Tiên Ngạo
Chương 925: Nhất Kiếm Quang Hàn
Nhất Kiếm Chân Quân nãy giờ vẫn không nói gì, sau khi nghe những lời của Miểu Nghiệt Thần Quân bèn buông tiếng ngâm nga:
- Sao sáng đêm qua gió lộng không, bên Tây lầu vẽ quế đường Đông.
Trong lúc y ngâm câu thơ cổ này, khí tức toàn thân thình lình biến hóa, dường như có một dải ngân hà vô tận tinh quang xuất hiện.
Mọi người thấy vậy vô cùng sửng sốt, y muốn làm gì?
Nhất Kiếm Chân Quân ngâm tiếp:
- Thân không cánh phượng bay muôn sắc, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Lúc này giọng nói của Nhất Kiếm Chân Quân cũng đã thay đổi, tuy giọng mềm mại nhưng bên trong như ấn chứa vô số mũi kim sắc nhọn. Sau đó y lại ngâm một câu nữa:
- Trời đêm gió lạnh lùng, trú chân trong rừng vắng, sao trời xẹt bay tung, chiếu tinh quang ngời sáng.
Sau câu này, toàn thân Nhất Kiếm Chân Quân biến hóa, dường như đã trở thành một người khác. Tinh quang ngân hà trên người y nháy mắt biến mất, tiêu tan giữa hư không, kết hợp thành một vầng dương rực rỡ. Sau đó vầng dương này biến hóa thêm một lần nữa, hào quang biến mất, hóa thành một ngôi sao nhỏ.
Sao này không ánh sáng, không lớn, nhưng đáng sợ vô cùng, đây là ánh dương lúc hoàng hôn, Bạch Ải Tinh (White Dwarfs) xuất hiện.
Lúc này trên thân thể Nhất Kiếm Chân Quân dâng lên một lực lượng hùng mạnh vô cùng, lại cực kỳ đáng sợ. Tất cả Chân Nhất Thần Quân tại đây đều bị lực lượng này áp chế, chính là lực Tinh Thần, mà còn là lực Thần Uy đáng sợ, đúng vậy, chính là lực Tinh Thần Thần Uy.
Chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, thì ra trong số năm người có được lực Thần Uy, ngoại trừ Tô Tam Thái Thần Quân, Nhị Đại Ma Tôn còn hai người nữa, một người trong đó chính là y, Nhất Kiếm Chân Quân.
Thì ra y đã gạt mình từ trước tới nay, y chưa từng thi triển lực Thần Uy mặc dù đã có. Lúc đối mặt Tử Kim Chuy, thà y để thân mình trúng búa trọng thương, chứ không chịu thi triển lực Thần Uy của mình. Rốt cục y muốn làm gì?
Chẳng trách khi ở sở nghiên cứu Tiên Binh, y có thể vì Hỏa Thần mà nhường lại Tiên Thể Chiến Thân. Thật ra Tiên Thể Chiến Thân không còn quan trọng với y nữa, vì y đã có được lực Thần Uy.
Phải biết rằng trong lần đại hội Thiên Lại này, ba, bốn ngàn Nguyên Anh Chân Quân, Phản Hư Chân Nhất chính là nhân tài hàng đầu ở thế giới Thương Khung, mười giới Vực Ngoại, là tinh anh trong tinh anh. có thể nói hào kiệt trong thiên hạ đều tụ tập. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mà bọn Tô Tam Thái, Nhị Đại Ma Tôn có được lực Thần Uy khiến cho bọn lão có thể tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm. Lục Đại Ma Tôn chính là sáu nhân vật đứng đầu Ma tông thiên hạ. Tô Tam Thái cũng chính là một trong mười cao thủ đứng đầu thiên hạ, toàn là Cường giả vang danh thiên hạ. đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Nhất Kiếm Chân Quân lại có thể kiên nhẫn như vậy, có thực lực mà không hiển lộ, có thể thấy được tâm địa người này sâu không lường được.
Lập tức Dư Tắc Thành nghẹn lời không nói, dường như không nhận ra y.
Nhất Kiếm Chân Quân khẽ mỉm cười:
- Tại hạ Quang Hàn, tham kiến các vị.
Tuy rằng vẫn là một người, nhưng vừa thốt ra câu này, mọi người lập tức hiểu rằng y đã thay đổi thành người khác. Người này có hai nhân cách, không biết là do tu luyện bí pháp mà ra, hay lúc mới sinh ra đã là như vậy.
