Tiên Ngạo
Chương 816: Kể lại chuyện xưa
Lão điên nói với Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành này, đây là Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật, một trong Ngũ Phật Thất Bồ Tát của Đại Tạng Ma Ha Phật tông, mau mau bái kiến.
Dư Tắc Thành nghe vậy cả kinh, không ngờ trong tòa phá miếu này lại có Ngũ Phật Thất Bồ Tát. chính là năm Phàn Hư Chân Nhất cùng bảy Nguyên Anh Chân Quân, thực lực vô cùng dũng mãnh, rốt cục Đại Tạng Ma Ha Phật tông này là môn phái thế nào đây?
Thấy Dư Tắc Thành tô ra nghi hoặc, lão điên bèn dùng Thiên giác truyền âm nói:
- Đại Tạng có nghĩa là trốn, nấp, Ma Ha có nghĩa là đại, vĩ đại. Phật môn đều là như vậy, các lão tiền bối càng hùng mạnh, thanh danh càng không đê lộ.
- Bọn họ lấy Phật pháp làm phương tiện, giống như thuyền, chở người tới bờ giác ngộ. Tự mình tu luyện tới cuối cùng đạt được Niết Bàn, nhờ vậy tránh được luân hồi, thoát khôi đau khổ. Bọn họ có thể tự hình thành một thế giới, đóng cửa lại tu hành bên trong Phật cảnh của mình, không cần cầu tới sự vật bên ngoài. Vô dục vô cầu, tự nhiên thanh danh bất lộ.
- Năm xưa ta từng giúp qua bọn họ, cho nên lần này bọn họ nể mật. Sau khi xong chuyện này, ngươi hãy quay lại đây trùng tu ngôi miếu này lại một chút, coi như là lễ tạ ơn. Nhớ kỹ trùng tu miếu này không thê xa xi, cũng không thê đơn sơ, mà phải bề ngoài giản dị tự nhiên, trong giấu vàng ngọc.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. tô vẻ đã hiểu.
Hai người còn đang truyền âm nói chuyện, chợt nghe Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật kia ngoác miệng cười ha hà:
- Cảm tạ nhị vị thí chủ.
Câu cảm tạ khiến Dư Tắc Thành và lão điên cảm thấy ngượng ngập. Nói lén sau lung người khác lại bị người ta nghe được, ai cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Dư Tắc Thành lấy Nhã Hương trong thế giới Bàn cổ ra, thinh Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật kiểm tra tình huống của nàng.
Tự nhiên Dư Tắc Thành đã cất Hiên Viên Tử Vệ Bảo đi, mặc cho Nhã Hương một chiếc bảo lụa màu trắng, đây là đặc sàn của thế giới Bàn cổ.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật kiểm tra cẩn thận chừng nửa canh giờ, sau đó mới nói:
- Có thể cứu được, thật ra thần hồn của nàng cũng không bị xua tan, mà là bị biến đổi trở thành một trạng thái rất kỳ quái, hoàn toàn có thể cứu được. Bất quá chúng ta phải đi tìm Thủy Ngọc Tiên Tử, chuyện thay đổi thần hồn. phàn bổn hoàn nguyên này ngoại trừ nàng ra, thiên hạ không còn ai làm được.
Lão điên chợt buông tiếng thở dài:
- Sau khi Cửu Tử lão tặc biến mất. Manh Trần tiên sinh chuyển thế, thiên hạ này cũng chỉ còn lại mình nàng, chúng ta đi thôi.
Dứt lời lão điên chộp lấy Dư Tắc Thành, thi triển Súc Địa Thành Thốn, vạn dặm trôi qua dưới chân, ng di về phía xa.
Dư Tắc Thành hôi:
- Lão điên, phải chăng Thủy Ngọc Tiên Tử là tiền bối của Cực Lạc Tiêu Hồn tông?
Lão điên gật gật đầu:
- Đúng vậy, Thủy Ngọc Tiên Tử là Phàn Hư Chân Nhất của Cực Lạc Tiêu Hồn tông, ta thật không muốn tìm nàng chút nào, hy vọng hai món pháp bảo cửu giai có thê thinh được nàng giúp đỡ.
- VỊ Thủy Ngọc Tiên Tử này sỡ trường Quát cốt Trừu Tủy Cực Lạc công, thài âm bổ dương, thôn dương thực nguyên. Năm xưa nàng vừa thăng tiến cảnh giới Kim Đan. đã làm cho Tinh Bình Chân Quân của Tinh Cơ Kiếm tông cực lạc tiêu hồn, từ đó vang danh thiên hạ.
