Tiên Ngạo
Chương 903: Thiên Long tôn giả
Đúng lúc này, từ một thông đạo bên cạnh đại điện có hai người lao ra, toàn thân hai người này loang lổ vết máu, không còn dáng vẻ gì của Phản Hư Chân Nhất, mà giống hai tên khất cái hơn.
Sau khi hai người này ra tới đại điện lập tức nằm lăn ra đất thở hổn hển, một lúc lâu sau mới ngồi dậy chữa thương.
Mọi người bên cạnh thấy vậy bàn tán:
- Ông cháu Viên gia vẫn không ra, xem ra đã chết trong đó rồi...
- Ngạn Hoa Thần Quân dường như đã bị vỡ Bắc Cực Nguyên Từ Tráo, không biết bị thương thế nào...
- Không biết hai người bọn họ có ròi khói hay không, vào năm người nhưng chỉ còn hai người ra được, mọi người hãy nhớ kỹ thông đạo ấy, ngàn vạn lần không nên tiến vào.
Lúc này có một người đi qua. tuy rằng Dư Tắc Thành chưa từng gặp qua người này, nhưng cảm giác vô cùng quen thuộc.
Người nọ ăn mặc giống như người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, sau lưng đeo một giỏ hàng, quả thật là một bản sao của Lưu Nhất Phàm, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Người này có thể tới đây, chắc chắn cũng là sư huynh đệ của hành cước thương nhân Lưu Nhất Phàm, đồng môn Vạn Lý Vân Du tông.
Y bước tới nói gì đó với hai người vừa xuất hiện, xem ra là giao dịch chuyện gì. Sau đó y lại trở về chỗ cũ. mà hai người kia dần dần khỏi phục lại bình thường, lồm cồm đứng dậy.
Nhưng lúc này hai người nọ lại tranh cãi với nhau, ngày càng lớn tiếng. Rốt cục một trong hai người quay đầu bước vào một thông đạo lớn nhất trong một ngàn lẻ một thông đạo, nháy mắt biến mất.
Người còn lại nhìn theo bằng hữu mình rời đi, tỏ ra đau buồn vô kể, lát sau mới khỏi phục bình thường, tiến vào trong đám đông.
Tĩnh Tâm Thần Quân thấy vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu của Dư Tắc Thành, bèn nói:
- Người này là Ngạn Hoa Thần Quân Lý Ngạn Hoa. sở trường khí Nguyên Từ, có một món pháp bảo cửu giai Bắc Cực Nguyên Từ Tráo.
- Bọn họ có tổng cộng năm người, gồm có ông cháu Viên gia của Kim Tinh kiếm phái, Đông Hải các Hàn Lôi Thần Quân. Nguyệt Không đào Bạch Nha Thần Quân cùng nhau thăm dò một thông đạo. Kết quả chỉ còn y và Bạch Nha Thần Quân còn sống trở về, ông cháu Viên gia và Hàn Lôi Thần Quân e rằng dữ nhiều lành ít.
- Bạch Nha Thần Quân kia đã kinh hồn táng đởm, rời khỏi nơi này, nhưng y vẫn kiên trì muốn thử một lần nữa.
- Ngạn Hoa Thần Quân, khí Nguyên Từ...
Dư Tắc Thành dần dần chú ý tới người này, nhớ kỹ hình dáng của y. Người này chịu đại kiếp nạn. pháp bảo vỡ nát, nhưng vẫn có thể nháy mắt khỏi phục lại, có thể nói tâm chí vững vàng, chết không hối tiếc.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Thông đạo lớn nhất kia dẫn tới nơi nào?
Tĩnh Tâm Thần Quân nói:
- Đó là thông đạo rời khỏi, sau khi tiến vào sẽ xuất hiện ở khu vực vòng ngoài của thiên vực Thiên Lại, có thể rời khỏi nơi này. Bất quá thông đạo ấy chì có vào không ra, có đi không về.
Dư Tắc Thành thầm gật gật đầu. mình còn đang thắc mắc làm thế nào rời khỏi nơi này, thì ra thông đạo rời khỏi ngay trước mất.