Ngạo Thương Ma Tôn hỏi:
- Thì ra là như vậy, Nhất Kiếm, Quang Hàn, Thập Cửu Châu, người lúc trước là Nhất Kiếm Chân Quân, ngươi chính là Quang Hàn Chân Quân, vậy còn nhân cách thứ ba Thập Cửu Châu nữa hay không? Phải chăng là bí pháp Thập Niên Cô Kiếm Thương Hải Hành?
Quang Hàn Chân Quân nói:
- Không có Thập Cửu Châu, đúng là tại hạ tu luyện bí pháp Thập Niên Cô Kiếm Thương Hải Hành, ban ngày sao hiện, một phân thành hai. Tại hạ Kiếm Cô Độc, nhãn lực tiền bối quả thật là sắc bén.
Ngạo Thương Ma Tôn nói:
- Không dám, không dám, không cần gọi ta là tiền bối, ngươi cũng có được lực Thần Uy khôn lường, ta không thể tự đại như vậy, tự cho là tiền bối của ngươi.
Quang Hàn Chân Quân quay lại liếc nhìn Miểu Nghiệt Thần Quân:
- Xin hỏi tiền bối còn ý kiến gì không?
Vừa nghe như vậy, Miểu Nghiệt Thần Quân mặt cất không còn chút máu, rất lâu không nói gì, rốt cục vất vả lắm mới nặn ra được một câu:
- Một tháng sau, ta... ta cũng sẽ có được lực Thần Uy.
Quang Hàn Chân Quân chỉ mỉm cười, nhìn Miểu Nghiệt Thần Quân với ánh mắt sắc như đao kiếm, khiến cho Miểu Nghiệt Thần Quân không thể không cúi đầu. Đây là uy áp của lực Thần Uy, khiến cho nàng khiếp đảm, đạo tâm bị nhục, không còn khả năng tinh tiến tu vi.
Dư Tắc Thành lắc đầu ngồi xuống, nhắm mắt im lặng.
Quang Hàn Chân Quân chợt truyền âm với Dư Tắc Thành:
- Diệt Độ sư huynh, cảm phiền huynh đừng nói với Hỏa Thần việc này, có được chăng? Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Tự nhiên là như vậy, hy vọng huynh thật lòng với nàng.
Quang Hàn Chân Quân đáp:
- Tâm khẩu như nhất, thể trọn đời này.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó nhắm mắt không nói gì nữa.
Nháy mắt Quang Hàn Chân Quân biến mất, Nhất Kiếm Chân Quân trở về.
Thật ra lần này Nhất Kiếm Chân Quân biến thân hiển lộ thần uy, ngoại trừ vì chấn nhiếp Miêu Nghiệt Thần Quân ép người quá đáng, còn có một nguyên nhân khác. Y muốn biểu hiện thực lực của mình, muốn nói rằng mình sẽ tranh đoạt hạch tâm Thiên Lại Cự Nhân kia, muốn cho Dư Tắc Thành biết được. Trong vô tình, giữa hai người chợt xuất hiện một hố sâu ngăn cách.
Truyền tống không gian chấm dứt, mọi người tới một thế giới khác, nơi này giống như một thế giới quang minh rất lớn, những điểm sáng bay tán loạn khấp nơi, chứa đầy linh lực, nơi này linh khí kinh người.
Lúc này có một lão nhân đi tới, nhìn mọi người cười nói:
- Các vị, mời. Ta là Pháp Linh của pháp trận Lục Hợp Bi thuộc pháo đài Thiên Lại, mọi người cứ gọi ta là Nguyên Linh Thứu. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là lão sư của các vị, trợ giúp các vị lãnh ngộ lực Thần Uy, gia tăng tiềm năng, học tập thành thuộc ba ngàn Đại Đạo.
- Trong số các vị, sẽ có vài người nửa đường rời khỏi, có người có thể vì vậy mà chết đi, nhưng ta tin rằng các vị là mạnh nhất, nhất định sẽ có người trong này đủ khả năng làm hạch tâm của Thiên Lại Cự Nhân.
Mọi người gật đầu, bắt đầu tu luyện dưới sự trợ giúp của Pháp Linh này.
