Tiên Ngạo
Chương 911: Thế giới trong tay áo
Thình lình Dư Tắc Thành phát hiện ra linh khí bên cạnh mình đột nhiên biến mất, nháy mắt trước sau mình đột nhiên xuất hiện sáu trăm sáu mươi sáu thanh phi đao kỳ dị.
Những phi đao này bắt đầu xoay tròn, hình thành khí trụ xoắn ốc thật lớn. Đột ngột một cơn lốc hình thành những lưỡi kiếm sắc bén xuất hiện xung quanh Dư Tắc Thành, hóa thành nhà giam vô tận, định nghiền nát Dư Tắc Thành thành nhiều mảnh.
Dư Tắc Thành cười, thân thể bất động, Diệt Pháp Kim Đăng xuất hiện. Lập tức ánh đèn lóe sáng, kim quang vạn đạo bao phủ xung quanh mình.
Cơn lốc lưỡi kiếm này bị ánh kim đăng chiếu vào lập tức tiêu tan, chỉ còn lại sáu trăm sáu mươi sáu thanh phi đao kia.
Những phi đao này không có hình dáng giống như vũ khí của Nhân tộc, mỗi thanh dài hai thước, hơi giống vảy cá, trái phải phân nhánh, bạch quang óng ánh. không biết là do vật liệu gì luyện chế mà thành.
Dư Tắc Thành đưa tay sờ thử, lập tức phi đao vỡ tan, hóa thành tro bụi.
Phi đao này cũng là do pháp thuật luyện chế mà thành, hữu chất vô hình, cho nên mới có thể chuyển động trong nháy mắt. Nhưng dưới Diệt Pháp Kim Đăng chiếu rọi, tất cả phải tiêu tan.
Tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc xông lên trước hết thình lình bừng mở ba đôi mắt kép trên trán. Trong mắt y lập tức bắn ra sáu cột sáng giống như sấm sét, bắn về phía Dư Tắc Thành với đường cong như cầu vồng. Những cột sáng này có màu sắc khác nhau, ẩn chứa khí tức hủy diệt vô tận.
Nhưng những cột sáng này vừa bắn vào phạm vi của kim đăng, bất chợt phản xạ ra bốn phía thành sáu đạo lưu quang.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả. xem ra cột sáng này có năng lực bám đuổi, nhưng năng lực này đã bị Diệt Pháp Kim Đăng phá hủy, cho nên không thể bám đuổi được nữa, bay ra loạn xạ.
Có đi mà không có lại là thất lễ, bảy tiên nhãn trên trán Dư Tắc Thành đồng thời bừng mở. Thấy cảnh tượng này, tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc kia sửng sốt, tưởng rằng mình gặp đồng bào.
Thình lình Vạn Lôi tiên nhãn giữa trán Dư Tắc Thành bắn ra một đạo lôi điện vô cùng nhanh chóng, như đao như kiếm, chỉ một đòn đã đánh tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc văng ra phía sau lăn lông lốc.
Một tên Dị tộc khác nhân cơ hội này xông tới trước mặt Dư Tắc Thành, xoa hai tay vào nhau, lập tức một cột sáng hình như thanh trường kiếm xuất hiện, dài chừng mười trượng, to bằng miệng bát, chém về phía Dư Tắc Thành.
Kim đăng của Dư Tắc Thành sáng chói, bao phủ địch nhân vào trong, trường kiếm của y lập tức biến mất. Tên Dị tộc này sửng sốt, sau đó giơ tay rút xương sườn của mình ra, lấy ra bốn món bảo vật giống như thần lôi định ném về phía Dư Tắc Thành.
Nhưng trong phạm vi ánh sáng của kim đăng, bảo vật kia lập tức rơi xuống đất, hiện nguyên hình.
Tên Dị tộc này lại sử dụng biện pháp khác, thình lình kéo mạnh, lôi xương sống của mình ra, hóa thành một chiếc lưỡi hái tử thần, vô cùng kinh khùng. Nhưng dưới kim quang, lưỡi hái kia lại biến trở về hình dạng xương sống như trước.
Nháy mắt y lại phóng xuất liên tiếp bốn loại bảo vật, toàn là những phần thân thể của mình. Nhưng dưới ánh sáng của kim đăng, tất cả hoàn toàn không có tác dụng.
