Tiên Ngạo
Chương 589: Ta là Quang Thần
Trong lòng Dư Tắc Thành dâng lên sát ý, muốn đại khai sát giới một hồi, ý niệm này của hắn sản sinh ra sau khi sử dụng lực Sát Ma lần đầu tiên, sát niệm trong lòng hoàn toàn bị câu dẫn ra, dục vọng chiến đấu bộc phát phun trảo. Dư Tắc Thành biết đây là tác dụng phụ sau khi lĩnh ngộ lực Sát Ma này mang đến, thế nhưng hắn không thèm để ý chút nào, có lúc không nên để ý tới những mặt trái này, mà nên phát huy những tâm tính này đến cực hạn, như vậy mới có thể khống chế chúng tốt hơn. Nhốt không bằng thả, thay vì phong ấn chúng chặt chẽ, cứ để thuận theo tự nhiên là hơn.
Lúc này khắp nơi của đại lục này toàn là cảnh tượng hỗn loạn khôn tả, chỉ có chỗ Trác Văn Quân và Bất Phàm công tử trong đại điện, trong phạm vi trăm trượng vẫn sạch sẽ giống như trước đây, Bất Phàm công tử còn đang vẽ bức họa của mình.
Trong vòng trăm trượng xung quanh bọn họ có một tầng thuẫn vô hình bảo vệ, nếu không phải Thấu Không Đại Thần Niệm Thuật của Dư Tắc Thành có tác dụng xuyên thấu hùng mạnh, hắn cũng giống như những người khác, hoàn toàn không thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi hạ nét bút cuối cùng. Bất Phàm công tử ngắm nghía bức họa, tấm tắc ngợi khen:
- Dung mạo như hoa đào, đôi môi mọng đỏ, hàng mi cong vút, gương mặt nõn nà chẳng khác nào ngọc bạch, đoan trang kiều diễm, khí chất như lan.
- Được rồi, bức họa đã xong. Văn Quân nàng sẽ vĩnh viễn lưu lại trong bức họa của ta. Ta sẽ nhớ nàng mãi mãi, bất quá hiện tại cũng là lúc đưa nàng lên đường, tuy nhiên trước khi làm chuyện này, ta muốn nếm thử hương vị của nàng đã...
Dứt lời, Bất Phàm công tử đi về phía Trác Văn Quân, trong nụ cười y chứa đầy dục vọng. Y muốn làm gì, chỉ cần dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được.
Trác Văn Quân ra sức giãy dụa kêu lên:
- Khốn kiếp, Tư Mã Bất Phàm, ngươi có biết mình đang làm gì chăng? Ngươi dám công kích Thánh Nữ, phạm vào tội lớn của Quang Thần tông, Quang Thần tông nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, hãy chuẩn bị chịu Quang Thần trừng phạt!
Bất Phàm công tử cười nói:
- Kẻ bị Quang Thần trừng phạt chính là nàng, chấp mê bất ngộ, là nàng đã sai lầm. Quang Thần đã biến mất ba ngàn năm, không có chút tin tức, ai biết được lão có còn sống hay không? Cho dù lão không chết, hiện tại quyền lực ở Quang Thần tông đã nằm trong tay Trưởng lão hội, dù lão trở lại bất quá cũng chỉ là một con rối mà thôi.
- Nàng vọng tưởng thành lập thế giới mới, nếu thành công, vậy nàng sẽ đặt chúng ta ở chỗ nào? Chuyện này không phải chứng tỏ là tất cả trưởng lão, tất cả Thiên Chi Tử đều là phế vật hay sao? Cho nên chúng ta đã không xây dựng thế giới mới, nàng cũng đừng vọng tưởng khai phá thế giới mới làm gì. Lần này ta chỉ là kẻ chấp hành, là do tất cả mười tám trưởng lão của Quang Thần tông nhất trí quyết định, thật ra là nàng đã chọc giận quá nhiều người.
Trác Văn Quân buông lời oán hận:
- Các ngươi làm như vậy, chỉ cần vạn năm sau, Tam Thiên giới và Quang Thần giới chúng ta ắt sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Bất Phàm công tử cười ha hả:
- Sụp đổ thì sụp đổ, tối thiểu cũng là chuyện của vạn năm sau, không phải là chuyện của chúng ta. Dù là sụp đổ, chúng ta cũng có thể trở về thế giới Thương Khung, có thể đi tới Ngoại Vực khác, có gì đáng sợ?
Trác Văn Quân mắng:
- Quang Thần tông quả thật đã thối nát, ngươi không sợ làm phụ thân Quang Thần Đại nhân của ngươi thất vọng hay sao?
Bất Phàm công tử cười ha hả:
- Ha ha ha, lời đồn Thiên Chi Tử là con của Quang Thần chỉ là xằng bậy. Không biết lão già kia chết đã bao lâu, từ ba ngàn năm trước, Thiên Chi Tử đã không tới Quang Thần tông nữa, Thiên Chi Tử sau này thật ra là người của Trưởng lão hội lập ra. Có thể người khác không biết, chứ ta biết rõ phụ thân của mình là Đại trưởng lão Tư Mã Cao Viễn.
- Chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ không giết nàng, làm sủng phi của ta, tương lai sinh con trai cho ta, nó sẽ là Thiên Chi Tử đời kế tiếp.
Trác Văn Quân nghe vậy kinh ngạc sững sờ, ngây người nhìn Bất Phàm công tử. Bất Phàm công tử cười nói:
- Bí mật này chỉ có Trưởng lão hội biết, mà ta chính là một trong mười tám trưởng lão của Trưởng lão hội. Sao hả, theo ta thì sống, nếu không, ắt nàng phải chết!
Trác Văn Quân phun một bãi nước bọt thật mạnh, mắng to:
- Đáng giận ta hành sự bất cẩn, trúng phải gian kế của các ngươi, Quang Thần Đại nhân sẽ báo thù cho ta.
Bất Phàm công tử cười ha hả, chưa kịp nói gì, chợt thủ hạ của y chạy tới báo cáo, kể hết sự tình Dư Tắc Thành xuất hiện từ đầu chí cuối. Thủ hạ của Trác Văn Quân trong lúc hỗn loạn xảy ra ở tầng bảy đã bị bắt, ép hỏi cung hết thảy mọi chuyện.
Bất Phàm công tử cau mày hỏi:
- Tên Nhiên Đăng này có lai lịch thế nào?
