Tiên Ngạo
Chương 875: Xót xa
Tư cầm Tà Quân đã đi đâu không biết,nháy mất nơi đây chỉ còn lại Dư Tắc Thành. Nhất Kiếm Chân Quân và Cúc Khuyết Chân Quân.
Nhất Kiếm Chân Quân nhìn quanh quất liên hồi, sắc mật tô ra vô cùng nôn nóng.
Lúc này phương xa có mười mấy bóng người bay tới, ai nấy đều có cánh, toàn là đệ tử Vân Hài Thanh Minh tông.
Thấy bọn họ tới, Nhất Kiếm Chân Quân cau mày, âm thầm đau xót, chậm rãi khép hờ đôi mất.
Trong mười mấy người tới, có một vị lão thái thái tuổi cao sức yếu, ngây dại nhìn Nhất Kiếm Chân Quân.
Dư Tắc Thành vừa thấy, đoán rằng đây là ý trung nhân của Nhất Kiếm Chân Quân tại nơi này. Quà thật năm tháng không tha người, sau bảy trăm năm. không ngờ đối phương đã già đi như vậy.
Chọt nghe lão thái thái kia lên tiếng gọi:
- Gia gia, là người đó sao?
Suýt chút nữa Dư Tắc Thành hôn mê roi xuống đất, thì ra nàng là cháu nội của Nhất Kiếm Chân Quân.
Nhất Kiếm Chân Quân trợn trừng mất hôi:
- A Linh đi rồi sao?
Lão thái thái kia đáp:
- Nãi nãi rốt cục không thể kết thành Kim Đan. đã mất đi vào ba trâm năm trước.
Nhất Kiếm Chân Quân buông tiếng than dài:
- Ý trời... A Linh ôi, rốt cục nàng cũng đi trước ta một bước, ôi...
Sau đó y quay đầu lại nói với hai người Dư Tắc Thành:
- Ta đi trước một bước, ghé qua nhà. đến đại hội sẽ tái ngộ.
Dứt lời cùng rời khôi với đám đệ tử Vân Hài Thanh Minh tông.
Nháy mất nơi này chỉ còn lại Dư Tắc Thành và Cúc Khuyết Chân Quân, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Cúc Khuyết đạo hữu. ngươi không đi đâu à?
Cúc Khuyết Chân Quân nói:
- Ta không đi, ta cũng không biết đi đâu, Diệt Độ Chân Quân, hay là chúng ta cùng nhau đi dạo? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, ôi, chỉ còn là hai ta, không cần gọi Diệt Độ làm chỉ, gọi ta Tắc Thành là được.
Cúc Khuyết Chân Quân nói:
- Vậy ngươi cũng không cần gọi ta Cúc Khuyết Chân Quân, gọi ta A Khuyết là được.
Hai người nhìn nhau gật đầu. cảm thấy hữu duyên bèn kết bạn đồng hành du ngoạn nơi này.
Côn Bằng quá lớn, phi hành nơi đây vô cùng bất lợi, Dư Tắc Thành bèn cất nó đi, sử dụng Súc Địa Thành Thốn du ngoạn nơi nơi.
Cúc Khuyết Chân Quân điều khiển luồng hào quang dưới chân theo sau Dư Tắc Thành, hai người nhàn nhã dạo chơi trong thế giới đầy những khối vật thể lơ lửng.
Còn mười hai ngày nữa mới chính thức bất đầu đại hội Thiên Lại, trong thời gian này đã có Nguyên Anh Chân Quân. Phàn Hư Chân Nhất lục tục tới đây, thinh thoảng lại có tinh thuyền đáp vào hồ nước.
Trong không ai an lơ lững này, cũng có vô số Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất dạo chơi như bọn Dư Tắc Thành.
Nơi đây thứ gì cũng có, trên đến miếu thở Phật đường, dưới là thanh lâu tửu quán, có thể nói tất cả những gì thế giới Thương Khung có, nơi này đều có.
Nhìn các Phàn Hư Chân Nhất ở đây càng phàm nhân hơn cả phàm nhân. Nơi này ngoại trừ phải phi hành qua lại giữa những thế giới lơ lửng, hoàn toàn không có gì khác so với thế giới Thương Khung.
