Tiên Nghịch
Chương 1599: Phàn San Mộng
Sắc mặt Phàn San Lộ tái nhợt, không trả lời câu hỏi của Vương Lâm, thân thể lảo đảo vài cái liền khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, nhắm mắt lại. Thân thể nàng lóe lên ánh sáng bảy màu, nhất là mi tâm lại càng ngưng tụ ánh sáng bảy màu chói mắt, mơ hồ có thể thấy được một dòng xoáy tồn tại. Dòng xoáy nọ chăng những có ánh sáng bảy màu lan ra mà còn có những luồng hàn khí bức người.
Hàn khí nọ vừa xuất hiện liền khiến boong thuyền phát ra những tiếng răng rắc. Những mảng băng trắng xóa lan ra. Ánh mất Vương Lâm sững lại, thân thể lùi lại phía sau vài bước. Nhưng ngay vào lúc này, sắc mặt tái nhợt của Phàn San Lộ đột nhiên trở nên hồng nhuận, phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi rơi xuống mặt đất, hóa thành một đám băng, vỡ tung ra trên boong tàu.
Lúc này dòng xoáy trên mi tâm nàng đột nhiên mở rộng ra, nhanh chóng xoay tròn. Đôi mắt Vương Lâm đột nhiên tỏa ra tinh quang. Hắn thấy phía sau dòng xoáy này bất ngờ xuất hiện một khuôn mặt giống Phàn San Lộ như đúc, một khuôn mặt tuyệt mỹ khiến trái tim người ta phải loạn nhịp! Trong nháy mắt khi khuôn mặt này xuất hiện, thần sắc Phàn San Lộ lộ vẻ thống khố, nổi đầy gân xanh, đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn. Cùng lúc đó, nàng mở bừng đôi mắt. Trong nháy mắt khi hai mắt nàng mở ra, dòng xoáy trên mi tâm đột nhiên sụp đổ, cuốn ra bên ngoài, đồng thời khiến dung nhan tuyệt mỹ phía sau kia biên mất.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khóe miệng Phàn San Lộ tràn máu tươi, hai tay bắt quyết, nhắm mắt lại, lại ngồi xuống một lần nữa. Cảnh tượng này rơi vào mắt Vương Lâm khiến cho tâm thần hắn cực kỳ ngưng trọng. Hắn mơ hồ giống như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại chưa xác định. Trong trầm mặc, thần thức Vương Lâm tản ra, bao phủ cả chiếc thuyền khổng lồ. Thần thức hắn khuếch đại ra, trong nháy mắt đã bao phủ hết thảy mọi thứ nơi này. Chiếc thuyền này rất lớn, có nhiều nơi mà Vương Lâm cảm thấy có cấm chế kỳ dị. Thậm chí khi thần thức của hắn tản ra, Vương Lâm thầm giật mình phát hiện ra, cả chiếc thuyền này hầu như toàn bộ do cấm chế tạo thành. Ngay cả boong thuyền hắn đang đặt chân cũng vậy, có thể nói chiếc thuyền này giống như là một trận pháp khổng lồ.
Bên ngoài thuyền có tầng tầng lớp lớp tầng sáng phòng hộ, đều là do cấm chế trên thuyền sinh ra, li ti dày đặc chồng lên nhau, muốn phá vỡ cũng rất khó. Trung tâm của cấm chế trên thuyền, thần thức của Vương Lâm đảo qua cũng hơi phát hiện ra. Đó chính là chiếc buồm mặt quỷ khổng lồ trên thuyền. Mặt quỷ trên chiếc buồm này giống như là vật sống, thần thức của Vương Lâm đảo qua, hai mắt mặt quỹ chuyển động, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Cho dù bốn phía vô thanh vô tức nhưng khi Vương Lâm bị mặt quỷ nhìn thẳng vào, trong lòng hắn dường như vang lên tiếng gào thét dữ tợn. Âm thanh này xuyên thấu qua tâm thần làm cho sắc mặt Vương Lảm không khỏi biến đổi, nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước.
