Tiên Nghịch
Chương 1647: Một ngày đặc biệt
-Ngươi cũng nhận ra lão phu?
Thân ảnh mơ hồ kia truyền ra âm thanh bình thản, rơi vào tai lão già họ Mã khiến tâm thần hắn lại chấn động một lần nữa, liên tục lùi lại phía sau.
Hàm răng lão già họ Mã này run lập cập. Hắn nhìn thân ảnh mơ hồ kia, giờ phút này đã không còn thấy rõ ràng chút nào. Loại mơ hồ này không phải là do thần thông tạo thành mà lại một loại uy áp độc nhất thuộc về cửu dương!
Trên Tiên Cương đại lục, cửu dương trong truyền thuyết trừ phi là hạng người đồng tộc hoặc đồng tông, nếu không ngoại nhân rất hiếm khi có thể biết được tướng mạo của họ. Tu vi dù sao cũng cách biệt quá lớn. Hơn nữa từ Đại Thiên Tôn tỏa ra một luồng khí tức kỳ dị, có thể khiến thân ảnh trong cửu dương mơ hồ, nếu không muốn người ta nhìn rõ thì dù đều là một trong cửu dương cũng khó có thể nhìn thấy diện mạo chính thức của đối phương.
Thế thì càng không nói tới những kẻ mà trong mắt Huyền La Đại Thiên Tôn yếu ớt như những con kiến hôi!
Trong nháy mắt khi lời nói này truyền ra, tay phải Huyền La Đại Thiên Tôn vuốt khẽ một cái. Một tiếng ầm ầm vang vọng khắp thiên địa. Lão già đã mất đi áo giáp lúc này hóa thành một đám máu huyết tiêu tán trong tay Huyền La Đại Thiên Tôn.
Tùy ý giết người như thế, tay phải Huyền La Đại Thiên Tôn lại vung lên, giống như muốn vứt khí tức tử vong kia, xoay người, ánh mắt đảo qua thân thể những kẻ còn lại.
Ánh mắt hắn nhìn tới khiến cho tất cả mọi người ở đây đều run rẩy tâm thần. Từ lão già họ Mã và Vân Dật Phong, đám người còn lại hai chân đều mềm nhũn, đồng loạt quỳ gối xuống mặt đất mà run lẩy bẩy.
Lão già họ Mã cắn chặt hàm răng, mạnh mẽ khiến mình ổn định thân thể nhưng hai chân run rẩy đã tới cực hạn của hắn.
Sắc mặt Vân Dật Phong lúc này tái nhợt, mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng túa ra, trong nháy mắt đã ướt đẫm quần áo. Ánh mắt Huyền La Đại Thiên Tôn đảo qua khiến tâm thần hắn ầm vang. Dường như hôm này cả thiên không đang đặt trên người hắn, khiến hắn không thể không quỳ xuống mà cúng bái. Nhưng lòng kiêu ngạo lại không cho phép hắn quỳ xuống!
Giờ phút này hắn run rẩy, thân thể phát ra tiếng bùng bùng, giống như huyết mạch xương cốt toàn thân đều đang bị đè ép vậy.
-Tên nhóc này cũng không tệ lắm!
Huyền La Đại Thiên Tôn chắp tay sau lưng, đứng trên bầu trời, ánh mắt đảo qua Vân Dật Phong một lần nữa.
-Dưới uy áp của bổn tôn mà có thể kiên trì như vậy, đúng là khó có được. Đáng tiếc là ngươi không phải là người của Đạo cổ nhất mạch của bổn tôn.đáng tiếc.
Huyền La Đại Thiên Tôn than nhẹ, trong nháy mắt khi ánh mắt thu hồi khỏi người Vân Dật Phong, hắn không còn có thể chịu đựng thêm, phun một ngụm máu tươi, bịch một tiếng liền quỳ gối trên mặt đất.
