Tiên Nghịch
Chương 1041: Tác Sâm
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng rơi trên mặt đất xua tan đi đêm tối. Sáng sớm khiến Lưu Vân thành dần dần trở nên huyên náo. Các cửa hàng lần lượt mở hàng, nhất là khu phố ăn uống ở phía thành tây, tiếng rao vang lên bốn phía.
Những chảo dầu sôi sùng sục, các loại thức ăn được xào nấu trong nồi. Còn đủ loại quà bánh ăn vặt khiến cho ngã tư đường này mỗi lúc sáng sớm lại vô cùng náo nhiệt.
Quán của Tằng Thủy Sơn bán chính là rượu. Đừng thấy bây giờ mới là sáng sớm nhưng rượu nhà bọn họ rõ ràng là lãnh đạm ngon miệng, sáng sớm uống chẳng những không say người mà ngược lại còn khiến thần thanh khí sảng, rất được người ta hoan nghênh.
Thủy Sơn năm nay đã năm mươi tuổi, cầm cái tẩu ngồn một bên nhìn mấy tiểu nhị không ngừng bận rộn, khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn lộ ra nụ cười.
Một vị trung niên vừa mới uống xong một bầu rượu, quơ quơ bầu rượu trong tay, uống một hớp lớn, hướng về phía lão cười nói:
- Tằng thúc, rượu nhà thúc dạo này mùi vị không tốt như trước, có phải là dạo này bớt nguyên liệu không?
Lão Tằng trừng mắt, phun một ngụm khói, hừ một tiếng nói:
- Bậy bạ, nhà ta.
Không đợi lão Tằng nói xong, người trung niên kia liền cười nói:
- Rượu nhà lão là truyền lại đời đời đã ngàn năm qua. nghe nói lúc đầu đã có một vị tiên nhân từng uống qua và khen ngợi. Tằng thúc à, những lời này thúc hầu như ngày nào cũng nói một lần. Được, cháu phải đi làm việc đây, không nghe thúc nói nữa đâu.
Hán tử trung niên kia cầm bầu rượu, cười hì hì rời đi.
- Đồ trẻ ranh không hiểu chuyện. Rượu nhà ta đích xác là hơn một ngàn năm trước đã được một vị tiên nhân uống hơn sáu mươi năm đó!
Lão Tằng hung hăng rít một hơi thuốc, lẩm bẩm.
Trong nhà hắn cho tới nay vẫn thờ phụng mấy cái tượng khắc gỗ. những cái tượng này đã có hơn một ngàn năm, chính là do vị tiên nhân ở bên cạnh nhà của tổ tiên hắn lưu lại cho! Thứ này đã được dòng họ nhà hắn truyền xuống bao đời nay. Theo truyền thuyết, dòng họ nhà hắn vốn cũng không phải ở Lưu Vân thành này mà trong một trận tuyết tai mới di chuyển tới đây.
Trong truyền thuyết còn nói, tổ tiên nhà bọn họ đã từng ở với vị tiên nhân kia tới hơn sáu mươi năm, cũng là đại ân nhân của Tằng gia.
- Tổ tiên Tằng Đại Ngưu, sống tới một trăm ba mươi bảy tuổi, trước khi rời khỏi thế giới này còn mãi nhớ mong vị tiên nhân. Việc này đời đời truyền lại, còn có thể là giả sao!
Tằng lão hán nheo nheo tròng mắt, gõ gõ đầu tẩu xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần sắc hơi tự hào.
Nhưng rất nhanh, lão lại vuốt vuốt hai tròng mắt, cẩn thận nhìn bầu trời, dần dần há to miệng.
Trên bầu trời, vốn dĩ bốn ngàn dặm là khoảng không, ánh mặt trời chiếu khắp nơi. Nhưng trong thời gian ngắn, dùng bằng mắt thường cũng có thể thấy bầu trời như bị cuộn sóng, quét về bốn phía.
