Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Nghịch

Chương 1161: Con rết lửa



Giờ phút này Dịch Linh Ấn đã trở nên to lớn khủng khiếp, sau khi hấp thu rất nhiều sức mạnh thiên địa, uy lực ẩn chứa bên trong đủ để khiến cho tất cả Toái Niết tu sĩ phải run rẩy, sợ sệt.
 
Từ ba ngày trước, sau khi sự khống chế của Vương Lâm đối với Dịch Linh Ấn này đã đạt tới cực hạn, hắn liền chặt đứt sự hấp thu của ấn này đối với sức mạnh thiên địa, ầm ầm một mạch trong khi tinh vụ đang quay cuồng lùi lại, dần dần khoảng cách tới bát giai tinh vực đã ở xa xa trong tầm mắt.
 
Hành trình hai mươi ngày liên tục, khiến cho Vương Lâm rất là mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sáng ngời một cách dị thường. Trên đường hắn đi như tên bắn, nhưng cũng theo sự vận chuyển của tâm thần, không ngừng nuốt đan dược, nên thương thế cũng dần dần khôi phục.
 
Bát giai tinh vực so với tầng thứ bảy không hề có tuyến phong tỏa, nhưng lại có một tầng sương mù dày đặc. Tầng sương mù này cực kỳ mênh mông, vờn quanh cả Vân Hải, mãnh thú ở bên trong phần lớn là từ cấp mười trở lên, còn có mãnh thú cấp mười hai ẩn nấp ở sâu bên trong. Nơi này có rất nhiều mãnh thú, là nơi hung hiểm bậc nhất trong Vân Hải tinh vực.
 
Nơi này được gọi là Loạn Thú giới!
 
Sở dĩ dùng một chữ giới này để miêu tả, đủ để nói rõ nơi đây to lớn như thế nào. Với tu sĩ tầm thường, nếu một người một mình đi vào bên trong, thông thường là chết mất xác, chỉ có những lão quái đại thần thông chân chính mới có thể đi lại bên trong nhưng cũng phải hết sức cẩn thận.
 
Nhưng cũng không biết Thần Tông sử dụng phương pháp gì mà lại khiến cho những mãnh thú ở bên trong đám sương này không thể tùy tiện ra ngoài, thủy chung chỉ hành động ở bên trong. Dường như ở bên ngoài đám sương mù nồng đậm này có tồn tại một ranh giới.
 
Ở bên trong Loạn Thú Vụ giới này, có bốn con đường được mở ra, chỉ có bốn con đường này mới tương đối an toàn. Đệ tử của những tông phái ở tầng thứ tám nếu không sử dụng truyền tống trận, muốn rời khỏi rồi bát giai tinh vực cần phải đi những con đường này.
 
Trong truyền thuyết, bốn con đường này là do Thần Tông mở ra từ vô số năm trước, dùng phương pháp đặc biệt bảo đảm sự an toàn trên bốn con đường này, khi đi trên đường sẽ không gặp phải mãnh thú tấn công.
 
Nhưng bốn con đường này, ngoài đệ tử của những tông phái ở bát giai tinh vực hoặc những người có ngọc giản chỉ đường, nếu không những người khác không biết, muốn tiến vào bát giai tinh vực cũng chỉ có thể đi vào trong Loạn Thú Vụ giới. Nếu không chết, có lẽ sẽ có cơ hội lao ra, tiến vào bát giai tinh vực.
 
Ngay lúc này, trên con đường thứ ba trong Loạn Thú Vụ Giới, có bốn tu sĩ hóa thành những đạo cầu vồng đi qua. Trong bốn tu sĩ này, người đi đầu là một lão giả, toàn thân mặc đạo bào màu trắng đen, tóc hoa râm, tuy trông già nua nhưng hai mắt như ẩn chứa điện quang, thi thoảng chỉ cần đảo mắt một cái, sương mù phía trước sẽ đồng loạt lui ra mấy trượng.
 
