Tiên Nghịch
Chương 146: Cổ thần chi địa
- Lão đà tử ta dù chết nhưng phải lôi cả Cự Ma tộc chôn cùng! - Một giọng nói khàn khàn từ phía chân trời truyền tới, vang vọng khắp không gian. Một con bích thiềm thử thân thể to hơn mười trượng xuất hiện ở phía xa.
Khi con thiềm thử hạ xuống, phát ra một tiếng động vang dội. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Vương Lâm vẫn cảm nhận được chấn động. Ngay sau đó, con cóc nọ đạp một cái, thân thể khổng lồ đột nhiên phóng lên, biến mất. Tới khi nó xuất hiện thì chỉ còn cách mọi người khoảng hơn mười trượng. Thân thể nó giống như một tòa núi nhỏ rơi xuống. Chỉ nghe ầm một tiếng, bụi mù mịt bốn phía, tỏa ra xa tít tắp.
Khi lớp bụi tan đi, lộ ra thân hình một con cóc thật lớn. Trên lưng nó đầy mụn, những cái mụn này thong thả co rút, ẩn hiện linh lực ba động.
Đôi mắt lớn của nó đảo qua lại, lộ rõ một sự hung dữ. Ngồi trên con cóc là một người mặc lục bào, vóc người thấp bé, phía sau lưng gồ cao lên, có vẻ là người gù. Mắt hắn nhìn tam giác, cằm nhỏ, mỏ nhọn, má hóp như khỉ, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên u quang. Trên mặt hắn cũng đầy mụn như trên người con cóc. Toàn thân đầy mùi mủ, lan ra xung quanh, cả người nhìn xấu xí tới cực điểm.
Hắn sờ sờ mấy cái mụn mủ trên mặt, cất tiếng nói khàn khàn, cười khằng khặc:
- Mấy lão bất tử Cự Ma tộc đuổi giết đà tử sau ba trăm nam bị ta độc sát toàn bộ. Nếu không phải kỳ hạn ngàn năm đã tới, lão đà tử ta đã giết tới cự ma tộc, trả mối thù truy sát.
Vừa nói thân thể hắn vừa nghiêng tới, một chân bước khỏi người con cóc. Con cóc thông linh, vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra để lão đà tử đạp lên đầu lưỡi bước xuống. Vừa đi hắn vừa ho khan, thân thể từ từ chậm rãi, tiêu sái bước xuống mặt đất.
Sau khi hắn chạm đất, tay phải tùy ý vung lên, con cóc không lồ kia liền thu nhỏ lại, cuối cùng còn lại cỡ ba bàn tay, nhảy lên bờ vai hắn. Bụng nó phập phồng, kêu uôm uôm.
Trong nháy mắt hắn đã vượt qua ba thước, trên mặt xuất hiện một nụ cười giễu cợt. Một tia khí thể màu đen từ trên mặt hắn chậm rãi lan ra.
Vương Lâm mặt không đổi sắc, lui lại vài bước, lạnh lùng quan sát. Hắn biết người này thiện dùng độc, lại càng phải đề cao cảnh giác.
Lục Dục Ma Quân nhướng mày, nhìn lục bào đà tử một cái, trầm giọng nói:
- Ngàn năm không gặp, cái thân độc vật thối tha của ngươi ngày càng nặng mùi!
Lão đà tử đảo hai tròng mắt, khèn khẹt nói:
- Lục Dục Ma Quân, người khác sợ ma công của ngươi nhưng lão phu thì khác. Một ngàn năm trước hai ta bất phân thắng bại, chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn đánh một lần nữa? - Vừa nói hắn vừa sờ con cóc trên vai, cười khẹt khẹt.
Đôi mắt Lục Dục Ma Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương. Giữa hai người lập tức xuất hiện linh lực dao động cuồng loạn. Nhưng rất nhanh sau đó, cả hai cùng xoay người đi, thu liễm lại linh lực.
Vào lúc này, Cổ Đế đang ở cách đó hơn mười trượng chậm rãi nói:
- Cũng đã tới rồi. Lần này, lão phu từ tứ cấp tu chân quốc đoạt được Băng Phong Tráo. Đệ nhất quan này hẳn là có thể chống đỡ được hơn nửa.
Tiếng nói lạnh như băng của Lục Dục Ma Quân vang lên:
- Vậy nửa sau để cho ta đi!
Mạnh Đà Tử sờ sờ lên khuôn mặt mưng mủ, cất tiếng nói khàn khàn:
- Đệ nhị quan xem như là của ta đi!
Đoan Mộc Cực chỉ về phía Uông Thanh Việt trên Toái Tinh loạn phía xa, trầm giọng nói:
- Tên Uông Thanh Việt kia am hiểu ngũ hành độn thuật, có thể trợ giúp ta. Còn cả vị tiểu hữu này am hiểu cấm chế, đệ tam quan là thần thức công kích đều phải dựa vào hắn.
Đôi mắt hôn ám của Mạnh Đà Tử đảo qua người Vương Lâm, không nói gì. Lục Dục Ma Quân bước tới Truyền Tống trận, hai tay biến ảo những pháp quyết kỳ dị. Sau khi đánh ra vài đạo linh quang, cả pháp trận ầm vang một tiếng, bắt đầu chấn động tỏa ra từng trận khói xanh. Đến khi khói xanh tan hết, Truyền Tống trận liền được mở ra hoàn toàn. Ngay sau đó, hắn ngưng thần nhìn một chút, thân thể nhoáng lên liền nhanh chóng đi tới đó.
Mỗi một bước đi hắn đều đánh xuống một đạo linh quang. Cùng với sự di động của thân thể hắn, linh quang càng lúc càng nhiều. Cuối cùng thân thể hắn cơ hồ hóa thành những đạo tàn ảnh, nhìn qua trông như vô số phân thân, hiện lên đồng thời tại nhiều vị trí trong trận pháp.
Một lúc sau, tất cả tàn ảnh biến mất, chỉ còn bản thể đang đứng trong trận pháp. Hai tay hắn vung lên, từ trong túi trữ vật liền bay ra rất nhiều tài liệu trân quý. Tiếp theo hắn xuất ra một ngọn lửa màu tím, nhanh chóng thiêu đốt số tài liệu đó thành chất lỏng.
Lục Dục Ma Quân hai tay điểm liên tiếp, chất lỏng nhiều màu lập tức chuyển động theo một quy tắc nào đó, chia ra rơi vào trong trận pháp. Khi đạo chất lỏng cuối cùng rơi xuống đất, cả không gian truyền tống trận bỗng vang lên những tiếng ầm ầm không ngớt.
Cùng lúc này, một cái truyền tống trận khác đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. Ký hiệu bên trong nhiều gấp đôi so với truyền tống trận trước. Ngoài ra lại có thêm mười cột sáng, vươn thẳng lên tận chín tầng mây.
