Tiên Nghịch
Chương 1038: Khí tức của viễn cổ tiên vực
Từ xa nhìn lại, dường như Vương Lâm đang bị màn sương máu kia thôn phệ. Cả tinh không trở nên yên tĩnh. Văn Thú ở phía xa mang theo đồng tộc lo lắng bay tới, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về phí kiếp vân nhưng cũng không dám tới gần.Uy lực thiên kiếp nó khó có thể thừa nhận nổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay lúc Văn Thú lo lắng định phóng vào kiếp vân thì một tiếng gầm từ trong kiếp truyền ra.
Trong đám mây mù màu đỏ quay cuồng, lôi quang ầm ầm lóe lên, còn có biển lửa bùng lên thiêu đốt. Một thân ảnh màu đỏ thẫm từ trong đám sương mù lao ra, đó chính là Vương Lâm!
Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc lại lộ ra vẻ dữ tợn và mệt mỏi, khi hắn lao ra khỏi đám sương máu, liền phóng thẳng tới kiếp vân, trong nháy mắt đã vượt qua ngàn trượng, trực tiếp xông vào kiếp vân bên trong!
Ngay lúc tiến vào kiếp vân, Vương Lâm lập tức cảm nhận được lực lượng thiên địa mênh mông cuồn cuộn tràn tới. Hai tay hắn đảy mạnh về phía trước, lôi hỏa lần lượt thay đổi, lập tức sinh ra một luồng lực lượng hủy diệt kinh thiên động địa.
Một tiếng ầm ầm vang vọng, trong lúc lôi hỏa không ngừng va chạm, kiếp vân lập tức nhanh chóng co rút lại, bên trong đó vang lên những tiếng chấn động không ngừng.
Bên trong kiếp vân, lôi quang chói lọi, lửa cháy hừng hực, tạo thành một lực lượng công kích quét ngang, dần dần, kiếp vân điên cuồng co rút lại, bên trong tiếng gầm thét lại càng vang vọng khắp thiên địa.
Chỉ trong nháy mắt, trong tiếng ầm ầm, kiếp vân không ngờ liền sụp đổ, giống như bị một bàn tay xé nát. Thân thể Vương Lâm trong kiếp vân bên rõ ràng cảm nhận được lực xé rách này, thân thể hắn tựa như cũng bị xé ra, hắn đang muốn lui lại phía sau, nhưng lập tức hai mắt sững lại.
Ở trong kiếp vân, bốn phía là một đám mây mù, nhưng Vương Lâm lại nhìn thấy xa xa phía trước trong mây mù thậm có một cái khe! Sương mù nồng đậm từ trong cái khe không ngừng phun ra, dường như cái khe này chính là nguồn gốc của thiên kiếp.
Hơi do dự một chút, Vương Lâm nhìn chằm chằm cái khe, thân thể thoáng một cái bay thẳng tới phía trước, chớp mắt đã đến bên ngoài cái khe đó. Kỳ dị chính là thân thể hắn ở chỗ này lại không hề cảm nhận một chút lực giằng xé nào. Hiện tượng quỷ dị này khiến cho Vương Lâm đề phòng hơn.
Cắn răng lại, thần thức Vương Lâm tách ra một tia, trực tiếp chui vào trong cái khe đó, ngay khi thần thức tiến vào cái khe này, thân thể Vương Lâm lập tức run rẩy kịch liệt.
Thần thức Vương Lâm mới vừa tiến vào trong cái khe, lập tức thấy một mảnh thiên địa khác! Nơi này trời xanh, biển xanh, tiên khí tràn ngập, mặt đất rộng rãi, nhìn không thấy cuối, nhưng Vương Lâm lập tức nhìn thấy trên mặt đất có một bức tượng đá rất lớn.
Bức tượng đá này bất ngời chính là một Cổ Thần!
Mi tâm của Cổ Thần này có tám tinh điểm, có hai tinh điểm đã bị phong ấn. Hắn đứng ở đó không hề nhúc nhích, phảng phất như là vật đã chết.
Nhưng Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được, từ trên thân thể Cổ Thần truyền ra sinh cơ mênh mông vô tận.
