Tiên Ngạo
Chương 653: Phi kiếm cửu giai
Dư Tắc Thành và Ma Chủ Già Lam đang đi về phía trước, đột nhiên Dư Tắc Thành dừng phắt lại, nhìn về phương xa. Chỉ thấy ngoài xa có năm người đang phi hành, trong đó người ở giữa chính là Vương Thư Nguyên. Y đang điều khiển một thanh phi kiếm cửu giai bay lượn trên không, từ xa nhìn lại vô cùng tự nhiên phóng khoáng, ung dung tiêu sái.
Dư Tắc Thành lẩm bẩm:
- Thật ra ta không muốn, nhưng đệ lại cố tình đưa lên tới cửa. Huynh đệ à, không phải là Đại ca của đệ không trọng nghĩa, mà tại đệ làm cho ta ngứa mắt quá đi thôi...
Lập tức Dư Tắc Thành hợp thể cùng Ma Chủ Già Lam, đương nhiên thân thể bên ngoài vẫn là của Ma Chủ Già Lam.
Sau đó bước ra một bước, Súc Địa Thành Thốn, chỉ nháy mắt đã chắn ngang đường bọn Vương Thư Nguyên, trừng mắt nhìn bọn chúng. Lập tức uy áp cảnh giới vô hình toát ra, năm người Vương Thư Nguyên bị chế ngự giữa không trung, muốn cử động cũng không được.
"Ma Chủ Già Lam" nhìn năm người bọn chúng, ánh mắt của nàng nhìn vào tên nào, lập tức tên đó có cảm giác chân nguyên trong cơ thể mình sắp chạy ngược dòng, tẩu hỏa nhập ma, hoặc có cảm giác mình sắp sửa bị bằm thây làm muôn mảnh, hình thần câu diệt.
Cuối nhìn "Ma Chủ Già Lam" nhìn tới Vương Thư Nguyên, vẫy tay một cái, phi kiếm cửu giai Thiên Long Thánh Minh mà Vương Thư Nguyên đang ngự lập tức hóa ra một đạo hào quang, bay vào tay nàng.
"Ma Chủ Già Lam" chậm rãi quan sát, phi kiếm cửu giai Thiên Long Thánh Minh giãy dụa vài lần. Kiếm này đã có chủ, bất quá không phải là Vương Thư Nguyên, mà là của ứng Long sư tổ, chỉ là cho Vương Thư Nguyên mượn mà thôi. Hiện tại nó giãy dụa muốn thoát khỏi tay "Ma Chủ Già Lam", muốn trở về với Vương Thư Nguyên.
"Ma Chủ Già Lam" nói:
- Tiểu tử chưa ráo máu đầu, thân mang trọng bảo nghênh ngang dạo phố, quả thật không biết sống chết là gì.
Dứt lời, tiếp tục quan sát phi kiếm Thiên Long Thánh Minh này, dáng vẻ như lưu luyến không rời. Sau đó lại thả tay ra cho phi kiếm bay trở về tay Vương Thư Nguyên, bất quá vẫn chưa thả tự do cho năm người.
Lúc này có một trong năm người chợt kêu lên:
- Xin Già Lam sư tổ lưu tình, vãn bối là Tây Miên Chân Nhân của Đại La Kim Tiên tông, có giao tình cùng quý phái...
Xem ra tên nọ muốn tranh thủ cảm tình, chỉ thấy "Ma Chủ Già Lam" khẽ phất tay, lập tức một cái tát cách không đánh tới, tên nọ lập tức ngậm miệng lại. "Ma Chủ Già Lam" nói: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Ta còn chưa dứt lời ngươi đã chõ mõm vào, muốn chết hay sao?
Ánh mắt nàng lấp lóe, ra vẻ như sắp sửa giết người, sau đó lại nói:
- Hỗn Độn Thánh Ma tông có một tên đệ tử tên là Vương Thiên Hóa, rất giống ngươi. Nói, phải chăng ngươi nghe lệnh Hỗn Độn Thánh Ma tông tới nằm vùng trong Hiên Viên kiếm phái? Hỗn Độn Thánh Ma tông là kẻ thù không đội chung trời với Ma tông ta, ta phải thanh lý...
Đây rõ ràng là gán tội, đứa bé ba tuổi cũng có thể nhìn ra, mục đích chính là giết người đoạt bảo, vì thanh phi kiếm cửu giai này.
