Tiên Ngạo
Chương 777: Đời người mới gặp lúc ban sơ
Nói xong Tam Huyễn đi qua oán hận trảo một cái, chộp nát toàn bộ hoa mai nở rộ này, thế nhưng trong nháy mắt cây hoa mai này dần dần lại lớn lên nở ra, đóa hoa vẫn cười đón gió dưới bích họa này như trước, đẹp mê hồn.
Phương Chính tiên sinh lắc đầu, mọi người tiến vào trong đại điện của Lôi Âm tự này, nơi này thực sự là nhân viên thưa thớt, dọc đường đi Dư Tắc Thành chỉ nhìn thấy hơn mười Hòa thượng, tự viện lớn như vậy người ở rất thưa thớt.
Thế nhưng những Hòa thượng này, toàn bộ tu vi không thấp, phần lớn đều là cảnh giới Kim Cương, cao thủ như mây.
Tiến vào đại điện, chỉ thấy trên đại điện có mấy người đã ở đây, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, đều ở đây đợi.
Ba người tiến vào, trong đó có mấy người nhìn thấy Phương Chính liền đi tới chào hỏi. Phương Chính lần lượt đáp lại, lần lượt giới thiệu từng người cho Dư Tắc Thành.
Ở trong đại điện này còn có bốn người, trong đó một người toàn thân mặc đạo bào trắng, đội một chiếc nhật nguyệt đạo quan màu trắng, sắc mặt trong trắng lộ xanh, chỉ có một cặp mắt lộ tinh mang, chân đi Bạch Mang Lữ Tổ hài, tóc đen râu đen, thân khoác đạo bào, đạo quán màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, có chút cảm giác phiêu hốt như tiên.
Phương Chính giới thiệu:
- Đây là Lệ Không Chân Quân, chưởng giáo Hư Vô Phiêu Miểu tông.
Dư Tắc Thành lập tức sắc mặt cả kinh, hắn không ngờ là Lệ Không Chân Quân chưởng môn Hư Vô Phiêu Miểu tông, cũng chính là sư phụ của Lôi Vạn Quân, hắn khống chế Hư Vô Phiêu Miểu tông thế lực khổng lồ, không ngờ có thời gian này đến đây tụ hợp. Nguyên Trần Thượng Sư này quả nhiên không đơn giản nha.
Phương Chính tiên sinh giới thiệu người thứ hai, người đó đầu đội thanh vân quan, râu năm chòm màu xám dài tới ngực, đạo bào màu xanh nhạt không có bất luận tiêu ký rõ ràng gì, pháp ngoa cũng bình bình thường thường, ngũ quan đoan chính, lại khinh dật phiêu sái, làm cho người ta nhìn thấy liền có một trận cảm giác dễ dàng thoải mái ào ào mà đến.
Thế nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện phía sau vai hắn luôn có một cỗ tử khí quan thân rất nhạt, giống như nhìn không rõ, thế nhưng lại cảm giác được rõ ràng, tiên khí mơ hồ bay ra, làm cho người ta không bao giờ cho rằng hắn là một người tu tiên bình thường nữa.
Khí tức này không ngờ đã đạt tới cảnh giới thần hư hình hư hồn diệc hư; thần tụ khí tụ thể tức tụ, tử khí (khí tím) quán đỉnh, nhất khí xuyên vân.
Phương Chính tiên sinh nói:
- Đây là Nhất Nguyên Chân Quân tông chủ Tử Khí Đông Lai tông.
Dư Tắc Thành nhìn hắn một cái, nhất thời cả kinh. Tử Khí Đông Lai tông này chính là đại địch của Hiên Viên Kiếm Phái, lần đại chiến trước suýt chút nữa đã diệt môn bọn họ, về sau không biết bọn họ đã cống hiến bảo vật gì, mấy người lão điên mới đình chỉ công kích, không có diệt môn môn phái này.
Nhất Nguyên Chân Quân kia nhìn Dư Tắc Thành, trong mắt bỗng chốc mang theo cừu hận, mặc dù Phương Chính tiên sinh không có giới thiệu, những hắn biết Dư Tắc Thành là ai.
Phương Chính giới thiệu đến người thứ ba, người đó đầu đội Kim Hạc Triển Sí quán, thân khoác Tiên Thanh Đạo Chủ bào, lưng đeo Xích Anh Tử Lưu Tô, là một đạo nhân dáng vẻ nhàn nhã. Hai hàng lông mày màu tím, tròng mắt cũng màu tím. Nhưng chuyện làm người khác kinh ngạc chính là trên đỉnh đầu chừng ba thước cũng có khí tím lưu chuyển, trông vô cùng nổi bật, khiến cho người ta nhìn thấy khó có thể quên.
Phương Chính nói:
- Đây là Không Dung Chân Quân tông chủ Chư Nhược Không Vô tông.
Sau đó giới thiệu với ba người:
- Đây là Diệt Độ Chân Quân Hiên Viên Kiếm Phái.
Lệ Không Chân Quân hừ lạnh một tiếng, coi như chào hỏi. Nhất Nguyên Chân Quân không thèm để ý, chỉ có Không Dung Chân Quân thi lễ chào hỏi.
Dư Tắc Thành tiến lên thi lễ, hai người nhìn nhau cười, coi như làm quen.
Trong đại điện còn có một người, một thiếu niên bạch y bạch bào, thế nhưng thiếu niên cao ngạo không gì sánh được, không để mọi người vào mắt, Phương Chính tiên sinh cũng không giới thiệu hắn.
Mọi người ở cùng một chỗ nói chuyện, mọi người trò chuyện thật vui vẻ, những người này đến đây ít nhất một hai lần đều vô cùng quen thuộc. Trong đó có người hỏi Dư Tắc Thành đến làm người ngăn cản thứ mấy, Dư Tắc Thành nhất thời không biết đối đáp thế nào.
Phương Chính tiên sinh nói với Tam Huyễn Thiền Sư:
- Tam Huyễn, Diệt Độ Chân Quân đến đây cũng không phải giống như chúng ta, hắn tới cầu kiến tiên sư, không biết Nguyên Trần Thượng Sư có thời gian hay không, gặp mặt một chút?
Phương Chính chậm rãi nói ra ý đồ của Dư Tắc Thành. Tam Huyễn nghe nói như thế, sắc mặt lập tức biến đổi, nói:
- Đây là lúc nào rồi, còn làm chuyện này, cho dù sư phụ ta có thể gặp cũng sẽ không gặp.
