Tiên Nghịch
Chương 1323: Vang dội Điên Lạc
Hư hỏa vô hình có thể thiêu đốt tất cả tâm tình, hóa thành hỏa diễm nhưng lại chỉ có thể đả thương tu sĩ ngoại tộc, đối với bản thân tu sĩ Chu Tước tộc thì lại không có tác dụng đề cao tu vi bản thân.
Hư hỏa chính là ngọn lửa diệt thế của Chu Tước tộc. Nó cũng có thể sát nhân nhưng lại không thể tinh luyện ra từ trong cơ thể tu sĩ. Số lượng của nó cố định, vì thế vĩnh hằng bất diệt.
Thực hỏa chuyển hóa thành bao nhiêu thì cho tới khi tu sĩ tử vong cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nhưng lúc này trong nháy mắt khi hư hỏa của Vương Lâm sinh ra lại bị mây mù từ lực quét ngang, bên trong lại xảy ra một loại biến hóa quỷ dị mà ngay cả lão tổ đời thứ nhất cũng không thể lý giải. Hư hỏa trong nháy mắt khi sinh ra lại hấp thu một tia từ lực. Nếu như vậy thôi thì cũng không đáng nói, một tia từ lực ngưng tụ từ bên ngoài thì lúc nào lực hút cũng có thể tiêu tan.
Nhưng trong hư hỏa của Vương Lâm lại chính là từ lực do thiên đạo tạo ra, lực hút vĩnh hằng. Do vậy hư hỏa dù uy lực không có biến hóa nhưng sự tồn tại của nó lại có thể khiến cho Vương Lâm là người thứ nhất từ cổ chí kim có thể hấp thu thêm hư hỏa. Lúc hư hỏa sinh ra cũng không nhiều như nếu như không ngừng hấp thu thêm hư hỏa. Lúc hư hỏa sinh ra cũng không nhiều như nếu như không ngừng hấp thu thì sự cường đại của hư hỏa của hắn có thể khiến cho ai cũng phải kinh sợ. sương mù chứa từ lực ở bên trong thân thể Vương Lâm điên cuồng khuếch tán ra, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ Địa phương giới, một lát sau đã phá vỡ giới này, từ nơi này cuồn cuộn lan ra Đại đế tinh.
Vô tận sương mù từ lực lao ra, tràn ngập khắp bầu trời Đại đế tinh, trong lúc khuếch tán lại trở lên bên ngoài Đại đế tinh, trở thành sương mù vờn quanh Đại đế tinh.
Nhìn qua thì tựa hồ làn sương mù này cũng chẳng có gì biến hóa. Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì vẫn có thể phát hiện có những chỗ bất đồng.
Trước khi tiến vào THiên Nghịch thì sương mù từ lực này dường như là vật chết, tràn đầy bạo ngược. Nhưng lúc này phảng phất nó đã hóa thành một chỉnh thể, dường như tràn ngập sinh cơ.
Mấy vạn tu sĩ trên Đại đế tinh ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Trong ánh mắt họ, sau khi tất cả sương mù từ lực từ trong cây hương kia tràn ra, cây hương đã bị đốt một nửa giờ phút này phát ra tiếng răng rắc.
Tiếng động này rất chói tai, rõ ràng truyền vào tai của những tu sĩ xung quanh. Trên cây hương xuất hiện những khe nứt mịn màng. Những khe nứt này càng lúc càng nhiều, chỉ trong chốc lát đã tràn ngập toàn bộ cây hương.
Ầm một tiếng, cây hương này đột nhiên bị gãy nghiêng rồi đổ xuống, rầm một cái xuyên thấu qua cự quy, rơi xuống dưới đấu trường phía dưới.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Trên lưng cự quy, Nhân phương hương tắt, Địa phương hương gãy. chỉ còn cây hương cuối cùng, cao vút - Thiên phương hương. Sắc mặt Vân Lạc đại ti càng tái nhợt hơn. Trong nháy mắt khi Địa phương hương bị gãy, dường như tinh thần của nàng cũng bị chặt đứt. Vẻ sợ hãi trong mắt nàng càng đậm hơn.
- Không phải là hắn, không phải. Tuyệt đối không phải là hắn!