Dư Tắc Thành lại thầm nghĩ:
"Dường như thông đạo này có vẻ không đúng, dường như dành cho các Phản Hư Chân Nhất tới đây tầm bảo sử dụng trở về một cách thuận tiện, chẳng lẽ là cố ý chuẩn bị hay sao? Lạ thật, vì sao mình lại có cảm giác chuyện này hết sức khác thường?
Vì sao bọn họ phải chuẩn bị thông đạo rời khỏi nơi này trực tiếp như vậy?"
Trong lòng Dư Tắc Thành thầm phỏng đoán không ngớt.
Ngạn Hoa Thần Quân gia nhập vào đám đông hàn huyên tán gẫu, thật ra y đang tìm một tiểu đội khác, muốn gia nhập đội để có thể tiếp tục thăm dò tìm kiếm.
ở Thiên Lại cổ thành này, dựa vào lực lượng cá nhân chỉ có con đường chết, phải phối hợp nhiều người mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng mọi người tới đây đã có tiểu đội của mình, không ai muốn cho y gia nhập. Có câu lòng người khó đoán, không ai tin y cả.
Cuối cùng vẫn không có đội nào chịu tiếp nhận y, nhưng Ngạn Hoa Thần Quân vẫn không tỏ ra buồn phiền tức tối, thần sắc y vẫn không nóng không lạnh.
Trong đó có một Phản Hư Chân Nhất không ngừng dùng lời châm chọc chế giễu, nhưng Ngạn Hoa Thần Quân cũng không nổi nóng chút nào.
Tên Phản Hư Chân Nhất kia miệng lưỡi vô cùng độc địa, dường như trước đây tiểu đội của Ngạn Hoa Thần Quân này từng dạy dỗ y một phen, cho nên hiện tại y dùng lời cay độc trả đũa.
Dư Tắc Thành nhìn tên Phản Hư Chân Nhất này, có cảm giác khó tả vô cùng. Dường như mình cảm thấy quen thuộc, chắc chắn mình chưa gặp qua y, nhưng khí chất của y dường như mình đã thấy ở đâu đó...
Thấy vẻ mặt hoài nghi của Dư Tắc Thành. Ngạn Hoa Thần Quân chợt nói:
- Người này chính là Thiên Long tôn giả, Thái Thượng trường lão của Thần Long giáo ở Địch châu, không cần để ý tới y. Kẻ này bụng dạ hẹp hòi, rất thích đùa dai, thích xem náo nhiệt, rành rỗi khôngviệc gì làm bèn khoác lác khoe khoang, châm chọc khiêu khích.
- Lúc chúng ta vừa tới đây, cũng vì cái miệng thối của y, cho nên ông cháu Viên gia mới buông lời dạy dỗ, hiện tại là lúc tiêu nhân đắc chí của y.
Tuy rằng lời này là truyền âm, nhưng được y sử dụng pháp tắc Thiên Đạo, chỉ có hai người có thể nghe được. Nhưng Dư Tắc Thành lại có cảm giác rằng Thiên Long tôn giả nghe được những lời này, cho nên đưa mất nhìn về phía mình.
Dư Tắc Thành buột miệng nói:
- Ta lại cảm thấy người này không tồi, ân đền oán trả không có gì là xấu cả. Trước kia bị người dạy dỗ, giờ đây buông lời mắng lại, ta thích tính tình của Thiên Long tôn giả này.
Những lời này Dư Tắc Thành nói ra không hề suy nghĩ. hoàn toàn không phải là ý muốn của hắn. Nhưng không hiểu vì sao, linh cảm của Dư Tắc Thành lại cho rằng nên nói như vậy.
Vừa dứt lời, dường như Thiên Long tôn giả cười với mình. Dư Tắc Thành định thần nhìn kỹ, nãy giờ chỉ là ảo giác, Thiên Long tôn giả vẫn đang châm chọc không ngớt ở bên kia.
Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại:
"Đúng rồi, Thần Long giáo ở Địch châu chẳng phải là môn phái phát binh hủy diệt Tà Môn lục phái năm xưa mình thí luyện Trúc Cơ sao? Thì ra là như vậy, chăng trách mình có cảm giác quen quen, rất có thể đã thấy y vào lúc ấy..