Lời này nói ra, chỗ sâu trong đại điện liền có người truyền âm nói:
- Là vãn bối của cố nhân ta, mau mau tiến vào.
Thanh âm này vô cùng Hòa ái, chính là tiếng của Nguyên Trần Thượng Sư. Tam Huyễn oán hận nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không phải hỗ trợ, ngược lại là thêm phiền, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp sư phụ của ta.
Nói xong, dẫn Dư Tắc Thành đi vào phía trong.
Càng đi vào sâu trong đại điện Lôi Âm tự, trong đại điện càng sáng sủa, khắp nơi đều là hoa mai và bích họa, làm nổi bật lẫn nhau.
Tam Huyễn Thiền Sư vô cùng bất mãn đối với Dư Tắc Thành, dọc trên đường đi không ngừng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
Đi ra ngàn trượng, dần dần tiến vào nội điện, hắn đột nhiên cắn răng một cái, ngừng bước, quay đầu nói với Dư Tắc Thành:
- Diệt Độ Chân Quân, ta có một chuyện cầu ngươi, xin ngươi sau khi đi vào, không nên làm phiền sư phụ ta giúp ngươi siêu độ những thần ma này.
- Sư phụ ta có một cừu gia, cứ cách hai trăm năm lại đến đây một lần, người nọ đê tiện vô sỉ; mỗi lần đến đều là lúc sư phụ ta yếu nhất.
- Ngươi thấy hoa mai này nở rộ, mỹ lệ như vậy, thế nhưng cứ cách hai trăm năm mỗi lần hoa nở, pháp lực của sư phụ ta sẽ biến mất một lần, cuối cùng sẽ giống như phàm nhân, hoa mai này tiêu tán, pháp lực của sư phụ ta sẽ khôi phục.
- Nếu như người giúp ngươi siêu độ, lúc này chính là lúc người suy yếu nhất, pháp lực sẽ tiêu tán lâu hơn, đối phương thừa dịp suy yếu mà vào, vậy sư phụ ta sẽ nguy hiểm.
- Tam Nhiên đại sư huynh đúng thời gian này phải nhập quan, nếu không trước đây đều là hắn chủ trì, không có cách nào chỉ có ta tới, van cầu ngươi Diệt Độ Chân Quân, được không?
- Chỉ cần ba tháng sau, đến lúc đó tất cả hoàn tất, ta thay ngươi cầu sư phụ, nhất định giúp ngươi siêu độ toàn bộ thần ma này.
Dư Tắc Thành nghe Tam Huyễn nói như vậy, vậy còn có gì để nói, người ta tính mạng nguy cấp, mình làm sao không biết xấu hổ nhờ vả chứ.
Dư Tắc Thành đáp:
- Yên tâm đi, thiền sư, ta chỉ là đến đó thay Chân Ngã sư tổ hỏi thăm một tiếng, chuyện siêu độ thần ma gì đó ta sẽ không nói đến.
Tam Huyễn vô cùng vui mừng, khom người thật sâu, nói:
- Rất cảm tạ.
Dư Tắc Thành nói:
- Cường địch kia là người phương nào, ta cũng có thể trợ giúp ngươi đối kháng hắn.
Tam Huyễn nói:
- Được, vậy phiền phức Chân Quân rồi, rất đa tạ.
Cứ như vậy hai người tiến vào trong một điện, chỉ thấy trong đại điện kia vô cùng đơn giản, chỉ có một giường đá, một ghế đá, một bàn đá.
Một lão tăng đang ngồi trên ghế, yên lặng vẽ tranh, ở trong đại điện này khắp nơi đều là thơ tranh, có thơ, có tranh.
Bức tranh đều là một nữ nhân, một nữ nhân ở dưới hoa mai, trong đó tư thế khác nhau, thiên kiều bách mị, sống động như thật.
Dư Tắc Thành trong lúc vô ý nhìn một bức tranh, chỉ thấy dưới bức tranh viết một bài thơ:
- Thần thái nàng khinh doanh nhu mỹ, tựa như chỉ cần động nhẹ cũng khiến nàng khẽ bay lên như hồng nhạn, thân hình nàng tuyệt mỹ như du long đằng không hỷ hí. Dung nhan sáng lạn giống hoa cúc mùa Thu nờ rộ, nét thanh xuân phồn thịnh như thanh tùng mùa Xuân xanh tươi. Bước đi như có như không, tựa mây thưa nhè nhẹ bao quanh minh nguyệt, hình tượng phiêu đãng bất định, như gió thổi làm hoa tuyết cuốn lên. Nhìn xa xa, trong sáng tinh khiết giống như thái dương từ trong sóng nước đang dần lên cao, đến gần xem thì thật là đẹp mắt, như hoa hà đang đứng trên mặt nước hồ trong suốt. Vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ Dung mạo tuyệt luân, chẳng khác nào hoa mới nờ, đôi lông mày dài uốn lượn, hàm răng trắng muốt sau đôi môi e ấp...
Rõ ràng là bài Lạc Thần Phú, trong nháy mắt Dư Tắc Thành sửng sốt, sau đó giống như đã nghĩ ra điều gì, nhìn qua bốn phía, chỉ thấy nơi đây hoa mai đang thịnh.
Tam Huyễn nói:
- Sư phụ, hắn tới rồi.
Dư Tắc Thành cung kính hành lễ nói:
- Ra mắt tiền bối, đệ tử Dư Tắc Thành thụ mệnh của Chân Ngã sư tổ Chân Phật tông tới bái kiến tiền bối.
Lão tăng kia chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, nói:
- Khá lắm thiếu niên, ngươi và ta có duyên, trong vô minh ta và ngươi nhất định có liên quan, đáng tiếc ta hiện tại pháp lực đã mất, không thể suy tính được.
Lão tăng này mặc dù hình dạng có chút già yếu, thế nhưng liếc mắt nhìn qua, năm đó nhất định là một công tử nhanh nhẹn, thư sinh khí phách, vô cùng anh tuấn, vô số mỹ nữ vây xung quanh.
Hiện tại mặc dù có chút già yếu, thế nhưng trên người vẫn có một loại mùi vị nói không nên lời, nhìn qua làm cho người ta có một cảm giác kỳ dị, vẫn hấp dẫn người như vậy.
Dư Tắc Thành nói:
- Có khả năng, ta cũng có cảm giác này, tiền bối, xin hỏi có gì cần ta nhắn với Chân Ngã tổ sư không?
Dư Tắc Thành cũng không có lấy phong thư ra, cũng không nói đến việc siêu độ gì.