- Sau đến khi nàng trở thành Nguyên Anh Chân Quân, vừa khéo gặp đại hội thượng môn, một mình nàng đại chiến mười bảy Nguyên Anh Chân Quân. Trận chiến này là đánh trên giường, phàm là các môn phái lấy thuật thài âm bổ dương lập phái như Âm Dương tông, Hấp Âm Hóa Dương giáo, MỊ Ma tông... đều bị một mình nàng bình định.
- Sau Thủy Ngọc Tiên Tử nâng cao Quát cốt Trừu Tủy Cực Lạc công từ thể tới hồn, chuyên tu thần giao, luyện Quát cốt Trừu Tủy Cực Lạc công tới cảnh giới Tiêu Hồn Đoạt Phách, cuối cùng trở thành Phàn Hư Chân Nhất, quà thật là một đời cường già trong thiên hạ.
Dư Tắc Thành nghe tới đây vội hôi:
- Lão điên, vậy lão có từng chiến với nàng lần nào chưa?
Lão điên nghe vậy bèn gõ đầu Dư Tắc Thành một cái, sau đó mới nói:
- Không biết lớn nhô, nói lời xằng bậy.
- Năm xưa nàng giao hào cùng Hương Mãn Y Đại ca của Liệt Thiên kiếm phái. Một người là lãng tử, một người là đãng nữ, đầu tiên là cừu địch với nhau, sau trở thành thân mật, đến mức đã bàn tới chuyện thành thân. Đáng tiếc năm xưa trong trận chiến với Tâm Kiếm Thiền Tông, Hương Mãn Y Đại ca ngã xuống, từ đó về sau Thủy Ngọc Tiên Tử không đê cho ai chạm vào mình nữa. Sau đó nàng khổ luyện Quát cốt Trừu Tủy Cực Lạc công tới cảnh giới Tiêu Hồn Đoạt Phách.
Bên cạnh vang lên giọng của Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật, lão vẫn theo sát phía sau hai người, không chậm bước nào:
- Đã lâu không nghe tên của Hương Mãn Y Đại ca, năm xưa huynh ấy là nhân vật anh hùng bậc nào. Hiện tại ngoại trừ hai ta ra, còn được bao người nhớ tới huynh ấy... Khi ấy ta còn chưa xuất gia, hiện tại nhớ lại, quả thật bồi hồi cảm khái.
Lão điên nói:
- Đúng vậy, năm xưa năm đại kiếm phái anh hùng vô số, tất cả thượng môn trong thiên hạ phải tôn năm đại kiếm phái chúng ta làm đầu.
- Hương Mãn Y, Lục Nghê Tiên Tử, Trích Hoa Tiên Sinh. Bảo Công Tử, Yêu Kiếm Tha Đà. Lam Ly Nhi, Bích Hỏa Kim Tình... là những nhân vật anh hùng bậc nào. Khi đó ta còn là nhân vật nho nhô chạy lăng xăng, lão bất quá cũng chỉ là thư đồng của Lam Ly Nhi.
- Đáng tiếc năm xưa tất cả đều chết dưới tay Tâm Kiếm Thiền Tông, thật là đáng tiếc. Bằng không hiện tại nhất định bọn họ đã là Phản Hư chân Nhất, đều có thể phi thăng Tiên giới.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cũng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Đúng vậy, Yêu Kiếm Tha Đà năm xưa hung tợn đến bậc nào, một minh phá Thanh Vân Xã chúng ta. Lão vừa xông lên xuất ra một kiếm đã bị y chém ngã. may nhờ có công tử nhà ta Lam Ly Nhi ngăn chặn y.
- Khi đó lão cũng điên thật, biết rõ không phải đối thũ vẫn xông lên, ta thật không thể tường tượng làm sao lão vẫn còng sống tới bây giờ, hơn nữa còn có thể trở thành Phàn Hư Chân Nhất. Có thê nói rằng thiên hạ hiện tại, không còn được mấy người là đối thủ của lão.
Lão điên nói:
- Đúng vậy, ta cũng thật không ngờ hai ta còn có ngày hôm nay.
