Tiên Nghịch
Chương 1546: Tiên nhân là phải như vậy
-Nếu Thất Thải Tiên Tôn trọng thương bế quan, thì Thất Thải Đạo Nhân mà ta nhìn thấy trong Thất Thải Giới tại Triệu Hà là ai
Vương Lâm vuốt mi tâm, không suy nghĩ những chuyện linh tinh này nữa, mà nhìn thoáng qua Viễn cổ Tiên Vực ở phía trước. Ở một chỗ cách đó rất xa có tồn tại bốn luồng khí tức.
Trên thực tế bốn luồng khí tức này ngay khi hắn vừa mới tiến vào Viễn cổ Tiên Vực đã cảm nhận được. Sở dĩ hắn đi tới nơi này, ngoài việc phá hủy những pho tượng kia, còn có một mục đích khác, đó là tới gặp một người có khí tức khiến cho hắn rất quen thuộc trong bốn đạo khí tức kia.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ một chuyện, hắn muốn tìm gặp người quen thuộc kia để thực hiện một vụ giao dịch!
Thân thể từng bước tiến về phía trước, Vương Lâm hướng vào sâu bên trong Viễn cổ Tiên Vực.
Hắn đi rất nhanh, sau khi vượt qua trăm vạn dặm liền vung tay áo, trong tiếng cuồng phong gào thét liền có lốc xoáy ầm ầm nổi lên, lao thẳng tới những pho tượng Tam tộc cổ còn sót lại bên ngoài phạm vi trăm vạn dặm trên mặt đất.
Tiếng ầm ầm vang vọng, những pho tượng này lần lượt vỡ tan. Vương Lâm không hề dừng lại, mà sắc mặt âm trầm, tiếp tục tiến về phía trước. Theo những pho tượng trên mặt đất lần lượt ầm ầm sụp đổ, những tiên nhân còn sót lại đang trị thương bị bao vây bên trong đó đều nhanh chóng hiện ra, vội vàng lui về phía sau.
Trong nháy mắt, từ đằng xa ở xung quanh Vương Lâm liền có bảy tám thân ảnh của tiên nhân ngưng tụ xuất hiện. Thân thể bọn họ đều phát ra kim quang, hai mắt lóe lên lửa giận, nhìn chằm chằm Vương Lâm ở đằng xa, nhưng không có người nào mở miệng nói chuyện.
Vương Lâm cũng không nhìn tới bọn họ. Những người này có lẽ đã từng rất hùng mạnh, nhưng hôm nay cũng không khiến cho Vương Lâm nổi lên một chút hứng thú nào. Nhất là nghĩ đến sự khó khăn của việc lục soát ký ức, Vương Lâm cũng bỏ qua ý định sưu hồn, trong lúc tiến về phía trước để mặc những người này ở xa phía sau.
Nhưng nếu là người có dũng khí ra tay với hắn, thì Vương Lâm sẽ không ngại xuất thủ hạ sát. Trên thực tế hắn vẫn còn chưa giết đủ, nếu không phải trong lòng đang có một ý định khác, thì những người này ở trước mặt Vương Lâm sẽ không có khả năng sống sót!
Trong lúc tiến về phía trước, dần dần ở phía trước Vương Lâm xuất hiện bốn pho tượng rất lớn. Bốn pho tượng này gần như là cao chọc trời, từ xa nhìn lại giống như là bốn ngọn núi cao tới tận trời!
Ờ phía sau bốn pho tượng này còn có vô số những pho tượng của Tam tộc cổ đứng sừng sững, nhìn không thấy được giới hạn.
Trên mi tâm của bốn pho tượng này còn có một vòng xoáy chậm rãi chuyển động. Ánh mắt Vương Lâm đảo qua liền cảm nhận được ở bên trong bốn vòng xoáy này có bốn đạo khí tức cực kỳ bá đạo.
Một trong bốn đạo khí tức này đối với Vương Lâm cực kỳ quen thuộc, đó là khí tức đến từ Chu Tước!
Khí tức này dường như là tổ tiên của Chu Tước, khiến cho Vương Lâm có một cảm giác giống như nhìn thấy Chu Tước đời thứ nhất ở vùng đất Điên Lạc năm đó.