Chẳng qua những cột sáng này sau khi xuất hiện liền lập tức chớp động, ẩn hiện như du hồn vậy. Lục Dục Ma Quân hít sâu một hơi, quát to: - Trận pháp đã mở ra, nhanh chóng đưa cực phẩm linh thạch vào. Theo như ước định ban đầu, lần này lão phu xuất ra bốn khối!
Vừa nói, từ túi trữ vật của hắn vừa bay ra bốn khối cực phẩm linh thạch hình lục lăng, tỏa sáng. Bốn khối linh thạch vừa xuất hiện liền bị một lực hút vô hình kéo vào bên trong bốn cột sáng, lơ lửng ở đó.
Dị biến này khiến cho Uông Thanh Việt đang đánh nhau với phân thân của chính mình chú ý. Lúc này, hắn đã rơi vào thế hạ phong. Phân thân tầng tầng lớp lớp tiến công, đã tương đương với cao thủ có tu vi cao hơn hắn, chỉ hơi bất cẩn là lập tức có thể mất mạng đương trường. Thậm chí nhiều lần hắn bị đánh ngã xuống đống đá vụn, nhưng hai mắt hắn càng ngày càng sáng, sự hung dữ càng ngày càng đậm.
Nhìn thấy trận pháp biến dị, hắn hơi do dự, thân thể nhanh chóng lùi lại, phóng khỏi đám đá vụn, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Đoan Mộc Cực. Đôi mắt hắn chớp chớp nhìn chăm chú vào bốn khối cực phẩm linh thạch trong truyền tống trận, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.
Sau khi hắn trở về, những phân thân cũng chậm rãi tiêu tán, một lần nữa biến thành những khối đá vụn, chậm rãi ngừng di động.
Vương Lâm cũng nhìn chằm chằm vào khối cực phẩm linh thạch, trái tim đập thình thịch. Hắn biết Tu Ma hải cực kỳ rộng lớn, nếu không thông qua loại cổ truyền tống trận này mà di chuyển như bình thường thì lâu vô cùng. Hơn nữa trên đường cũng gặp nhiều nguy hiểm.
Nhưng phương pháp duy nhất để sử dụng loại truyền tống trận chính là phải có cực phẩm linh thạch. Chỉ có điều cực phẩm linh thạch quá hiếm, cũng vì thế mà khiến cho những cỗ truyền tống trận được lưu lại từ thời viễn cổ bên trong Tu Ma hải này càng ngày càng hoang phế, phần lớn đã hỏng.
Lúc này Cổ Đế vỗ túi trữ vật, xuất ra hai khối cực phẩm linh thạch. Hắn nhìn thoáng qua một chút, sau đó phất tay. Hai khối linh thạch lập tức bay vào bên trong hai cột sáng, lơ lửng trong đó.
Đoan Mộc Cực cũng cắn răng, lấy từ trong túi ra hai khối, đau lòng ngắm nghía vài lần rồi mới ném ra. Mười cột sáng lúc này đã có tám cái có linh thạch.
Cuối cùng là Mạnh Đà Tử. Hắn vỗ con cóc trên đầu vai. Bụng con cóc liền trướng lên, sau đó hé miệng. Hai chùm sáng từ trong miệng nó lần lượt bay ra, trong nháy mắt bắn vào trong cột sáng.
Đến lúc này, toàn bộ mười cột sáng đều đã có cực phẩm linh thạch. Cột sáng đột nhiên tối sầm lại, ánh sáng biến mất, toàn bộ ngưng tụ trên linh thạch.
Mười khối linh thạch lúc này thoạt nhìn giống như mười mặt trời, chậm rãi bay vào những vị trí trên truyền tống trận. Trong nháy mắt, truyền tống trận chấn động, chậm rãi xoay tròn.
Hai mắt Lục Dục Ma Quân lộ vẻ hưng phấn, quát khẽ:
- Ngàn năm trước chúng ta gần trăm người tiến vào. Thậm chí còn chưa chính thức tiến vào bên trong, chỉ tới gần bên ngoài cấm chế đã vô cùng khốn khổ. Cuối cùng sau khi trở về từ đệ tam quan, chỉ còn bốn người chúng ta may mắn sống sót. Ngàn năm qua tu vi chúng ta đều tăng lên không nhỏ, tất nhiên có thể bài trừ cấm chế này. Tiến vào thử thôi!
Cho dù là Cổ Đế hai mắt cũng lộ tinh quang, tiến vào bên trong trận pháp.
Sau đó là Mạnh Đà Tử, Đoan Mộc Cực cùng Lục Dục Ma Quân, rồi đến người thanh niên. Về phần Uông Thanh Việt thì trầm mặc một chút rồi cũng tiến vào. Vương Lâm cúi đầu trầm ngâm. Sau đó, hai mắt hắn lóe sáng, đi vào trong trận.
Sau khi bảy người đều đã vào trong trận. Lục Dục Ma Quân quát khẽ một tiếng. Trận pháp liền phát ra một tiếng nổ lớn. Mười khối cực phẩm tinh thạch tự bạo. Một luồng sóng linh lực cực lớn điên cuồng tỏa ra bốn phía. Toàn bộ sơn cốc nhanh chóng hóa thành tro bụi, thậm chí mấy tảng đá kia cũng chẳng trụ được một giây.
Một lúc sau, luồng sóng linh lực mới chậm rãi tiêu tan, toàn bộ diện mạo của truyền tống trận lại lộ ra, nhưng đã bị nghiền nát, không thể sử dụng nữa.
Bên trong Toái Tinh loạn có một mảnh bình nguyên. Giữa không trung của mảnh bình nguyên này hiện lên một quang quyển hình tròn, bên trong chỉ toàn là một màu đen, không thể nhìn rõ.
Dưới quang quyển, đột nhiên lóe lên từng trận quang mang, sau đó bảy thân ảnh hiện ra.
Cổ Đế là người đầu tiên đi ra, nhìn chằm chằm vào quang quyển trên đỉnh đầu, hai mắt lộ vẻ cuồng nhiệt. Thân thể hắn bay vọt lên, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài quang quyển. Vòng quanh đó vài vòng, hắn trầm giọng nói:
- Một ngàn năm qua hẳn là không có ai tới đây. Phong ấn của chúng ta vẫn nguyên vẹn!
Nói xong hắn vươn hai tay, huy động liên tục xung quanh quang quyển. Một đạo hắc ti từ bên trong bay ra, chui vào trong tay hắn rồi biến mất.
Vương Lâm cảm nhận rõ ràng điều đó. Đoan Mộc Cực, Lục Dục Ma Quân và Mạnh Đà Tử sau khi nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh. Mảnh bình nguyên bên trong Toái Tinh loạn rộng mênh mông, không thấy bờ bến. Trên bầu trời hết sức u ám. Vương Lâm biết đây nhất định là do một loại cấm chế mạnh mẽ nào đó gây nên.
