Tiên Nghịch
Chương 1657: Cuộc săn
Trong nháy mắt khi hồn thứ ba xuất hiện, ánh mắt mọi người bốn phía, trừ Lam Mộng Đạo Tôn và tiên phi thứ ba ra, đều nhìn chằm chằm vào tay phải Vương Lâm. Nhất là đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ, còn cả đám người tứ đại chiến tướng, trong ánh mắt đều bừng sáng, ẩn dấu vẻ tham lam và khát vọng.
-Đây là một cuộc săn hồn! Hoặc các ngươi là thợ săn, hoặc ta là thợ săn.giết ta thì có thể lấy được hồn thứ ba. Nhưng kẻ tiến vào cần chuẩn bị sẵn sàng bị ta giết.
Các người có huyết mạch tiên cương, các ngươi cho rằng bản thân không thể chết.nhưng trong cuộc săn này, không phải các ngươi tử thì ta vong! Tiên nhân trên Tiên Cương đại lục ta giết còn chưa nhiều.hy vọng các người có thể là một trong số đó. Nếu vậy thì trò chơi săn bắn tàn nhẫn này bắt đầu thôi.
Giọng nói của Vương Lâm bình tĩnh, lộ ra một vẻ lạnh lùng vô cùng, nhìn thoáng qua đám người ở bốn phía, khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Tay phải hắn cầm chặt lấy hồn thứ ba mà mọi người đều đang chú ý. Trong nháy mắt khi hồn thứ ba biến mất trong lòng bàn tay hắn, tay phải Vương Lâm hướng về phía đại môn nọ vung lên!
-Cánh cửa động phủ, mở ra!
Người nào có hồn thứ ba thì có thể mở cánh cửa của động phủ. Trong số những người ở đây chỉ có Vương Lâm mới làm được điều này! Hắn không lo lắng tới đám tu sĩ sát khí ngập trời ở xung quanh, cũng không có ý định rời khỏi nơi này. Hắn muốn đi tới trung tâm của động phủ, tiến hành một trận giết chóc điên cuồng trong năm tháng vạn cổ của động phủ giới, lần giết chóc cuối cùng của Vương Lâm hắn!
Cuộc săn này Vương Lâm không tiếc giá nào!
Tay áo hắn vung lên, đại môn của động phủ trong cơn lốc lập tức truyền ra tiếng ầm ầm. Chỉ thấy ở giữa cánh cửa này lập tức xuất hiện một cái khe thẳng tắp. Cái khe này kéo dài suốt cánh cửa, phân đại môn này làm hai!
Tiếng ầm vang kinh thiên động địa vọng tới, tràn ngập trong động phủ giới. Cánh cửa này chậm rãi mở ra, giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang đẩy nó, hướng vào phía trong mà ầm ầm mở!
Cánh cửa này từ từ mở ra, cơn lốc lại càng mạnh hơn. Từ cánh cửa này mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ vô tận. Tiếng động này truyền vào trong tâm thần khiến người ta kinh hãi!
Cánh cửa này từ khi sụp đổ năm đó, đây là lần đầu tiên được mở ra! Tiếng ầm vang càng thêm kịch liệt, chấn động màng nhĩ mọi người, vang lên tiếng ong ong. Tất cả mọi người đồng loạt lui về phía sau.
Cho dù là đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ thì trong quá trình cánh cửa này mở ra cũng không thể không lui lại.
Chỉ có Vương Lâm là vẫn đứng ở bên ngoài cánh cửa không nhúc nhích.
Giờ phút này cánh cửa còn đang từ từ mở ra nhưng không ngờ đã mở được gần trăm trượng, nhưng vẫn chỉ là mở ra được ba phần so với toàn bộ cánh cửa mà thôi.
Vương Lâm mang theo nụ cười lạnh lùng, trong ánh mắt của mọi người, thân thể bước về phía trước nửa bước, bất ngờ tiến vào bên trong cánh cửa còn đang mở ra. Trong nháy mắt khi tiến vào, ánh mắt hắn đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ.
-Ta ở bên trong đợi các ngươi!