Nguyên Trần Thượng Sư gật đầu, nói:
- Năm đó tranh luận với Chân Ngã, thực sự là được lợi không ít, không biết khi nào có thể gặp lại hắn một lần, thật là có chút tưởng niệm.
- Ta viết một phong thư, ngươi giúp ta đưa cho hắn.
Nói xong. Nguyên Trần Thượng Sư tùy ý lật một bức tranh, ở mặt sau đề bút bắt đầu viết chữ, chữ như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực, giống như đao khắc phủ chạm.
Dư Tắc Thành không nhịn được kêu lên một tiếng hay.
Sau đó nói:
- Tiền bối, tranh chữ này có thể tặng cho ta một bức lưu làm kỷ niệm hay không?
Nguyên Trần Thượng Sư nói:
- Ngươi nếu thích thì lấy một bức đi.
Dư Tắc Thành vươn tay lấy một bức bảo tồn lại, cầm lấy phong thư, bái biệt thượng sư.
Dư Tắc Thành và Tam Huyễn trở về đại điện bên ngoài, Dư Tắc Thành không đề cập với Tam Huyễn chuyện bảo vệ Nguyên Trần Thượng Sư nữa, bởi vì bộ dáng của người trong bức tranh kia rõ ràng là bộ dáng của Lạc Tĩnh Sơ.
Trong quá trình đi ra, Dư Tắc Thành tùy ý hỏi:
- Tam Huyễn đại sư, xin hỏi tên tục gia của Nguyên Trần Thượng Sư có phải lả Tào Thực hay không?
Tam Huyễn sửng sốt, nói:
- Ngươi làm sao biết được?
Dư Tắc Thành nói:
- Vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ...
- Bài Lạc Thần Phú nổi danh thiên hạ, có mấy người không biết?
Tam Huyễn lắc đầu, nói:
- Ta không biết, chẳng qua sư phụ ta quả thực tên tục gia gọi lả Tào Thực, có người nói ngàn năm trước là nhà đại thư pháp, đại văn hào, đại họa gia.
Dư Tắc Thành gật đầu, nói:
- Đúng vậy, vang danh thiên hạ.
Tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ, Tào Thực này chính là phụ thân của Lạc Tĩnh Sơ. Dư Tắc Thành không khỏi nhớ tới chuyện năm đó.
Năm đó Lạc Tĩnh Sơ đã từng nói qua với mình, Tào Thực này chính là dùng bài Lạc Thần Phú mô tả mẫu thân của Lạc Tĩnh Sơ, đã chiếm được tình cảm của nàng, dưới sự ảnh hưởng của lực Hoa Si, mẫu thân của Lạc Tĩnh Sơ thích hắn, đã sinh ra Lạc Tĩnh Sơ, hóa hoa tiêu tán, hóa ra chính là hoa mai này.
Cho nên Lạc Tĩnh Sơ có họ Lạc, đời người nếu chỉ như gặp lần đầu, gọi là Lạc Tĩnh Sơ.
Về sau Tào Thực xuất gia, đắc Phật tâm, trở thành Nguyên Trần Thượng Sư, thế nhưng căn cơ pháp lực của hắn do mẫu thân của Lạc Tĩnh Sơ cung cấp, cứ hai trăm năm hoa mai kia xuất hiện, hắn tự nhiên pháp lực không còn. Lạc Tĩnh Sơ lại muốn đến nơi này nhìn mẫu thân hóa thành hoa mai, thăm phụ thân của mình.
Hai người bọn họ cũng không phải là người bình thường, xử lý đối với tình cảm cũng không bình tĩnh, vốn hẳn là cha con gặp lại rất hoàn mỹ, kết quả làm thành như vậy. Đồ đệ của Nguyên Trần đều cho rằng Lạc Tĩnh Sơ là cừu gia, cách nhiều năm lại tới báo thù một lần, vì vậy mời rất nhiều cao nhân trợ trận cho bọn họ, bảo vệ sư phụ của mình, hai trăm năm một lần như vậy, hiểu lầm nhiều năm.
Nơi đây không tồn tại Thiên Đạo, pháp trận khó tìm, đạo Thời Gian của Lạc Tĩnh Sơ không cách nào sử dụng, đạo Hoa Thần chỉ sợ cũng dùng được bao lâu, cho nên hai trăm năm lại bị ngăn cản một lần.
Kỳ thực có lẽ nàng cũng cố ý bị ngăn cản, lòng này cũng trong mê man, nàng cũng không biết, vạn nhất nhìn thấy phụ thân của mình, mình nên làm cái gì, cho nên gặp phải ngăn cản, liền thuận thế rời đi.
Kỳ thực Lạc Tĩnh Sơ này mặc dù ngàn năm trước đã kế thừa Hoa Thần, thế nhưng ở trong mắt Dư Tắc Thành, nàng không thông thế sự, tựa như một tiểu hài tử, ở lỳ trong nhà mình tại Hoa Đô. Trừ phi bên ngoài có lời đồn về của hoa, dưới sự dẫn dắt của Hoa Vô Hà mới ra ngoài một lần.
Kỳ thực cũng là bình thường, sau khi sinh ra mẫu thân tiêu tán, phụ thân biến mất, nàng không có người chiếu cố, cho dù có năng lực kinh thiên hơn nữa cũng không có song thân phụ mẫu.
Cho nên nàng mới có thể coi Khí Linh của Niết Bàn Kinh trở thành con gái nuôi Tô Uyển Ngôn, chính là muốn tìm lại tình cảm gia đình đã mất đi kia.
Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành không khỏi thần tình hoảng hốt, bất tri bất giác đi tới ngoại điện, mình nên ứng đối chuyện này như thế nào đây...
Mình nên trợ giúp Nguyên Trần Thượng Sư, một tháng sau hắn có thể trợ giúp mình siêu độ thần ma. Hoặc là mình trợ giúp Lạc Tĩnh Sơ, trợ giúp nhân sinh chí hữu này...
Kỳ thực không cần lựa chọn, đi tới đại điện, ánh mắt của Dư Tắc Thành đã trở nên kiên định, đời người nếu chỉ như gặp lần đầu. Hắn lấy ra thư của Chân Ngã Thượng Nhân viết cầu Nguyên Trần trợ giúp hắn siêu độ, một chưởng đánh nát, hóa thành tro bụi.