Toàn thân lão giả phát tán khí tức Toái Niết, hiển nhiên đã đạt tới Toái Niết đại viên mãn, trong lúc tiến về phía trước thiên địa quy tắc tự động nén lại, ẩn chứa bên trong thân ảnh.
 
Ở phía sau hắn, có ba người đi theo. Ba người này gồm hai nam và một nữ, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, tu vi chỉ là Tịnh Niết. Về phần nàng kia, toàn thân cũng mặc đạo bào, nhưng cũng không che giấu đi chút nào những đường cong nổi bật trên thân thể. Nhưng tướng mạo của nữ tử này cũng cực kỳ thanh khiết, cả người tản mát ra một phong thái mê người khiến cho người ta phải động tâm, thi thoảng lại liếc mắt qua, hai nam tử ở bên cạnh nàng trong mắt lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
 
- Sư tôn, ngài rốt cuộc muốn dẫn bọn đệ tử đi đâu vậy.
 
Trong lúc phi hành, thanh âm nhu mì của nữ tử kia từ từ truyền ra.
 
Lão già phía trước không nói lời nào, mà nhanh chóng bay đi. Sau khi theo con đường đi vào sâu bên trong Loạn Thú Vụ Giới, mới ngừng lại quay đầu nhìn về phía ba người.
 
- Các ngươi là những đệ tử chủ chốt của Vô Cực Tông ta, nhưng lại dựa vào đan dược mà đề cao tu vi, đối với thiên đạo cảm ngộ không sâu, càng không nói đến quy tắc của thiên địa, mà phương pháp hiểu được thiên đạo tốt nhất chính là trong nguy cơ sinh tử. Vì thế hôm nay sư tôn đưa ba người các ngươi tới đây, nơi này có rất nhiều mãnh thú, ba người các ngươi hãy tản ra, trong cuộc chiến với mãnh thú mà từ từ cảm ngộ đi!
 
Lão già nói xong, vung tay áo lên, cũng không nghe ba người kia trả lời, liền có cuồng phong gào thét, cuốn ba người chìm vào trong đám sương mù xung quanh.
 
Lão già trầm ngâm trong chốc lát, khoanh chân ngồi xuống, thần thức tản ra, cẩn thận theo dõi ba đệ tử, nếu không gặp nguy cơ sinh tử thực sự, hắn sẽ không ra tay cứu giúp.
 
Bên ngoài Loạn Thú Vụ Giới, trong tầng thứ bảy của tinh vực, Dịch Linh Ấn gào thét, Vương Lâm ở phía sau Dịch Linh Ấn đi như tên bắn. Năm đó hắn ở Bồng Lai, đối với hết thảy chuyện này cũng biết được một chút, từ những dấu vết mơ hồ cũng đã phát hiện ra một con đường, chỉ là hắn cũng chưa chắc chắn, mà một khi chưa biết được đầy đủ, thì rất có khả năng sẽ bị lạc bên trong sương mù, không xác định được phương hướng.
 
Quan trọng hơn là con đường mà hắn biết được kia cách vị trí hiện giờ của hắn một vòng rất xa, vì thế sẽ phải tốn thêm rất nhiều thời gian, hơn nữa lại không hề chắc chắn. Cho nên sau khi Vương Lâm suy tính, liền bỏ qua phương án này, mà quyết định đi theo đường thẳng, kiên quyết xông vào trong Loạn Thú Vụ Giới, như vậy có thể trong thời gian ngắn nhất tiến vào bát giai tinh vực.
 
Quyết định xong, Vương Lâm không thể dừng lại, dùng Dịch Linh Ấn mở đường, mang theo tiếng động ầm ầm, dần dần tới gần Loạn Thú Vụ Giới bên ngoài bát giai tinh vực.
 