Bên trong bình nguyên vô cùng yên tĩnh, căn bản là không thấy điểm gì đặc biệt.
Lúc này Lục Dục Ma Quân nhìn Uông Thanh Việt và Vương Lâm một cái, trầm giọng nói:
- Hoan nghênh tới Toái Tinh loạn. Cho dù trước kia, Đoan Mộc Cực có nói với hai người về nơi này hay không, ta đều phải nhắc lại lần nữa. Xuyên qua quang quyển này sẽ tiến vào một không gian thần bí. Căn cứ theo ghi chép mà chúng ta có được thì ở đó có thi thể của một vị cổ thần. Lực lượng của cổ thần ẩn chứa bên trong thân thể. Thân thể hắn rất lớn. Một vị Cổ thần có tu vi yếu nhất, thì thân thể cũng lớn không kém Chu Tước tinh. Ta có thể nói cho hai vị biết, vị cổ thần này là một người trưởng thành. Thân thể hắn lớn hơn Chu Tước tinh vô số lần.
Sở dĩ nói nơi này bảo vật vô số là vì khi cổ thần chết đi, thần thức không bị diệt vong mà chỉ lâm vào trạng thái ngủ say mà thôi. Nếu có thể đi vào trong cơ thể, lấy được ký ức thì mỗi một công pháp của hắn cũng tương đương với một loại đại thần thông.
Về phần pháp bảo thì cổ thần không có túi trữ vật. Bởi vì chẳng có túi trữ vật nào có thể chứa được những bảo bối của cổ thần, cho nên pháp bảo của cổ thần đều chứa trong thân thể. Nếu may mắn thì chúng ta cũng có thể lấy được.
Còn đan dược ư? Tu vi cổ thần như vậy, đan dược họ ăn quý tới mức nào hoàn toàn ngoài suy đoán của chúng ta. Nhưng đan dược đó không phải họ đã hấp thu hết mà có một phần vẫn đọng lại trong kinh mạch. Mục tiêu của chúng ta lần này chính là Anh Biến đan. Loại đan dược này có thể tìm được trong kinh mạch của cổ thần.
Hai mắt Uông Thanh Việt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm vào quang quyển trong không trung, trầm ngâm suy nghĩ.
Mạnh Đà Tử sờ sờ khuôn mặt đầy mủ, khàn khàn nói:
- Lục Dục! Đoan Mộc! Lần này có quá nhiều người. Nếu không phá được cấm chế thì không nói, nhưng nếu chẳng may phá được, không biết phải phân chia thế nào.
Lục Dục Ma Quân nhìn Uông Thanh Việt một cái, trầm giọng nói:
- Hễ là người tiến vào được, thì mỗi người được một kiện. Nếu là Anh Biến đan thì đành phụ thuộc vào bản lãnh đi.
Đoan Mộc Cực cười hắc hắc nói:
- Nói việc này giờ quá sớm. Đợi tới khi phá được cấm chế rồi hãy bàn tiếp. - Sau đó hắn lại nhìn người thanh niên trẻ tuổi đi theo Lục Dục Ma Quân cười khặc khặc nói:
- Vị tiểu hữu này, không biết có thể giúp gì chúng ta trong việc phá cấm chế đây?
Lục Dục Ma Quân liếc nhìn Vương Lâm một cái, lạnh như băng nói:
- Khả năng của hắn đến đệ tam quan có thể phát huy. Người này là tu sĩ Thiên Trúc tam cấp tu chân quốc, có thể đối phó với vật ở đệ tam quan. Từ mỗ phải mất mấy năm mới tìm ra hắn đó.
- Hóa ra là vậy. Hắc hắc. Đệ tam quan, chúng ta trước kia chính là phải dừng lại ở đó. Hy vọng lần này có thể phá được nó! - Mạnh Đà Tử lộ ra một nụ cười cổ quái, ánh mắt nhìn lên Vương Lâm và người thanh niên kia mấy lần.
Lúc này, Cổ Đế ở ngoài quang quyển huy động hai tay ngày càng nhanh. Hắc ti như mưa phùn xuất hiện. Thần thái hắn càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng hai tay hợp lại, đẩy về phía trước. Vô số đạo hắc ti đột nhiên từ trong quang quyển lan ra, hóa thành một đầu hắc long, gầm lên một tiếng. Sau đó, thân thể nó nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Cổ Đế.
- Có thể tiến vào rồi! - Cổ Đế hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật, thu lại hắc long. Sau đó, hắn xuất ra hai cái vòng ngọc một lớn một nhỏ. Cái lớn có màu hơi đỏ, cái nhỏ màu xám nhạt.
Cầm hai cái vòng, Cổ Đế chần chừ một chút, sau đó bước vào trong quang quyển. Thân ảnh lập tức biến mất.
Lục Dục Ma Quân chớp mắt, nắm lấy thân thể người thanh niên kia, bay vọt lên, biến mất trong quang quyển. Ngay sau đó Uông Thanh Việt liếm liếm môi, bước theo.
Cuối cùng là Đoan Mộc Cực và Mạnh Đà Tử, hai người nhìn Vương Lâm. Vương Lâm không nói một lời, thân thể bay lên, đến trước quang quyển đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Đoan Mộc Cực, vươn tay phải trầm giọng nói:
- Nếu đã tới đây, xin tiền bối thực hiện lời hứa.
Đoan Mộc Cực cười ha hả, nói:
- Việc này không vội. Đợi sau khi phá được đệ tam quan, ta sẽ đưa cho ngươi.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì thêm. Mạnh Đà Tử nhìn cảnh này, cười hắc hắc, thân thể lướt qua Đoan Mộc Cực, không để ý tới hai người, đi vào trong quang quyển.
Đoan Mộc Cực trừng mắt nhìn Vương Lâm, trầm mặc một chút, từ túi trữ vật lấy ra hai hạt đan dược, trầm giọng nói:
- Lấy đi!
Vương Lâm tiếp nhận, cẩn thận xem xét một chút. Đây đúng là thứ như Lý Mộ Uyển đã miêu tả, một viên nhỏ là hóa anh, viên lớn là lập anh.
Cẩn thận thu hồi đan dược, Vương Lâm không nói gì thêm, tiến vào trong quang quyển. Trong nháy mắt tiến vào, hắn đột nhiên cảm thấy như mình vừa xuyên qua một tầng vải mỏng.
Cảnh vật trước mắt khiến hắn phải hít sâu một hơi, đứng sững ở đó. Nơi này cùng với Tịch Diệt giới trước kia hắn ở giống nhau tới kinh người, đều bị bóng đêm bao phủ toàn bộ. Nếu có khác thì đó chính là có vô số tảng cự thạch hình trùy. Mỗi một tảng cự thạch lại được một lực lượng vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi di động.