Dư Tắc Thành đi vòng vèo một lúc, cảm giác có hơi khó chịu. Một năm qua hắn sống an nhàn, xương cốt đã trở nên lỏng lèo, đi được một lúc nghe thấy tiếng hô giết vang lên, liếc mất nhìn qua, chỉ thấy một giác đấu trường thật lớn lơ lửng giữa không trung.
Giữa giác đấu trường này có hai Nguyên Anh Chân Quân đang tỷ thí. bọn họ ngự pháp bay trên không, đại chiến vô cùng quyết liệt.
Hào kiệt trong thiên hạ nhiều vô số, rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất là hạng người hiếu chiến, lấy chiến mà sống. Cho nên Vân Hài Thanh Minh tông mới thành lập giác đấu trường ở nơi này, cung cấp nơi cho bọn họ luận võ.
Thấy giác đấu trường này, lập tức ánh mất Dư Tắc Thành trở nên sáng rực, đây mới là địa phương mà mình muốn tìm. Nơi này ngoại trừ tu sĩ của thế giới Thương Khung, còn có cao thủ cao nhân của mười thế giới Vực Ngoại, ba ngàn thế giới Tiêu Thiên, có thê nói cao thủ hội tụ như mây.
Giác đấu trường này chính là nơi mình muốn tìm. Người khác tới đây muốn ẩn nấp để được an toàn. Dư Tắc Thành tới đây sẽ lấy kiếm thử thiên hạ. nổi danh bốn phương, phát ra khiêu chiến với tất cả cường già.
Dư Tắc Thành càng nhìn giác đấu trường này càng cảm thấy máu huyết sục sôi, trên người hắn vang lên tiếng kiếm ngâm không ngừng. Tới đi, hỡi các anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. ta sẽ cho các ngươi biết kiếm là gì. Một kiếm trong tay, hoành hành thiên hạ...
Thiên Lại cổ thành vốn là pháo đài Tiên Tần, có hàng ngàn hàng vạn tinh vực, hàng ngàn hàng vạn Không Thú, Bát Bộ Thiên Long, từ trước tới nay vẫn ngăn trở Dị tộc bên ngoài.
Mục đích Dư Tắc Thành tới đây hoàn toàn khác với bọn Băng Tâm Chân Quân. Bọn họ tới đây là vì bảo vật, bí tịch, tiên dược, thần binh trong Thiên Lại cố thành này.
Dư Tắc Thành lại tới vì Thiên Lại cổ thành này.
Trong lòng Dư Tắc Thành cho tới bây giờ vẫn tràn ngập dã tâm. Thân mình là Thống linh Tiên Tần. được Di tích Tiên Tần cồn châu thừa nhận, nói cách khác, Di tích Tiên Tần nơi này cũng thừa nhận mình. Nếu được Thiên Lại cổ thành thừa nhận, vậy mình sẽ có quyền thu hoạch nhiều không đếm xuể.
Vừa đến đây Dư Tắc Thành đã có linh cám, từ lúc Đại Uy Thiên Long hiện thân nghênh đón, cho đến mỗi địa phương ở đây đều có cám giác huyền bí. Dư Tấc Thành linh cảm như
cổ thành này đang hoan nghênh mình.
Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình, dưới linh cảm vô cùng nhạy bén, dường như cho Dư Tắc Thành biết rằng ở đây có vô số ánh mất đang nhìn mình chăm chú, đang nghi ngờ, chờ mong, căm thù, hy vọng, trông đợi biêu hiện của mình.
Dư Tắc Thành bay trong thế giới do vô số khối vật thể lơ lửng tạo thành này, lòng thầm quyết định. Các ngươi đã muốn xem, vậy ta sẽ cho các ngươi thấy, kiếm của Dư Tắc Thành ta rốt cục sắc bén hay không, ai là địch nhân với ta?
Dưới tác động của linh cảm này, Dư Tắc Thành sài bước tới giác đấu trường, nhanh
chóng tiến vào trong đó.
Giác đấu trường là nơi dành cho các Nguyên Anh Chân Quân. Phàn Hư Chân Nhất phát sinh mâu thuẫn vào đó chiến đấu, có vô số tu sĩ, trong đó có ma tu, tà tu, yêu tu. kiếm tu. thể tu đặc biệt hiếu chiến. Cho nên nơi này dành riêng cho bọn họ, làm nơi phát tiết, giải quyết tranh chấp.