Tư Mặc Tử miệng khô lưỡi đắng, những cảnh tượng xuất hiện khi Vương Lâm thí luyện đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Cho đến bây giờ hắn vẫn còn hoảng hốt, tâm thần đối với hồn phách của Vương Lâm đã sinh ra một sự kiêng kỵ vô cùng.
Tình huống một tu sĩ bước thứ ba sợ hãi một tu sĩ bước thứ hai, nảy sinh sự kiêng kỵ vốn không thể xảy ra thì lúc này lại xuất hiện ở Tư Mặc Tử.
Diệu âm đ*o tôn nhìn chằm chằm vào Địa phương hương bị gãy đôi, nheo mắt, tay phải phất một cái, lấy ra một quả đào, hung hăng cắn một cái, vẻ tham lam trong mắt chợt lóe lên.
- THiên Nghịch. Thiên Nghịch. Diệu âm đ*o tôn ta nhất định lấy!
Ánh mắt Lam Mộng đạo tôn đầy phức tạp, thu hồi ánh mắt, trầm mặc không nói. Lý THiến Mai bên cạnh hắn, cúi đầu không biết có biểu hiện gì.
Tay phải lão Chu Tước vỗ lên đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
- Tên nhóc này rốt cục là đã phạm vào thứ gì. Biến cố vừa rồi trên Đại đế tinh rõ ràng là có liên quan với hắn. trên người tiểu tử này rốt cục còn ẩn dấu bao nhiêu bí mật. lúc này thì hay rồi. Cây hương đầu tiên thì tắt, cây thứ hai thì gãy. thế này thì còn thí luyện gì nữa đây.
Mấy vạn tu sĩ bốn phía sau khi im lặng thì lúc này liền ồ lên.
- Cây hương thứ hai không ngờ lại bị đánh gãy! Thế. thế này thì thiếu đế thứ ba rốt cục là có tu vi gì, làm sao có thể làm ra chuyện này? Cây hương đầu tiên tắt đã khiến người ta khiếp sợ, nhưng so với đánh gãy hương thì chẳng đánh gì.
- Việc này sợ là cũng không mấy liên quan tới thiếu đế thứ ba. Cây hương bị gãy chỉ sợ là do sương mù từ lực vừa nãy dồn vào! Chẳng qua không hiểu tại sao sương mù này đột nhiên lại bị cuốn vào bên trong hương.
Tâm tư mỗi người đều khác nhau nhưng ánh mắt đều chằm chằm nhìn vào Vương Lâm vẫn luôn nhắm mắt đứng bên cây hương thứ nhất, đợi hắn thức tỉnh:
- Người này có thức tỉnh không, hay là lại đốt tiếp cây hương tiếp theo.
Ở bên trong Địa phương giới, sau khi sương mù từ trong cơ thể Vương Lâm tràn ra hết thì hạt châu Thiên Nghịch cũng dần dần ẩn đi, biến mất hoàn toàn.
Toàn bộ Địa phương giới yên tĩnh hoàn toàn. Chỉ còn ngọn lửa hư huyễn của Chu Tước ở trước người Vương Lâm vẫn đang yên lặng thiêu đốt.
Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhìn về phía Chu Tước, há mồm hút một cái. Lập tức Chu Tước kêu lên một tiếng, lao về phía Vương Lâm, dung nhập vào trong mắt phải của hắn. Cũng trong nháy mắt này, cơ thể Vương Lâm ầm ầm tràn ngập hư hỏa. Hư hỏa này vô hình vô sắc, tràn ngập bốn phía Vương Lâm, tản mát ra một luồng lực lượng diệt thế.
Thở dài ra một hơi trọc khí, Vương Lâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xăm. Trầm ngâm một lát, hắn vẫn chưa rời khỏi giới này mà bước về phía trước một bước, thân ảnh như thoi đưa, trực tiếp vượt qua ngàn vạn trượng, khi xuất hiện đã ở cuối cùng của giới này, ở trong hỏa hải lúc trước, ngọn núi trọc thủy chung không bị đốt hết.
Trên ngọn núi trọc, Chu Tước đời thứ tư yên lặng ngồi ở đó. Hắn ngồi ở chỗ này, cảm thụ đối với cảnh tượng vừa rồi của Vương Lâm cực kỳ rõ ràng, tâm thần chấn động.