Lão già họ Mã kia cũng chỉ kiên trì được thêm vài nhịp thở, khuôn mặt tái nhợt, cười khổ một tiếng liền bỏ cuộc. Hắn biết nếu mình tiếp tục chống cự thì hẳn phải chết. Thần sắc hắn ảm đạm quỳ gối lặng im ở đó.
-Xin Đại Thiên Tôn nể mặt trưởng lão của Quy Nhất tông mà cho chúng ta rời đi. Chúng ra lập tức sẽ rời động phủ giới này, xin hứa vĩnh viễn không bước chân vào nơi này nữa.
Huyền La Đại Thiên Tôn giơ cao tay phải, hướng về tầng tháp thứ nhất đột nhiên chụp một cái. Tầng tháp kia ầm một tiếng liền sụp đổ, lộ ra hoàn toàn tình cảnh bên trong!
Tấm áo giáp đen kịt trong tầng thứ nhất bị tầng tầng sóng gợn cuốn tới, u quang lóe lên, tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
-Áo giáp này bổn tôn lấy đi. Quy Nhất tông các ngươi nếu cho rằng có tư cách lấy lại thì cứ tìm lão phu mà lấy!
Huyền La Đại Thiên Tôn bình tĩnh mở miệng nói. Áo giáp kia giống như bị một lực lượng ngũ hành nắm lấy, trực tiếp bay tới gần Huyền La Đại Thiên Tôn, trong nháy mắt đã biến mất. Huyền La Đại Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, xoay người bước vào thiên không, chậm rãi biến mất.
-Còn chưa tới lúc các ngươi rời đi. Cứ làm tốt chuyện các ngươi nên làm đi!
Giọng nói của Huyền La Đại Thiên Tôn sau khi rời đi vẫn còn truyền lại trong Ngũ Hành tinh, truyền vào tâm thần của mọi người.
Cho tới rất lâu sau khi Huyền La Đại Thiên Tôn rời đi, lão già họ Mã thần sắc phức tạp đứng lên. Đám người còn lại cũng lục tục đứng dậy. Vân Dật Phong cắn răng, ngẩng phắt đầu nhìn về hướng Huyền La Đại Thiên Tôn, thần sắc cực kỳ âm trầm.
-Sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ trở thành Đại Thiên Tôn, trở thành mặt trời thứ mười một!
Vân Dật Phong nắm chặt bàn tay.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Lão già họ Mã thở dài, quay đầu nhìn bốn phía, thần sắc cực kỳ ảm đạm.
-Thôi, kế hoạch của chúng ta ở nơi này đã không có thể thành công nữa rồi.dù là chúng ta có nắm chắc thì có hắn ở đây.chúng ta cũng không còn cách nào nữa.
Lão già họ Mã chậm rãi mở miệng.
-Vương Lâm nọ cùng đường với hắn nhưng hai người bọn họ không đồng thời xuất hiện. Ánh mắt của Vương Lâm vừa rồi giống như không biết sự tồn tại của Huyền La Đại Thiên Tôn.
Do vậy việc Huyền La Đại Thiên Tôn không cho chúng ta rời đi đã hoàn toàn rõ ràng.
Vân Dật Phong trầm giọng nói. Hắn có thể trở thành đệ tử trung tâm của Quy Nhất tông, tất nhiên phải là hạng người không tầm thường, thậm chí ngay cả Huyền La Đại Thiên Tôn cũng phải khen ngợi hắn. Tâm trí Vân Dật Phong hiển nhiên là cực cao, cơ hồ không kém mấy so với Vương Lâm.
Hôm nay hắn chỉ đơn giản dựa vào chút đầu mối này mà đã tính ra tất cả.
-Phong nhi nói không sai. Việc này hẳn là như vậy. Huyền La Đại Thiên Tôn hiển nhiên là đang khảo nghiệm đối với Vương Lâm. Hắn từ Tiên Cương đại lục tới đây nhất định là vì Vương Lâm này!