Nơi hắn đang đứng cũng là một trong số những tảng cự thạch. Khối đá này rộng khoảng ba mươi trượng, chỉ có một mình hắn đứng trên.
Bên dưới tảng đá là bóng tối vô hạn, mắt không thể thấy rõ. Tất cả những người tiến vào đều đang đứng trên một tảng đá.
Vương Lâm nhìn thấy Đoan Mộc Cực, Lục Dục Ma Quân, Cổ Đế, Mạnh Đà Tử đều bình thản, không có nửa điểm bối rối. Về phần Uông Thanh Việt thì đôi mắt lại lộ vẻ suy tư, đứng trên tảng đá xem xét xung quanh.
Cuối cùng là người trẻ tuổi. Hắn ngồi trên tảng đá, ngơ ngác nhìn bốn phía, đôi mắt hiện lên vẻ rung động.
Vương Lâm hít sâu một hơi, thần thức chậm rãi tản ra. Nơi này không có cấm chế thần thức nhưng hắn lo ngại bốn phía đều là lão gia hỏa tu vi thông thiên. Thần thức hắn không lan ra quá xa, chỉ dừng lại xung quanh tảng đá mình đứng.
Lúc này tiếng nói của Lục Dục Ma Quân từ xa truyền tới:
- Nơi này không có gì nguy hiểm, chỉ là thông đạo tiến vào thôi. Chỉ cần ngồi điều tức trên tảng đá là được.
Vương Lâm nghe vậy liền khoanh chân ngồi xuống. Nhìn tảng đá chậm rãi trôi về phía trước, hắn thoáng trầm mặc. Trong lúc không ai chú ý, hắn liền đưa tay vào trong lòng, chạm vào túi trữ vật chứa hỏa phần.
Thần thức ồ ạt tràn vào nhưng túi trữ vật không hề có phản ứng. Vương Lâm thầm giật mình nhưng cũng không tìm hiểu thêm, chậm rãi thu hồi tay phải, quan sát bốn phía.
Bỗng nhiên Uông Thanh Việt vẫn đang đứng trên tảng đá đột nhiên kêu lên ngạc nhiên:
- Đó là cái gì?
Chỉ thấy trong hư không phía dưới chợt hiện lên hai ngọn đèn. Kích thước của nó ước chừng vài trượng. Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức chấn động. Đấy đâu có phải là đèn đóm gì, rõ ràng là một đôi mắt.
Ngay sau đó, ánh mắt đột nhiên biến mất, nhưng rồi lại xuất hiện ngay lập tức. Chẳng qua khi xuất hiện lại lớn hơn nhiều. Lúc này Mạnh Đà Tử đi tới mép tảng đá, sắc mặt âm trầm nhìn xuống. Tay phải hắn vung lên, một thứ bột phấn màu lam từ tay hắn bay ra. Cùng với bột phấn bay ra là một điểm u quang. Càng xuống phía dưới thì u quang càng lúc càng sáng. Đợi tới khi tới gần ánh mắt kia thì một cảnh khiến mọi người kinh hãi hiện ra trước mắt mọi người.
Đó là một sinh vật mình rắn cực lớn. Kích thước của nó chỉ nhìn ở chỗ u quang hạ xuống cũng khoảng mấy ngàn trượng, bề rộng cũng phải tới trăm trượng. Cả thân đầy lân phiến màu đỏ, dưới ánh sáng màu xanh khiến cho thân thể nó càng thêm quỷ dị.
Cái đầu khổng lồ có chín cái sừng dài, răng năng dày đặc, nhe ra khiến cho người ta ớn lạnh.
Sắc mặt Mạnh Đà Tử lập tức trở nên cực kỳ khó coi, tay phải liền thu lại. U quang trong nháy mắt biến mất. Bên dưới lại bị bao phủ bởi màu đen như cũ.
- Nó hắn là một loại thú hoang! Tu vi tương đương tu sĩ Hóa Thần kỳ đại viên mãn! - Mạnh Đà Tử trầm mặc một chút, chậm rãi nói.
- Không nên chọc vào nó. Lần trước, chúng ta tới đây có thể an toàn đi qua. Lúc này chắc chỉ cần không chọc tới nó hẳn là có thể vượt qua! - Lục Dục Ma Quân sắc mặt âm trầm, bình thản nói.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng rít lớn vang lên. Ngay sau đó đôi mắt to lớn kia càng lúc càng lớn. Một làn khí tanh tưởi đột nhiên truyền tới.
Mọi người lập tức đứng lên. Mạnh Đà Tử vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một vài viên đan dược. Hắn vung mạnh ra, quát lên:
- Ngậm trong miệng, đề phòng độc!
Lục Dục Ma Quân lộn người, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh thanh niên đi cùng hắn. Sau khi nắm lấy thân thể người này liền tiếp nhận đan dược, rồi bỏ chạy về phía xa.
Cùng lúc đó Đoan Mộc Cực cũng hướng Vương Lâm bay tới. Ngay sau khi thấy thần sắc Vương Lâm vẫn thong dong như thường, do dự một chút, truyền âm nói:
- Đi theo ta! - Sau đó thân thể lập tức bay về phía xa.
Vương Lâm nhận một viên đan dược của Mạnh Đà Tử cũng không lập tức nuốt vào mà nhanh chóng nhìn những người xung quanh. Sau khi thấy mọi người đều nuốt, hắn mới ngậm viên đan dược này vào miệng.
Mọi người nhanh chóng lợi dụng những tảng đá hình chùy kia bỏ chạy. Từ xa nhìn lại, những tảng đá này như vô cùng vô tận. Vương Lâm theo sát Đoan Mộc Cực. Tiếng gầm thét từ hư không bên dưới truyền tới càng lúc càng rõ. Những tảng đá xung quanh bắt đầu có dấu hiệu chấn động.
Ngay lúc này, một tảng đá phía sau họ không xa đột nhiên nát bấy. Một cái đầu cực lớn đột nhiên vọt lên. Hiện ra một đôi mắt lạnh như băng.
Từng trận gió tanh tưởi từ phía sau truyền tới. Vương Lâm ngậm đan dược trong miệng, chân tăng tốc, nhanh chóng theo sau mọi người. Sau lưng vang lên những tiếng động lạ, ngoại trừ người trẻ tuổi kia quay lại nhìn, tất cả đều toàn lực chạy trốn.
Từ đó có thể thấy sự chênh lệch tốc độ giữa mọi người. Người nhanh nhất là Uông Thanh Việt, nổi tiếng bởi ngũ hành độn thuật. Thân thể người này ở trạng thái nửa trong suốt, di chuyển hoàn toàn khác so với người khác. Hắn cứ phóng thẳng một mạch. Nếu gặp tảng đá cản đường, trước khi chạm phải liền lập tức biến mất, sau khi xuất hiện đã ở một nơi khác.