Nhưng dù sao cũng không phải là người thường, rất nhanh đè nén chấn động xuống, trầm mặc nhìn về phía xa.
Ở phía trước hắn, thiên địa vặn vẹo, Vương Lâm đi ra, đi tới cách Chu Tước đời thứ tư mấy trượng, đứng ở đó, cũng trầm mặc.
- Chu tước sau khi thức tỉnh lần thứ tư, hư hỏa còn cần phải săn sóc cẩn thận một thời gian. Ngươi phải nhớ cho kỹ.
Chu Tước đời thứ tư quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ phức tạp, ôm quyền nói với nam tử trung niên này:
- Tiền bối có phải là Chu Tước đời thứ tư không?
- Đúng vậy.
Nam tử trung niên gật đầu.
Vương Lâm không nói gì, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
- CHu tước đời thứ năm có đại ân đối với vãn bối. Người trước khi chết vẫn không quên tiền bối, không quên thời kỳ làm dược đồng bên cạnh Chu Tước đời thứ tư người.
Ánh mắt nam tử trung niên lộ vẻ bi thương, yên lặng gật đầu, tiếng nói mang theo phiền muộn, nhẹ giọng nói:
- Lão thánh hoàng. Đệ tử từ Chu Tước tông mang người về, hôm nay đưa người tới bên cạnh Chu Tước đời thứ tư, đưa người về nhà. Ân huệ năm đó không sao báo đáp nổi. Lời hứa của ta nhất định sẽ giữ.
Sau khi đứng dậy, Vương Lâm phức tạp nhìn Chu Tước Thánh Hoàng đời thứ tư, ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối vừa rồi giúp đỡ. Vãn bối xin cáo từ.
Vương Lâm thầm than, xoay người bay về phía bầu trời.
Hắn có thể chấp nhận Chu Tước đời thứ hai nhưng lại không thể chấp nhận Chu Tước đời thứ tư. nếu không có việc Chu Tước đời thứ tư rời đi thì trong lần thức tỉnh thứ tư, chắc chắn lão thành hoàng cũng không sao. Nếu không có việc Chu Tước đời thứ tư rời đi thì lão Thánh Hoàng tuyệt đối sẽ không chết.
Chu Tước đời thứ tư nhìn thi hài của đệ tử mình, thân thể run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh thi hài, tay phải giơ lên vuốt lên mặt đệ tử mình.
- Lỗ Vân. vi sư. xin lỗi ngươi.
Chu Tước đời thứ tư ngân ngấn nước mắt.
- Tất cả mọi chuyện của Tứ Thánh Tông vi sư đều biết. chỉ là ta không thể quay về. năm đó ta sau khi đi tới Thái Cổ Tinh Thần liền xuất hiện biến cố, bị một người thần bí hạ phong ấn.
Chu Tước đời thứ tư thì thào, vẻ ngoài dường như trở nên già nua hơn, nhìn về phía thi hài của đê tử mình lộ vẻ bi ai nhớ lại.
- Những năm gần đây ta từng mấy lần muốn phá vỡ phong ấn của bản thân nhưng mãi vẫn không thành công. cho dù là lão tổ đời thứ nhất cũng không thể phá bỏ phong ấn này. ta chỉ có thể lưu lại ở trong giới này, không thể đi ra ngoài nửa bước. một ngày đi ra ngoài thì phong ấn liền bạo phát, khiến ta đánh mất tâm thần, trở nên điên cuồng. Lỗ Vân, không phải là vi sư không về. là không thể quay về.
Nước mắt của Chu Tước đời thứ tư, rơi vào thi thể của đệ tử, mang theo bi thương vô tận, còn mang theo hồi ức thống khổ, lại có cả một loại hổ thẹn.
- Phong ấn này không chỉ có trên người ta mà cả trên người Chu Tước đời thứ hai cũng có. Hắn áp chế được nên không phải vào giới này, nhưng lại không thể đi ra khỏi vùng đất Điên Lạc. Vùng đất Điên Lạc này. nếu sụp đổ, Chu Tước tộc ta sẽ phát điên mà chết ở đây!
Chu Tước đời thứ tư khổ sở thì thào, dường như một giải thích với đệ tử.
