Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Nghịch

Chương 1484: Sát kiếp của Phong Tôn



Tinh không bên ngoài Chu Tước Tinh kia không phải là một màn tối đen mang theo tinh quang lấp lánh, mà bị một đám lam quang tràn ngập khiến cho tinh không này hoàn toàn biến thành màu lam!
 
Giống như là bầu trời!
 
cũng có thể nói ở bên ngoài Chu Tước Tinh đã xuất hiện một bầu trời!
 
Đây là một chuyện không thể xảy ra, nhưng lúc này bỗng nhiên lại trở thành sự thật! ở bên ngoài Chu Tước Tinh còn có tinh vực, cả Chu Tước Tinh giống như bị một đạo thuật kinh thiên bao phủ, dường như bị lôi ra khỏi giới nội, xuất hiện ở trong một thiên địa khổng lồ vô biên!
 
Thiên địa này có màu lam! Nó thay thế cho cả tinh vực!
 
Trong thiên địa màu lam này, toàn bộ đều là hư vô, chỉ có duy nhất một tu chân tinh, đó chính là Chu Tước Tinh này.
 
Thần sắc Vương Lâm kịch biến, hai mắt lóe lên hàn quang ngợp trời. Ngay khi thần thức quét ngang Chu Tước Tinh, sắc mặt hắn lại càng âm trầm hơn. Trong thần thức của Vương Lâm, trong phút chốc, Chu Tước Tinh này không ngờ không còn bất cứ một sinh linh nào!
 
Không chỉ có tu sĩ, phàm nhân, mà ngay cả cây cỏ, muông thú toàn bộ đều như bị xóa bỏ, hoàn toàn biến mất! Cả Chu Tước Tinh này giờ phút này giống như là chỉ còn lại mỗi một mình Vương Lâm!
 
Không phải là tất cả sinh linh trên Chu Tước Tinh đã chết, bọn họ cũng không phải là mất tích, mà người mất tích chính là Vương Lâm!
 
Chu Tước Tinh vẫn còn, vẫn ở trong tinh vực của giới nội, vô số sinh linh trên đó vẫn tiến hành những công việc bình thường, Chu Vũ Thái kia vẫn còn yên lặng ngồi uống rượu ở trước pho tượng Chu Tước, còn có rất nhiều tu sĩ vẫn còn đang chìm đắm trong sự kích động đối với việc Phong Tôn trở về.
 
Trên Chu Tước Tinh, ở phía trước ngọn núi không một bóng người lúc trước mà hắn đứng, không trung xanh thăm thẳm yên tĩnh không có một cơn gió, càng không có mây đen cuồn cuộn.
 
Chu Tước Tinh này dường như bị một tấm gương phản chiếu, chia làm hai thế giới giống y hệt nhau. Một thế giới vẫn còn nguyên như cũ, còn trong thế giới kia tĩnh mịch không có sinh linh, chỉ có Vương Lâm một mình đứng trong thiên địa mênh mông.
 
Cùng một ngọn núi ở một nơi thì tràn ngập nắng ấm.
 
Còn cũng ngọn núi đó, Vương Lâm đứng ở trên đỉnh núi, ở xung quanh lại có mây đen cuồn cuộn, lôi đình gào thét, nước mưa tầm tã rơi xuống.
 
Đạo thuật như thế này có thể so với sức mạnh của tạo hóa! Vương Lâm vẻ mặt âm trầm, thân thể tiến về phía trước, trực tiếp bước vào trong đám mây đen cuồn cuộn, giống như một thanh kiếm sắc xuyên thấu qua, trực tiếp đi ra khỏi phần Chu Tước Tinh bị chia ra này!
 
Ngay khi đi ra ngoài, đạo lam quang vô tận kia từ trong thiên địa bên ngoài Chu Tước Tinh lóe lên chói mắt, dường như có thể xuyên thấu hết thảy hư vô.
 
Vương Lâm đứng giữa thiên địa, ở phía sau hắn là Chu Tước Tinh tĩnh mịch kia, còn ở phía trước hắn là một thiên địa mênh mông, nhìn không thấy giới hạn, dường như vô biên vô hạn, thậm chí ngay cả thần thức của hắn cũng không thể bao phủ toàn bộ!
 