-Chu Tước Hai mắt Vương Lâm sững lại. Khí tức của Chu Tước đời thứ nhất ở vùng đất Điên Lạc so với khí tức Chu Tước từ trong một pho tượng truyền ra gần như giống y hệt. Vương Lâm trong lúc trầm mặc đã nhìn ra trong hai đạo khí tức này, hiển nhiên có một đạo chính là của phân thân!
-Chu Tước chiến tướng dưới chướng của Thất Thải Tiên Tôn, ngươi hãy ra đây gặp ta!
Vương Lâm dừng chân lại, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi mở miệng. Thanh âm của hắn bình tĩnh, truyền khắp bốn phía.
Hắn đứng ở nơi đó, liền có một uy áp vô biên phủ xuống. Dường như ở chỗ của hắn, thiên địa như muốn sụp xuống dưới chân hắn.
Lời nói của Vương Lâm vang vọng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Bảy tám tiên nhân đang đuổi theo phía sau hắn lúc này đều dừng lại, lạnh lùng nhìn.
-Tiểu tử ngông cuồng, dọc đường ngươi đã hủy diệt rất nhiều thân thể, còn giết mấy viễn cổ tiên nhân chúng ta. Ngươi thân là hậu duệ của Chu Tước, việc này đúng là đại nghịch bất đạo! Lão phu Bạch Hổ, sẽ thay mặt Chu Tước giáo huấn ngươi!
Thanh âm âm trầm phá vỡ sự yên tĩnh. Từ trong vòng xoáy trên mi tâm của một pho tượng có một lão già mặc áo bào trắng trực tiếp đi ra. Lão già này trên mặt đầy nếp nhăn, có một khí tức tang thương hỗn tạp theo hắn đi ra nổi lên kinh thiên.
Hắn từng bước đi ra khỏi vòng xoáy trên pho tượng, trong nháy mắt lao thẳng tới Vương Lâm. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong lúc tiến về phía trước liền nổi lên tiếng gào thét. Tiếng gào thét này nổi lên giống như là một con mãnh hổ ngửa mặt lên trời gầm rú.
Ngay khi Vương Lâm nhìn lại, trong lúc lão già lao tới, ở phía sau hắn xuất hiện một hư ảnh khổng lồ gần như là to lớn ngang với thiên địa. Hình dáng hư ảnh này không ngờ chính là một con mãnh hổ màu trắng khổng lồ!
Hai mắt của con mãnh hổ này lộ ra hung quang, phát ra một uy áp chấn động thiên địa, khiến cho lão già kia lộ ra một tu vi Không Huyền Sơ Kỳ hùng mạnh.
Vương Lâm thần sắc như thường, ánh mắt nhìn lên người lão già đang lao tới kia, nắm tay lại, hướng về phía trước đánh mạnh một quyền, trong nháy mắt va chạm với thân ảnh của lão già kia. Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, tiếng ầm ầm liên tục kia truyền khắp bốn phía, khiến cho mặt đất chấn động.
Cuối cùng trong một tiếng nổ cực kỳ kịch liệt, lão già tóc bạc kia thân thể dừng lại, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ rất đậm.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, nhưng không lùi về phía sau, mà bình tĩnh nhìn lão già kia, chậm rãi nói.
-Nếu thương thế của ngươi chưa hoàn toàn bình phục, vẫn muốn cùng ta đánh một trận, thì lúc này ngươi không phải là đối thủ của ta! Nếu lại bước ra, ta sẽ giết ngươi!
Thanh âm của Vương Lâm rất nhẹ nhàng, không có cái lạnh thấu xương, không hề ẩn chứa sát khí, mà chỉ là bình tĩnh nói ra một sự thật, truyền vào trong tai lão già tóc bạc kia. Lão già này trầm mặc, một đòn vừa rồi của hai người mới chỉ là dò xét, nhưng lại khiến cho tâm thần của lão già này chấn động kịch liệt, khiến cho sự kiêng kỵ trong lòng hắn càng sâu.
Nhưng nếu chỉ vì một câu nói của đối phương mà lùi bước thì hắn cũng không thể làm được. Lúc này trong lúc cắn răng, hắn lại muốn bước ra.
Ngay khi hắn bước ra, ánh mắt bình tĩnh của Vương Lâm quét tới, cùng với lão già kia nhìn nhau. Dưới một cái liếc mắt này, tâm thần của lão già kia lại một lần nữa chấn động, hắn lại nâng chân lên, theo bản năng lại lùi về phía sau.