Thân ảnh Vương Lâm hướng về phía bầu trời mà đi, càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
Trong nháy mắt khi thân thể hắn biến mất, trên Đại đế tinh, ở dưới cây Nhân phương hương, thân thể hắn vẫn nhắm hai mắt lúc này bỗng nhiên mở ra.
Hư hỏa chính là ngọn lửa diệt thế của Chu Tước tộc. Nó cũng có thể sát nhân nhưng lại không thể tinh luyện ra từ trong cơ thể tu sĩ. Số lượng của nó cố định, vì thế vĩnh hằng bất diệt.
Thực hỏa chuyển hóa thành bao nhiêu thì cho tới khi tu sĩ tử vong cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nhưng lúc này trong nháy mắt khi hư hỏa của Vương Lâm sinh ra lại bị mây mù từ lực quét ngang, bên trong lại xảy ra một loại biến hóa quỷ dị mà ngay cả lão tổ đời thứ nhất cũng không thể lý giải. Hư hỏa trong nháy mắt khi sinh ra lại hấp thu một tia từ lực. Nếu như vậy thôi thì cũng không đáng nói, một tia từ lực ngưng tụ từ bên ngoài thì lúc nào lực hút cũng có thể tiêu tan.
Nhưng trong hư hỏa của Vương Lâm lại chính là từ lực do thiên đạo tạo ra, lực hút vĩnh hằng. Do vậy hư hỏa dù uy lực không có biến hóa nhưng sự tồn tại của nó lại có thể khiến cho Vương Lâm là người thứ nhất từ cổ chí kim có thể hấp thu thêm hư hỏa. Lúc hư hỏa sinh ra cũng không nhiều như nếu như không ngừng hấp thu thêm hư hỏa. Lúc hư hỏa sinh ra cũng không nhiều như nếu như không ngừng hấp thu thì sự cường đại của hư hỏa của hắn có thể khiến cho ai cũng phải kinh sợ. sương mù chứa từ lực ở bên trong thân thể Vương Lâm điên cuồng khuếch tán ra, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ Địa phương giới, một lát sau đã phá vỡ giới này, từ nơi này cuồn cuộn lan ra Đại đế tinh.
Vô tận sương mù từ lực lao ra, tràn ngập khắp bầu trời Đại đế tinh, trong lúc khuếch tán lại trở lên bên ngoài Đại đế tinh, trở thành sương mù vờn quanh Đại đế tinh.
Nhìn qua thì tựa hồ làn sương mù này cũng chẳng có gì biến hóa. Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì vẫn có thể phát hiện có những chỗ bất đồng.
Trước khi tiến vào THiên Nghịch thì sương mù từ lực này dường như là vật chết, tràn đầy bạo ngược. Nhưng lúc này phảng phất nó đã hóa thành một chỉnh thể, dường như tràn ngập sinh cơ.
Mấy vạn tu sĩ trên Đại đế tinh ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Trong ánh mắt họ, sau khi tất cả sương mù từ lực từ trong cây hương kia tràn ra, cây hương đã bị đốt một nửa giờ phút này phát ra tiếng răng rắc.
Tiếng động này rất chói tai, rõ ràng truyền vào tai của những tu sĩ xung quanh. Trên cây hương xuất hiện những khe nứt mịn màng. Những khe nứt này càng lúc càng nhiều, chỉ trong chốc lát đã tràn ngập toàn bộ cây hương.
Ầm một tiếng, cây hương này đột nhiên bị gãy nghiêng rồi đổ xuống, rầm một cái xuyên thấu qua cự quy, rơi xuống dưới đấu trường phía dưới.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Trên lưng cự quy, Nhân phương hương tắt, Địa phương hương gãy. chỉ còn cây hương cuối cùng, cao vút - Thiên phương hương. Sắc mặt Vân Lạc đại ti càng tái nhợt hơn. Trong nháy mắt khi Địa phương hương bị gãy, dường như tinh thần của nàng cũng bị chặt đứt. Vẻ sợ hãi trong mắt nàng càng đậm hơn.
- Không phải là hắn, không phải. Tuyệt đối không phải là hắn!
Tư Mặc Tử miệng khô lưỡi đắng, những cảnh tượng xuất hiện khi Vương Lâm thí luyện đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Cho đến bây giờ hắn vẫn còn hoảng hốt, tâm thần đối với hồn phách của Vương Lâm đã sinh ra một sự kiêng kỵ vô cùng.