Ánh mắt lão già họ Mã lóe lên.
-Kết hợp với chuyện Diệp Mịch năm đó tử vong sau khi tiến vào động phủ giới, ba nghìn máu tươi hóa thành tam tộc cổ, Vương Lâm này tất nhiên là đã đạt được truyền thừa của Diệp Mịch, vì thế Huyền La Đại Thiên Tôn mới chú ý tới hắn.
Ánh mắt Vân Dật Phong lóe lên ánh sáng suy tư, nhẹ giọng nói.
-Huyền La Đại Thiên Tôn không muốn cho chúng ta rời đi, muốn chúng ta trở thành hòn đá mài đao, rèn luyện Vương Lâm này! Hắn trước khi đi còn dặn chúng ta làm tốt chuyện nên làm, nếu chúng ta không lĩnh ngộ ra hàm ý, không chịu làm thì sợ rằng vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi nơi này.toàn bộ đều phải chết ở nơi đây!
Vân Dật Phong giơ tay xoa xoa mi tâm, trầm giọng nói.
Trong tinh không, Huyền La Đại Thiên Tôn từ từ bước đi, lúc này quay đầu nhìn thoáng qua Ngũ Hành tinh ở phía sau, ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng.
-Người này tâm trí cực cao, nhưng.lại là người của tiên tộc. Không biết Vương Lâm và hắn ai là người ưu tú hơn.so ra thì hẳn là người này rồi.
Huyền La Đại Thiên Tôn lắc đầu bước về phía trước.
Lúc này lại nói về Vương Lâm. Hắn đã ngồi trên lưng u Minh thú, khoanh chân, hai mắt nhắm lại, thân thể tích cực chữa thương. Thương thế của hắn rất nghiêm trọng, nhưng cho dù là vậy thì tất cả đều có giá trị!
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Vương Lâm bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt lóe lên hàn quang, chậm rãi phun ra một luồng trọc khí.
-Quy Nhất tông của Ngũ Hành tinh chính là lực lượng mạnh mẽ cướp đoạt hồn thứ ba. Bọn họ đã bị ta bức ra toàn bộ.ta cũng nên tham gia vào cuộc tìm kiếm hồn thứ ba thôi.
Hồn thứ ba ngươi rốt cục là ai!
Vương Lâm trầm mặc, tay phải vỗ lên lưng u Minh thú một cái. Đột nhiên tốc độ của nó tăng vọt, lao về phía trước, mang theo Vương Lâm biến mất khỏi tinh không.
Sau khi hắn xuất hiện thì đã ở bên ngoài trận pháp ngân hà của tiên vực.
Vương Lâm đứng dậy, sau khi thu lại u Minh thú liền trầm mặc thật lâu, nhìn vào trong tinh không. Thân ảnh hắn đứng ngoài ngân hà, bị ánh sáng bao phủ, khiến người ta cảm thấy vẻ cô quạnh và bi thương trong hồn hắn.
-Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Vương Lâm than nhẹ, bước một bước về phía trước, thân ảnh hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng vào trong ngân hà. Trong nháy mắt khi xuyên qua ngân hà, hắn đã tiến vào trong tiên giới!
Sau khi Vương Lâm tiến vào tiên giới, ở bên trong tinh không, Huyền La Đại Thiên Tôn vẫn chậm rãi đi tới, nhìn thoáng qua nơi này, hắn liền vung tay áo, theo Vương Lâm bước vào tiên giới.
Thân ảnh hắn mơ hồ vô hình, dù là ở trước mặt cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nhưng ngay trong tích tắc khi bước ra ngoài, Vương Lâm mà Huyền La Đại Thiên Tôn đang nhìn thấy ở phía trước đột nhiên dừng bước, xoay phắt người, ánh mắt như điện, hai mắt lộ hàn quang nhìn chăm chú về phía hắn.