Vương Thư Nguyên lập tức trợn mắt kêu to:
- Già Lam sư tổ, xin chớ động thủ, vãn bối có bảo bối muốn dâng lên...
Dứt lời bèn lấy phi kiếm cửu giai Thái Hạo Kim ô trong không gian trữ vật của mình ra đưa cho "Ma Chủ Già Lam":
- Kiếm này là do vãn bối vô ý tìm được trong phế tích ở Thanh Trúc đảo, Hạ châu, Sở Tây, vãn bối không ngự khiển được, xin sư tổ vui lòng vui lòng nhận cho.
"Ma Chủ Già Lam" giơ tay ra, lập tức phi kiếm bay tới, chậm rãi thu lấy. Thân kiếm có màu vàng, một cỗ kiếm ý kinh người tràn ngập xung quanh, hoàn toàn là do lửa ngọn tạo thành. Lửa màu vàng lượn lờ mênh mông mạnh mẽ, thỉnh thoảng lại có một con Tam Túc Kim ô từ trên thân kiếm bay lên.
Trên kiếm cũng không hề có dao động chân nguyên, xem ra Vương Thư Nguyên vẫn chưa luyện hóa kiếm này, chỉ sử dụng đơn giản mà thôi. Lập tức "Ma Chủ Già Lam" nở nụ cười mê hồn:
- Đây là ngươi tặng cho ta, không phải là ta cướp đoạt, đừng nói là ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Bọn năm người Vương Thư Nguyên gật đầu như gà mổ, cùng nhau kêu lên:
- Không có, không có, là tặng, tuyệt đối không có chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ.
"Ma Chủ Già Lam" lại nói:
- Ta cũng đáp trả một phần lễ vật.
Dứt lời bèn giơ tay ra, đưa cho mỗi tên một viên đá. Đá này là năm xưa Dư Tắc Thành nhặt được mấy chục viên ở u Minh giới, sau đưa cho Trương Tông Đạo giám định, rốt cục y nói đây chỉ là phế vật. Sau khi đưa cho mỗi tên một viên lại nói:
- Đây là Thiên Ngoại Thần Thạch, ảo diệu vô cùng, các ngươi hãy từ từ lãnh ngộ đi thôi.
Sau đó mới thu uy áp lại:
- Các ngươi còn không mau mau rời khỏi đây? Trước khi đại chiến, ta đã tha cho các ngươi rời đi, nhưng các ngươi lại không chịu đi. Bây giờ có lẽ đã biết lợi hại, rời khỏi nơi này cho mau!
Năm người Vương Thư Nguyên lập tức ngự kiếm bay đi, nháy mắt đã bỏ trốn mất dạng.
Dư Tắc Thành trả lại phi kiếm cửu giai Thiên Long Thánh Minh cho Vương Thư Nguyên, kiếm này là của ứng Long sư tổ, Dư Tắc Thành còn chưa tham lam tới nỗi bóc lột đồng môn như vậy. Hắn chỉ đoạt lấy phi kiếm cửu giai Thái Hạo Kim ô, bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi.
Nhìn thấy bọn chúng rời khỏi, Dư Tắc Thành cười nói:
- Hay lắm, năm viên đá đổi một thanh phi kiếm, cũng coi như công bằng.
Ma Chủ Già Lam cũng cười nói:
- Tên Vương Thư Nguyên này gặp được sư huynh như chàng, quả thật vô cùng xấu số.
Hiện tại chúng ta đi đâu?
Dư Tắc Thành nói:
- Đây là ta cứu mạng y, y mang bảo vật ra rêu rao như vậy, nếu gặp phải tay người khác, kết cục không tốt như vậy đâu. Đúng rồi, gần đây dường như có người nói rằng chỉ có kẻ có đức mới giữ được bảo vật. So với Vương Thư Nguyên, ta có đức vô cùng, hay là để ta giữ bảo vật này vậy.
Ma Chủ Già Lam cười, Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Được rồi, làm chính sự đi, chúng ta tới Di tích Tiên Tần ở Tây Lĩnh.
Lập tức hai người bước đi, nháy mắt tới phía trên Tây Lĩnh. Dư Tắc Thành dựa theo ký ức năm xưa, tìm lối vào Di tích Tiên Tần.
Lầu các trước đây đã sụp đổ từ lâu, Ma Chủ Già Lam vung tay một cái, lập tức kích hoạt lối vào địa cung, mặt đất xuất hiện một cửa động, sau đó quay lại chờ Dư Tắc Thành tiến vào.
