Tiên Nghịch
Chương 1441: Tìm kiếm
Trong thế giới kỳ dị bên trong cơ thể của U Minh Thú kia có tinh không, có tu chân tinh, nhưng không có một sinh linh nào, nếu có thì cũng rất ít. Trước khi Vương Lâm tiến vào, thì chỉ có một người, đó chính là tu sĩ đáng thương năm đó bị U Minh Thú hù dọa hai lần, sợ hãi đến cực điểm, cuối cùng tưởng rằng bên trong cơ thể của U Minh Thú kia là một tinh không thực sự.
Trong thế giới bên trong cơ thể U Minh Thú này, ở trên một tu chân tinh, tu chân tinh này đã bị vỡ mất một nửa, không còn là hình tròn. Trên tinh cầu bị tàn phá rất nhiều này không nhìn thấy bất cứ một loài thực vật nào, tràn ngập một không khí chết chóc.
Một tu sĩ quần áo tơi tả, trên mặt râu ria đen xì, ngồi chồm hỗm ở nơi đó, ngơ ngác nhìn một thi thể ở phía trước.
- Kỳ quái. Chẳng lẽ người này vẫn chưa chết. Mấy hôm trước ta nhìn thân thể người này không dài lắm, nhưng sau khi ta đi vài ngày trở về, không ngở đã dài ra không ít. Khin bộ dạng có lẽ không cần tới vài năm nữa. Ài, dưởng như có liên quan tới máu thịt của ta.
Tu sĩ đang nhìn ngơ ngác này sờ sờ cằm, đi xung quanh thi thể kia hung hăng đá một cước.
- Dám giả chết trước mặt bổn vương?
Tu sĩ này hai mắt đỏ bừng lên, sau khi đá một cước nhìn thấy thi thể này không có phản ứng gì, liền lập tức đá thêm vài cước nữa. Cuối cùng hắn cười khúc khích nhảy cả người dẫm lên trên thi thể kia, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, nằm ở một bên ngẩn người ra nhìn bầu trời mơ hồ.
Hắn ở nơi này đã tìm kiếm không biết bao nhiêu năm. Trong tinh không vô biên vô hạn hắn thủy chung không nhìn thấy được một người thứ hai nào xuất hiện. Cho tới bây giờ hắn vẫn không biết được mình đã ngẩn người ra nhìn bầu trời như thế này đã bao nhiêu năm rồi.
Trong lòng hắn không ngừng cầu khẩn thần tiên cho hắn một đạo hữu để vui đùa cùng với hắn.
Mong muốn này ở trong đầu hắn càng ngày càng lớn, nhưng lần này lại không giống như vậy. Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, hắn mở to mắt nhìn thấy trong tinh không mơ hồ đột nhiên có một đạo hào quang lóe lên. Ngay sau đó, hắn mơ hồ nhìn thấy một vật gì đó từ trên trời rơi xuống mặt bên kia của tu chân tinh này.
Hắn nhớ rõ năm đó mình đã sửng sốt mất bốn năm ngày, sau đó mới phản ứng lại, trong sự vui mừng lẫn sợ hãi lập tức lao tới, bay thẳng tới mặt bên kia của tu chân tinh này.
Sau khi ở nơi đó phát hiện ra thi thể bị tổn hại không thể chịu nổi này, hắn đã kéo thi thể đó về đặt ở nơi này.
- Cuối cùng cũng có người bầu bạn. Tuy người này đã chết, nhưng người chết sao thân thể lại có thể kéo dài ra như vậy. Có lẽ ai đó biết được nên muốn nói cho ta biết hôm nay có thể có mưa. Tiểu Hồng, hãy mau mang Tị Vũ đạo linh tới cho bổn vương. Hả? Tị Vũ đạo linh đã bị ta ăn mất sau khi say rượu rồi sao. vậy hãy tới Lý gia lấy về đây cho ta. Bọn họ không chịu đưa cho ta, ngươi nói ngày mai bổn vương hãy bảo ca ca đi cướp đoạt.
- Cũng không chắc chắn… có thể là không đủ dùng. nếu không đủ thì làm sao bây giờ.