Những tiếng ầm ầm như tiếng sấm rít gào quanh quẩn không ngừng. Trong nháy mắt ngã tư đường đang tràn ngập huyên náo lập tức an tĩnh lại. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Ngay sau đó, khi sóng gợn đánh sâu về bốn phía đã trôi qua, những đạo cầu vồng đột nhiên từ trên không trung xuất hiện, giống như là những đạo lưu tinh nhanh chóng rơi xuống. Những đạo trường hồng này dễ dàng phá rách bầu khí quyển, hóa thành một đám tu sĩ.
- Tiên. tiên nhân!
Đám phàm nhân trên mặt đất lập tức kinh hô. Cả đám người trở nên run rẩy, càng vội vàng chui vào trốn trong phòng ốc không dám ra.
- Không nên kinh nhiễu đám phàm nhân này. Nhanh đi tới Tu Ma hải tụ họp.
Một tiếng nói uy nghiêm như tiếng sấm quanh quẩn. Cùng lúc đó đám tu sĩ vừa bay tới không dừng lại mà phóng về phía xa xa.
Đồng thời trong lúc này, trên bầu trời cả Chu Tước tinh, cơ hồ ở vị trí nào cũng có một cảnh tượng tương tự xuất hiện. Kinh biến trên bầu trời lập tức khiến đế quốc ở phàm trần kinh hoảng, đều ngơ ngác nhìn bầu trời, thân thể không biết phải làm thế nào cho phải.
May mắn là những tiên nhân từ trên trời giáng xuống vẫn chưa có bất cứ thương tổn gì mấy phàm nhân mà chỉ vừa xuất hiện liền lập tức đi xa.
Tu sĩ bản thổ của Chu Tước tinh hiển nhiên cũng phát hiện ra cảnh tượng này nhưng không có ai có dũng khí bay lên chất vấn một câu. Mặc dù là những người có tu vi Hóa Thần hay Anh biến thì cũng không dám. Đám người trên bầu trời này tùy tiện lôi ra một người tu vi cũng đều cao thâm đến mức khiến tâm thần mọi người run rẩy, càng không phải nói trong đó có những người cơ hồ chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến người ta sụp đổ.
Dù ở Chu Tước tinh không có nhiều tu sĩ Vấn Đỉnh lắm nhưng họ cũng đang kinh ngạc nhìn lên bầu trời, tâm thần rung động! Thần sắc Chu Vũ Thái âm trầm. Những đạo cầu vồng trên bầu trời rất ít những người có khí tức mà hắn có thể đối phó. Còn lại rất nhiều người mà khí tức khiến hắn phải hít sâu một hơi.
Những tu sĩ này gồm nhiều thế lực nhưng không có ai chú ý tới tu sĩ bản thổ của Chu Tước tinh mà lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng tới Tu Ma hải.
Cả bầu trời dường như bị những đạo cầu vồng dày đặc che phủ. Một lát sau một cái bóng lớn lại chậm rãi xuất hiện trên bầu trời. Mặt trời ở phía xa xa nơi chân trời bị một bóng đen khổng lồ che phủ. Dần dần mặt đất bị bao phủ một nửa trong bóng tối.
Bóng đen này chính là tòa đại điện của Lôi Tiên điện. Bọn họ không hạ xuống Chu Tước tinh mà vờn quanh tinh không của Chu Tước tinh. Dù sao thì Chu Tước tinh này cũng chỉ là một viên phế tinh, không thể thừa nhận dao động trong thiên địa khi Lôi Tiên điện phủ xuống.
Sau khi bóng đen này xuất hiện không lâu, lại có một cái quan tài bằng gỗ lớn từ trên trời giáng xuống. Bên cạnh cái quan tài này lại có rất nhiều quan tài nhỏ, bốn phía dày đặc tu sĩ.
Trên đường đi tới Tu Ma hải, hiển nhiên có tu sĩ liếc mắt một cái liền thấy trên mặt đất có một pho tượng khổng lồ như thế này. Nhìn kỹ thì lại thấy người được khắc tượng có hơi quen quen, nhất thời hắn không suy tư nhiều lắm, hừ lạnh một tiếng, khi đi ngang qua liền giơ tay một cái về phía pho tượng này.