Dư Tắc Thành sài bước tới gần, từ xa đã nhìn thấy bên ngoài có một thủy kính, trên có hình ánh hai người đang chiến đấu. Hai người điều khiển phi kiếm pháp bảo, đang chiến đấu tới hồi kịch liệt.
Đây là thủy kính ào ánh của giác đấu trường được an bày, khiến cho mọi người đi ngang qua đều có thê nhìn thấy hình ánh đang diễn ra bên ữong. Có người hiếu kỳ sẽ tiến vào giác đấu trường, tìm chỗ ngồi, quan sát toàn cảnh, nhiều góc độ, giống như đang ở trong trường.
Hơn nữa khán già còn có thể đật cược, còn có thể hạ trường chiến đấu nếu cảm thấy không nhịn được. Bất kê là chỉ ngồi xem nhiệt náo hay đật cược, giác đấu trường này cũng có thu nhập không ít.
Nơi đây đều lấy linh thạch thượng phẩm làm đơn vị tính, cao nhân tới đây vô số, bọn họ có được thế giới Tiểu Thiên, có khi là chủ nhân một phái, chủ nhân một cõi, đây chỉ là chuyện nhô.
Dư Tắc Thành tới giác đấu trường, chậm rãi tiến vào.
Tu sĩ thủ vệ lên tiếng nói:
- VỊ tiền bối này, muốn vào giác đấu trường, xin nộp mười viên linh thạch thượng phẩm.
Dư Tắc Thành run tay ném cho y hai mươi viên, nộp phí vào cửa cho mình và Cúc
Khuyết Chân Quân.
Hai người vừa tiến vào, lập tức không gian biến hóa, nháy mất đã thấy một đại sành lớn xuất hiện.
Trong đại sành này, có gần trăm tu sĩ Vân Hài Thanh Minh tông đứng thành nhiều toán.
Tất cả tu sĩ này toàn là thiếu nữ, chỉ cần nhìn qua Dư Tắc Thành cũng biết, tuổi các nàng không quá mười tám. Những thiếu nữ này có chung một đặc điếm, chính là xinh đẹp, xinh đẹp tuyệt luân, đôi cánh sau lung trắng muốt mềm mại mê hồn.
Những thiếu nữ này đứng thành hàng, các nàng vận y phục hết sức móng manh, để lộ chân dài, cô cao, eo thon thà. Mỗi nàng toát ra mùi hương xử nữ, đang tuối thanh xuân tràn trề sức sống.
Có nàng thướt tha kiều mị, có nàng ngọc khiết băng thanh, có nàng nhiệt tình hào sàng, có nàng hết sức dịu dàng. Nhưng bất kể tính cách các nàng thế nào, Dư Tắc Thành vẫn thấy trong mất tất cả như đang rực lửa.
Tiến vào nơi này, Dư Tắc Thành được thần thức tự động lưu lại cho biết, những thiếu nữ này là nhân viên bồi tiếp của aiác đấu trường, theo bồi tiếp khách nhân xem giác đấu.
Chỉ cần Dư Tắc Thành muốn, có thể vẫy gọi những thiếu nữ này, các nàng sẽ tới, hắn có thê đối xử với các nàng thế nào tùy ý, các nàng hiện diện ở đây là vì vậy.
Thấy cảnh tượng này, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, có thể nói hành động này dâm dật đến tận xương tủy, chẳng lẽ đây là đặc điểm của Vân Hài Thanh Minh tông?
Cúc Khuyết Chân Quân đi phía sau hắn nhìn ra nghi hoặc, bèn lên tiếng giải thích:
- Tắc Thành, chuyện này cũng không thể trách các nàng, Vân Hài Thanh Minh tông này nam ít nữ nhiều, nữ tu sĩ nơi đây nhiều không kể xiết, cuộc sống vất và. Hiện tại là cơ hội hiếm có, ba trăm sáu mươi lăm năm mới có một lần cơ hội như vậy, cho nên các nàng phải tranh thủ.
- Khách nhân tới đây chỉ cần cho các nàng chút ích lợi, đối với các nàng chính là một bước lên trời. Ngươi xem các nàng còn rất trè, cho nên mói có được cơ hội này. Ngoại trừ tuổi thanh xuân là chúng ta không có, ngoài ra còn gì khác có thể hấp dẫn chúng ta?
