Tiên Ngạo
Chương 767: Diệt Độ Chân Quân
Lúc này Tử Nhạc bên cạnh chợt lên tiếng nói:
- Sư phụ, sư phụ, con cũng muốn đi cùng sư tỷ, sư phụ, sư phụ...
Tử Nhạc ra sức kéo kéo ống tay áo Dư Tắc Thành. Tuy rằng vóc người y cao lớn, trải qua một thời gian Dư Tắc Thành khổ tâm dạy dỗ, nhưng trí lực vẫn còn có chỗ sút kém, vẫn còn hơi ngốc nghếch.
Dư Tắc Thành nhìn y một cái, sau đó nhìn sang con gái mình. Ánh mắt Thanh Thành đang nhìn hắn đầy hy vọng:
- Phụ thân, hãy cho Lục sư đệ đi với con, có y, không ai có thể ức hiếp chúng ta.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được rồi, con muốn đi thì cứ đi.
Sau đó Dư Tắc Thành nhìn sang ôn Mạn, ôn Mạn lắc đầu:
- Sư phụ, con sẽ không đi. Mấy năm nay con đã đi khắp chốn, con chỉ muốn tìm một nơi ấm áp, sống cuộc đời yên tĩnh, tập trung nghiên cứu Đan thuật mà thôi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, chuyện này coi như đã được quyết định.
Mười ngày sau, Trương Vân Động đi tới Gò Hiên Viên, tạm thời gia nhập đệ tử ngoại môn. Trong đại lễ nhập môn diễn ra một tháng sau, Dư Tắc Thành thu y làm đồ đệ thứ tư.
Đến lúc này, đệ tử một nhà Dư Tắc Thành đã hội tụ đầy đủ.
Thời gian sau đó, Dư Tắc Thành bắt đầu chuyên tâm dạy dỗ đám đệ tử của mình, truyền thụ cho bọn chúng kiếm thuật mà hắn khổ tu bấy lâu nay, Hiên Viên Lục Kiếm mà hắn vô cùng tâm đắc.
Trương Vân Động nhập môn, Dư Tắc Thành lấy đầu lưỡi ra nối lại cho y. Nhưng thời gian qua y đi chân trần không nói đã quen, cho nên vẫn không nói như trước.
Tu vi y không cao, Dư Tắc Thành lệnh cho Triệu Trinh Đình thay thầy truyền nghệ, dạy dỗ cho y. Thật ra hai tên này rất xứng, tên nào cũng ít nói. Thế nhưng tính cách chúng khôn khéo thông minh, có thể làm nên đại sự.
Triệu Trinh Đình từ nhỏ đã trải qua nhân tình thế thái, sau đó gian khổ đi chân trần hàng vạn dặm, bị Vô Thượng Cảm ứng tông nhốt mười chín năm, ra Vực Ngoại tung hoành hơn hai mươi năm. Tuy bề ngoài y ít nói, thật ra trong lòng không chuyện gì là không biết.
Trương Vân Động trước khi tới Băng Tuyết Thần Cung, chính là tán tu, có thể dẫn dắt hàng chục tu sĩ tham gia khảo nghiệm, cũng không phải tầm thường.
Thanh Thành du hí nhân gian, ôn Mạn không hỏi tới chuyện đời, cố Tâm Võ quá thật thà trung hậu, Tử Nhạc u u mê mê. Chỉ có hai người trên bề ngoài thành thật, trong lòng giống như Dư Tắc Thành, vô cùng khôn khéo, kế thừa tính cách của sư phụ.
Dư Tắc Thành đưa phi kiếm cửu giai Triều Như Thanh Ti Mộ Thành Tuyết mà mình thắng cược cho Triệu Trinh Đình.
Triệu Trinh Đình thấy vậy vô cùng thích thú, bèn hỏi:
- Sư phụ, thật ra con cũng có một thanh phi kiếm cửu giai Phượng cầu Hoàng, là nàng đã tặng con, thanh này không dùng cũng được. Sư phụ cho chúng con hết cả, người còn không?
Dư Tắc Thành cười nói:
- Có lấy hay không tùy con.
Triệu Trinh Đình nói:
- Sư phụ, còn Lục sư đệ, xem ra y có vẻ...