Lời nói của Vương Lâm vang vọng, thân thể nhoáng lên, trực tiếp bước vào trong cánh cửa, hoàn toàn biến mất.
Trong nháy mắt khi thân ảnh Vương Lâm biến mất, gió lốc càng thêm kịch liệt, ầm ầm chấn động. Cơn lốc này dường như trong tích tắc này đã đạt đến cực hạn, khiến cho mọi người lại một lần nữa lui lại phía sau.
-Muốn chết!
Sát khí trong mắt đạo nhân bảy màu trở nên nồng đậm, trong khi lui lại đã quyết phải giết Vương Lâm cho bằng được!
Còn cả hư ảnh mơ hồ bên ngoài thân thể Chiến lão quỷ trong khi lùi lại phía sau cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương Lâm biến mất sau đại môn, hàn quang lóe lên rồi biến mất!
Hai người này đối với lời nói của Vương Lâm cũng không để trong lòng. Nhưng những người còn lại trong tâm lại nảy sinh hàn ý. Nhất là tứ đại chiến tướng và mấy tiên phi thì vừa lùi lại vừa trở nên trầm mặc.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Sau khi Vương Lâm tiến vào bên trong đại môn nửa canh giờ, cánh cửa cuối cùng trong tiếng ầm vang cũng hoàn toàn mở ra. Trong tích tắc này, cơn lốc ngay lập tức liền điên cuồng khuếch tán ra phía ngoài, khiến mọi người phải lùi lại mấy ngàn trượng nữa. Nhưng đột nhiên vào lúc này, cơn lốc lại tiêu tan!
Giống như nó chưa bao giờ xuất hiện vậy. Nó đột nhiên tiêu tán khiến cho bốn phía của đại môn không còn lực lượng ngăn cản nào, khiến cho đại môn hoàn toàn lộ rõ trong mắt mọi người ở nơi này!
Đạo nhân bảy màu là người thứ nhất lao ra. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, ánh sáng bảy màu tràn ra, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh đại môn, tiến vào bên trong!
Theo sát phía sau hắn là Chiến lão quỷ. Hắn tuyệt đối không cho phép đạo nhân bảy màu đoạt được hồn thứ ba. Giờ phút này hắn cất bước, hầu như một trước một sau với đạo nhân bảy màu, biến mất trong cánh cửa.
Người thứ ba bước vào là Chưởng Tôn. Cả người hắn hóa thành một đạo tàn ảnh ngay lập tức tới gần đại môn ở bên ngoài hơi do dự rồi cắn răng tiến vào.
Sau ba người là tới Lam Mộng Đạo Tôn. Lam Mộng Đạo Tôn thần sắc vẫn luôn bình tĩnh, chậm rãi đi tới trước cửa trong lòng thầm than nhẹ, tiến vào bên trong.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, những người còn lại bên ngoài cánh cửa dường như đã suy nghĩ kỹ, đều tiến vào bên trong cánh cửa. Những người này tiến vào nơi đây đều mang mục đích bất đồng.
Chẳng qua bọn họ hầu hết đều không nghĩ Vương Lâm có khả năng giữ được hồn thứ ba. Lúc này khi tiến vào trung tâm của động phủ rất có khả năng giữa Chiến lão quỷ và đạo nhân bảy màu sẽ xuất hiện một Thất Thải Tiên Tôn mới!
Bọn họ là từ nơi này mà tới, lúc này sau năm tháng vô tận lại quay về một lần nữa. Lần này quay trở lại giống như là một lần luân hồi, giống như trở lại điểm xuất phát!
Sau khi hầu hết tu sĩ đã tiến vào trong đại môn của động phủ nhóm cuối cùng đi vào là người Ngũ Hành tinh do lão già họ Mã cầm đầu. Bọn họ không thể không đi, giờ phút này thầm than mà tiến bước.
Cho tới khi toàn bộ mọi người biến mất trong đại môn thân ảnh Huyền La Đại Thiên Tôn từ từ xuất hiện trong hư vô. Hắn nhìn đại môn hơi trầm ngâm một chút liền thong dong tiến vào.