- Tiểu Hồng, ngươi hãy đi tìm ca ca lại đây, ngươi nói bổn vương ngày mai sai. ôi, để ta tự mình đi cướp.
Tu sĩ kia thì thào tự nói, ngay cả hắn cũng không biết bản thân mình đang nói những gì. Hiện tượng này chỉ xuất hiện sau khi hắn bị nhốt ở trong Thất Thải Giới, nếu không tự mình nói loạn lên như vậy, thì hắn sẽ phát cuồng lên mất.
Sau khi nói lan man không ngớt nửa ngày, hắn thở ra một hơi thật dài, đứng dậy nhìn về phía thi thể kia, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn. Hắn nhe răng cười đứng dậy gầm nhẹ, nói:
- Ngươi dám hù dọa bổn vương, để xem bổn vương thu thập ngươi như thế nào.
Trong tiếng gào thét, tu sĩ này nhảy lên, hai tay bấm quyết, liền có rất nhiều thần thông ầm ầm bay ra, lao thẳng tới thi thể kia. Từng trận tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung lên kịch liệt. Hồi lâu sau, cơn chấn động này chưa kịp tiêu tan, tu sĩ giống như là đã phát điên kia lại một lần nữa đánh ra thần thông.
Hắn liên tục tấn công mấy ngày liền. Hắn sử dụng thần thông một cách điên cuồng, nếu có người thứ ba nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị hù dọa cho hoảng sợ đến cực điểm.
- Tiểu Hồng, tiếp chiêu!
Tu sĩ điên cuồng này giơ tay phải lên, thiên địa ầm ầm, một chưởng ấn khổng lồ xuất hiện, lao thẳng tới thi thể phía trước. Nhưng chưởng ấn này giống như là không đủ lực, ngay khi chạm vào thi thể này liền tan vỡ.
Nhưng bộ dạng của hắn lại tràn ngập một khí thế hiên ngang. Chưởng ấn này chính là Dịch Linh Ấn chính tông do Phong Tôn truyền lại, là thuật mạnh nhất của Thần Tông. Nhưng chưởng ấn mà tu sĩ điên cuồng này đánh ra, dường như so với Phong Tôn năm đó còn giống hơn.
- Tiểu Ngân Đạo Vương sao có thể đánh ngươi.
Tu sĩ điên này trong tiếng gào thét giơ tay phải lên, chỉ lên bầu trời. Đột nhiên, toàn bộ bầu trời bị che phủ, một cây cột khổng lồ xuất hiện. Cây cột này chống đỡ cả thiên địa, từ xa nhìn lại, không ngờ chính là một cái ô khổng lồ.
- Phần Giới Cổ Tán, hạ xuống cho bổn vương!
Tu sĩ điên này vung tay phải lên, cái ô kia lập tức rơi xuống tay phải hắn, bị hắn nắm lấy cắm xuống mặt đất. Đáng tiếc thuật này nhìn thì có vẻ mạnh, nhưng thực tế lại không hề có uy lực, ngay khi chạm tới thân thể kia liền lập tức tự tiêu tan.
- Lão già Lý Quảng, hãy tiếp một mũi tên của bổn vương.
Tu sĩ điên kia trong tiếng cười điên cuồng, giơ hai tay lên, giống như cầm một cây cung. Khi hắn buông tay ra, trong tay hắn vốn không có cây cung nào, nhưng lại có một mũi tên bỗng nhiên xuất hiện, lao thẳng tới Vương Lâm ở phía dưới.
- Thất thải tiểu nương tử, tướng công của ngươi bị ta đuổi đi. Nếu muốn ta nói, ngươi hãy đi theo bổn vương. Rất tốt, ngươi hãy xem Thất Thải Thuật của bổn vương.
Tu sĩ điên này lại giơ tay phải lên, trong nháy mắt liền có ánh sáng bảy màu hiện lên, mơ hồ hình thành một bánh xe rất lớn, ầm ầm chuyển động.
Thởi gian trôi qua, tu sĩ điên này nói không ngớt, rất nhiều thần thông khác dường như chưa bao giờ xuất hiện trong giới nội và giới ngoại hiện ra.
