Tiên Nghịch
Chương 1480: Khởi đầu
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch. Hắn đã bị suy đoán lớn mật này làm cho chấn động. Nhìn chằm chằm vào đạo phong ấn cuối cùng trên cánh cửa. Vương Lâm hít thở thật sâu một hơi.
Ký hiệu phong ấn này dung hợp khí tức của tiên nhân và Đạo Cổ, bên trong tràn ngập lực lượng bài xích nhưng lại nhờ một nguyên nhân nào đó hình thành một ký hiệu hình tròn, khiến cho lực lượng bài xích này không bộc phát làm cánh cửa sụp đổ mà bị sử dụng, trở thành phong ấn.
Loại ký hiệu xảo diệu và quỷ dị này lại càng khiến Vương Lâm kinh hãi!
Ký hiệu này chẳng khác gì đã mở ra một cánh cửa lớn cho hắn, cho hắn thấy một con đường khác khiến lực bài xích trong cơ thể tiêu tán!
_Loại ký hiệu cấm chế này sau khi dung hợp tiên lực vào khí tức Đạo Cổ thì người có thể mở được trong thiên địa này quá ít….trừ phi là người có cái dạng như ta hiện nay!
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tính, một lúc sau liền than nhẹ một tiếng, thần sắc không khỏi lộ cảm giác phức tạp và hoang đường. Hắn cảm thấy trong cõi u minh có những vòng tròn luân hồi, tầng tầng lớp lớp liên hệ với nhau.
Năm đó hắn rời khỏi Chu Tước Tinh, nếu không tới vùng đất Yêu Linh thì tuyệt đối không thể nào tiến vào trong vòng xoáy mà tới được La Thiên tinh vực. Nếu không tới được La Thiên Tinh Vực thì hắn cũng không có khả năng gặp được U Minh thú mà tiến vào trong cơ thể nó.
Nếu không gặp được U Minh thú thì cũng sẽ không có khả năng có ý định bắt nó làm bổn mệnh thú. Nếu không có tất cả những chuyện này thì trong trận chiến đầu tiên ở Vân Hải tinh vực, hắn hiển nhiên cũng không được U Minh thú nuốt vào trong cơ thể chữa thương, không gặp được người điên, lại cũng không nhận được huyết mạch tiên nhân, vì thế cũng sẽ không có lực lượng bài xích này.
Hôm nay hắn trở lại Chu Tước Tinh, về địa phương nơi hắn ra đi, trở về điểm khởi đầu.
Nhưng tại điểm bắt đầu này, hắn lịa phát hiện ra tất cả mọi chuyện, chỉ cần phạm một sai lầm là hắn tuyệt đối không thể mở được tầng thứ mười chín của Phù Văn tộc này….
Trong thiên địa này cũng chỉ có mình hắn mới có thể là người mở ra được phong ấn này. Loại chuyện này khiến Vương Lâm vừa cảm khái lại vừa mê mang.
Hồi lâu sau Vương Lâm mới nhẹ nhàng lắc đầu, không suy nghĩ tới những chuyện khiến hắn có cảm giác hoang đường này nữa mà đôi mắt loé lên, tay phải chậm rãi giơ lên. Hắn không vận chuyển huyết mạch tiên lực cũng không điều động cổ lực mà đẩy lực lượng bài xích trong cơ thể ra đầu ngón tay trỏ!
Trong phút chốc, Vương Lâm liền cảm thấy thân thể đau đớn giống như có một thanh nhuyễn kiếm vặn vẹo trong cơ thể, từ bên trong cơ thể đâm xuyên ra cánh tay phải hắn, cắt nát kinh mạch huyệt nhục của hắn, thậm chí ngay cả xương cốt ở dưới nhuyễn kiếm này cũng run rẩy. Luồng lực bài xích này cuối cùng ngưng tụ bên ngoài ngón trỏ của Vương Lâm.
Ngón trỏ hắn run lên, trán toát mồ hôi hột, sau một lát thở dốc mới dựa vào sự kiên nghị lớn lao khiến đầu ngón trỏ trong cơn đau nhức không run rẩy nữa mà trở nên cực kỳ vững vàng.