Nếu chỉ có như thế cũng thôi, không đủ để cho Vương Lâm khiếp sợ, nhưng hắn còn nhìn thấy không phải chỉ là một Cổ Thần, mà cả vùng đất lạo có không dưới mười tượng đá Cổ Thần, còn có cả trăm Cổ Yêu, Cổ Ma tượng đá ở đó!
Trên đỉnh đầu của một tượng đá Cổ Ma có một thanh niên mặc đạo bào đang khoanh chân ngồi. Thanh niên này đang cầm một cái gương trong tay, không ngừng bấm tay tính toán.
Động khẩu Thiên Kếp, theo lời Mã sư bá hẳn là chỗ này.
Đang lúc này, thanh niên kia đột nhiên ngẩng đầu, khẽ kêu một tiếng, hai mắt hiện ra vẻ mừng rỡ, nhìn lên thiên không, hiển nhiên là đã phát hiện ra thần thức của Vương Lâm. Ánh mắt hắn lóe lên, lập tức liền có một luồng sáng màu xanh từ trong hai mắt chiếu thẳng lên bầu trời.
Vương Lâm không có chút nào do dự, lập tức chặt đứt liên hệ cùng tia thần thức, cả người vội vã lui lại, lôi hỏa tràn ngập quanh thân thể, không để ý tới điều gì mà nhảy thẳng vào trong kiếp vân đang quay cuồng, hóa thành một thân ảnh đỏ thẫm từ bên trong lao ra, rời khỏi kiếp vân phóng thẳng tới trên lưng Văn Thú.
Hắn mới vừa rời khỏi kiếp vân, lập tức biến sắc, cảm nhận được tia thần thức của mình đã bị hủy diệt. Hắn không suy nghĩ gì nhiều, tốc độ nhanh hơn, phóng đến Văn Thú, tay áo vung lên liền lập tức thu đàn Văn Thú lại, cũng thu lại tấm phù văn màu vàng trên lưng Văn Thú.
Tất cả hành động của hắn hoàn toàn trôi chảy không ngừng lại chút nào, Vương Lâm cầm lấy phù văn màu vàng nhanh chóng dán lên người mình, toàn thân hắn lập tức xuất hiện gió lốc, tốc độ tăng vọt, hóa thành một đạo cầu vồng phóng thẳng về phía trước.
Khi Vương Lâm rời đi không lâu, trong kiếp vân vang lên những tiếng ầm ầm kịch liệt, cuối cùng toàn bộ kiếp vân không ngừng co rút lại, từ xa nhìn lại dường như bắt đầu tiêu tán.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thể thấy kiếp vân cũng không phải là tiêu tan, mà là không ngừng ngưng tụ, hóa thành một luồng sáng màu xanh.
Trong nháy mắt khi luồng sáng màu xanh này xuất hiện, một luồng khí tức không thuộc về thế giới này nhanh chóng tràn ra, thiên kiếp ở nơi đây nhất thời tan rã.
Không ngờ vô tình ta lại giúp hắn đánh tan một trong bốn thiên kiếp mạnh nhất. Thôi, ta cuối cùng cũng có thể từ địa phương chết tiệt đó chạy thoát, giúp hắn một lần xem như trả ơn vậy.
Bên trong luồng sáng màu xanh truyền ra một tiếng hưng phấn, chợt lóe lên rồi biến mất.
Ngay trong nháy mắt này, ở tây bộ của Liên Minh tinh vực, trên một tinh cầu tu chân bình thường, có một lão giả đang ngồi trong một đám cây cỏ. Toàn thân lão giả này mặc áo đen, thần sắc bình tĩnh, phảng phất như hết thảy mọi chuyện trong thiên địa đều không thể làm cho hắn thay đổi sắc mặt.
Nếu là Vương Lâm ở chỗ này, lập tức sẽ nhận ra lão giả này chính là người trong La Thiên tinh vực năm đó đã ngăn cản Thanh Thủy cùng Diêu gia lão tổ giao chiến.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, phía dưới hắn là đám cỏ xanh, nhưng dưới ánh mặt trời, không ngờ đám cỏ xanh lại sinh trưởng rất quỷ dị, trong chớp mắt đã từ xanh mướt trở thành khô vàng, sau đó lại lập tức trở lại xanh mướt, cứ như thế tuần hoàn không ngừng.