Tên thủ hạ y nói:
- Chúng ta đã điều tra được Lục Nhiễm Đại nhân là hắn giết chết, lần đầu tiên người này xuất hiện ở Luyện Vân Thanh Điền tông, hình như là từ Hư Không Ngoại Vực mà tới.
Bất Phàm công tử nói:
- Lại là bọn khốn tới từ Ngoại Vực, mau đi mời Bạch Mông Đại nhân và Đông Hải Kỵ Kình Khách Đại nhân. Bọn họ vẫn luôn muốn báo thù cho Lục Nhiễm, đám khốn Ngoại Vực này để cho đám yêu ma Ngoại Vực giải quyết đi thôi.
Tên thủ hạ lại nói:
- Có... có thể nào là Quang Thần Đại nhân du ngoạn thiên hạ... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bất Phàm công tử lập tức tát cho tên thủ hạ một cái, quát lớn:
- Dù là Quang Thần thì có thể làm được gì, ở đây chúng ta có hai Đại Yêu Ma Bạch Mông và Đông Hải Kỵ Kình Khách, còn có...
Bất Phàm công tử chưa nói dứt lời đã ngẩn người ra, trên không xuất hiện một bóng người. Người nọ đứng sừng sững giữa trời, trên đầu thiên đăng sáng chói, sau lưng vô số quang dực mở ra, hào quang vô tận chiếu sáng mặt đất. Hào quang này hết sức từ hòa, người nọ giang rộng hai tay, trông như thiên thần đang bay tà tà trên không.
Thấy cảnh tượng này, Bất Phàm công tử không nhịn được buột miệng lẩm bẩm:
- Quang Thần ư??
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng người trên không với vẻ vô cùng kinh sợ. Rất nhiều tu sĩ bất kể là thủ hạ của Bất Phàm công tử hay thủ hạ của Trác Văn Quân đã quỳ sụp xuống, miệng lâm râm khấn vái không ngừng.
Dư Tắc Thành lơ lửng trên không, sau khi dùng cảm ứng nghe được câu chuyện vừa rồi giữa Bất Phàm công tử và Trác Văn Quân, hắn lập tức trở lại nguyên hình, phóng xuất vô số hào quang, bay giữa không trung như ngọn đuốc chói lòa, giả dạng làm Quang Thần trở về.
Dư Tắc Thành thấy đã tới lúc, bèn lên tiếng nói:
- Các hài tử đáng thương chịu khổ dưới trần, ta cảm ứng được các con kêu gọi, cho nên trở lại nhân gian, tới cứu các con đây!
Sau đó Dư Tắc Thành điểm một chỉ về phía Bàn Sơn tiên sinh đang bị vây khốn trong không gian thủy tinh. Lập tức một đạo hào quang từ trên trời bắn xuống, đánh trúng không gian phong ấn kia. Một tiếng nổ rền vang. Bàn Sơn tiên sinh lập tức được giải thoát, lão thở hồng hộc, quỳ sụp xuống nhìn Dư Tắc Thành trên không:
- Đa tạ tổ sư gia tương trợ, đám lỏi này dám đánh lén ta, để mạng lại đây!
Dứt lời, lão nhanh nhẹn đánh tới Càn Khôn Chân Nhân. Càn Khôn Chân Nhân vội vàng lóe lên mấy lượt, đã chạy ra xa ngoài trăm dặm, Bàn Sơn tiên sinh lập tức đuổi riết không tha.
Dư Tắc Thành lại điểm về phía đám tu sĩ bị bắt làm tù binh, lại một tiếng nổ vang, đám tu sĩ bị chế ngự được phá cấm chế giải thoát, miệng kêu lớn:
- Quang Thần giáng lâm, Quang Thần giáng lâm...
Thấy cảnh tượng này, tất cả thủ hạ của Bất Phàm công tử hoang mang nhìn nhau, không tên nào dám khinh cử vọng động. Nhân vật trong truyền thuyết bao nhiêu năm qua hôm nay xuất hiện trước mặt, nói sao bọn chúng cũng không dám ra tay.
Lúc này có hai tên thủ hạ của Bất Phàm công tử bước ra, một tên quát lớn:
- Tiểu tặc to gan lớn mật, dám giả dạng Quang Thần, ngươi thật sự là ăn gan hùm mật gấu, ta sẽ đánh cho ngươi hiện nguyên hình!
Người kia cũng quát:
- Quang Thần gì chứ, dù ngươi thật sự là Quang Thần thì đã sao, năm xưa cũng chỉ là tu sĩ như chúng ta mà thôi. Theo truyền thuyết, hầu như ngươi không có chiến lực hùng mạnh gì cả, năm xưa còn bị Cửu Đầu Yêu Long đánh cho trốn chui trốn nhủi, chẳng qua được người khác tôn xưng, ngươi cho rằng ngươi là thần thật hay sao?
- Thời của ngươi đã qua rồi, cho dù ngươi là Quang Thần thật, chúng ta cũng không cần lão tổ tông như ngươi trở về đây chỉ trỏ chúng ta, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ diệt thần!
Hai tên này một họa một xướng, thật ra mục đích của chúng là hạ thấp uy tín Quang Thần, lập tức đám thủ hạ của Bất Phàm công tử phục hồi tinh thần lại- xì xào bàn tán:
- Là Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương, hai người này sở trường về hợp kích, thiên hạ vô địch, hãy chờ xem rốt cục ai lợi hại...
Chúng không còn sợ hãi như lúc nãy, trước kia chỉ là lời đồn đãi mà thôi, thật ra cũng không có gì đáng sợ.
Hai tên này vừa quát tháo vừa bay vọt lên không, hai người một tả một hữu. Lập tức hai loại lực Thiên Đạo khổng lồ xuất hiện trên người bọn chúng. Một loại là lực Hàn Băng vô tận, loại kia là lực Liệt Diễm kinh khủng, giữa hai lực Thiên Đạo này dường như có một mối liên hệ thần bí. Hai loại lực Thiên Đạo này tuần hoàn qua lại, Hàn Băng và Liệt Diễm va chạm với nhau, lại hỗ trợ cho nhau ngày càng hùng mạnh.
Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương liên thủ với nhau so ra còn hùng mạnh hơn cả Cửu Lôi tôn giả và Bán Điên Chân Nhân. Bọn chúng có thể sử dụng trực tiếp lực Thiên Đạo, hẳn là tu sĩ hùng mạnh nhất trong Tam Thiên giới.