Đúng lúc này trong thông đạo lại có bốn người tiến ra, bốn người này toàn là Phản Hư Chân Nhất, thế nhưng ai nấy đều lộ vẻ mừng rỡ vô cùng. Có thể khiến cho Phản Hư Chân Nhất vui mừng ra mặt như vậy, nhất định thu hoạch của bọn họ không nhỏ chút nào.
Rất nhiều Phản Hư Chân Nhất ở đây lập tức vây lại, có người lên tiếng chúc mừng:
- Chúc mừng, chúc mừng, phải chăng Thiên Cơ Thần Quân lại có thu hoạch nữa rồi?
Xem ra người đi đầu trong bốn người này là Thiên Cơ Thần Quân. Người này có tướng ngũ đoàn, khoác pháp bảo màu vàng, đầu lươn mất chuột, đồng tử láo liên, chân đi vòng kiềng, bụng to như trống, quả thật là xấu đau xấu đớn.
Băng Tâm Chân Quân bên cạnh lên tiếng nói:
- Ta biết người này, y là Thiên Cơ Thần Quân Trương Hoán Thiên, vốn là đệ tử của Thông Huyền Thiên Cơ cốc. Lúc còn trẻ bác học đa tài, thông minh tuyệt đỉnh, tiêu sái phóng khoáng, sở trường chế tạo cơ quan con rối, tinh thông trận pháp luyện khí.
- Theo lời đồn, Thông Huyền Thiên Cơ cốc là môn phái do những công nhân chế tạo Tiên Tần động phủ sáng lập ra, theo đuổi đạo pháp quán thông thiên địa tạo hóa, trấn phái bảo điển là Hà Đồ Lạc Thư.
- Thiên Cơ Thần Quân này năm xưa là một trong những người thừa kế chức chưởng môn của Thông Huyền Thiên Cơ cốc. Nhưng có lời đồn rằng lão ham mê Thiên Công Tạo Vật phổ trong Di tích Tiên Tần, lén ghi lại pháp tắc và chân nghĩa của tiên điển ấy, rốt cục bị trục xuất khỏi môn phái. Thật ra lão chỉ là kẻ bại trong nội chiến của môn phái mà thôi.
- Không ngờ người này có thể xông ra khỏi vòng vây truy sát của Thông Huyền Thiên Cơ cốc, nhưng không thể không đoạt xá, cho nên mới có dung mạo như hiện tại. Sau đó y chạy tới cực Tây của địa vực Miêu Sương, tu thành cảnh giới Phản Hư Chân Nhất, tự lập Thiên Thần Địa Khí cốc, là một hào kiệt.
- Đúng rồi, bản mệnh pháp bảo Tử Kim Lưu Ly Ma Thiên Toa cửu giai của y chính là đệ nhất phi xa trong thiên hạ. công thủ hoàn mỹ, là pháp bảo vô thượng.
- Người này sở trường về phá trận phá giới, nơi này đối với y chẳng khác nào như cá gặp nước.
Mọi người cất tiếng hỏi han không ngớt, Thiên Cơ Thần Quân chỉ cười không nói, một lão nhân bên cạnh y lên tiếng nói trước.
Người này chừng năm, sáu mươi tuổi, nhìn qua giống như một lão nông cày ruộng, tóc cột trên đầu, pháp bảo dán sát người, hai chân dùng vài quấn chặt, ống tay áo cũng lấy dây thừng cột lên, để lộ hai cẳng tay hết sức đen đúa.
Bề ngoài như vậy không hề có dáng vẻ của Chân Nhất Thần Quân, mà là một lão nông vừa cày ruộng xong trở về nhà. Tay chân mặt mũi của lão có vẻ thô kệch, nước da ngăm đen. mi mày màu xám, Ẩn Đường rộng rãi cao ráo, hai mắt sáng chói, tràn đầy sức sống. Râu lão đã hoa râm. vừa dày vừa rậm, gần như che lấp cả miệng của lão.
Lão chậm rãi nói:
- Các vị, lần này huynh đệ chúng ta có thể nói trải qua trăm cay ngàn đắng, suýt chút nữa đã mất mạng. Các vị đoán thử xem, chúng ta đã gặp được thứ gì?
- Tam Lang trong Thiên Khôi Thất Sát, chính là Phá Quân Thiên Khôi, con rối Tiên Tần mạnh nhất!