Nhìn thấy cửa động này, lập tức Dư Tắc Thành nhớ tới năm xưa, chính là nơi này đã thay đổi cả cuộc đời mình.
Ma Chủ Già Lam bay trước vào cửa động, chỉ trong thoáng chốc trước mắt sáng ngời, chỉ thấy một vùng trời đất xuất hiện trước mặt hai người, ảo cảnh này rộng chừng trăm dặm, bên dưới là một mảng rừng rậm dày đặc, trong đó có vô số đường nhỏ ngang dọc chằng chịt.
Đây là rừng rậm ảo cảnh. Ma Chủ Già Lam lại ra tay, không gian biến hóa, hai người tiến vào tầng hai của không gian ảo cảnh. Đây là một thành thị rất lớn, lầu các huy hoàng, tường thành cao trăm trượng, ngoài có sông hộ thành, trong thành đường dọc đường ngang có chừng trăm, chia thành từng dãy phố vuông vức.
Dư Tắc Thành chỉ liếc qua nơi này, Ma Chủ Già Lam lại xuất thủ, không gian chuyển đổi, tiến vào ảo cảnh tầng kế tiếp.
Dư Tắc Thành không để ý, hiện tại hắn không còn phân cách với Ma Chủ Già Lam nữa, mà là cùng nhau hành động. Trước kia Kiếm Ngã thuật của hắn có phạm vi trăm dặm, hiện tại hợp thể cùng Ma Chủ Già Lam, phạm vi đã tăng lên vạn dặm. Trước kia có tu vi Kim Đan, hiện tại chính là Phản Hư, thiên hạ vô địch. Cảm giác này khiến cho người ta không nỡ rời bỏ, cho nên vô tình. Dư Tắc Thành không tách rời khỏi nàng.
Tầng ảo cảnh này dẫn vào một thạch điện rất lớn, cao khoảng ngàn trượng, người ta đứng ở nơi này chẳng khác gì con kiến. Đứng trong đại điện có cảm giác sợ hãi, cảm nhận được khí tức vĩnh hằng tồn tại, dường như trời đất cũng phải run rẩy.
Hai bên trái phải đại điện mỗi bên có ba mươi lối ra, bên ngoài là thông đạo chằng chịt vô tận, nối với vô số điện phủ xa xa.
Đúng, chính là nơi này, năm xưa cũng trong những thông đạo này, mình đã giết chết năm tu sĩ có tu vi cao hơn, bắt đầu cuộc đời mới. Hôm nay về lại chốn xưa, trong lòng Dư Tắc Thành chợt thấy bùi ngùi cảm khái.
Dư Tắc Thành bồi hồi một chút, sau đó lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra. Linh Dẫn lập tức phát ra hào quang sáng chói, chiếu sáng phạm vi xung quanh mười trượng.
Hiệu quả chiếu sáng trước sau, tất cả những nơi được ánh sáng của Linh Dẫn chiếu tới, vách động bắt đầu lập lòe, mặt đất không còn cảm giác chân thật nữa, hơn nữa bắt đầu dao động, ảo cảnh bị Linh Dẫn kích thích, bắt đầu phát sinh biến hóa.
Dư Tắc Thành cắm Tiên Tần Linh Dẫn xuống đất, hiệu quả lập tức hiện ra, Linh Dẫn tiến sâu xuống lòng đất, hòa hợp với đại địa thành một thể. Sau đó có một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, chiếu vào đầu Dư Tắc Thành, thình lình đầu hắn chợt lóe, có một đạo thần thức chui vào:
- Thiên Nam Cổn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ Trấn Thủ phủ tiếp nhận Linh Dẫn. Linh Dẫn này vừa sử dụng qua một lần, cần bổ sung năng lượng, mười năm sau hãy tới.
Sau đó đạo hào quang biến mất, Linh Dẫn mất đi tác dụng, không ngờ mười năm sau mới có thể vào Di tích Tiên Tần. Dư Tắc Thành không khỏi nổi giận quát:
- Ta lấy thân phận Đại Thống lĩnh Tiên Tần Lư châu Thái An phủ, ra lệnh lập tức mở đại môn!
Đạo thần thức kia lại truyền tới:
- Tra xét quyền hạn thất bại, ngươi khống chế con rối Tiên Tần vô thượng Thiên Ma, thần thức của bản pháp trận không thể kết nối với bản thể, không thể xác định quyền hạn. Xin hãy giải trừ võ trang mới có thể xác định quyền hạn.