Chúng phối hợp với nhau ép về phía Dư Tắc Thành, lực Hàn Băng hình thành từng trận băng kính giữa không trung để phản xạ lại hào quang của Dư Tắc Thành. Còn lực Liệt Diễm hóa thành nhiều tầng sóng khí, mơ hồ hóa giải hết thảy hào quang, đây là những pháp thuật chuyên môn đối phó với Quang thuật.
Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương là hai người trong số Thập Đại Giới Chủ của Tam Thiên giới, là hảo hữu của phụ thân Bất Phàm công tử. Lần này lão đặc biệt mời hai tên này tới để bảo vệ cho con mình, đối phó với cường giả Quang Thần tông.
Tuy rằng hai người ngoài miệng nói hết sức nhẹ nhàng, nhưng tỏ ra vô cùng cẩn thận, dần dần ép tới Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành liếc nhìn bọn chúng, bắt chước theo dáng vẻ và lời nói của lão điên:
- Các hài tử đáng thương, các con ở trần thế mê muội đã lâu, hôm nay ta trở về đây giải cứu các con, dẫn dắt các con trở về với hào quang chói sáng. Lực sĩ ở đâu?
Lập tức Tam Muội Hỏa Cự Nhân và Nhất Nguyên Thủy pháp thân xuất hiện giữa không trung, một là người lửa khổng lồ, người kia là người nước khổng lồ. Bọn họ vái Dư Tắc Thành một vái, Dư Tắc Thành chỉ về phía hai tên kia, lập tức hai con rối pháp thân lao thẳng tới nghênh địch.
Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương nhìn hai con rối xông tới với ánh mắt khinh thường, bọn chúng tin rằng mình khống chế lực Thiên Đạo, đối phương bất quá chỉ là con rối mà thôi, cho nên không thèm để ý.
Trong nháy mắt hai bên va chạm với nhau. Bắc Hỏa Thiên Vương sử dụng lửa của Bắc Thần, là sao Bắc Cực, nhưng dù lực Thiên Đạo có hùng mạnh tới mức nào, trong tay y bất quá chỉ đạt tới tu vi của cảnh giới Kim Đan đỉnh phong mà thôi. Mà Tam Muội Chân Hỏa được xưng là Vĩnh Hằng Chi Hỏa, muốn tiêu diệt được Tam Muội Chân Hỏa chỉ có thể dùng Chân Thủy, Càn Khôn Ngọc Lộ, Vạn Niên Hàn Băng mới được.
Tuy rằng Tam Muội Hỏa Cự Nhân chỉ là con rối nhưng tâm thần thông tuệ, chiến lực dồi dào, nháy mắt đã phá vỡ lửa Bắc Thần, xâm nhập vào cơ thể của đối phương. Không ai nghe thấy thanh âm gì cả, chỉ thấy thân hình Bắc Hỏa Thiên Vương lập tức bị luyện hóa thành tro, tung bay theo gió.
Nhất Nguyên Tiểu Đạo kết thúc trận chiến của mình còn nhẹ nhàng hơn nữa. Nhất Nguyên Chân Thủy là nguồn gốc của vạn thủy trong thiên hạ, có từ lúc Bàn Cổ sinh ra. Đầu tiên thế giới Thương Khung sinh ra, Nhất Nguyên Chân Thủy hóa sinh trong thiên địa, lúc này mới sinh ra vạn thủy, hình thành Thương Khung hải.
Chân Thủy này có tính hòa tan rất mạnh, lập tức phá vỡ băng kính của đối phương, hấp thu lấy Hàn Băng của đối phương, kể cả thân thể của Hàn Băng lão tổ. Nháy mắt giữa không trung chỉ còn lại một luồng hơi nước, Hàn Băng lão tổ đã hoàn toàn tiêu tan, bị Nhất Nguyên Thủy pháp thân nuốt chửng.
Chỉ trong thoáng chốc, Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương đã cỡi hạc về Tây, khiến cho người ta kinh ngạc sững sờ.
Bất Phàm công tử khẽ cắn môi quát lớn:
- Tam Phong lão nhân. Tứ Tướng tôn giả, Kỳ Liên Ngũ Thú, Lục Nhâm Ảnh Sát, lên hết cho ta!
- Dạ, công tử!
Lập tức dưới đất có mười ba bóng người bay ra. Tam Phong lão nhân phóng xuất bản mệnh pháp bảo Tam Thanh Nhạn Đãng sơn. Lão tu hành ở Nhạn Đãng sơn ba trăm năm, rốt cục luyện hóa Nhạn Đãng sơn cao ngàn trượng, dài liên miên trăm dặm trở thành bản mệnh pháp bảo của mình. Tam Phong lão nhân điều khiển pháp bảo này phòng ngự vô địch, được xưng là đệ nhất thuẫn trong Tam Thiên giới.
Tứ Tướng tôn giả kia chính là sư thúc của Càn Khôn Chân Nhân, cũng nhờ có mối quan hệ này, Càn Khôn Chân Nhân mới phản bội Trác Văn Quân. Lão sở trường về bố trí trận pháp Thời Không, phong ấn cường địch.
Kỳ Liên Ngũ Thú là năm con yêu thú không tầm thường do Bất Phàm công tử nuôi dưỡng. Cửu Vĩ Linh Hồ đang nằm dưới chân Bất Phàm công tử đột ngột biến thân bay lên trời, phát ra huyễn thuật hùng mạnh tập kích Dư Tắc Thành. Một con Kim Cương Cự Viên khổng lồ xuất hiện, xông về phía Dư Tắc Thành. Một con Lôi Điện Ma Ưng từ trên trời bổ xuống, một con Kim Nhãn Hỏa Hổ gào thét xông lên, một con Tử Vi Thần Quang Xà hóa thành hào quang bay lên không. Năm yêu thú hùng mạnh này vừa hiện thân đã tập kích đối phương ngay tức khắc.
Trong bóng của Bất Phàm công tử ngã dài dưới đất chợt bay ra sáu bóng đen. Những tên kia chỉ là mồi nhử, bọn chúng mới là sát chiêu chân chính, đánh về phía Dư Tắc Thành.
Đây là đám Ảnh Tử tử sĩ do Bất Phàm công tử âm thầm bồi dưỡng, bọn chúng đã lãnh ngộ lực Thiên Đạo Ám Ảnh, chuyên môn dùng ám sát. Chúng chỉ công kích một đòn, cũng giống như ong, sau khi bắn ra chiếc ngòi ở đuôi tấn công địch nhân là mất đi tính mạng của mình. Bọn chúng cũng là như vậy, hy sinh tính mạng mình đổi lấy một đòn mang theo lực Thiên Đạo Ám Ảnh hùng mạnh nhất.