Cho đến mấy ngày sau, tu sĩ điên này mới chậm rãi dừng lại, ở một bên thở hổn hển, trên mặt dần dần lộ ra vẻ thỏa mãn.
- Không sai không sai, thần thông của bổn vương đã tăng tiến không ít, bây giờ luyện khí lực một chút.
Trong lúc tự nói, tu sĩ này đứng dậy, đi tới bên cạnh thi thể kia. Trên thi thể này có một cây cung, bị thi thể này nắm chặt trong tay. Dây cung đã bị đứt, một đầu dính ở trên cây cung, còn đầu kia đã dung hợp rất sâu vào trong máu thịt của thi thể này, đâm sâu vào trong thịt.
Đứng bên cạnh thi thể này, tu sĩ điên xoa hai bàn tay, nắm lấy cây cung này, đỏ mặt lên muốn nắm lấy cây cung này kéo ra. Trong lúc kéo, thân thể hắn cuống quýt nhảy lên, kêu gào không ngừng.
- Người Cổ Quốc đáng chết này, cầm cây cung của Lý Quảng, đã chết mà vẫn còn khí lực như vậy sao. ơ, vừa rồi ta đã nói gì vậy. cổ Quốc? Cây cung của Lý Quảng?
Tu sĩ điên này sửng sốt một chút rồi buông tay, ở một bên suy nghĩ hồi lâu, trừng mắt nhìn thi thể phía trước, lắc đầu lẩm bẩm:
- Cổ Quốc, nghe rất quen hình như bộ dạng rất quen.
Hồi lâu sau, hắn cũng không nhớ ra điều gì, gãi gãi đầu, thở dài một tiếng rồi ngồi xổm xuống, ngơ ngác nhìn thi thể phía trước, giơ tay phải lên cắn đầu ngón tay, đặt lên miệng thi thể kia.
- Uống đi, uống nhiều vào, sau khi thân thể kéo dài ra hết cỡ hãy tỉnh lại nói chuyện với ta.
Hắn đem máu tươi của mình cho thi thể kia uống. Chuyện này không phải chỉ là ngày một ngày hai, gần như sau lần đầu tiên hắn nhìn thấy thi thể này, ngày nào hắn cũng cho hắn uống một chút máu tươi.
- Máu tươi của bổn vương có thể nói là cực kỳ quý giá. Năm đó Lý nha đầu kia cầu khẩn rất nhiều năm mới được ta cho một giọt, đó là ai? Là ai? Tiểu Hồng, đó là ai?
Ôi, hình như là thánh nữ của Yêu Tông gì gì đó kia, sau khi bị người ta chém giết trốn thoát được, nếu không thấy nàng đáng thương, bổn vương cũng không cho.
Một giọt máu của bổn vương, ngay cả đạo thánh cũng phải quý trọng.
Ôi, không có cơm ăn. Tiểu Hồng, ngươi hãy đến Mặc gia lấy cho một vài quả về đây, chính là loại Mộng Quả gì đó mưởi vạn năm mới kết quả một lần. Bọn họ không mang tới cho ta, ngươi đã nói bổn vương ngày mai hãy sai ca ca đi cướp đoạt.
Tu sĩ điên này trong lúc nói thầm, không để ý một chút nào. Thi thể kia vốn đang trong quá trình hồi phục rất nhanh, sau khi hấp thụ máu tươi của hắn tốc độ khôi phục lập tức chậm lại, trong nháy mắt ngừng hẳn, chẳng những không khôi phục, mà còn nghịch chuyển, khiến cho thương thế trở nên nặng hơn.
Dường như bên trong cơ thể của thi thể này có một sức mạnh điên cuồng bài xích lại máu tươi kia, hoàn toàn không thể tồn tại cùng với nhau. Nhưng trong sự bài xích này, lại mơ hồ có một sự dung hợp.
Thi thể này chính là Vương Lâm.