Bị ánh mắt này của Vương Lâm nhìn tới, Huyền La Đại Thiên Tôn không khỏi ngẩn ra!
-Ngươi đi theo Vương mỗ một đoạn đường, giờ đã tới nơi này rồi còn không hiện thân sao?
Giọng nói của Vương Lâm lạnh lùng, ẩn chứa một luồng sát khí.
Đôi mắt của Huyền La Đại Thiên Tôn lộ ánh sáng kỳ dị, nhìn Vương Lâm hồi lâu, cũng không mở miệng hay hiện thân.
-Chẳng lẽ muốn Vương Lâm bức ngươi ra mới được sao!
Vương Lâm cười lạnh, tay phải giơ lên vung về phía trước. Một cơn gió lốc dung hợp bảy đạo bổn nguyên nhất thời gào thét, hóa thành cuồng phong quét tới.
Trong con gió lốc ầm ầm, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hư không phía trước, đợi tới khi không thấy chút dấu vết gì mới đột nhiên xoay người bước vào tiên giới.
Trên thực tế hắn cũng không nhận ra là Huyền La Đại Thiên Tôn đi theo. Chỉ là tính cách Vương Lâm cẩn thận, nếu đổi lại là lúc khác cũng thôi nhưng vừa mới rời khỏi Ngũ Hành tinh, Vương Lâm lo lão già họ Mã âm thầm đi theo cho nên trong giờ phút này đột nhiên xoay người mở miệng, trong lúc bất ngờ nếu có người đi theo thật thì rất có khả năng sẽ bị hắn lừa cho xuất hiện!
Cho tới khi thân ảnh Vương Lâm biến mất, Huyền La Đại Thiên Tôn mới cười cười, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
-Tên nhóc này tính cách cẩn thận thật! Hai mắt hắn vừa rồi ẩn chứa một thần thông nào đó, có thể khiến tất cả những người nhìn thấy đều cảm giác ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Phương pháp này dù đơn giản, chưa gọi là cao minh nhưng trên thực tế lại khá thực dụng.
Huyền La Đại Thiên Tôn mỉm cười. Hắn vừa rồi thật sự bị lời nói và hành động của Vương Lâm khiến phải sửng sốt.
-Trong trận pháp của Ngũ Hành tinh ta thấy sự bá đạo của hắn! Trong Cửu Chuyển Tâm Luân ta thấy sự minh ngộ của hắn! Bên ngoài tháp cao trên Ngũ Hành tinh ta thấy sự quyết đoán và mưu trí của hắn!
Hôm nay ở nơi này ta lại thấy sự cẩn thận của hắn! Vương Lâm này thật sự không tồi! Chẳng qua người ta muốn tuyển phải trọng nghĩa tình! Người này không biết có được hay không?
Huyền La Đại Thiên Tôn trầm ngâm, bước về phía trước, xuyên thấu qua cấm chế trên ngân hà đi vào tiên giới xinh đẹp.
Bầu trời tiên giới giống như một màn tơ màu lam lơ lửng, có tiên khí vờn quanh, có mây trắng lững lờ thay đổi, thoạt nhìn khiến người ta rất vui mắt.
Mặt đất một màu xanh biếc, xa xa non nước chập chùng, sông suối uốn lượn. Một mùi thơm của đất đai tan ra trong thiên địa, thấm đẫm vào trong tâm của người ta khi hít thở.
Vương Lâm cất bước trở lại tiên giới, trừ Lam Mộng Đạo Tôn ra thì không ai phát hiện ra là hắn đã trở về. Thân thể hắn nhoáng lên sau khi xuất hiện đã ở trước ngọn núi mà hắn bế quan lúc trước.
Nhìn bầu trời, thần sắc Vương Lâm từ từ trở nên ảm đạm. Ánh mắt hắn dần dần tràn ngập vẻ nhung nhớ và bi ai. Mỗi năm tới ngày này hắn đều muốn khiến cho mình quên đi, cũng làm cho mình bận rộn đủ mọi thứ để không thể nhớ nhung.