Cặp mắt khổng lồ lạnh lùng của con thú thân rắn nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, gầm khẽ. Thân thể của nó đột nhiên nhấc lên, sau đó đè mạnh xuống!
Khi con thiềm thử hạ xuống, phát ra một tiếng động vang dội. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Vương Lâm vẫn cảm nhận được chấn động. Ngay sau đó, con cóc nọ đạp một cái, thân thể khổng lồ đột nhiên phóng lên, biến mất. Tới khi nó xuất hiện thì chỉ còn cách mọi người khoảng hơn mười trượng. Thân thể nó giống như một tòa núi nhỏ rơi xuống. Chỉ nghe ầm một tiếng, bụi mù mịt bốn phía, tỏa ra xa tít tắp.
Khi lớp bụi tan đi, lộ ra thân hình một con cóc thật lớn. Trên lưng nó đầy mụn, những cái mụn này thong thả co rút, ẩn hiện linh lực ba động.
Đôi mắt lớn của nó đảo qua lại, lộ rõ một sự hung dữ. Ngồi trên con cóc là một người mặc lục bào, vóc người thấp bé, phía sau lưng gồ cao lên, có vẻ là người gù. Mắt hắn nhìn tam giác, cằm nhỏ, mỏ nhọn, má hóp như khỉ, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên u quang. Trên mặt hắn cũng đầy mụn như trên người con cóc. Toàn thân đầy mùi mủ, lan ra xung quanh, cả người nhìn xấu xí tới cực điểm.
Hắn sờ sờ mấy cái mụn mủ trên mặt, cất tiếng nói khàn khàn, cười khằng khặc:
- Mấy lão bất tử Cự Ma tộc đuổi giết đà tử sau ba trăm nam bị ta độc sát toàn bộ. Nếu không phải kỳ hạn ngàn năm đã tới, lão đà tử ta đã giết tới cự ma tộc, trả mối thù truy sát.
Vừa nói thân thể hắn vừa nghiêng tới, một chân bước khỏi người con cóc. Con cóc thông linh, vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra để lão đà tử đạp lên đầu lưỡi bước xuống. Vừa đi hắn vừa ho khan, thân thể từ từ chậm rãi, tiêu sái bước xuống mặt đất.
Sau khi hắn chạm đất, tay phải tùy ý vung lên, con cóc không lồ kia liền thu nhỏ lại, cuối cùng còn lại cỡ ba bàn tay, nhảy lên bờ vai hắn. Bụng nó phập phồng, kêu uôm uôm.
Trong nháy mắt hắn đã vượt qua ba thước, trên mặt xuất hiện một nụ cười giễu cợt. Một tia khí thể màu đen từ trên mặt hắn chậm rãi lan ra.
Vương Lâm mặt không đổi sắc, lui lại vài bước, lạnh lùng quan sát. Hắn biết người này thiện dùng độc, lại càng phải đề cao cảnh giác.
Lục Dục Ma Quân nhướng mày, nhìn lục bào đà tử một cái, trầm giọng nói:
- Ngàn năm không gặp, cái thân độc vật thối tha của ngươi ngày càng nặng mùi!
Lão đà tử đảo hai tròng mắt, khèn khẹt nói:
- Lục Dục Ma Quân, người khác sợ ma công của ngươi nhưng lão phu thì khác. Một ngàn năm trước hai ta bất phân thắng bại, chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn đánh một lần nữa? - Vừa nói hắn vừa sờ con cóc trên vai, cười khẹt khẹt.
Đôi mắt Lục Dục Ma Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương. Giữa hai người lập tức xuất hiện linh lực dao động cuồng loạn. Nhưng rất nhanh sau đó, cả hai cùng xoay người đi, thu liễm lại linh lực.
Vào lúc này, Cổ Đế đang ở cách đó hơn mười trượng chậm rãi nói:
- Cũng đã tới rồi. Lần này, lão phu từ tứ cấp tu chân quốc đoạt được Băng Phong Tráo. Đệ nhất quan này hẳn là có thể chống đỡ được hơn nửa.
Tiếng nói lạnh như băng của Lục Dục Ma Quân vang lên:
- Vậy nửa sau để cho ta đi!
Mạnh Đà Tử sờ sờ lên khuôn mặt mưng mủ, cất tiếng nói khàn khàn:
- Đệ nhị quan xem như là của ta đi!
Đoan Mộc Cực chỉ về phía Uông Thanh Việt trên Toái Tinh loạn phía xa, trầm giọng nói:
- Tên Uông Thanh Việt kia am hiểu ngũ hành độn thuật, có thể trợ giúp ta. Còn cả vị tiểu hữu này am hiểu cấm chế, đệ tam quan là thần thức công kích đều phải dựa vào hắn.
Đôi mắt hôn ám của Mạnh Đà Tử đảo qua người Vương Lâm, không nói gì. Lục Dục Ma Quân bước tới Truyền Tống trận, hai tay biến ảo những pháp quyết kỳ dị. Sau khi đánh ra vài đạo linh quang, cả pháp trận ầm vang một tiếng, bắt đầu chấn động tỏa ra từng trận khói xanh. Đến khi khói xanh tan hết, Truyền Tống trận liền được mở ra hoàn toàn. Ngay sau đó, hắn ngưng thần nhìn một chút, thân thể nhoáng lên liền nhanh chóng đi tới đó.
Mỗi một bước đi hắn đều đánh xuống một đạo linh quang. Cùng với sự di động của thân thể hắn, linh quang càng lúc càng nhiều. Cuối cùng thân thể hắn cơ hồ hóa thành những đạo tàn ảnh, nhìn qua trông như vô số phân thân, hiện lên đồng thời tại nhiều vị trí trong trận pháp.
Một lúc sau, tất cả tàn ảnh biến mất, chỉ còn bản thể đang đứng trong trận pháp. Hai tay hắn vung lên, từ trong túi trữ vật liền bay ra rất nhiều tài liệu trân quý. Tiếp theo hắn xuất ra một ngọn lửa màu tím, nhanh chóng thiêu đốt số tài liệu đó thành chất lỏng.
Lục Dục Ma Quân hai tay điểm liên tiếp, chất lỏng nhiều màu lập tức chuyển động theo một quy tắc nào đó, chia ra rơi vào trong trận pháp. Khi đạo chất lỏng cuối cùng rơi xuống đất, cả không gian truyền tống trận bỗng vang lên những tiếng ầm ầm không ngớt.
Cùng lúc này, một cái truyền tống trận khác đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. Ký hiệu bên trong nhiều gấp đôi so với truyền tống trận trước. Ngoài ra lại có thêm mười cột sáng, vươn thẳng lên tận chín tầng mây.