Trở lại trong đại điện, Tam Huyễn Thiền Sư cùng Nhất Nguyên Chân Quân giống như đang nói cái gì, chỉ chốc lát Tam Huyễn đã đi tới, áy náy nói:
- Xin lỗi, Diệt Độ Chân Quân, bọn họ không thích ngươi ở chỗ này, nếu như ngươi ở lại. Nhất Nguyên Chân Quân và Lệ Không Chân Quân sẽ rời đi, ta không thể để hai người bọn họ rời đi, cho nên... Xin lỗi.
Dư Tắc Thành cười, nói:
- Kỳ thực câu xin lỗi này hẳn là ta nói, có lẽ ta sẽ còn trở lại, nếu như tương lai có chỗ không đúng, xin ngươi tha thứ.
Nói xong, cúi người thật sâu, làm Tam Huyễn vô cùng kinh ngạc, không biết Dư Tắc Thành làm sao.
Dư Tắc Thành đi qua, hướng về phía Phương Chính, Huyền Dạ cáo biệt, thấy hắn rời đi, hai người đều không muốn chút nào.
Nhất Nguyên Chân Quân và Lệ Không Chân Quân cũng không thèm liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành. Nhất Nguyên Chân Quân chính là đại địch của Hiên Viên Kiếm Phái, cừu địch trước mắt không có động thủ cũng đã rất khắc chế rồi.
Bởi vì chuyện của Lôi Vạn Quân, Lệ Không Chân Quân cũng không có hảo cảm với Dư Tắc Thành, bởi vì quan hệ của Dư Tắc Thành và Mộc Tư Y, dẫn đến Hư Vô Phiêu Miểu tông ở thành Lư Châu trở thành trò cười, Lôi Vạn Quân chưa gượng dậy nổi. Lệ Không Chân Quân gần như coi Lôi Vạn Quân trở thành nhi tử của mình, cho nên đối với Dư Tắc Thành nào có sắc mặt Hòa nhã gì.
Nguyên Anh Chân Quân giống như bọn họ, bởi vì công pháp vẻ mặt không che đậy, thích chính là thích, ghét chính là ghét, tuyệt đối sẽ không tiểu lý tàng đao hạ thủ phía sau, như vậy bọn họ cũng sẽ không đến được cảnh giới này.
Dư Tắc Thành nhẹ nhàng rời đi, xoay người rời khỏi Lôi Âm tự này, đi ra ngoài mười dặm liền dừng lại, bởi vì trên mặt đất dần dần có đóa hoa nở rộ, ở trong khí hậu hàn băng này, một ít đóa hoa sinh mệnh lực hùng mạnh chậm rãi nở ra.
Có thể như vậy, chỉ có một chuyện, đó chính là Lạc Tĩnh Sơ tới rồi, Dư Tắc Thành cao giọng hô:
- Lạc Tĩnh Sơ, Lạc Tĩnh Sơ, nàng tới rồi đúng không, đi ra đi, ta ở chỗ này, ta là Dư Tắc Thành, ta ở chỗ này.
Không có ai, chỉ có đóa hoa kia đang nở ra đón gió ngạo tuyết.
Dư Tắc Thành tiếp tục hô lớn:
- Mau mau đi ra, là ta. Nàng đã quên ta sao? Đời người nếu chỉ như gặp lần đầu.
Nói xong. Dư Tắc Thành lấy ra bức tranh của Nguyên Trần Thượng Sư tặng cho, chậm rãi mở ra, ở trên tuyết địa này bức họa phấp phới theo gió, phát ra thanh âm phạch phạch.
Nhìn bức tranh này, Dư Tắc Thành yên lặng ngâm:
- Vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ. Dung mạo tuyệt luân, chẳng khác nào hoa mới nở...
Theo tiếng ngâm của Dư Tắc Thành, dần dần ở phía sau hắn xuất hiện một mỹ nữ thướt tha, cũng theo hắn ngâm lên:
- Đôi mắt sáng trong thật quyến rũ, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên hai gò má. Tư thái kỳ mỹ, minh diêm cao nhã, dung nhan an tịnh, thần thái nhàn thục, nhu thuận khoan Hỏa duyên dáng, dùng lời nói thật khó mà hình dung được.
Hai người cùng nhau nhớ lại, theo tiếng ngâm của bọn họ người trên bức tranh giống như sống, nhẹ nhàng khiêu vũ, hoa mai nhẹ nhàng, chân tình lưu động, đứng ngạo nghễ trong tuyết.
Cuối cùng ngâm xong, thanh âm biến mất, thế nhưng giống như dư âm vân còn phiêu đãng theo tiếng gió vang vọng ở trong thiên địa này...
Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành thu bức tranh lại đưa cho Lạc Tĩnh Sơ phía sau, nói:
- Nàng cầm lấy, đây là của nàng.
Lạc Tĩnh Sơ yên lặng tiếp nhận bức tranh này, lại nhìn thoáng qua, giống như muốn khắc sâu tất cả hình ảnh trong bức tranh vào đầu, sau đó bức tranh biến mất được nàng thu lại, nàng nói:
- Ngươi, ngươi vì sao lại hủy phong thư kia? Vì sao không cầu hắn trợ giúp ngươi siêu độ những thần ma này.
Dư Tắc Thành bước vào Thiên Phù Đảo, tất cả mọi thứ đều ở trong tầm mắt của Lạc Tĩnh Sơ, tất cả lời nói của hắn với Phương Chính tiên sinh, Huyền Dạ Chân Quân nàng đều nghe được, thậm chí khi Dư Tắc Thành rời đi đã hủy đi thư tín của Chân Ngã Thượng Nhân, nàng cũng cảm giác được.
Dư Tắc Thành nói:
- Đôi khi, người ta chỉ có một lựa chọn, những thần ma này ngoại trừ nơi này, ta không tin thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ nào có thể siêu độ, thực sự không được ta có thể luyện hóa bọn chúng.
- Thế nhưng nàng chỉ có một người, nàng là bằng hữu của ta, ta không giúp nàng thì ai giúp nàng, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, cho nên chỉ có một lựa chọn, hoặc nói không cần lựa chọn.
Lạc Tĩnh Sơ nhìn Dư Tắc Thành, không nói một lời. Dư Tắc Thành đối mắt với nàng, mắt sáng như đuốc.
Hai người ở trong ánh mắt này, dần dần có một cảm giác tâm linh Hòa hợp với nhau, hai bên cảm ứng được tâm của đối phương, tim của đối phương đang đập, hơn nữa dần dần đã biến thành một giai điệu.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện vào thời gian mình mềm yếu nhất, tựa như một tòa núi lớn ngăn trở trước người mình, che mưa chắn gió cho mình, Lạc Tĩnh Sơ có một cảm giác buông thả tất cả mọi chuyện, trong lòng đột nhiên muốn nói hết những buồn khổ của mình, buồn khổ này tám trăm năm qua vẫn theo nàng, ngày hôm nay cuối cùng đã nói ra.