- Tuế Nguyệt cấm, Sinh Tử cấm, Phá Diệt cấm.trên chiến thuyền này chẳng những có tứ đại cấm chế mà còn một số cấm chế ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Nếu như cho ta thời gian, nắm giữ toàn bộ cấm chế này thì có khả năng ta sẽ có chút thành tựu cấm chế bổn nguyên!
Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng khác lạ. Thuật cấm chế của hắn vốn bất phàm, đáng tiếc là trong thế giới động phủ này dù gặp không ít cấm chế nhưng những thứ này hầu như không trọn vẹn, nếu mạnh mẽ tính toán thì sẽ chẳng khác gì đẽo cày giữa đường, lãng phí thời gian mà còn rất khó lòng đạt được.
Nhưng lúc này không giống thể, những cấm chế trên thuyền này chẳng khác nào chỉ cho Vương Lâm rất nhiều con đường. Nếu hắn có thể hiểu được toàn bộ, tính toán ra thì cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm có thể xuất hiện! Trong lúc Vương Lâm đang quan sát cấm chế trên chiếc thuyền này thì bên trong tinh không đen tối, ánh sáng bảy màu chợt tràn ra, xua tan bóng tối nơi này. Đạo nhân bảy màu cất bước đi ra.
- Chiếc thuyền này.trông hơi quen.
Đạo nhân bảy màu đứng bên ngoài thuyền nhìn vài lần, thần sắc có vẻ đang nhớ lại nhưng mặc hắn suy tư thế nào cũng vẫn không thể nhớ ra đã nhìn thấy chiếc thuyền này ở đâu.
- Ta còn chưa đạt được ký ức, rất nhiều chuyện không nhớ ra.
Đạo nhân bảy màu trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu giơ tay phải lên, hướng về phía trước vung lên. Những tiếng ầm ầm vang lên. Boong thuyền bị lay động kịch liệt, tiếng động ầm ầm từ bên ngoài truyền vào hoá thành tiếng trầm trầm. Vương Lâm xoay người nhìn về bên ngoài thuyền, xuyên thấu qua tầng ánh sáng phòng hộ, có thể thấy rõ được ánh sáng bảy màu bên ngoài, cũng thấy được đạo nhân bảy màu thần sắc luôn luôn bình tĩnh, dường như trong thiên địa không có chuyện gì có thể khiến hắn động dung biến sắc nửa điểm.
Tiếng ầm ầm lại vang lên. Boong tàu chấn động, lập tức có một tầng ánh sáng phòng hộ sụp đổ. Lực lượng trùng kích tràn tới đẩy chiếc thuyền trờ lại phía sau mười trượng.
- Cấm chế trên thuyền này dù cường đại nhưng lúc này không mở ra được tới hai phần … lấy hai phần lực lượng này sợ là không thể ngăn cản được đạo nhân bảy màu.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Lúc này có thể nói là nguy cơ sinh tử. Đạo nhân bảy màu kia có lẽ bởi chút nguyên nhân nên không giết hắn nhưng muốn lấy cây cung của Lý Quảng rời đi. Vương Lâm quyết không thể giao vật này ra. Nó có quan hệ trọng đại, hắn muốn đấu với bậc toàn năng Không Huyền đều phải dựa vào nó! Mà quan trọng nhất là hắn không muốn để người khác phải tha mạng cho mình. Hắn muốn tất cả phải dựa vào bản thân. Chiếc thuyền này dù vào thời kỳ toàn thịnh nhất cũng chỉ có thể ngăn cản được hơn mười canh giờ.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Đột nhiên từ phía sau hắn truyền tới giọng nói lạnh như băng của Phàn San Lộ. Lúc này nàng chậm rãi mở mắt.
- Mặc dù hôm nay cấm chế trên thuyền không thể phát huy nổi ba phần nhưng hắn cũng không phải như năm đó. Lúc này có thể ngăn được hắn trong thời gian bảy ngày.
Phàn San Lộ lạnh lùng nói, hai mắt lộ hàn quang, nhìn chằm chằm vào đạo nhân bảy màu ở bên ngoài chiếc thuyền, ánh mắt lộ một cảm xúc oán hận phức tạp.