Dư Tắc Thành nhìn bọn chúng, chỉ khẽ mỉm cười, hào quang xung quanh theo nụ cười của hắn lập tức sáng lên. Dưới ánh hào quang trùng trùng vô tận, toàn thân Dư Tắc Thành cũng theo đó đột ngột biến mất.
Sau đó ánh hào quang bắt đầu khuếch tán ra khắp không trung, cuốn lấy đám địch nhân đang tấn công tới vào trong. Mọi người bên dưới chỉ nhìn thấy hào quang này thần thánh trang nghiêm, giống như ánh nắng ban mai của mặt trời mới mọc, xinh đẹp vô cùng.
Nhưng đám tu sĩ bị cuốn vào hào quang chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, vô cùng đáng sợ, chính là thần quang đoạt mạng.
Tam Phong lão nhân phóng xuất bản mệnh pháp bảo, lập tức hợp nhất. Chỉ cần Nhạn Đãng sơn không vỡ, lão sẽ an toàn vô sự, lão lại cẩn thận thi triển tuyệt chiêu phòng ngự mạnh nhất của mình là Thiên Sơn Vạn Hác ra.
Lão vừa thi triển Thiên Sơn Vạn Hác, lập tức Nhạn Đãng sơn kết nối cùng khí Hậu Thổ của mặt đất, có thể phòng ngự vững vàng như sông núi. Hiện tại lão không dám cầu có công, chỉ cầu không có lỗi.
Chiêu này vừa xuất ra, lão chợt cảm thấy hào quang lạnh thấu xương kia đã tấn công tới nhanh như điện chớp, chẳng khác gì vô số phi kiếm sắc bén, chém về phía Tam Thanh Nhạn Đãng sơn của mình.
Nháy mắt hàng trăm đạo hào quang chém trúng, nhưng không thể công phá ngọn núi khổng lồ này. Sau đó tất cả hào quang hợp lại thành một trụ sáng rất lớn, chậm rãi bắn thẳng tới, bất ngờ đâm xuyên vào lòng Tam Thanh Nhạn Đãng sơn.
Trụ sáng to này vẽ ra từng đạo sóng gợn trên đường nó đi qua, kiên quyết thẳng tiến về phía trước vô cùng anh dũng, không chùn bước. Chỉ trong thoáng chốc đã chui qua hết Tam Thanh Nhạn Đãng sơn, lập tức hình thành một cơn lốc xoáy hủy diệt trong phạm vi trăm dặm.
Sau đó trụ sáng bắn thẳng vào ngực Tam Phong lão nhân, thứ cuối cùng đập vào mắt lão không phải là hào quang, mà là một thanh phi kiếm. Lão muốn nói cho đồng bọn biết phải cẩn thận, tên Quang Thần này...
Nhưng hết thảy đã quá muộn màng, cả người lẫn pháp bảo của Tam Phong lão nhân đã bị nghiền nát thành tro, Kim Đan cũng không kịp chạy trốn.
Tứ Tướng tôn giả bị hào quang bao vây, vội vàng phóng xuất pháp trận phòng ngự. Lão vẽ ra từng vòng kết giới không gian hình tròn, từng đạo pháp trận hùng mạnh nhất của mình. Xung quanh người lão ảo ảnh hiện ra vô số, dưới pháp trận hùng mạnh như vậy, bất cứ vật gì tới gần lão đều bị nghiền nát.
Đối mặt với pháp trận phòng ngự hùng mạnh như vậy, Dư Tắc Thành chỉ chém ra một kiếm. Kim Dực kiếm, một kiếm đơn giản nhất nhưng cũng là hùng mạnh nhất.
Cầu vồng kiếm màu bạch kim dưới sự yểm hộ của hào quang bên ngoài, âm thầm lặng lẽ đâm vào pháp trận trùng trùng điệp điệp. Không cần biết lão biến hóa thế nào, không cần biết pháp trận lão chặt chẽ thế nào, không cần biết không gian kết giới lão nhiều tới mức nào, ta đây chỉ cần một kiếm!
Chỉ là một kiếm, một kiếm tuyệt mệnh, ẩn chứa khí Sát Ma vô tận. Trên không dường như vừa có một vầng dương mới mọc, đột ngột bạo phát, một luồng sáng màu bạch kim chói mắt.
Dưới cầu vồng kiếm màu bạch kim hùng mạnh này, hết thảy biến hóa đều trở thành hoa mỹ vô tác dụng. Tất cả pháp trận phòng ngự trong nháy mắt bị cầu vồng kiếm màu bạch kim cắt xuyên qua, chém thẳng tới trước ngực Tứ Tướng tôn giả. Trên người lão chợt lóe hào quang, trước là hào quang của ngọc bài bảo mệnh, sau là phù lục tránh thương, cuối cùng là con rối thế thân, tất cả được khởi động một lượt để bảo vệ tính mạng. Lão định sau đó sẽ phóng xuất ngọc phù truyền tống bỏ chạy.
Nhưng cầu vồng kiếm màu bạch kim kia bạo phát hào quang, lặng lẽ phá nát tất cả không tiếng động. Dưới kiếm quang công kích quá mức hùng mạnh này, vạn vật đều hủy diệt, hào quang của ngọc phù truyền tống vừa lóe lên, toàn thân Tứ Tướng tôn giả đã tan tác hóa thành sương máu, vẫn có một phần thân thể của lão truyền tống ra ngoài, tạo thành một đường máu chạy dài trên không, đi xa chừng trăm dặm. Sau khi hào quang truyền tống tan đi, một miếng thịt vụn rơi xuống.
Sau khi tiêu diệt Tứ Tướng tôn giả, khí Sát Ma của Dư Tắc Thành phóng thẳng lên cao, ở phương xa cũng có một đạo khí Sát Ma phóng lên. Hai đạo khí Sát Ma này hợp lại lập tức trở nên lớn mạnh hơn ba phần, đây chính là thuật giết địch hùng mạnh nhất của Sát Ma tông, khí Sát Ma đồng nguyên của hai người phát sinh cộng hưởng, lực Sát Ma của hai người lập tức gia tăng ba phần.
Hai trụ khí phát sinh cộng hưởng xông thẳng lên trời, sát khí tăng mạnh.
Ánh sáng của vĩnh hằng, kiếm ý chí cực, hủy diệt vô thượng.