Phương Chính tiên sinh lắc đầu, mọi người tiến vào trong đại điện của Lôi Âm tự này, nơi này thực sự là nhân viên thưa thớt, dọc đường đi Dư Tắc Thành chỉ nhìn thấy hơn mười Hòa thượng, tự viện lớn như vậy người ở rất thưa thớt.
Thế nhưng những Hòa thượng này, toàn bộ tu vi không thấp, phần lớn đều là cảnh giới Kim Cương, cao thủ như mây.
Tiến vào đại điện, chỉ thấy trên đại điện có mấy người đã ở đây, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, đều ở đây đợi.
Ba người tiến vào, trong đó có mấy người nhìn thấy Phương Chính liền đi tới chào hỏi. Phương Chính lần lượt đáp lại, lần lượt giới thiệu từng người cho Dư Tắc Thành.
Ở trong đại điện này còn có bốn người, trong đó một người toàn thân mặc đạo bào trắng, đội một chiếc nhật nguyệt đạo quan màu trắng, sắc mặt trong trắng lộ xanh, chỉ có một cặp mắt lộ tinh mang, chân đi Bạch Mang Lữ Tổ hài, tóc đen râu đen, thân khoác đạo bào, đạo quán màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, có chút cảm giác phiêu hốt như tiên.
Phương Chính giới thiệu:
- Đây là Lệ Không Chân Quân, chưởng giáo Hư Vô Phiêu Miểu tông.
Dư Tắc Thành lập tức sắc mặt cả kinh, hắn không ngờ là Lệ Không Chân Quân chưởng môn Hư Vô Phiêu Miểu tông, cũng chính là sư phụ của Lôi Vạn Quân, hắn khống chế Hư Vô Phiêu Miểu tông thế lực khổng lồ, không ngờ có thời gian này đến đây tụ hợp. Nguyên Trần Thượng Sư này quả nhiên không đơn giản nha.
Phương Chính tiên sinh giới thiệu người thứ hai, người đó đầu đội thanh vân quan, râu năm chòm màu xám dài tới ngực, đạo bào màu xanh nhạt không có bất luận tiêu ký rõ ràng gì, pháp ngoa cũng bình bình thường thường, ngũ quan đoan chính, lại khinh dật phiêu sái, làm cho người ta nhìn thấy liền có một trận cảm giác dễ dàng thoải mái ào ào mà đến.
Thế nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện phía sau vai hắn luôn có một cỗ tử khí quan thân rất nhạt, giống như nhìn không rõ, thế nhưng lại cảm giác được rõ ràng, tiên khí mơ hồ bay ra, làm cho người ta không bao giờ cho rằng hắn là một người tu tiên bình thường nữa.
Khí tức này không ngờ đã đạt tới cảnh giới thần hư hình hư hồn diệc hư; thần tụ khí tụ thể tức tụ, tử khí (khí tím) quán đỉnh, nhất khí xuyên vân.
Phương Chính tiên sinh nói:
- Đây là Nhất Nguyên Chân Quân tông chủ Tử Khí Đông Lai tông.
Dư Tắc Thành nhìn hắn một cái, nhất thời cả kinh. Tử Khí Đông Lai tông này chính là đại địch của Hiên Viên Kiếm Phái, lần đại chiến trước suýt chút nữa đã diệt môn bọn họ, về sau không biết bọn họ đã cống hiến bảo vật gì, mấy người lão điên mới đình chỉ công kích, không có diệt môn môn phái này.
Nhất Nguyên Chân Quân kia nhìn Dư Tắc Thành, trong mắt bỗng chốc mang theo cừu hận, mặc dù Phương Chính tiên sinh không có giới thiệu, những hắn biết Dư Tắc Thành là ai.
Phương Chính giới thiệu đến người thứ ba, người đó đầu đội Kim Hạc Triển Sí quán, thân khoác Tiên Thanh Đạo Chủ bào, lưng đeo Xích Anh Tử Lưu Tô, là một đạo nhân dáng vẻ nhàn nhã. Hai hàng lông mày màu tím, tròng mắt cũng màu tím. Nhưng chuyện làm người khác kinh ngạc chính là trên đỉnh đầu chừng ba thước cũng có khí tím lưu chuyển, trông vô cùng nổi bật, khiến cho người ta nhìn thấy khó có thể quên.
Phương Chính nói:
- Đây là Không Dung Chân Quân tông chủ Chư Nhược Không Vô tông.
Sau đó giới thiệu với ba người:
- Đây là Diệt Độ Chân Quân Hiên Viên Kiếm Phái.
Lệ Không Chân Quân hừ lạnh một tiếng, coi như chào hỏi. Nhất Nguyên Chân Quân không thèm để ý, chỉ có Không Dung Chân Quân thi lễ chào hỏi.
Dư Tắc Thành tiến lên thi lễ, hai người nhìn nhau cười, coi như làm quen.
Trong đại điện còn có một người, một thiếu niên bạch y bạch bào, thế nhưng thiếu niên cao ngạo không gì sánh được, không để mọi người vào mắt, Phương Chính tiên sinh cũng không giới thiệu hắn.
Mọi người ở cùng một chỗ nói chuyện, mọi người trò chuyện thật vui vẻ, những người này đến đây ít nhất một hai lần đều vô cùng quen thuộc. Trong đó có người hỏi Dư Tắc Thành đến làm người ngăn cản thứ mấy, Dư Tắc Thành nhất thời không biết đối đáp thế nào.
Phương Chính tiên sinh nói với Tam Huyễn Thiền Sư:
- Tam Huyễn, Diệt Độ Chân Quân đến đây cũng không phải giống như chúng ta, hắn tới cầu kiến tiên sư, không biết Nguyên Trần Thượng Sư có thời gian hay không, gặp mặt một chút?
Phương Chính chậm rãi nói ra ý đồ của Dư Tắc Thành. Tam Huyễn nghe nói như thế, sắc mặt lập tức biến đổi, nói:
- Đây là lúc nào rồi, còn làm chuyện này, cho dù sư phụ ta có thể gặp cũng sẽ không gặp.
Lời này nói ra, chỗ sâu trong đại điện liền có người truyền âm nói:
- Là vãn bối của cố nhân ta, mau mau tiến vào.