Nhất Kiếm Chân Quân nhìn quanh quất liên hồi, sắc mật tô ra vô cùng nôn nóng.
Lúc này phương xa có mười mấy bóng người bay tới, ai nấy đều có cánh, toàn là đệ tử Vân Hài Thanh Minh tông.
Thấy bọn họ tới, Nhất Kiếm Chân Quân cau mày, âm thầm đau xót, chậm rãi khép hờ đôi mất.
Trong mười mấy người tới, có một vị lão thái thái tuổi cao sức yếu, ngây dại nhìn Nhất Kiếm Chân Quân.
Dư Tắc Thành vừa thấy, đoán rằng đây là ý trung nhân của Nhất Kiếm Chân Quân tại nơi này. Quà thật năm tháng không tha người, sau bảy trăm năm. không ngờ đối phương đã già đi như vậy.
Chọt nghe lão thái thái kia lên tiếng gọi:
- Gia gia, là người đó sao?
Suýt chút nữa Dư Tắc Thành hôn mê roi xuống đất, thì ra nàng là cháu nội của Nhất Kiếm Chân Quân.
Nhất Kiếm Chân Quân trợn trừng mất hôi:
- A Linh đi rồi sao?
Lão thái thái kia đáp:
- Nãi nãi rốt cục không thể kết thành Kim Đan. đã mất đi vào ba trâm năm trước.
Nhất Kiếm Chân Quân buông tiếng than dài:
- Ý trời... A Linh ôi, rốt cục nàng cũng đi trước ta một bước, ôi...
Sau đó y quay đầu lại nói với hai người Dư Tắc Thành:
- Ta đi trước một bước, ghé qua nhà. đến đại hội sẽ tái ngộ.
Dứt lời cùng rời khôi với đám đệ tử Vân Hài Thanh Minh tông.
Nháy mất nơi này chỉ còn lại Dư Tắc Thành và Cúc Khuyết Chân Quân, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Cúc Khuyết đạo hữu. ngươi không đi đâu à?
Cúc Khuyết Chân Quân nói:
- Ta không đi, ta cũng không biết đi đâu, Diệt Độ Chân Quân, hay là chúng ta cùng nhau đi dạo? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, ôi, chỉ còn là hai ta, không cần gọi Diệt Độ làm chỉ, gọi ta Tắc Thành là được.
Cúc Khuyết Chân Quân nói:
- Vậy ngươi cũng không cần gọi ta Cúc Khuyết Chân Quân, gọi ta A Khuyết là được.
Hai người nhìn nhau gật đầu. cảm thấy hữu duyên bèn kết bạn đồng hành du ngoạn nơi này.
Côn Bằng quá lớn, phi hành nơi đây vô cùng bất lợi, Dư Tắc Thành bèn cất nó đi, sử dụng Súc Địa Thành Thốn du ngoạn nơi nơi.
Cúc Khuyết Chân Quân điều khiển luồng hào quang dưới chân theo sau Dư Tắc Thành, hai người nhàn nhã dạo chơi trong thế giới đầy những khối vật thể lơ lửng.
Còn mười hai ngày nữa mới chính thức bất đầu đại hội Thiên Lại, trong thời gian này đã có Nguyên Anh Chân Quân. Phàn Hư Chân Nhất lục tục tới đây, thinh thoảng lại có tinh thuyền đáp vào hồ nước.
Trong không ai an lơ lững này, cũng có vô số Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất dạo chơi như bọn Dư Tắc Thành.
Nơi đây thứ gì cũng có, trên đến miếu thở Phật đường, dưới là thanh lâu tửu quán, có thể nói tất cả những gì thế giới Thương Khung có, nơi này đều có.
Nhìn các Phàn Hư Chân Nhất ở đây càng phàm nhân hơn cả phàm nhân. Nơi này ngoại trừ phải phi hành qua lại giữa những thế giới lơ lửng, hoàn toàn không có gì khác so với thế giới Thương Khung.
Dư Tắc Thành đi vòng vèo một lúc, cảm giác có hơi khó chịu. Một năm qua hắn sống an nhàn, xương cốt đã trở nên lỏng lèo, đi được một lúc nghe thấy tiếng hô giết vang lên, liếc mất nhìn qua, chỉ thấy một giác đấu trường thật lớn lơ lửng giữa không trung.