Vừa nghe như vậy. tất cả mọi người ồ lên, có người lớn tiếng nói:
- Gặp phải Tham Lang, các ngươi vẫn có thể sống sót trở về ư?
Sau khi hai người này ra tới đại điện lập tức nằm lăn ra đất thở hổn hển, một lúc lâu sau mới ngồi dậy chữa thương.
Mọi người bên cạnh thấy vậy bàn tán:
- Ông cháu Viên gia vẫn không ra, xem ra đã chết trong đó rồi...
- Ngạn Hoa Thần Quân dường như đã bị vỡ Bắc Cực Nguyên Từ Tráo, không biết bị thương thế nào...
- Không biết hai người bọn họ có ròi khói hay không, vào năm người nhưng chỉ còn hai người ra được, mọi người hãy nhớ kỹ thông đạo ấy, ngàn vạn lần không nên tiến vào.
Lúc này có một người đi qua. tuy rằng Dư Tắc Thành chưa từng gặp qua người này, nhưng cảm giác vô cùng quen thuộc.
Người nọ ăn mặc giống như người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, sau lưng đeo một giỏ hàng, quả thật là một bản sao của Lưu Nhất Phàm, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Người này có thể tới đây, chắc chắn cũng là sư huynh đệ của hành cước thương nhân Lưu Nhất Phàm, đồng môn Vạn Lý Vân Du tông.
Y bước tới nói gì đó với hai người vừa xuất hiện, xem ra là giao dịch chuyện gì. Sau đó y lại trở về chỗ cũ. mà hai người kia dần dần khỏi phục lại bình thường, lồm cồm đứng dậy.
Nhưng lúc này hai người nọ lại tranh cãi với nhau, ngày càng lớn tiếng. Rốt cục một trong hai người quay đầu bước vào một thông đạo lớn nhất trong một ngàn lẻ một thông đạo, nháy mắt biến mất.
Người còn lại nhìn theo bằng hữu mình rời đi, tỏ ra đau buồn vô kể, lát sau mới khỏi phục bình thường, tiến vào trong đám đông.
Tĩnh Tâm Thần Quân thấy vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu của Dư Tắc Thành, bèn nói:
- Người này là Ngạn Hoa Thần Quân Lý Ngạn Hoa. sở trường khí Nguyên Từ, có một món pháp bảo cửu giai Bắc Cực Nguyên Từ Tráo.
- Bọn họ có tổng cộng năm người, gồm có ông cháu Viên gia của Kim Tinh kiếm phái, Đông Hải các Hàn Lôi Thần Quân. Nguyệt Không đào Bạch Nha Thần Quân cùng nhau thăm dò một thông đạo. Kết quả chỉ còn y và Bạch Nha Thần Quân còn sống trở về, ông cháu Viên gia và Hàn Lôi Thần Quân e rằng dữ nhiều lành ít.
- Bạch Nha Thần Quân kia đã kinh hồn táng đởm, rời khỏi nơi này, nhưng y vẫn kiên trì muốn thử một lần nữa.
- Ngạn Hoa Thần Quân, khí Nguyên Từ...
Dư Tắc Thành dần dần chú ý tới người này, nhớ kỹ hình dáng của y. Người này chịu đại kiếp nạn. pháp bảo vỡ nát, nhưng vẫn có thể nháy mắt khỏi phục lại, có thể nói tâm chí vững vàng, chết không hối tiếc.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Thông đạo lớn nhất kia dẫn tới nơi nào?
Tĩnh Tâm Thần Quân nói:
- Đó là thông đạo rời khỏi, sau khi tiến vào sẽ xuất hiện ở khu vực vòng ngoài của thiên vực Thiên Lại, có thể rời khỏi nơi này. Bất quá thông đạo ấy chì có vào không ra, có đi không về.
Dư Tắc Thành thầm gật gật đầu. mình còn đang thắc mắc làm thế nào rời khỏi nơi này, thì ra thông đạo rời khỏi ngay trước mất.
Dư Tắc Thành lại thầm nghĩ:
"Dường như thông đạo này có vẻ không đúng, dường như dành cho các Phản Hư Chân Nhất tới đây tầm bảo sử dụng trở về một cách thuận tiện, chẳng lẽ là cố ý chuẩn bị hay sao? Lạ thật, vì sao mình lại có cảm giác chuyện này hết sức khác thường?