Dư Tắc Thành ngắt lời:
- Con không cần lo cho y, y khác với chúng ta. Ba người là Tử Nhạc, Thanh Thành và ôn Mạn không cần chúng ta phải lo lắng nhọc lòng, người nào cũng có cơ duyên của người ấy.
- Thanh Thành không nói chắc con cũng biết, năm xưa là thân thể Thiên Ma, tới thế giới Thương Khung này bất quá chỉ là du hí nhân gian. Nguyên thân Tử Nhạc chính là Thần Uy Sĩ thời Tiên Tần, tuy rằng không biết tên gì, nhưng chắc chắn không cần lo cho y. Ôn Mạn tuy rằng chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng ta lại cảm thấy nó không kém Nguyên Anh Chân Quân chút nào, cho nên con không cần lo cho ba người bọn chúng.
- Tương lai kẻ có thể kế thừa môn hộ chúng ta chỉ có con, Tâm Võ và Vân Động.
Triệu Trinh Đình thoáng ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu.
Sau khi Dư Tắc Thành đưa Triều Như Thanh Ti Mộ Thành Tuyết cho Triệu Trinh Đình.
Bảy thanh phi kiếm cửu giai mà hắn thắng cược, đã cho Thanh Thành Thanh Oánh Lưu Quang kiếm, cho sư phụ Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm, cho Tứ sư huynh Bồ Đề Vấn Tâm Kiếm, coi như chỉ còn lại ba thanh. Đó là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Kiếm, Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp Kiếm, Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao. Pháp bảo cửu giai cũng đã phân phát rất nhiều, chỉ còn lại sáu món.
Nhưng bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi, phi kiếm, pháp bảo cửu giai không phải có được là có thể điều khiển. Phải thông qua tinh thần và thể xác và tinh thần hợp nhất tế luyện, mới có thể điều khiến chúng phát huy tác dụng tới cực hạn, bất quá chỉ là vật ngoài thân.
Sau trận chiến trăm ngày vừa qua, Dư Tắc Thành càng cảm thấy tự tin hơn trên con đường Kiếm Đạo của mình.
Lần này Dư Tắc Thành đại thắng, đã phân phát bảo vật cho sư đệ, đồ đệ. Còn bọn Kim di và các lão nhân. Dư Tắc Thành lựa chọn bảo vật thích hợp để tặng cho bọn họ, chính là linh dược kéo dài thọ mệnh.
Dư Tắc Thành sắp xếp hết thảy xong, bèn ngự kiếm bay lên. Còn có một người hắn phải đích thân cảm tạ, đó chính là lão điên. Nếu không có lão giúp đỡ bao phen. Dư Tắc Thành tuyệt đối không có ngày hôm nay.
Dư Tắc Thành tiến vào thạch thất, lão điên không khổ tu trên Hiên Viên kiếm phong, mà tĩnh tọa trong thạch thất khi trước.
Nhìn thấy lão điên, Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng khó hiểu. Từ sau khi Hữu Hùng sư tổ phi thăng, lão điên không còn điên nữa, dường như đã biến thành một người khác, hoàn toàn khôi phục bộ dạng tiền bối cao nhân. Chỉ có khi lão nhìn Dư Tắc Thành, mới ra vẻ điên điên khùng khùng như trước.
Lão nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn gật gật đầu:
- Diệt Độ Chân Quân, ngươi tới rồi sao?
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt:
- Diệt Độ Chân Quân là ai vậy?
Lão điên đáp:
- Là ngươi chứ còn ai. Đây là tôn hiệu mà Bất Ngôn tông đặt cho ngươi sau khi quan sát ngươi chiến đấu trăm ngày trong sinh tử đạo.
- Tôn hiệu là cách tôn xưng của các đạo hữu bằng vai vế đối với một kẻ đại thành Nguyên Anh.
- Trường đại chiến của ngươi làm cho vạn dặm sinh tử đạo hóa khí hết thảy, bùn đất không còn. Khi Bất Ngôn tông mở cấm chế ra, ai nấy đều há mồm kinh ngạc.
- Lại thêm nơi đó còn có dấu vết của pháp tắc Thiên Đạo, từ đó có thể thấy được, trận chiến của ngươi gian khổ tới mức nào, cho nên bọn họ mới nhất trí đặt một tôn hiệu cho ngươi. Trong trăm ngày ấy, ngày nào người ta cũng nghe câu: "Trời thu trăng sáng hiện, lắp tên bắn Kim tinh, nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh." vang lên, cho nên mới đặt tôn hiệu cho ngươi là Diệt Độ Chân Quân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh...