Thứ làm cho Dư Tắc Thành hứng thú theo đuổi nhất chính là lực Thần Uy, đạt được lực Thần Uy là tâm nguyện lớn nhất trong lòng hắn. Lần nào cũng phải nhờ tới Lưu Thi Vận, đối với người có tính kiêu ngạo như hắn chính là nỗi nhục, chính là thương tổn, cho nên hắn dốc hết sức mình vào chuyện tu luyện lực Thần Uy.
Nghiên cứu của Tiên Tần đế quốc về lực Thần Uy không kém gì Ma Già Bà tộc, có vô số biện pháp để kích thích thân mình đạt được lực Thần Uy.
Nhưng đây cũng là cơ hội xa vời, bất quá tăng thêm một phần khả năng thành công mà thôi. Lực Thần Uy hết sức hư vô mờ mịt. đồng thời cũng là hùng mạnh nhất, không ai dám nói có thể chắc chắn mười phần đạt được lực Thần Uy.
Dư Tắc Thành nhờ vào đủ các bí pháp do Pháp Linh kia truyền thụ, huấn luyện lực lượng của mình đạt tới lực Thần Uy. Nhưng từng ngày qua đi, vẫn không thể thành công lấy một lần, vẫn không thể nào đạt được lực Thần Uy.
Trong quá trình này, mọi người còn phải tiếp nhận điều chế tiềm năng, Dư Tắc Thành hoàn toàn không cần thiết. Hắn có được thế giới Bàn cổ, tiềm năng tốt nhất trong tất cả mọi người, dù là những người khác điều chế xong xuôi vẫn còn thấp hơn hắn rất xa. Dù là tu sĩ có thế giới Bàn Cổ kia cũng không được, đối phương chỉ tìm được hai món Tiên Thiên Linh Bảo trong lần thế giới Bàn cổ của y tiến hóa ở giai đoạn Nguyên Anh kỳ, kém Dư Tắc Thành như trời với vực.
Còn chuyện nắm giữ ba ngàn Đại Đạo, dù là Tô Tam Thái Thần Quân, Nhị Đại Ma Tôn, tất cả mười một người kia nhập lại cũng không phải là đối thủ của Dư Tắc Thành.
Phải biết rằng Dư Tắc Thành có được Thiên Lý Bi, Niết Bàn kinh, không gì là không xem được. Những người khác cả đời mới tiếp xúc được một phần, cho nên không ai có thể qua được Dư Tắc Thành, về phần cảm ngộ tự nhiên, không ai cảm ngộ được cả.
Thời gian trôi qua, trận chiến càng ngày càng kịch liệt. Bởi vì thế giới này càng ngày càng chấn động không ngừng, những người hầu xuất hiện ở đây càng ngày càng ít, từ đó có thể thấy được.
Vào ngày thứ bảy, Phong Hồn Phách lãnh ngộ lực Thần Uy, sau đó lập tức rời khỏi nơi này. Người này xuất thân thương nhân, biết tiến thoái đúng lúc, chuyện làm hạch tâm cho Thiên Lại Cự Nhân để cứu thế giới, hay là cứ để người khác làm đi.
Hắn vừa rời đi, Tô Tam Thái Thần Quân, Nhị Đại Ma Tôn cũng lục tục rời khỏi. Bọn lão đã có lực Thần Uy, tiềm lực đã phát huy tới cực hạn, có tiếp tục khai phá cũng không có nghĩa gì, không còn hy vọng trở thành hạch tâm, cho nên bọn lão quyết định dứt khoát, lập tức rời khỏi.
Sau đó lục tục lại có người rời khỏi, đặc biệt Miểu Nghiệt Thần Quân cố gắng miễn cưỡng lãnh ngộ lực Thần Uy, tâm ma xuất hiện, đốt cháy tâm thần, thân tử đạo tiêu. Một số người thấy vậy tự biết phận mình, lục tục rời khỏi, những kẻ còn lại cố sắng kiên trì tới cùng, cũng có người không tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Cuối cùng chỉ còn lại Nhất Kiếm Chân Quân, Dư Tắc Thành, Phương Thốn Thần Quân, Xuân Lộ Thần Quân, Niếp Hoằng Thần Quân tổng cộng năm người, những người khác hoặc rời khỏi hoặc tử vong.
Thời gian trôi qua, chiến đấu bên ngoài hẳn càng ngày càng kịch liệt. Trong lúc vô tình. Dư Tắc Thành nhìn thấy đám yêu ma không có chiến lực trước kia phụ trách nhiệm vụ hấp thu tinh hoa thi thể địch nhân, hiện tại đã đạt tới trình độ không thể không chém giết kẻ yếu ớt vô dụng, hấp thu yêu lực, để bổ sung năng lượng cho mình.