Đang giơ tay lên định ngắt một nhánh cỏ, nhưng trong phút chốc, lão giả này lại run rẩy, chợt ngẩng đầu, hai mắt lộ vẻ khó tin.
Nếu mà Viêm Lôi Tử thấy nét mặt lão giả áo đen lúc này chắc chắn sẽ phải rung động tâm thần. Người này là người mà hắn cực kỳ tôn kính, vô số năm qua lúc nào cũng là thần sắc bình thản, chưa bao giờ giống như lúc này.
Tay áo lão giả phất lên, cả người lập tức trở nên trong suốt, biến mất. Hắn không biết đã đạt tới tu vi nào, vừa thi triển thần thông gì, thế nhưng khi xuất hiện đã ở tại nơi Vương Lâm vừa độ thiên kiếp.
Khoảng cách mà hắn vượt qua thật sự quá lớn, cho dù là súc địa thành thốn, cũng không thể chỉ một lần là tới. Nhưng hiển nhiên tất cả đối với lão giả mà nói, vô cùng đơn giản. Hắn lúc này cau mày đảo mắt khắp nơi, cuối cùng rơi vào một mảnh tinh không hư ở phía trước. Nơi này, chính là nơi mà lúc nãy luồng ánh sáng màu xanh xuất hiện.
Một tia khí tức của Viễn Cổ Tiên Vực.
Lão giả trầm ngâm chốc lát, sau đó xoay người rời đi.
Lại nói tới Vương Lâm một đường phóng tới phạm vi của Tứ Thánh Tông ở đông bộ Liên Minh tinh vực. Lúc này tốc độ của hắn mới thong thả trở lại, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng thanh niên mặc đạo bào kia, cảnh tượng đó khiến cho hắn vô cùng chấn động.
Hắn là ai nhỉ. Vương Lâm mắt lộ ra vẻ cực kỳ kiêng kị, quay đầu lại nhìn thoáng qua tinh không phía sau đen nhánh, bước lên nửa bước. Sóng gợn quanh quẩn, thân ảnh hắn lập tức biến mất, khi xuất hiện đã trở lại Chu Tước thánh tông.
Không tiến vào trong tinh vực bị thiêu đốt, mà Vương Lâm chọn một tinh cầu hoang dã, sau khi hắn tiến vào tinh cầu liền tìm một ngọn núi khoanh chân ngồi xuống.
Hắn thở ra một hơi, càng nghĩ càng là kinh hãi, hồi lâu sau hắn mới đè nén được đủ loại ý nghĩ trong lòng, tay phải chụp vào hư không, lập tức phía trước xuất hiện một cái khe, tay phải hắn lại vung lên, Nguyên Thần lão giả áo tím hiện ra trong tay hắn.
Không chút do dự, thần thức Vương Lâm trực tiếp tràn ra, vờn quanh đầu của Nguyên Thần đang hôn mê kia, sau đó chui vào. Lập tức một loạt ký ức đã bị hắn mạnh mẽ rút ra.
Phong Tiên Giới, Vân Hải tinh vực!
Hai mắt Vương Lâm tỏa sáng, lộ vẻ suy tư, một lát sau sắc mặt tỏ ra vui mừng.
Vân Hải tinh vực.
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm lại lần nữa dò xét trí nhớ của Nguyên Thần, tìm kiếm hướng đi tới Vân Hải.
Một lúc lâu sau, Vương Lâm thu hồi thần thức, khóe miệng mỉm cười.
Vân Hải tinh vực kết cấu, cùng La Thiên tinh vực hoàn toàn bất đồng, cũng là cực kỳ thích hợp với ta. Còn có Phong Tiên Giới, không ngời có rất nhiều Văn Thú. Không nghĩ tới tứ đại Tiên Giới chỉ có Vân Hải là rào cản không gian yếu kém nhất, chỉ cần một trận pháp đặc biệt là có thể đi xuyên qua.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn thoáng qua trong tay Nguyên Thần, cực kỳ cẩn thận đem Nguyên Thần phong ấn, sau đó thu vào trong Không Gian trữ vật.