Dư Tắc Thành không nhịn được nhớ lại kỷ niệm xưa, trăm ngày khổ chiến, hình dáng bọn Tâm Nguyện thiền sư như hiện ra trước mắt. Chiến, chiến, chiến, câu phạm xướng "diệt độ tu tam sinh" lại vang vọng bên tai, không khỏi bồi hồi, chìm đắm vào trạng thái trầm tư.
Trăm ngày khổ chiến kia đã ảnh hưởng tới Dư Tắc Thành rất nhiều, lúc này nhớ lại hình dáng của bọn Tâm Nguyện thiền sư, hắn chợt cảm thấy bồi hồi, cho nên đối với tin tức mình được Bất Ngôn tông ban tặng tôn hiệu Diệt Độ Chân Quân, hắn không có cảm giác gì, vô tình đón nhận.
Lão điên nhìn hắn nói:
- Không nên vui mừng quá, mỗi lần Bất Ngôn tông sinh ra một tôn hiệu, trong đó đều ẩn chứa sát khí, đều là nguy cơ sinh ra đại sự trong tương lai. Từ bấy lâu nay mỗi lần sinh ra tôn hiệu đều là như vậy, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Dư Tắc Thành cười bình thản:
- Đại sự tới mức nào, chỉ cần một kiếm mà thôi, dù cho cường địch như mây, cũng là một kiếm.
Sắc mặt Dư Tắc Thành hết sức bình thản, coi như cơn gió thoảng qua, cho dù trời sụp đất lở vẫn không biến sắc.
Lão điên gật gật đầu:
- Hay, hay cho câu một kiếm mà thôi.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Lão điên, lần này đại thắng, ta thu hoạch không ít, ai cũng có phần, cũng có lễ vật cho lão đây.
Lão điên cười nói:
- Ta cũng có sao, ha ha ha, bao nhiêu năm qua chưa từng có ai tặng lễ vật cho ta...
Dư Tắc Thành lấy ra hai món Tiên Thiên Linh Bảo, Cửu Thiên Nguyên Dương, Thần Quang Thạch:
- Không thể cho lão hết được, chọn một món đi.
Lão điên nhìn hai Tiên Thiên Linh Bảo này, không khỏi bật cười:
- Tiên Thiên Linh Bảo, không lấy không được...
- Nguyên Anh Chân Quân nếu có thể có được một thanh phi kiếm cửu giai hoặc một món pháp bảo cửu giai, có thể nói mừng như điên dại, vì nó có thế giúp mình đảo ngược tình thế trong thời khắc mấu chốt.
- Còn ngươi có được bảo vật nhiều tới mức chia phần thoải mái cho đồ đệ sư đệ như vậy, xem ra sau này nhất mạch Thiên Đạo phong ắt vô cùng hưng thịnh.
Dư Tắc Thành nói:
- May mắn mà thôi.
Lão điên nhìn hai món Tiên Thiên Linh Bảo, Thần Quang Thạch là một đạo thần quang Tiên Thiên kỳ dị, tụ tập bên trong thần thạch. Cửu Thiên Nguyên Dương là nguyên dương Tiên Thiên.
Lão lên tiếng nói:
- Thần Quang Thạch này là Linh Bảo giữ nhà của Đông Hoa Thần Quân Hạo Nhiên Chính Khí tông, đã bị ngươi thắng cược. Tương lai ngươi gặp lão, muốn đổi thứ gì lão cũng bằng lòng.
- Cửu Thiên Nguyên Dương này là bảo vật của Tử Cơ Thần Quân Thông Huyền Thiên Cơ cốc, lần này nhất định lão ăn không ngon, ngủ không yên.
- Mấy thứ Linh Bảo này tốt lắm, nhưng ta không cần, đối với ta, chúng không có ý nghĩa gì.
- Vốn ta tưởng ngươi sẽ lấy phi kiếm cửu giai ra, cho nên muốn đùa ngươi một chút.
Dứt lời, thình lình lão điên lấy ra một thanh phi kiếm cửu giai, trông giống như một con ve sầu xanh biếc phát ra hào quang kỳ dị, nằm gọn trong lòng bàn tay. Con ve này trông như sống, hai cánh khẽ động, xinh đẹp vô cùng, khiến cho người ta phải nhìn không rời mắt.