Chẳng qua những cột sáng này sau khi xuất hiện liền lập tức chớp động, ẩn hiện như du hồn vậy. Lục Dục Ma Quân hít sâu một hơi, quát to: - Trận pháp đã mở ra, nhanh chóng đưa cực phẩm linh thạch vào. Theo như ước định ban đầu, lần này lão phu xuất ra bốn khối!
Vừa nói, từ túi trữ vật của hắn vừa bay ra bốn khối cực phẩm linh thạch hình lục lăng, tỏa sáng. Bốn khối linh thạch vừa xuất hiện liền bị một lực hút vô hình kéo vào bên trong bốn cột sáng, lơ lửng ở đó.
Dị biến này khiến cho Uông Thanh Việt đang đánh nhau với phân thân của chính mình chú ý. Lúc này, hắn đã rơi vào thế hạ phong. Phân thân tầng tầng lớp lớp tiến công, đã tương đương với cao thủ có tu vi cao hơn hắn, chỉ hơi bất cẩn là lập tức có thể mất mạng đương trường. Thậm chí nhiều lần hắn bị đánh ngã xuống đống đá vụn, nhưng hai mắt hắn càng ngày càng sáng, sự hung dữ càng ngày càng đậm.
Nhìn thấy trận pháp biến dị, hắn hơi do dự, thân thể nhanh chóng lùi lại, phóng khỏi đám đá vụn, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Đoan Mộc Cực. Đôi mắt hắn chớp chớp nhìn chăm chú vào bốn khối cực phẩm linh thạch trong truyền tống trận, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.
Sau khi hắn trở về, những phân thân cũng chậm rãi tiêu tán, một lần nữa biến thành những khối đá vụn, chậm rãi ngừng di động.
Vương Lâm cũng nhìn chằm chằm vào khối cực phẩm linh thạch, trái tim đập thình thịch. Hắn biết Tu Ma hải cực kỳ rộng lớn, nếu không thông qua loại cổ truyền tống trận này mà di chuyển như bình thường thì lâu vô cùng. Hơn nữa trên đường cũng gặp nhiều nguy hiểm.
Nhưng phương pháp duy nhất để sử dụng loại truyền tống trận chính là phải có cực phẩm linh thạch. Chỉ có điều cực phẩm linh thạch quá hiếm, cũng vì thế mà khiến cho những cỗ truyền tống trận được lưu lại từ thời viễn cổ bên trong Tu Ma hải này càng ngày càng hoang phế, phần lớn đã hỏng.
Lúc này Cổ Đế vỗ túi trữ vật, xuất ra hai khối cực phẩm linh thạch. Hắn nhìn thoáng qua một chút, sau đó phất tay. Hai khối linh thạch lập tức bay vào bên trong hai cột sáng, lơ lửng trong đó.
Đoan Mộc Cực cũng cắn răng, lấy từ trong túi ra hai khối, đau lòng ngắm nghía vài lần rồi mới ném ra. Mười cột sáng lúc này đã có tám cái có linh thạch.
Cuối cùng là Mạnh Đà Tử. Hắn vỗ con cóc trên đầu vai. Bụng con cóc liền trướng lên, sau đó hé miệng. Hai chùm sáng từ trong miệng nó lần lượt bay ra, trong nháy mắt bắn vào trong cột sáng.
Đến lúc này, toàn bộ mười cột sáng đều đã có cực phẩm linh thạch. Cột sáng đột nhiên tối sầm lại, ánh sáng biến mất, toàn bộ ngưng tụ trên linh thạch.
Mười khối linh thạch lúc này thoạt nhìn giống như mười mặt trời, chậm rãi bay vào những vị trí trên truyền tống trận. Trong nháy mắt, truyền tống trận chấn động, chậm rãi xoay tròn.
Hai mắt Lục Dục Ma Quân lộ vẻ hưng phấn, quát khẽ:
- Ngàn năm trước chúng ta gần trăm người tiến vào. Thậm chí còn chưa chính thức tiến vào bên trong, chỉ tới gần bên ngoài cấm chế đã vô cùng khốn khổ. Cuối cùng sau khi trở về từ đệ tam quan, chỉ còn bốn người chúng ta may mắn sống sót. Ngàn năm qua tu vi chúng ta đều tăng lên không nhỏ, tất nhiên có thể bài trừ cấm chế này. Tiến vào thử thôi!
Cho dù là Cổ Đế hai mắt cũng lộ tinh quang, tiến vào bên trong trận pháp.
Sau đó là Mạnh Đà Tử, Đoan Mộc Cực cùng Lục Dục Ma Quân, rồi đến người thanh niên. Về phần Uông Thanh Việt thì trầm mặc một chút rồi cũng tiến vào. Vương Lâm cúi đầu trầm ngâm. Sau đó, hai mắt hắn lóe sáng, đi vào trong trận.
Sau khi bảy người đều đã vào trong trận. Lục Dục Ma Quân quát khẽ một tiếng. Trận pháp liền phát ra một tiếng nổ lớn. Mười khối cực phẩm tinh thạch tự bạo. Một luồng sóng linh lực cực lớn điên cuồng tỏa ra bốn phía. Toàn bộ sơn cốc nhanh chóng hóa thành tro bụi, thậm chí mấy tảng đá kia cũng chẳng trụ được một giây.
Một lúc sau, luồng sóng linh lực mới chậm rãi tiêu tan, toàn bộ diện mạo của truyền tống trận lại lộ ra, nhưng đã bị nghiền nát, không thể sử dụng nữa.
Bên trong Toái Tinh loạn có một mảnh bình nguyên. Giữa không trung của mảnh bình nguyên này hiện lên một quang quyển hình tròn, bên trong chỉ toàn là một màu đen, không thể nhìn rõ.
Dưới quang quyển, đột nhiên lóe lên từng trận quang mang, sau đó bảy thân ảnh hiện ra.
Cổ Đế là người đầu tiên đi ra, nhìn chằm chằm vào quang quyển trên đỉnh đầu, hai mắt lộ vẻ cuồng nhiệt. Thân thể hắn bay vọt lên, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài quang quyển. Vòng quanh đó vài vòng, hắn trầm giọng nói:
- Một ngàn năm qua hẳn là không có ai tới đây. Phong ấn của chúng ta vẫn nguyên vẹn!
Nói xong hắn vươn hai tay, huy động liên tục xung quanh quang quyển. Một đạo hắc ti từ bên trong bay ra, chui vào trong tay hắn rồi biến mất.
Vương Lâm cảm nhận rõ ràng điều đó. Đoan Mộc Cực, Lục Dục Ma Quân và Mạnh Đà Tử sau khi nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh. Mảnh bình nguyên bên trong Toái Tinh loạn rộng mênh mông, không thấy bờ bến. Trên bầu trời hết sức u ám. Vương Lâm biết đây nhất định là do một loại cấm chế mạnh mẽ nào đó gây nên.
Bên trong bình nguyên vô cùng yên tĩnh, căn bản là không thấy điểm gì đặc biệt.