Dư Tắc Thành không thể không giải trừ trạng thái hợp thể với Ma Chủ Già Lam, chờ đợi nơi này xác định thân phận. Lập tức một đạo hào quang phát ra, tra xét lần nữa.
Dư Tắc Thành lẩm bẩm:
- Thật ra ta không muốn, nhưng đệ lại cố tình đưa lên tới cửa. Huynh đệ à, không phải là Đại ca của đệ không trọng nghĩa, mà tại đệ làm cho ta ngứa mắt quá đi thôi...
Lập tức Dư Tắc Thành hợp thể cùng Ma Chủ Già Lam, đương nhiên thân thể bên ngoài vẫn là của Ma Chủ Già Lam.
Sau đó bước ra một bước, Súc Địa Thành Thốn, chỉ nháy mắt đã chắn ngang đường bọn Vương Thư Nguyên, trừng mắt nhìn bọn chúng. Lập tức uy áp cảnh giới vô hình toát ra, năm người Vương Thư Nguyên bị chế ngự giữa không trung, muốn cử động cũng không được.
"Ma Chủ Già Lam" nhìn năm người bọn chúng, ánh mắt của nàng nhìn vào tên nào, lập tức tên đó có cảm giác chân nguyên trong cơ thể mình sắp chạy ngược dòng, tẩu hỏa nhập ma, hoặc có cảm giác mình sắp sửa bị bằm thây làm muôn mảnh, hình thần câu diệt.
Cuối nhìn "Ma Chủ Già Lam" nhìn tới Vương Thư Nguyên, vẫy tay một cái, phi kiếm cửu giai Thiên Long Thánh Minh mà Vương Thư Nguyên đang ngự lập tức hóa ra một đạo hào quang, bay vào tay nàng.
"Ma Chủ Già Lam" chậm rãi quan sát, phi kiếm cửu giai Thiên Long Thánh Minh giãy dụa vài lần. Kiếm này đã có chủ, bất quá không phải là Vương Thư Nguyên, mà là của ứng Long sư tổ, chỉ là cho Vương Thư Nguyên mượn mà thôi. Hiện tại nó giãy dụa muốn thoát khỏi tay "Ma Chủ Già Lam", muốn trở về với Vương Thư Nguyên.
"Ma Chủ Già Lam" nói:
- Tiểu tử chưa ráo máu đầu, thân mang trọng bảo nghênh ngang dạo phố, quả thật không biết sống chết là gì.
Dứt lời, tiếp tục quan sát phi kiếm Thiên Long Thánh Minh này, dáng vẻ như lưu luyến không rời. Sau đó lại thả tay ra cho phi kiếm bay trở về tay Vương Thư Nguyên, bất quá vẫn chưa thả tự do cho năm người.
Lúc này có một trong năm người chợt kêu lên:
- Xin Già Lam sư tổ lưu tình, vãn bối là Tây Miên Chân Nhân của Đại La Kim Tiên tông, có giao tình cùng quý phái...
Xem ra tên nọ muốn tranh thủ cảm tình, chỉ thấy "Ma Chủ Già Lam" khẽ phất tay, lập tức một cái tát cách không đánh tới, tên nọ lập tức ngậm miệng lại. "Ma Chủ Già Lam" nói: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Ta còn chưa dứt lời ngươi đã chõ mõm vào, muốn chết hay sao?
Ánh mắt nàng lấp lóe, ra vẻ như sắp sửa giết người, sau đó lại nói:
- Hỗn Độn Thánh Ma tông có một tên đệ tử tên là Vương Thiên Hóa, rất giống ngươi. Nói, phải chăng ngươi nghe lệnh Hỗn Độn Thánh Ma tông tới nằm vùng trong Hiên Viên kiếm phái? Hỗn Độn Thánh Ma tông là kẻ thù không đội chung trời với Ma tông ta, ta phải thanh lý...
Đây rõ ràng là gán tội, đứa bé ba tuổi cũng có thể nhìn ra, mục đích chính là giết người đoạt bảo, vì thanh phi kiếm cửu giai này.
Vương Thư Nguyên lập tức trợn mắt kêu to:
- Già Lam sư tổ, xin chớ động thủ, vãn bối có bảo bối muốn dâng lên...