Vì sao bọn họ phải chuẩn bị thông đạo rời khỏi nơi này trực tiếp như vậy?"
Trong lòng Dư Tắc Thành thầm phỏng đoán không ngớt.
Ngạn Hoa Thần Quân gia nhập vào đám đông hàn huyên tán gẫu, thật ra y đang tìm một tiểu đội khác, muốn gia nhập đội để có thể tiếp tục thăm dò tìm kiếm.
ở Thiên Lại cổ thành này, dựa vào lực lượng cá nhân chỉ có con đường chết, phải phối hợp nhiều người mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng mọi người tới đây đã có tiểu đội của mình, không ai muốn cho y gia nhập. Có câu lòng người khó đoán, không ai tin y cả.
Cuối cùng vẫn không có đội nào chịu tiếp nhận y, nhưng Ngạn Hoa Thần Quân vẫn không tỏ ra buồn phiền tức tối, thần sắc y vẫn không nóng không lạnh.
Trong đó có một Phản Hư Chân Nhất không ngừng dùng lời châm chọc chế giễu, nhưng Ngạn Hoa Thần Quân cũng không nổi nóng chút nào.
Tên Phản Hư Chân Nhất kia miệng lưỡi vô cùng độc địa, dường như trước đây tiểu đội của Ngạn Hoa Thần Quân này từng dạy dỗ y một phen, cho nên hiện tại y dùng lời cay độc trả đũa.
Dư Tắc Thành nhìn tên Phản Hư Chân Nhất này, có cảm giác khó tả vô cùng. Dường như mình cảm thấy quen thuộc, chắc chắn mình chưa gặp qua y, nhưng khí chất của y dường như mình đã thấy ở đâu đó...
Thấy vẻ mặt hoài nghi của Dư Tắc Thành. Ngạn Hoa Thần Quân chợt nói:
- Người này chính là Thiên Long tôn giả, Thái Thượng trường lão của Thần Long giáo ở Địch châu, không cần để ý tới y. Kẻ này bụng dạ hẹp hòi, rất thích đùa dai, thích xem náo nhiệt, rành rỗi khôngviệc gì làm bèn khoác lác khoe khoang, châm chọc khiêu khích.
- Lúc chúng ta vừa tới đây, cũng vì cái miệng thối của y, cho nên ông cháu Viên gia mới buông lời dạy dỗ, hiện tại là lúc tiêu nhân đắc chí của y.
Tuy rằng lời này là truyền âm, nhưng được y sử dụng pháp tắc Thiên Đạo, chỉ có hai người có thể nghe được. Nhưng Dư Tắc Thành lại có cảm giác rằng Thiên Long tôn giả nghe được những lời này, cho nên đưa mất nhìn về phía mình.
Dư Tắc Thành buột miệng nói:
- Ta lại cảm thấy người này không tồi, ân đền oán trả không có gì là xấu cả. Trước kia bị người dạy dỗ, giờ đây buông lời mắng lại, ta thích tính tình của Thiên Long tôn giả này.
Những lời này Dư Tắc Thành nói ra không hề suy nghĩ. hoàn toàn không phải là ý muốn của hắn. Nhưng không hiểu vì sao, linh cảm của Dư Tắc Thành lại cho rằng nên nói như vậy.
Vừa dứt lời, dường như Thiên Long tôn giả cười với mình. Dư Tắc Thành định thần nhìn kỹ, nãy giờ chỉ là ảo giác, Thiên Long tôn giả vẫn đang châm chọc không ngớt ở bên kia.
Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại:
"Đúng rồi, Thần Long giáo ở Địch châu chẳng phải là môn phái phát binh hủy diệt Tà Môn lục phái năm xưa mình thí luyện Trúc Cơ sao? Thì ra là như vậy, chăng trách mình có cảm giác quen quen, rất có thể đã thấy y vào lúc ấy..
Đúng lúc này trong thông đạo lại có bốn người tiến ra, bốn người này toàn là Phản Hư Chân Nhất, thế nhưng ai nấy đều lộ vẻ mừng rỡ vô cùng. Có thể khiến cho Phản Hư Chân Nhất vui mừng ra mặt như vậy, nhất định thu hoạch của bọn họ không nhỏ chút nào.