Ánh mắt của Vương Lâm càng bĩnh tĩnh, áp lực mang tới cho lão già này lại càng lớn.
-Ta không có ý định giết ngươi, Viễn cổ Tiên Vực này theo ta nhìn cũng không có một chút thần kỳ nào, chỉ là một đám tu sĩ tàn phế của đại lục Tiên Cương ở trong động phủ này tự xưng là tiên nhân, nắm trong tay tu sĩ hạ giới mà các ngươi coi là con kiến, thật sự là nực cười đến cực điểm! Các ngươi ở trong mắt ta còn không bằng một con kiến!
Lão già kia sắc mặt lại càng âm trầm hơn, hắn rất lấy làm lạ không biết vì sao Vương Lâm lại biết. Vừa rồi Vương Lâm lục soát ký ức của tiên nhân kia, hết thảy hắn đều cảm thấy mơ hồ. Hắn vốn trong lòng vẫn cười lạnh, đối với phong ấn của Tiên Tôn hắn hiểu rất rõ, trong mắt hắn không người nào trong động phủ này có thể phá vỡ được phong ấn.
Nhưng hắn không thể nào nghĩ tới Vương Lâm thật sự đã mở ra được phong ấn, nhìn thấy được ký ức của tiên nhân kia, biết được rất nhiều chuyện liên quan tới nơi này.
Đây mới là điểm khiến cho Bạch Hổ chiến tướng này thật sự kiêng kỵ. Thậm chí chính bởi vì điểm này, ở trong lòng lão già này đã dâng lên một sự sợ hãi không nói nên lời.
-Chu Tước, ra đây gặp ta.
Vương Lâm không nhìn lão già Bạch Hổ kia nữa. mà hướng ánh mắt nhìn lên mi tâm của pho tượng phía bên phải, nhìn vòng xoáy ở trên mi tâm chậm rãi mở miệng.
-Ta nói lần cuối cùng, ngươi không nên ép ta giết người sưu hồn!
Vương Lâm nói xong liền đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn bầu trời.
Một uy áp vô hình từ trong cơ thể hắn lan ra, bao phủ bốn phía, hình thành một khí thế khôn cùng!
Vương Lâm vuốt mi tâm, không suy nghĩ những chuyện linh tinh này nữa, mà nhìn thoáng qua Viễn cổ Tiên Vực ở phía trước. Ở một chỗ cách đó rất xa có tồn tại bốn luồng khí tức.
Trên thực tế bốn luồng khí tức này ngay khi hắn vừa mới tiến vào Viễn cổ Tiên Vực đã cảm nhận được. Sở dĩ hắn đi tới nơi này, ngoài việc phá hủy những pho tượng kia, còn có một mục đích khác, đó là tới gặp một người có khí tức khiến cho hắn rất quen thuộc trong bốn đạo khí tức kia.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ một chuyện, hắn muốn tìm gặp người quen thuộc kia để thực hiện một vụ giao dịch!
Thân thể từng bước tiến về phía trước, Vương Lâm hướng vào sâu bên trong Viễn cổ Tiên Vực.
Hắn đi rất nhanh, sau khi vượt qua trăm vạn dặm liền vung tay áo, trong tiếng cuồng phong gào thét liền có lốc xoáy ầm ầm nổi lên, lao thẳng tới những pho tượng Tam tộc cổ còn sót lại bên ngoài phạm vi trăm vạn dặm trên mặt đất.
Tiếng ầm ầm vang vọng, những pho tượng này lần lượt vỡ tan. Vương Lâm không hề dừng lại, mà sắc mặt âm trầm, tiếp tục tiến về phía trước. Theo những pho tượng trên mặt đất lần lượt ầm ầm sụp đổ, những tiên nhân còn sót lại đang trị thương bị bao vây bên trong đó đều nhanh chóng hiện ra, vội vàng lui về phía sau.
Trong nháy mắt, từ đằng xa ở xung quanh Vương Lâm liền có bảy tám thân ảnh của tiên nhân ngưng tụ xuất hiện. Thân thể bọn họ đều phát ra kim quang, hai mắt lóe lên lửa giận, nhìn chằm chằm Vương Lâm ở đằng xa, nhưng không có người nào mở miệng nói chuyện.