Máu tươi của tu sĩ điên kia ở trong cơ thể hắn không thể hòa nhập với sức mạnh của Đạo Cổ kia, hai bên điên cuồng cắn nuốt lẫn nhau, giống như là khắc tinh của nhau. Trong lúc chúng cắn nuốt, thân thể Vương Lâm có một sự biến đổi kỳ dị. Sự biến đổi này mơ hồ là sự biến đổi từ trong máu.
Một sự biến đổi từ phàm nhân, chính thức trở thành tiên nhân.
Trong sự biến hóa này, thậm chí cây cung của Lý Quảng kia vốn không nhận bất cứ ai làm chủ, ngay cả Chiến lão quỷ cũng cho rằng trong thiên hạ không người nào có thể khiến cho nó nhận chủ, cũng chậm rãi xuất hiện một sự biến đổi kinh thiên động địa, đủ để khiến cho tất cả cao thủ phải khiếp sợ.
Nếu Chiến lão quỷ kia chính mắt nhìn thấy, ngay cả với tu vi như hắn, cũng sẽ phải lộ ra một vé khó có thể tin.
Dây cung đã bị đứt kia đâm vào trong cơ thể Vương Lâm, đang dần dần biến thành huyết mạch của Vương Lâm, chậm rãi dung hợp. Theo dây cung, luồng sức mạnh của huyết mạch này tràn ngập lên toàn bộ cây cung.
Dường như từ trên cây cung này tản mát ra một khí tức chỉ có Vương Lâm mới có thể phát hiện được. Từng trận tiếng hoan hô truyền ra, giống như cây cung này sau vô số năm mất đi chủ nhân, lại một lần nữa tìm được chủ nhân mới, vui mừng hoan hô.
Thậm chí bản thân cây cung cũng cảm nhận được huyết mạch đang chậm rãi trong thân thể Vương Lâm giờ phút này so với chủ nhân năm đó còn tinh thuần hơn gấp bội, giống như là sự chênh lệch giữa nước và rượu vậy.
Tu sĩ điên kia ngơ ngác nhìn bầu trời, không ngừng thì thào tự nói.
- Trời mưa rồi. Ôi, Tiểu Hồng, hãy tới xoa bóp cho ta.Hãy đi nói cho ca ca ta biết hôm nay bổn vương làm cho hắn bị liên lụy, không chịu tu luyện, chỉ trốn đi chơi. Hãy bảo hắn đừng tìm ta, bổn vương chơi đủ rồi sẽ tự trở về. Nếu hắn dám tự mình đi tìm ta như trước thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Trong thế giới bên trong cơ thể U Minh Thú này, ở trên một tu chân tinh, tu chân tinh này đã bị vỡ mất một nửa, không còn là hình tròn. Trên tinh cầu bị tàn phá rất nhiều này không nhìn thấy bất cứ một loài thực vật nào, tràn ngập một không khí chết chóc.
Một tu sĩ quần áo tơi tả, trên mặt râu ria đen xì, ngồi chồm hỗm ở nơi đó, ngơ ngác nhìn một thi thể ở phía trước.
- Kỳ quái. Chẳng lẽ người này vẫn chưa chết. Mấy hôm trước ta nhìn thân thể người này không dài lắm, nhưng sau khi ta đi vài ngày trở về, không ngở đã dài ra không ít. Khin bộ dạng có lẽ không cần tới vài năm nữa. Ài, dưởng như có liên quan tới máu thịt của ta.
Tu sĩ đang nhìn ngơ ngác này sờ sờ cằm, đi xung quanh thi thể kia hung hăng đá một cước.
- Dám giả chết trước mặt bổn vương?
Tu sĩ này hai mắt đỏ bừng lên, sau khi đá một cước nhìn thấy thi thể này không có phản ứng gì, liền lập tức đá thêm vài cước nữa. Cuối cùng hắn cười khúc khích nhảy cả người dẫm lên trên thi thể kia, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, nằm ở một bên ngẩn người ra nhìn bầu trời mơ hồ.
Hắn ở nơi này đã tìm kiếm không biết bao nhiêu năm. Trong tinh không vô biên vô hạn hắn thủy chung không nhìn thấy được một người thứ hai nào xuất hiện. Cho tới bây giờ hắn vẫn không biết được mình đã ngẩn người ra nhìn bầu trời như thế này đã bao nhiêu năm rồi.