Nhưng ngay khi tay phải hắn sắp hạ xuống thì một tiếng nói của nữ tử từ phía sau lưng hắn truyền tới.
- Dừng tay.
Tu sĩ này sửng sốt, quay đầu nhìn lại trầm giọng nói:
- Tây Tử Phượng, ngươi có ý gì đây.
Nữ tử vừa nói đúng là Tây Tử Phượng. Nàng lạnh lùng nhìn tu sĩ kiệt ngạo kia, bình tĩnh nói:
- Ngươi nhìn kỹ xem người mà pho tượng này khắc là ai?
Nói xong liền không thèm để ý tới người này nữa mà phức tạp nhìn thoáng qua pho tượng này, trong lòng ai oán, sau đó rời đi.
Tu sĩ kiệt ngạo kia nhíu mày, ngưng thần nhìn lại phía pho tượng, càng nhìn càng thấy quen. Một lát sau hắn như thấy sét đánh ngang mày, hít sâu một hơi cất giọng thất thanh:
- Đây. đây là nhất, nhất, nhất chánh phẩm lôi tiên Hứa Mộc.
Dù là La Thiên đã hủy đi tư cách chánh phẩm lôi tiên của Vương Lâm nhưng năm đó trận đánh của Vương Lâm tranh đoạt lôi tiên khiến uy danh hiển hách cũng không thể ngắn ngủi vài năm là có thể quên được.
Tu sĩ này cảm thấy da đầu tê dại. Hắn biết Hứa Mộc là được gọi là Ma đạo tử, giết chóc ngập trời, còn lâu mới là đối tượng hắn có thể trêu chọc. huống hồ đây cũng chỉ là một pho tượng, nghĩ lại cũng không tránh khỏi có gây tổn âm đức. Hắn liền không nói một lời, vội vã chuyển thân bay đi.
Nhận ra pho tượng này còn có đám người Viêm Lôi Tử, đám người của Thi Âm Tông. Một tiếng hiệu lệnh truyền ra, lập tức không có bất cứ kẻ nào có ý nghĩ phá hoại pho tượng này nữa.
Thi ÂM Tông, La Thiên, Liên MInh Tinh Vực, đủ loại thế lực tề tụ của Chu Tước tinh đều biết tin tức, đi thẳng tới Tu ma hải. Chu Tước tinh vốn không lớn, tu sĩ bay nhanh và thuấn di rất nhanh đã tới Tu Ma hải.
Trên thực tế tu sĩ của các thế lực tiến vào Chu tước cũng không nhiều, tới nơi này chỉ khoảng bảy ngàn người. Bọn họ chỉ là nhóm đầu tiên vào điều tra. Dù sao ngọc giản Vương Lâm cấp cho dù là độ tin cậy có lớn nhưng vẫn còn phải kiểm chứng lại.
Lại càng có nhiều tu sĩ đứng tràn ngập ngoài tinh không của Chu Tước tinh, cách biệt với nhau, lẳng lặng đợi nhóm đầu tiên tiến vào mang tin tức trở về.
Cấm chế ở ngoài vùng đất Cổ Thần dưới con mắt của nhóm tu sĩ dò xét không hề có tác dụng gì, thế như chẻ tre trực tiếp tiến tới. Nhưng ngay lúc những tu sĩ đó đi qua Toái Tinh Hoàn tới nơi cửa vào vùng đất của Cổ thần thì trong nháy mắt khi tiến vào vùng sáng kia, lập tức có một tiếng rít gào truyền ra.
Nơi này vốn có những tảng đá lớn trôi nổi lơ lửng, nhưng đột nhiên những tảng đá dưới chân đám tu sĩ ầm ầm sụp đổ. Trong vùng đen tối phía dưới chân, một đôi mắt hung ác lóe sáng lên.
Nơi này chính là nơi năm đó Vương Lâm suýt chết, cũng là nơi sớm nhất Lôi Oa hiện thân. Giờ phút này mãnh thú tụ tập ở đây không rõ số lượng. Chúng đang lẳng lặng chờ đợi.