Giữa giác đấu trường này có hai Nguyên Anh Chân Quân đang tỷ thí. bọn họ ngự pháp bay trên không, đại chiến vô cùng quyết liệt.
Hào kiệt trong thiên hạ nhiều vô số, rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất là hạng người hiếu chiến, lấy chiến mà sống. Cho nên Vân Hài Thanh Minh tông mới thành lập giác đấu trường ở nơi này, cung cấp nơi cho bọn họ luận võ.
Thấy giác đấu trường này, lập tức ánh mất Dư Tắc Thành trở nên sáng rực, đây mới là địa phương mà mình muốn tìm. Nơi này ngoại trừ tu sĩ của thế giới Thương Khung, còn có cao thủ cao nhân của mười thế giới Vực Ngoại, ba ngàn thế giới Tiêu Thiên, có thê nói cao thủ hội tụ như mây.
Giác đấu trường này chính là nơi mình muốn tìm. Người khác tới đây muốn ẩn nấp để được an toàn. Dư Tắc Thành tới đây sẽ lấy kiếm thử thiên hạ. nổi danh bốn phương, phát ra khiêu chiến với tất cả cường già.
Dư Tắc Thành càng nhìn giác đấu trường này càng cảm thấy máu huyết sục sôi, trên người hắn vang lên tiếng kiếm ngâm không ngừng. Tới đi, hỡi các anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. ta sẽ cho các ngươi biết kiếm là gì. Một kiếm trong tay, hoành hành thiên hạ...
Thiên Lại cổ thành vốn là pháo đài Tiên Tần, có hàng ngàn hàng vạn tinh vực, hàng ngàn hàng vạn Không Thú, Bát Bộ Thiên Long, từ trước tới nay vẫn ngăn trở Dị tộc bên ngoài.
Mục đích Dư Tắc Thành tới đây hoàn toàn khác với bọn Băng Tâm Chân Quân. Bọn họ tới đây là vì bảo vật, bí tịch, tiên dược, thần binh trong Thiên Lại cố thành này.
Dư Tắc Thành lại tới vì Thiên Lại cổ thành này.
Trong lòng Dư Tắc Thành cho tới bây giờ vẫn tràn ngập dã tâm. Thân mình là Thống linh Tiên Tần. được Di tích Tiên Tần cồn châu thừa nhận, nói cách khác, Di tích Tiên Tần nơi này cũng thừa nhận mình. Nếu được Thiên Lại cổ thành thừa nhận, vậy mình sẽ có quyền thu hoạch nhiều không đếm xuể.
Vừa đến đây Dư Tắc Thành đã có linh cám, từ lúc Đại Uy Thiên Long hiện thân nghênh đón, cho đến mỗi địa phương ở đây đều có cám giác huyền bí. Dư Tấc Thành linh cảm như
cổ thành này đang hoan nghênh mình.
Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình, dưới linh cảm vô cùng nhạy bén, dường như cho Dư Tắc Thành biết rằng ở đây có vô số ánh mất đang nhìn mình chăm chú, đang nghi ngờ, chờ mong, căm thù, hy vọng, trông đợi biêu hiện của mình.
Dư Tắc Thành bay trong thế giới do vô số khối vật thể lơ lửng tạo thành này, lòng thầm quyết định. Các ngươi đã muốn xem, vậy ta sẽ cho các ngươi thấy, kiếm của Dư Tắc Thành ta rốt cục sắc bén hay không, ai là địch nhân với ta?
Dưới tác động của linh cảm này, Dư Tắc Thành sài bước tới giác đấu trường, nhanh
chóng tiến vào trong đó.
Giác đấu trường là nơi dành cho các Nguyên Anh Chân Quân. Phàn Hư Chân Nhất phát sinh mâu thuẫn vào đó chiến đấu, có vô số tu sĩ, trong đó có ma tu, tà tu, yêu tu. kiếm tu. thể tu đặc biệt hiếu chiến. Cho nên nơi này dành riêng cho bọn họ, làm nơi phát tiết, giải quyết tranh chấp.