-Khảo sát đối với người này hẳn sẽ chấm dứt ở đây.
Trong tinh không của động phủ giới, sương mù vẫn nồng đậm như trước, như ẩn như hiện. Chỉ có tiếng động ầm ầm là từ từ suy yếu, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Trong La Thiên lúc này đại môn của động phủ giới đã mở ra giống như đã tồn tại ở đây từ vĩnh hằng, giống như đợi người có tư cách tiến vào nơi này.
Chẳng qua đại môn của động phủ giới chỉ có những tu sĩ có huyết mạch tiên cương mới có thể tiến vào, người ngoài không thể tới gần. Đi vào được cũng chỉ có Lam Mộng Đạo Tôn mượn hồn mà vào!
Tu sĩ trong cả động phủ giới, thậm chí cả phàm nhân đều nhận thấy biến đổi này, trầm mặc chờ đợi người đầu tiên đi ra khỏi cánh cửa này. Dù là giới nội hay giới ngoại cũng vậy.
Một số ít người biết được bí ẩn như Tư Đồ Nam và Thanh Thủy thì ở trong tiên giới trầm mặc, chú ý tới nơi này.
Bọn họ hiểu rõ, người đầu tiên đi ra rất có thể là Thất Thải Tiên Tôn mới! Nhưng nếu được như lời Vương Lâm nói thì kết thúc có thể coi là hoàn mỹ!
Đây là một sự việc quyết định cả tương lại động phủ giới. Đây là một cuộc chiến sinh tử. Cũng có thể nói đây là một sự việc quyết định vận mệnh của động phủ giới, hoặc là tiếp tục trở thành động phủ của Thất Thải Tiên Tôn mới, hoặc là sẽ xuất hiện cơ duyên và biến hóa.
Nhưng dù là thế nào thì phàm nhân của động phủ giới vẫn bình thản sinh sống, nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn như trước.
Bên trong đại môn của động phủ giới, trước mặt Vương Lâm là một vùng thiên địa mơ hồ. Hắn chỉ mơ hồ thấy được một vùng kiến trúc đổ nát, thể hiện ở nơi này năm đó đã phát sinh một hồi chiến đấu kinh thiên động địa!
Ánh mắt hắn nhìn lại, ở cuối đống đổ nát có một cái đỉnh khổng lồ lơ lửng, bốn phía tràn ngập hắc khí, nhất là từ trong đó tản ra từng luồng hắc khí giống như nối liền cả thiên địa.
Hồn thứ ba trong thân thể Vương Lâm bị phong ấn bởi Tạ Thanh, không thể tiếp tục luân hồi, có thể bị Vương Lâm dung nhập trong thân thể. Thông qua hồn thứ ba này, Vương Lâm hiểu rõ trung tâm động phủ này. Tất cả mọi người tiến vào nơi này đều không được như hắn.
Hít thật sâu một hơi, ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía đại đỉnh ẩn chứa một tia nóng rực.
-Nơi này chính là trung tâm của động phủ.cũng là cánh cửa thông tới Tiên Cương đại lục.
Ánh mắt lóe lên thân thể Vương Lâm trực tiếp bước vào khoảng không, tốc độc cực nhanh, hóa thành một đạo cầu vồng tiến thẳng về phía trước.
Dưới chân hắn từ những đống đổ nát có thể lờ mờ phân biệt được, từ rất lâu trước đây, nơi này hẳn là một tiên cảnh vô cùng tươi đẹp. Nơi này là động phủ chính thức của Thất Thải Tiên Tôn cũng là nơi hắn bế quan năm xưa.
Cũng có thể nói, nơi này là vị trí then chốt của cả động phủ giới!
Nhưng lúc này tất cả mọi thứ nơi đây đều đã bị tàn phá. Một luồng cảm giác thê lương từ từ dâng lên trong lòng Vương Lâm. Cảm giác này mang theo sự nhớ nhung. Vương Lâm biết đây có thể biến nơi này thành nơi diễn ra cuộc săn đầu tiên!