Lúc này Lục Dục Ma Quân nhìn Uông Thanh Việt và Vương Lâm một cái, trầm giọng nói:
- Hoan nghênh tới Toái Tinh loạn. Cho dù trước kia, Đoan Mộc Cực có nói với hai người về nơi này hay không, ta đều phải nhắc lại lần nữa. Xuyên qua quang quyển này sẽ tiến vào một không gian thần bí. Căn cứ theo ghi chép mà chúng ta có được thì ở đó có thi thể của một vị cổ thần. Lực lượng của cổ thần ẩn chứa bên trong thân thể. Thân thể hắn rất lớn. Một vị Cổ thần có tu vi yếu nhất, thì thân thể cũng lớn không kém Chu Tước tinh. Ta có thể nói cho hai vị biết, vị cổ thần này là một người trưởng thành. Thân thể hắn lớn hơn Chu Tước tinh vô số lần.
Sở dĩ nói nơi này bảo vật vô số là vì khi cổ thần chết đi, thần thức không bị diệt vong mà chỉ lâm vào trạng thái ngủ say mà thôi. Nếu có thể đi vào trong cơ thể, lấy được ký ức thì mỗi một công pháp của hắn cũng tương đương với một loại đại thần thông.
Về phần pháp bảo thì cổ thần không có túi trữ vật. Bởi vì chẳng có túi trữ vật nào có thể chứa được những bảo bối của cổ thần, cho nên pháp bảo của cổ thần đều chứa trong thân thể. Nếu may mắn thì chúng ta cũng có thể lấy được.
Còn đan dược ư? Tu vi cổ thần như vậy, đan dược họ ăn quý tới mức nào hoàn toàn ngoài suy đoán của chúng ta. Nhưng đan dược đó không phải họ đã hấp thu hết mà có một phần vẫn đọng lại trong kinh mạch. Mục tiêu của chúng ta lần này chính là Anh Biến đan. Loại đan dược này có thể tìm được trong kinh mạch của cổ thần.
Hai mắt Uông Thanh Việt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm vào quang quyển trong không trung, trầm ngâm suy nghĩ.
Mạnh Đà Tử sờ sờ khuôn mặt đầy mủ, khàn khàn nói:
- Lục Dục! Đoan Mộc! Lần này có quá nhiều người. Nếu không phá được cấm chế thì không nói, nhưng nếu chẳng may phá được, không biết phải phân chia thế nào.
Lục Dục Ma Quân nhìn Uông Thanh Việt một cái, trầm giọng nói:
- Hễ là người tiến vào được, thì mỗi người được một kiện. Nếu là Anh Biến đan thì đành phụ thuộc vào bản lãnh đi.
Đoan Mộc Cực cười hắc hắc nói:
- Nói việc này giờ quá sớm. Đợi tới khi phá được cấm chế rồi hãy bàn tiếp. - Sau đó hắn lại nhìn người thanh niên trẻ tuổi đi theo Lục Dục Ma Quân cười khặc khặc nói:
- Vị tiểu hữu này, không biết có thể giúp gì chúng ta trong việc phá cấm chế đây?
Lục Dục Ma Quân liếc nhìn Vương Lâm một cái, lạnh như băng nói:
- Khả năng của hắn đến đệ tam quan có thể phát huy. Người này là tu sĩ Thiên Trúc tam cấp tu chân quốc, có thể đối phó với vật ở đệ tam quan. Từ mỗ phải mất mấy năm mới tìm ra hắn đó.
- Hóa ra là vậy. Hắc hắc. Đệ tam quan, chúng ta trước kia chính là phải dừng lại ở đó. Hy vọng lần này có thể phá được nó! - Mạnh Đà Tử lộ ra một nụ cười cổ quái, ánh mắt nhìn lên Vương Lâm và người thanh niên kia mấy lần.
Lúc này, Cổ Đế ở ngoài quang quyển huy động hai tay ngày càng nhanh. Hắc ti như mưa phùn xuất hiện. Thần thái hắn càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng hai tay hợp lại, đẩy về phía trước. Vô số đạo hắc ti đột nhiên từ trong quang quyển lan ra, hóa thành một đầu hắc long, gầm lên một tiếng. Sau đó, thân thể nó nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Cổ Đế.
- Có thể tiến vào rồi! - Cổ Đế hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật, thu lại hắc long. Sau đó, hắn xuất ra hai cái vòng ngọc một lớn một nhỏ. Cái lớn có màu hơi đỏ, cái nhỏ màu xám nhạt.
Cầm hai cái vòng, Cổ Đế chần chừ một chút, sau đó bước vào trong quang quyển. Thân ảnh lập tức biến mất.
Lục Dục Ma Quân chớp mắt, nắm lấy thân thể người thanh niên kia, bay vọt lên, biến mất trong quang quyển. Ngay sau đó Uông Thanh Việt liếm liếm môi, bước theo.
Cuối cùng là Đoan Mộc Cực và Mạnh Đà Tử, hai người nhìn Vương Lâm. Vương Lâm không nói một lời, thân thể bay lên, đến trước quang quyển đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Đoan Mộc Cực, vươn tay phải trầm giọng nói:
- Nếu đã tới đây, xin tiền bối thực hiện lời hứa.
Đoan Mộc Cực cười ha hả, nói:
- Việc này không vội. Đợi sau khi phá được đệ tam quan, ta sẽ đưa cho ngươi.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì thêm. Mạnh Đà Tử nhìn cảnh này, cười hắc hắc, thân thể lướt qua Đoan Mộc Cực, không để ý tới hai người, đi vào trong quang quyển.
Đoan Mộc Cực trừng mắt nhìn Vương Lâm, trầm mặc một chút, từ túi trữ vật lấy ra hai hạt đan dược, trầm giọng nói:
- Lấy đi!
Vương Lâm tiếp nhận, cẩn thận xem xét một chút. Đây đúng là thứ như Lý Mộ Uyển đã miêu tả, một viên nhỏ là hóa anh, viên lớn là lập anh.
Cẩn thận thu hồi đan dược, Vương Lâm không nói gì thêm, tiến vào trong quang quyển. Trong nháy mắt tiến vào, hắn đột nhiên cảm thấy như mình vừa xuyên qua một tầng vải mỏng.
Cảnh vật trước mắt khiến hắn phải hít sâu một hơi, đứng sững ở đó. Nơi này cùng với Tịch Diệt giới trước kia hắn ở giống nhau tới kinh người, đều bị bóng đêm bao phủ toàn bộ. Nếu có khác thì đó chính là có vô số tảng cự thạch hình trùy. Mỗi một tảng cự thạch lại được một lực lượng vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi di động.
Nơi hắn đang đứng cũng là một trong số những tảng cự thạch. Khối đá này rộng khoảng ba mươi trượng, chỉ có một mình hắn đứng trên.