Trong lòng hắn không ngừng cầu khẩn thần tiên cho hắn một đạo hữu để vui đùa cùng với hắn.
Mong muốn này ở trong đầu hắn càng ngày càng lớn, nhưng lần này lại không giống như vậy. Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, hắn mở to mắt nhìn thấy trong tinh không mơ hồ đột nhiên có một đạo hào quang lóe lên. Ngay sau đó, hắn mơ hồ nhìn thấy một vật gì đó từ trên trời rơi xuống mặt bên kia của tu chân tinh này.
Hắn nhớ rõ năm đó mình đã sửng sốt mất bốn năm ngày, sau đó mới phản ứng lại, trong sự vui mừng lẫn sợ hãi lập tức lao tới, bay thẳng tới mặt bên kia của tu chân tinh này.
Sau khi ở nơi đó phát hiện ra thi thể bị tổn hại không thể chịu nổi này, hắn đã kéo thi thể đó về đặt ở nơi này.
- Cuối cùng cũng có người bầu bạn. Tuy người này đã chết, nhưng người chết sao thân thể lại có thể kéo dài ra như vậy. Có lẽ ai đó biết được nên muốn nói cho ta biết hôm nay có thể có mưa. Tiểu Hồng, hãy mau mang Tị Vũ đạo linh tới cho bổn vương. Hả? Tị Vũ đạo linh đã bị ta ăn mất sau khi say rượu rồi sao. vậy hãy tới Lý gia lấy về đây cho ta. Bọn họ không chịu đưa cho ta, ngươi nói ngày mai bổn vương hãy bảo ca ca đi cướp đoạt.
- Cũng không chắc chắn… có thể là không đủ dùng. nếu không đủ thì làm sao bây giờ.
- Tiểu Hồng, ngươi hãy đi tìm ca ca lại đây, ngươi nói bổn vương ngày mai sai. ôi, để ta tự mình đi cướp.
Tu sĩ kia thì thào tự nói, ngay cả hắn cũng không biết bản thân mình đang nói những gì. Hiện tượng này chỉ xuất hiện sau khi hắn bị nhốt ở trong Thất Thải Giới, nếu không tự mình nói loạn lên như vậy, thì hắn sẽ phát cuồng lên mất.
Sau khi nói lan man không ngớt nửa ngày, hắn thở ra một hơi thật dài, đứng dậy nhìn về phía thi thể kia, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn. Hắn nhe răng cười đứng dậy gầm nhẹ, nói:
- Ngươi dám hù dọa bổn vương, để xem bổn vương thu thập ngươi như thế nào.
Trong tiếng gào thét, tu sĩ này nhảy lên, hai tay bấm quyết, liền có rất nhiều thần thông ầm ầm bay ra, lao thẳng tới thi thể kia. Từng trận tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung lên kịch liệt. Hồi lâu sau, cơn chấn động này chưa kịp tiêu tan, tu sĩ giống như là đã phát điên kia lại một lần nữa đánh ra thần thông.
Hắn liên tục tấn công mấy ngày liền. Hắn sử dụng thần thông một cách điên cuồng, nếu có người thứ ba nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị hù dọa cho hoảng sợ đến cực điểm.
- Tiểu Hồng, tiếp chiêu!
Tu sĩ điên cuồng này giơ tay phải lên, thiên địa ầm ầm, một chưởng ấn khổng lồ xuất hiện, lao thẳng tới thi thể phía trước. Nhưng chưởng ấn này giống như là không đủ lực, ngay khi chạm vào thi thể này liền tan vỡ.
Nhưng bộ dạng của hắn lại tràn ngập một khí thế hiên ngang. Chưởng ấn này chính là Dịch Linh Ấn chính tông do Phong Tôn truyền lại, là thuật mạnh nhất của Thần Tông. Nhưng chưởng ấn mà tu sĩ điên cuồng này đánh ra, dường như so với Phong Tôn năm đó còn giống hơn.
- Tiểu Ngân Đạo Vương sao có thể đánh ngươi.