- Ngươi không phải là Phàn San Lộ!
Vương Lâm xoay người, hồi lâu đột nhiên mở miệng nói. Nữ tử kia thu hồi ánh mắt nhìn về phía bên ngoài thuyền, rơi lên người Vương Lâm, nửa ngày sau trong mắt mới dần dần dâng lên một tia tán thường, gật đầu.
- Không hổ là người được muội muội ta tuyển làm người hợp tác. Ta đích xác không phải là Phàn San Lộ, ta là tỷ tỷ nàng, Phàn San Mộng!
Vương Lâm nheo hai mắt lại, cẩn thận nhìn đối phương vài lần, không nói gì.
- Thân phận của ta có lẽ ngươi đã được muội muội ta cho biết. Ta chính là đạo lữ của Thất Thải Tiên Tôn.
Nữ tử này mở miệng, tay phải giơ lên, bắt quyết vung lên về phía tấm màn sáng phòng hộ quanh thuyền. Chỉ thấy trong tay nàng có ánh sáng bảy màu vờn quanh, lao thẳng tới tấm màn sáng.
Sau khi dung hợp với tấm màn sáng, một luồng khí tức mênh mông từ trên thuyền lan ra. Tấm màn sáng lập tức dày lên, khiến cho âm thanh ầm ầm bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách, không thể truyền vào bên trong nữa.
- Ngươi hợp tác cùng với muội muội ta, cũng không cần lừa dối ngươi. Năm đó khi mặt trời thứ chín, dấu hiệu của việc xuất hiện của Đạo Nhất đại thiên tôn và Cổ quốc Huyền La đại thiên tôn xuất hiện tại phụ cận của Thất Đạo Tông ta. Hai người bọn họ có tu vi vô thượng, thuộc về những người trong truyền thuyết. Bọn họ tranh đoạt một bảo vật không biết tên bay ra từ trong Thái Cổ Thần Cảnh.
Việc này ta và Thát Thải Tiên Tôn vốn không có khả năng tham dự, cũng quyết không thể đạt được lợi ích gì, nhưng cuối cùng nhờ cơ duyên xảo hợp lại đạt được. Cho tới hiện tại ta vẫn không thể nào hiểu rõ, mảnh vỡ đó vỡ ra nhưng lấy tu vi của Đạo Nhất và Huyền La thì có thể nào lại không phát hiện ra mảnh vỡ nhỏ đó chứ.
Mảnh vỡ đó rơi vào trong tay Thất Thải Tiên Tôn, cũng bởi vậy khiến ta thấy được trong nội tâm của người này. Vì che dấu khí tức của mảnh nhỏ kia, ta tỏa ra toàn bộ tu vi, toàn lực áp chế cùng hắn nhanh chóng quay về Thất Đạo Tông.
Nhưng trên đường đi hắn lại ám toán ta. Ta căn bản không có chút phòng bị, trong lúc bị hắn ám toán, toàn bộ tu vi của ta mất, bị hắn lấy đi trấn áp mảnh vỡ kia, cũng dùng một chưởng đánh cho ta hình thần câu diệt, giết người diệtkhẩu, lo lắng tin tức bị truyền ra. Hắn lại cũng nhờ có tu vi của ta mà mở được mảnh nhỏ kia. Nó tới từ Cổ Thần cảnh, muốn mờ ra cực kỳ gian nan.
Nhưng ta không chết, ta là đệ tử hạch tâm, có mệnh hồn do sư tôn giữ. Sư tôn ta lấy thuật thần thông luân hồi rất nhanh cứu sống được ta.
Bên trong Thất Đạo Tông có rất nhiều người nghe lệnh ta, cộng với muội muội của ta, ta mượn pháp lực của sư tôn, muốn nói tất cả mọi chuyện cho muội muội ta. Vì thế nên cuối cùng xảy ra đại chiến ở bên trong động phủ kia!
Nữ tử này chậm rãi mở miệng, nói lại những chuyện cũ.