Nguyên Thần này có thể thi triển tiên thuật của Thanh Thủy sư huynh truyền thụ cho, biến nó thành Lộ Dẫn, hiện giờ chỉ còn thiếu trận pháp. May mà tài liệu chế tạo trận pháp cũng không quá khó tìm, chỉ cần nghiên cứu thấu triệt là ta có thể bắt tay vào bố trí. Nếu mọi chuẩn bị của ta đối với Thác Sâm không có hiệu quả, như vậy Vân Hải sẽ là lựa chọn cuối cùng của ta.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, sau đó đứng lên, hít vào một hơi thật sâu, nhìn về hướng Chu Tước thánh tông thì thầm.
Lúc này Lão Thánh Hoàng đang chờ ta. La Thiên tinh vực, các thế lực trong Liên Minh tinh vực, Thi Âm Tông các ngươi đều có ngọc giản Vương Lâm ta đưa cho, sợ đều là muốn đục nước béo cò… Trên thực tế, các ngươi cũng đúng phân nửa rồi, Vương Lâm ta đúng là có mục đích khác, muốn đem toàn bộ các ngươi kéo tới vùng đất Cổ Thần, không để cho các ngươi co tinh lực đi phá hoại kế hoạch cứu Thanh Long thánh hoàng của Tứ Thánh Tông. Không biết một kế này của ta, các ngươi có thể phát hiện hay không.
Hắn muốn đi gặp Vương Nguy cùng Hồ Quyên một lần nữa, còn có Cổ Ma Tháp Già bị thái cổ Thánh Khí huyết phong ấn.
Mà lúc này, trung tâm Liên Minh tinh vực, tổng bộ Liên Minh tu chân có một việc kinh thiên phát sinh, khiến cho ngay cả đại trận phong tỏa bên ngoài cũng chấn động kịch liệt.
Cùng lúc đó, bên trong tinh vực bị thiêu đốt ở Chu Tước thánh tông, nhục thân của Lão Thánh Hoàng đang ngồi trên tảng đá màu trắng đột nhiên mở bừng hai mắt. Nhưng lập tức bên ngoài hai mắt có một đám máu bắn ra.
Vương Lâm, mau tới gặp ta! Nhanh!
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay lúc Văn Thú lo lắng định phóng vào kiếp vân thì một tiếng gầm từ trong kiếp truyền ra.
Trong đám mây mù màu đỏ quay cuồng, lôi quang ầm ầm lóe lên, còn có biển lửa bùng lên thiêu đốt. Một thân ảnh màu đỏ thẫm từ trong đám sương mù lao ra, đó chính là Vương Lâm!
Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc lại lộ ra vẻ dữ tợn và mệt mỏi, khi hắn lao ra khỏi đám sương máu, liền phóng thẳng tới kiếp vân, trong nháy mắt đã vượt qua ngàn trượng, trực tiếp xông vào kiếp vân bên trong!
Ngay lúc tiến vào kiếp vân, Vương Lâm lập tức cảm nhận được lực lượng thiên địa mênh mông cuồn cuộn tràn tới. Hai tay hắn đảy mạnh về phía trước, lôi hỏa lần lượt thay đổi, lập tức sinh ra một luồng lực lượng hủy diệt kinh thiên động địa.
Một tiếng ầm ầm vang vọng, trong lúc lôi hỏa không ngừng va chạm, kiếp vân lập tức nhanh chóng co rút lại, bên trong đó vang lên những tiếng chấn động không ngừng.
Bên trong kiếp vân, lôi quang chói lọi, lửa cháy hừng hực, tạo thành một lực lượng công kích quét ngang, dần dần, kiếp vân điên cuồng co rút lại, bên trong tiếng gầm thét lại càng vang vọng khắp thiên địa.
Chỉ trong nháy mắt, trong tiếng ầm ầm, kiếp vân không ngờ liền sụp đổ, giống như bị một bàn tay xé nát. Thân thể Vương Lâm trong kiếp vân bên rõ ràng cảm nhận được lực xé rách này, thân thể hắn tựa như cũng bị xé ra, hắn đang muốn lui lại phía sau, nhưng lập tức hai mắt sững lại.