Thanh âm này vô cùng Hòa ái, chính là tiếng của Nguyên Trần Thượng Sư. Tam Huyễn oán hận nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không phải hỗ trợ, ngược lại là thêm phiền, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp sư phụ của ta.
Nói xong, dẫn Dư Tắc Thành đi vào phía trong.
Càng đi vào sâu trong đại điện Lôi Âm tự, trong đại điện càng sáng sủa, khắp nơi đều là hoa mai và bích họa, làm nổi bật lẫn nhau.
Tam Huyễn Thiền Sư vô cùng bất mãn đối với Dư Tắc Thành, dọc trên đường đi không ngừng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
Đi ra ngàn trượng, dần dần tiến vào nội điện, hắn đột nhiên cắn răng một cái, ngừng bước, quay đầu nói với Dư Tắc Thành:
- Diệt Độ Chân Quân, ta có một chuyện cầu ngươi, xin ngươi sau khi đi vào, không nên làm phiền sư phụ ta giúp ngươi siêu độ những thần ma này.
- Sư phụ ta có một cừu gia, cứ cách hai trăm năm lại đến đây một lần, người nọ đê tiện vô sỉ; mỗi lần đến đều là lúc sư phụ ta yếu nhất.
- Ngươi thấy hoa mai này nở rộ, mỹ lệ như vậy, thế nhưng cứ cách hai trăm năm mỗi lần hoa nở, pháp lực của sư phụ ta sẽ biến mất một lần, cuối cùng sẽ giống như phàm nhân, hoa mai này tiêu tán, pháp lực của sư phụ ta sẽ khôi phục.
- Nếu như người giúp ngươi siêu độ, lúc này chính là lúc người suy yếu nhất, pháp lực sẽ tiêu tán lâu hơn, đối phương thừa dịp suy yếu mà vào, vậy sư phụ ta sẽ nguy hiểm.
- Tam Nhiên đại sư huynh đúng thời gian này phải nhập quan, nếu không trước đây đều là hắn chủ trì, không có cách nào chỉ có ta tới, van cầu ngươi Diệt Độ Chân Quân, được không?
- Chỉ cần ba tháng sau, đến lúc đó tất cả hoàn tất, ta thay ngươi cầu sư phụ, nhất định giúp ngươi siêu độ toàn bộ thần ma này.
Dư Tắc Thành nghe Tam Huyễn nói như vậy, vậy còn có gì để nói, người ta tính mạng nguy cấp, mình làm sao không biết xấu hổ nhờ vả chứ.
Dư Tắc Thành đáp:
- Yên tâm đi, thiền sư, ta chỉ là đến đó thay Chân Ngã sư tổ hỏi thăm một tiếng, chuyện siêu độ thần ma gì đó ta sẽ không nói đến.
Tam Huyễn vô cùng vui mừng, khom người thật sâu, nói:
- Rất cảm tạ.
Dư Tắc Thành nói:
- Cường địch kia là người phương nào, ta cũng có thể trợ giúp ngươi đối kháng hắn.
Tam Huyễn nói:
- Được, vậy phiền phức Chân Quân rồi, rất đa tạ.
Cứ như vậy hai người tiến vào trong một điện, chỉ thấy trong đại điện kia vô cùng đơn giản, chỉ có một giường đá, một ghế đá, một bàn đá.
Một lão tăng đang ngồi trên ghế, yên lặng vẽ tranh, ở trong đại điện này khắp nơi đều là thơ tranh, có thơ, có tranh.
Bức tranh đều là một nữ nhân, một nữ nhân ở dưới hoa mai, trong đó tư thế khác nhau, thiên kiều bách mị, sống động như thật.
Dư Tắc Thành trong lúc vô ý nhìn một bức tranh, chỉ thấy dưới bức tranh viết một bài thơ:
- Thần thái nàng khinh doanh nhu mỹ, tựa như chỉ cần động nhẹ cũng khiến nàng khẽ bay lên như hồng nhạn, thân hình nàng tuyệt mỹ như du long đằng không hỷ hí. Dung nhan sáng lạn giống hoa cúc mùa Thu nờ rộ, nét thanh xuân phồn thịnh như thanh tùng mùa Xuân xanh tươi. Bước đi như có như không, tựa mây thưa nhè nhẹ bao quanh minh nguyệt, hình tượng phiêu đãng bất định, như gió thổi làm hoa tuyết cuốn lên. Nhìn xa xa, trong sáng tinh khiết giống như thái dương từ trong sóng nước đang dần lên cao, đến gần xem thì thật là đẹp mắt, như hoa hà đang đứng trên mặt nước hồ trong suốt. Vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ Dung mạo tuyệt luân, chẳng khác nào hoa mới nờ, đôi lông mày dài uốn lượn, hàm răng trắng muốt sau đôi môi e ấp...
Rõ ràng là bài Lạc Thần Phú, trong nháy mắt Dư Tắc Thành sửng sốt, sau đó giống như đã nghĩ ra điều gì, nhìn qua bốn phía, chỉ thấy nơi đây hoa mai đang thịnh.
Tam Huyễn nói:
- Sư phụ, hắn tới rồi.
Dư Tắc Thành cung kính hành lễ nói:
- Ra mắt tiền bối, đệ tử Dư Tắc Thành thụ mệnh của Chân Ngã sư tổ Chân Phật tông tới bái kiến tiền bối.
Lão tăng kia chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, nói:
- Khá lắm thiếu niên, ngươi và ta có duyên, trong vô minh ta và ngươi nhất định có liên quan, đáng tiếc ta hiện tại pháp lực đã mất, không thể suy tính được.
Lão tăng này mặc dù hình dạng có chút già yếu, thế nhưng liếc mắt nhìn qua, năm đó nhất định là một công tử nhanh nhẹn, thư sinh khí phách, vô cùng anh tuấn, vô số mỹ nữ vây xung quanh.
Hiện tại mặc dù có chút già yếu, thế nhưng trên người vẫn có một loại mùi vị nói không nên lời, nhìn qua làm cho người ta có một cảm giác kỳ dị, vẫn hấp dẫn người như vậy.
Dư Tắc Thành nói:
- Có khả năng, ta cũng có cảm giác này, tiền bối, xin hỏi có gì cần ta nhắn với Chân Ngã tổ sư không?
Dư Tắc Thành cũng không có lấy phong thư ra, cũng không nói đến việc siêu độ gì.
Nguyên Trần Thượng Sư gật đầu, nói:
- Năm đó tranh luận với Chân Ngã, thực sự là được lợi không ít, không biết khi nào có thể gặp lại hắn một lần, thật là có chút tưởng niệm.