Dứt lời bèn lấy phi kiếm cửu giai Thái Hạo Kim ô trong không gian trữ vật của mình ra đưa cho "Ma Chủ Già Lam":
- Kiếm này là do vãn bối vô ý tìm được trong phế tích ở Thanh Trúc đảo, Hạ châu, Sở Tây, vãn bối không ngự khiển được, xin sư tổ vui lòng vui lòng nhận cho.
"Ma Chủ Già Lam" giơ tay ra, lập tức phi kiếm bay tới, chậm rãi thu lấy. Thân kiếm có màu vàng, một cỗ kiếm ý kinh người tràn ngập xung quanh, hoàn toàn là do lửa ngọn tạo thành. Lửa màu vàng lượn lờ mênh mông mạnh mẽ, thỉnh thoảng lại có một con Tam Túc Kim ô từ trên thân kiếm bay lên.
Trên kiếm cũng không hề có dao động chân nguyên, xem ra Vương Thư Nguyên vẫn chưa luyện hóa kiếm này, chỉ sử dụng đơn giản mà thôi. Lập tức "Ma Chủ Già Lam" nở nụ cười mê hồn:
- Đây là ngươi tặng cho ta, không phải là ta cướp đoạt, đừng nói là ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Bọn năm người Vương Thư Nguyên gật đầu như gà mổ, cùng nhau kêu lên:
- Không có, không có, là tặng, tuyệt đối không có chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ.
"Ma Chủ Già Lam" lại nói:
- Ta cũng đáp trả một phần lễ vật.
Dứt lời bèn giơ tay ra, đưa cho mỗi tên một viên đá. Đá này là năm xưa Dư Tắc Thành nhặt được mấy chục viên ở u Minh giới, sau đưa cho Trương Tông Đạo giám định, rốt cục y nói đây chỉ là phế vật. Sau khi đưa cho mỗi tên một viên lại nói:
- Đây là Thiên Ngoại Thần Thạch, ảo diệu vô cùng, các ngươi hãy từ từ lãnh ngộ đi thôi.
Sau đó mới thu uy áp lại:
- Các ngươi còn không mau mau rời khỏi đây? Trước khi đại chiến, ta đã tha cho các ngươi rời đi, nhưng các ngươi lại không chịu đi. Bây giờ có lẽ đã biết lợi hại, rời khỏi nơi này cho mau!
Năm người Vương Thư Nguyên lập tức ngự kiếm bay đi, nháy mắt đã bỏ trốn mất dạng.
Dư Tắc Thành trả lại phi kiếm cửu giai Thiên Long Thánh Minh cho Vương Thư Nguyên, kiếm này là của ứng Long sư tổ, Dư Tắc Thành còn chưa tham lam tới nỗi bóc lột đồng môn như vậy. Hắn chỉ đoạt lấy phi kiếm cửu giai Thái Hạo Kim ô, bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi.
Nhìn thấy bọn chúng rời khỏi, Dư Tắc Thành cười nói:
- Hay lắm, năm viên đá đổi một thanh phi kiếm, cũng coi như công bằng.
Ma Chủ Già Lam cũng cười nói:
- Tên Vương Thư Nguyên này gặp được sư huynh như chàng, quả thật vô cùng xấu số.
Hiện tại chúng ta đi đâu?
Dư Tắc Thành nói:
- Đây là ta cứu mạng y, y mang bảo vật ra rêu rao như vậy, nếu gặp phải tay người khác, kết cục không tốt như vậy đâu. Đúng rồi, gần đây dường như có người nói rằng chỉ có kẻ có đức mới giữ được bảo vật. So với Vương Thư Nguyên, ta có đức vô cùng, hay là để ta giữ bảo vật này vậy.
Ma Chủ Già Lam cười, Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Được rồi, làm chính sự đi, chúng ta tới Di tích Tiên Tần ở Tây Lĩnh.
Lập tức hai người bước đi, nháy mắt tới phía trên Tây Lĩnh. Dư Tắc Thành dựa theo ký ức năm xưa, tìm lối vào Di tích Tiên Tần.
Lầu các trước đây đã sụp đổ từ lâu, Ma Chủ Già Lam vung tay một cái, lập tức kích hoạt lối vào địa cung, mặt đất xuất hiện một cửa động, sau đó quay lại chờ Dư Tắc Thành tiến vào.
Nhìn thấy cửa động này, lập tức Dư Tắc Thành nhớ tới năm xưa, chính là nơi này đã thay đổi cả cuộc đời mình.