Tình huống một tu sĩ bước thứ ba sợ hãi một tu sĩ bước thứ hai, nảy sinh sự kiêng kỵ vốn không thể xảy ra thì lúc này lại xuất hiện ở Tư Mặc Tử.
Diệu âm đ*o tôn nhìn chằm chằm vào Địa phương hương bị gãy đôi, nheo mắt, tay phải phất một cái, lấy ra một quả đào, hung hăng cắn một cái, vẻ tham lam trong mắt chợt lóe lên.
- THiên Nghịch. Thiên Nghịch. Diệu âm đ*o tôn ta nhất định lấy!
Ánh mắt Lam Mộng đạo tôn đầy phức tạp, thu hồi ánh mắt, trầm mặc không nói. Lý THiến Mai bên cạnh hắn, cúi đầu không biết có biểu hiện gì.
Tay phải lão Chu Tước vỗ lên đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
- Tên nhóc này rốt cục là đã phạm vào thứ gì. Biến cố vừa rồi trên Đại đế tinh rõ ràng là có liên quan với hắn. trên người tiểu tử này rốt cục còn ẩn dấu bao nhiêu bí mật. lúc này thì hay rồi. Cây hương đầu tiên thì tắt, cây thứ hai thì gãy. thế này thì còn thí luyện gì nữa đây.
Mấy vạn tu sĩ bốn phía sau khi im lặng thì lúc này liền ồ lên.
- Cây hương thứ hai không ngờ lại bị đánh gãy! Thế. thế này thì thiếu đế thứ ba rốt cục là có tu vi gì, làm sao có thể làm ra chuyện này? Cây hương đầu tiên tắt đã khiến người ta khiếp sợ, nhưng so với đánh gãy hương thì chẳng đánh gì.
- Việc này sợ là cũng không mấy liên quan tới thiếu đế thứ ba. Cây hương bị gãy chỉ sợ là do sương mù từ lực vừa nãy dồn vào! Chẳng qua không hiểu tại sao sương mù này đột nhiên lại bị cuốn vào bên trong hương.
Tâm tư mỗi người đều khác nhau nhưng ánh mắt đều chằm chằm nhìn vào Vương Lâm vẫn luôn nhắm mắt đứng bên cây hương thứ nhất, đợi hắn thức tỉnh:
- Người này có thức tỉnh không, hay là lại đốt tiếp cây hương tiếp theo.
Ở bên trong Địa phương giới, sau khi sương mù từ trong cơ thể Vương Lâm tràn ra hết thì hạt châu Thiên Nghịch cũng dần dần ẩn đi, biến mất hoàn toàn.
Toàn bộ Địa phương giới yên tĩnh hoàn toàn. Chỉ còn ngọn lửa hư huyễn của Chu Tước ở trước người Vương Lâm vẫn đang yên lặng thiêu đốt.
Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhìn về phía Chu Tước, há mồm hút một cái. Lập tức Chu Tước kêu lên một tiếng, lao về phía Vương Lâm, dung nhập vào trong mắt phải của hắn. Cũng trong nháy mắt này, cơ thể Vương Lâm ầm ầm tràn ngập hư hỏa. Hư hỏa này vô hình vô sắc, tràn ngập bốn phía Vương Lâm, tản mát ra một luồng lực lượng diệt thế.
Thở dài ra một hơi trọc khí, Vương Lâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xăm. Trầm ngâm một lát, hắn vẫn chưa rời khỏi giới này mà bước về phía trước một bước, thân ảnh như thoi đưa, trực tiếp vượt qua ngàn vạn trượng, khi xuất hiện đã ở cuối cùng của giới này, ở trong hỏa hải lúc trước, ngọn núi trọc thủy chung không bị đốt hết.
Trên ngọn núi trọc, Chu Tước đời thứ tư yên lặng ngồi ở đó. Hắn ngồi ở chỗ này, cảm thụ đối với cảnh tượng vừa rồi của Vương Lâm cực kỳ rõ ràng, tâm thần chấn động.
Nhưng dù sao cũng không phải là người thường, rất nhanh đè nén chấn động xuống, trầm mặc nhìn về phía xa.