Ở trong kiếp vân, bốn phía là một đám mây mù, nhưng Vương Lâm lại nhìn thấy xa xa phía trước trong mây mù thậm có một cái khe! Sương mù nồng đậm từ trong cái khe không ngừng phun ra, dường như cái khe này chính là nguồn gốc của thiên kiếp.
Hơi do dự một chút, Vương Lâm nhìn chằm chằm cái khe, thân thể thoáng một cái bay thẳng tới phía trước, chớp mắt đã đến bên ngoài cái khe đó. Kỳ dị chính là thân thể hắn ở chỗ này lại không hề cảm nhận một chút lực giằng xé nào. Hiện tượng quỷ dị này khiến cho Vương Lâm đề phòng hơn.
Cắn răng lại, thần thức Vương Lâm tách ra một tia, trực tiếp chui vào trong cái khe đó, ngay khi thần thức tiến vào cái khe này, thân thể Vương Lâm lập tức run rẩy kịch liệt.
Thần thức Vương Lâm mới vừa tiến vào trong cái khe, lập tức thấy một mảnh thiên địa khác! Nơi này trời xanh, biển xanh, tiên khí tràn ngập, mặt đất rộng rãi, nhìn không thấy cuối, nhưng Vương Lâm lập tức nhìn thấy trên mặt đất có một bức tượng đá rất lớn.
Bức tượng đá này bất ngời chính là một Cổ Thần!
Mi tâm của Cổ Thần này có tám tinh điểm, có hai tinh điểm đã bị phong ấn. Hắn đứng ở đó không hề nhúc nhích, phảng phất như là vật đã chết.
Nhưng Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được, từ trên thân thể Cổ Thần truyền ra sinh cơ mênh mông vô tận.
Nếu chỉ có như thế cũng thôi, không đủ để cho Vương Lâm khiếp sợ, nhưng hắn còn nhìn thấy không phải chỉ là một Cổ Thần, mà cả vùng đất lạo có không dưới mười tượng đá Cổ Thần, còn có cả trăm Cổ Yêu, Cổ Ma tượng đá ở đó!
Trên đỉnh đầu của một tượng đá Cổ Ma có một thanh niên mặc đạo bào đang khoanh chân ngồi. Thanh niên này đang cầm một cái gương trong tay, không ngừng bấm tay tính toán.
Động khẩu Thiên Kếp, theo lời Mã sư bá hẳn là chỗ này.
Đang lúc này, thanh niên kia đột nhiên ngẩng đầu, khẽ kêu một tiếng, hai mắt hiện ra vẻ mừng rỡ, nhìn lên thiên không, hiển nhiên là đã phát hiện ra thần thức của Vương Lâm. Ánh mắt hắn lóe lên, lập tức liền có một luồng sáng màu xanh từ trong hai mắt chiếu thẳng lên bầu trời.
Vương Lâm không có chút nào do dự, lập tức chặt đứt liên hệ cùng tia thần thức, cả người vội vã lui lại, lôi hỏa tràn ngập quanh thân thể, không để ý tới điều gì mà nhảy thẳng vào trong kiếp vân đang quay cuồng, hóa thành một thân ảnh đỏ thẫm từ bên trong lao ra, rời khỏi kiếp vân phóng thẳng tới trên lưng Văn Thú.
Hắn mới vừa rời khỏi kiếp vân, lập tức biến sắc, cảm nhận được tia thần thức của mình đã bị hủy diệt. Hắn không suy nghĩ gì nhiều, tốc độ nhanh hơn, phóng đến Văn Thú, tay áo vung lên liền lập tức thu đàn Văn Thú lại, cũng thu lại tấm phù văn màu vàng trên lưng Văn Thú.
Tất cả hành động của hắn hoàn toàn trôi chảy không ngừng lại chút nào, Vương Lâm cầm lấy phù văn màu vàng nhanh chóng dán lên người mình, toàn thân hắn lập tức xuất hiện gió lốc, tốc độ tăng vọt, hóa thành một đạo cầu vồng phóng thẳng về phía trước.