Rốt cục y nghiến răng một cái, giương nanh múa vuốt đánh về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả. giơ tay chộp một cái, thi triển Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã, bất lấy địch nhân. Hắn bóp mạnh tay, lập tức một tràng tiếng răng rắc vang lên, xương cốt đối phương vỡ vụn.
Dưới Diệt Pháp Kim Đăng, Dư Tắc Thành có thể thoải mái sử dụng pháp thuật kiếm thuật của mình, nhưng pháp thuật của người khác lọt vào phạm vi của ánh sáng kim đăng lập tức bị diệt. Khác với Thiên Tổn Chân Quân lúc trước, bàn thân y cũng không thể thi pháp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đây chính là Tiên Bảo, ngang tàng bá đạo như vậy đó, bằng không luyện chế nó chẳng phải uổng công hay sao?
Dư Tắc Thành vừa định phát lực bóp chết địch nhân, thình lình tên nọ gầm to một tiếng, trên người y đột ngột xuất hiện một lỗ đen. chính là Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết, còn gọi là Diêm Ma Hắc Động thuật.
Lỗ đen này vừa xuất hiện, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã của Dư Tắc Thành lập tức tan tác, Diêm Ma Hắc Động thuật này không hề chịu ảnh hưởng bởi ánh sáng của kim đăng, dần dần khuếch đại.
Tên tộc nhân Diêm Ma tộc kia chỉ về phía Dư Tắc Thành, lỗ đen lập tức tập trung lực hút vào người hắn, hóa thành một cái miệng khổng lồ định nuốt chửng Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thầm niệm chú ngữ, lập tức phóng xuất ra một lỗ đen giống hệt như vậy, hai lỗ đen va chạm vào nhau lập tức tiêu tan.
Đối phương kinh ngạc vô cùng, nhìn Dư Tắc Thành trân trối, miệng y kêu to mấy tiếng, bất quá Dư Tắc Thành không hiểu, cũng không muốn hiểu, có lẽ y muốn nhận đồng bào.
Hắn lại thi triển Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã, tên tộc nhân Diêm Ma tộc kia định chạy trốn, nhưng trong phạm vi tỏa sáng của Diệt Pháp Kim Đăng, tất cả độn pháp mà y biết hoàn toàn không thể thi triển, chỉ có thể chạy trốn bằng hai chân, quả thật hết sức buồn cười.
Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã của Dư Tắc Thành bóp mạnh, rắc một tiếng giòn tan, tên Dị tộc kia lập tức bị hắn bóp thành bánh thịt.
Tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc bị Dư Tắc Thành sử dụng Vạn Lôi tiên nhãn bắn kiếp lôi trúng vừa mới khôi phục lại, nhìn thấy đồng bọn chết thảm như vậy, không nhịn được cất tiếng gào thét, sau đó nói lý lố một tràng.
Chắc chắn là không phải khen ngợi mình, ngươi cũng lên đường đi thôi, để cho đồng bạn của mình khỏi cô đơn tịch mịch.
Thình lình trên người tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc phát ra hào quang vô tận, nháy mắt trên người y xuất hiện bóng râm của một sơn mạch khổng lồ.
Một tên Dị tộc khác đang chiến đấu cùng một Chân Nhất Thần Quân Nhân tộc gần đó thấy vậy thét to, ra sức chạy nhanh ra xa. Không cần suy nghĩ, pháp thuật tên này sắp sửa xuất ra chắc chắn vô cùng hung hãn.
Thật ra Dư Tắc Thành có cảm giác hết sức kỳ dị về pháp thuật của địch nhân, năm xưa hắn cũng từng có cảm giác như vậy trước Thanh Sơn Tiểu Đạo. Đây hẳn là pháp thuật thế giới Nhất Phương Nhất, giống như bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ vậy.
Dư Tắc Thành biến sắc, đồng thời trên người hắn vang lên nhiều tiếng kêu:
- Phá. phá. phá. phá. phá. phá. phá. phá. phá. phá...
Nếu đối phương đã sử dụng thế giới Nhất Phương Nhất, mình không thể lưu thủ, phải sử dụng tuyệt chiêu bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ, Hiên Viên Kiếm.
Lúc chiến đấu với Thiên Hoành Thần Quân, Dư Tắc Thành cũng chưa từng sử dụng chiêu mạnh nhất của mình, nhưng giờ phút này hắn không thể lưu thủ, bởi vì linh cảm trực giác cho hắn biết nếu bị đối phương đánh trúng đòn này, cho dù có chín lần trùng sinh của Chuyển Sinh Minh Vương Quyết cũng không đủ chết.
