Tiên Nghịch
Chương 1854: Thái Sơ và Mặc Diệt
Đồng thời vào lúc giọng nói này vang lên trong tâm thần Vương Lâm. Mắt trái hắn nhìn thấy luồng sáng càng chói lọi, hầu như trong nháy mắt bao phủ cả thân thể.
Một cảm ngộ đối với Thái Sơ dần dần hiện ra từ trong ánh sáng này, khiến Vương Lâm nắm bắt được.
Đây không phải là truyền thừa mà là thể hiện ra Thái Sơ bản nguyên đầy đủ trước mặt Vương Lâm, có thể hiểu ra bao nhiêu không có quan hệ với Đông Lâm Trì mà đều phụ thuộc vào người quan sát.
Có người có lẽ lần đầu chứng kiến luồng sáng này có thể có cảm ngộ một chút, nhận thức được Thái Sơ bản nguyên trong lòng, sau khi rời khỏi Đông Lâm Trì ở sâu trong nội tâm đã tồn tại mầm mống của Thái Sơ bản nguyên.
Có người có lẽ giống như Vương Lâm lần trước, không thu hoạch được gì, chỉ là bản nguyên gia tăng thêm một tia mà thôi.
Nhưng cũng có người trong hai lần cơ hội lại có thể hiểu được hơn nửa Thái Sơ bản nguyên, sau khi thanh tỉnh mang đi không phải là mầm mống mà đã là một phần.
Từ cổ chí kim có người mang đi được toàn bộ bản nguyên Thái Sơ này hay không Vương Lâm không biết. Giờ phút này hắn đang chìm đắm trong trạng thái kỳ dị nọ. Hắn giống như quên hết tất cả, mắt phải mơ hồ nhưng mắt trái lại nhìn được biến hóa hoàn mỹ của loại Thái Sơ bản nguyên đặc thù này.
Vương Lâm đã quên đi thời gian trôi qua. Khi hắn bị luồng lực lượng của Đông Lâm Trì mạnh mẽ đánh thức, trong mắt trái hắn lóe lên ánh sáng chói mắt trong một nhịp thở rồi mới biến mất.
- Còn kém một chút.
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, lại nhắm mắt cảm ngộ tại Đông Lâm Trì lần thứ năm.
Lúc này đắm chìm vào trong đó, dùng đạo lừa gạt tránh khỏi sự kiểm tra của khí tức trong ao, trong thời gian ngắn, mắt trái của Vương Lâm thấy được trước mắt như có ánh sáng vô tận.
- Thái Sơ bản nguyên từ hư vô sinh ra. Rất lâu trước đây, thiên địa không có tiên, cổ nhân bái lạy mặt trời, cố gắng chân thành mà đạt được nhiệt lượng của mặt trời.
Vì vậy liền xuất hiện Thái Sơ lực. Lực lượng này rất huyền diệu. Nó là lực lượng do người cúng bái thiên dương tạo thành, là lực lượng do mặt trời bình minh tỏa ra.
Thiên địa lực dần dần chuyển biến, theo năm tháng mà thay đổi, theo sự xuất hiện của một số người kỳ dị, trong quy tắc vận chuyến của thiên địa, tồn tại quy tắc Thái Sơ.
Quy tắc Thái Sơ khiến cho mặt trời lên xuống, nhưng Đồ mỗ quan sát minh ngộ mặt trời lên xuống trên thực tế là do tâm động. Bởi tâm động cho nên đại địa động, khiến thương khung động, cũng khiến mặt trời bất động di chuyển.
Sau khi cảm ngộ tiếp, lần lượt ngắm nhìn vô số vầng mặt trời bình minh, Đồ mỗ minh ngộ ra thế gian này, Thái Sơ bản nguyên mới là nguồn cội.
Thái Sơ bản nguyên tạo thành nhiệt lượng để sinh sôi.
Vương Lâm đắm chìm trong âm thanh nọ. Hắn cảm nhận được rõ ràng là ánh sáng nhìn thấy trong mắt trái đã hoàn toàn bao phủ bản thân, khiến cho bản thân mình theo giọng nói kia giống như trong ánh sáng đó cũng thấy được triệu triệu lần mặt trời bình minh biến hóa.