Vương Lâm cũng không nhìn tới bọn họ. Những người này có lẽ đã từng rất hùng mạnh, nhưng hôm nay cũng không khiến cho Vương Lâm nổi lên một chút hứng thú nào. Nhất là nghĩ đến sự khó khăn của việc lục soát ký ức, Vương Lâm cũng bỏ qua ý định sưu hồn, trong lúc tiến về phía trước để mặc những người này ở xa phía sau.
Nhưng nếu là người có dũng khí ra tay với hắn, thì Vương Lâm sẽ không ngại xuất thủ hạ sát. Trên thực tế hắn vẫn còn chưa giết đủ, nếu không phải trong lòng đang có một ý định khác, thì những người này ở trước mặt Vương Lâm sẽ không có khả năng sống sót!
Trong lúc tiến về phía trước, dần dần ở phía trước Vương Lâm xuất hiện bốn pho tượng rất lớn. Bốn pho tượng này gần như là cao chọc trời, từ xa nhìn lại giống như là bốn ngọn núi cao tới tận trời!
Ờ phía sau bốn pho tượng này còn có vô số những pho tượng của Tam tộc cổ đứng sừng sững, nhìn không thấy được giới hạn.
Trên mi tâm của bốn pho tượng này còn có một vòng xoáy chậm rãi chuyển động. Ánh mắt Vương Lâm đảo qua liền cảm nhận được ở bên trong bốn vòng xoáy này có bốn đạo khí tức cực kỳ bá đạo.
Một trong bốn đạo khí tức này đối với Vương Lâm cực kỳ quen thuộc, đó là khí tức đến từ Chu Tước!
Khí tức này dường như là tổ tiên của Chu Tước, khiến cho Vương Lâm có một cảm giác giống như nhìn thấy Chu Tước đời thứ nhất ở vùng đất Điên Lạc năm đó.
-Chu Tước Hai mắt Vương Lâm sững lại. Khí tức của Chu Tước đời thứ nhất ở vùng đất Điên Lạc so với khí tức Chu Tước từ trong một pho tượng truyền ra gần như giống y hệt. Vương Lâm trong lúc trầm mặc đã nhìn ra trong hai đạo khí tức này, hiển nhiên có một đạo chính là của phân thân!
-Chu Tước chiến tướng dưới chướng của Thất Thải Tiên Tôn, ngươi hãy ra đây gặp ta!
Vương Lâm dừng chân lại, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi mở miệng. Thanh âm của hắn bình tĩnh, truyền khắp bốn phía.
Hắn đứng ở nơi đó, liền có một uy áp vô biên phủ xuống. Dường như ở chỗ của hắn, thiên địa như muốn sụp xuống dưới chân hắn.
Lời nói của Vương Lâm vang vọng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Bảy tám tiên nhân đang đuổi theo phía sau hắn lúc này đều dừng lại, lạnh lùng nhìn.
-Tiểu tử ngông cuồng, dọc đường ngươi đã hủy diệt rất nhiều thân thể, còn giết mấy viễn cổ tiên nhân chúng ta. Ngươi thân là hậu duệ của Chu Tước, việc này đúng là đại nghịch bất đạo! Lão phu Bạch Hổ, sẽ thay mặt Chu Tước giáo huấn ngươi!
Thanh âm âm trầm phá vỡ sự yên tĩnh. Từ trong vòng xoáy trên mi tâm của một pho tượng có một lão già mặc áo bào trắng trực tiếp đi ra. Lão già này trên mặt đầy nếp nhăn, có một khí tức tang thương hỗn tạp theo hắn đi ra nổi lên kinh thiên.
Hắn từng bước đi ra khỏi vòng xoáy trên pho tượng, trong nháy mắt lao thẳng tới Vương Lâm. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong lúc tiến về phía trước liền nổi lên tiếng gào thét. Tiếng gào thét này nổi lên giống như là một con mãnh hổ ngửa mặt lên trời gầm rú.
Ngay khi Vương Lâm nhìn lại, trong lúc lão già lao tới, ở phía sau hắn xuất hiện một hư ảnh khổng lồ gần như là to lớn ngang với thiên địa. Hình dáng hư ảnh này không ngờ chính là một con mãnh hổ màu trắng khổng lồ!