Khi Vương Lâm rời đi không lâu, trong kiếp vân vang lên những tiếng ầm ầm kịch liệt, cuối cùng toàn bộ kiếp vân không ngừng co rút lại, từ xa nhìn lại dường như bắt đầu tiêu tán.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thể thấy kiếp vân cũng không phải là tiêu tan, mà là không ngừng ngưng tụ, hóa thành một luồng sáng màu xanh.
Trong nháy mắt khi luồng sáng màu xanh này xuất hiện, một luồng khí tức không thuộc về thế giới này nhanh chóng tràn ra, thiên kiếp ở nơi đây nhất thời tan rã.
Không ngờ vô tình ta lại giúp hắn đánh tan một trong bốn thiên kiếp mạnh nhất. Thôi, ta cuối cùng cũng có thể từ địa phương chết tiệt đó chạy thoát, giúp hắn một lần xem như trả ơn vậy.
Bên trong luồng sáng màu xanh truyền ra một tiếng hưng phấn, chợt lóe lên rồi biến mất.
Ngay trong nháy mắt này, ở tây bộ của Liên Minh tinh vực, trên một tinh cầu tu chân bình thường, có một lão giả đang ngồi trong một đám cây cỏ. Toàn thân lão giả này mặc áo đen, thần sắc bình tĩnh, phảng phất như hết thảy mọi chuyện trong thiên địa đều không thể làm cho hắn thay đổi sắc mặt.
Nếu là Vương Lâm ở chỗ này, lập tức sẽ nhận ra lão giả này chính là người trong La Thiên tinh vực năm đó đã ngăn cản Thanh Thủy cùng Diêu gia lão tổ giao chiến.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, phía dưới hắn là đám cỏ xanh, nhưng dưới ánh mặt trời, không ngờ đám cỏ xanh lại sinh trưởng rất quỷ dị, trong chớp mắt đã từ xanh mướt trở thành khô vàng, sau đó lại lập tức trở lại xanh mướt, cứ như thế tuần hoàn không ngừng.
Đang giơ tay lên định ngắt một nhánh cỏ, nhưng trong phút chốc, lão giả này lại run rẩy, chợt ngẩng đầu, hai mắt lộ vẻ khó tin.
Nếu mà Viêm Lôi Tử thấy nét mặt lão giả áo đen lúc này chắc chắn sẽ phải rung động tâm thần. Người này là người mà hắn cực kỳ tôn kính, vô số năm qua lúc nào cũng là thần sắc bình thản, chưa bao giờ giống như lúc này.
Tay áo lão giả phất lên, cả người lập tức trở nên trong suốt, biến mất. Hắn không biết đã đạt tới tu vi nào, vừa thi triển thần thông gì, thế nhưng khi xuất hiện đã ở tại nơi Vương Lâm vừa độ thiên kiếp.
Khoảng cách mà hắn vượt qua thật sự quá lớn, cho dù là súc địa thành thốn, cũng không thể chỉ một lần là tới. Nhưng hiển nhiên tất cả đối với lão giả mà nói, vô cùng đơn giản. Hắn lúc này cau mày đảo mắt khắp nơi, cuối cùng rơi vào một mảnh tinh không hư ở phía trước. Nơi này, chính là nơi mà lúc nãy luồng ánh sáng màu xanh xuất hiện.
Một tia khí tức của Viễn Cổ Tiên Vực.
Lão giả trầm ngâm chốc lát, sau đó xoay người rời đi.
Lại nói tới Vương Lâm một đường phóng tới phạm vi của Tứ Thánh Tông ở đông bộ Liên Minh tinh vực. Lúc này tốc độ của hắn mới thong thả trở lại, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng thanh niên mặc đạo bào kia, cảnh tượng đó khiến cho hắn vô cùng chấn động.
Hắn là ai nhỉ. Vương Lâm mắt lộ ra vẻ cực kỳ kiêng kị, quay đầu lại nhìn thoáng qua tinh không phía sau đen nhánh, bước lên nửa bước. Sóng gợn quanh quẩn, thân ảnh hắn lập tức biến mất, khi xuất hiện đã trở lại Chu Tước thánh tông.