Nơi cửa vào chỗ của Cổ Thần trong Tu Ma hải truyền ra một tiếng gào vang vọng, làm cho tu sĩ bốn phía sững lại một chút nhưng cũng không khiến bọn họ dừng lại. Lập tức đám người này lao tới, trực tiếp bước vào trong quần sáng.
Từ trong vùng đen tối vô tận bên dưới, trong nháy mắt khi thân ảnh tu sĩ thứ nhất xuất hiện, một luồng sáng màu đỏ vọt tới. Ngay khi tu sĩ này muốn hành động thì đột nhiên có một dòng điện mang màu đỏ từ phía dưới lóe lên, trong thời gian ngắn đã đánh lên người tu sĩ này.
Thân thể người này run lên, nhất thời tê rần trong chốc lát. Nhưng chỉ trong chốc lát này thôi thì luồng sáng đỏ đã tới gần, hiện ra là một con mãng xà màu đỏ dài cả vạn trượng, dớp một cái liền nuốt luôn tu sĩ này.
Một hành động này dường như là tín hiệu bắt đầu chém giết vậy. Những tiếng rít gào bắt đầu nổi lên, các loại mãnh thú từ dưới vực sâu điên cuồng lao ra, triển khai chiến đấu sinh tử với đám tu sĩ đang lục tục tiến vào. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi như mưa, lại càng khơi dậy bản tính hung hãn tự nhiên của đám mãnh thú. Cùng với càng nhiều tu sĩ nhảy vào, trận chém giết khiến cho thiên địa nguyên lực nơi này dao động thật lớn, dần dần kinh động tới chỗ sâu nhất dưới kia. Nơi đó dù là Vương Lâm năm ấy cũng chưa từng dò xét tới, là chỗ của một thứ đã ngủ say. Một đôi mắt đỏ rực dường như có thể xuyên thấu không gian, từ phía xa nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ.
Đồng thời vào lúc này, bên trong huyết hải ở vùng đất của Cổ Thần, trên một cột đá thật lớn, Thác Sâm với mái tóc đỏ rực, ngón tay nhẹ nhàng cử động trên mặt đất, phát ra những tiếng động chói tai. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, bộ mặt dữ tợn lộ ra một tia cười tàn nhẫn, chậm rãi giơ tay phải lên, hướng về bên cạnh hung hăng chộp một cái.
Những chảo dầu sôi sùng sục, các loại thức ăn được xào nấu trong nồi. Còn đủ loại quà bánh ăn vặt khiến cho ngã tư đường này mỗi lúc sáng sớm lại vô cùng náo nhiệt.
Quán của Tằng Thủy Sơn bán chính là rượu. Đừng thấy bây giờ mới là sáng sớm nhưng rượu nhà bọn họ rõ ràng là lãnh đạm ngon miệng, sáng sớm uống chẳng những không say người mà ngược lại còn khiến thần thanh khí sảng, rất được người ta hoan nghênh.
Thủy Sơn năm nay đã năm mươi tuổi, cầm cái tẩu ngồn một bên nhìn mấy tiểu nhị không ngừng bận rộn, khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn lộ ra nụ cười.
Một vị trung niên vừa mới uống xong một bầu rượu, quơ quơ bầu rượu trong tay, uống một hớp lớn, hướng về phía lão cười nói:
- Tằng thúc, rượu nhà thúc dạo này mùi vị không tốt như trước, có phải là dạo này bớt nguyên liệu không?
Lão Tằng trừng mắt, phun một ngụm khói, hừ một tiếng nói:
- Bậy bạ, nhà ta.
Không đợi lão Tằng nói xong, người trung niên kia liền cười nói:
- Rượu nhà lão là truyền lại đời đời đã ngàn năm qua. nghe nói lúc đầu đã có một vị tiên nhân từng uống qua và khen ngợi. Tằng thúc à, những lời này thúc hầu như ngày nào cũng nói một lần. Được, cháu phải đi làm việc đây, không nghe thúc nói nữa đâu.
Hán tử trung niên kia cầm bầu rượu, cười hì hì rời đi.
- Đồ trẻ ranh không hiểu chuyện. Rượu nhà ta đích xác là hơn một ngàn năm trước đã được một vị tiên nhân uống hơn sáu mươi năm đó!