Từ từ, đầu ngón trỏ của Vương Lâm liền hướng về phía vòng tròn trên cánh cửa điểm một cái. Trong nháy mắt khi ngon tay hạ xuống, lực bài xích trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm bộc phát, giống như là cảm nhận thấy đồng loại ở bên ngoài vậy, gào thét điên cuồng trong cơ thể hắn.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt nhưng ngón trỏ tay phải hắn vẫn không hề run rẩy chút nào.
Toàn bộ ánh mắt hắn ngưng tụ lại ở trên đầu ngón trỏ của mình, không để ý tới lực bài xích trong cơ thể, chậm rãi điều khiển ngón trỏ tiếp xúc với ấn ký hình vòng tròn kia. Hắn muốn vẽ lại ấn ký này một lần đầy đủ.
Đây chính là cách thức mở ký hiệu này ra!
Mỗi một khi di động một chút, lực bài xích trong cơ thể Vương Lâm liền bạo tăng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng từ trên ký hiệu này không ngừng có lực bài xích theo ngón tay tràn vào cơ thể hắn. Loại cảm giác đau đớn này khiến toàn thân hắn toát mồ hôi đầm đìa.
Cũng có máu tươi tràn ra từ khoé miệng hắn, nội tạng trong cơ thể hắn cuỗn động, giống như sắp sửa tan nát.
Loại cảm giác tiên thể và nhục thân bị xé rách này giống như là lôi linh hồn từ trong cơ thể một con người ra vậy. Sự thống khổ này nếu bản thân không trải qua thì rất khó có thể hình dung được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua nửa nén hương. Bên trong cả thạch thất chỉ có tiếng thở phì phò của Vương Lâm. Ngón trỏ của hắn đã vẽ hơn phân nửa của vòng tròn, lúc này chỉ còn một chút mà thôi.
Đôi mắt hắn đầy tơ máu, cả cánh tay phải nổi đầy gân xanh, từ xa nhìn lại giống như bị rễ cây quấn quanh, khiến người ta giật mình. Không chỉ có cánh tay phải của hắn mà trên mặt, trên người hắn cũng có gân xanh nổi lên, lúc nhúc lên, giống như lực bài xích đang muốn xé nát thân thể Vương Lâm mà lao ra ngoài.
Vương Lâm cắn răng, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, chậm rãi không dừng lại chút nào từ từ chuyển động. Cùng với việc tiếp tục vẽ, lực bài xích trong cơ thể hắn càng ngày càng trở nên cuồng bạo. Từ trong cơ thể hắn có những tiếng nổ bùng bùng truyền ra, vang vọng trong thạch thất này giống như tiếng sấm, chấn động quanh quẩn.
_Chỉ còn thiếu một chút thôi….
Tay phải Vương Lâm đã tê dại. Loại phương thức hấp thu lực bài xích của vòng tròn này rất gian nan, giống như hắn phải ác chiến một hồi với tu sĩ bước thứ ba vậy.
Thậm chí so với việc đó thì chuyện này còn gian nan hơn!
Ký hiệu này chỉ có thể dùng một phương pháp để mở ra. Nếu chỉ có dùng tiên lực thì không mở nổi, chỉ có cổ lực thì cũng không mở được. Nếu không có cả hai thứ này thì có dù có huỷ diệt cả Chu Tước Tinh cũng đừng hòng làm tổn thương tới ký hiệu này một chút.
Thời gian trôi qua, một chút cuối cùng kia Vương Lâm hầu như phải dùng thời gian một nén nhang mới hoàn thành. Ngón trỏ tay phải hắn đi theo một vòng tròn hoàn mỹ, trong nháy mắt khi trở lại điểm bắt đầu thì một lực lượng khổng lồ từ trong ký hiệu ầm ầm tràn ra, lao thẳng tới cổ tay Vương Lâm.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Thân thể Vương Lâm bị cuốn về phía sau, bịch bịch lùi lịa mấy bước thân thể toả ra những luồng sáng. Nhưng Quang ảnh thuẫn vừa mới hiện ra thì chỉ trong chớp mắt liền vỡ vụn.