Hắn như lưu tinhm trong tiếng gào thét ầm ầm tiến vào bên trong Loạn Thú Vụ Giới. Dịch Linh Ấn trong lúc ầm ầm tiến về phía trước, ngay khi tiến tới gần đám sương mù dày đặc này, lập tức đám sương mù phía trước liền nhất tề lui ra phía sau, dường như không dám tiếp cận, để mặc cho chưởng ấn kia dung nhập. Nhưng đám sương mù này cũng cực kỳ quỷ dị, mặc dù lùi lại nhưng không phải là nhường đường như dọc đường Vương Lâm nhìn thấy, mà giờ phút này chưởng ấn như bị đám sương mù vô tận này bao phủ nuốt lấy.
 
Thanh âm ầm ầm khi chưởng ấn tiến về phía trước lập tức làm cho Loạn Thú Vụ Giới yên tĩnh này đột nhiên thủy triều vỗ vào tảng đá truyền ra những tiếng mãnh thú rít gào mãnh liệt.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, không hề dừng lại chút nào, ở phía sau chưởng ấn lao đi như tên bắn. Thần thức của hắn lại tản ra, vờn quanh bốn phía, trong lúc quét ngang rõ ràng nhận thấy được ở bên trong đám sương mù nồng đậm kia có rất nhiều mãnh thú tồn tại.
 
Đúng lúc này, đột nhiên từ phía trước truyền đến một thanh âm khiến cho đám sương mù rít gào cuộn lên. Chỉ thấy một con rết màu đỏ cực kỳ dữ tợn, ước chừng trăm trượng, toàn thân đầy lông, bỗng nhiên xuất hiện bên trong đám sương mù phía trước, lao thẳng đến Vương Lâm.
 
Con rết này có chút xấu xí, nhất là khóe miệng thò ra hai cái răng nanh rất lớn, lộ ra hàn quang âm trầm, thân mình lắc lư chưa tới gần đã có tinh quang tỏa ra.
 
Ngay khi con rết này xuất hiện, mãnh thú ở bốn phía bị Vương Lâm phát hiện ra lập tức ngừng rít gào, đều tản ra, dường như ở bên trong đám sương mù nhỏ này, con rết này chính là vua, sự xuất hiện của nó có thể khiến cho những mãnh thú khác né tránh.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Với tu vi của hắn, liếc mắt một cái có thể nhìn ra con rết kia đã đạt tới cấp mười một, tương đương với một tu sĩ Toái Niết trung kỳ. Loại mãnh thú có trình độ này, sau khi phát hiện ra Dịch Linh Ấn mà vẫn có can đảm xuất hiện, cũng làm cho Vương Lâm rất là kinh ngạc.
 
Trong chốc lát, con rết đỏ dài trăm trượng kia từ trong đám sương mù rống giận lao ra. Ngay khi nó xuất hiện, nó liền ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Một tiếng thét kinh thiên động địa này giống như là tiếng sấm ầm ầm vang vọng làm cho sương mù bốn phía không ngừng chấn động mà cuộn lên.
 
Con rết này nhìn chằm chằm vào Dịch Linh Ấn, lộ ra vẻ thù hận, trong tiếng rít gào ngày càng to thân thể khổng lồ nhoáng lên một cái, lập tức liền có một đám hồng quang lớn từ trong thân thể tràn ra, đột nhiên hóa thành một biển lửa ngợp trời. Thân mình nó ở bên trong biển lửa lao thẳng tới Vương Lâm ở phía sau Dịch Linh Ấn.
 
Vương Lâm không có thời gian để ý tới con rết này, Dịch Linh Ấn trong tiếng ầm ầm hướng về phía trước gào thét. Nhưng ngay khi đến gần con rết kia, biển lửa khắp toàn thân con mãnh thú này lập tức hóa thành một cơn lốc lửa, trong tiếng nổ ầm ầm chỉ thấy ngọn lửa này đồng loạt bao phủ Dịch Linh Ấn, muốn ngăn cản Dịch Linh Ấn tiến về phía trước.
 