- Sư phụ, sư phụ, con cũng muốn đi cùng sư tỷ, sư phụ, sư phụ...
Tử Nhạc ra sức kéo kéo ống tay áo Dư Tắc Thành. Tuy rằng vóc người y cao lớn, trải qua một thời gian Dư Tắc Thành khổ tâm dạy dỗ, nhưng trí lực vẫn còn có chỗ sút kém, vẫn còn hơi ngốc nghếch.
Dư Tắc Thành nhìn y một cái, sau đó nhìn sang con gái mình. Ánh mắt Thanh Thành đang nhìn hắn đầy hy vọng:
- Phụ thân, hãy cho Lục sư đệ đi với con, có y, không ai có thể ức hiếp chúng ta.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được rồi, con muốn đi thì cứ đi.
Sau đó Dư Tắc Thành nhìn sang ôn Mạn, ôn Mạn lắc đầu:
- Sư phụ, con sẽ không đi. Mấy năm nay con đã đi khắp chốn, con chỉ muốn tìm một nơi ấm áp, sống cuộc đời yên tĩnh, tập trung nghiên cứu Đan thuật mà thôi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, chuyện này coi như đã được quyết định.
Mười ngày sau, Trương Vân Động đi tới Gò Hiên Viên, tạm thời gia nhập đệ tử ngoại môn. Trong đại lễ nhập môn diễn ra một tháng sau, Dư Tắc Thành thu y làm đồ đệ thứ tư.
Đến lúc này, đệ tử một nhà Dư Tắc Thành đã hội tụ đầy đủ.
Thời gian sau đó, Dư Tắc Thành bắt đầu chuyên tâm dạy dỗ đám đệ tử của mình, truyền thụ cho bọn chúng kiếm thuật mà hắn khổ tu bấy lâu nay, Hiên Viên Lục Kiếm mà hắn vô cùng tâm đắc.
Trương Vân Động nhập môn, Dư Tắc Thành lấy đầu lưỡi ra nối lại cho y. Nhưng thời gian qua y đi chân trần không nói đã quen, cho nên vẫn không nói như trước.
Tu vi y không cao, Dư Tắc Thành lệnh cho Triệu Trinh Đình thay thầy truyền nghệ, dạy dỗ cho y. Thật ra hai tên này rất xứng, tên nào cũng ít nói. Thế nhưng tính cách chúng khôn khéo thông minh, có thể làm nên đại sự.
Triệu Trinh Đình từ nhỏ đã trải qua nhân tình thế thái, sau đó gian khổ đi chân trần hàng vạn dặm, bị Vô Thượng Cảm ứng tông nhốt mười chín năm, ra Vực Ngoại tung hoành hơn hai mươi năm. Tuy bề ngoài y ít nói, thật ra trong lòng không chuyện gì là không biết.
Trương Vân Động trước khi tới Băng Tuyết Thần Cung, chính là tán tu, có thể dẫn dắt hàng chục tu sĩ tham gia khảo nghiệm, cũng không phải tầm thường.
Thanh Thành du hí nhân gian, ôn Mạn không hỏi tới chuyện đời, cố Tâm Võ quá thật thà trung hậu, Tử Nhạc u u mê mê. Chỉ có hai người trên bề ngoài thành thật, trong lòng giống như Dư Tắc Thành, vô cùng khôn khéo, kế thừa tính cách của sư phụ.
Dư Tắc Thành đưa phi kiếm cửu giai Triều Như Thanh Ti Mộ Thành Tuyết mà mình thắng cược cho Triệu Trinh Đình.
Triệu Trinh Đình thấy vậy vô cùng thích thú, bèn hỏi:
- Sư phụ, thật ra con cũng có một thanh phi kiếm cửu giai Phượng cầu Hoàng, là nàng đã tặng con, thanh này không dùng cũng được. Sư phụ cho chúng con hết cả, người còn không?
Dư Tắc Thành cười nói:
- Có lấy hay không tùy con.
Triệu Trinh Đình nói:
- Sư phụ, còn Lục sư đệ, xem ra y có vẻ...
Dư Tắc Thành ngắt lời:
- Con không cần lo cho y, y khác với chúng ta. Ba người là Tử Nhạc, Thanh Thành và ôn Mạn không cần chúng ta phải lo lắng nhọc lòng, người nào cũng có cơ duyên của người ấy.