Bên dưới tảng đá là bóng tối vô hạn, mắt không thể thấy rõ. Tất cả những người tiến vào đều đang đứng trên một tảng đá.
Vương Lâm nhìn thấy Đoan Mộc Cực, Lục Dục Ma Quân, Cổ Đế, Mạnh Đà Tử đều bình thản, không có nửa điểm bối rối. Về phần Uông Thanh Việt thì đôi mắt lại lộ vẻ suy tư, đứng trên tảng đá xem xét xung quanh.
Cuối cùng là người trẻ tuổi. Hắn ngồi trên tảng đá, ngơ ngác nhìn bốn phía, đôi mắt hiện lên vẻ rung động.
Vương Lâm hít sâu một hơi, thần thức chậm rãi tản ra. Nơi này không có cấm chế thần thức nhưng hắn lo ngại bốn phía đều là lão gia hỏa tu vi thông thiên. Thần thức hắn không lan ra quá xa, chỉ dừng lại xung quanh tảng đá mình đứng.
Lúc này tiếng nói của Lục Dục Ma Quân từ xa truyền tới:
- Nơi này không có gì nguy hiểm, chỉ là thông đạo tiến vào thôi. Chỉ cần ngồi điều tức trên tảng đá là được.
Vương Lâm nghe vậy liền khoanh chân ngồi xuống. Nhìn tảng đá chậm rãi trôi về phía trước, hắn thoáng trầm mặc. Trong lúc không ai chú ý, hắn liền đưa tay vào trong lòng, chạm vào túi trữ vật chứa hỏa phần.
Thần thức ồ ạt tràn vào nhưng túi trữ vật không hề có phản ứng. Vương Lâm thầm giật mình nhưng cũng không tìm hiểu thêm, chậm rãi thu hồi tay phải, quan sát bốn phía.
Bỗng nhiên Uông Thanh Việt vẫn đang đứng trên tảng đá đột nhiên kêu lên ngạc nhiên:
- Đó là cái gì?
Chỉ thấy trong hư không phía dưới chợt hiện lên hai ngọn đèn. Kích thước của nó ước chừng vài trượng. Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức chấn động. Đấy đâu có phải là đèn đóm gì, rõ ràng là một đôi mắt.
Ngay sau đó, ánh mắt đột nhiên biến mất, nhưng rồi lại xuất hiện ngay lập tức. Chẳng qua khi xuất hiện lại lớn hơn nhiều. Lúc này Mạnh Đà Tử đi tới mép tảng đá, sắc mặt âm trầm nhìn xuống. Tay phải hắn vung lên, một thứ bột phấn màu lam từ tay hắn bay ra. Cùng với bột phấn bay ra là một điểm u quang. Càng xuống phía dưới thì u quang càng lúc càng sáng. Đợi tới khi tới gần ánh mắt kia thì một cảnh khiến mọi người kinh hãi hiện ra trước mắt mọi người.
Đó là một sinh vật mình rắn cực lớn. Kích thước của nó chỉ nhìn ở chỗ u quang hạ xuống cũng khoảng mấy ngàn trượng, bề rộng cũng phải tới trăm trượng. Cả thân đầy lân phiến màu đỏ, dưới ánh sáng màu xanh khiến cho thân thể nó càng thêm quỷ dị.
Cái đầu khổng lồ có chín cái sừng dài, răng năng dày đặc, nhe ra khiến cho người ta ớn lạnh.
Sắc mặt Mạnh Đà Tử lập tức trở nên cực kỳ khó coi, tay phải liền thu lại. U quang trong nháy mắt biến mất. Bên dưới lại bị bao phủ bởi màu đen như cũ.
- Nó hắn là một loại thú hoang! Tu vi tương đương tu sĩ Hóa Thần kỳ đại viên mãn! - Mạnh Đà Tử trầm mặc một chút, chậm rãi nói.
- Không nên chọc vào nó. Lần trước, chúng ta tới đây có thể an toàn đi qua. Lúc này chắc chỉ cần không chọc tới nó hẳn là có thể vượt qua! - Lục Dục Ma Quân sắc mặt âm trầm, bình thản nói.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng rít lớn vang lên. Ngay sau đó đôi mắt to lớn kia càng lúc càng lớn. Một làn khí tanh tưởi đột nhiên truyền tới.
Mọi người lập tức đứng lên. Mạnh Đà Tử vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một vài viên đan dược. Hắn vung mạnh ra, quát lên:
- Ngậm trong miệng, đề phòng độc!
Lục Dục Ma Quân lộn người, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh thanh niên đi cùng hắn. Sau khi nắm lấy thân thể người này liền tiếp nhận đan dược, rồi bỏ chạy về phía xa.
Cùng lúc đó Đoan Mộc Cực cũng hướng Vương Lâm bay tới. Ngay sau khi thấy thần sắc Vương Lâm vẫn thong dong như thường, do dự một chút, truyền âm nói:
- Đi theo ta! - Sau đó thân thể lập tức bay về phía xa.
Vương Lâm nhận một viên đan dược của Mạnh Đà Tử cũng không lập tức nuốt vào mà nhanh chóng nhìn những người xung quanh. Sau khi thấy mọi người đều nuốt, hắn mới ngậm viên đan dược này vào miệng.
Mọi người nhanh chóng lợi dụng những tảng đá hình chùy kia bỏ chạy. Từ xa nhìn lại, những tảng đá này như vô cùng vô tận. Vương Lâm theo sát Đoan Mộc Cực. Tiếng gầm thét từ hư không bên dưới truyền tới càng lúc càng rõ. Những tảng đá xung quanh bắt đầu có dấu hiệu chấn động.
Ngay lúc này, một tảng đá phía sau họ không xa đột nhiên nát bấy. Một cái đầu cực lớn đột nhiên vọt lên. Hiện ra một đôi mắt lạnh như băng.
Từng trận gió tanh tưởi từ phía sau truyền tới. Vương Lâm ngậm đan dược trong miệng, chân tăng tốc, nhanh chóng theo sau mọi người. Sau lưng vang lên những tiếng động lạ, ngoại trừ người trẻ tuổi kia quay lại nhìn, tất cả đều toàn lực chạy trốn.
Từ đó có thể thấy sự chênh lệch tốc độ giữa mọi người. Người nhanh nhất là Uông Thanh Việt, nổi tiếng bởi ngũ hành độn thuật. Thân thể người này ở trạng thái nửa trong suốt, di chuyển hoàn toàn khác so với người khác. Hắn cứ phóng thẳng một mạch. Nếu gặp tảng đá cản đường, trước khi chạm phải liền lập tức biến mất, sau khi xuất hiện đã ở một nơi khác.
Cặp mắt khổng lồ lạnh lùng của con thú thân rắn nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, gầm khẽ. Thân thể của nó đột nhiên nhấc lên, sau đó đè mạnh xuống!