Đám người đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ, ta lúc này chưa thể giết được nhưng hạng người còn lại, phối hợp với ba trăm tàn giới này ta nắm chắc có thể giết được một ít.
Giết càng nhiều thì cuộc chiến cuối cùng với hai hồn lực ta lại càng có nhiều sức mạnh!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Bên trong động phủ của Thất Thải Tiên Tôn, ngoài hồn thứ ba ra còn có một bí mật.
Bí ẩn này người ngoài tuyệt đối không biết được. Cho dù là đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ không có được trí nhớ của Thất Thải Tiên Tôn ngay cả tứ đại chiến tướng cũng không biết. Đây là sát chiêu cuối cùng trong động phủ giới của Thất Thải Tiên Tôn!
Nếu không phải năm đó Liên Đạo Phi tới quá đột ngột, mà Thất Thải Tiên Tôn trọng thương bế quan, căn bản không có thời gian dùng tới sát chiêu này, không thể không dùng thiên đạo cắn nuốt thì năm đó kết quả trận đánh e rằng sẽ khác.
Chính vì bí ẩn này nên Vương Lâm mới nắm chắc mà tiến hành cuộc săn trong động phủ giới này! Mà muốn sử dụng sát chiêu này thì cũng phải có đầy đủ sát lục!
-Ba trăm tàn nguyên giới, rất thú vị.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đứng dậy bước từng bước về phía trước. Trong nháy mắt hắn đã tới gần đóa hoa khổng lồ kia, bước vào trong một giọt sương.
Trên giọt sương kia liền tỏa ra sóng gợn, giống như hiện lên một dòng xoáy. Cho tới khi thân ảnh Vương Lâm biến mất thì nó mới từ từ yên tĩnh trở lại.
Giọt sương nhìn không lớn nhưng trên thực tế sau khi tiến vào bên trong lại có cả một thế giới khác. Bên trong giọt sương giống như là một bầu trời không có ranh giới, phóng đại ra vô cùng vô tận trong tầm mắt của Vương Lâm. Đợi tới khi hắn thấy rõ cảnh tượng bốn phía rồi thì tâm thần vẫn chấn động như trước.
Nơi hắn đứng là một vùng tinh không!
Vùng tinh không này tỏa ánh sáng như ngọc, tràn ngập tinh vân, bốn phía vô cùng yên tĩnh,
-Đây là một cuộc săn hồn! Hoặc các ngươi là thợ săn, hoặc ta là thợ săn.giết ta thì có thể lấy được hồn thứ ba. Nhưng kẻ tiến vào cần chuẩn bị sẵn sàng bị ta giết.
Các người có huyết mạch tiên cương, các ngươi cho rằng bản thân không thể chết.nhưng trong cuộc săn này, không phải các ngươi tử thì ta vong! Tiên nhân trên Tiên Cương đại lục ta giết còn chưa nhiều.hy vọng các người có thể là một trong số đó. Nếu vậy thì trò chơi săn bắn tàn nhẫn này bắt đầu thôi.
Giọng nói của Vương Lâm bình tĩnh, lộ ra một vẻ lạnh lùng vô cùng, nhìn thoáng qua đám người ở bốn phía, khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Tay phải hắn cầm chặt lấy hồn thứ ba mà mọi người đều đang chú ý. Trong nháy mắt khi hồn thứ ba biến mất trong lòng bàn tay hắn, tay phải Vương Lâm hướng về phía đại môn nọ vung lên!
-Cánh cửa động phủ, mở ra!
Người nào có hồn thứ ba thì có thể mở cánh cửa của động phủ. Trong số những người ở đây chỉ có Vương Lâm mới làm được điều này! Hắn không lo lắng tới đám tu sĩ sát khí ngập trời ở xung quanh, cũng không có ý định rời khỏi nơi này. Hắn muốn đi tới trung tâm của động phủ, tiến hành một trận giết chóc điên cuồng trong năm tháng vạn cổ của động phủ giới, lần giết chóc cuối cùng của Vương Lâm hắn!
Cuộc săn này Vương Lâm không tiếc giá nào!