- Ta biết hắn đã mở được mảnh nhỏ, lấy được vật bên trong, cũng biết là hắn dụ Đạo Cổ Diệp Mịch tới, phong kín tông sơn Thất Đạo Tông. Nhưng ta sao có thể để hắn thành công. Ta đem tin tức này nói cho Liên Đạo Phi vốn vẫn không buông tha sắc đẹp của ta, dụ hắn tới Thất Đạo Tông, lại cũng nhờ muội muội ta liên lạc mấy phi tử khiến cho đám đệ tử trong Thất Đạo Tông tứ phân ngũ liệt. Lúc này mới có giới nội và giới ngoại ngày hôm nay.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, không thay đổi chút nào. Trong lòng hắn lúc này đã có đoán định, sau khi nghe đối phương nói thì cũng chỉ tin tưởng một ít thôi, không hề tin tưởng hoàn toàn. Lời nói của nữ tử này nhìn qua thì đều là những lời tâm huyết nhưng trên thực tế lại có chút dấu vết.
- Thái Cổ Thần Cảnh là nơi nào?
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi.
- Tiên Cương đại lục có rất nhiều truyền thuyết, Thái Cổ Thần Cảnh đã từng mở ra chín lần, mỗi lần mở ra thì người đạt được cơ duyên cuối cùng có thể trở thành đại thiên tôn….Cho tới hôm nay chín lần mở ra cũng xuất hiện chín mặt trời. Lần thứ mười mở ra có lẽ sẽ có lần thứ mười một….Còn Thái Cổ Thần Cảnh là vật gì thì điều này ta cũng không biết.
- Ngươi vừa mới nói đạo nhân bảy màu hôm nay khác Thất Thải Thiên Tôn ngày xưa. Điểm này ta muốn biết nguyên nhân.
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, nhìn về phía thân ảnh mơ hồ đang không ngừng phát tán ánh sáng bên ngoài.
- Hắn không phải đầy đủ!
Nữ tử kia trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.
- Ta không biết hắn làm sao khiến Lý Quảng trợ giúp mà chém giết Đạo Cổ Diệp Mịch. Nhưng ta sau khi biết được liền xông vào trong động phủ này, khiến cho bên trong xảy ra một trận chiến kịch liệt!
Trận đại chiến này đúng là sau Đạo Cổ chết, bảy màu bị thương bế quan, tham ngộ mảnh nhỏ mà hắn đoạt được kia. Ta cũng là sau đó mới biết, bên trong mảnh nhỏ là thiên đạo ngày nay!
Hàn khí nọ vừa xuất hiện liền khiến boong thuyền phát ra những tiếng răng rắc. Những mảng băng trắng xóa lan ra. Ánh mất Vương Lâm sững lại, thân thể lùi lại phía sau vài bước. Nhưng ngay vào lúc này, sắc mặt tái nhợt của Phàn San Lộ đột nhiên trở nên hồng nhuận, phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi rơi xuống mặt đất, hóa thành một đám băng, vỡ tung ra trên boong tàu.
Lúc này dòng xoáy trên mi tâm nàng đột nhiên mở rộng ra, nhanh chóng xoay tròn. Đôi mắt Vương Lâm đột nhiên tỏa ra tinh quang. Hắn thấy phía sau dòng xoáy này bất ngờ xuất hiện một khuôn mặt giống Phàn San Lộ như đúc, một khuôn mặt tuyệt mỹ khiến trái tim người ta phải loạn nhịp! Trong nháy mắt khi khuôn mặt này xuất hiện, thần sắc Phàn San Lộ lộ vẻ thống khố, nổi đầy gân xanh, đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn. Cùng lúc đó, nàng mở bừng đôi mắt. Trong nháy mắt khi hai mắt nàng mở ra, dòng xoáy trên mi tâm đột nhiên sụp đổ, cuốn ra bên ngoài, đồng thời khiến dung nhan tuyệt mỹ phía sau kia biên mất.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khóe miệng Phàn San Lộ tràn máu tươi, hai tay bắt quyết, nhắm mắt lại, lại ngồi xuống một lần nữa. Cảnh tượng này rơi vào mắt Vương Lâm khiến cho tâm thần hắn cực kỳ ngưng trọng. Hắn mơ hồ giống như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại chưa xác định. Trong trầm mặc, thần thức Vương Lâm tản ra, bao phủ cả chiếc thuyền khổng lồ. Thần thức hắn khuếch đại ra, trong nháy mắt đã bao phủ hết thảy mọi thứ nơi này. Chiếc thuyền này rất lớn, có nhiều nơi mà Vương Lâm cảm thấy có cấm chế kỳ dị. Thậm chí khi thần thức của hắn tản ra, Vương Lâm thầm giật mình phát hiện ra, cả chiếc thuyền này hầu như toàn bộ do cấm chế tạo thành. Ngay cả boong thuyền hắn đang đặt chân cũng vậy, có thể nói chiếc thuyền này giống như là một trận pháp khổng lồ.