Mặt đất không phải là bùn đất, mà là một mặt nước. Mặt nước này không có một gợn sóng, mà phản chiếu toàn bộ bầu trời màu lam kia.
 
Từ xa nhìn lại, thiên địa chỗ Vương Lâm lúc này dường như là một cái giếng, một cái giếng vô biên vô hạn rộng không bờ bến!
 
-Vương Lâm Một thanh âm mơ hồ đột nhiên từ trong không trung âm u truyền đến, rơi vào trong tai Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm mặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, đồng tử trong hai mắt co rút lại, hít vào thật sâu thở ra một hơi, từ trong cơ thể truyền ra tiếng ầm ầm, còn có kim quang mơ hồ lan ra, vận chuyển toàn bộ tu vi của hắn.
 
Lam quang ở trên bầu trời trong lúc tràn ra chậm rãi ngưng tụ thành một thân ảnh màu lam. Thân ảnh này mặc áo lam là một nam tử trung niên. Hắn nhìn Vương Lâm một cách phức tạp, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái.
 
-Vương Lâm tham kiến đạo tôn.
 
Vương Lâm ôm quyền, bình tĩnh mở miệng.
 
Lam Mộng Đạo Tôn yên lặng nhìn Vương Lâm. Thời gian dần dần trôi qua, hồi lâu sau vẻ phức tạp trong mắt hắn tiêu tan mà lộ ra một vẻ kiên định, thanh âm chậm rãi truyền ra.
 
-Cái chết của Phong Tôn đời trước ta không tham gia. Lúc này ta tới đây cũng không phải để ra tay với ngươi, vùng thiên địa này là do tất cả những cao thủ Không Huyền của Thái Cổ Tinh Thần ta liên thủ bố trí, còn có cả Viễn cổ Tiên Phi ra tay, có thể trong thời gian ngắn phá vỡ hư vô vây khốn ngươi ở bên trong mà không bị bất cứ ai trong giới nội phát hiện ra. Vùng thiên địa này có thể tồn tại ba canh giờ, ba canh giờ sau. ngươi khó mà thoát chết!
 
Lão phu niệm tình cũ mà hiện thân báo cho ngươi biết, nếu muốn trách thì hãy trách ngươi là Phong Tôn! Mà Phong Tôn thì phải chết!
 
Lam Mộng Đạo Tôn thầm than xoay người, thân ảnh hóa thành một đạo lam quang dung hợp với thiên địa này, tiêu tan hoàn toàn.
 
Ngay khi hắn xoay người biến mất, trên không trung lập tức có gợn sóng nổi lên kịch liệt. Chỉ thấy bên trong gợn sóng kia bất ngờ xuất hiện một người thân thể mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy là một lão già mặc áo xám.
 
Lão già này ánh mắt như điện, mang theo một tia sát khí, ngay khi thân thể hiện ra liền giơ tay phải hướng xuống phía dưới chỉ vào Vương Lâm!
 
-Nơi này mặc dù không phát huy được toàn bộ tu vi của lão phu, chỉ có thể đạt tới Không Linh Trung Kỳ. Nhưng hôm nay, ngươi cũng sẽ giống như Phong Tôn năm đó, chết chắc rồi.
 
Dưới một chỉ này thiên địa biến sắc hóa thành một cơn lốc gào thét, chỉ phong của hắn bất ngờ hóa thành một con rồng màu xám. Trong tiếng rít gào con rồng thần sắc dữ tợn này với một tốc độ không thể tưởng tượng được lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Kinh người hơn, đó là bên trong con rồng này còn có sức mạnh hương hỏa hồn tạp ngưng tụ lại với nhau, trong tiếng rít gào của con rồng này phát ra một tiếng kêu thê lương kinh hồn.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thần sắc hắn cực kỳ ngưng trọng. Lúc này hắn đã không còn lo lắng đến sống chết nữa, sinh tử đại kiếp lần này hắn muốn tránh cũng không tránh được!
 