- Sao sáng đêm qua gió lộng không, bên Tây lầu vẽ quế đường Đông.
Trong lúc y ngâm câu thơ cổ này, khí tức toàn thân thình lình biến hóa, dường như có một dải ngân hà vô tận tinh quang xuất hiện.
Mọi người thấy vậy vô cùng sửng sốt, y muốn làm gì?
Nhất Kiếm Chân Quân ngâm tiếp:
- Thân không cánh phượng bay muôn sắc, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Lúc này giọng nói của Nhất Kiếm Chân Quân cũng đã thay đổi, tuy giọng mềm mại nhưng bên trong như ấn chứa vô số mũi kim sắc nhọn. Sau đó y lại ngâm một câu nữa:
- Trời đêm gió lạnh lùng, trú chân trong rừng vắng, sao trời xẹt bay tung, chiếu tinh quang ngời sáng.
Sau câu này, toàn thân Nhất Kiếm Chân Quân biến hóa, dường như đã trở thành một người khác. Tinh quang ngân hà trên người y nháy mắt biến mất, tiêu tan giữa hư không, kết hợp thành một vầng dương rực rỡ. Sau đó vầng dương này biến hóa thêm một lần nữa, hào quang biến mất, hóa thành một ngôi sao nhỏ.
Sao này không ánh sáng, không lớn, nhưng đáng sợ vô cùng, đây là ánh dương lúc hoàng hôn, Bạch Ải Tinh (White Dwarfs) xuất hiện.
Lúc này trên thân thể Nhất Kiếm Chân Quân dâng lên một lực lượng hùng mạnh vô cùng, lại cực kỳ đáng sợ. Tất cả Chân Nhất Thần Quân tại đây đều bị lực lượng này áp chế, chính là lực Tinh Thần, mà còn là lực Thần Uy đáng sợ, đúng vậy, chính là lực Tinh Thần Thần Uy.
Chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, thì ra trong số năm người có được lực Thần Uy, ngoại trừ Tô Tam Thái Thần Quân, Nhị Đại Ma Tôn còn hai người nữa, một người trong đó chính là y, Nhất Kiếm Chân Quân.
Thì ra y đã gạt mình từ trước tới nay, y chưa từng thi triển lực Thần Uy mặc dù đã có. Lúc đối mặt Tử Kim Chuy, thà y để thân mình trúng búa trọng thương, chứ không chịu thi triển lực Thần Uy của mình. Rốt cục y muốn làm gì?
Chẳng trách khi ở sở nghiên cứu Tiên Binh, y có thể vì Hỏa Thần mà nhường lại Tiên Thể Chiến Thân. Thật ra Tiên Thể Chiến Thân không còn quan trọng với y nữa, vì y đã có được lực Thần Uy.
Phải biết rằng trong lần đại hội Thiên Lại này, ba, bốn ngàn Nguyên Anh Chân Quân, Phản Hư Chân Nhất chính là nhân tài hàng đầu ở thế giới Thương Khung, mười giới Vực Ngoại, là tinh anh trong tinh anh. có thể nói hào kiệt trong thiên hạ đều tụ tập. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mà bọn Tô Tam Thái, Nhị Đại Ma Tôn có được lực Thần Uy khiến cho bọn lão có thể tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm. Lục Đại Ma Tôn chính là sáu nhân vật đứng đầu Ma tông thiên hạ. Tô Tam Thái cũng chính là một trong mười cao thủ đứng đầu thiên hạ, toàn là Cường giả vang danh thiên hạ. đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Nhất Kiếm Chân Quân lại có thể kiên nhẫn như vậy, có thực lực mà không hiển lộ, có thể thấy được tâm địa người này sâu không lường được.
Lập tức Dư Tắc Thành nghẹn lời không nói, dường như không nhận ra y.
Nhất Kiếm Chân Quân khẽ mỉm cười:
- Tại hạ Quang Hàn, tham kiến các vị.
Tuy rằng vẫn là một người, nhưng vừa thốt ra câu này, mọi người lập tức hiểu rằng y đã thay đổi thành người khác. Người này có hai nhân cách, không biết là do tu luyện bí pháp mà ra, hay lúc mới sinh ra đã là như vậy.