Ở phía trước hắn, thiên địa vặn vẹo, Vương Lâm đi ra, đi tới cách Chu Tước đời thứ tư mấy trượng, đứng ở đó, cũng trầm mặc.
- Chu tước sau khi thức tỉnh lần thứ tư, hư hỏa còn cần phải săn sóc cẩn thận một thời gian. Ngươi phải nhớ cho kỹ.
Chu Tước đời thứ tư quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ phức tạp, ôm quyền nói với nam tử trung niên này:
- Tiền bối có phải là Chu Tước đời thứ tư không?
- Đúng vậy.
Nam tử trung niên gật đầu.
Vương Lâm không nói gì, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
- CHu tước đời thứ năm có đại ân đối với vãn bối. Người trước khi chết vẫn không quên tiền bối, không quên thời kỳ làm dược đồng bên cạnh Chu Tước đời thứ tư người.
Ánh mắt nam tử trung niên lộ vẻ bi thương, yên lặng gật đầu, tiếng nói mang theo phiền muộn, nhẹ giọng nói:
- Lão thánh hoàng. Đệ tử từ Chu Tước tông mang người về, hôm nay đưa người tới bên cạnh Chu Tước đời thứ tư, đưa người về nhà. Ân huệ năm đó không sao báo đáp nổi. Lời hứa của ta nhất định sẽ giữ.
Sau khi đứng dậy, Vương Lâm phức tạp nhìn Chu Tước Thánh Hoàng đời thứ tư, ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối vừa rồi giúp đỡ. Vãn bối xin cáo từ.
Vương Lâm thầm than, xoay người bay về phía bầu trời.
Hắn có thể chấp nhận Chu Tước đời thứ hai nhưng lại không thể chấp nhận Chu Tước đời thứ tư. nếu không có việc Chu Tước đời thứ tư rời đi thì trong lần thức tỉnh thứ tư, chắc chắn lão thành hoàng cũng không sao. Nếu không có việc Chu Tước đời thứ tư rời đi thì lão Thánh Hoàng tuyệt đối sẽ không chết.
Chu Tước đời thứ tư nhìn thi hài của đệ tử mình, thân thể run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh thi hài, tay phải giơ lên vuốt lên mặt đệ tử mình.
- Lỗ Vân. vi sư. xin lỗi ngươi.
Chu Tước đời thứ tư ngân ngấn nước mắt.
- Tất cả mọi chuyện của Tứ Thánh Tông vi sư đều biết. chỉ là ta không thể quay về. năm đó ta sau khi đi tới Thái Cổ Tinh Thần liền xuất hiện biến cố, bị một người thần bí hạ phong ấn.
Chu Tước đời thứ tư thì thào, vẻ ngoài dường như trở nên già nua hơn, nhìn về phía thi hài của đê tử mình lộ vẻ bi ai nhớ lại.
- Những năm gần đây ta từng mấy lần muốn phá vỡ phong ấn của bản thân nhưng mãi vẫn không thành công. cho dù là lão tổ đời thứ nhất cũng không thể phá bỏ phong ấn này. ta chỉ có thể lưu lại ở trong giới này, không thể đi ra ngoài nửa bước. một ngày đi ra ngoài thì phong ấn liền bạo phát, khiến ta đánh mất tâm thần, trở nên điên cuồng. Lỗ Vân, không phải là vi sư không về. là không thể quay về.
Nước mắt của Chu Tước đời thứ tư, rơi vào thi thể của đệ tử, mang theo bi thương vô tận, còn mang theo hồi ức thống khổ, lại có cả một loại hổ thẹn.
- Phong ấn này không chỉ có trên người ta mà cả trên người Chu Tước đời thứ hai cũng có. Hắn áp chế được nên không phải vào giới này, nhưng lại không thể đi ra khỏi vùng đất Điên Lạc. Vùng đất Điên Lạc này. nếu sụp đổ, Chu Tước tộc ta sẽ phát điên mà chết ở đây!
Chu Tước đời thứ tư khổ sở thì thào, dường như một giải thích với đệ tử.
Thân ảnh Vương Lâm hướng về phía bầu trời mà đi, càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
Trong nháy mắt khi thân thể hắn biến mất, trên Đại đế tinh, ở dưới cây Nhân phương hương, thân thể hắn vẫn nhắm hai mắt lúc này bỗng nhiên mở ra.