- Thật ra ta vốn đã chết, nhưng vẫn còn sống. Năm xưa đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, ta là người đầu tiên xông lên, chỉ một kiếm, ta liền ngã gục. Lúc ấy Bảo Công Tử của Hỗn Nguyên kiếm phái ở phía sau đỡ cho ta một kiếm, cho nên ta mới còn sống tới bây giờ.
- Khi ta tinh lại, tất cã mọi người đã chết. Trận chiến ấy, Hiên Viên kiếm phái chỉ có ta, lão bất tử. lão đông tây còn sống. Mười tám Phàn Hư Chân Nhất, trăm Nguyên Anh Chân Quân, tám trãm Kim Đan Chân Nhân của năm đại kiếm phái, chỉ còn mười mấy Kim Đan Chân Nhân chúng ta là còn sống.
- Năm đại kiếm phái bị tiêu diệt toàn quân, từ đó về sau sa sút, gần ngàn năm nay mới
khôi phục lại sáu thành lực lượng của năm xưa...
Lão điên chợt mờ toang áo, để lộ ra một vết sẹo thật lớn ở ngực trái của mình, sau đó nói tiếp:
- May là tim ta nằm bên phải, cho nên ta mới sống sót. Bất quá sau lần đại chiến đó, ta đã ngộ ra được Kiếm Đạo của mình, thực lực tăng lên ngàn lần.
- Ta vẫn thường nghĩ. nếu hiện tại ta gặp lại nàng, không biết ai trong chúng ta sẽ là người sống sót. Không biết ta có thể giết chết nàng không, Tâm Kiếm Thiền Tông...
Những lời cuối, lão điên rít qua kẽ răng.
Xem ra hai lão đã quen nhau nhiều năm trước, vừa đi vừa tâm sự hàn huyên, dần dần nhắc lại tất cả chuyện năm xưa. Dư Tắc Thành đi cạnh chăm chú lắng nghe, thinh thoảng bật cười, không thể ngờ quá khứ lão điên còn có những chuyện như vậy.
Cuối cùng Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật hôi:
- Các lão thật sự chuẩn bị đi rồi sao?
Lão điên gật gật đầu:
- Đúng vậy, trong vòng ba năm. cuối năm lão đông tây phi thăng trước, sang năm tới ta.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cười nói:
- Phi thăng, phi thăng... tới Tiên Giới bất quá là vào một nhà giam khác.
Lão điên nói:
- Được rồi, lão không cần giảng cho chúng ta về truyền thuyết bờ giác ngộ gì đó, ta cũng sẽ không làm hòa thượng như lão. Thời gian gần đây ta luôn nghĩ. có lẽ ta sẽ gặp lại nàng, năm xưa nàng đã phi thăng, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau trên Tiên Giới.
- Ta từng hôi nàng, vì sao nàng đành lòng xuống tay như vậy, Hương Mãn Y Đại ca chính là Đại ca ruột của nàng, làm sao nàng nỡ hạ sát thủ...
- Nàng còn đâm ta một kiếm, ta tới Tiên Giới tìm gặp nàng, nhất định phải trà cho nàng một kiếm, báo cừu cho các ca ca, giết chết một kè tàn nhẫn...
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật chợt buông tiếng thở dài:
- Tiểu Y Nhi năm ấy...
Lão điên ngất lời:
- Không được nhắc tới nàng, ta nghĩ mãi vẫn không ra, lúc ta tinh lại, xung quanh là vô số thi thể đồng môn, nhìn sang đã thấy nàng bước lên hồng kiều, chuẩn bị phi thăng.
- Ta rút kiếm đuổi theo, nàng nhìn ta mim cười, phi thăng ngay tức khắc. Ta định hôi nàng phi thăng thật sự quan trọng vậy sao, có thê bó qua hết thày hay sao?
Lão điên ngừng một chút, chợt quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành, ta nói cho ngươi biết một bí mật, đây là một trong những bí mật lớn nhất của
năm đại kiếm phái chúng ta. Tâm Kiếm Thiền Tông trong lịch sử đã xuất hiện tổng cộng mười một lần, lần nào cũng là hai thầy trò.
- Cả hai người bọn chúng hoặc có một người trong đó ất là đệ tử của năm đại kiếm phái chúng ta, lần trước chính là Hương Thúy Y của Liệt Thiên kiếm phái.
- Cho nên lúc nào ngươi cũng phải nhớ kỹ môn quy thứ ba của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, phàm là đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện, tất cả đệ tử Hiên Viên phải gác bó mọi ân oán, dốc hết toàn lực tiêu diệt bọn chúng, không chết không thôi.