Bên ngoài thuyền có tầng tầng lớp lớp tầng sáng phòng hộ, đều là do cấm chế trên thuyền sinh ra, li ti dày đặc chồng lên nhau, muốn phá vỡ cũng rất khó. Trung tâm của cấm chế trên thuyền, thần thức của Vương Lâm đảo qua cũng hơi phát hiện ra. Đó chính là chiếc buồm mặt quỷ khổng lồ trên thuyền. Mặt quỷ trên chiếc buồm này giống như là vật sống, thần thức của Vương Lâm đảo qua, hai mắt mặt quỹ chuyển động, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Cho dù bốn phía vô thanh vô tức nhưng khi Vương Lâm bị mặt quỷ nhìn thẳng vào, trong lòng hắn dường như vang lên tiếng gào thét dữ tợn. Âm thanh này xuyên thấu qua tâm thần làm cho sắc mặt Vương Lảm không khỏi biến đổi, nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước.
- Tuế Nguyệt cấm, Sinh Tử cấm, Phá Diệt cấm.trên chiến thuyền này chẳng những có tứ đại cấm chế mà còn một số cấm chế ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Nếu như cho ta thời gian, nắm giữ toàn bộ cấm chế này thì có khả năng ta sẽ có chút thành tựu cấm chế bổn nguyên!
Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng khác lạ. Thuật cấm chế của hắn vốn bất phàm, đáng tiếc là trong thế giới động phủ này dù gặp không ít cấm chế nhưng những thứ này hầu như không trọn vẹn, nếu mạnh mẽ tính toán thì sẽ chẳng khác gì đẽo cày giữa đường, lãng phí thời gian mà còn rất khó lòng đạt được.
Nhưng lúc này không giống thể, những cấm chế trên thuyền này chẳng khác nào chỉ cho Vương Lâm rất nhiều con đường. Nếu hắn có thể hiểu được toàn bộ, tính toán ra thì cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm có thể xuất hiện! Trong lúc Vương Lâm đang quan sát cấm chế trên chiếc thuyền này thì bên trong tinh không đen tối, ánh sáng bảy màu chợt tràn ra, xua tan bóng tối nơi này. Đạo nhân bảy màu cất bước đi ra.
- Chiếc thuyền này.trông hơi quen.
Đạo nhân bảy màu đứng bên ngoài thuyền nhìn vài lần, thần sắc có vẻ đang nhớ lại nhưng mặc hắn suy tư thế nào cũng vẫn không thể nhớ ra đã nhìn thấy chiếc thuyền này ở đâu.
- Ta còn chưa đạt được ký ức, rất nhiều chuyện không nhớ ra.
Đạo nhân bảy màu trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu giơ tay phải lên, hướng về phía trước vung lên. Những tiếng ầm ầm vang lên. Boong thuyền bị lay động kịch liệt, tiếng động ầm ầm từ bên ngoài truyền vào hoá thành tiếng trầm trầm. Vương Lâm xoay người nhìn về bên ngoài thuyền, xuyên thấu qua tầng ánh sáng phòng hộ, có thể thấy rõ được ánh sáng bảy màu bên ngoài, cũng thấy được đạo nhân bảy màu thần sắc luôn luôn bình tĩnh, dường như trong thiên địa không có chuyện gì có thể khiến hắn động dung biến sắc nửa điểm.