Tay áo hắn vung lên, đại môn của động phủ trong cơn lốc lập tức truyền ra tiếng ầm ầm. Chỉ thấy ở giữa cánh cửa này lập tức xuất hiện một cái khe thẳng tắp. Cái khe này kéo dài suốt cánh cửa, phân đại môn này làm hai!
Tiếng ầm vang kinh thiên động địa vọng tới, tràn ngập trong động phủ giới. Cánh cửa này chậm rãi mở ra, giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang đẩy nó, hướng vào phía trong mà ầm ầm mở!
Cánh cửa này từ từ mở ra, cơn lốc lại càng mạnh hơn. Từ cánh cửa này mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ vô tận. Tiếng động này truyền vào trong tâm thần khiến người ta kinh hãi!
Cánh cửa này từ khi sụp đổ năm đó, đây là lần đầu tiên được mở ra! Tiếng ầm vang càng thêm kịch liệt, chấn động màng nhĩ mọi người, vang lên tiếng ong ong. Tất cả mọi người đồng loạt lui về phía sau.
Cho dù là đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ thì trong quá trình cánh cửa này mở ra cũng không thể không lui lại.
Chỉ có Vương Lâm là vẫn đứng ở bên ngoài cánh cửa không nhúc nhích.
Giờ phút này cánh cửa còn đang từ từ mở ra nhưng không ngờ đã mở được gần trăm trượng, nhưng vẫn chỉ là mở ra được ba phần so với toàn bộ cánh cửa mà thôi.
Vương Lâm mang theo nụ cười lạnh lùng, trong ánh mắt của mọi người, thân thể bước về phía trước nửa bước, bất ngờ tiến vào bên trong cánh cửa còn đang mở ra. Trong nháy mắt khi tiến vào, ánh mắt hắn đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ.
-Ta ở bên trong đợi các ngươi!
Lời nói của Vương Lâm vang vọng, thân thể nhoáng lên, trực tiếp bước vào trong cánh cửa, hoàn toàn biến mất.
Trong nháy mắt khi thân ảnh Vương Lâm biến mất, gió lốc càng thêm kịch liệt, ầm ầm chấn động. Cơn lốc này dường như trong tích tắc này đã đạt đến cực hạn, khiến cho mọi người lại một lần nữa lui lại phía sau.
-Muốn chết!
Sát khí trong mắt đạo nhân bảy màu trở nên nồng đậm, trong khi lui lại đã quyết phải giết Vương Lâm cho bằng được!
Còn cả hư ảnh mơ hồ bên ngoài thân thể Chiến lão quỷ trong khi lùi lại phía sau cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương Lâm biến mất sau đại môn, hàn quang lóe lên rồi biến mất!
Hai người này đối với lời nói của Vương Lâm cũng không để trong lòng. Nhưng những người còn lại trong tâm lại nảy sinh hàn ý. Nhất là tứ đại chiến tướng và mấy tiên phi thì vừa lùi lại vừa trở nên trầm mặc.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Sau khi Vương Lâm tiến vào bên trong đại môn nửa canh giờ, cánh cửa cuối cùng trong tiếng ầm vang cũng hoàn toàn mở ra. Trong tích tắc này, cơn lốc ngay lập tức liền điên cuồng khuếch tán ra phía ngoài, khiến mọi người phải lùi lại mấy ngàn trượng nữa. Nhưng đột nhiên vào lúc này, cơn lốc lại tiêu tan!
Giống như nó chưa bao giờ xuất hiện vậy. Nó đột nhiên tiêu tán khiến cho bốn phía của đại môn không còn lực lượng ngăn cản nào, khiến cho đại môn hoàn toàn lộ rõ trong mắt mọi người ở nơi này!
Đạo nhân bảy màu là người thứ nhất lao ra. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, ánh sáng bảy màu tràn ra, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh đại môn, tiến vào bên trong!
Theo sát phía sau hắn là Chiến lão quỷ. Hắn tuyệt đối không cho phép đạo nhân bảy màu đoạt được hồn thứ ba. Giờ phút này hắn cất bước, hầu như một trước một sau với đạo nhân bảy màu, biến mất trong cánh cửa.