- Tắc Thành này, đây là Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật, một trong Ngũ Phật Thất Bồ Tát của Đại Tạng Ma Ha Phật tông, mau mau bái kiến.
Dư Tắc Thành nghe vậy cả kinh, không ngờ trong tòa phá miếu này lại có Ngũ Phật Thất Bồ Tát. chính là năm Phàn Hư Chân Nhất cùng bảy Nguyên Anh Chân Quân, thực lực vô cùng dũng mãnh, rốt cục Đại Tạng Ma Ha Phật tông này là môn phái thế nào đây?
Thấy Dư Tắc Thành tô ra nghi hoặc, lão điên bèn dùng Thiên giác truyền âm nói:
- Đại Tạng có nghĩa là trốn, nấp, Ma Ha có nghĩa là đại, vĩ đại. Phật môn đều là như vậy, các lão tiền bối càng hùng mạnh, thanh danh càng không đê lộ.
- Bọn họ lấy Phật pháp làm phương tiện, giống như thuyền, chở người tới bờ giác ngộ. Tự mình tu luyện tới cuối cùng đạt được Niết Bàn, nhờ vậy tránh được luân hồi, thoát khôi đau khổ. Bọn họ có thể tự hình thành một thế giới, đóng cửa lại tu hành bên trong Phật cảnh của mình, không cần cầu tới sự vật bên ngoài. Vô dục vô cầu, tự nhiên thanh danh bất lộ.
- Năm xưa ta từng giúp qua bọn họ, cho nên lần này bọn họ nể mật. Sau khi xong chuyện này, ngươi hãy quay lại đây trùng tu ngôi miếu này lại một chút, coi như là lễ tạ ơn. Nhớ kỹ trùng tu miếu này không thê xa xi, cũng không thê đơn sơ, mà phải bề ngoài giản dị tự nhiên, trong giấu vàng ngọc.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. tô vẻ đã hiểu.
Hai người còn đang truyền âm nói chuyện, chợt nghe Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật kia ngoác miệng cười ha hà:
- Cảm tạ nhị vị thí chủ.
Câu cảm tạ khiến Dư Tắc Thành và lão điên cảm thấy ngượng ngập. Nói lén sau lung người khác lại bị người ta nghe được, ai cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Dư Tắc Thành lấy Nhã Hương trong thế giới Bàn cổ ra, thinh Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật kiểm tra tình huống của nàng.
Tự nhiên Dư Tắc Thành đã cất Hiên Viên Tử Vệ Bảo đi, mặc cho Nhã Hương một chiếc bảo lụa màu trắng, đây là đặc sàn của thế giới Bàn cổ.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật kiểm tra cẩn thận chừng nửa canh giờ, sau đó mới nói:
- Có thể cứu được, thật ra thần hồn của nàng cũng không bị xua tan, mà là bị biến đổi trở thành một trạng thái rất kỳ quái, hoàn toàn có thể cứu được. Bất quá chúng ta phải đi tìm Thủy Ngọc Tiên Tử, chuyện thay đổi thần hồn. phàn bổn hoàn nguyên này ngoại trừ nàng ra, thiên hạ không còn ai làm được.
Lão điên chợt buông tiếng thở dài:
- Sau khi Cửu Tử lão tặc biến mất. Manh Trần tiên sinh chuyển thế, thiên hạ này cũng chỉ còn lại mình nàng, chúng ta đi thôi.
Dứt lời lão điên chộp lấy Dư Tắc Thành, thi triển Súc Địa Thành Thốn, vạn dặm trôi qua dưới chân, ng di về phía xa.
Dư Tắc Thành hôi:
- Lão điên, phải chăng Thủy Ngọc Tiên Tử là tiền bối của Cực Lạc Tiêu Hồn tông?
Lão điên gật gật đầu:
- Đúng vậy, Thủy Ngọc Tiên Tử là Phàn Hư Chân Nhất của Cực Lạc Tiêu Hồn tông, ta thật không muốn tìm nàng chút nào, hy vọng hai món pháp bảo cửu giai có thê thinh được nàng giúp đỡ.
- VỊ Thủy Ngọc Tiên Tử này sỡ trường Quát cốt Trừu Tủy Cực Lạc công, thài âm bổ dương, thôn dương thực nguyên. Năm xưa nàng vừa thăng tiến cảnh giới Kim Đan. đã làm cho Tinh Bình Chân Quân của Tinh Cơ Kiếm tông cực lạc tiêu hồn, từ đó vang danh thiên hạ.