Luồng sát khí bạo phát, ánh sáng lóng lánh chói ngời, kiếm quang nghiền nát hết thảy này đã vượt lên trên tất cả.
Kim Cương Cự Viên tự cho mình có thân Kim Cương có thể kháng cự hết thảy, dưới kiếm quang này hốt nhiên nổ tung thành ngàn vạn đóa hoa máu vô cùng diễm lệ.
Lúc này khắp nơi của đại lục này toàn là cảnh tượng hỗn loạn khôn tả, chỉ có chỗ Trác Văn Quân và Bất Phàm công tử trong đại điện, trong phạm vi trăm trượng vẫn sạch sẽ giống như trước đây, Bất Phàm công tử còn đang vẽ bức họa của mình.
Trong vòng trăm trượng xung quanh bọn họ có một tầng thuẫn vô hình bảo vệ, nếu không phải Thấu Không Đại Thần Niệm Thuật của Dư Tắc Thành có tác dụng xuyên thấu hùng mạnh, hắn cũng giống như những người khác, hoàn toàn không thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi hạ nét bút cuối cùng. Bất Phàm công tử ngắm nghía bức họa, tấm tắc ngợi khen:
- Dung mạo như hoa đào, đôi môi mọng đỏ, hàng mi cong vút, gương mặt nõn nà chẳng khác nào ngọc bạch, đoan trang kiều diễm, khí chất như lan.
- Được rồi, bức họa đã xong. Văn Quân nàng sẽ vĩnh viễn lưu lại trong bức họa của ta. Ta sẽ nhớ nàng mãi mãi, bất quá hiện tại cũng là lúc đưa nàng lên đường, tuy nhiên trước khi làm chuyện này, ta muốn nếm thử hương vị của nàng đã...
Dứt lời, Bất Phàm công tử đi về phía Trác Văn Quân, trong nụ cười y chứa đầy dục vọng. Y muốn làm gì, chỉ cần dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được.
Trác Văn Quân ra sức giãy dụa kêu lên:
- Khốn kiếp, Tư Mã Bất Phàm, ngươi có biết mình đang làm gì chăng? Ngươi dám công kích Thánh Nữ, phạm vào tội lớn của Quang Thần tông, Quang Thần tông nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, hãy chuẩn bị chịu Quang Thần trừng phạt!
Bất Phàm công tử cười nói:
- Kẻ bị Quang Thần trừng phạt chính là nàng, chấp mê bất ngộ, là nàng đã sai lầm. Quang Thần đã biến mất ba ngàn năm, không có chút tin tức, ai biết được lão có còn sống hay không? Cho dù lão không chết, hiện tại quyền lực ở Quang Thần tông đã nằm trong tay Trưởng lão hội, dù lão trở lại bất quá cũng chỉ là một con rối mà thôi.
- Nàng vọng tưởng thành lập thế giới mới, nếu thành công, vậy nàng sẽ đặt chúng ta ở chỗ nào? Chuyện này không phải chứng tỏ là tất cả trưởng lão, tất cả Thiên Chi Tử đều là phế vật hay sao? Cho nên chúng ta đã không xây dựng thế giới mới, nàng cũng đừng vọng tưởng khai phá thế giới mới làm gì. Lần này ta chỉ là kẻ chấp hành, là do tất cả mười tám trưởng lão của Quang Thần tông nhất trí quyết định, thật ra là nàng đã chọc giận quá nhiều người.
Trác Văn Quân buông lời oán hận:
- Các ngươi làm như vậy, chỉ cần vạn năm sau, Tam Thiên giới và Quang Thần giới chúng ta ắt sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Bất Phàm công tử cười ha hả:
- Sụp đổ thì sụp đổ, tối thiểu cũng là chuyện của vạn năm sau, không phải là chuyện của chúng ta. Dù là sụp đổ, chúng ta cũng có thể trở về thế giới Thương Khung, có thể đi tới Ngoại Vực khác, có gì đáng sợ?
Trác Văn Quân mắng:
- Quang Thần tông quả thật đã thối nát, ngươi không sợ làm phụ thân Quang Thần Đại nhân của ngươi thất vọng hay sao?
Bất Phàm công tử cười ha hả:
- Ha ha ha, lời đồn Thiên Chi Tử là con của Quang Thần chỉ là xằng bậy. Không biết lão già kia chết đã bao lâu, từ ba ngàn năm trước, Thiên Chi Tử đã không tới Quang Thần tông nữa, Thiên Chi Tử sau này thật ra là người của Trưởng lão hội lập ra. Có thể người khác không biết, chứ ta biết rõ phụ thân của mình là Đại trưởng lão Tư Mã Cao Viễn.
- Chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ không giết nàng, làm sủng phi của ta, tương lai sinh con trai cho ta, nó sẽ là Thiên Chi Tử đời kế tiếp.
Trác Văn Quân nghe vậy kinh ngạc sững sờ, ngây người nhìn Bất Phàm công tử. Bất Phàm công tử cười nói:
- Bí mật này chỉ có Trưởng lão hội biết, mà ta chính là một trong mười tám trưởng lão của Trưởng lão hội. Sao hả, theo ta thì sống, nếu không, ắt nàng phải chết!
Trác Văn Quân phun một bãi nước bọt thật mạnh, mắng to:
- Đáng giận ta hành sự bất cẩn, trúng phải gian kế của các ngươi, Quang Thần Đại nhân sẽ báo thù cho ta.
Bất Phàm công tử cười ha hả, chưa kịp nói gì, chợt thủ hạ của y chạy tới báo cáo, kể hết sự tình Dư Tắc Thành xuất hiện từ đầu chí cuối. Thủ hạ của Trác Văn Quân trong lúc hỗn loạn xảy ra ở tầng bảy đã bị bắt, ép hỏi cung hết thảy mọi chuyện.
Bất Phàm công tử cau mày hỏi:
- Tên Nhiên Đăng này có lai lịch thế nào?
Tên thủ hạ y nói:
- Chúng ta đã điều tra được Lục Nhiễm Đại nhân là hắn giết chết, lần đầu tiên người này xuất hiện ở Luyện Vân Thanh Điền tông, hình như là từ Hư Không Ngoại Vực mà tới.
Bất Phàm công tử nói:
- Lại là bọn khốn tới từ Ngoại Vực, mau đi mời Bạch Mông Đại nhân và Đông Hải Kỵ Kình Khách Đại nhân. Bọn họ vẫn luôn muốn báo thù cho Lục Nhiễm, đám khốn Ngoại Vực này để cho đám yêu ma Ngoại Vực giải quyết đi thôi.