Những tiếng "phá" của Dư Tắc Thành vừa vang lên, trên tay tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc đã xuất hiện một bóng râm của một dãy núi trùng trùng điệp điệp vô cùng đáng sợ. Dường như có vô số núi xuất hiện trong tay y, nhưng thật ra là nằm trong thế giới Nhất Phương Nhất.
Y đầy mạnh về phía Dư Tắc Thành một cái, một tiếng ầm rất lớn vang lên như thế giới vừa sụp đổ, dãy núi kia bắn nhanh về phía Dư Tắc Thành.
Nhưng dãy núi này chỉ bay được nửa đường đột ngột đình trệ giữa không trung, giống như thời gian tạm ngừng lại, sau đó một cơn gió thổi qua, lập tức dãy núi kia hóa thành tro bụi bay tứ tán, rốt cục biến mất.
Biến mất theo dãy núi còn có chủ nhân của nó, toàn thân y nhanh chóng trở thành hư ảo tan tành.
Trong thiên địa chỉ còn lại một thanh âm "phá", giữa không trung xuất hiện một thanh cự kiếm phát ra hào quang sáng chói. Hào quang này đi tới đâu, hủy diệt hết thảy tới đó, bất cứ thứ gì cũng phải tiêu tan.
Sau đó kiếm kia đâm một cái, trúng vào thiên địa.
Ầm một tiếng nổ vang, một đám mây hình nấm bùng lên, thế giới màu trắng bạc bắt đầu sụp đổ. Mặt đất ngàn dặm cũng sụp đổ, chấn động rất mạnh.
Ảo ảnh trong cung điện nháy mắt biến mất, kẻ khống chế nguyên lực Sát Đế Lợi tộc bên kia không kịp kêu lên, đã bị không gian sụp đổ phản chấn, nháy mắt tan xác.
Một đòn hủy thiên diệt địa đã đưa tất cả mọi người trở lại cung điện của Thiên Lại cổ thành như trước.
Lúc này giữa không trung có tiếng tụng niệm vang lên:
- Nguyện kiếp sau ta chứng được quà Bồ Đề, thân như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng chói, tịnh không tỳ vết, quang minh quảng đại, công đức vô lượng. Khiến cho hết thảy chúng sinh hữu tình nghe thấy tên ta, có đủ các căn, không phải chịu khổ.
- Nguyện kẻ gặp ta, phát Bồ Đề tâm.
- Nguyện kẻ nghe tên ta, dừng ác tu thiện.
- Nguyện kẻ nghe ta nói, được đại trí huệ.
- Nguyện kẻ biết tâm ta, tức thân thành Phật.
Tiếng tụng niệm càng lúc càng nhanh, cuối cùng không nghe rõ âm điệu, hóa thành tiếng sấm rền cuồn cuộn, một Minh Vương pháp tướng dần dần xuất hiện giữa không trung.
Minh Vương pháp tướng này không động mà oai, dáng vẻ trang nghiêm, toàn thân màu vàng, khoác trọng giáp, mặt tía đê lộ răng dài. Gương mặt chia làm hai nửa, một bên nối giận một bên tươi cười. Mặt giận ghê rợn vô cùng, hủy diệt hết thảy. Mặt cười lộ vẻ từ bi, cứu giúp hết thảy.
Thân choàng tăng bào màu trắng, đầu đeo chuỗi ngọc, hết sức trang nghiêm, ngồi xếp bằng trên hoa sen trắng, hoặc hoa sen xanh. Có bốn cánh tay cầm pháp khí. phía sau mơ hồ có vầng sáng, mây lành che phủ núi xa. Chính là Minh Vương pháp tướng.
Tiếng tụng niệm trầm thấp trang nghiêm, từng tiếng từng lời như mang theo thần lực uy nghiêm. thiên địa đều theo đó mà lay động. Lại có tiếng của vô số chúng sinh tụng niệm theo, trong lúc nhất thời, cả không trung toàn là tiếng tụng niệm vang rền như sấm.
Sau khi Minh Vương pháp tướng tụng chữ cuối cùng, trong hư không vang lên hồi âm vô tận, chỉ trong nháy mắt, Minh Vương pháp tướng hóa thành vô số điểm sáng trắng. Tất cả những điểm sáng này tụ tập lại, Dư Tắc Thành tái xuất.