- Ta viết một phong thư, ngươi giúp ta đưa cho hắn.
Nói xong. Nguyên Trần Thượng Sư tùy ý lật một bức tranh, ở mặt sau đề bút bắt đầu viết chữ, chữ như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực, giống như đao khắc phủ chạm.
Dư Tắc Thành không nhịn được kêu lên một tiếng hay.
Sau đó nói:
- Tiền bối, tranh chữ này có thể tặng cho ta một bức lưu làm kỷ niệm hay không?
Nguyên Trần Thượng Sư nói:
- Ngươi nếu thích thì lấy một bức đi.
Dư Tắc Thành vươn tay lấy một bức bảo tồn lại, cầm lấy phong thư, bái biệt thượng sư.
Dư Tắc Thành và Tam Huyễn trở về đại điện bên ngoài, Dư Tắc Thành không đề cập với Tam Huyễn chuyện bảo vệ Nguyên Trần Thượng Sư nữa, bởi vì bộ dáng của người trong bức tranh kia rõ ràng là bộ dáng của Lạc Tĩnh Sơ.
Trong quá trình đi ra, Dư Tắc Thành tùy ý hỏi:
- Tam Huyễn đại sư, xin hỏi tên tục gia của Nguyên Trần Thượng Sư có phải lả Tào Thực hay không?
Tam Huyễn sửng sốt, nói:
- Ngươi làm sao biết được?
Dư Tắc Thành nói:
- Vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ...
- Bài Lạc Thần Phú nổi danh thiên hạ, có mấy người không biết?
Tam Huyễn lắc đầu, nói:
- Ta không biết, chẳng qua sư phụ ta quả thực tên tục gia gọi lả Tào Thực, có người nói ngàn năm trước là nhà đại thư pháp, đại văn hào, đại họa gia.
Dư Tắc Thành gật đầu, nói:
- Đúng vậy, vang danh thiên hạ.
Tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ, Tào Thực này chính là phụ thân của Lạc Tĩnh Sơ. Dư Tắc Thành không khỏi nhớ tới chuyện năm đó.
Năm đó Lạc Tĩnh Sơ đã từng nói qua với mình, Tào Thực này chính là dùng bài Lạc Thần Phú mô tả mẫu thân của Lạc Tĩnh Sơ, đã chiếm được tình cảm của nàng, dưới sự ảnh hưởng của lực Hoa Si, mẫu thân của Lạc Tĩnh Sơ thích hắn, đã sinh ra Lạc Tĩnh Sơ, hóa hoa tiêu tán, hóa ra chính là hoa mai này.
Cho nên Lạc Tĩnh Sơ có họ Lạc, đời người nếu chỉ như gặp lần đầu, gọi là Lạc Tĩnh Sơ.
Về sau Tào Thực xuất gia, đắc Phật tâm, trở thành Nguyên Trần Thượng Sư, thế nhưng căn cơ pháp lực của hắn do mẫu thân của Lạc Tĩnh Sơ cung cấp, cứ hai trăm năm hoa mai kia xuất hiện, hắn tự nhiên pháp lực không còn. Lạc Tĩnh Sơ lại muốn đến nơi này nhìn mẫu thân hóa thành hoa mai, thăm phụ thân của mình.
Hai người bọn họ cũng không phải là người bình thường, xử lý đối với tình cảm cũng không bình tĩnh, vốn hẳn là cha con gặp lại rất hoàn mỹ, kết quả làm thành như vậy. Đồ đệ của Nguyên Trần đều cho rằng Lạc Tĩnh Sơ là cừu gia, cách nhiều năm lại tới báo thù một lần, vì vậy mời rất nhiều cao nhân trợ trận cho bọn họ, bảo vệ sư phụ của mình, hai trăm năm một lần như vậy, hiểu lầm nhiều năm.
Nơi đây không tồn tại Thiên Đạo, pháp trận khó tìm, đạo Thời Gian của Lạc Tĩnh Sơ không cách nào sử dụng, đạo Hoa Thần chỉ sợ cũng dùng được bao lâu, cho nên hai trăm năm lại bị ngăn cản một lần.
Kỳ thực có lẽ nàng cũng cố ý bị ngăn cản, lòng này cũng trong mê man, nàng cũng không biết, vạn nhất nhìn thấy phụ thân của mình, mình nên làm cái gì, cho nên gặp phải ngăn cản, liền thuận thế rời đi.
Kỳ thực Lạc Tĩnh Sơ này mặc dù ngàn năm trước đã kế thừa Hoa Thần, thế nhưng ở trong mắt Dư Tắc Thành, nàng không thông thế sự, tựa như một tiểu hài tử, ở lỳ trong nhà mình tại Hoa Đô. Trừ phi bên ngoài có lời đồn về của hoa, dưới sự dẫn dắt của Hoa Vô Hà mới ra ngoài một lần.
Kỳ thực cũng là bình thường, sau khi sinh ra mẫu thân tiêu tán, phụ thân biến mất, nàng không có người chiếu cố, cho dù có năng lực kinh thiên hơn nữa cũng không có song thân phụ mẫu.
Cho nên nàng mới có thể coi Khí Linh của Niết Bàn Kinh trở thành con gái nuôi Tô Uyển Ngôn, chính là muốn tìm lại tình cảm gia đình đã mất đi kia.
Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành không khỏi thần tình hoảng hốt, bất tri bất giác đi tới ngoại điện, mình nên ứng đối chuyện này như thế nào đây...
Mình nên trợ giúp Nguyên Trần Thượng Sư, một tháng sau hắn có thể trợ giúp mình siêu độ thần ma. Hoặc là mình trợ giúp Lạc Tĩnh Sơ, trợ giúp nhân sinh chí hữu này...
Kỳ thực không cần lựa chọn, đi tới đại điện, ánh mắt của Dư Tắc Thành đã trở nên kiên định, đời người nếu chỉ như gặp lần đầu. Hắn lấy ra thư của Chân Ngã Thượng Nhân viết cầu Nguyên Trần trợ giúp hắn siêu độ, một chưởng đánh nát, hóa thành tro bụi.
Trở lại trong đại điện, Tam Huyễn Thiền Sư cùng Nhất Nguyên Chân Quân giống như đang nói cái gì, chỉ chốc lát Tam Huyễn đã đi tới, áy náy nói:
- Xin lỗi, Diệt Độ Chân Quân, bọn họ không thích ngươi ở chỗ này, nếu như ngươi ở lại. Nhất Nguyên Chân Quân và Lệ Không Chân Quân sẽ rời đi, ta không thể để hai người bọn họ rời đi, cho nên... Xin lỗi.