Ma Chủ Già Lam bay trước vào cửa động, chỉ trong thoáng chốc trước mắt sáng ngời, chỉ thấy một vùng trời đất xuất hiện trước mặt hai người, ảo cảnh này rộng chừng trăm dặm, bên dưới là một mảng rừng rậm dày đặc, trong đó có vô số đường nhỏ ngang dọc chằng chịt.
Đây là rừng rậm ảo cảnh. Ma Chủ Già Lam lại ra tay, không gian biến hóa, hai người tiến vào tầng hai của không gian ảo cảnh. Đây là một thành thị rất lớn, lầu các huy hoàng, tường thành cao trăm trượng, ngoài có sông hộ thành, trong thành đường dọc đường ngang có chừng trăm, chia thành từng dãy phố vuông vức.
Dư Tắc Thành chỉ liếc qua nơi này, Ma Chủ Già Lam lại xuất thủ, không gian chuyển đổi, tiến vào ảo cảnh tầng kế tiếp.
Dư Tắc Thành không để ý, hiện tại hắn không còn phân cách với Ma Chủ Già Lam nữa, mà là cùng nhau hành động. Trước kia Kiếm Ngã thuật của hắn có phạm vi trăm dặm, hiện tại hợp thể cùng Ma Chủ Già Lam, phạm vi đã tăng lên vạn dặm. Trước kia có tu vi Kim Đan, hiện tại chính là Phản Hư, thiên hạ vô địch. Cảm giác này khiến cho người ta không nỡ rời bỏ, cho nên vô tình. Dư Tắc Thành không tách rời khỏi nàng.
Tầng ảo cảnh này dẫn vào một thạch điện rất lớn, cao khoảng ngàn trượng, người ta đứng ở nơi này chẳng khác gì con kiến. Đứng trong đại điện có cảm giác sợ hãi, cảm nhận được khí tức vĩnh hằng tồn tại, dường như trời đất cũng phải run rẩy.
Hai bên trái phải đại điện mỗi bên có ba mươi lối ra, bên ngoài là thông đạo chằng chịt vô tận, nối với vô số điện phủ xa xa.
Đúng, chính là nơi này, năm xưa cũng trong những thông đạo này, mình đã giết chết năm tu sĩ có tu vi cao hơn, bắt đầu cuộc đời mới. Hôm nay về lại chốn xưa, trong lòng Dư Tắc Thành chợt thấy bùi ngùi cảm khái.
Dư Tắc Thành bồi hồi một chút, sau đó lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra. Linh Dẫn lập tức phát ra hào quang sáng chói, chiếu sáng phạm vi xung quanh mười trượng.
Hiệu quả chiếu sáng trước sau, tất cả những nơi được ánh sáng của Linh Dẫn chiếu tới, vách động bắt đầu lập lòe, mặt đất không còn cảm giác chân thật nữa, hơn nữa bắt đầu dao động, ảo cảnh bị Linh Dẫn kích thích, bắt đầu phát sinh biến hóa.
Dư Tắc Thành cắm Tiên Tần Linh Dẫn xuống đất, hiệu quả lập tức hiện ra, Linh Dẫn tiến sâu xuống lòng đất, hòa hợp với đại địa thành một thể. Sau đó có một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, chiếu vào đầu Dư Tắc Thành, thình lình đầu hắn chợt lóe, có một đạo thần thức chui vào:
- Thiên Nam Cổn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ Trấn Thủ phủ tiếp nhận Linh Dẫn. Linh Dẫn này vừa sử dụng qua một lần, cần bổ sung năng lượng, mười năm sau hãy tới.
Sau đó đạo hào quang biến mất, Linh Dẫn mất đi tác dụng, không ngờ mười năm sau mới có thể vào Di tích Tiên Tần. Dư Tắc Thành không khỏi nổi giận quát:
- Ta lấy thân phận Đại Thống lĩnh Tiên Tần Lư châu Thái An phủ, ra lệnh lập tức mở đại môn!
Đạo thần thức kia lại truyền tới:
- Tra xét quyền hạn thất bại, ngươi khống chế con rối Tiên Tần vô thượng Thiên Ma, thần thức của bản pháp trận không thể kết nối với bản thể, không thể xác định quyền hạn. Xin hãy giải trừ võ trang mới có thể xác định quyền hạn.
Dư Tắc Thành không thể không giải trừ trạng thái hợp thể với Ma Chủ Già Lam, chờ đợi nơi này xác định thân phận. Lập tức một đạo hào quang phát ra, tra xét lần nữa.