Những phi đao này bắt đầu xoay tròn, hình thành khí trụ xoắn ốc thật lớn. Đột ngột một cơn lốc hình thành những lưỡi kiếm sắc bén xuất hiện xung quanh Dư Tắc Thành, hóa thành nhà giam vô tận, định nghiền nát Dư Tắc Thành thành nhiều mảnh.
Dư Tắc Thành cười, thân thể bất động, Diệt Pháp Kim Đăng xuất hiện. Lập tức ánh đèn lóe sáng, kim quang vạn đạo bao phủ xung quanh mình.
Cơn lốc lưỡi kiếm này bị ánh kim đăng chiếu vào lập tức tiêu tan, chỉ còn lại sáu trăm sáu mươi sáu thanh phi đao kia.
Những phi đao này không có hình dáng giống như vũ khí của Nhân tộc, mỗi thanh dài hai thước, hơi giống vảy cá, trái phải phân nhánh, bạch quang óng ánh. không biết là do vật liệu gì luyện chế mà thành.
Dư Tắc Thành đưa tay sờ thử, lập tức phi đao vỡ tan, hóa thành tro bụi.
Phi đao này cũng là do pháp thuật luyện chế mà thành, hữu chất vô hình, cho nên mới có thể chuyển động trong nháy mắt. Nhưng dưới Diệt Pháp Kim Đăng chiếu rọi, tất cả phải tiêu tan.
Tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc xông lên trước hết thình lình bừng mở ba đôi mắt kép trên trán. Trong mắt y lập tức bắn ra sáu cột sáng giống như sấm sét, bắn về phía Dư Tắc Thành với đường cong như cầu vồng. Những cột sáng này có màu sắc khác nhau, ẩn chứa khí tức hủy diệt vô tận.
Nhưng những cột sáng này vừa bắn vào phạm vi của kim đăng, bất chợt phản xạ ra bốn phía thành sáu đạo lưu quang.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả. xem ra cột sáng này có năng lực bám đuổi, nhưng năng lực này đã bị Diệt Pháp Kim Đăng phá hủy, cho nên không thể bám đuổi được nữa, bay ra loạn xạ.
Có đi mà không có lại là thất lễ, bảy tiên nhãn trên trán Dư Tắc Thành đồng thời bừng mở. Thấy cảnh tượng này, tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc kia sửng sốt, tưởng rằng mình gặp đồng bào.
Thình lình Vạn Lôi tiên nhãn giữa trán Dư Tắc Thành bắn ra một đạo lôi điện vô cùng nhanh chóng, như đao như kiếm, chỉ một đòn đã đánh tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc văng ra phía sau lăn lông lốc.
Một tên Dị tộc khác nhân cơ hội này xông tới trước mặt Dư Tắc Thành, xoa hai tay vào nhau, lập tức một cột sáng hình như thanh trường kiếm xuất hiện, dài chừng mười trượng, to bằng miệng bát, chém về phía Dư Tắc Thành.
Kim đăng của Dư Tắc Thành sáng chói, bao phủ địch nhân vào trong, trường kiếm của y lập tức biến mất. Tên Dị tộc này sửng sốt, sau đó giơ tay rút xương sườn của mình ra, lấy ra bốn món bảo vật giống như thần lôi định ném về phía Dư Tắc Thành.
Nhưng trong phạm vi ánh sáng của kim đăng, bảo vật kia lập tức rơi xuống đất, hiện nguyên hình.
Tên Dị tộc này lại sử dụng biện pháp khác, thình lình kéo mạnh, lôi xương sống của mình ra, hóa thành một chiếc lưỡi hái tử thần, vô cùng kinh khùng. Nhưng dưới kim quang, lưỡi hái kia lại biến trở về hình dạng xương sống như trước.
Nháy mắt y lại phóng xuất liên tiếp bốn loại bảo vật, toàn là những phần thân thể của mình. Nhưng dưới ánh sáng của kim đăng, tất cả hoàn toàn không có tác dụng.
Rốt cục y nghiến răng một cái, giương nanh múa vuốt đánh về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả. giơ tay chộp một cái, thi triển Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã, bất lấy địch nhân. Hắn bóp mạnh tay, lập tức một tràng tiếng răng rắc vang lên, xương cốt đối phương vỡ vụn.