Thân ảnh mơ hồ kia truyền ra âm thanh bình thản, rơi vào tai lão già họ Mã khiến tâm thần hắn lại chấn động một lần nữa, liên tục lùi lại phía sau.
Hàm răng lão già họ Mã này run lập cập. Hắn nhìn thân ảnh mơ hồ kia, giờ phút này đã không còn thấy rõ ràng chút nào. Loại mơ hồ này không phải là do thần thông tạo thành mà lại một loại uy áp độc nhất thuộc về cửu dương!
Trên Tiên Cương đại lục, cửu dương trong truyền thuyết trừ phi là hạng người đồng tộc hoặc đồng tông, nếu không ngoại nhân rất hiếm khi có thể biết được tướng mạo của họ. Tu vi dù sao cũng cách biệt quá lớn. Hơn nữa từ Đại Thiên Tôn tỏa ra một luồng khí tức kỳ dị, có thể khiến thân ảnh trong cửu dương mơ hồ, nếu không muốn người ta nhìn rõ thì dù đều là một trong cửu dương cũng khó có thể nhìn thấy diện mạo chính thức của đối phương.
Thế thì càng không nói tới những kẻ mà trong mắt Huyền La Đại Thiên Tôn yếu ớt như những con kiến hôi!
Trong nháy mắt khi lời nói này truyền ra, tay phải Huyền La Đại Thiên Tôn vuốt khẽ một cái. Một tiếng ầm ầm vang vọng khắp thiên địa. Lão già đã mất đi áo giáp lúc này hóa thành một đám máu huyết tiêu tán trong tay Huyền La Đại Thiên Tôn.
Tùy ý giết người như thế, tay phải Huyền La Đại Thiên Tôn lại vung lên, giống như muốn vứt khí tức tử vong kia, xoay người, ánh mắt đảo qua thân thể những kẻ còn lại.
Ánh mắt hắn nhìn tới khiến cho tất cả mọi người ở đây đều run rẩy tâm thần. Từ lão già họ Mã và Vân Dật Phong, đám người còn lại hai chân đều mềm nhũn, đồng loạt quỳ gối xuống mặt đất mà run lẩy bẩy.
Lão già họ Mã cắn chặt hàm răng, mạnh mẽ khiến mình ổn định thân thể nhưng hai chân run rẩy đã tới cực hạn của hắn.
Sắc mặt Vân Dật Phong lúc này tái nhợt, mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng túa ra, trong nháy mắt đã ướt đẫm quần áo. Ánh mắt Huyền La Đại Thiên Tôn đảo qua khiến tâm thần hắn ầm vang. Dường như hôm này cả thiên không đang đặt trên người hắn, khiến hắn không thể không quỳ xuống mà cúng bái. Nhưng lòng kiêu ngạo lại không cho phép hắn quỳ xuống!
Giờ phút này hắn run rẩy, thân thể phát ra tiếng bùng bùng, giống như huyết mạch xương cốt toàn thân đều đang bị đè ép vậy.
-Tên nhóc này cũng không tệ lắm!
Huyền La Đại Thiên Tôn chắp tay sau lưng, đứng trên bầu trời, ánh mắt đảo qua Vân Dật Phong một lần nữa.
-Dưới uy áp của bổn tôn mà có thể kiên trì như vậy, đúng là khó có được. Đáng tiếc là ngươi không phải là người của Đạo cổ nhất mạch của bổn tôn.đáng tiếc.
Huyền La Đại Thiên Tôn than nhẹ, trong nháy mắt khi ánh mắt thu hồi khỏi người Vân Dật Phong, hắn không còn có thể chịu đựng thêm, phun một ngụm máu tươi, bịch một tiếng liền quỳ gối trên mặt đất.
