Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Ngạo

Chương 67: Trấn Hồn Kim Chuyên



Dư Tắc Thành chậm rãi đứng lên, lần tay về phía trường kiếm bên hông lúc này mới phát hiện ra từ sau khi Cương Ngọc vỡ nát, mình cũng không có mua trường kiếm.
Dư Tắc Thành chậm rãi thúc dục phù văn trong lòng, lập tức toàn thân chìm vào trong trạng thái Huyết Tàng Thuật. Hai mắt hắn đỏ ngầu, Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật khởi động, quan sát cảnh vật chung quanh. Đồng thời tay phải chớp động một tia lửa, chuẩn bị Hỏa cầu thuật, tay trái xuất ra một linh mộc pháp dẫn, chuẩn bị Cự Mộc thuật.
Dư Tắc Thành chậm rãi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa đã phát hiện hai tên đệ tử thủ vệ của mình đã nằm lăn ra đất, ngủ say như chết. Cách đó không xa nơi chuồng ngựa, ngựa trong chuồng cũng ngã lăn xuống đất không dậy nổi. Xem ra không phải là Lâm Diệp Hồng, đây là người tu tiên đã hạ thủ, tất cả mọi người trong phân đà Thiết Thạch đều rơi vào trong giấc ngủ say.
Dư Tắc Thành dùng Vọng Khí Thuật quan sát xung quanh, tìm kiếm nguyên nhân, bất chợt phát hiện dưới mái hiên đối diện có một chỗ rất là khác thường. Nơi đó tối đen một vùng, dường như có thứ gì đang ẩn nấp bên trong.
Dư Tắc Thành hủy bỏ Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật, nhìn lại nơi đó một lần nữa, nhưng không thấy gì cả, rất là bình thường, nhưng trực giác nói cho hắn biết nhất định nơi đó có thứ gì hơn nữa đang chú ý tới hắn, tới gần hắn.
Tay trái Dư Tắc Thành thoáng động, Cự Mộc thuật bắn ra, tay phải run lên, hỏa cầu phóng ra. Đây là phương pháp công kích mà hắn mới tổng kết ra gần đây, Cự Mộc thuật là ngụy trang, dùng để che đậy sát chiêu chân chính phía sau là hỏa cầu.
Hai thứ pháp thuật đánh trúng vào nơi đó lập tức phát ra thanh âm kim loại chạm nhau. Dư Tắc Thành nhìn lại, ở nơi đó đột ngột xuất hiện một viên gạch vàng, chặn lấy Cự Mộc thuật và Hỏa cầu thuật của mình.
Viên gạch vàng này to khoảng chừng sáu thước vuông, giống như một viên gạch mà hắn đã từng thấy ở đâu đó. Bất chợt Dư Tắc Thành sực nhớ ra đây không phải là cao thủ tu tiên Kim Hâm Tử mà Mã Lão Hắc đã mời tới vào lần trước đại chiến Thái Dược bang sao? Sau đó hai người bọn họ cướp đoạt phi kiếm, người cùng phe đánh nhau một trận, đến lúc có cơ hội thắng lợi lại bỏ chạy trối chết, chẳng lẽ là y? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Quả nhiên là y, là Kim Hâm Tử mập mạp xuất hiện trong bóng tối, bộ mặt y lúc này đã hoàn toàn thối rữa, phát ra mùi thối nồng nặc khó chịu.
nói từng chữ một:
- Tiểu bối, làm thế nào ngươi phát hiện ra ta, vì sao Trầm Miên thuật và Ẩn Thân thuật của ta lại không có tác dụng đối với ngươi?
Lúc y đang nói chuyện Dư Tắc Thành nhìn thấy bờ môi của y hoàn toàn bị tiêu mất, răng trong miệng toàn bộ lộ ra hết bên ngoài, thật không biết người này làm thế nào chống nổi loại kịch độc ăn mòn như vậy.
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Kim Hâm Tử tiền bối, ta vẫn chưa đắc tội với ngài, vì sao ngài đến đây tập kích phân đà Mãnh Hổ bang chúng ta?
Kim Hám Tử đáp lại:
- Không phải ta tập kích phân đà Mãnh Hổ bang, mà ta đến vì ngươi. Bởi vì ngươi là người tu tiên duy nhất có Linh Căn mà ta phát hiện ra bên trong thành Thiết Thạch này.