Ngạo Thương Ma Tôn hỏi:
- Thì ra là như vậy, Nhất Kiếm, Quang Hàn, Thập Cửu Châu, người lúc trước là Nhất Kiếm Chân Quân, ngươi chính là Quang Hàn Chân Quân, vậy còn nhân cách thứ ba Thập Cửu Châu nữa hay không? Phải chăng là bí pháp Thập Niên Cô Kiếm Thương Hải Hành?
Quang Hàn Chân Quân nói:
- Không có Thập Cửu Châu, đúng là tại hạ tu luyện bí pháp Thập Niên Cô Kiếm Thương Hải Hành, ban ngày sao hiện, một phân thành hai. Tại hạ Kiếm Cô Độc, nhãn lực tiền bối quả thật là sắc bén.
Ngạo Thương Ma Tôn nói:
- Không dám, không dám, không cần gọi ta là tiền bối, ngươi cũng có được lực Thần Uy khôn lường, ta không thể tự đại như vậy, tự cho là tiền bối của ngươi.
Quang Hàn Chân Quân quay lại liếc nhìn Miểu Nghiệt Thần Quân:
- Xin hỏi tiền bối còn ý kiến gì không?
Vừa nghe như vậy, Miểu Nghiệt Thần Quân mặt cất không còn chút máu, rất lâu không nói gì, rốt cục vất vả lắm mới nặn ra được một câu:
- Một tháng sau, ta... ta cũng sẽ có được lực Thần Uy.
Quang Hàn Chân Quân chỉ mỉm cười, nhìn Miểu Nghiệt Thần Quân với ánh mắt sắc như đao kiếm, khiến cho Miểu Nghiệt Thần Quân không thể không cúi đầu. Đây là uy áp của lực Thần Uy, khiến cho nàng khiếp đảm, đạo tâm bị nhục, không còn khả năng tinh tiến tu vi.
Dư Tắc Thành lắc đầu ngồi xuống, nhắm mắt im lặng.
Quang Hàn Chân Quân chợt truyền âm với Dư Tắc Thành:
- Diệt Độ sư huynh, cảm phiền huynh đừng nói với Hỏa Thần việc này, có được chăng? Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Tự nhiên là như vậy, hy vọng huynh thật lòng với nàng.
Quang Hàn Chân Quân đáp:
- Tâm khẩu như nhất, thể trọn đời này.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó nhắm mắt không nói gì nữa.
Nháy mắt Quang Hàn Chân Quân biến mất, Nhất Kiếm Chân Quân trở về.
Thật ra lần này Nhất Kiếm Chân Quân biến thân hiển lộ thần uy, ngoại trừ vì chấn nhiếp Miêu Nghiệt Thần Quân ép người quá đáng, còn có một nguyên nhân khác. Y muốn biểu hiện thực lực của mình, muốn nói rằng mình sẽ tranh đoạt hạch tâm Thiên Lại Cự Nhân kia, muốn cho Dư Tắc Thành biết được. Trong vô tình, giữa hai người chợt xuất hiện một hố sâu ngăn cách.
Truyền tống không gian chấm dứt, mọi người tới một thế giới khác, nơi này giống như một thế giới quang minh rất lớn, những điểm sáng bay tán loạn khấp nơi, chứa đầy linh lực, nơi này linh khí kinh người.
Lúc này có một lão nhân đi tới, nhìn mọi người cười nói:
- Các vị, mời. Ta là Pháp Linh của pháp trận Lục Hợp Bi thuộc pháo đài Thiên Lại, mọi người cứ gọi ta là Nguyên Linh Thứu. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là lão sư của các vị, trợ giúp các vị lãnh ngộ lực Thần Uy, gia tăng tiềm năng, học tập thành thuộc ba ngàn Đại Đạo.
- Trong số các vị, sẽ có vài người nửa đường rời khỏi, có người có thể vì vậy mà chết đi, nhưng ta tin rằng các vị là mạnh nhất, nhất định sẽ có người trong này đủ khả năng làm hạch tâm của Thiên Lại Cự Nhân.
Mọi người gật đầu, bắt đầu tu luyện dưới sự trợ giúp của Pháp Linh này.
Thứ làm cho Dư Tắc Thành hứng thú theo đuổi nhất chính là lực Thần Uy, đạt được lực Thần Uy là tâm nguyện lớn nhất trong lòng hắn. Lần nào cũng phải nhờ tới Lưu Thi Vận, đối với người có tính kiêu ngạo như hắn chính là nỗi nhục, chính là thương tổn, cho nên hắn dốc hết sức mình vào chuyện tu luyện lực Thần Uy.