Dưới Diệt Pháp Kim Đăng, Dư Tắc Thành có thể thoải mái sử dụng pháp thuật kiếm thuật của mình, nhưng pháp thuật của người khác lọt vào phạm vi của ánh sáng kim đăng lập tức bị diệt. Khác với Thiên Tổn Chân Quân lúc trước, bàn thân y cũng không thể thi pháp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đây chính là Tiên Bảo, ngang tàng bá đạo như vậy đó, bằng không luyện chế nó chẳng phải uổng công hay sao?
Dư Tắc Thành vừa định phát lực bóp chết địch nhân, thình lình tên nọ gầm to một tiếng, trên người y đột ngột xuất hiện một lỗ đen. chính là Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết, còn gọi là Diêm Ma Hắc Động thuật.
Lỗ đen này vừa xuất hiện, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã của Dư Tắc Thành lập tức tan tác, Diêm Ma Hắc Động thuật này không hề chịu ảnh hưởng bởi ánh sáng của kim đăng, dần dần khuếch đại.
Tên tộc nhân Diêm Ma tộc kia chỉ về phía Dư Tắc Thành, lỗ đen lập tức tập trung lực hút vào người hắn, hóa thành một cái miệng khổng lồ định nuốt chửng Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thầm niệm chú ngữ, lập tức phóng xuất ra một lỗ đen giống hệt như vậy, hai lỗ đen va chạm vào nhau lập tức tiêu tan.
Đối phương kinh ngạc vô cùng, nhìn Dư Tắc Thành trân trối, miệng y kêu to mấy tiếng, bất quá Dư Tắc Thành không hiểu, cũng không muốn hiểu, có lẽ y muốn nhận đồng bào.
Hắn lại thi triển Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã, tên tộc nhân Diêm Ma tộc kia định chạy trốn, nhưng trong phạm vi tỏa sáng của Diệt Pháp Kim Đăng, tất cả độn pháp mà y biết hoàn toàn không thể thi triển, chỉ có thể chạy trốn bằng hai chân, quả thật hết sức buồn cười.
Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã của Dư Tắc Thành bóp mạnh, rắc một tiếng giòn tan, tên Dị tộc kia lập tức bị hắn bóp thành bánh thịt.
Tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc bị Dư Tắc Thành sử dụng Vạn Lôi tiên nhãn bắn kiếp lôi trúng vừa mới khôi phục lại, nhìn thấy đồng bọn chết thảm như vậy, không nhịn được cất tiếng gào thét, sau đó nói lý lố một tràng.
Chắc chắn là không phải khen ngợi mình, ngươi cũng lên đường đi thôi, để cho đồng bạn của mình khỏi cô đơn tịch mịch.
Thình lình trên người tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc phát ra hào quang vô tận, nháy mắt trên người y xuất hiện bóng râm của một sơn mạch khổng lồ.
Một tên Dị tộc khác đang chiến đấu cùng một Chân Nhất Thần Quân Nhân tộc gần đó thấy vậy thét to, ra sức chạy nhanh ra xa. Không cần suy nghĩ, pháp thuật tên này sắp sửa xuất ra chắc chắn vô cùng hung hãn.
Thật ra Dư Tắc Thành có cảm giác hết sức kỳ dị về pháp thuật của địch nhân, năm xưa hắn cũng từng có cảm giác như vậy trước Thanh Sơn Tiểu Đạo. Đây hẳn là pháp thuật thế giới Nhất Phương Nhất, giống như bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ vậy.
Dư Tắc Thành biến sắc, đồng thời trên người hắn vang lên nhiều tiếng kêu:
- Phá. phá. phá. phá. phá. phá. phá. phá. phá. phá...
Nếu đối phương đã sử dụng thế giới Nhất Phương Nhất, mình không thể lưu thủ, phải sử dụng tuyệt chiêu bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ, Hiên Viên Kiếm.
Lúc chiến đấu với Thiên Hoành Thần Quân, Dư Tắc Thành cũng chưa từng sử dụng chiêu mạnh nhất của mình, nhưng giờ phút này hắn không thể lưu thủ, bởi vì linh cảm trực giác cho hắn biết nếu bị đối phương đánh trúng đòn này, cho dù có chín lần trùng sinh của Chuyển Sinh Minh Vương Quyết cũng không đủ chết.