Đây là sát kiếp mà Phong Tôn đời trước đã chết dưới tay những cao thủ của Thái cổ Tinh Thần vây công. Cũng giống như là luân hồi, ngày hôm nay sát kiếp này lại giáng xuống người Vương Lâm!
 
Ba canh giờ!
 
Con rồng xám kia rít gào lao tới, Vương Lâm không nghĩ ngợi, thân thể tiến về phía trước vung tay lên, chỉ lên bầu trời. Lập tức Hô Phong Thuật tràn ngập thiên địa màu lam này hóa thành mười ba con hắc long đã đạt tới cực hạn. Mười ba con hắc long này gào lên giận dữ, thổi ra những luồng gió chết chóc. Những luồng gió này bất ngờ lộ ra màu vàng, lao thẳng tới con rồng màu xám kia.
 
-Màu vàng sao?
 
Lão già áo xám kia hai mắt sững lại.
 
Hai bên ngay lập tức va chạm vào nhau. Trong tiếng ầm ầm kinh thiên, một luồng lực xung kích hướng về bốn phía quét ngang ra. Con rồng xám kia trong lúc vặn vẹo quấn lấy mười ba con hắc long kia, tiếng gào thét kinh thiên động địa.
 
Dưới lực xung kích này, mái tóc dài của Vương Lâm tung lên, thân thể lùi về phía sau mấy trượng, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu, tay phải nắm lại. Hắn cũng không tiến về phía trước, mà xoay người tung một quyền về phía sau.
 
Ngay khi hắn xoay người, bất ngờ có gợn sóng nổi lên, từ bên trong có một bà lão thân ảnh cũng mơ hồ bước ra. Bà già này toàn thân mặc áo đen ánh mắt âm trầm giơ cánh tay phải khô héo lên hung hăng chỉ vào lưng Vương Lâm đang lùi lại phía sau.
 
Nhưng nghênh đón hắn chính là một quyền kia của Vương Lâm!
 
Một quyền và một chỉ kia ngay khi va chạm vào nhau, thân thể Vương Lâm kịch chấn phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về phía sau. Bà lão kia cũng dừng lại, đầu ngón trỏ tay phải vỡ thành từng mảnh tản ra, trong mắt hắn lóe lên hàn quang lao về phía Vương Lâm.
 
-Cũng có chút thủ đoạn đấy.
 
Trong mắt Vương Lâm tràn ra máu tươi, nhưng vẫn rất tỉnh táo, hắn biết kiếp nạn lần này rất khó vượt qua. Ba canh giờ kia giống như là một vực sâu ở phía trước, nhưng nếu muốn hắn tự mình chịu chết, cũng tuyệt đối không thể được!
 
-Không ai có thể quyết định vận mệnh của ta, sinh tử kiếp cũng không thể!
 
Giờ phút này trong lúc lui về phía sau hắn giơ tay chỉ mạnh lên bầu trời. Trong tiếng ầm ầm, trên không trung màu lam đột nhiên xuất hiện kim quang hướng về bốn phía tràn ra, một chưởng ấn khổng lồ ầm ầm hiện ra.
 
-Lại là kim quang!
 
Đồng tử trong mắt lão già áo xám kia co rụt lại, ngay cả bà lão áo đen kia cũng nheo mắt.
 
Nhưng ngay khi chưởng ấn này xuất hiện, một đạo kiếm khí kinh thiên gào thét nổi lên. Đạo kiếm khí này mang theo hàn khí ngợp trời, vừa mới xuất hiện liền ở trong thiên địa đằng sau Vương Lâm bất ngờ hóa thành một trụ băng!
 
Trụ băng này từ trong hư vô bay tới, trong tiếng rắc rắc không ngừng điên cuồng lao thẳng tới Vương Lâm. Ở phía trước của trụ băng này không ngờ còn có một thanh đoản kiếm màu lam!
 
Thanh đoản kiếm này xuất hiện quá nhanh, gần như ngay khi Vương Lâm thi triển Dịch Linh Ấn. mang theo hàn khí lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Bên ngoài thân thể Vương Lâm lập tức có hào quang vô tận hiện ra, ngay khi hàn kiếm kia xuất hiện liền có một quang ảnh khổng lồ hiện ra. Nhưng quang ảnh này vừa hiện ra liền lập tức bị hàn kiếm kia đâm vào.
 