Tiếng ầm ầm lại vang lên. Boong tàu chấn động, lập tức có một tầng ánh sáng phòng hộ sụp đổ. Lực lượng trùng kích tràn tới đẩy chiếc thuyền trờ lại phía sau mười trượng.
- Cấm chế trên thuyền này dù cường đại nhưng lúc này không mở ra được tới hai phần … lấy hai phần lực lượng này sợ là không thể ngăn cản được đạo nhân bảy màu.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Lúc này có thể nói là nguy cơ sinh tử. Đạo nhân bảy màu kia có lẽ bởi chút nguyên nhân nên không giết hắn nhưng muốn lấy cây cung của Lý Quảng rời đi. Vương Lâm quyết không thể giao vật này ra. Nó có quan hệ trọng đại, hắn muốn đấu với bậc toàn năng Không Huyền đều phải dựa vào nó! Mà quan trọng nhất là hắn không muốn để người khác phải tha mạng cho mình. Hắn muốn tất cả phải dựa vào bản thân. Chiếc thuyền này dù vào thời kỳ toàn thịnh nhất cũng chỉ có thể ngăn cản được hơn mười canh giờ.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Đột nhiên từ phía sau hắn truyền tới giọng nói lạnh như băng của Phàn San Lộ. Lúc này nàng chậm rãi mở mắt.
- Mặc dù hôm nay cấm chế trên thuyền không thể phát huy nổi ba phần nhưng hắn cũng không phải như năm đó. Lúc này có thể ngăn được hắn trong thời gian bảy ngày.
Phàn San Lộ lạnh lùng nói, hai mắt lộ hàn quang, nhìn chằm chằm vào đạo nhân bảy màu ở bên ngoài chiếc thuyền, ánh mắt lộ một cảm xúc oán hận phức tạp.
- Ngươi không phải là Phàn San Lộ!
Vương Lâm xoay người, hồi lâu đột nhiên mở miệng nói. Nữ tử kia thu hồi ánh mắt nhìn về phía bên ngoài thuyền, rơi lên người Vương Lâm, nửa ngày sau trong mắt mới dần dần dâng lên một tia tán thường, gật đầu.
- Không hổ là người được muội muội ta tuyển làm người hợp tác. Ta đích xác không phải là Phàn San Lộ, ta là tỷ tỷ nàng, Phàn San Mộng!
Vương Lâm nheo hai mắt lại, cẩn thận nhìn đối phương vài lần, không nói gì.
- Thân phận của ta có lẽ ngươi đã được muội muội ta cho biết. Ta chính là đạo lữ của Thất Thải Tiên Tôn.
Nữ tử này mở miệng, tay phải giơ lên, bắt quyết vung lên về phía tấm màn sáng phòng hộ quanh thuyền. Chỉ thấy trong tay nàng có ánh sáng bảy màu vờn quanh, lao thẳng tới tấm màn sáng.
Sau khi dung hợp với tấm màn sáng, một luồng khí tức mênh mông từ trên thuyền lan ra. Tấm màn sáng lập tức dày lên, khiến cho âm thanh ầm ầm bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách, không thể truyền vào bên trong nữa.
- Ngươi hợp tác cùng với muội muội ta, cũng không cần lừa dối ngươi. Năm đó khi mặt trời thứ chín, dấu hiệu của việc xuất hiện của Đạo Nhất đại thiên tôn và Cổ quốc Huyền La đại thiên tôn xuất hiện tại phụ cận của Thất Đạo Tông ta. Hai người bọn họ có tu vi vô thượng, thuộc về những người trong truyền thuyết. Bọn họ tranh đoạt một bảo vật không biết tên bay ra từ trong Thái Cổ Thần Cảnh.
Việc này ta và Thát Thải Tiên Tôn vốn không có khả năng tham dự, cũng quyết không thể đạt được lợi ích gì, nhưng cuối cùng nhờ cơ duyên xảo hợp lại đạt được. Cho tới hiện tại ta vẫn không thể nào hiểu rõ, mảnh vỡ đó vỡ ra nhưng lấy tu vi của Đạo Nhất và Huyền La thì có thể nào lại không phát hiện ra mảnh vỡ nhỏ đó chứ.