Dư Tắc Thành cười, nói:
- Kỳ thực câu xin lỗi này hẳn là ta nói, có lẽ ta sẽ còn trở lại, nếu như tương lai có chỗ không đúng, xin ngươi tha thứ.
Nói xong, cúi người thật sâu, làm Tam Huyễn vô cùng kinh ngạc, không biết Dư Tắc Thành làm sao.
Dư Tắc Thành đi qua, hướng về phía Phương Chính, Huyền Dạ cáo biệt, thấy hắn rời đi, hai người đều không muốn chút nào.
Nhất Nguyên Chân Quân và Lệ Không Chân Quân cũng không thèm liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành. Nhất Nguyên Chân Quân chính là đại địch của Hiên Viên Kiếm Phái, cừu địch trước mắt không có động thủ cũng đã rất khắc chế rồi.
Bởi vì chuyện của Lôi Vạn Quân, Lệ Không Chân Quân cũng không có hảo cảm với Dư Tắc Thành, bởi vì quan hệ của Dư Tắc Thành và Mộc Tư Y, dẫn đến Hư Vô Phiêu Miểu tông ở thành Lư Châu trở thành trò cười, Lôi Vạn Quân chưa gượng dậy nổi. Lệ Không Chân Quân gần như coi Lôi Vạn Quân trở thành nhi tử của mình, cho nên đối với Dư Tắc Thành nào có sắc mặt Hòa nhã gì.
Nguyên Anh Chân Quân giống như bọn họ, bởi vì công pháp vẻ mặt không che đậy, thích chính là thích, ghét chính là ghét, tuyệt đối sẽ không tiểu lý tàng đao hạ thủ phía sau, như vậy bọn họ cũng sẽ không đến được cảnh giới này.
Dư Tắc Thành nhẹ nhàng rời đi, xoay người rời khỏi Lôi Âm tự này, đi ra ngoài mười dặm liền dừng lại, bởi vì trên mặt đất dần dần có đóa hoa nở rộ, ở trong khí hậu hàn băng này, một ít đóa hoa sinh mệnh lực hùng mạnh chậm rãi nở ra.
Có thể như vậy, chỉ có một chuyện, đó chính là Lạc Tĩnh Sơ tới rồi, Dư Tắc Thành cao giọng hô:
- Lạc Tĩnh Sơ, Lạc Tĩnh Sơ, nàng tới rồi đúng không, đi ra đi, ta ở chỗ này, ta là Dư Tắc Thành, ta ở chỗ này.
Không có ai, chỉ có đóa hoa kia đang nở ra đón gió ngạo tuyết.
Dư Tắc Thành tiếp tục hô lớn:
- Mau mau đi ra, là ta. Nàng đã quên ta sao? Đời người nếu chỉ như gặp lần đầu.
Nói xong. Dư Tắc Thành lấy ra bức tranh của Nguyên Trần Thượng Sư tặng cho, chậm rãi mở ra, ở trên tuyết địa này bức họa phấp phới theo gió, phát ra thanh âm phạch phạch.
Nhìn bức tranh này, Dư Tắc Thành yên lặng ngâm:
- Vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ. Dung mạo tuyệt luân, chẳng khác nào hoa mới nở...
Theo tiếng ngâm của Dư Tắc Thành, dần dần ở phía sau hắn xuất hiện một mỹ nữ thướt tha, cũng theo hắn ngâm lên:
- Đôi mắt sáng trong thật quyến rũ, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên hai gò má. Tư thái kỳ mỹ, minh diêm cao nhã, dung nhan an tịnh, thần thái nhàn thục, nhu thuận khoan Hỏa duyên dáng, dùng lời nói thật khó mà hình dung được.
Hai người cùng nhau nhớ lại, theo tiếng ngâm của bọn họ người trên bức tranh giống như sống, nhẹ nhàng khiêu vũ, hoa mai nhẹ nhàng, chân tình lưu động, đứng ngạo nghễ trong tuyết.
Cuối cùng ngâm xong, thanh âm biến mất, thế nhưng giống như dư âm vân còn phiêu đãng theo tiếng gió vang vọng ở trong thiên địa này...
Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành thu bức tranh lại đưa cho Lạc Tĩnh Sơ phía sau, nói:
- Nàng cầm lấy, đây là của nàng.
Lạc Tĩnh Sơ yên lặng tiếp nhận bức tranh này, lại nhìn thoáng qua, giống như muốn khắc sâu tất cả hình ảnh trong bức tranh vào đầu, sau đó bức tranh biến mất được nàng thu lại, nàng nói:
- Ngươi, ngươi vì sao lại hủy phong thư kia? Vì sao không cầu hắn trợ giúp ngươi siêu độ những thần ma này.
Dư Tắc Thành bước vào Thiên Phù Đảo, tất cả mọi thứ đều ở trong tầm mắt của Lạc Tĩnh Sơ, tất cả lời nói của hắn với Phương Chính tiên sinh, Huyền Dạ Chân Quân nàng đều nghe được, thậm chí khi Dư Tắc Thành rời đi đã hủy đi thư tín của Chân Ngã Thượng Nhân, nàng cũng cảm giác được.
Dư Tắc Thành nói:
- Đôi khi, người ta chỉ có một lựa chọn, những thần ma này ngoại trừ nơi này, ta không tin thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ nào có thể siêu độ, thực sự không được ta có thể luyện hóa bọn chúng.
- Thế nhưng nàng chỉ có một người, nàng là bằng hữu của ta, ta không giúp nàng thì ai giúp nàng, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, cho nên chỉ có một lựa chọn, hoặc nói không cần lựa chọn.
Lạc Tĩnh Sơ nhìn Dư Tắc Thành, không nói một lời. Dư Tắc Thành đối mắt với nàng, mắt sáng như đuốc.
Hai người ở trong ánh mắt này, dần dần có một cảm giác tâm linh Hòa hợp với nhau, hai bên cảm ứng được tâm của đối phương, tim của đối phương đang đập, hơn nữa dần dần đã biến thành một giai điệu.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện vào thời gian mình mềm yếu nhất, tựa như một tòa núi lớn ngăn trở trước người mình, che mưa chắn gió cho mình, Lạc Tĩnh Sơ có một cảm giác buông thả tất cả mọi chuyện, trong lòng đột nhiên muốn nói hết những buồn khổ của mình, buồn khổ này tám trăm năm qua vẫn theo nàng, ngày hôm nay cuối cùng đã nói ra.