Lão già họ Mã kia cũng chỉ kiên trì được thêm vài nhịp thở, khuôn mặt tái nhợt, cười khổ một tiếng liền bỏ cuộc. Hắn biết nếu mình tiếp tục chống cự thì hẳn phải chết. Thần sắc hắn ảm đạm quỳ gối lặng im ở đó.
-Xin Đại Thiên Tôn nể mặt trưởng lão của Quy Nhất tông mà cho chúng ta rời đi. Chúng ra lập tức sẽ rời động phủ giới này, xin hứa vĩnh viễn không bước chân vào nơi này nữa.
Huyền La Đại Thiên Tôn giơ cao tay phải, hướng về tầng tháp thứ nhất đột nhiên chụp một cái. Tầng tháp kia ầm một tiếng liền sụp đổ, lộ ra hoàn toàn tình cảnh bên trong!
Tấm áo giáp đen kịt trong tầng thứ nhất bị tầng tầng sóng gợn cuốn tới, u quang lóe lên, tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
-Áo giáp này bổn tôn lấy đi. Quy Nhất tông các ngươi nếu cho rằng có tư cách lấy lại thì cứ tìm lão phu mà lấy!
Huyền La Đại Thiên Tôn bình tĩnh mở miệng nói. Áo giáp kia giống như bị một lực lượng ngũ hành nắm lấy, trực tiếp bay tới gần Huyền La Đại Thiên Tôn, trong nháy mắt đã biến mất. Huyền La Đại Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, xoay người bước vào thiên không, chậm rãi biến mất.
-Còn chưa tới lúc các ngươi rời đi. Cứ làm tốt chuyện các ngươi nên làm đi!
Giọng nói của Huyền La Đại Thiên Tôn sau khi rời đi vẫn còn truyền lại trong Ngũ Hành tinh, truyền vào tâm thần của mọi người.
Cho tới rất lâu sau khi Huyền La Đại Thiên Tôn rời đi, lão già họ Mã thần sắc phức tạp đứng lên. Đám người còn lại cũng lục tục đứng dậy. Vân Dật Phong cắn răng, ngẩng phắt đầu nhìn về hướng Huyền La Đại Thiên Tôn, thần sắc cực kỳ âm trầm.
-Sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ trở thành Đại Thiên Tôn, trở thành mặt trời thứ mười một!
Vân Dật Phong nắm chặt bàn tay.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Lão già họ Mã thở dài, quay đầu nhìn bốn phía, thần sắc cực kỳ ảm đạm.
-Thôi, kế hoạch của chúng ta ở nơi này đã không có thể thành công nữa rồi.dù là chúng ta có nắm chắc thì có hắn ở đây.chúng ta cũng không còn cách nào nữa.
Lão già họ Mã chậm rãi mở miệng.
-Vương Lâm nọ cùng đường với hắn nhưng hai người bọn họ không đồng thời xuất hiện. Ánh mắt của Vương Lâm vừa rồi giống như không biết sự tồn tại của Huyền La Đại Thiên Tôn.
Do vậy việc Huyền La Đại Thiên Tôn không cho chúng ta rời đi đã hoàn toàn rõ ràng.
Vân Dật Phong trầm giọng nói. Hắn có thể trở thành đệ tử trung tâm của Quy Nhất tông, tất nhiên phải là hạng người không tầm thường, thậm chí ngay cả Huyền La Đại Thiên Tôn cũng phải khen ngợi hắn. Tâm trí Vân Dật Phong hiển nhiên là cực cao, cơ hồ không kém mấy so với Vương Lâm.
Hôm nay hắn chỉ đơn giản dựa vào chút đầu mối này mà đã tính ra tất cả.
-Phong nhi nói không sai. Việc này hẳn là như vậy. Huyền La Đại Thiên Tôn hiển nhiên là đang khảo nghiệm đối với Vương Lâm. Hắn từ Tiên Cương đại lục tới đây nhất định là vì Vương Lâm này!
Ánh mắt lão già họ Mã lóe lên.