Tên thủ hạ lại nói:
- Có... có thể nào là Quang Thần Đại nhân du ngoạn thiên hạ... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bất Phàm công tử lập tức tát cho tên thủ hạ một cái, quát lớn:
- Dù là Quang Thần thì có thể làm được gì, ở đây chúng ta có hai Đại Yêu Ma Bạch Mông và Đông Hải Kỵ Kình Khách, còn có...
Bất Phàm công tử chưa nói dứt lời đã ngẩn người ra, trên không xuất hiện một bóng người. Người nọ đứng sừng sững giữa trời, trên đầu thiên đăng sáng chói, sau lưng vô số quang dực mở ra, hào quang vô tận chiếu sáng mặt đất. Hào quang này hết sức từ hòa, người nọ giang rộng hai tay, trông như thiên thần đang bay tà tà trên không.
Thấy cảnh tượng này, Bất Phàm công tử không nhịn được buột miệng lẩm bẩm:
- Quang Thần ư??
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng người trên không với vẻ vô cùng kinh sợ. Rất nhiều tu sĩ bất kể là thủ hạ của Bất Phàm công tử hay thủ hạ của Trác Văn Quân đã quỳ sụp xuống, miệng lâm râm khấn vái không ngừng.
Dư Tắc Thành lơ lửng trên không, sau khi dùng cảm ứng nghe được câu chuyện vừa rồi giữa Bất Phàm công tử và Trác Văn Quân, hắn lập tức trở lại nguyên hình, phóng xuất vô số hào quang, bay giữa không trung như ngọn đuốc chói lòa, giả dạng làm Quang Thần trở về.
Dư Tắc Thành thấy đã tới lúc, bèn lên tiếng nói:
- Các hài tử đáng thương chịu khổ dưới trần, ta cảm ứng được các con kêu gọi, cho nên trở lại nhân gian, tới cứu các con đây!
Sau đó Dư Tắc Thành điểm một chỉ về phía Bàn Sơn tiên sinh đang bị vây khốn trong không gian thủy tinh. Lập tức một đạo hào quang từ trên trời bắn xuống, đánh trúng không gian phong ấn kia. Một tiếng nổ rền vang. Bàn Sơn tiên sinh lập tức được giải thoát, lão thở hồng hộc, quỳ sụp xuống nhìn Dư Tắc Thành trên không:
- Đa tạ tổ sư gia tương trợ, đám lỏi này dám đánh lén ta, để mạng lại đây!
Dứt lời, lão nhanh nhẹn đánh tới Càn Khôn Chân Nhân. Càn Khôn Chân Nhân vội vàng lóe lên mấy lượt, đã chạy ra xa ngoài trăm dặm, Bàn Sơn tiên sinh lập tức đuổi riết không tha.
Dư Tắc Thành lại điểm về phía đám tu sĩ bị bắt làm tù binh, lại một tiếng nổ vang, đám tu sĩ bị chế ngự được phá cấm chế giải thoát, miệng kêu lớn:
- Quang Thần giáng lâm, Quang Thần giáng lâm...
Thấy cảnh tượng này, tất cả thủ hạ của Bất Phàm công tử hoang mang nhìn nhau, không tên nào dám khinh cử vọng động. Nhân vật trong truyền thuyết bao nhiêu năm qua hôm nay xuất hiện trước mặt, nói sao bọn chúng cũng không dám ra tay.
Lúc này có hai tên thủ hạ của Bất Phàm công tử bước ra, một tên quát lớn:
- Tiểu tặc to gan lớn mật, dám giả dạng Quang Thần, ngươi thật sự là ăn gan hùm mật gấu, ta sẽ đánh cho ngươi hiện nguyên hình!
Người kia cũng quát:
- Quang Thần gì chứ, dù ngươi thật sự là Quang Thần thì đã sao, năm xưa cũng chỉ là tu sĩ như chúng ta mà thôi. Theo truyền thuyết, hầu như ngươi không có chiến lực hùng mạnh gì cả, năm xưa còn bị Cửu Đầu Yêu Long đánh cho trốn chui trốn nhủi, chẳng qua được người khác tôn xưng, ngươi cho rằng ngươi là thần thật hay sao?
- Thời của ngươi đã qua rồi, cho dù ngươi là Quang Thần thật, chúng ta cũng không cần lão tổ tông như ngươi trở về đây chỉ trỏ chúng ta, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ diệt thần!
Hai tên này một họa một xướng, thật ra mục đích của chúng là hạ thấp uy tín Quang Thần, lập tức đám thủ hạ của Bất Phàm công tử phục hồi tinh thần lại- xì xào bàn tán:
- Là Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương, hai người này sở trường về hợp kích, thiên hạ vô địch, hãy chờ xem rốt cục ai lợi hại...
Chúng không còn sợ hãi như lúc nãy, trước kia chỉ là lời đồn đãi mà thôi, thật ra cũng không có gì đáng sợ.
Hai tên này vừa quát tháo vừa bay vọt lên không, hai người một tả một hữu. Lập tức hai loại lực Thiên Đạo khổng lồ xuất hiện trên người bọn chúng. Một loại là lực Hàn Băng vô tận, loại kia là lực Liệt Diễm kinh khủng, giữa hai lực Thiên Đạo này dường như có một mối liên hệ thần bí. Hai loại lực Thiên Đạo này tuần hoàn qua lại, Hàn Băng và Liệt Diễm va chạm với nhau, lại hỗ trợ cho nhau ngày càng hùng mạnh.
Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương liên thủ với nhau so ra còn hùng mạnh hơn cả Cửu Lôi tôn giả và Bán Điên Chân Nhân. Bọn chúng có thể sử dụng trực tiếp lực Thiên Đạo, hẳn là tu sĩ hùng mạnh nhất trong Tam Thiên giới.
Chúng phối hợp với nhau ép về phía Dư Tắc Thành, lực Hàn Băng hình thành từng trận băng kính giữa không trung để phản xạ lại hào quang của Dư Tắc Thành. Còn lực Liệt Diễm hóa thành nhiều tầng sóng khí, mơ hồ hóa giải hết thảy hào quang, đây là những pháp thuật chuyên môn đối phó với Quang thuật.
Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương là hai người trong số Thập Đại Giới Chủ của Tam Thiên giới, là hảo hữu của phụ thân Bất Phàm công tử. Lần này lão đặc biệt mời hai tên này tới để bảo vệ cho con mình, đối phó với cường giả Quang Thần tông.