- Sau đến khi nàng trở thành Nguyên Anh Chân Quân, vừa khéo gặp đại hội thượng môn, một mình nàng đại chiến mười bảy Nguyên Anh Chân Quân. Trận chiến này là đánh trên giường, phàm là các môn phái lấy thuật thài âm bổ dương lập phái như Âm Dương tông, Hấp Âm Hóa Dương giáo, MỊ Ma tông... đều bị một mình nàng bình định.
- Sau Thủy Ngọc Tiên Tử nâng cao Quát cốt Trừu Tủy Cực Lạc công từ thể tới hồn, chuyên tu thần giao, luyện Quát cốt Trừu Tủy Cực Lạc công tới cảnh giới Tiêu Hồn Đoạt Phách, cuối cùng trở thành Phàn Hư Chân Nhất, quà thật là một đời cường già trong thiên hạ.
Dư Tắc Thành nghe tới đây vội hôi:
- Lão điên, vậy lão có từng chiến với nàng lần nào chưa?
Lão điên nghe vậy bèn gõ đầu Dư Tắc Thành một cái, sau đó mới nói:
- Không biết lớn nhô, nói lời xằng bậy.
- Năm xưa nàng giao hào cùng Hương Mãn Y Đại ca của Liệt Thiên kiếm phái. Một người là lãng tử, một người là đãng nữ, đầu tiên là cừu địch với nhau, sau trở thành thân mật, đến mức đã bàn tới chuyện thành thân. Đáng tiếc năm xưa trong trận chiến với Tâm Kiếm Thiền Tông, Hương Mãn Y Đại ca ngã xuống, từ đó về sau Thủy Ngọc Tiên Tử không đê cho ai chạm vào mình nữa. Sau đó nàng khổ luyện Quát cốt Trừu Tủy Cực Lạc công tới cảnh giới Tiêu Hồn Đoạt Phách.
Bên cạnh vang lên giọng của Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật, lão vẫn theo sát phía sau hai người, không chậm bước nào:
- Đã lâu không nghe tên của Hương Mãn Y Đại ca, năm xưa huynh ấy là nhân vật anh hùng bậc nào. Hiện tại ngoại trừ hai ta ra, còn được bao người nhớ tới huynh ấy... Khi ấy ta còn chưa xuất gia, hiện tại nhớ lại, quả thật bồi hồi cảm khái.
Lão điên nói:
- Đúng vậy, năm xưa năm đại kiếm phái anh hùng vô số, tất cả thượng môn trong thiên hạ phải tôn năm đại kiếm phái chúng ta làm đầu.
- Hương Mãn Y, Lục Nghê Tiên Tử, Trích Hoa Tiên Sinh. Bảo Công Tử, Yêu Kiếm Tha Đà. Lam Ly Nhi, Bích Hỏa Kim Tình... là những nhân vật anh hùng bậc nào. Khi đó ta còn là nhân vật nho nhô chạy lăng xăng, lão bất quá cũng chỉ là thư đồng của Lam Ly Nhi.
- Đáng tiếc năm xưa tất cả đều chết dưới tay Tâm Kiếm Thiền Tông, thật là đáng tiếc. Bằng không hiện tại nhất định bọn họ đã là Phản Hư chân Nhất, đều có thể phi thăng Tiên giới.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cũng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Đúng vậy, Yêu Kiếm Tha Đà năm xưa hung tợn đến bậc nào, một minh phá Thanh Vân Xã chúng ta. Lão vừa xông lên xuất ra một kiếm đã bị y chém ngã. may nhờ có công tử nhà ta Lam Ly Nhi ngăn chặn y.
- Khi đó lão cũng điên thật, biết rõ không phải đối thũ vẫn xông lên, ta thật không thể tường tượng làm sao lão vẫn còng sống tới bây giờ, hơn nữa còn có thể trở thành Phàn Hư Chân Nhất. Có thê nói rằng thiên hạ hiện tại, không còn được mấy người là đối thủ của lão.
Lão điên nói:
- Đúng vậy, ta cũng thật không ngờ hai ta còn có ngày hôm nay.
- Thật ra ta vốn đã chết, nhưng vẫn còn sống. Năm xưa đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, ta là người đầu tiên xông lên, chỉ một kiếm, ta liền ngã gục. Lúc ấy Bảo Công Tử của Hỗn Nguyên kiếm phái ở phía sau đỡ cho ta một kiếm, cho nên ta mới còn sống tới bây giờ.