- Thanh Thành không nói chắc con cũng biết, năm xưa là thân thể Thiên Ma, tới thế giới Thương Khung này bất quá chỉ là du hí nhân gian. Nguyên thân Tử Nhạc chính là Thần Uy Sĩ thời Tiên Tần, tuy rằng không biết tên gì, nhưng chắc chắn không cần lo cho y. Ôn Mạn tuy rằng chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng ta lại cảm thấy nó không kém Nguyên Anh Chân Quân chút nào, cho nên con không cần lo cho ba người bọn chúng.
- Tương lai kẻ có thể kế thừa môn hộ chúng ta chỉ có con, Tâm Võ và Vân Động.
Triệu Trinh Đình thoáng ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu.
Sau khi Dư Tắc Thành đưa Triều Như Thanh Ti Mộ Thành Tuyết cho Triệu Trinh Đình.
Bảy thanh phi kiếm cửu giai mà hắn thắng cược, đã cho Thanh Thành Thanh Oánh Lưu Quang kiếm, cho sư phụ Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm, cho Tứ sư huynh Bồ Đề Vấn Tâm Kiếm, coi như chỉ còn lại ba thanh. Đó là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Kiếm, Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp Kiếm, Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao. Pháp bảo cửu giai cũng đã phân phát rất nhiều, chỉ còn lại sáu món.
Nhưng bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi, phi kiếm, pháp bảo cửu giai không phải có được là có thể điều khiển. Phải thông qua tinh thần và thể xác và tinh thần hợp nhất tế luyện, mới có thể điều khiến chúng phát huy tác dụng tới cực hạn, bất quá chỉ là vật ngoài thân.
Sau trận chiến trăm ngày vừa qua, Dư Tắc Thành càng cảm thấy tự tin hơn trên con đường Kiếm Đạo của mình.
Lần này Dư Tắc Thành đại thắng, đã phân phát bảo vật cho sư đệ, đồ đệ. Còn bọn Kim di và các lão nhân. Dư Tắc Thành lựa chọn bảo vật thích hợp để tặng cho bọn họ, chính là linh dược kéo dài thọ mệnh.
Dư Tắc Thành sắp xếp hết thảy xong, bèn ngự kiếm bay lên. Còn có một người hắn phải đích thân cảm tạ, đó chính là lão điên. Nếu không có lão giúp đỡ bao phen. Dư Tắc Thành tuyệt đối không có ngày hôm nay.
Dư Tắc Thành tiến vào thạch thất, lão điên không khổ tu trên Hiên Viên kiếm phong, mà tĩnh tọa trong thạch thất khi trước.
Nhìn thấy lão điên, Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng khó hiểu. Từ sau khi Hữu Hùng sư tổ phi thăng, lão điên không còn điên nữa, dường như đã biến thành một người khác, hoàn toàn khôi phục bộ dạng tiền bối cao nhân. Chỉ có khi lão nhìn Dư Tắc Thành, mới ra vẻ điên điên khùng khùng như trước.
Lão nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn gật gật đầu:
- Diệt Độ Chân Quân, ngươi tới rồi sao?
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt:
- Diệt Độ Chân Quân là ai vậy?
Lão điên đáp:
- Là ngươi chứ còn ai. Đây là tôn hiệu mà Bất Ngôn tông đặt cho ngươi sau khi quan sát ngươi chiến đấu trăm ngày trong sinh tử đạo.
- Tôn hiệu là cách tôn xưng của các đạo hữu bằng vai vế đối với một kẻ đại thành Nguyên Anh.
- Trường đại chiến của ngươi làm cho vạn dặm sinh tử đạo hóa khí hết thảy, bùn đất không còn. Khi Bất Ngôn tông mở cấm chế ra, ai nấy đều há mồm kinh ngạc.
- Lại thêm nơi đó còn có dấu vết của pháp tắc Thiên Đạo, từ đó có thể thấy được, trận chiến của ngươi gian khổ tới mức nào, cho nên bọn họ mới nhất trí đặt một tôn hiệu cho ngươi. Trong trăm ngày ấy, ngày nào người ta cũng nghe câu: "Trời thu trăng sáng hiện, lắp tên bắn Kim tinh, nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh." vang lên, cho nên mới đặt tôn hiệu cho ngươi là Diệt Độ Chân Quân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh...