Dư Tắc Thành sài bước tới gần, từ xa đã nhìn thấy bên ngoài có một thủy kính, trên có hình ánh hai người đang chiến đấu. Hai người điều khiển phi kiếm pháp bảo, đang chiến đấu tới hồi kịch liệt.
Đây là thủy kính ào ánh của giác đấu trường được an bày, khiến cho mọi người đi ngang qua đều có thê nhìn thấy hình ánh đang diễn ra bên ữong. Có người hiếu kỳ sẽ tiến vào giác đấu trường, tìm chỗ ngồi, quan sát toàn cảnh, nhiều góc độ, giống như đang ở trong trường.
Hơn nữa khán già còn có thể đật cược, còn có thể hạ trường chiến đấu nếu cảm thấy không nhịn được. Bất kê là chỉ ngồi xem nhiệt náo hay đật cược, giác đấu trường này cũng có thu nhập không ít.
Nơi đây đều lấy linh thạch thượng phẩm làm đơn vị tính, cao nhân tới đây vô số, bọn họ có được thế giới Tiểu Thiên, có khi là chủ nhân một phái, chủ nhân một cõi, đây chỉ là chuyện nhô.
Dư Tắc Thành tới giác đấu trường, chậm rãi tiến vào.
Tu sĩ thủ vệ lên tiếng nói:
- VỊ tiền bối này, muốn vào giác đấu trường, xin nộp mười viên linh thạch thượng phẩm.
Dư Tắc Thành run tay ném cho y hai mươi viên, nộp phí vào cửa cho mình và Cúc
Khuyết Chân Quân.
Hai người vừa tiến vào, lập tức không gian biến hóa, nháy mất đã thấy một đại sành lớn xuất hiện.
Trong đại sành này, có gần trăm tu sĩ Vân Hài Thanh Minh tông đứng thành nhiều toán.
Tất cả tu sĩ này toàn là thiếu nữ, chỉ cần nhìn qua Dư Tắc Thành cũng biết, tuổi các nàng không quá mười tám. Những thiếu nữ này có chung một đặc điếm, chính là xinh đẹp, xinh đẹp tuyệt luân, đôi cánh sau lung trắng muốt mềm mại mê hồn.
Những thiếu nữ này đứng thành hàng, các nàng vận y phục hết sức móng manh, để lộ chân dài, cô cao, eo thon thà. Mỗi nàng toát ra mùi hương xử nữ, đang tuối thanh xuân tràn trề sức sống.
Có nàng thướt tha kiều mị, có nàng ngọc khiết băng thanh, có nàng nhiệt tình hào sàng, có nàng hết sức dịu dàng. Nhưng bất kể tính cách các nàng thế nào, Dư Tắc Thành vẫn thấy trong mất tất cả như đang rực lửa.
Tiến vào nơi này, Dư Tắc Thành được thần thức tự động lưu lại cho biết, những thiếu nữ này là nhân viên bồi tiếp của aiác đấu trường, theo bồi tiếp khách nhân xem giác đấu.
Chỉ cần Dư Tắc Thành muốn, có thể vẫy gọi những thiếu nữ này, các nàng sẽ tới, hắn có thê đối xử với các nàng thế nào tùy ý, các nàng hiện diện ở đây là vì vậy.
Thấy cảnh tượng này, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, có thể nói hành động này dâm dật đến tận xương tủy, chẳng lẽ đây là đặc điểm của Vân Hài Thanh Minh tông?
Cúc Khuyết Chân Quân đi phía sau hắn nhìn ra nghi hoặc, bèn lên tiếng giải thích:
- Tắc Thành, chuyện này cũng không thể trách các nàng, Vân Hài Thanh Minh tông này nam ít nữ nhiều, nữ tu sĩ nơi đây nhiều không kể xiết, cuộc sống vất và. Hiện tại là cơ hội hiếm có, ba trăm sáu mươi lăm năm mới có một lần cơ hội như vậy, cho nên các nàng phải tranh thủ.
- Khách nhân tới đây chỉ cần cho các nàng chút ích lợi, đối với các nàng chính là một bước lên trời. Ngươi xem các nàng còn rất trè, cho nên mói có được cơ hội này. Ngoại trừ tuổi thanh xuân là chúng ta không có, ngoài ra còn gì khác có thể hấp dẫn chúng ta?