Tuy rằng hai người ngoài miệng nói hết sức nhẹ nhàng, nhưng tỏ ra vô cùng cẩn thận, dần dần ép tới Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành liếc nhìn bọn chúng, bắt chước theo dáng vẻ và lời nói của lão điên:
- Các hài tử đáng thương, các con ở trần thế mê muội đã lâu, hôm nay ta trở về đây giải cứu các con, dẫn dắt các con trở về với hào quang chói sáng. Lực sĩ ở đâu?
Lập tức Tam Muội Hỏa Cự Nhân và Nhất Nguyên Thủy pháp thân xuất hiện giữa không trung, một là người lửa khổng lồ, người kia là người nước khổng lồ. Bọn họ vái Dư Tắc Thành một vái, Dư Tắc Thành chỉ về phía hai tên kia, lập tức hai con rối pháp thân lao thẳng tới nghênh địch.
Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương nhìn hai con rối xông tới với ánh mắt khinh thường, bọn chúng tin rằng mình khống chế lực Thiên Đạo, đối phương bất quá chỉ là con rối mà thôi, cho nên không thèm để ý.
Trong nháy mắt hai bên va chạm với nhau. Bắc Hỏa Thiên Vương sử dụng lửa của Bắc Thần, là sao Bắc Cực, nhưng dù lực Thiên Đạo có hùng mạnh tới mức nào, trong tay y bất quá chỉ đạt tới tu vi của cảnh giới Kim Đan đỉnh phong mà thôi. Mà Tam Muội Chân Hỏa được xưng là Vĩnh Hằng Chi Hỏa, muốn tiêu diệt được Tam Muội Chân Hỏa chỉ có thể dùng Chân Thủy, Càn Khôn Ngọc Lộ, Vạn Niên Hàn Băng mới được.
Tuy rằng Tam Muội Hỏa Cự Nhân chỉ là con rối nhưng tâm thần thông tuệ, chiến lực dồi dào, nháy mắt đã phá vỡ lửa Bắc Thần, xâm nhập vào cơ thể của đối phương. Không ai nghe thấy thanh âm gì cả, chỉ thấy thân hình Bắc Hỏa Thiên Vương lập tức bị luyện hóa thành tro, tung bay theo gió.
Nhất Nguyên Tiểu Đạo kết thúc trận chiến của mình còn nhẹ nhàng hơn nữa. Nhất Nguyên Chân Thủy là nguồn gốc của vạn thủy trong thiên hạ, có từ lúc Bàn Cổ sinh ra. Đầu tiên thế giới Thương Khung sinh ra, Nhất Nguyên Chân Thủy hóa sinh trong thiên địa, lúc này mới sinh ra vạn thủy, hình thành Thương Khung hải.
Chân Thủy này có tính hòa tan rất mạnh, lập tức phá vỡ băng kính của đối phương, hấp thu lấy Hàn Băng của đối phương, kể cả thân thể của Hàn Băng lão tổ. Nháy mắt giữa không trung chỉ còn lại một luồng hơi nước, Hàn Băng lão tổ đã hoàn toàn tiêu tan, bị Nhất Nguyên Thủy pháp thân nuốt chửng.
Chỉ trong thoáng chốc, Hàn Băng lão tổ và Bắc Hỏa Thiên Vương đã cỡi hạc về Tây, khiến cho người ta kinh ngạc sững sờ.
Bất Phàm công tử khẽ cắn môi quát lớn:
- Tam Phong lão nhân. Tứ Tướng tôn giả, Kỳ Liên Ngũ Thú, Lục Nhâm Ảnh Sát, lên hết cho ta!
- Dạ, công tử!
Lập tức dưới đất có mười ba bóng người bay ra. Tam Phong lão nhân phóng xuất bản mệnh pháp bảo Tam Thanh Nhạn Đãng sơn. Lão tu hành ở Nhạn Đãng sơn ba trăm năm, rốt cục luyện hóa Nhạn Đãng sơn cao ngàn trượng, dài liên miên trăm dặm trở thành bản mệnh pháp bảo của mình. Tam Phong lão nhân điều khiển pháp bảo này phòng ngự vô địch, được xưng là đệ nhất thuẫn trong Tam Thiên giới.
Tứ Tướng tôn giả kia chính là sư thúc của Càn Khôn Chân Nhân, cũng nhờ có mối quan hệ này, Càn Khôn Chân Nhân mới phản bội Trác Văn Quân. Lão sở trường về bố trí trận pháp Thời Không, phong ấn cường địch.
Kỳ Liên Ngũ Thú là năm con yêu thú không tầm thường do Bất Phàm công tử nuôi dưỡng. Cửu Vĩ Linh Hồ đang nằm dưới chân Bất Phàm công tử đột ngột biến thân bay lên trời, phát ra huyễn thuật hùng mạnh tập kích Dư Tắc Thành. Một con Kim Cương Cự Viên khổng lồ xuất hiện, xông về phía Dư Tắc Thành. Một con Lôi Điện Ma Ưng từ trên trời bổ xuống, một con Kim Nhãn Hỏa Hổ gào thét xông lên, một con Tử Vi Thần Quang Xà hóa thành hào quang bay lên không. Năm yêu thú hùng mạnh này vừa hiện thân đã tập kích đối phương ngay tức khắc.
Trong bóng của Bất Phàm công tử ngã dài dưới đất chợt bay ra sáu bóng đen. Những tên kia chỉ là mồi nhử, bọn chúng mới là sát chiêu chân chính, đánh về phía Dư Tắc Thành.
Đây là đám Ảnh Tử tử sĩ do Bất Phàm công tử âm thầm bồi dưỡng, bọn chúng đã lãnh ngộ lực Thiên Đạo Ám Ảnh, chuyên môn dùng ám sát. Chúng chỉ công kích một đòn, cũng giống như ong, sau khi bắn ra chiếc ngòi ở đuôi tấn công địch nhân là mất đi tính mạng của mình. Bọn chúng cũng là như vậy, hy sinh tính mạng mình đổi lấy một đòn mang theo lực Thiên Đạo Ám Ảnh hùng mạnh nhất.
Dư Tắc Thành nhìn bọn chúng, chỉ khẽ mỉm cười, hào quang xung quanh theo nụ cười của hắn lập tức sáng lên. Dưới ánh hào quang trùng trùng vô tận, toàn thân Dư Tắc Thành cũng theo đó đột ngột biến mất.
