nhiều lên. Nhất là những nơi xa xa sáng rực ánh đèn. Hình như có tiếng nhạc mơ hồ truyền lại, khiến thần sắc hắn trở lên hưng phấn.
Chủ nhân, nơi này tốt thật đó. Không khác gì thành trì phàm gian. Người xem. ta dám cam đoan ở nơi đó nhất định có mỹ nhân!
Ngón tay Lưu Kim Bưu chỉ về hướng đèn đuốc sáng rực phía xa xa.
Chủ nhân, bản tính Hứa Lập Quốc nhất định không đổi. Hắn nếu ở nơi này nhất định đêm đêm đều vui thú. Muốn tìm hắn thì nên tới những nơi như vậy mà tìm.
Khụ, Lưu Kim Bưu ta là chính nhân quân tử, nơi đó.như vậy đi, ta đành miễn cưỡng bản thân vào đó một chút xem có Hứa Lập Quốc ở bên trong không. Chủ nhân, người thấy có được không.
Lưu Kim Bưu nén hưng phấn, nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm liếc Lưu Kim Bưu một cái, biết đối phương không muốn ở lại phòng, hơi trầm ngâm liền gật đầu.
Động tác này của hắn khiến Lưu Kim Bưu lập tức kích động hẳn, mang theo Hải Long vọt ra ngoài.
Cho tới sau khi Lưu Kim Bưu rời đi. Vương Lâm ngồi một mình trên ghế, cầm bầu rượu ngắm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sồ, uống một ngụm lớn.
Liên Đạo Phi. Ngươi còn nhớ chuyện trong động phủ giới hay không.
Cho tới khi ánh trăng ngoài cửa số ngày càng đậm, mưa tuyết giống như càng lớn, bầu rượu trong tay hắn đã cạn rồi.
Thầm than một tiếng, Vương Lâm buông bầu rượu, đứng dậy đi ra ngoài, thân thể mặc áo tơi trong bóng đêm bao phủ đi trong vùng tối tăm ít có của Đông Thành, hướng về phía xa xa bước tới.
Đông Thành trong đêm từ xa truyền tới những tiếng nhạc tiếng cười nhưng Vương Lâm lại có một cảm giác cô độ, yên lặng đi trên đường. Người đi đường bốn phía ít dần, cho tới cuối cùng xa xa nhìn lại chỉ còn một mình Vương Lâm trong gió tuyết.
- Ngươi có chuyện gì?
Bước chân Vương Lâm dừng lại, chậm rãi nói.
Trong nháy mắt khi lời nói của hắn truyền ra, một luồng uy áp ngưng tụ trong giọng nói khiến cho gió tuyết bốn phía sững lại, chấn động khiến người đang ẩn thân phải xuất hiện!
Chỉ thấy trong hư vô có một vùng vặn vẹo xuất hiện, một thân ảnh mơ hồ hiện ra. Phía trước thân ảnh này có một mũi tên màu tím đang lơ lửng, mang theo tiếng gào thét kỳ dị lao thẳng về phía Vương Lâm.
Người này vừa xuất hiện liền không chút do dự lập tức bắt quyết, biến ảo ra một cây cung trước người. Giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình túm lấy cây cung này, trong tích tắc liền kéo mạnh ra, bắn vút ra một mũi tên!
Mũi tên này cùng với mũi tên màu tím phía trước, một trước một sau lao về phía Vương Lâm.
- Lý gia?
Vương Lâm mặc áo tơi, đầu đội mũ trùm, người ngoài không nhìn rõ tướng mạo của hắn.
Hắn không ngẩng đầu, tay phải giơ lên điểm về phía trước.
Một chỉ này khiến mũi tên màu tím tan nát, ngay sau đó là mũi tên phía sau nó cũng run rẩy rồi tan thành mây khói.
Cảnh tượng này phát sinh trong chớp mắt. Vương Lâm thậm chí không hề lui lại chút nào, chỉ xoay người tùy ý điểm một chỉ.
Người vừa bắn tên trợn to hai mắt, lộ vẻ không thể tin nổi. Hắn không thể nào ngờ nổi mình dựa vào tu vi Kim Tôn toàn lực bắn ra một mũi tên mà đối phương lại tùy ý hóa giải.