Lão Tằng hung hăng rít một hơi thuốc, lẩm bẩm.
Trong nhà hắn cho tới nay vẫn thờ phụng mấy cái tượng khắc gỗ. những cái tượng này đã có hơn một ngàn năm, chính là do vị tiên nhân ở bên cạnh nhà của tổ tiên hắn lưu lại cho! Thứ này đã được dòng họ nhà hắn truyền xuống bao đời nay. Theo truyền thuyết, dòng họ nhà hắn vốn cũng không phải ở Lưu Vân thành này mà trong một trận tuyết tai mới di chuyển tới đây.
Trong truyền thuyết còn nói, tổ tiên nhà bọn họ đã từng ở với vị tiên nhân kia tới hơn sáu mươi năm, cũng là đại ân nhân của Tằng gia.
- Tổ tiên Tằng Đại Ngưu, sống tới một trăm ba mươi bảy tuổi, trước khi rời khỏi thế giới này còn mãi nhớ mong vị tiên nhân. Việc này đời đời truyền lại, còn có thể là giả sao!
Tằng lão hán nheo nheo tròng mắt, gõ gõ đầu tẩu xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần sắc hơi tự hào.
Nhưng rất nhanh, lão lại vuốt vuốt hai tròng mắt, cẩn thận nhìn bầu trời, dần dần há to miệng.
Trên bầu trời, vốn dĩ bốn ngàn dặm là khoảng không, ánh mặt trời chiếu khắp nơi. Nhưng trong thời gian ngắn, dùng bằng mắt thường cũng có thể thấy bầu trời như bị cuộn sóng, quét về bốn phía.
Những tiếng ầm ầm như tiếng sấm rít gào quanh quẩn không ngừng. Trong nháy mắt ngã tư đường đang tràn ngập huyên náo lập tức an tĩnh lại. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Ngay sau đó, khi sóng gợn đánh sâu về bốn phía đã trôi qua, những đạo cầu vồng đột nhiên từ trên không trung xuất hiện, giống như là những đạo lưu tinh nhanh chóng rơi xuống. Những đạo trường hồng này dễ dàng phá rách bầu khí quyển, hóa thành một đám tu sĩ.
- Tiên. tiên nhân!
Đám phàm nhân trên mặt đất lập tức kinh hô. Cả đám người trở nên run rẩy, càng vội vàng chui vào trốn trong phòng ốc không dám ra.
- Không nên kinh nhiễu đám phàm nhân này. Nhanh đi tới Tu Ma hải tụ họp.
Một tiếng nói uy nghiêm như tiếng sấm quanh quẩn. Cùng lúc đó đám tu sĩ vừa bay tới không dừng lại mà phóng về phía xa xa.
Đồng thời trong lúc này, trên bầu trời cả Chu Tước tinh, cơ hồ ở vị trí nào cũng có một cảnh tượng tương tự xuất hiện. Kinh biến trên bầu trời lập tức khiến đế quốc ở phàm trần kinh hoảng, đều ngơ ngác nhìn bầu trời, thân thể không biết phải làm thế nào cho phải.
May mắn là những tiên nhân từ trên trời giáng xuống vẫn chưa có bất cứ thương tổn gì mấy phàm nhân mà chỉ vừa xuất hiện liền lập tức đi xa.
Tu sĩ bản thổ của Chu Tước tinh hiển nhiên cũng phát hiện ra cảnh tượng này nhưng không có ai có dũng khí bay lên chất vấn một câu. Mặc dù là những người có tu vi Hóa Thần hay Anh biến thì cũng không dám. Đám người trên bầu trời này tùy tiện lôi ra một người tu vi cũng đều cao thâm đến mức khiến tâm thần mọi người run rẩy, càng không phải nói trong đó có những người cơ hồ chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến người ta sụp đổ.
Dù ở Chu Tước tinh không có nhiều tu sĩ Vấn Đỉnh lắm nhưng họ cũng đang kinh ngạc nhìn lên bầu trời, tâm thần rung động! Thần sắc Chu Vũ Thái âm trầm. Những đạo cầu vồng trên bầu trời rất ít những người có khí tức mà hắn có thể đối phó. Còn lại rất nhiều người mà khí tức khiến hắn phải hít sâu một hơi.