Hai mắt của con mãnh hổ này lộ ra hung quang, phát ra một uy áp chấn động thiên địa, khiến cho lão già kia lộ ra một tu vi Không Huyền Sơ Kỳ hùng mạnh.
Vương Lâm thần sắc như thường, ánh mắt nhìn lên người lão già đang lao tới kia, nắm tay lại, hướng về phía trước đánh mạnh một quyền, trong nháy mắt va chạm với thân ảnh của lão già kia. Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, tiếng ầm ầm liên tục kia truyền khắp bốn phía, khiến cho mặt đất chấn động.
Cuối cùng trong một tiếng nổ cực kỳ kịch liệt, lão già tóc bạc kia thân thể dừng lại, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ rất đậm.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, nhưng không lùi về phía sau, mà bình tĩnh nhìn lão già kia, chậm rãi nói.
-Nếu thương thế của ngươi chưa hoàn toàn bình phục, vẫn muốn cùng ta đánh một trận, thì lúc này ngươi không phải là đối thủ của ta! Nếu lại bước ra, ta sẽ giết ngươi!
Thanh âm của Vương Lâm rất nhẹ nhàng, không có cái lạnh thấu xương, không hề ẩn chứa sát khí, mà chỉ là bình tĩnh nói ra một sự thật, truyền vào trong tai lão già tóc bạc kia. Lão già này trầm mặc, một đòn vừa rồi của hai người mới chỉ là dò xét, nhưng lại khiến cho tâm thần của lão già này chấn động kịch liệt, khiến cho sự kiêng kỵ trong lòng hắn càng sâu.
Nhưng nếu chỉ vì một câu nói của đối phương mà lùi bước thì hắn cũng không thể làm được. Lúc này trong lúc cắn răng, hắn lại muốn bước ra.
Ngay khi hắn bước ra, ánh mắt bình tĩnh của Vương Lâm quét tới, cùng với lão già kia nhìn nhau. Dưới một cái liếc mắt này, tâm thần của lão già kia lại một lần nữa chấn động, hắn lại nâng chân lên, theo bản năng lại lùi về phía sau.
Ánh mắt của Vương Lâm càng bĩnh tĩnh, áp lực mang tới cho lão già này lại càng lớn.
-Ta không có ý định giết ngươi, Viễn cổ Tiên Vực này theo ta nhìn cũng không có một chút thần kỳ nào, chỉ là một đám tu sĩ tàn phế của đại lục Tiên Cương ở trong động phủ này tự xưng là tiên nhân, nắm trong tay tu sĩ hạ giới mà các ngươi coi là con kiến, thật sự là nực cười đến cực điểm! Các ngươi ở trong mắt ta còn không bằng một con kiến!
Lão già kia sắc mặt lại càng âm trầm hơn, hắn rất lấy làm lạ không biết vì sao Vương Lâm lại biết. Vừa rồi Vương Lâm lục soát ký ức của tiên nhân kia, hết thảy hắn đều cảm thấy mơ hồ. Hắn vốn trong lòng vẫn cười lạnh, đối với phong ấn của Tiên Tôn hắn hiểu rất rõ, trong mắt hắn không người nào trong động phủ này có thể phá vỡ được phong ấn.
Nhưng hắn không thể nào nghĩ tới Vương Lâm thật sự đã mở ra được phong ấn, nhìn thấy được ký ức của tiên nhân kia, biết được rất nhiều chuyện liên quan tới nơi này.
Đây mới là điểm khiến cho Bạch Hổ chiến tướng này thật sự kiêng kỵ. Thậm chí chính bởi vì điểm này, ở trong lòng lão già này đã dâng lên một sự sợ hãi không nói nên lời.
-Chu Tước, ra đây gặp ta.
Vương Lâm không nhìn lão già Bạch Hổ kia nữa. mà hướng ánh mắt nhìn lên mi tâm của pho tượng phía bên phải, nhìn vòng xoáy ở trên mi tâm chậm rãi mở miệng.
-Ta nói lần cuối cùng, ngươi không nên ép ta giết người sưu hồn!
Vương Lâm nói xong liền đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn bầu trời.
Một uy áp vô hình từ trong cơ thể hắn lan ra, bao phủ bốn phía, hình thành một khí thế khôn cùng!