Không tiến vào trong tinh vực bị thiêu đốt, mà Vương Lâm chọn một tinh cầu hoang dã, sau khi hắn tiến vào tinh cầu liền tìm một ngọn núi khoanh chân ngồi xuống.
Hắn thở ra một hơi, càng nghĩ càng là kinh hãi, hồi lâu sau hắn mới đè nén được đủ loại ý nghĩ trong lòng, tay phải chụp vào hư không, lập tức phía trước xuất hiện một cái khe, tay phải hắn lại vung lên, Nguyên Thần lão giả áo tím hiện ra trong tay hắn.
Không chút do dự, thần thức Vương Lâm trực tiếp tràn ra, vờn quanh đầu của Nguyên Thần đang hôn mê kia, sau đó chui vào. Lập tức một loạt ký ức đã bị hắn mạnh mẽ rút ra.
Phong Tiên Giới, Vân Hải tinh vực!
Hai mắt Vương Lâm tỏa sáng, lộ vẻ suy tư, một lát sau sắc mặt tỏ ra vui mừng.
Vân Hải tinh vực.
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm lại lần nữa dò xét trí nhớ của Nguyên Thần, tìm kiếm hướng đi tới Vân Hải.
Một lúc lâu sau, Vương Lâm thu hồi thần thức, khóe miệng mỉm cười.
Vân Hải tinh vực kết cấu, cùng La Thiên tinh vực hoàn toàn bất đồng, cũng là cực kỳ thích hợp với ta. Còn có Phong Tiên Giới, không ngời có rất nhiều Văn Thú. Không nghĩ tới tứ đại Tiên Giới chỉ có Vân Hải là rào cản không gian yếu kém nhất, chỉ cần một trận pháp đặc biệt là có thể đi xuyên qua.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn thoáng qua trong tay Nguyên Thần, cực kỳ cẩn thận đem Nguyên Thần phong ấn, sau đó thu vào trong Không Gian trữ vật.
Nguyên Thần này có thể thi triển tiên thuật của Thanh Thủy sư huynh truyền thụ cho, biến nó thành Lộ Dẫn, hiện giờ chỉ còn thiếu trận pháp. May mà tài liệu chế tạo trận pháp cũng không quá khó tìm, chỉ cần nghiên cứu thấu triệt là ta có thể bắt tay vào bố trí. Nếu mọi chuẩn bị của ta đối với Thác Sâm không có hiệu quả, như vậy Vân Hải sẽ là lựa chọn cuối cùng của ta.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, sau đó đứng lên, hít vào một hơi thật sâu, nhìn về hướng Chu Tước thánh tông thì thầm.
Lúc này Lão Thánh Hoàng đang chờ ta. La Thiên tinh vực, các thế lực trong Liên Minh tinh vực, Thi Âm Tông các ngươi đều có ngọc giản Vương Lâm ta đưa cho, sợ đều là muốn đục nước béo cò… Trên thực tế, các ngươi cũng đúng phân nửa rồi, Vương Lâm ta đúng là có mục đích khác, muốn đem toàn bộ các ngươi kéo tới vùng đất Cổ Thần, không để cho các ngươi co tinh lực đi phá hoại kế hoạch cứu Thanh Long thánh hoàng của Tứ Thánh Tông. Không biết một kế này của ta, các ngươi có thể phát hiện hay không.
Hắn muốn đi gặp Vương Nguy cùng Hồ Quyên một lần nữa, còn có Cổ Ma Tháp Già bị thái cổ Thánh Khí huyết phong ấn.
Mà lúc này, trung tâm Liên Minh tinh vực, tổng bộ Liên Minh tu chân có một việc kinh thiên phát sinh, khiến cho ngay cả đại trận phong tỏa bên ngoài cũng chấn động kịch liệt.
Cùng lúc đó, bên trong tinh vực bị thiêu đốt ở Chu Tước thánh tông, nhục thân của Lão Thánh Hoàng đang ngồi trên tảng đá màu trắng đột nhiên mở bừng hai mắt. Nhưng lập tức bên ngoài hai mắt có một đám máu bắn ra.
Vương Lâm, mau tới gặp ta! Nhanh!