Vương Lâm phun một ngụm máu tươi, trong nháy mắt khi Quang ảnh thuẫn vỡ tan thì Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm hắn loé lên. Thiên Hoàng Lô biến ảo ra bên ngoài thân thể. Ầm một tiếng, Thiên Hoàng Lô vừa mới xuất hiện liền lập tức vặn vẹo, hơi ngăn cản một chút liền bị bắn ngược trở về, hoá thành u quang bay trở lại tinh điểm trên mi tâm Vương Lâm lần nữa.
Nhờ sự triệu tiêu của Quang ảnh thuẫn và Thiên Hoàng Lô, luồng lực lượng tràn ra từ ký hiệu khi đánh vào thân thể Vương Lâm đã tiêu tán đi không ít. Nhưng lực lượng này vẫn khiến hắn phải phun máy tươi một lần nữa, thân thể lui lại phía sau hơn mười trượng, trực tiếp va vào vách thạc thất. Thạch thất kích chấn, phát ra hàng loạt tiếng răng răng vang lên. Chỉ thấy vách tường phía sau Vương Lâm lập tức lấy thân thể hắn làm trung tâm, hiện ra vô số khe nứt lan về bốn phía.
Ký hiệu hình tròn trên cánh cửa đá kia trong nháy mắt liền bộc phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, bao phủ toàn bộ thạch thất. Dưới ánh sáng chói loà này, ký hiệu trên cánh cửa đá từ từ xuất hiện những vết nứt. Dần dần, cánh cửa đá ầm ầm mở về phía sau!
Cánh cửa đá mở ra, một luồng khí tức tang thương từ trong cửa đá thổi tới, tràn ngập bốn phía.
Vương Lâm lau máu tươi ở khoé miệng, ngẩng phắt đầu, liếc mắt một cái liền thấy phía sau cánh cửa đá là một vùng đen tối, giống như là một thế giới khác vậy!
Nơi đó chính là nơi bí ẩn nhất của Phù Văn tộc, chính là tầng thứ mười chín!
Khi cánh cửa đá mở ra, trong nháy mắt khi luồng khí tức tang thương kia truyền ra, một luồng hơi thở hỗn loạn trong đó liền bị Vương Lâm lập tức cảm ứng được. Hắn không cần nghĩ ngợi gì, hai tay giơ lên hướng về phía tường thạch thất phía sau vỗ mạnh.
Tiếng ầm vang nổi lên, nương theo lực phản chấn, thân thể Vương Lâm liền bay ra, nhanh như thiềm điện lao thẳng về phía cánh cửa đá đã mở. Trong phút chốc, cả thân thể hắn bước vào cánh cửa cả vạn năm sau khi phong ấn chưa từng có ai bước vào của Phù Văn tộc, tầng thứ mười chín!
Trong tích tắc khi hắn tiến vào, cánh cửa đá trong tiếng ầm ầm liền từ từ đóng lại, ầm một tiếng liền khép chặt.
Vương Lâm không quay đầu nhìn lại. Hắn bị cảnh tượng trước mặt khiến tâm thần chấn động.
Nơi hắn đứng nói một cách chuẩn xác thì không phải là tầng mười chín chính thức mà là một thông đạo kỳ dị. Phía cuối thông đạo này mới chính là tầng mười chín.
Thông đạo này là do những vòng tròn càng ngày càng lớn tạo thành, cứ cách một khoảng thì lại mở rộng ra. Nếu chỉ như vậy thì sẽ không làm cho Vương Lâm chấn động. Nhưng những vòng tròn này không ngờ lại giống hệt ký hiệu trên cánh cửa đá!
Chúng toàn bộ đều do tiên lực và khí tức Đạo Cổ dung hợp lại mà thành!
Đúng là bởi vì chúng tồn tại, bởi vì chúng tương liên với cánh cửa đá nên cánh cửa đá mới có ký hiệu hình tròn hiện ra!
_Nơi này rốt cục là làm sao mà hình thành nổi!
Vương Lâm nhìn phía trước. Dù hắn đã đi qua rất nhiều địa phương, thấy vô số thiên địa kỳ dị, nhưng lúc này tâm thần cũng phải rung động.
Thông đọa do những hình tròn tạo thành này càng đi về phía trước lại càng lớn, bên trong đó ẩn chứa lực bài xích điên cuồng hơn! Cũng có một luồng khí tức ác liệt dung hợp trong đó, khiến cho Vương Lâm càng đi về trước lại càng cảm thấy toàn thân như bị những thanh kiếm sắc bán chĩa vào.