Sau đó ánh hào quang bắt đầu khuếch tán ra khắp không trung, cuốn lấy đám địch nhân đang tấn công tới vào trong. Mọi người bên dưới chỉ nhìn thấy hào quang này thần thánh trang nghiêm, giống như ánh nắng ban mai của mặt trời mới mọc, xinh đẹp vô cùng.
Nhưng đám tu sĩ bị cuốn vào hào quang chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, vô cùng đáng sợ, chính là thần quang đoạt mạng.
Tam Phong lão nhân phóng xuất bản mệnh pháp bảo, lập tức hợp nhất. Chỉ cần Nhạn Đãng sơn không vỡ, lão sẽ an toàn vô sự, lão lại cẩn thận thi triển tuyệt chiêu phòng ngự mạnh nhất của mình là Thiên Sơn Vạn Hác ra.
Lão vừa thi triển Thiên Sơn Vạn Hác, lập tức Nhạn Đãng sơn kết nối cùng khí Hậu Thổ của mặt đất, có thể phòng ngự vững vàng như sông núi. Hiện tại lão không dám cầu có công, chỉ cầu không có lỗi.
Chiêu này vừa xuất ra, lão chợt cảm thấy hào quang lạnh thấu xương kia đã tấn công tới nhanh như điện chớp, chẳng khác gì vô số phi kiếm sắc bén, chém về phía Tam Thanh Nhạn Đãng sơn của mình.
Nháy mắt hàng trăm đạo hào quang chém trúng, nhưng không thể công phá ngọn núi khổng lồ này. Sau đó tất cả hào quang hợp lại thành một trụ sáng rất lớn, chậm rãi bắn thẳng tới, bất ngờ đâm xuyên vào lòng Tam Thanh Nhạn Đãng sơn.
Trụ sáng to này vẽ ra từng đạo sóng gợn trên đường nó đi qua, kiên quyết thẳng tiến về phía trước vô cùng anh dũng, không chùn bước. Chỉ trong thoáng chốc đã chui qua hết Tam Thanh Nhạn Đãng sơn, lập tức hình thành một cơn lốc xoáy hủy diệt trong phạm vi trăm dặm.
Sau đó trụ sáng bắn thẳng vào ngực Tam Phong lão nhân, thứ cuối cùng đập vào mắt lão không phải là hào quang, mà là một thanh phi kiếm. Lão muốn nói cho đồng bọn biết phải cẩn thận, tên Quang Thần này...
Nhưng hết thảy đã quá muộn màng, cả người lẫn pháp bảo của Tam Phong lão nhân đã bị nghiền nát thành tro, Kim Đan cũng không kịp chạy trốn.
Tứ Tướng tôn giả bị hào quang bao vây, vội vàng phóng xuất pháp trận phòng ngự. Lão vẽ ra từng vòng kết giới không gian hình tròn, từng đạo pháp trận hùng mạnh nhất của mình. Xung quanh người lão ảo ảnh hiện ra vô số, dưới pháp trận hùng mạnh như vậy, bất cứ vật gì tới gần lão đều bị nghiền nát.
Đối mặt với pháp trận phòng ngự hùng mạnh như vậy, Dư Tắc Thành chỉ chém ra một kiếm. Kim Dực kiếm, một kiếm đơn giản nhất nhưng cũng là hùng mạnh nhất.
Cầu vồng kiếm màu bạch kim dưới sự yểm hộ của hào quang bên ngoài, âm thầm lặng lẽ đâm vào pháp trận trùng trùng điệp điệp. Không cần biết lão biến hóa thế nào, không cần biết pháp trận lão chặt chẽ thế nào, không cần biết không gian kết giới lão nhiều tới mức nào, ta đây chỉ cần một kiếm!
Chỉ là một kiếm, một kiếm tuyệt mệnh, ẩn chứa khí Sát Ma vô tận. Trên không dường như vừa có một vầng dương mới mọc, đột ngột bạo phát, một luồng sáng màu bạch kim chói mắt.
Dưới cầu vồng kiếm màu bạch kim hùng mạnh này, hết thảy biến hóa đều trở thành hoa mỹ vô tác dụng. Tất cả pháp trận phòng ngự trong nháy mắt bị cầu vồng kiếm màu bạch kim cắt xuyên qua, chém thẳng tới trước ngực Tứ Tướng tôn giả. Trên người lão chợt lóe hào quang, trước là hào quang của ngọc bài bảo mệnh, sau là phù lục tránh thương, cuối cùng là con rối thế thân, tất cả được khởi động một lượt để bảo vệ tính mạng. Lão định sau đó sẽ phóng xuất ngọc phù truyền tống bỏ chạy.
Nhưng cầu vồng kiếm màu bạch kim kia bạo phát hào quang, lặng lẽ phá nát tất cả không tiếng động. Dưới kiếm quang công kích quá mức hùng mạnh này, vạn vật đều hủy diệt, hào quang của ngọc phù truyền tống vừa lóe lên, toàn thân Tứ Tướng tôn giả đã tan tác hóa thành sương máu, vẫn có một phần thân thể của lão truyền tống ra ngoài, tạo thành một đường máu chạy dài trên không, đi xa chừng trăm dặm. Sau khi hào quang truyền tống tan đi, một miếng thịt vụn rơi xuống.
Sau khi tiêu diệt Tứ Tướng tôn giả, khí Sát Ma của Dư Tắc Thành phóng thẳng lên cao, ở phương xa cũng có một đạo khí Sát Ma phóng lên. Hai đạo khí Sát Ma này hợp lại lập tức trở nên lớn mạnh hơn ba phần, đây chính là thuật giết địch hùng mạnh nhất của Sát Ma tông, khí Sát Ma đồng nguyên của hai người phát sinh cộng hưởng, lực Sát Ma của hai người lập tức gia tăng ba phần.
Hai trụ khí phát sinh cộng hưởng xông thẳng lên trời, sát khí tăng mạnh.
Ánh sáng của vĩnh hằng, kiếm ý chí cực, hủy diệt vô thượng.
Luồng sát khí bạo phát, ánh sáng lóng lánh chói ngời, kiếm quang nghiền nát hết thảy này đã vượt lên trên tất cả.
Kim Cương Cự Viên tự cho mình có thân Kim Cương có thể kháng cự hết thảy, dưới kiếm quang này hốt nhiên nổ tung thành ngàn vạn đóa hoa máu vô cùng diễm lệ.