- Khi ta tinh lại, tất cã mọi người đã chết. Trận chiến ấy, Hiên Viên kiếm phái chỉ có ta, lão bất tử. lão đông tây còn sống. Mười tám Phàn Hư Chân Nhất, trăm Nguyên Anh Chân Quân, tám trãm Kim Đan Chân Nhân của năm đại kiếm phái, chỉ còn mười mấy Kim Đan Chân Nhân chúng ta là còn sống.
- Năm đại kiếm phái bị tiêu diệt toàn quân, từ đó về sau sa sút, gần ngàn năm nay mới
khôi phục lại sáu thành lực lượng của năm xưa...
Lão điên chợt mờ toang áo, để lộ ra một vết sẹo thật lớn ở ngực trái của mình, sau đó nói tiếp:
- May là tim ta nằm bên phải, cho nên ta mới sống sót. Bất quá sau lần đại chiến đó, ta đã ngộ ra được Kiếm Đạo của mình, thực lực tăng lên ngàn lần.
- Ta vẫn thường nghĩ. nếu hiện tại ta gặp lại nàng, không biết ai trong chúng ta sẽ là người sống sót. Không biết ta có thể giết chết nàng không, Tâm Kiếm Thiền Tông...
Những lời cuối, lão điên rít qua kẽ răng.
Xem ra hai lão đã quen nhau nhiều năm trước, vừa đi vừa tâm sự hàn huyên, dần dần nhắc lại tất cả chuyện năm xưa. Dư Tắc Thành đi cạnh chăm chú lắng nghe, thinh thoảng bật cười, không thể ngờ quá khứ lão điên còn có những chuyện như vậy.
Cuối cùng Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật hôi:
- Các lão thật sự chuẩn bị đi rồi sao?
Lão điên gật gật đầu:
- Đúng vậy, trong vòng ba năm. cuối năm lão đông tây phi thăng trước, sang năm tới ta.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cười nói:
- Phi thăng, phi thăng... tới Tiên Giới bất quá là vào một nhà giam khác.
Lão điên nói:
- Được rồi, lão không cần giảng cho chúng ta về truyền thuyết bờ giác ngộ gì đó, ta cũng sẽ không làm hòa thượng như lão. Thời gian gần đây ta luôn nghĩ. có lẽ ta sẽ gặp lại nàng, năm xưa nàng đã phi thăng, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau trên Tiên Giới.
- Ta từng hôi nàng, vì sao nàng đành lòng xuống tay như vậy, Hương Mãn Y Đại ca chính là Đại ca ruột của nàng, làm sao nàng nỡ hạ sát thủ...
- Nàng còn đâm ta một kiếm, ta tới Tiên Giới tìm gặp nàng, nhất định phải trà cho nàng một kiếm, báo cừu cho các ca ca, giết chết một kè tàn nhẫn...
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật chợt buông tiếng thở dài:
- Tiểu Y Nhi năm ấy...
Lão điên ngất lời:
- Không được nhắc tới nàng, ta nghĩ mãi vẫn không ra, lúc ta tinh lại, xung quanh là vô số thi thể đồng môn, nhìn sang đã thấy nàng bước lên hồng kiều, chuẩn bị phi thăng.
- Ta rút kiếm đuổi theo, nàng nhìn ta mim cười, phi thăng ngay tức khắc. Ta định hôi nàng phi thăng thật sự quan trọng vậy sao, có thê bó qua hết thày hay sao?
Lão điên ngừng một chút, chợt quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành, ta nói cho ngươi biết một bí mật, đây là một trong những bí mật lớn nhất của
năm đại kiếm phái chúng ta. Tâm Kiếm Thiền Tông trong lịch sử đã xuất hiện tổng cộng mười một lần, lần nào cũng là hai thầy trò.
- Cả hai người bọn chúng hoặc có một người trong đó ất là đệ tử của năm đại kiếm phái chúng ta, lần trước chính là Hương Thúy Y của Liệt Thiên kiếm phái.
- Cho nên lúc nào ngươi cũng phải nhớ kỹ môn quy thứ ba của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, phàm là đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện, tất cả đệ tử Hiên Viên phải gác bó mọi ân oán, dốc hết toàn lực tiêu diệt bọn chúng, không chết không thôi.