Rất nhiều Phản Hư Chân Nhất ở đây lập tức vây lại, có người lên tiếng chúc mừng:
- Chúc mừng, chúc mừng, phải chăng Thiên Cơ Thần Quân lại có thu hoạch nữa rồi?
Xem ra người đi đầu trong bốn người này là Thiên Cơ Thần Quân. Người này có tướng ngũ đoàn, khoác pháp bảo màu vàng, đầu lươn mất chuột, đồng tử láo liên, chân đi vòng kiềng, bụng to như trống, quả thật là xấu đau xấu đớn.
Băng Tâm Chân Quân bên cạnh lên tiếng nói:
- Ta biết người này, y là Thiên Cơ Thần Quân Trương Hoán Thiên, vốn là đệ tử của Thông Huyền Thiên Cơ cốc. Lúc còn trẻ bác học đa tài, thông minh tuyệt đỉnh, tiêu sái phóng khoáng, sở trường chế tạo cơ quan con rối, tinh thông trận pháp luyện khí.
- Theo lời đồn, Thông Huyền Thiên Cơ cốc là môn phái do những công nhân chế tạo Tiên Tần động phủ sáng lập ra, theo đuổi đạo pháp quán thông thiên địa tạo hóa, trấn phái bảo điển là Hà Đồ Lạc Thư.
- Thiên Cơ Thần Quân này năm xưa là một trong những người thừa kế chức chưởng môn của Thông Huyền Thiên Cơ cốc. Nhưng có lời đồn rằng lão ham mê Thiên Công Tạo Vật phổ trong Di tích Tiên Tần, lén ghi lại pháp tắc và chân nghĩa của tiên điển ấy, rốt cục bị trục xuất khỏi môn phái. Thật ra lão chỉ là kẻ bại trong nội chiến của môn phái mà thôi.
- Không ngờ người này có thể xông ra khỏi vòng vây truy sát của Thông Huyền Thiên Cơ cốc, nhưng không thể không đoạt xá, cho nên mới có dung mạo như hiện tại. Sau đó y chạy tới cực Tây của địa vực Miêu Sương, tu thành cảnh giới Phản Hư Chân Nhất, tự lập Thiên Thần Địa Khí cốc, là một hào kiệt.
- Đúng rồi, bản mệnh pháp bảo Tử Kim Lưu Ly Ma Thiên Toa cửu giai của y chính là đệ nhất phi xa trong thiên hạ. công thủ hoàn mỹ, là pháp bảo vô thượng.
- Người này sở trường về phá trận phá giới, nơi này đối với y chẳng khác nào như cá gặp nước.
Mọi người cất tiếng hỏi han không ngớt, Thiên Cơ Thần Quân chỉ cười không nói, một lão nhân bên cạnh y lên tiếng nói trước.
Người này chừng năm, sáu mươi tuổi, nhìn qua giống như một lão nông cày ruộng, tóc cột trên đầu, pháp bảo dán sát người, hai chân dùng vài quấn chặt, ống tay áo cũng lấy dây thừng cột lên, để lộ hai cẳng tay hết sức đen đúa.
Bề ngoài như vậy không hề có dáng vẻ của Chân Nhất Thần Quân, mà là một lão nông vừa cày ruộng xong trở về nhà. Tay chân mặt mũi của lão có vẻ thô kệch, nước da ngăm đen. mi mày màu xám, Ẩn Đường rộng rãi cao ráo, hai mắt sáng chói, tràn đầy sức sống. Râu lão đã hoa râm. vừa dày vừa rậm, gần như che lấp cả miệng của lão.
Lão chậm rãi nói:
- Các vị, lần này huynh đệ chúng ta có thể nói trải qua trăm cay ngàn đắng, suýt chút nữa đã mất mạng. Các vị đoán thử xem, chúng ta đã gặp được thứ gì?
- Tam Lang trong Thiên Khôi Thất Sát, chính là Phá Quân Thiên Khôi, con rối Tiên Tần mạnh nhất!
Vừa nghe như vậy. tất cả mọi người ồ lên, có người lớn tiếng nói:
- Gặp phải Tham Lang, các ngươi vẫn có thể sống sót trở về ư?