Mảnh vỡ đó rơi vào trong tay Thất Thải Tiên Tôn, cũng bởi vậy khiến ta thấy được trong nội tâm của người này. Vì che dấu khí tức của mảnh nhỏ kia, ta tỏa ra toàn bộ tu vi, toàn lực áp chế cùng hắn nhanh chóng quay về Thất Đạo Tông.
Nhưng trên đường đi hắn lại ám toán ta. Ta căn bản không có chút phòng bị, trong lúc bị hắn ám toán, toàn bộ tu vi của ta mất, bị hắn lấy đi trấn áp mảnh vỡ kia, cũng dùng một chưởng đánh cho ta hình thần câu diệt, giết người diệtkhẩu, lo lắng tin tức bị truyền ra. Hắn lại cũng nhờ có tu vi của ta mà mở được mảnh nhỏ kia. Nó tới từ Cổ Thần cảnh, muốn mờ ra cực kỳ gian nan.
Nhưng ta không chết, ta là đệ tử hạch tâm, có mệnh hồn do sư tôn giữ. Sư tôn ta lấy thuật thần thông luân hồi rất nhanh cứu sống được ta.
Bên trong Thất Đạo Tông có rất nhiều người nghe lệnh ta, cộng với muội muội của ta, ta mượn pháp lực của sư tôn, muốn nói tất cả mọi chuyện cho muội muội ta. Vì thế nên cuối cùng xảy ra đại chiến ở bên trong động phủ kia!
Nữ tử này chậm rãi mở miệng, nói lại những chuyện cũ.
- Ta biết hắn đã mở được mảnh nhỏ, lấy được vật bên trong, cũng biết là hắn dụ Đạo Cổ Diệp Mịch tới, phong kín tông sơn Thất Đạo Tông. Nhưng ta sao có thể để hắn thành công. Ta đem tin tức này nói cho Liên Đạo Phi vốn vẫn không buông tha sắc đẹp của ta, dụ hắn tới Thất Đạo Tông, lại cũng nhờ muội muội ta liên lạc mấy phi tử khiến cho đám đệ tử trong Thất Đạo Tông tứ phân ngũ liệt. Lúc này mới có giới nội và giới ngoại ngày hôm nay.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, không thay đổi chút nào. Trong lòng hắn lúc này đã có đoán định, sau khi nghe đối phương nói thì cũng chỉ tin tưởng một ít thôi, không hề tin tưởng hoàn toàn. Lời nói của nữ tử này nhìn qua thì đều là những lời tâm huyết nhưng trên thực tế lại có chút dấu vết.
- Thái Cổ Thần Cảnh là nơi nào?
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi.
- Tiên Cương đại lục có rất nhiều truyền thuyết, Thái Cổ Thần Cảnh đã từng mở ra chín lần, mỗi lần mở ra thì người đạt được cơ duyên cuối cùng có thể trở thành đại thiên tôn….Cho tới hôm nay chín lần mở ra cũng xuất hiện chín mặt trời. Lần thứ mười mở ra có lẽ sẽ có lần thứ mười một….Còn Thái Cổ Thần Cảnh là vật gì thì điều này ta cũng không biết.
- Ngươi vừa mới nói đạo nhân bảy màu hôm nay khác Thất Thải Thiên Tôn ngày xưa. Điểm này ta muốn biết nguyên nhân.
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, nhìn về phía thân ảnh mơ hồ đang không ngừng phát tán ánh sáng bên ngoài.
- Hắn không phải đầy đủ!
Nữ tử kia trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.
- Ta không biết hắn làm sao khiến Lý Quảng trợ giúp mà chém giết Đạo Cổ Diệp Mịch. Nhưng ta sau khi biết được liền xông vào trong động phủ này, khiến cho bên trong xảy ra một trận chiến kịch liệt!
Trận đại chiến này đúng là sau Đạo Cổ chết, bảy màu bị thương bế quan, tham ngộ mảnh nhỏ mà hắn đoạt được kia. Ta cũng là sau đó mới biết, bên trong mảnh nhỏ là thiên đạo ngày nay!