Dư Tắc Thành không nhịn được nhớ lại kỷ niệm xưa, trăm ngày khổ chiến, hình dáng bọn Tâm Nguyện thiền sư như hiện ra trước mắt. Chiến, chiến, chiến, câu phạm xướng "diệt độ tu tam sinh" lại vang vọng bên tai, không khỏi bồi hồi, chìm đắm vào trạng thái trầm tư.
Trăm ngày khổ chiến kia đã ảnh hưởng tới Dư Tắc Thành rất nhiều, lúc này nhớ lại hình dáng của bọn Tâm Nguyện thiền sư, hắn chợt cảm thấy bồi hồi, cho nên đối với tin tức mình được Bất Ngôn tông ban tặng tôn hiệu Diệt Độ Chân Quân, hắn không có cảm giác gì, vô tình đón nhận.
Lão điên nhìn hắn nói:
- Không nên vui mừng quá, mỗi lần Bất Ngôn tông sinh ra một tôn hiệu, trong đó đều ẩn chứa sát khí, đều là nguy cơ sinh ra đại sự trong tương lai. Từ bấy lâu nay mỗi lần sinh ra tôn hiệu đều là như vậy, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Dư Tắc Thành cười bình thản:
- Đại sự tới mức nào, chỉ cần một kiếm mà thôi, dù cho cường địch như mây, cũng là một kiếm.
Sắc mặt Dư Tắc Thành hết sức bình thản, coi như cơn gió thoảng qua, cho dù trời sụp đất lở vẫn không biến sắc.
Lão điên gật gật đầu:
- Hay, hay cho câu một kiếm mà thôi.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Lão điên, lần này đại thắng, ta thu hoạch không ít, ai cũng có phần, cũng có lễ vật cho lão đây.
Lão điên cười nói:
- Ta cũng có sao, ha ha ha, bao nhiêu năm qua chưa từng có ai tặng lễ vật cho ta...
Dư Tắc Thành lấy ra hai món Tiên Thiên Linh Bảo, Cửu Thiên Nguyên Dương, Thần Quang Thạch:
- Không thể cho lão hết được, chọn một món đi.
Lão điên nhìn hai Tiên Thiên Linh Bảo này, không khỏi bật cười:
- Tiên Thiên Linh Bảo, không lấy không được...
- Nguyên Anh Chân Quân nếu có thể có được một thanh phi kiếm cửu giai hoặc một món pháp bảo cửu giai, có thể nói mừng như điên dại, vì nó có thế giúp mình đảo ngược tình thế trong thời khắc mấu chốt.
- Còn ngươi có được bảo vật nhiều tới mức chia phần thoải mái cho đồ đệ sư đệ như vậy, xem ra sau này nhất mạch Thiên Đạo phong ắt vô cùng hưng thịnh.
Dư Tắc Thành nói:
- May mắn mà thôi.
Lão điên nhìn hai món Tiên Thiên Linh Bảo, Thần Quang Thạch là một đạo thần quang Tiên Thiên kỳ dị, tụ tập bên trong thần thạch. Cửu Thiên Nguyên Dương là nguyên dương Tiên Thiên.
Lão lên tiếng nói:
- Thần Quang Thạch này là Linh Bảo giữ nhà của Đông Hoa Thần Quân Hạo Nhiên Chính Khí tông, đã bị ngươi thắng cược. Tương lai ngươi gặp lão, muốn đổi thứ gì lão cũng bằng lòng.
- Cửu Thiên Nguyên Dương này là bảo vật của Tử Cơ Thần Quân Thông Huyền Thiên Cơ cốc, lần này nhất định lão ăn không ngon, ngủ không yên.
- Mấy thứ Linh Bảo này tốt lắm, nhưng ta không cần, đối với ta, chúng không có ý nghĩa gì.
- Vốn ta tưởng ngươi sẽ lấy phi kiếm cửu giai ra, cho nên muốn đùa ngươi một chút.
Dứt lời, thình lình lão điên lấy ra một thanh phi kiếm cửu giai, trông giống như một con ve sầu xanh biếc phát ra hào quang kỳ dị, nằm gọn trong lòng bàn tay. Con ve này trông như sống, hai cánh khẽ động, xinh đẹp vô cùng, khiến cho người ta phải nhìn không rời mắt.