Những tiếng "phá" của Dư Tắc Thành vừa vang lên, trên tay tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc đã xuất hiện một bóng râm của một dãy núi trùng trùng điệp điệp vô cùng đáng sợ. Dường như có vô số núi xuất hiện trong tay y, nhưng thật ra là nằm trong thế giới Nhất Phương Nhất.
Y đầy mạnh về phía Dư Tắc Thành một cái, một tiếng ầm rất lớn vang lên như thế giới vừa sụp đổ, dãy núi kia bắn nhanh về phía Dư Tắc Thành.
Nhưng dãy núi này chỉ bay được nửa đường đột ngột đình trệ giữa không trung, giống như thời gian tạm ngừng lại, sau đó một cơn gió thổi qua, lập tức dãy núi kia hóa thành tro bụi bay tứ tán, rốt cục biến mất.
Biến mất theo dãy núi còn có chủ nhân của nó, toàn thân y nhanh chóng trở thành hư ảo tan tành.
Trong thiên địa chỉ còn lại một thanh âm "phá", giữa không trung xuất hiện một thanh cự kiếm phát ra hào quang sáng chói. Hào quang này đi tới đâu, hủy diệt hết thảy tới đó, bất cứ thứ gì cũng phải tiêu tan.
Sau đó kiếm kia đâm một cái, trúng vào thiên địa.
Ầm một tiếng nổ vang, một đám mây hình nấm bùng lên, thế giới màu trắng bạc bắt đầu sụp đổ. Mặt đất ngàn dặm cũng sụp đổ, chấn động rất mạnh.
Ảo ảnh trong cung điện nháy mắt biến mất, kẻ khống chế nguyên lực Sát Đế Lợi tộc bên kia không kịp kêu lên, đã bị không gian sụp đổ phản chấn, nháy mắt tan xác.
Một đòn hủy thiên diệt địa đã đưa tất cả mọi người trở lại cung điện của Thiên Lại cổ thành như trước.
Lúc này giữa không trung có tiếng tụng niệm vang lên:
- Nguyện kiếp sau ta chứng được quà Bồ Đề, thân như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng chói, tịnh không tỳ vết, quang minh quảng đại, công đức vô lượng. Khiến cho hết thảy chúng sinh hữu tình nghe thấy tên ta, có đủ các căn, không phải chịu khổ.
- Nguyện kẻ gặp ta, phát Bồ Đề tâm.
- Nguyện kẻ nghe tên ta, dừng ác tu thiện.
- Nguyện kẻ nghe ta nói, được đại trí huệ.
- Nguyện kẻ biết tâm ta, tức thân thành Phật.
Tiếng tụng niệm càng lúc càng nhanh, cuối cùng không nghe rõ âm điệu, hóa thành tiếng sấm rền cuồn cuộn, một Minh Vương pháp tướng dần dần xuất hiện giữa không trung.
Minh Vương pháp tướng này không động mà oai, dáng vẻ trang nghiêm, toàn thân màu vàng, khoác trọng giáp, mặt tía đê lộ răng dài. Gương mặt chia làm hai nửa, một bên nối giận một bên tươi cười. Mặt giận ghê rợn vô cùng, hủy diệt hết thảy. Mặt cười lộ vẻ từ bi, cứu giúp hết thảy.
Thân choàng tăng bào màu trắng, đầu đeo chuỗi ngọc, hết sức trang nghiêm, ngồi xếp bằng trên hoa sen trắng, hoặc hoa sen xanh. Có bốn cánh tay cầm pháp khí. phía sau mơ hồ có vầng sáng, mây lành che phủ núi xa. Chính là Minh Vương pháp tướng.
Tiếng tụng niệm trầm thấp trang nghiêm, từng tiếng từng lời như mang theo thần lực uy nghiêm. thiên địa đều theo đó mà lay động. Lại có tiếng của vô số chúng sinh tụng niệm theo, trong lúc nhất thời, cả không trung toàn là tiếng tụng niệm vang rền như sấm.
Sau khi Minh Vương pháp tướng tụng chữ cuối cùng, trong hư không vang lên hồi âm vô tận, chỉ trong nháy mắt, Minh Vương pháp tướng hóa thành vô số điểm sáng trắng. Tất cả những điểm sáng này tụ tập lại, Dư Tắc Thành tái xuất.