Trong cả triệu lần mặt trời bình minh biến hóa này, Vương Lâm cảm nhận được một luồng chính khí mênh mông. Luồng khí tức đó chính là khí tức của mặt trời, là một luồng khí tức chính trực vô cùng, đỉnh thiên lập địa!
Thời gian dài đắm chìm trong mặt trời bình minh, tính cách con người cũng sẽ dám chịu trách nhiệm, không dám nói là đỉnh thiên lập địa nhưng sẽ là hạng người không thẹn với lòng!
Hồi lâu, Vương Lâm từ trong lần đắm chìm thứ năm mở hai mắt. Trong nháy mắt khi mắt trái hắn mở ra, ánh sáng chói mắt tỏa ra hơn mười nhịp thở mới chậm rãi tiêu tán.
Lưu Kim Bưu đứng một bên trong tích tắc khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt trái Vương Lâm, tâm thần liền run lên, không dám nhìn tiếp. Dù là Hải Long Kim Tôn cũng trong ánh mắt này mà phải vội vàng lấn tránh.
Trong đồng tử mắt trái của Vương Lâm, dưới ánh sáng này giống như có hình dáng mặt trời đang từ từ hình thành. Nhưng theo ánh sáng nọ tán đi, mặt trời dần dần không thể hình thành nổi.
- Thái Sơ lực ta cũng không xa lạ.năm đó ta ở trong động phủ giới nghĩ ra thần thông Tàn Dạ. Thần thông này cũng tỏa ra Thái Sơ lực.từ đó về sau ta cảm ngộ càng nhiều, dần dần cũng tìm hiểu tới quy tắc Thái Sơ, cũng ở trên Tiên Cương đại lục này mà khiến cho Tàn Dạ tồn tại tín niệm.
Nhưng không ngờ rằng thiên địa này cũng có thể sinh ra bản nguyên. Vì bản nguyên trên thực tế là một loại cảm ngộ đối với sự vật, sau khi đạt tới trình độ thâm ảo, nhìn thấu tất cả biến hóa của sự vật đó, thậm chí nâng tay là có thể thi triển ra.
Vương Lâm thì thào, lần thứ sáu đắm chìm trong Đông Lâm Trì.
Thời gian trôi qua. Vương Lâm ở trong Đông Lâm Trì lần lượt cảm ngộ, thời gian ở trong trạng thái kỳ dị này cũng theo cảm ngộ mà tăng lên rất nhiều, từ từ kéo dài ra không ít.
Cho tới ngày thứ hai, trước khi ánh bình minh xuất hiện, trong khi bóng tối phủ khắp thiên địa, Vương Lâm ở trong Đông Lâm Trì mở bừng đôi mắt. Trong tích tắc khi hắn mở hai mắt. Trong mắt trái hắn bất ngờ tỏa ra sánh sáng vạn trượng. Trong đồng tử của hắn cũng hình thành một mặt trời!
Giờ phút này bầu trời vốn tối đen. Mặt trời bình minh còn chưa xuất hiện, cần phải sau tầm một nén nhang nữa mới có thể mọc lên từ xa xa nơi chân trời. Nhưng hai mắt Vương Lâm mở ra, ánh sáng vạn trượng trong mắt trái tràn ngập thiên địa, giống như Vương Lâm lúc này đã thay thế ánh bình mình, mọc sớm nửa canh giờ, xua tan hắc ám trong thiên địa.
- Minh ngộ Thái Sơ bản nguyên là nắm giữ trong tay lực lượng của mặt trời bình minh, tự thân hóa thành mặt trời, nghịch chuyển cả đêm ngay. Tàn Dạ thuật trước kia dù có thi triền thế nào cũng chỉ là một loại thần thông mà thôi. Nhưng hôm nay ta minh ngộ được Thái Sơ bản nguyên thì có thể từ hư chuyển thành thực, thay thế mặt trời bình minh còn chưa xuất hiện, nắm trong tay quy tắc Thái Sơ!
Vương Lâm thì thào, ánh sáng trong mắt trái càng thêm nồng đậm. bao phủ toàn thân. Từ xa xa nhìn lại, hắn giống hệt một vầng mặt trời.