Lông tóc hắn dựng ngược, cảm giác sợ hãi trong tích tắc tràn ngập toàn thân. Hắn không cần nghĩ ngợi, nhanh chóng lui lại phía sau, cũng phun ra một ngụm máu tươi, thi triển thuật huyễn động, trong nháy mắt hóa thành một đạo hồng ảnh bay đi xa ngàn dặm.
Vương Lâm nếu muốn đuổi theo người này thì hắn không thể chạy thoát. Nhưng Vương Lâm vẫn đứng đó, nhìn huyết ảnh nọ bay đi xa, không truy kích.
Mới vừa vào Đông Thành đã khiến Lý gia chú ý.hẳn là cây cung của Lý Quảng trong thân thể ta có quan hệ với Lý gia, khiến cho bọn họ có thể cảm ứng được.
Hẳn là chỉ cảm ứng được thôi, không thể biết được thân phận của ta. Nếu không mà nói thì họ cũng không thể chỉ phái hai tu sĩ Kim Tôn đến đây.
Vương Lâm đối với Lý gia không có cừu oán, giờ phút này cũng không giết người.
- Lần sau sẽ không tha!
Vương Lâm thì thào, xoay người rời đi.
Nhưng bốn chữ này của hắn lại vang vọng trong tâm thần huyết ảnh đã bỏ chạy ngoài ngạn dặm, giống như sấm sét ầm ầm nổ ra, khiến cho người này lại một lần nữa phun một ngụm máu tươi, thần sắc hoảng sợ.
Hắn. Hắn có tu vi gì! Hắn là ai! Việc này cần lập tức bẩm báo cho lão tổ. Người này nhất định là Thiên Tôn, tuyệt đổi không phải là Thiên Tôn tầm thường! Không tốt. Lý Sơn tách ra với ta, ta giám sát người này còn Lý Sơn đi bắt đồng bọn của hắn.
Thần sắc huyết ảnh đại biến, mơ hồ cảm thấy hành động lần này của Lý gia sẽ khiến đại họa ập tới.
Vương Lâm vẫn mặc áo tơi như trước, đầu đội mũ trùm đi trên đường. Hắn không có mục tiêu, chỉ muốn lãng lặng bước đi ở nơi này, không hay không biết đã thấy đèn đuốc phía trước sáng rực, tiếng nhạc truyền tới tai hắn.
Ngẩng đầu nhìn qua mũ, ở phía trước có một lầu các đèn đuốc sáng rực như cung điện. Vương Lâm cúi đầu, đang muốn rời đi thì lúc này hắn ngẩng phắt đầu, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Nhìn về phía cung điện đèn đuốc sáng rực kia.
Ánh mắt của hắn giống như có thể xuyên thấu tất cả, thấy một nam tử mặc hồng y đang đắc ở tại tầng thứ ba của lầu các này. Khí tức và tướng mạo người này Vương Lâm vô cùng quen thuộc.
Phía sau nam tử mặc hồng y này còn có mấy tu sĩ rõ ràng là hộ vệ, không ngờ đều đạt bước thứ ba. Nhìn dáng vẻ của họ dường như rất cung kính đối với nam tử mặc hồng y này.
Khoảng cách như vậy ta mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Có người để lại phong ấn trên người hắn!
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hứa Lập Quốc.
Vương Lâm lắc đầu, đang muốn tiến vào trong cung điện này thì lại nhướng mày, xoay người nhìn về phía xa xa, trong mắt hiện lên một tia hàn mang.
- Lý Phủ hơi quá rồi!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, thân ảnh biến mất. Lúc này nam tử mặc hồng bào trong lầu đang hất chén rượu xuống đất, chỉ vào mấy người phía trước lớn tiếng khiển trách.
Đây mà cũng là rượu sao? Muốn lừa Hứa gia gia nhà ngươi à? Ta biết các người có rượu ngon mấy ngàn năm, mau đem tới đây, nếu không Hứa gia gia sẽ hủy nơi này của các ngươi!
Vẻ mặt nam tử mặc hồng bào kia ngang ngược, hung ác tàn nhẫn nhưng lại không biết ánh mắt vừa rồi nhìn tới có thể khiến hắn mê man.