Dư Tắc Thành còn chưa kịp trả lời, viên gạch vàng kia của đối phương bất chợt đập về phía hắn. Dư Tắc Thành vội vàng tránh né nhưng hắn đột nhiên phát hiện, không ngờ thân thể mình hoàn toàn không thể di động. Chẳng những thân thể không thể di động, ngay cả tư tướng ý niệm trong đầu cũng bị cố định như vậy.
Viên gạch vàng kia lơ lửng xéo trên Dư Tắc Thành ba thước, đứng yên không nhúc nhích, phát ra một loại dao động kỳ dị, trấn áp Dư Tắc Thành không thể động đậy.
Kim Hâm Tử còn nói thêm:
- Phụ Cốt Truy Hồn Yên của tên Quỷ Yên Tử kia thật sự quá khó chống đỡ, cơ thể của ta hoàn toàn xong rồi, chỉ còn nước đoạt xá chiếm cứ thân thể của ngươi, ta mới có thể tránh thoát một kiếp này. Ngươi nhất định cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu vì sao thân thể của mình không động đậy được chứ gì? Đây là năng lực phụ trợ chấn nhiếp của bản mệnh pháp khí tứ giai Trấn Hồn Kim Chuyên của ta.
- Ngươi cũng thấy thân thể này của ta đã không dùng được nữa, độc này đã xâm nhập vào tận xương tủy của ta, cơ thể của ta đã xong rồi, hoàn toàn nhờ vào Trấn Hồn Kim Chuyên giúp ta chống đỡ đến bây giờ. Nhưng ta không thể chịu đựng được qua tối nay, thật không ngờ gặp ngươi, cho nên muốn cầu ngươi giúp một chuyện, tặng thân thể của ngươi cho ta đi thôi.
Tuy rằng thân thể Dư Tắc Thành không thể động, nhưng vẫn còn có thể nói chuyện, hắn bèn hỏi:
- Pháp khí tứ giai Trấn Hồn Kim Chuyên?
Kim Hâm Tử cười, da thịt trên mặt y bắt đầu rớt xuống theo nụ cười này:
- Ngươi rất khá, lúc này không cầu tha, không mắng chửi ta còn hỏi thăm pháp khí của ta. Được, ta nói cho ngươi biết, pháp khí chỉ có người tu tiên cảnh giới Thai Tức trở lên mới có thể vận dụng. Người tu tiên cảnh giới Thai Tức sơ cấp có thể điều khiển pháp khí, nhưng chỉ là pháp khí nhất giai, đạt tới cảnh giới trung cấp mới có thể điểu khiển pháp khí nhị giai, tu sĩ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp như ta mới có thể sử dụng được pháp khi tứ giai.
- Cấp bậc này chỉ đại biểu cho thực lực thấp nhất cần có để có thể điều khiển chúng, chứ không phải tính theo tiêu chuẩn uy lực pháp khí. Tuy rằng theo lý thuyết thông thường, pháp khí bậc thấp không bằng pháp khí bậc cao, nhưng sự thật cũng không phải như vậy. Một ít danh môn đại phái chế tạo ra pháp khí bậc thấp, uy lực hơn xa pháp khí bậc cao do tán tu bình thường chế tạo ra.
- Pháp khí này là bản mệnh pháp khí của ta, đã truyền thừa bốn đời trong gia tộc ta, có thể thăng bậc. Chỉ cần ta tìm được kim loại quý hơn so với kim loại hiện tại của viên gạch vàng này, dung hợp vào trong pháp khí là có thể làm cho nó thăng lên một bậc. Xét về lý thuyết có thể thăng cấp đến cuối cùng, đạt tới trình độ linh khí, thậm chí là pháp bảo.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Thì ra là thế, cảm tạ chỉ giáo. Xin hỏi ngài muốn đoạt xá cơ thể của ta ư? Nhưng ta nhớ rõ chỉ có cao thủ Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ mới có thể đoạt xá kia mà?
Kim Hâm Tử đáp lại:
- Thật ra ta thật sự rất may mắn, vốn ta nghĩ đến chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ gặp được một tên thương nhân hành cước của Vạn Lý Vân Du tông vân du khắp bốn phương buôn bán. Ngoại trừ bản mệnh pháp khí ta bèn giao ra hết thảy những gì mình có mới mua được Chuyển Sinh phù này. Theo lời tên kia nói, phù này là do cao thủ Kim Đan kỳ luyện chế nhưng thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ như hai ta sử dụng, nếu không ta nhất định phải chết. Xin Tiểu ca thành toàn, hãy tặng thân thể của ngươi cho ta đi.