Những tu sĩ này gồm nhiều thế lực nhưng không có ai chú ý tới tu sĩ bản thổ của Chu Tước tinh mà lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng tới Tu Ma hải.
Cả bầu trời dường như bị những đạo cầu vồng dày đặc che phủ. Một lát sau một cái bóng lớn lại chậm rãi xuất hiện trên bầu trời. Mặt trời ở phía xa xa nơi chân trời bị một bóng đen khổng lồ che phủ. Dần dần mặt đất bị bao phủ một nửa trong bóng tối.
Bóng đen này chính là tòa đại điện của Lôi Tiên điện. Bọn họ không hạ xuống Chu Tước tinh mà vờn quanh tinh không của Chu Tước tinh. Dù sao thì Chu Tước tinh này cũng chỉ là một viên phế tinh, không thể thừa nhận dao động trong thiên địa khi Lôi Tiên điện phủ xuống.
Sau khi bóng đen này xuất hiện không lâu, lại có một cái quan tài bằng gỗ lớn từ trên trời giáng xuống. Bên cạnh cái quan tài này lại có rất nhiều quan tài nhỏ, bốn phía dày đặc tu sĩ.
Trên đường đi tới Tu Ma hải, hiển nhiên có tu sĩ liếc mắt một cái liền thấy trên mặt đất có một pho tượng khổng lồ như thế này. Nhìn kỹ thì lại thấy người được khắc tượng có hơi quen quen, nhất thời hắn không suy tư nhiều lắm, hừ lạnh một tiếng, khi đi ngang qua liền giơ tay một cái về phía pho tượng này.
Nhưng ngay khi tay phải hắn sắp hạ xuống thì một tiếng nói của nữ tử từ phía sau lưng hắn truyền tới.
- Dừng tay.
Tu sĩ này sửng sốt, quay đầu nhìn lại trầm giọng nói:
- Tây Tử Phượng, ngươi có ý gì đây.
Nữ tử vừa nói đúng là Tây Tử Phượng. Nàng lạnh lùng nhìn tu sĩ kiệt ngạo kia, bình tĩnh nói:
- Ngươi nhìn kỹ xem người mà pho tượng này khắc là ai?
Nói xong liền không thèm để ý tới người này nữa mà phức tạp nhìn thoáng qua pho tượng này, trong lòng ai oán, sau đó rời đi.
Tu sĩ kiệt ngạo kia nhíu mày, ngưng thần nhìn lại phía pho tượng, càng nhìn càng thấy quen. Một lát sau hắn như thấy sét đánh ngang mày, hít sâu một hơi cất giọng thất thanh:
- Đây. đây là nhất, nhất, nhất chánh phẩm lôi tiên Hứa Mộc.
Dù là La Thiên đã hủy đi tư cách chánh phẩm lôi tiên của Vương Lâm nhưng năm đó trận đánh của Vương Lâm tranh đoạt lôi tiên khiến uy danh hiển hách cũng không thể ngắn ngủi vài năm là có thể quên được.
Tu sĩ này cảm thấy da đầu tê dại. Hắn biết Hứa Mộc là được gọi là Ma đạo tử, giết chóc ngập trời, còn lâu mới là đối tượng hắn có thể trêu chọc. huống hồ đây cũng chỉ là một pho tượng, nghĩ lại cũng không tránh khỏi có gây tổn âm đức. Hắn liền không nói một lời, vội vã chuyển thân bay đi.
Nhận ra pho tượng này còn có đám người Viêm Lôi Tử, đám người của Thi Âm Tông. Một tiếng hiệu lệnh truyền ra, lập tức không có bất cứ kẻ nào có ý nghĩ phá hoại pho tượng này nữa.
Thi ÂM Tông, La Thiên, Liên MInh Tinh Vực, đủ loại thế lực tề tụ của Chu Tước tinh đều biết tin tức, đi thẳng tới Tu ma hải. Chu Tước tinh vốn không lớn, tu sĩ bay nhanh và thuấn di rất nhanh đã tới Tu Ma hải.