Lưu Kim Bưu và Hải Long Thiên Tôn giờ đã sớm thụt lùi lại, không dám tới gần. Từ từ, ánh sáng bao phủ toàn thân Vương Lâm, khiến cả người hắn hoàn toàn hóa thành một vầng mặt trời bình minh, thân thể từ từ bay lên khỏi Đông Lâm Trì, tiến về phía bầu trời.
Quá trình bay lên này, tấm màn đen trong thiên địa tầng tầng tiêu tán, không ngừng lui lại phía sau, giống như bị xua đi. Mặt đất đen tối cũng bị vầng mặt trời bình minh do Vương Lâm biến thành hòa tan, tan biến từng mảng lớn, lộ ra dưới ánh mặt trời.
Vầng mặt trời do Vương Lâm biến thành đảo qua Đông Lâm Điện, trong nháy mắt xua tan đêm tối bao trùm Đông Lâm Điện, lão tố Đông Lâm Tông từ đả tọa tỉnh lại, mở hai mắt nhìn ánh sáng bên ngoài đại điện, trở nên trầm mặc.
- Dù là ta cũng không rõ lực lượng xua tan đêm tối này là mặt trời bình minh hay là thần thông biến hóa ra.hắn đã minh ngộ rồi.
Vương Lâm bay lên không trung. Trong nháy mắt khi thân thể hắn lên cao trong thiên địa. Lập tức ánh sáng chói mắt bộc phát ra.Tất cả bóng tối liền tiêu tán.
Quá trình này kéo dài trong thời gian nửa nén nhang. Ngay sau đó vầng mặt trời bình minh chính thức chậm rãi nhô lên phía chân trời xa xa. Trên bầu trời do vậy bất ngờ xuất hiện hai mặt Vương Lâm xoay người lại, nhìn về ánh bình minh trong thiên địa, hai mắt lộ ra ánh sáng lấp lánh. Nhìn vầng mặt trời dần lên cao, cuối cùng hiện rõ trong thiên địa, hắn nhắm hai mắt lại.
- Đây là Thái Sơ bản nguyên sao.ta đã hiểu rõ rồi.
Ánh sáng bên ngoài thân thể Vương Lâm trong tích tắc khi hắn nhắm mắt liền tiêu tán toàn bộ. Hắn đứng trên bầu trời như vậy một ngày.
Cho tới khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần bị đêm đen nuốt chửng, khi cả thiên địa lại trở thành đêm tối, thân thể Vương Lâm mới từ từ hạ xuống, lại một lần nữa ngồi khoanh chân trong ao nước.
- Thái Sơ bản nguyên đại biểu cho mặt trời mọc, như vậy nhất định còn một loại bản nguyên đặc thù nắm trong tay mặt trời lặn.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, đắm chìm trong Đông Lâm Trì.
Lúc này trong cảm ngộ từ Đông Lâm Trì, mắt trái Vương Lâm trong sáng. Nhưng mắt phải của hắn vẫn luôn mơ hồ, không thấy rõ tất cả.
- Mắt trái nhìn thấy là ánh sáng mặt trời lên, như vậy mắt phải thấy nhất định là đêm tối khi mặt trời lặn.
Rất nhanh Vương Lâm liền tỉnh lại. Nhưng hắn không bỏ cuộc mà lại thử một lần nữa.
Cho tới đêm khuya khi bầu trời đã đen kịt, cả thiên địa yên tĩnh như trầm mặc, vạn vật ngủ yên thì Vương Lâm vẫn đang đắm chìm trong Đông Lâm Trì như trước.
Mắt phải của hắn dần dần không còn mơ hồ nữa mà là một vùng đen tối. vẻ tối đen này trở thành hoàn toàn đối lập với ánh sáng mà mắt trái hắn nhìn thấy.
Trong sự đối lập này, tâm thần Vương Lâm giống như bị chia làm hai phần, một phần đại biểu cho ánh sáng sau khi mặt trời mọc, còn một phần đại biểu cho đêm tối trong thiên địa khi mặt trời lặn.
Đồ mỗ ở trong hư vô hành tẩu, nhìn ngắm đêm tối khắp nơi nơi, sau khi hiểu ra Thái Sơ thì lại minh ngộ Mặc Diệt. Mặc Diệt bản nguyên đại biểu cho tất cả hắc ám.