Nói xong, y khẽ đấm vào đầu Dư Tắc Thành một cái, lấy của Dư Tắc Thành một giọt máu tươi, rồi lui về phía sau vài bước, cách xa Dư Tắc Thành chừng năm thước. Sau đó y ngồi xếp bằng xuống đất, lấy ra một tấm phù lục. Tấm phù lục này hoàn toàn là do kim ti màu tím tạo thành, y nhỏ giọt máu kia lên trên phù lục, lại tự đâm vào trán mình lấy một giọt máu tươi, nhỏ lên phù lục, sau đó chậm rãi rót pháp lực vào phù lục. Lập tức phù lục bắt đầu biến thành màu vàng óng, sau đó rắc một tiếng, hóa thành một quả cầu sét hình tròn, chậm rãi bay lên. Kim Hâm Tử nhìn quả cầu sét này, cuối cùng nói:
- Ta tìm khắp cả thành Thiết Thạch, chỉ tìm được một mình ngươi là người có Linh Căn, còn là Ngũ Hành Linh Căn rác rưởi nhất, nhưng không có cách nào khác. Tuy rằng tu vi của ta là cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp, có linh phù tương trợ nhưng đoạt xá chưa chắc đã thành công.
- Con đường đoạt xá cho tới bây giờ đều là nguy hiểm trùng trùng. Nếu như thất bại, hết thảy trí nhớ, công lực bản mệnh pháp khí của ta sẽ do ngươi kế thừa, hy vọng ngươi nể tình, giúp ta phá hủy đạo tràng của Quỷ Yên Tử, giết sạch đệ tử y giùm ta. Lúc ấy coi như là tiện nghi cho ngươi, vẫn tốt hơn so với chuyện bị kịch độc này ăn mòn đến hồn bay phách lạc. Không phải ngươi hoàn toàn không có cơ hội nào cả.
Nói xong lời này đầu của y lập tức nghiêng sang một bên, thân thể tựa như mất đi chống đỡ ngã sóng xoài trên mặt đất, sau đó toát ra khói nhẹ. Mất đi pháp lực duy trì, kịch độc bắt đầu ăn mòn thân thể y, chỉ sau vài lần hô hấp, cả người y lập tức hóa thành một đống nước bẩn.
Quả cầu sét hình tròn kia lơ lửng trên không trung dường như y đang nhìn thân thể của mình tan rã, cáo biệt lần cuối. Sau đó nháy mắt chợt lóe, nhảy vào đầu Dư Tắc Thành.
Toàn thân Dư Tắc Thành muốn động cũng không thể được, sau khi tia chớp kia tiến vào thân thể hắn, lập tức phát hiện ra cả người chấn động. Sau đó Dư Tắc Thành chỉ nghe thấy keng một tiếng vang lên, thân thê khôi phục lại bình thường.
Thanh âm kia là tiếng của viên gạch vàng lơ lửng trên đầu Dư Tắc Thành. Viên gạch vàng kia mất đi linh lực duy trì, lập tức hóa thành một viên gạch dài ba tấc, rộng hai tấc, dày một tấc rơi xuống đất, sau đó bắn ngược lên nện vào mu bàn chân Dư Tắc Thành, làm cho hắn đau đớn không ít.
Nhưng Dư Tắc Thành không có thời gian lo chuyện chân đau, hắn vội vàng ngồi xuống, vận khởi Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, tìm kiếm hồn phách của Kim Hâm Tử mới vừa rồi tiến vào trong cơ thể mình.
Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật chính là tâm pháp chuyên môn đối phó với thần thức nguyên thần, thuộc loại tâm pháp đoạt xá cao nhất. Đối với chuyện chiến đấu giữa linh hồn với nhau trong lúc đoạt xá nó là tâm pháp tuyệt đối vô địch. Đối phương đến đoạt xá Dư Tắc Thành, quả thật chính là tự mình dâng lễ vật lên tới cửa, nhất định phải tìm được y, tiêu diệt y.
Chương trước Chương tiếp
Loading...