-Kết hợp với chuyện Diệp Mịch năm đó tử vong sau khi tiến vào động phủ giới, ba nghìn máu tươi hóa thành tam tộc cổ, Vương Lâm này tất nhiên là đã đạt được truyền thừa của Diệp Mịch, vì thế Huyền La Đại Thiên Tôn mới chú ý tới hắn.
Ánh mắt Vân Dật Phong lóe lên ánh sáng suy tư, nhẹ giọng nói.
-Huyền La Đại Thiên Tôn không muốn cho chúng ta rời đi, muốn chúng ta trở thành hòn đá mài đao, rèn luyện Vương Lâm này! Hắn trước khi đi còn dặn chúng ta làm tốt chuyện nên làm, nếu chúng ta không lĩnh ngộ ra hàm ý, không chịu làm thì sợ rằng vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi nơi này.toàn bộ đều phải chết ở nơi đây!
Vân Dật Phong giơ tay xoa xoa mi tâm, trầm giọng nói.
Trong tinh không, Huyền La Đại Thiên Tôn từ từ bước đi, lúc này quay đầu nhìn thoáng qua Ngũ Hành tinh ở phía sau, ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng.
-Người này tâm trí cực cao, nhưng.lại là người của tiên tộc. Không biết Vương Lâm và hắn ai là người ưu tú hơn.so ra thì hẳn là người này rồi.
Huyền La Đại Thiên Tôn lắc đầu bước về phía trước.
Lúc này lại nói về Vương Lâm. Hắn đã ngồi trên lưng u Minh thú, khoanh chân, hai mắt nhắm lại, thân thể tích cực chữa thương. Thương thế của hắn rất nghiêm trọng, nhưng cho dù là vậy thì tất cả đều có giá trị!
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Vương Lâm bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt lóe lên hàn quang, chậm rãi phun ra một luồng trọc khí.
-Quy Nhất tông của Ngũ Hành tinh chính là lực lượng mạnh mẽ cướp đoạt hồn thứ ba. Bọn họ đã bị ta bức ra toàn bộ.ta cũng nên tham gia vào cuộc tìm kiếm hồn thứ ba thôi.
Hồn thứ ba ngươi rốt cục là ai!
Vương Lâm trầm mặc, tay phải vỗ lên lưng u Minh thú một cái. Đột nhiên tốc độ của nó tăng vọt, lao về phía trước, mang theo Vương Lâm biến mất khỏi tinh không.
Sau khi hắn xuất hiện thì đã ở bên ngoài trận pháp ngân hà của tiên vực.
Vương Lâm đứng dậy, sau khi thu lại u Minh thú liền trầm mặc thật lâu, nhìn vào trong tinh không. Thân ảnh hắn đứng ngoài ngân hà, bị ánh sáng bao phủ, khiến người ta cảm thấy vẻ cô quạnh và bi thương trong hồn hắn.
-Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Vương Lâm than nhẹ, bước một bước về phía trước, thân ảnh hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng vào trong ngân hà. Trong nháy mắt khi xuyên qua ngân hà, hắn đã tiến vào trong tiên giới!
Sau khi Vương Lâm tiến vào tiên giới, ở bên trong tinh không, Huyền La Đại Thiên Tôn vẫn chậm rãi đi tới, nhìn thoáng qua nơi này, hắn liền vung tay áo, theo Vương Lâm bước vào tiên giới.
Thân ảnh hắn mơ hồ vô hình, dù là ở trước mặt cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nhưng ngay trong tích tắc khi bước ra ngoài, Vương Lâm mà Huyền La Đại Thiên Tôn đang nhìn thấy ở phía trước đột nhiên dừng bước, xoay phắt người, ánh mắt như điện, hai mắt lộ hàn quang nhìn chăm chú về phía hắn.
Bị ánh mắt này của Vương Lâm nhìn tới, Huyền La Đại Thiên Tôn không khỏi ngẩn ra!