Giọng nói trầm thấp kia lại vang vọng trong tâm thần Vương Lâm một lần nữa, thật lâu không tiêu tán.
Thời gian trôi qua. Vương Lâm ở trong Đông Lâm Trì này đã tới ba tháng. Trong ba tháng này hắn ở trong lúc bình minh hóa thân thành mặt trời, bay lên xua tan bóng tối, tới lúc hoàng hôn lại nhìn bóng đêm cắn nuốt ánh mặt trời.
Thời gian ba tháng, trăm lần quan sát, hơn nữa còn có cảm ngộ kỳ dị trong Đông Lâm Trì khiến cho Vương Lâm đối với Mặc Diệt bản nguyên từ từ đã có cảm ngộ sâu sắc.
Chẳng qua đối với Thái Sơ lực mà nói, loại Mặc Diệt bản nguyên này Vương Lâm muốn hoàn toàn đạt được thì thời gian ba tháng còn lâu mới đủ. Trong ba tháng này bởi vì đối với lực lượng Thái Sơ hắn vốn đã hiểu rõ và sử dụng từ trong động phủ giới nên Vương Lâm nắm giữ Thái Sơ bản nguyên càng ngày càng sâu sắc.
Nhưng Mặc Diệt bản nguyên thì hắn vẫn đang tìm hiểu.
Vương Lâm không sốt ruột rời đi. Hắn đơn giản ở lại nơi này, cả ngày quan sát biến hóa của đêm ngày, đắm chìm trong Đông Lâm tri, tiến hành cảm ngộ.
Cứ như vậy, thoáng một cái đã qua tám năm.
Trong tám năm này, Đông Lâm Tông không có một khách nhân nào khác. Lão tổ Đông Lâm Tông cũng không tới đây quấy rầy, khiến cho Vương Lâm bình thản vượt qua tám năm.
Trong tám năm này, Hải Long và Lưu Kim Bưu không biết dùng phương pháp gì, không ngờ lại ở chung khá hòa hợp. quan hệ cực tốt. Thậm chí Hải Long còn mang nó trên lực ra ngoài rồi quay về.
Sau tám năm, lại năm năm nữa trôi qua.
Một cảm ngộ đối với Thái Sơ dần dần hiện ra từ trong ánh sáng này, khiến Vương Lâm nắm bắt được.
Đây không phải là truyền thừa mà là thể hiện ra Thái Sơ bản nguyên đầy đủ trước mặt Vương Lâm, có thể hiểu ra bao nhiêu không có quan hệ với Đông Lâm Trì mà đều phụ thuộc vào người quan sát.
Có người có lẽ lần đầu chứng kiến luồng sáng này có thể có cảm ngộ một chút, nhận thức được Thái Sơ bản nguyên trong lòng, sau khi rời khỏi Đông Lâm Trì ở sâu trong nội tâm đã tồn tại mầm mống của Thái Sơ bản nguyên.
Có người có lẽ giống như Vương Lâm lần trước, không thu hoạch được gì, chỉ là bản nguyên gia tăng thêm một tia mà thôi.
Nhưng cũng có người trong hai lần cơ hội lại có thể hiểu được hơn nửa Thái Sơ bản nguyên, sau khi thanh tỉnh mang đi không phải là mầm mống mà đã là một phần.
Từ cổ chí kim có người mang đi được toàn bộ bản nguyên Thái Sơ này hay không Vương Lâm không biết. Giờ phút này hắn đang chìm đắm trong trạng thái kỳ dị nọ. Hắn giống như quên hết tất cả, mắt phải mơ hồ nhưng mắt trái lại nhìn được biến hóa hoàn mỹ của loại Thái Sơ bản nguyên đặc thù này.
Vương Lâm đã quên đi thời gian trôi qua. Khi hắn bị luồng lực lượng của Đông Lâm Trì mạnh mẽ đánh thức, trong mắt trái hắn lóe lên ánh sáng chói mắt trong một nhịp thở rồi mới biến mất.
- Còn kém một chút.
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, lại nhắm mắt cảm ngộ tại Đông Lâm Trì lần thứ năm.