Trên thực tế tu sĩ của các thế lực tiến vào Chu tước cũng không nhiều, tới nơi này chỉ khoảng bảy ngàn người. Bọn họ chỉ là nhóm đầu tiên vào điều tra. Dù sao ngọc giản Vương Lâm cấp cho dù là độ tin cậy có lớn nhưng vẫn còn phải kiểm chứng lại.
Lại càng có nhiều tu sĩ đứng tràn ngập ngoài tinh không của Chu Tước tinh, cách biệt với nhau, lẳng lặng đợi nhóm đầu tiên tiến vào mang tin tức trở về.
Cấm chế ở ngoài vùng đất Cổ Thần dưới con mắt của nhóm tu sĩ dò xét không hề có tác dụng gì, thế như chẻ tre trực tiếp tiến tới. Nhưng ngay lúc những tu sĩ đó đi qua Toái Tinh Hoàn tới nơi cửa vào vùng đất của Cổ thần thì trong nháy mắt khi tiến vào vùng sáng kia, lập tức có một tiếng rít gào truyền ra.
Nơi này vốn có những tảng đá lớn trôi nổi lơ lửng, nhưng đột nhiên những tảng đá dưới chân đám tu sĩ ầm ầm sụp đổ. Trong vùng đen tối phía dưới chân, một đôi mắt hung ác lóe sáng lên.
Nơi này chính là nơi năm đó Vương Lâm suýt chết, cũng là nơi sớm nhất Lôi Oa hiện thân. Giờ phút này mãnh thú tụ tập ở đây không rõ số lượng. Chúng đang lẳng lặng chờ đợi.
Nơi cửa vào chỗ của Cổ Thần trong Tu Ma hải truyền ra một tiếng gào vang vọng, làm cho tu sĩ bốn phía sững lại một chút nhưng cũng không khiến bọn họ dừng lại. Lập tức đám người này lao tới, trực tiếp bước vào trong quần sáng.
Từ trong vùng đen tối vô tận bên dưới, trong nháy mắt khi thân ảnh tu sĩ thứ nhất xuất hiện, một luồng sáng màu đỏ vọt tới. Ngay khi tu sĩ này muốn hành động thì đột nhiên có một dòng điện mang màu đỏ từ phía dưới lóe lên, trong thời gian ngắn đã đánh lên người tu sĩ này.
Thân thể người này run lên, nhất thời tê rần trong chốc lát. Nhưng chỉ trong chốc lát này thôi thì luồng sáng đỏ đã tới gần, hiện ra là một con mãng xà màu đỏ dài cả vạn trượng, dớp một cái liền nuốt luôn tu sĩ này.
Một hành động này dường như là tín hiệu bắt đầu chém giết vậy. Những tiếng rít gào bắt đầu nổi lên, các loại mãnh thú từ dưới vực sâu điên cuồng lao ra, triển khai chiến đấu sinh tử với đám tu sĩ đang lục tục tiến vào. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi như mưa, lại càng khơi dậy bản tính hung hãn tự nhiên của đám mãnh thú. Cùng với càng nhiều tu sĩ nhảy vào, trận chém giết khiến cho thiên địa nguyên lực nơi này dao động thật lớn, dần dần kinh động tới chỗ sâu nhất dưới kia. Nơi đó dù là Vương Lâm năm ấy cũng chưa từng dò xét tới, là chỗ của một thứ đã ngủ say. Một đôi mắt đỏ rực dường như có thể xuyên thấu không gian, từ phía xa nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ.
Đồng thời vào lúc này, bên trong huyết hải ở vùng đất của Cổ Thần, trên một cột đá thật lớn, Thác Sâm với mái tóc đỏ rực, ngón tay nhẹ nhàng cử động trên mặt đất, phát ra những tiếng động chói tai. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, bộ mặt dữ tợn lộ ra một tia cười tàn nhẫn, chậm rãi giơ tay phải lên, hướng về bên cạnh hung hăng chộp một cái.