Trong tiếng rắc rắc, Quang Ảnh Thuẫn trực tiếp trở thành một tảng băng lớn!
 
Hàn kiếm kia trong tiếng ầm ầm xuyên thấu tảng băng kia, mang theo một luồng sát khí điên cuồng đâm về phía Vương Lâm.
 
Một tiếng nổ vang lên, Dịch Linh Ấn mà Vương Lâm thi triển ra bị cắt đứt, hắn lại một lần nữa phun ra máu tươi, thân thể bị bắn về phía trước. Ở phía sau, trụ băng kia điên cuồng đuổi theo.
 
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, huyết quang trong tay lóe lên vung mạnh về phía sau. Huyết quang kia nổi lên ngợp trời, từ bên trong huyết kiếm lao thẳng tới hàn kiếm kia.
 
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kỳ kinh người, đây là sự đối kháng giữa huyết quang và băng hàn, giữa sự cầu sinh và sát khí. Hai thanh kiếm trong nháy mắt đâm vào nhau.
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, thanh âm của kiếm mang theo vẻ thê lương từ trong hai thanh kiếm kia đồng thời truyền ra. Hàn kiếm kia trong lúc run rẩy phịch một tiếng vỡ thành hai nửa lảo đảo lui về phía sau.
 
Huyết kiếm trong lúc chấn động huyết quang trên đó tan biến, cũng lảo đảo bị Vương Lâm đang lui về phía sau nắm lấy, nhìn chằm chằm về phía trước.
 
ở bên cạnh thanh hàn kiếm đã bị vỡ thành hai nửa có một nam tử áo trắng chậm rãi đi ra. Nam tử này ánh mắt lạnh như băng, mang theo một vẻ vô tình, nhìn về phía Vương Lâm.
 
-Tốc chiến tốc thắng!
 
Lời nói của nam tử này cũng lạnh như băng giống như thần sắc của hắn. Vừa nói xong hắn liền bước về phía trước, ở hai hướng khác bà lão áo đen và lão già áo xám kia cũng hóa thành hai đạo cầu vồng, lao thẳng tới Vương Lâm!
 
Vương Lâm nhanh chóng lui về phía sau. Ba người này tuy tu vi vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó ở nơi này bị áp chế, nhưng sức mạnh Không Linh Trung Kỳ của ba người bọn họ Vương Lâm cũng hoàn toàn không thể chống lại!
 
Trong lúc lui về phía sau Vương Lâm giơ tay phải chỉ lên trời, Dịch Linh Ấn lúc trước vừa bị cắt đứt lại một lần nữa ầm ầm hiện ra. Hai mắt Vương Lâm lóe lên kim quang, lộ ra một chiến ý điên cuồng.
 
-Các ngươi muốn đánh thì ta đánh!
 
Thanh âm Vương Lâm rất bình tĩnh, càng nguy cấp thì hắn lại càng điên cuồng, tâm thần hắn lại càng tỉnh táo. Đây là một thói quen đã hình thành sau hơn hai ngàn năm đối mặt với sinh tử của hắn.
 
Lúc này dưới một cái vung tay của hắn kim quang tràn ngập, bầu trời ầm vang. chưởng ấn khổng lồ kia lóe lên kim quang vạn trượng, hướng xuống dưới điên cuồng quét ngang ra. Chưởng ấn này chưa tới, nhưng đã có một uy áp khổng lồ ầm ầm phủ xuống.
 
Đây là Dịch Linh Ấn chính tông bậc nhất, vân tay trong chưởng ấn này có thể nhìn thấy rõ ràng, giống như những dãy núi lồng vào nhau, chụp xuống phía dưới!
 
-Kim quang này rốt cuộc là cái gì! Không ngờ lại khiến cho ta mơ hồ có một cảm giác run rẩy sợ hãi.
 
Lão già áo xám kia nhìn chằm chằm kim quang trong Dịch Linh Ấn.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...