Tu sĩ điên này trong tiếng gào thét giơ tay phải lên, chỉ lên bầu trời. Đột nhiên, toàn bộ bầu trời bị che phủ, một cây cột khổng lồ xuất hiện. Cây cột này chống đỡ cả thiên địa, từ xa nhìn lại, không ngờ chính là một cái ô khổng lồ.
- Phần Giới Cổ Tán, hạ xuống cho bổn vương!
Tu sĩ điên này vung tay phải lên, cái ô kia lập tức rơi xuống tay phải hắn, bị hắn nắm lấy cắm xuống mặt đất. Đáng tiếc thuật này nhìn thì có vẻ mạnh, nhưng thực tế lại không hề có uy lực, ngay khi chạm tới thân thể kia liền lập tức tự tiêu tan.
- Lão già Lý Quảng, hãy tiếp một mũi tên của bổn vương.
Tu sĩ điên kia trong tiếng cười điên cuồng, giơ hai tay lên, giống như cầm một cây cung. Khi hắn buông tay ra, trong tay hắn vốn không có cây cung nào, nhưng lại có một mũi tên bỗng nhiên xuất hiện, lao thẳng tới Vương Lâm ở phía dưới.
- Thất thải tiểu nương tử, tướng công của ngươi bị ta đuổi đi. Nếu muốn ta nói, ngươi hãy đi theo bổn vương. Rất tốt, ngươi hãy xem Thất Thải Thuật của bổn vương.
Tu sĩ điên này lại giơ tay phải lên, trong nháy mắt liền có ánh sáng bảy màu hiện lên, mơ hồ hình thành một bánh xe rất lớn, ầm ầm chuyển động.
Thởi gian trôi qua, tu sĩ điên này nói không ngớt, rất nhiều thần thông khác dường như chưa bao giờ xuất hiện trong giới nội và giới ngoại hiện ra.
Cho đến mấy ngày sau, tu sĩ điên này mới chậm rãi dừng lại, ở một bên thở hổn hển, trên mặt dần dần lộ ra vẻ thỏa mãn.
- Không sai không sai, thần thông của bổn vương đã tăng tiến không ít, bây giờ luyện khí lực một chút.
Trong lúc tự nói, tu sĩ này đứng dậy, đi tới bên cạnh thi thể kia. Trên thi thể này có một cây cung, bị thi thể này nắm chặt trong tay. Dây cung đã bị đứt, một đầu dính ở trên cây cung, còn đầu kia đã dung hợp rất sâu vào trong máu thịt của thi thể này, đâm sâu vào trong thịt.
Đứng bên cạnh thi thể này, tu sĩ điên xoa hai bàn tay, nắm lấy cây cung này, đỏ mặt lên muốn nắm lấy cây cung này kéo ra. Trong lúc kéo, thân thể hắn cuống quýt nhảy lên, kêu gào không ngừng.
- Người Cổ Quốc đáng chết này, cầm cây cung của Lý Quảng, đã chết mà vẫn còn khí lực như vậy sao. ơ, vừa rồi ta đã nói gì vậy. cổ Quốc? Cây cung của Lý Quảng?
Tu sĩ điên này sửng sốt một chút rồi buông tay, ở một bên suy nghĩ hồi lâu, trừng mắt nhìn thi thể phía trước, lắc đầu lẩm bẩm:
- Cổ Quốc, nghe rất quen hình như bộ dạng rất quen.
Hồi lâu sau, hắn cũng không nhớ ra điều gì, gãi gãi đầu, thở dài một tiếng rồi ngồi xổm xuống, ngơ ngác nhìn thi thể phía trước, giơ tay phải lên cắn đầu ngón tay, đặt lên miệng thi thể kia.
- Uống đi, uống nhiều vào, sau khi thân thể kéo dài ra hết cỡ hãy tỉnh lại nói chuyện với ta.
Hắn đem máu tươi của mình cho thi thể kia uống. Chuyện này không phải chỉ là ngày một ngày hai, gần như sau lần đầu tiên hắn nhìn thấy thi thể này, ngày nào hắn cũng cho hắn uống một chút máu tươi.