Người thứ ba bước vào là Chưởng Tôn. Cả người hắn hóa thành một đạo tàn ảnh ngay lập tức tới gần đại môn ở bên ngoài hơi do dự rồi cắn răng tiến vào.
Sau ba người là tới Lam Mộng Đạo Tôn. Lam Mộng Đạo Tôn thần sắc vẫn luôn bình tĩnh, chậm rãi đi tới trước cửa trong lòng thầm than nhẹ, tiến vào bên trong.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, những người còn lại bên ngoài cánh cửa dường như đã suy nghĩ kỹ, đều tiến vào bên trong cánh cửa. Những người này tiến vào nơi đây đều mang mục đích bất đồng.
Chẳng qua bọn họ hầu hết đều không nghĩ Vương Lâm có khả năng giữ được hồn thứ ba. Lúc này khi tiến vào trung tâm của động phủ rất có khả năng giữa Chiến lão quỷ và đạo nhân bảy màu sẽ xuất hiện một Thất Thải Tiên Tôn mới!
Bọn họ là từ nơi này mà tới, lúc này sau năm tháng vô tận lại quay về một lần nữa. Lần này quay trở lại giống như là một lần luân hồi, giống như trở lại điểm xuất phát!
Sau khi hầu hết tu sĩ đã tiến vào trong đại môn của động phủ nhóm cuối cùng đi vào là người Ngũ Hành tinh do lão già họ Mã cầm đầu. Bọn họ không thể không đi, giờ phút này thầm than mà tiến bước.
Cho tới khi toàn bộ mọi người biến mất trong đại môn thân ảnh Huyền La Đại Thiên Tôn từ từ xuất hiện trong hư vô. Hắn nhìn đại môn hơi trầm ngâm một chút liền thong dong tiến vào.
-Khảo sát đối với người này hẳn sẽ chấm dứt ở đây.
Trong tinh không của động phủ giới, sương mù vẫn nồng đậm như trước, như ẩn như hiện. Chỉ có tiếng động ầm ầm là từ từ suy yếu, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Trong La Thiên lúc này đại môn của động phủ giới đã mở ra giống như đã tồn tại ở đây từ vĩnh hằng, giống như đợi người có tư cách tiến vào nơi này.
Chẳng qua đại môn của động phủ giới chỉ có những tu sĩ có huyết mạch tiên cương mới có thể tiến vào, người ngoài không thể tới gần. Đi vào được cũng chỉ có Lam Mộng Đạo Tôn mượn hồn mà vào!
Tu sĩ trong cả động phủ giới, thậm chí cả phàm nhân đều nhận thấy biến đổi này, trầm mặc chờ đợi người đầu tiên đi ra khỏi cánh cửa này. Dù là giới nội hay giới ngoại cũng vậy.
Một số ít người biết được bí ẩn như Tư Đồ Nam và Thanh Thủy thì ở trong tiên giới trầm mặc, chú ý tới nơi này.
Bọn họ hiểu rõ, người đầu tiên đi ra rất có thể là Thất Thải Tiên Tôn mới! Nhưng nếu được như lời Vương Lâm nói thì kết thúc có thể coi là hoàn mỹ!
Đây là một sự việc quyết định cả tương lại động phủ giới. Đây là một cuộc chiến sinh tử. Cũng có thể nói đây là một sự việc quyết định vận mệnh của động phủ giới, hoặc là tiếp tục trở thành động phủ của Thất Thải Tiên Tôn mới, hoặc là sẽ xuất hiện cơ duyên và biến hóa.
Nhưng dù là thế nào thì phàm nhân của động phủ giới vẫn bình thản sinh sống, nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn như trước.
Bên trong đại môn của động phủ giới, trước mặt Vương Lâm là một vùng thiên địa mơ hồ. Hắn chỉ mơ hồ thấy được một vùng kiến trúc đổ nát, thể hiện ở nơi này năm đó đã phát sinh một hồi chiến đấu kinh thiên động địa!