Nghiên cứu của Tiên Tần đế quốc về lực Thần Uy không kém gì Ma Già Bà tộc, có vô số biện pháp để kích thích thân mình đạt được lực Thần Uy.
Nhưng đây cũng là cơ hội xa vời, bất quá tăng thêm một phần khả năng thành công mà thôi. Lực Thần Uy hết sức hư vô mờ mịt. đồng thời cũng là hùng mạnh nhất, không ai dám nói có thể chắc chắn mười phần đạt được lực Thần Uy.
Dư Tắc Thành nhờ vào đủ các bí pháp do Pháp Linh kia truyền thụ, huấn luyện lực lượng của mình đạt tới lực Thần Uy. Nhưng từng ngày qua đi, vẫn không thể thành công lấy một lần, vẫn không thể nào đạt được lực Thần Uy.
Trong quá trình này, mọi người còn phải tiếp nhận điều chế tiềm năng, Dư Tắc Thành hoàn toàn không cần thiết. Hắn có được thế giới Bàn cổ, tiềm năng tốt nhất trong tất cả mọi người, dù là những người khác điều chế xong xuôi vẫn còn thấp hơn hắn rất xa. Dù là tu sĩ có thế giới Bàn Cổ kia cũng không được, đối phương chỉ tìm được hai món Tiên Thiên Linh Bảo trong lần thế giới Bàn cổ của y tiến hóa ở giai đoạn Nguyên Anh kỳ, kém Dư Tắc Thành như trời với vực.
Còn chuyện nắm giữ ba ngàn Đại Đạo, dù là Tô Tam Thái Thần Quân, Nhị Đại Ma Tôn, tất cả mười một người kia nhập lại cũng không phải là đối thủ của Dư Tắc Thành.
Phải biết rằng Dư Tắc Thành có được Thiên Lý Bi, Niết Bàn kinh, không gì là không xem được. Những người khác cả đời mới tiếp xúc được một phần, cho nên không ai có thể qua được Dư Tắc Thành, về phần cảm ngộ tự nhiên, không ai cảm ngộ được cả.
Thời gian trôi qua, trận chiến càng ngày càng kịch liệt. Bởi vì thế giới này càng ngày càng chấn động không ngừng, những người hầu xuất hiện ở đây càng ngày càng ít, từ đó có thể thấy được.
Vào ngày thứ bảy, Phong Hồn Phách lãnh ngộ lực Thần Uy, sau đó lập tức rời khỏi nơi này. Người này xuất thân thương nhân, biết tiến thoái đúng lúc, chuyện làm hạch tâm cho Thiên Lại Cự Nhân để cứu thế giới, hay là cứ để người khác làm đi.
Hắn vừa rời đi, Tô Tam Thái Thần Quân, Nhị Đại Ma Tôn cũng lục tục rời khỏi. Bọn lão đã có lực Thần Uy, tiềm lực đã phát huy tới cực hạn, có tiếp tục khai phá cũng không có nghĩa gì, không còn hy vọng trở thành hạch tâm, cho nên bọn lão quyết định dứt khoát, lập tức rời khỏi.
Sau đó lục tục lại có người rời khỏi, đặc biệt Miểu Nghiệt Thần Quân cố gắng miễn cưỡng lãnh ngộ lực Thần Uy, tâm ma xuất hiện, đốt cháy tâm thần, thân tử đạo tiêu. Một số người thấy vậy tự biết phận mình, lục tục rời khỏi, những kẻ còn lại cố sắng kiên trì tới cùng, cũng có người không tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Cuối cùng chỉ còn lại Nhất Kiếm Chân Quân, Dư Tắc Thành, Phương Thốn Thần Quân, Xuân Lộ Thần Quân, Niếp Hoằng Thần Quân tổng cộng năm người, những người khác hoặc rời khỏi hoặc tử vong.
Thời gian trôi qua, chiến đấu bên ngoài hẳn càng ngày càng kịch liệt. Trong lúc vô tình. Dư Tắc Thành nhìn thấy đám yêu ma không có chiến lực trước kia phụ trách nhiệm vụ hấp thu tinh hoa thi thể địch nhân, hiện tại đã đạt tới trình độ không thể không chém giết kẻ yếu ớt vô dụng, hấp thu yêu lực, để bổ sung năng lượng cho mình.