-Ngươi đi theo Vương mỗ một đoạn đường, giờ đã tới nơi này rồi còn không hiện thân sao?
Giọng nói của Vương Lâm lạnh lùng, ẩn chứa một luồng sát khí.
Đôi mắt của Huyền La Đại Thiên Tôn lộ ánh sáng kỳ dị, nhìn Vương Lâm hồi lâu, cũng không mở miệng hay hiện thân.
-Chẳng lẽ muốn Vương Lâm bức ngươi ra mới được sao!
Vương Lâm cười lạnh, tay phải giơ lên vung về phía trước. Một cơn gió lốc dung hợp bảy đạo bổn nguyên nhất thời gào thét, hóa thành cuồng phong quét tới.
Trong con gió lốc ầm ầm, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hư không phía trước, đợi tới khi không thấy chút dấu vết gì mới đột nhiên xoay người bước vào tiên giới.
Trên thực tế hắn cũng không nhận ra là Huyền La Đại Thiên Tôn đi theo. Chỉ là tính cách Vương Lâm cẩn thận, nếu đổi lại là lúc khác cũng thôi nhưng vừa mới rời khỏi Ngũ Hành tinh, Vương Lâm lo lão già họ Mã âm thầm đi theo cho nên trong giờ phút này đột nhiên xoay người mở miệng, trong lúc bất ngờ nếu có người đi theo thật thì rất có khả năng sẽ bị hắn lừa cho xuất hiện!
Cho tới khi thân ảnh Vương Lâm biến mất, Huyền La Đại Thiên Tôn mới cười cười, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
-Tên nhóc này tính cách cẩn thận thật! Hai mắt hắn vừa rồi ẩn chứa một thần thông nào đó, có thể khiến tất cả những người nhìn thấy đều cảm giác ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Phương pháp này dù đơn giản, chưa gọi là cao minh nhưng trên thực tế lại khá thực dụng.
Huyền La Đại Thiên Tôn mỉm cười. Hắn vừa rồi thật sự bị lời nói và hành động của Vương Lâm khiến phải sửng sốt.
-Trong trận pháp của Ngũ Hành tinh ta thấy sự bá đạo của hắn! Trong Cửu Chuyển Tâm Luân ta thấy sự minh ngộ của hắn! Bên ngoài tháp cao trên Ngũ Hành tinh ta thấy sự quyết đoán và mưu trí của hắn!
Hôm nay ở nơi này ta lại thấy sự cẩn thận của hắn! Vương Lâm này thật sự không tồi! Chẳng qua người ta muốn tuyển phải trọng nghĩa tình! Người này không biết có được hay không?
Huyền La Đại Thiên Tôn trầm ngâm, bước về phía trước, xuyên thấu qua cấm chế trên ngân hà đi vào tiên giới xinh đẹp.
Bầu trời tiên giới giống như một màn tơ màu lam lơ lửng, có tiên khí vờn quanh, có mây trắng lững lờ thay đổi, thoạt nhìn khiến người ta rất vui mắt.
Mặt đất một màu xanh biếc, xa xa non nước chập chùng, sông suối uốn lượn. Một mùi thơm của đất đai tan ra trong thiên địa, thấm đẫm vào trong tâm của người ta khi hít thở.
Vương Lâm cất bước trở lại tiên giới, trừ Lam Mộng Đạo Tôn ra thì không ai phát hiện ra là hắn đã trở về. Thân thể hắn nhoáng lên sau khi xuất hiện đã ở trước ngọn núi mà hắn bế quan lúc trước.
Nhìn bầu trời, thần sắc Vương Lâm từ từ trở nên ảm đạm. Ánh mắt hắn dần dần tràn ngập vẻ nhung nhớ và bi ai. Mỗi năm tới ngày này hắn đều muốn khiến cho mình quên đi, cũng làm cho mình bận rộn đủ mọi thứ để không thể nhớ nhung.