- Máu tươi của bổn vương có thể nói là cực kỳ quý giá. Năm đó Lý nha đầu kia cầu khẩn rất nhiều năm mới được ta cho một giọt, đó là ai? Là ai? Tiểu Hồng, đó là ai?
Ôi, hình như là thánh nữ của Yêu Tông gì gì đó kia, sau khi bị người ta chém giết trốn thoát được, nếu không thấy nàng đáng thương, bổn vương cũng không cho.
Một giọt máu của bổn vương, ngay cả đạo thánh cũng phải quý trọng.
Ôi, không có cơm ăn. Tiểu Hồng, ngươi hãy đến Mặc gia lấy cho một vài quả về đây, chính là loại Mộng Quả gì đó mưởi vạn năm mới kết quả một lần. Bọn họ không mang tới cho ta, ngươi đã nói bổn vương ngày mai hãy sai ca ca đi cướp đoạt.
Tu sĩ điên này trong lúc nói thầm, không để ý một chút nào. Thi thể kia vốn đang trong quá trình hồi phục rất nhanh, sau khi hấp thụ máu tươi của hắn tốc độ khôi phục lập tức chậm lại, trong nháy mắt ngừng hẳn, chẳng những không khôi phục, mà còn nghịch chuyển, khiến cho thương thế trở nên nặng hơn.
Dường như bên trong cơ thể của thi thể này có một sức mạnh điên cuồng bài xích lại máu tươi kia, hoàn toàn không thể tồn tại cùng với nhau. Nhưng trong sự bài xích này, lại mơ hồ có một sự dung hợp.
Thi thể này chính là Vương Lâm.
Máu tươi của tu sĩ điên kia ở trong cơ thể hắn không thể hòa nhập với sức mạnh của Đạo Cổ kia, hai bên điên cuồng cắn nuốt lẫn nhau, giống như là khắc tinh của nhau. Trong lúc chúng cắn nuốt, thân thể Vương Lâm có một sự biến đổi kỳ dị. Sự biến đổi này mơ hồ là sự biến đổi từ trong máu.
Một sự biến đổi từ phàm nhân, chính thức trở thành tiên nhân.
Trong sự biến hóa này, thậm chí cây cung của Lý Quảng kia vốn không nhận bất cứ ai làm chủ, ngay cả Chiến lão quỷ cũng cho rằng trong thiên hạ không người nào có thể khiến cho nó nhận chủ, cũng chậm rãi xuất hiện một sự biến đổi kinh thiên động địa, đủ để khiến cho tất cả cao thủ phải khiếp sợ.
Nếu Chiến lão quỷ kia chính mắt nhìn thấy, ngay cả với tu vi như hắn, cũng sẽ phải lộ ra một vé khó có thể tin.
Dây cung đã bị đứt kia đâm vào trong cơ thể Vương Lâm, đang dần dần biến thành huyết mạch của Vương Lâm, chậm rãi dung hợp. Theo dây cung, luồng sức mạnh của huyết mạch này tràn ngập lên toàn bộ cây cung.
Dường như từ trên cây cung này tản mát ra một khí tức chỉ có Vương Lâm mới có thể phát hiện được. Từng trận tiếng hoan hô truyền ra, giống như cây cung này sau vô số năm mất đi chủ nhân, lại một lần nữa tìm được chủ nhân mới, vui mừng hoan hô.
Thậm chí bản thân cây cung cũng cảm nhận được huyết mạch đang chậm rãi trong thân thể Vương Lâm giờ phút này so với chủ nhân năm đó còn tinh thuần hơn gấp bội, giống như là sự chênh lệch giữa nước và rượu vậy.
Tu sĩ điên kia ngơ ngác nhìn bầu trời, không ngừng thì thào tự nói.
- Trời mưa rồi. Ôi, Tiểu Hồng, hãy tới xoa bóp cho ta.Hãy đi nói cho ca ca ta biết hôm nay bổn vương làm cho hắn bị liên lụy, không chịu tu luyện, chỉ trốn đi chơi. Hãy bảo hắn đừng tìm ta, bổn vương chơi đủ rồi sẽ tự trở về. Nếu hắn dám tự mình đi tìm ta như trước thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn.