Tiên Nghịch
Chương 1369: Thêm một cái?
Huyết kiếm gào thét, tốc độ nhanh như chớp, trong nháy mắt đã ầm ầm đánh thẳng xuống mặt đất. Ngay khi huyết kiếm kia đánh xuống, từ mặt đất đột nhiên có tiếng rít gào trầm trầm truyền ra.
Đột nhiên mặt đất hiện ra những cái khe nứt li ti, ánh sáng màu tím tràn ngập từ trong khe chiếu ra, khuếch tán ra ngoài, từ xa nhìn lại dường như dưới mặt đất có dấu một mặt trời màu tím vậy.
Tiếng động ầm ầm vang lên. Đất đá vụn tung bay khắp mặt đất, lập tức bị huyết kiếm đánh cho nát bấy, hình thành một cái hố thật lớn. Cái hố kia không ngừng xâm nhập xuống nền đất, trong chớp mắt đã thấy ánh sáng màu tím bừng lên, dường như phá tan bề mặt đất, lộ ra vật bị chôn sâu dưới lòng đất.
Ánh sáng màu tím kia lóe lên, từ đằng xa nhìn lại như thể một con mãng xà thân thể dài chừng mấy trăm trượng đột nhiên từ sâu trong nền đất lao ra. Vật ấy không có đầu, ở chỗ đáng lý là cái đầu thì chỉ có một cái khe. Một luồng nước độc màu tím phun ra từ đó, cuốn thẳng tới huyết kiếm.
Ầm một tiếng, huyết kiếm xuyên thấu qua nước độc, trực tiếp đánh vào trong cái khe của con thú, xâm nhập vào trong thân thể mấy trăm trượng của nó, thế như chẻ tre trực tiếp xuyên qua. Tiếng gào thét thê lương vang vọng khắp mặt đất. Huyết kiếm lóe lên ầm vang không ngừng. Vương Lâm đứng giữa không trung, hai tay bắt quyết vung về phía trước. Một chưởng ấn khổng lồ ầm ầm hiện ra, lao thẳng xuống mặt đất.
Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt. Chưởng ấn nọ vừa mới xuất hiện đã lập tức hấp thụ nguyên lực vô tận, mang theo cuồng phong kinh thiên, gào thét ầm ầm đánh xuống mặt đất.
Mặt đất chấn động, vô số cây cỏ khô héo lập tức hóa thành mảnh vụn bị lực lượng trùng kích thổi về bốn phương tám hướng. Chưởng ấn nọ rơi xuống mặt đất tạo lên một tiếng vang lớn, hóa thành một lực phản chấn mênh mông điên cuồng truyền xuống nền đất.
- Còn không ra?
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Chưởng ấn hạ xuống, mặt đất chấn động và bắt đầu sụp đổ. Một mảnh đất đai trở thành tro bụi, bị thổi đi, tầng tầng tan rã, bất ngờ hình thành một cái khe thật lớn. Bên trong cái khe lộ ra một bộ phận của một cái đầu lâu màu trắng xám.
Đầu lâu này rất khổng lồ, hầu như chiếm toàn bộ nền đất dưới cánh rừng, giờ phút này lộ ra hốc mắt. Ở trong hốc mắt có bốn con mãng xà màu tím lần lượt chui ra, gầm thét dữ dội.
Vương Lâm đúng giữa không trung có thể thấy rõ ràng thân thể của bốn con mãng xà này, bên trong đầu lâu còn ẩn chứa một trái cầu thịt lớn. Bốn con mãng xà kia không ngờ chỉ là những xúc tu.
Đây là một con vật giống như Vọng Nguyệt nhưng không phải Vọng Nguyệt. Vương Lâm lúc này khi xem xét đám cây cối đã thấy được dưới phiến rừng rậm này có chôn một cái đầu lâu khổng lồ. Mà phiến rừng rậm này không ngờ lại hoàn toàn sinh trưởng trên cái đầu lâu này.
Ở bên trong đầu lâu, Vương Lâm cũng cảm nhận được một luồng sinh cơ bạo ngược. Thần thức hắn đảo qua khiến cho vật ấy công kích, cho nên không chút do dự bay lên không trung, xuất ra huyết kiếm ra tay trước.
Lấy tu vi Vương Lâm lúc này thì dù là Vọng Nguyệt ở La Thiên tinh vực năm đó hắn cũng có tư cách đánh một trận, huống chi con mãnh thú này tuy cùng loại với Vọng Nguyệt nhưng thực lực yếu hơn rất nhiều.
Ngay cả Linh Động tu vi đạt tới bước thứ ba cũng trở thành Cổ Nô Tử của hắn cũng chứng minh sự cường đại và trưởng thành của Vương Lâm.
Giờ phút này tâm thần Vương Lâm bình thản, thân thể lao xuống phía dưới như tia chớp, thoáng một cái đã tới gần bốn xúc tu kia. Trong nháy mắt khi bốn xúc tu này gào thét lao tới, mắt trái Vương Lâm liền có một ngọn lửa chín màu thiêu đốt, tay phải vung lên phía trước. Lập tức một cơn lốc lửa liền ầm ầm tràn ra, bao vây lấy bốn xúc tu.
Dưới tiếng xèo xèo, bốn cái xúc tu ầm ầm bốc cháy. Tiếng rên thảm thiết liên tục vang vọng đất trời. Ngọn lửa theo xúc tu chui vào hốc mắt của cái đầu lâu, thiêu đốt thẳng tới bản thể. Bên trong đó còn có huyết quang lóe lên. Huyết kiếm kia không ngừng xuyên thấu, tạo nên lực sát thương rất lớn.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Đột nhiên ánh sáng màu tím lóe lên. Thân thể như khối thịt ẩn trong hốc mắt càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng tím từ trong hốc mắt phải lao ra, bỏ chạy thẳng về phía chân trời.
Sau khi nó lao ra, thân thể hoàn toàn hiển lộ ra, là một khối cầu thịt thật lớn, bốn phía có xúc tu, tỏa ra mùi hôi thối tràn ngập. Vật này và Vọng Nguyệt thực sự giống nhau, nếu không phải là trong cơ thể nó không có chút khí tức của Cổ Thần nào thì rất có thể Vương Lâm đã cho rằng nó là Vọng Nguyệt biến dị.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, lôi đồ ở mắt phải lóe lên, ầm ầm lao ra. Bầu trời trên cánh rừng này đột nhiên chấn động, cả vùng trời hình thành một dòng xoáy lôi đình khổng lồ. Lôi đồ biến ảo ra, thay thế bầu trời, hướng về phía cầu thịt kia giáng xuống.
Vô số tia sét đánh thẳng lên quả cầu thịt.
Sau ba nhịp thở, lôi đồ hạ xuống toàn bộ, trực tiếp bao phủ quả cầu thịt này. Một tiếng ầm kinh thiên vang lên. Tiếng gào thảm thiết vọng khắp thiên địa. Quả cầu thịt kia ầm ầm tan nát, không để lại nửa điểm tro bụi.
Nhanh chóng giết quả cầu thịt này, ánh mắt Vương Lâm như điện, rơi lên cái đầu lâu trong cái khe trên mặt đất, thân thể dần dần hạ xuống, đạp lên trên đầu lâu, tay phải vung về phía trước. Bùn đất ầm ầm tiêu tán, trong nháy mắt cả cánh rừng rậm khổng lồ đã mất đi một nửa. Mặt đất bị cuốn tung lên, sau đó bị cuồng phong thổi bay, lộ ra ở rất sâu phía dưới một cái đầu lâu khổng lồ.
Cái đầu lâu này quá lớn, giờ phút này mới chỉ lộ ra một nửa mà thôi. Bên ngoài đầu lâu có chín tinh điểm nhưng chín tinh điểm hơi mơ hồ.
- Cổ Thần cửu tinh.
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, hít sâu một hơi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy đầu lâu của Cửu tinh Cổ Thần. Nhìn cái đầu lâu này, Vương Lâm trầm mặc. Hắn liếc mắt một cái là có thể thấy vị trí đặt bức tượng bảy màu kia chính là để áp chế cái đầu lâu này. Cũng có thể nói là pho tượng này tồn tại chính là để phong ấn cái đầu của Cổ Thần cửu tinh này. Trong mắt Vương Lâm tràn ngập vẻ bi ai. Từ khi hắn vào trong vùng đất cổ mộ này đã thấy rất nhiều đầu lâu của Cổ Thần, trong lòng cực kỳ phức tạp. Lúc này hắn nhìn thấy cái đầu lâu của Cổ Thần cửu tinh này thì sự phức tạp tích lũy trong lòng hắn như thủy triều tràn ra, khiến trong lòng hắn tràn ngập bi thương.
- Ngay cả Cô Thần cửu tinh cũng chết sao?
Vương Lâm chậm rãi đi tới ngồi xuống trên đầu lâu nọ, tay phải vuốt ve lên tinh điểm trên đầu lâu. Cái đầu lâu này không còn nhiều khí tức của Cổ Thần lắm, hầu như đã mất đi theo năm tháng. Vương Lâm vuốt ve tinh điểm trên đầu lâu, không khó đoán được cảnh tượng năm đó Cổ Thần thân thể khổng lồ này sau khi chiến đấu với tu sĩ bảy màu kia liền bị chém đầu, sau đó dùng pho tượng phong ấn nơi này. Năm tháng vô tận trôi đi, không biết vì nguyên nhân gì ở nơi này lại dần dần sinh ra cây cối, trở thành rừng rậm. Trầm mặc hồi lâu, ánh mắt Vương Lâm bỗng dưng sững lại, cẩn thận nhìn qua đầu lâu dưới chân, đôi mày nhíu lại.
Cổ Thần cửu tinh mạnh không thể tưởng tượng nổi, thân thể vô cùng khổng lồ, đầu lâu tuyệt đối không thể chỉ lớn có từng này, trù phi áp chế chân thân thu nhỏ lại, hoặc là… Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể nhún một cái, chui thẳng vào trong hốc mắt của đầu lâu. Nơi này rất lớn, sau khi thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên trong lập tức lao ra, trong tay hắn lúc này có một khúc xương lớn cỡ ba bàn tay.
- Hắn ở trong thời gian Cổ Thần thất tổn thất kiếp mới bị người ta giết chết.
Vương Lâm ngồi trên đầu lâu, nhìn vào khúc xương trong tay, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.
- Vùng đất cổ mộ này là địa phương do người nào tạo ra, rốt cục có mục đích gì?
Vương Lâm trong khi trầm mặc nhớ lại hết thảy mọi chuyện sau khi mình vào trong vùng đất cổ mộ thần bí cho tới nay. Vương Lâm nhớ kỹ lại từng chuyện, đột nhiên có một cảnh tượng khiến tâm thần hắn chấn động.
Lấy đan dược nuôi thiên đạo đúng là chuyến khiến người khác dễ liên tưởng tới chuyện có người muốn nghĩ biện pháp khiến thiên đạo nhanh chóng trưởng thành.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Những lời này hắn vẫn luôn suy nghĩ. Thiên đạo là vật mà đạo nhân bảy màu đoạt từ đâu tới, điểm này Vương Lâm không thể biết được. Hắn phân tích lời nói của đạo nhân bảy màu, thấy hắn nói là có ý nhắc tới một biện pháp khác.
- Biện pháp khác?
Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua đầu lâu dưới chân, trong lòng hiện ra một suy đoán cực kỳ lớn mật.
Giả thiết là đạo nhân bảy màu chính là viễn cổ tiên hoàng, năm đó trước khi la bàn Thiên Nghịch bị cướp đi đã có được thiên đạo. Bởi vì muốn nuôi thiên đạo mà hắn cảm thấy nuôi dưỡng đạo linh cực kỳ khó khăn, cho nên mới sắp đặt mọi chuyện.
Ánh mắt Vương Lâm càng thêm sáng ngời, tiếp tục phân tích. Hắn nhớ rõ ràng rằng Chu Tước đời đầu tiên đã từng nói thế giới của hắn có Cổ Thần tồn tại. Cổ Thần dù không phải là xếp trong tiên tôn của thế giới đó nhưng cũng có thể đối kháng họ. mà Chu Tước đời đầu tiên còn nhắc tới một người tên là Cổ Diệp Mịch.
Mà tại sao lại gọi là Cổ Diệp Mịch mà không gọi là Cổ Yêu Diệp Mịch, Cổ Ma hay Cổ Thần. Bởi vì người này đích thực là cổ, không phải là thần, yêu hay ma.
- Còn nhớ năm đó ta tại vùng đất Yêu Linh khi Vấn Đỉnh, gặp thiên kiếp lần thứ hai Cổ Yêu Tháp Giả đã từng nói nghịch tu đời thứ nhất chiến thiên đạo mà chết, sau này mới nảy sinh ra các bộ tộc đời thứ hai tu luyện để chiến thiên đạo.
- Còn có lúc trước Uyển Nhi đột ngột mất thọ nguyên, sứ giả của thiên đạo đột nhiên xuất hiện rõ ràng là một Cổ Thần bị phong ấn. Còn có sứ giả thiên đạo ở Thiểm Lôi tộc, sau khi bị ta chặt một tay, nhưng hắn trước khi đi đã nhìn ra ta là Cổ Thần, liền nói rằng ta là bộ tộc diệt đạo.
Hô hấp của Vương Lâm hơi dồn dập lên. Hắn mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Thanh Lâm nói thiên đạo đã chết. Sứ giả thiên đạo nói ta là bộ tộc diệt đạo. Nhưng bộ tộc diệt đạo đời đầu tiên là ai? Chẳng lẽ là đạo nhân bảy màu, hoặc là viễn cổ tiên hoàng trong lời nói của Chu Tước đời đầu tiên.
Nếu như việc này đúng thì lại có rất nhiều chỗ không thông. Sứ giả thiên đạo vì sao lại là Cổ Thần? Nếu thiên đạo đã chết thì rốt cuộc thiên đạo là cái gì? Không phải nói nó không có hình thể, nó tồn tại cùng thiên địa sao? Chẳng lẽ tu sĩ tu đạo chính là thứ thiên đạo không biết là đã tử vong từ bao giờ này?
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ mê mang.
Đột nhiên mặt đất hiện ra những cái khe nứt li ti, ánh sáng màu tím tràn ngập từ trong khe chiếu ra, khuếch tán ra ngoài, từ xa nhìn lại dường như dưới mặt đất có dấu một mặt trời màu tím vậy.
Tiếng động ầm ầm vang lên. Đất đá vụn tung bay khắp mặt đất, lập tức bị huyết kiếm đánh cho nát bấy, hình thành một cái hố thật lớn. Cái hố kia không ngừng xâm nhập xuống nền đất, trong chớp mắt đã thấy ánh sáng màu tím bừng lên, dường như phá tan bề mặt đất, lộ ra vật bị chôn sâu dưới lòng đất.
Ánh sáng màu tím kia lóe lên, từ đằng xa nhìn lại như thể một con mãng xà thân thể dài chừng mấy trăm trượng đột nhiên từ sâu trong nền đất lao ra. Vật ấy không có đầu, ở chỗ đáng lý là cái đầu thì chỉ có một cái khe. Một luồng nước độc màu tím phun ra từ đó, cuốn thẳng tới huyết kiếm.
Ầm một tiếng, huyết kiếm xuyên thấu qua nước độc, trực tiếp đánh vào trong cái khe của con thú, xâm nhập vào trong thân thể mấy trăm trượng của nó, thế như chẻ tre trực tiếp xuyên qua. Tiếng gào thét thê lương vang vọng khắp mặt đất. Huyết kiếm lóe lên ầm vang không ngừng. Vương Lâm đứng giữa không trung, hai tay bắt quyết vung về phía trước. Một chưởng ấn khổng lồ ầm ầm hiện ra, lao thẳng xuống mặt đất.
Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt. Chưởng ấn nọ vừa mới xuất hiện đã lập tức hấp thụ nguyên lực vô tận, mang theo cuồng phong kinh thiên, gào thét ầm ầm đánh xuống mặt đất.
Mặt đất chấn động, vô số cây cỏ khô héo lập tức hóa thành mảnh vụn bị lực lượng trùng kích thổi về bốn phương tám hướng. Chưởng ấn nọ rơi xuống mặt đất tạo lên một tiếng vang lớn, hóa thành một lực phản chấn mênh mông điên cuồng truyền xuống nền đất.
- Còn không ra?
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Chưởng ấn hạ xuống, mặt đất chấn động và bắt đầu sụp đổ. Một mảnh đất đai trở thành tro bụi, bị thổi đi, tầng tầng tan rã, bất ngờ hình thành một cái khe thật lớn. Bên trong cái khe lộ ra một bộ phận của một cái đầu lâu màu trắng xám.
Đầu lâu này rất khổng lồ, hầu như chiếm toàn bộ nền đất dưới cánh rừng, giờ phút này lộ ra hốc mắt. Ở trong hốc mắt có bốn con mãng xà màu tím lần lượt chui ra, gầm thét dữ dội.
Vương Lâm đúng giữa không trung có thể thấy rõ ràng thân thể của bốn con mãng xà này, bên trong đầu lâu còn ẩn chứa một trái cầu thịt lớn. Bốn con mãng xà kia không ngờ chỉ là những xúc tu.
Đây là một con vật giống như Vọng Nguyệt nhưng không phải Vọng Nguyệt. Vương Lâm lúc này khi xem xét đám cây cối đã thấy được dưới phiến rừng rậm này có chôn một cái đầu lâu khổng lồ. Mà phiến rừng rậm này không ngờ lại hoàn toàn sinh trưởng trên cái đầu lâu này.
Ở bên trong đầu lâu, Vương Lâm cũng cảm nhận được một luồng sinh cơ bạo ngược. Thần thức hắn đảo qua khiến cho vật ấy công kích, cho nên không chút do dự bay lên không trung, xuất ra huyết kiếm ra tay trước.
Lấy tu vi Vương Lâm lúc này thì dù là Vọng Nguyệt ở La Thiên tinh vực năm đó hắn cũng có tư cách đánh một trận, huống chi con mãnh thú này tuy cùng loại với Vọng Nguyệt nhưng thực lực yếu hơn rất nhiều.
Ngay cả Linh Động tu vi đạt tới bước thứ ba cũng trở thành Cổ Nô Tử của hắn cũng chứng minh sự cường đại và trưởng thành của Vương Lâm.
Giờ phút này tâm thần Vương Lâm bình thản, thân thể lao xuống phía dưới như tia chớp, thoáng một cái đã tới gần bốn xúc tu kia. Trong nháy mắt khi bốn xúc tu này gào thét lao tới, mắt trái Vương Lâm liền có một ngọn lửa chín màu thiêu đốt, tay phải vung lên phía trước. Lập tức một cơn lốc lửa liền ầm ầm tràn ra, bao vây lấy bốn xúc tu.
Dưới tiếng xèo xèo, bốn cái xúc tu ầm ầm bốc cháy. Tiếng rên thảm thiết liên tục vang vọng đất trời. Ngọn lửa theo xúc tu chui vào hốc mắt của cái đầu lâu, thiêu đốt thẳng tới bản thể. Bên trong đó còn có huyết quang lóe lên. Huyết kiếm kia không ngừng xuyên thấu, tạo nên lực sát thương rất lớn.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Đột nhiên ánh sáng màu tím lóe lên. Thân thể như khối thịt ẩn trong hốc mắt càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng tím từ trong hốc mắt phải lao ra, bỏ chạy thẳng về phía chân trời.
Sau khi nó lao ra, thân thể hoàn toàn hiển lộ ra, là một khối cầu thịt thật lớn, bốn phía có xúc tu, tỏa ra mùi hôi thối tràn ngập. Vật này và Vọng Nguyệt thực sự giống nhau, nếu không phải là trong cơ thể nó không có chút khí tức của Cổ Thần nào thì rất có thể Vương Lâm đã cho rằng nó là Vọng Nguyệt biến dị.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, lôi đồ ở mắt phải lóe lên, ầm ầm lao ra. Bầu trời trên cánh rừng này đột nhiên chấn động, cả vùng trời hình thành một dòng xoáy lôi đình khổng lồ. Lôi đồ biến ảo ra, thay thế bầu trời, hướng về phía cầu thịt kia giáng xuống.
Vô số tia sét đánh thẳng lên quả cầu thịt.
Sau ba nhịp thở, lôi đồ hạ xuống toàn bộ, trực tiếp bao phủ quả cầu thịt này. Một tiếng ầm kinh thiên vang lên. Tiếng gào thảm thiết vọng khắp thiên địa. Quả cầu thịt kia ầm ầm tan nát, không để lại nửa điểm tro bụi.
Nhanh chóng giết quả cầu thịt này, ánh mắt Vương Lâm như điện, rơi lên cái đầu lâu trong cái khe trên mặt đất, thân thể dần dần hạ xuống, đạp lên trên đầu lâu, tay phải vung về phía trước. Bùn đất ầm ầm tiêu tán, trong nháy mắt cả cánh rừng rậm khổng lồ đã mất đi một nửa. Mặt đất bị cuốn tung lên, sau đó bị cuồng phong thổi bay, lộ ra ở rất sâu phía dưới một cái đầu lâu khổng lồ.
Cái đầu lâu này quá lớn, giờ phút này mới chỉ lộ ra một nửa mà thôi. Bên ngoài đầu lâu có chín tinh điểm nhưng chín tinh điểm hơi mơ hồ.
- Cổ Thần cửu tinh.
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, hít sâu một hơi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy đầu lâu của Cửu tinh Cổ Thần. Nhìn cái đầu lâu này, Vương Lâm trầm mặc. Hắn liếc mắt một cái là có thể thấy vị trí đặt bức tượng bảy màu kia chính là để áp chế cái đầu lâu này. Cũng có thể nói là pho tượng này tồn tại chính là để phong ấn cái đầu của Cổ Thần cửu tinh này. Trong mắt Vương Lâm tràn ngập vẻ bi ai. Từ khi hắn vào trong vùng đất cổ mộ này đã thấy rất nhiều đầu lâu của Cổ Thần, trong lòng cực kỳ phức tạp. Lúc này hắn nhìn thấy cái đầu lâu của Cổ Thần cửu tinh này thì sự phức tạp tích lũy trong lòng hắn như thủy triều tràn ra, khiến trong lòng hắn tràn ngập bi thương.
- Ngay cả Cô Thần cửu tinh cũng chết sao?
Vương Lâm chậm rãi đi tới ngồi xuống trên đầu lâu nọ, tay phải vuốt ve lên tinh điểm trên đầu lâu. Cái đầu lâu này không còn nhiều khí tức của Cổ Thần lắm, hầu như đã mất đi theo năm tháng. Vương Lâm vuốt ve tinh điểm trên đầu lâu, không khó đoán được cảnh tượng năm đó Cổ Thần thân thể khổng lồ này sau khi chiến đấu với tu sĩ bảy màu kia liền bị chém đầu, sau đó dùng pho tượng phong ấn nơi này. Năm tháng vô tận trôi đi, không biết vì nguyên nhân gì ở nơi này lại dần dần sinh ra cây cối, trở thành rừng rậm. Trầm mặc hồi lâu, ánh mắt Vương Lâm bỗng dưng sững lại, cẩn thận nhìn qua đầu lâu dưới chân, đôi mày nhíu lại.
Cổ Thần cửu tinh mạnh không thể tưởng tượng nổi, thân thể vô cùng khổng lồ, đầu lâu tuyệt đối không thể chỉ lớn có từng này, trù phi áp chế chân thân thu nhỏ lại, hoặc là… Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể nhún một cái, chui thẳng vào trong hốc mắt của đầu lâu. Nơi này rất lớn, sau khi thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên trong lập tức lao ra, trong tay hắn lúc này có một khúc xương lớn cỡ ba bàn tay.
- Hắn ở trong thời gian Cổ Thần thất tổn thất kiếp mới bị người ta giết chết.
Vương Lâm ngồi trên đầu lâu, nhìn vào khúc xương trong tay, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.
- Vùng đất cổ mộ này là địa phương do người nào tạo ra, rốt cục có mục đích gì?
Vương Lâm trong khi trầm mặc nhớ lại hết thảy mọi chuyện sau khi mình vào trong vùng đất cổ mộ thần bí cho tới nay. Vương Lâm nhớ kỹ lại từng chuyện, đột nhiên có một cảnh tượng khiến tâm thần hắn chấn động.
Lấy đan dược nuôi thiên đạo đúng là chuyến khiến người khác dễ liên tưởng tới chuyện có người muốn nghĩ biện pháp khiến thiên đạo nhanh chóng trưởng thành.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Những lời này hắn vẫn luôn suy nghĩ. Thiên đạo là vật mà đạo nhân bảy màu đoạt từ đâu tới, điểm này Vương Lâm không thể biết được. Hắn phân tích lời nói của đạo nhân bảy màu, thấy hắn nói là có ý nhắc tới một biện pháp khác.
- Biện pháp khác?
Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua đầu lâu dưới chân, trong lòng hiện ra một suy đoán cực kỳ lớn mật.
Giả thiết là đạo nhân bảy màu chính là viễn cổ tiên hoàng, năm đó trước khi la bàn Thiên Nghịch bị cướp đi đã có được thiên đạo. Bởi vì muốn nuôi thiên đạo mà hắn cảm thấy nuôi dưỡng đạo linh cực kỳ khó khăn, cho nên mới sắp đặt mọi chuyện.
Ánh mắt Vương Lâm càng thêm sáng ngời, tiếp tục phân tích. Hắn nhớ rõ ràng rằng Chu Tước đời đầu tiên đã từng nói thế giới của hắn có Cổ Thần tồn tại. Cổ Thần dù không phải là xếp trong tiên tôn của thế giới đó nhưng cũng có thể đối kháng họ. mà Chu Tước đời đầu tiên còn nhắc tới một người tên là Cổ Diệp Mịch.
Mà tại sao lại gọi là Cổ Diệp Mịch mà không gọi là Cổ Yêu Diệp Mịch, Cổ Ma hay Cổ Thần. Bởi vì người này đích thực là cổ, không phải là thần, yêu hay ma.
- Còn nhớ năm đó ta tại vùng đất Yêu Linh khi Vấn Đỉnh, gặp thiên kiếp lần thứ hai Cổ Yêu Tháp Giả đã từng nói nghịch tu đời thứ nhất chiến thiên đạo mà chết, sau này mới nảy sinh ra các bộ tộc đời thứ hai tu luyện để chiến thiên đạo.
- Còn có lúc trước Uyển Nhi đột ngột mất thọ nguyên, sứ giả của thiên đạo đột nhiên xuất hiện rõ ràng là một Cổ Thần bị phong ấn. Còn có sứ giả thiên đạo ở Thiểm Lôi tộc, sau khi bị ta chặt một tay, nhưng hắn trước khi đi đã nhìn ra ta là Cổ Thần, liền nói rằng ta là bộ tộc diệt đạo.
Hô hấp của Vương Lâm hơi dồn dập lên. Hắn mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Thanh Lâm nói thiên đạo đã chết. Sứ giả thiên đạo nói ta là bộ tộc diệt đạo. Nhưng bộ tộc diệt đạo đời đầu tiên là ai? Chẳng lẽ là đạo nhân bảy màu, hoặc là viễn cổ tiên hoàng trong lời nói của Chu Tước đời đầu tiên.
Nếu như việc này đúng thì lại có rất nhiều chỗ không thông. Sứ giả thiên đạo vì sao lại là Cổ Thần? Nếu thiên đạo đã chết thì rốt cuộc thiên đạo là cái gì? Không phải nói nó không có hình thể, nó tồn tại cùng thiên địa sao? Chẳng lẽ tu sĩ tu đạo chính là thứ thiên đạo không biết là đã tử vong từ bao giờ này?
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ mê mang.