Lúc này đắm chìm vào trong đó, dùng đạo lừa gạt tránh khỏi sự kiểm tra của khí tức trong ao, trong thời gian ngắn, mắt trái của Vương Lâm thấy được trước mắt như có ánh sáng vô tận.
- Thái Sơ bản nguyên từ hư vô sinh ra. Rất lâu trước đây, thiên địa không có tiên, cổ nhân bái lạy mặt trời, cố gắng chân thành mà đạt được nhiệt lượng của mặt trời.
Vì vậy liền xuất hiện Thái Sơ lực. Lực lượng này rất huyền diệu. Nó là lực lượng do người cúng bái thiên dương tạo thành, là lực lượng do mặt trời bình minh tỏa ra.
Thiên địa lực dần dần chuyển biến, theo năm tháng mà thay đổi, theo sự xuất hiện của một số người kỳ dị, trong quy tắc vận chuyến của thiên địa, tồn tại quy tắc Thái Sơ.
Quy tắc Thái Sơ khiến cho mặt trời lên xuống, nhưng Đồ mỗ quan sát minh ngộ mặt trời lên xuống trên thực tế là do tâm động. Bởi tâm động cho nên đại địa động, khiến thương khung động, cũng khiến mặt trời bất động di chuyển.
Sau khi cảm ngộ tiếp, lần lượt ngắm nhìn vô số vầng mặt trời bình minh, Đồ mỗ minh ngộ ra thế gian này, Thái Sơ bản nguyên mới là nguồn cội.
Thái Sơ bản nguyên tạo thành nhiệt lượng để sinh sôi.
Vương Lâm đắm chìm trong âm thanh nọ. Hắn cảm nhận được rõ ràng là ánh sáng nhìn thấy trong mắt trái đã hoàn toàn bao phủ bản thân, khiến cho bản thân mình theo giọng nói kia giống như trong ánh sáng đó cũng thấy được triệu triệu lần mặt trời bình minh biến hóa.
Trong cả triệu lần mặt trời bình minh biến hóa này, Vương Lâm cảm nhận được một luồng chính khí mênh mông. Luồng khí tức đó chính là khí tức của mặt trời, là một luồng khí tức chính trực vô cùng, đỉnh thiên lập địa!
Thời gian dài đắm chìm trong mặt trời bình minh, tính cách con người cũng sẽ dám chịu trách nhiệm, không dám nói là đỉnh thiên lập địa nhưng sẽ là hạng người không thẹn với lòng!
Hồi lâu, Vương Lâm từ trong lần đắm chìm thứ năm mở hai mắt. Trong nháy mắt khi mắt trái hắn mở ra, ánh sáng chói mắt tỏa ra hơn mười nhịp thở mới chậm rãi tiêu tán.
Lưu Kim Bưu đứng một bên trong tích tắc khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt trái Vương Lâm, tâm thần liền run lên, không dám nhìn tiếp. Dù là Hải Long Kim Tôn cũng trong ánh mắt này mà phải vội vàng lấn tránh.
Trong đồng tử mắt trái của Vương Lâm, dưới ánh sáng này giống như có hình dáng mặt trời đang từ từ hình thành. Nhưng theo ánh sáng nọ tán đi, mặt trời dần dần không thể hình thành nổi.
- Thái Sơ lực ta cũng không xa lạ.năm đó ta ở trong động phủ giới nghĩ ra thần thông Tàn Dạ. Thần thông này cũng tỏa ra Thái Sơ lực.từ đó về sau ta cảm ngộ càng nhiều, dần dần cũng tìm hiểu tới quy tắc Thái Sơ, cũng ở trên Tiên Cương đại lục này mà khiến cho Tàn Dạ tồn tại tín niệm.
Nhưng không ngờ rằng thiên địa này cũng có thể sinh ra bản nguyên. Vì bản nguyên trên thực tế là một loại cảm ngộ đối với sự vật, sau khi đạt tới trình độ thâm ảo, nhìn thấu tất cả biến hóa của sự vật đó, thậm chí nâng tay là có thể thi triển ra.
Vương Lâm thì thào, lần thứ sáu đắm chìm trong Đông Lâm Trì.
Thời gian trôi qua. Vương Lâm ở trong Đông Lâm Trì lần lượt cảm ngộ, thời gian ở trong trạng thái kỳ dị này cũng theo cảm ngộ mà tăng lên rất nhiều, từ từ kéo dài ra không ít.
Cho tới ngày thứ hai, trước khi ánh bình minh xuất hiện, trong khi bóng tối phủ khắp thiên địa, Vương Lâm ở trong Đông Lâm Trì mở bừng đôi mắt. Trong tích tắc khi hắn mở hai mắt. Trong mắt trái hắn bất ngờ tỏa ra sánh sáng vạn trượng. Trong đồng tử của hắn cũng hình thành một mặt trời!
Giờ phút này bầu trời vốn tối đen. Mặt trời bình minh còn chưa xuất hiện, cần phải sau tầm một nén nhang nữa mới có thể mọc lên từ xa xa nơi chân trời. Nhưng hai mắt Vương Lâm mở ra, ánh sáng vạn trượng trong mắt trái tràn ngập thiên địa, giống như Vương Lâm lúc này đã thay thế ánh bình mình, mọc sớm nửa canh giờ, xua tan hắc ám trong thiên địa.
- Minh ngộ Thái Sơ bản nguyên là nắm giữ trong tay lực lượng của mặt trời bình minh, tự thân hóa thành mặt trời, nghịch chuyển cả đêm ngay. Tàn Dạ thuật trước kia dù có thi triền thế nào cũng chỉ là một loại thần thông mà thôi. Nhưng hôm nay ta minh ngộ được Thái Sơ bản nguyên thì có thể từ hư chuyển thành thực, thay thế mặt trời bình minh còn chưa xuất hiện, nắm trong tay quy tắc Thái Sơ!
Vương Lâm thì thào, ánh sáng trong mắt trái càng thêm nồng đậm. bao phủ toàn thân. Từ xa xa nhìn lại, hắn giống hệt một vầng mặt trời.
Lưu Kim Bưu và Hải Long Thiên Tôn giờ đã sớm thụt lùi lại, không dám tới gần. Từ từ, ánh sáng bao phủ toàn thân Vương Lâm, khiến cả người hắn hoàn toàn hóa thành một vầng mặt trời bình minh, thân thể từ từ bay lên khỏi Đông Lâm Trì, tiến về phía bầu trời.
Quá trình bay lên này, tấm màn đen trong thiên địa tầng tầng tiêu tán, không ngừng lui lại phía sau, giống như bị xua đi. Mặt đất đen tối cũng bị vầng mặt trời bình minh do Vương Lâm biến thành hòa tan, tan biến từng mảng lớn, lộ ra dưới ánh mặt trời.
Vầng mặt trời do Vương Lâm biến thành đảo qua Đông Lâm Điện, trong nháy mắt xua tan đêm tối bao trùm Đông Lâm Điện, lão tố Đông Lâm Tông từ đả tọa tỉnh lại, mở hai mắt nhìn ánh sáng bên ngoài đại điện, trở nên trầm mặc.
- Dù là ta cũng không rõ lực lượng xua tan đêm tối này là mặt trời bình minh hay là thần thông biến hóa ra.hắn đã minh ngộ rồi.
Vương Lâm bay lên không trung. Trong nháy mắt khi thân thể hắn lên cao trong thiên địa. Lập tức ánh sáng chói mắt bộc phát ra.Tất cả bóng tối liền tiêu tán.
Quá trình này kéo dài trong thời gian nửa nén nhang. Ngay sau đó vầng mặt trời bình minh chính thức chậm rãi nhô lên phía chân trời xa xa. Trên bầu trời do vậy bất ngờ xuất hiện hai mặt Vương Lâm xoay người lại, nhìn về ánh bình minh trong thiên địa, hai mắt lộ ra ánh sáng lấp lánh. Nhìn vầng mặt trời dần lên cao, cuối cùng hiện rõ trong thiên địa, hắn nhắm hai mắt lại.
- Đây là Thái Sơ bản nguyên sao.ta đã hiểu rõ rồi.
Ánh sáng bên ngoài thân thể Vương Lâm trong tích tắc khi hắn nhắm mắt liền tiêu tán toàn bộ. Hắn đứng trên bầu trời như vậy một ngày.