Ánh mắt hắn nhìn lại, ở cuối đống đổ nát có một cái đỉnh khổng lồ lơ lửng, bốn phía tràn ngập hắc khí, nhất là từ trong đó tản ra từng luồng hắc khí giống như nối liền cả thiên địa.
Hồn thứ ba trong thân thể Vương Lâm bị phong ấn bởi Tạ Thanh, không thể tiếp tục luân hồi, có thể bị Vương Lâm dung nhập trong thân thể. Thông qua hồn thứ ba này, Vương Lâm hiểu rõ trung tâm động phủ này. Tất cả mọi người tiến vào nơi này đều không được như hắn.
Hít thật sâu một hơi, ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía đại đỉnh ẩn chứa một tia nóng rực.
-Nơi này chính là trung tâm của động phủ.cũng là cánh cửa thông tới Tiên Cương đại lục.
Ánh mắt lóe lên thân thể Vương Lâm trực tiếp bước vào khoảng không, tốc độc cực nhanh, hóa thành một đạo cầu vồng tiến thẳng về phía trước.
Dưới chân hắn từ những đống đổ nát có thể lờ mờ phân biệt được, từ rất lâu trước đây, nơi này hẳn là một tiên cảnh vô cùng tươi đẹp. Nơi này là động phủ chính thức của Thất Thải Tiên Tôn cũng là nơi hắn bế quan năm xưa.
Cũng có thể nói, nơi này là vị trí then chốt của cả động phủ giới!
Nhưng lúc này tất cả mọi thứ nơi đây đều đã bị tàn phá. Một luồng cảm giác thê lương từ từ dâng lên trong lòng Vương Lâm. Cảm giác này mang theo sự nhớ nhung. Vương Lâm biết đây có thể biến nơi này thành nơi diễn ra cuộc săn đầu tiên!
Đám người đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ, ta lúc này chưa thể giết được nhưng hạng người còn lại, phối hợp với ba trăm tàn giới này ta nắm chắc có thể giết được một ít.
Giết càng nhiều thì cuộc chiến cuối cùng với hai hồn lực ta lại càng có nhiều sức mạnh!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Bên trong động phủ của Thất Thải Tiên Tôn, ngoài hồn thứ ba ra còn có một bí mật.
Bí ẩn này người ngoài tuyệt đối không biết được. Cho dù là đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ không có được trí nhớ của Thất Thải Tiên Tôn ngay cả tứ đại chiến tướng cũng không biết. Đây là sát chiêu cuối cùng trong động phủ giới của Thất Thải Tiên Tôn!
Nếu không phải năm đó Liên Đạo Phi tới quá đột ngột, mà Thất Thải Tiên Tôn trọng thương bế quan, căn bản không có thời gian dùng tới sát chiêu này, không thể không dùng thiên đạo cắn nuốt thì năm đó kết quả trận đánh e rằng sẽ khác.
Chính vì bí ẩn này nên Vương Lâm mới nắm chắc mà tiến hành cuộc săn trong động phủ giới này! Mà muốn sử dụng sát chiêu này thì cũng phải có đầy đủ sát lục!
-Ba trăm tàn nguyên giới, rất thú vị.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đứng dậy bước từng bước về phía trước. Trong nháy mắt hắn đã tới gần đóa hoa khổng lồ kia, bước vào trong một giọt sương.
Trên giọt sương kia liền tỏa ra sóng gợn, giống như hiện lên một dòng xoáy. Cho tới khi thân ảnh Vương Lâm biến mất thì nó mới từ từ yên tĩnh trở lại.
Giọt sương nhìn không lớn nhưng trên thực tế sau khi tiến vào bên trong lại có cả một thế giới khác. Bên trong giọt sương giống như là một bầu trời không có ranh giới, phóng đại ra vô cùng vô tận trong tầm mắt của Vương Lâm. Đợi tới khi hắn thấy rõ cảnh tượng bốn phía rồi thì tâm thần vẫn chấn động như trước.
Nơi hắn đứng là một vùng tinh không!
Vùng tinh không này tỏa ánh sáng như ngọc, tràn ngập tinh vân, bốn phía vô cùng yên tĩnh,