Bốn phía xung quanh thông đạo do vòng tròn tạo thành này là một mảnh đen kịt, không thể xem xét thấy gì. Nhưng Vương Lâm dùng mắt thường nhìn lại thì đồng tử trong mắt liền co rụt, mơ hồ có phát hiện.
_Bên ngoài thông đạo do những vòng tròn này tạo thành không ngờ lại là bùn đất.
Trong đầu Vương Lâm cảm thấy hơi quay cuồng. Hắn vốn đang ở sâu dưới lòng đất Chu Tước Tinh, nhìn thấy bùn đất cũng là hiển nhiên. Nhưng lúc này sau khi bước vào cửa đá, hắn mơ hồ cảm thấy dường như đang đi vào một thế giới khác. Do vậy khi thấy bùn đất thì hắn lại có cảm giác không nói lên lời.
Trầm mặc trong chốc lát, hai mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn nếu đã tới thì muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc như thế nào! Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, nhanh chóng lao về phía trước, phóng vọt về cuối thông đạo.
Dần dần, những vòng tròn phía trước Vương Lâm càng ngày càng lớn, hầu như đã tới mấy trăm trượng, từ bên trong truyền ra khí tức của Đạo Cổ và tiên lực càng ngày càng đậm, mà hơi thở ác liệt lại càng kinh thiên động địa, phát ra vẻ lạnh lẽo vô tận. Nhưng bốn phía lại không hề có dấu hiệu bị băng hàn bao phủ.
Không biết đã qua bao lâu, phía trước Vương Lâm chỉ còn một cái vòng tròn. Hắn khi đi tới cuối thông đạo này, mấy vòng tròn này đã đến lấy mấy ngàn trượng, giống như một khoảng trời nhỏ!
Đứng ở vị trí này, Vương Lâm nhìn lại vị trí cánh cửa đá, chỉ thấy nơi đó vị vây trong tầng tầng lớp lớp vòng tròn.
Vừa trầm mặc, Vương Lâm xoay người, hướng về phía vòng tròn cuối cùng bước từng bước đi tới. Ầm một tiếng, hắn từ bên trong trung tâm vòng tròn đi trực tiếp vào trong!
Hắn thấy.
Ký hiệu phong ấn này dung hợp khí tức của tiên nhân và Đạo Cổ, bên trong tràn ngập lực lượng bài xích nhưng lại nhờ một nguyên nhân nào đó hình thành một ký hiệu hình tròn, khiến cho lực lượng bài xích này không bộc phát làm cánh cửa sụp đổ mà bị sử dụng, trở thành phong ấn.
Loại ký hiệu xảo diệu và quỷ dị này lại càng khiến Vương Lâm kinh hãi!
Ký hiệu này chẳng khác gì đã mở ra một cánh cửa lớn cho hắn, cho hắn thấy một con đường khác khiến lực bài xích trong cơ thể tiêu tán!
_Loại ký hiệu cấm chế này sau khi dung hợp tiên lực vào khí tức Đạo Cổ thì người có thể mở được trong thiên địa này quá ít….trừ phi là người có cái dạng như ta hiện nay!
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tính, một lúc sau liền than nhẹ một tiếng, thần sắc không khỏi lộ cảm giác phức tạp và hoang đường. Hắn cảm thấy trong cõi u minh có những vòng tròn luân hồi, tầng tầng lớp lớp liên hệ với nhau.
Năm đó hắn rời khỏi Chu Tước Tinh, nếu không tới vùng đất Yêu Linh thì tuyệt đối không thể nào tiến vào trong vòng xoáy mà tới được La Thiên tinh vực. Nếu không tới được La Thiên Tinh Vực thì hắn cũng không có khả năng gặp được U Minh thú mà tiến vào trong cơ thể nó.
Nếu không gặp được U Minh thú thì cũng sẽ không có khả năng có ý định bắt nó làm bổn mệnh thú. Nếu không có tất cả những chuyện này thì trong trận chiến đầu tiên ở Vân Hải tinh vực, hắn hiển nhiên cũng không được U Minh thú nuốt vào trong cơ thể chữa thương, không gặp được người điên, lại cũng không nhận được huyết mạch tiên nhân, vì thế cũng sẽ không có lực lượng bài xích này.
Hôm nay hắn trở lại Chu Tước Tinh, về địa phương nơi hắn ra đi, trở về điểm khởi đầu.
Nhưng tại điểm bắt đầu này, hắn lịa phát hiện ra tất cả mọi chuyện, chỉ cần phạm một sai lầm là hắn tuyệt đối không thể mở được tầng thứ mười chín của Phù Văn tộc này….
Trong thiên địa này cũng chỉ có mình hắn mới có thể là người mở ra được phong ấn này. Loại chuyện này khiến Vương Lâm vừa cảm khái lại vừa mê mang.
Hồi lâu sau Vương Lâm mới nhẹ nhàng lắc đầu, không suy nghĩ tới những chuyện khiến hắn có cảm giác hoang đường này nữa mà đôi mắt loé lên, tay phải chậm rãi giơ lên. Hắn không vận chuyển huyết mạch tiên lực cũng không điều động cổ lực mà đẩy lực lượng bài xích trong cơ thể ra đầu ngón tay trỏ!
Trong phút chốc, Vương Lâm liền cảm thấy thân thể đau đớn giống như có một thanh nhuyễn kiếm vặn vẹo trong cơ thể, từ bên trong cơ thể đâm xuyên ra cánh tay phải hắn, cắt nát kinh mạch huyệt nhục của hắn, thậm chí ngay cả xương cốt ở dưới nhuyễn kiếm này cũng run rẩy. Luồng lực bài xích này cuối cùng ngưng tụ bên ngoài ngón trỏ của Vương Lâm.
Ngón trỏ hắn run lên, trán toát mồ hôi hột, sau một lát thở dốc mới dựa vào sự kiên nghị lớn lao khiến đầu ngón trỏ trong cơn đau nhức không run rẩy nữa mà trở nên cực kỳ vững vàng.
Từ từ, đầu ngón trỏ của Vương Lâm liền hướng về phía vòng tròn trên cánh cửa điểm một cái. Trong nháy mắt khi ngon tay hạ xuống, lực bài xích trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm bộc phát, giống như là cảm nhận thấy đồng loại ở bên ngoài vậy, gào thét điên cuồng trong cơ thể hắn.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt nhưng ngón trỏ tay phải hắn vẫn không hề run rẩy chút nào.
Toàn bộ ánh mắt hắn ngưng tụ lại ở trên đầu ngón trỏ của mình, không để ý tới lực bài xích trong cơ thể, chậm rãi điều khiển ngón trỏ tiếp xúc với ấn ký hình vòng tròn kia. Hắn muốn vẽ lại ấn ký này một lần đầy đủ.
Đây chính là cách thức mở ký hiệu này ra!
Mỗi một khi di động một chút, lực bài xích trong cơ thể Vương Lâm liền bạo tăng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng từ trên ký hiệu này không ngừng có lực bài xích theo ngón tay tràn vào cơ thể hắn. Loại cảm giác đau đớn này khiến toàn thân hắn toát mồ hôi đầm đìa.
Cũng có máu tươi tràn ra từ khoé miệng hắn, nội tạng trong cơ thể hắn cuỗn động, giống như sắp sửa tan nát.
Loại cảm giác tiên thể và nhục thân bị xé rách này giống như là lôi linh hồn từ trong cơ thể một con người ra vậy. Sự thống khổ này nếu bản thân không trải qua thì rất khó có thể hình dung được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua nửa nén hương. Bên trong cả thạch thất chỉ có tiếng thở phì phò của Vương Lâm. Ngón trỏ của hắn đã vẽ hơn phân nửa của vòng tròn, lúc này chỉ còn một chút mà thôi.
Đôi mắt hắn đầy tơ máu, cả cánh tay phải nổi đầy gân xanh, từ xa nhìn lại giống như bị rễ cây quấn quanh, khiến người ta giật mình. Không chỉ có cánh tay phải của hắn mà trên mặt, trên người hắn cũng có gân xanh nổi lên, lúc nhúc lên, giống như lực bài xích đang muốn xé nát thân thể Vương Lâm mà lao ra ngoài.
Vương Lâm cắn răng, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, chậm rãi không dừng lại chút nào từ từ chuyển động. Cùng với việc tiếp tục vẽ, lực bài xích trong cơ thể hắn càng ngày càng trở nên cuồng bạo. Từ trong cơ thể hắn có những tiếng nổ bùng bùng truyền ra, vang vọng trong thạch thất này giống như tiếng sấm, chấn động quanh quẩn.
_Chỉ còn thiếu một chút thôi….
Tay phải Vương Lâm đã tê dại. Loại phương thức hấp thu lực bài xích của vòng tròn này rất gian nan, giống như hắn phải ác chiến một hồi với tu sĩ bước thứ ba vậy.
Thậm chí so với việc đó thì chuyện này còn gian nan hơn!
Ký hiệu này chỉ có thể dùng một phương pháp để mở ra. Nếu chỉ có dùng tiên lực thì không mở nổi, chỉ có cổ lực thì cũng không mở được. Nếu không có cả hai thứ này thì có dù có huỷ diệt cả Chu Tước Tinh cũng đừng hòng làm tổn thương tới ký hiệu này một chút.
Thời gian trôi qua, một chút cuối cùng kia Vương Lâm hầu như phải dùng thời gian một nén nhang mới hoàn thành. Ngón trỏ tay phải hắn đi theo một vòng tròn hoàn mỹ, trong nháy mắt khi trở lại điểm bắt đầu thì một lực lượng khổng lồ từ trong ký hiệu ầm ầm tràn ra, lao thẳng tới cổ tay Vương Lâm.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Thân thể Vương Lâm bị cuốn về phía sau, bịch bịch lùi lịa mấy bước thân thể toả ra những luồng sáng. Nhưng Quang ảnh thuẫn vừa mới hiện ra thì chỉ trong chớp mắt liền vỡ vụn.
Vương Lâm phun một ngụm máu tươi, trong nháy mắt khi Quang ảnh thuẫn vỡ tan thì Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm hắn loé lên. Thiên Hoàng Lô biến ảo ra bên ngoài thân thể. Ầm một tiếng, Thiên Hoàng Lô vừa mới xuất hiện liền lập tức vặn vẹo, hơi ngăn cản một chút liền bị bắn ngược trở về, hoá thành u quang bay trở lại tinh điểm trên mi tâm Vương Lâm lần nữa.
Nhờ sự triệu tiêu của Quang ảnh thuẫn và Thiên Hoàng Lô, luồng lực lượng tràn ra từ ký hiệu khi đánh vào thân thể Vương Lâm đã tiêu tán đi không ít. Nhưng lực lượng này vẫn khiến hắn phải phun máy tươi một lần nữa, thân thể lui lại phía sau hơn mười trượng, trực tiếp va vào vách thạc thất. Thạch thất kích chấn, phát ra hàng loạt tiếng răng răng vang lên. Chỉ thấy vách tường phía sau Vương Lâm lập tức lấy thân thể hắn làm trung tâm, hiện ra vô số khe nứt lan về bốn phía.
Ký hiệu hình tròn trên cánh cửa đá kia trong nháy mắt liền bộc phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, bao phủ toàn bộ thạch thất. Dưới ánh sáng chói loà này, ký hiệu trên cánh cửa đá từ từ xuất hiện những vết nứt. Dần dần, cánh cửa đá ầm ầm mở về phía sau!
Cánh cửa đá mở ra, một luồng khí tức tang thương từ trong cửa đá thổi tới, tràn ngập bốn phía.
Vương Lâm lau máu tươi ở khoé miệng, ngẩng phắt đầu, liếc mắt một cái liền thấy phía sau cánh cửa đá là một vùng đen tối, giống như là một thế giới khác vậy!
Nơi đó chính là nơi bí ẩn nhất của Phù Văn tộc, chính là tầng thứ mười chín!
Khi cánh cửa đá mở ra, trong nháy mắt khi luồng khí tức tang thương kia truyền ra, một luồng hơi thở hỗn loạn trong đó liền bị Vương Lâm lập tức cảm ứng được. Hắn không cần nghĩ ngợi gì, hai tay giơ lên hướng về phía tường thạch thất phía sau vỗ mạnh.
Tiếng ầm vang nổi lên, nương theo lực phản chấn, thân thể Vương Lâm liền bay ra, nhanh như thiềm điện lao thẳng về phía cánh cửa đá đã mở. Trong phút chốc, cả thân thể hắn bước vào cánh cửa cả vạn năm sau khi phong ấn chưa từng có ai bước vào của Phù Văn tộc, tầng thứ mười chín!
Trong tích tắc khi hắn tiến vào, cánh cửa đá trong tiếng ầm ầm liền từ từ đóng lại, ầm một tiếng liền khép chặt.
Vương Lâm không quay đầu nhìn lại. Hắn bị cảnh tượng trước mặt khiến tâm thần chấn động.
Nơi hắn đứng nói một cách chuẩn xác thì không phải là tầng mười chín chính thức mà là một thông đạo kỳ dị. Phía cuối thông đạo này mới chính là tầng mười chín.
Thông đạo này là do những vòng tròn càng ngày càng lớn tạo thành, cứ cách một khoảng thì lại mở rộng ra. Nếu chỉ như vậy thì sẽ không làm cho Vương Lâm chấn động. Nhưng những vòng tròn này không ngờ lại giống hệt ký hiệu trên cánh cửa đá!
Chúng toàn bộ đều do tiên lực và khí tức Đạo Cổ dung hợp lại mà thành!
Đúng là bởi vì chúng tồn tại, bởi vì chúng tương liên với cánh cửa đá nên cánh cửa đá mới có ký hiệu hình tròn hiện ra!
_Nơi này rốt cục là làm sao mà hình thành nổi!
Vương Lâm nhìn phía trước. Dù hắn đã đi qua rất nhiều địa phương, thấy vô số thiên địa kỳ dị, nhưng lúc này tâm thần cũng phải rung động.
Thông đọa do những hình tròn tạo thành này càng đi về phía trước lại càng lớn, bên trong đó ẩn chứa lực bài xích điên cuồng hơn! Cũng có một luồng khí tức ác liệt dung hợp trong đó, khiến cho Vương Lâm càng đi về trước lại càng cảm thấy toàn thân như bị những thanh kiếm sắc bán chĩa vào.
Bốn phía xung quanh thông đạo do vòng tròn tạo thành này là một mảnh đen kịt, không thể xem xét thấy gì. Nhưng Vương Lâm dùng mắt thường nhìn lại thì đồng tử trong mắt liền co rụt, mơ hồ có phát hiện.
_Bên ngoài thông đạo do những vòng tròn này tạo thành không ngờ lại là bùn đất.
Trong đầu Vương Lâm cảm thấy hơi quay cuồng. Hắn vốn đang ở sâu dưới lòng đất Chu Tước Tinh, nhìn thấy bùn đất cũng là hiển nhiên. Nhưng lúc này sau khi bước vào cửa đá, hắn mơ hồ cảm thấy dường như đang đi vào một thế giới khác. Do vậy khi thấy bùn đất thì hắn lại có cảm giác không nói lên lời.
Trầm mặc trong chốc lát, hai mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn nếu đã tới thì muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc như thế nào! Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, nhanh chóng lao về phía trước, phóng vọt về cuối thông đạo.
Dần dần, những vòng tròn phía trước Vương Lâm càng ngày càng lớn, hầu như đã tới mấy trăm trượng, từ bên trong truyền ra khí tức của Đạo Cổ và tiên lực càng ngày càng đậm, mà hơi thở ác liệt lại càng kinh thiên động địa, phát ra vẻ lạnh lẽo vô tận. Nhưng bốn phía lại không hề có dấu hiệu bị băng hàn bao phủ.
Không biết đã qua bao lâu, phía trước Vương Lâm chỉ còn một cái vòng tròn. Hắn khi đi tới cuối thông đạo này, mấy vòng tròn này đã đến lấy mấy ngàn trượng, giống như một khoảng trời nhỏ!
Đứng ở vị trí này, Vương Lâm nhìn lại vị trí cánh cửa đá, chỉ thấy nơi đó vị vây trong tầng tầng lớp lớp vòng tròn.
Vừa trầm mặc, Vương Lâm xoay người, hướng về phía vòng tròn cuối cùng bước từng bước đi tới. Ầm một tiếng, hắn từ bên trong trung tâm vòng tròn đi trực tiếp vào trong!
Hắn thấy.