Cho tới khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần bị đêm đen nuốt chửng, khi cả thiên địa lại trở thành đêm tối, thân thể Vương Lâm mới từ từ hạ xuống, lại một lần nữa ngồi khoanh chân trong ao nước.
- Thái Sơ bản nguyên đại biểu cho mặt trời mọc, như vậy nhất định còn một loại bản nguyên đặc thù nắm trong tay mặt trời lặn.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, đắm chìm trong Đông Lâm Trì.
Lúc này trong cảm ngộ từ Đông Lâm Trì, mắt trái Vương Lâm trong sáng. Nhưng mắt phải của hắn vẫn luôn mơ hồ, không thấy rõ tất cả.
- Mắt trái nhìn thấy là ánh sáng mặt trời lên, như vậy mắt phải thấy nhất định là đêm tối khi mặt trời lặn.
Rất nhanh Vương Lâm liền tỉnh lại. Nhưng hắn không bỏ cuộc mà lại thử một lần nữa.
Cho tới đêm khuya khi bầu trời đã đen kịt, cả thiên địa yên tĩnh như trầm mặc, vạn vật ngủ yên thì Vương Lâm vẫn đang đắm chìm trong Đông Lâm Trì như trước.
Mắt phải của hắn dần dần không còn mơ hồ nữa mà là một vùng đen tối. vẻ tối đen này trở thành hoàn toàn đối lập với ánh sáng mà mắt trái hắn nhìn thấy.
Trong sự đối lập này, tâm thần Vương Lâm giống như bị chia làm hai phần, một phần đại biểu cho ánh sáng sau khi mặt trời mọc, còn một phần đại biểu cho đêm tối trong thiên địa khi mặt trời lặn.
Đồ mỗ ở trong hư vô hành tẩu, nhìn ngắm đêm tối khắp nơi nơi, sau khi hiểu ra Thái Sơ thì lại minh ngộ Mặc Diệt. Mặc Diệt bản nguyên đại biểu cho tất cả hắc ám.
Giọng nói trầm thấp kia lại vang vọng trong tâm thần Vương Lâm một lần nữa, thật lâu không tiêu tán.
Thời gian trôi qua. Vương Lâm ở trong Đông Lâm Trì này đã tới ba tháng. Trong ba tháng này hắn ở trong lúc bình minh hóa thân thành mặt trời, bay lên xua tan bóng tối, tới lúc hoàng hôn lại nhìn bóng đêm cắn nuốt ánh mặt trời.
Thời gian ba tháng, trăm lần quan sát, hơn nữa còn có cảm ngộ kỳ dị trong Đông Lâm Trì khiến cho Vương Lâm đối với Mặc Diệt bản nguyên từ từ đã có cảm ngộ sâu sắc.
Chẳng qua đối với Thái Sơ lực mà nói, loại Mặc Diệt bản nguyên này Vương Lâm muốn hoàn toàn đạt được thì thời gian ba tháng còn lâu mới đủ. Trong ba tháng này bởi vì đối với lực lượng Thái Sơ hắn vốn đã hiểu rõ và sử dụng từ trong động phủ giới nên Vương Lâm nắm giữ Thái Sơ bản nguyên càng ngày càng sâu sắc.
Nhưng Mặc Diệt bản nguyên thì hắn vẫn đang tìm hiểu.
Vương Lâm không sốt ruột rời đi. Hắn đơn giản ở lại nơi này, cả ngày quan sát biến hóa của đêm ngày, đắm chìm trong Đông Lâm tri, tiến hành cảm ngộ.
Cứ như vậy, thoáng một cái đã qua tám năm.
Trong tám năm này, Đông Lâm Tông không có một khách nhân nào khác. Lão tổ Đông Lâm Tông cũng không tới đây quấy rầy, khiến cho Vương Lâm bình thản vượt qua tám năm.
Trong tám năm này, Hải Long và Lưu Kim Bưu không biết dùng phương pháp gì, không ngờ lại ở chung khá hòa hợp. quan hệ cực tốt. Thậm chí Hải Long còn mang nó trên lực ra ngoài rồi quay về.
Sau tám năm, lại năm năm nữa trôi qua.