Nhưng Dịch Linh Ấn này đã hấp thu rất nhiều sương mù của thiên địa, ẩn chứa sự hùng mạnh không thể tưởng tượng được. Khi ngọn lửa này tới vừa gần, liền lập tức ầm một tiếng cuộn lên, đã có một phần thậm chí ngay khi Dịch Linh Ấn gào thét đi qua, liền lập tức bị dập tắt.
 
Vương Lâm ở phía sau chưởng ấn, ung dung tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh, không hề dừng lại tràn ra ngọn lửa, ánh mắt thù hận gắt gao nhìn chằm chằm Vương Lâm, dường như nếu không nuốt được Vương Lâm, nhất quyết sẽ không bỏ qua.
 
Nhưng ngay lúc này, ở trong đám sương mù đằng xa lập tức có một vài tiếng rít gào truyền lại. Chỉ thấy có sáu con rết cũng màu đỏ, dài trăm trượng từ các hướng lao đến nơi này.
 
Ở phía xa hơn, truyền lại một tiếng gầm rú kinh thiên động địa. Tiếng gầm này hoàn toàn át đi toàn bộ những tiếng rít gào, hiện ra một con mãnh thú cấp mười hai cực kỳ uy nghiêm.
 
Một con rết màu lam dài gần ngàn trượng vô cũng dữ tợn từ sâu trong đám sương mù với một tốc độ cực nhanh, điên cuồng hướng về Vương Lâm vọt tới. Dọc đường đi đám sương mù cuộn lên kịch liệt, lại càng tăng thêm sự dữ tợn của nó.
 
Ngay khi con rết màu lam dài này ở đằng xa gào thét lên, trên con đường thứ ba cách nơi đây không xa, lão già mặc đạo bào đang khoanh chân ngồi lập tức mãnh mẽ mở hai mắt, quắc mắt nhìn chằm chằm về phía xa, lộ ra vẻ kinh ngạc.
 
- Có rết lửa cấp mười hai! Con thú này vẫn còn sống bên trong thế giới sương mù này, nhưng rất ít khi xuất hiện, hôm nay rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà khiến nó gào thét lên một cách phẫn nộ như vậy. Không ổn, những đệ tử của ta còn ở bên trong đám sương mù, nếu gặp con rết lửa này, chắc chắn sẽ khó thoát cái chết!
 
Ánh mắt lão già lóe lên, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp tiến vào bên trong đám sương mù.
 
Vương Lâm sau khi nghe thất tiếng rít gào của con mãnh thú cấp mười hai, chỉ khẽ cau mày. Hắn hiển nhiên đã nhìn ra con rết này dường như đối với Dịch Linh Ấn này cực kỳ căm hận, cho nên khiến cho chính mình cũng bị liên quan.
 
- Con thú này ở gần ta nhất bết kể sống chết lao tới để kiềm chế hành động của ta, ở phía sau lại có vài con thú tới trợ chiến, trì hoãn tốc độ của ta, khiến cho mãnh thú cấp mười hai kia có đủ thời gian để chạy tới.rất thú vị!
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang.
 
Hắn mặc kệ những con rết này có thâm thù đại hận gì với Thần Tông, nhưng đã trêu chọc hắn, thì chỉ có chết! Trong mắt Vương Lâm lóe lên sát khí, Vương Lâm hiểu nếu không giết con rết ở phía sau, nếu nơi này không ngừng rít gào, chắc chắn sẽ làm bại lộ vị trí của mình. Hơn nữa tiếng rít gào này hắn nghe cực kỳ chói tai.
 
- Tự ngươi muốn chết, đừng trách ta!
 
Vương Lâm trong lúc tiến lên xoay mạnh người, tay phải giơ lên cách không điểm về hướng con mãnh thú đang đuổi theo phía sau!
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...