Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Ngạo

Chương 577: Ảo cảnh sương mù



Chu Quả. Linh Chi Thảo, Thiên Niên Nhân Sâm, Vạn Niên Hà Thủ ô... vô số tiên đan thần dược, các loại tiên thảo quý giá mà Dư Tắc Thành chưa từng thấy qua bày đầy một bàn. Những thứ này chỉ cần ăn một món cũng đủ khiến người ta gia tăng tu vi vô số, thậm chí có thể lập tức thành tiên.
Một bên bàn còn có một số thiếu nữ bị xích sắt buộc vào cổ. Các nàng này còn rất trẻ, làn da trắng muốt, ai nấy xinh đẹp vô cùng, thân hình thon thả, dung mạo tuyệt trần, cử chỉ dịu dàng tao nhã, khiến cho người ta nhìn thấy phải phát điên. Tình cảnh quả thật hết sức mê người.
Các thiếu nữ này lặng lẽ nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt si mê nóng bóng, chậm rãi uốn éo thân thể. Thân hình các nàng dường như bốc lửa, chờ đợi Dư Tắc Thành xông tới, ánh mắt các nàng tràn đầy dụ hoặc mê hồn, khiến cho dục hỏa người ta phải bừng bừng cháy.
Phía sau chiếc bàn là một đài đá hoàng kim ngũ giác, trung tâm đài đá là một ngai vàng hoàng kim được điêu khắc vô cùng tinh xảo, trên mặt được nạm kim cương. Ngai vàng này đại biểu cho quyền lực vô thượng, ngồi trên ngai vàng này sẽ trở thành Giới Vương.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười nhìn qua hết thảy, hết sức hư vô mờ mịt, thủ đoạn thấp kém như vậy cũng muốn mê hoặc mình, quả thật chẳng khác nằm mơ.
Rất nhanh Dư Tắc Thành đã sắp sửa ra khỏi tầng hai của di tích. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, nhớ tới sợi dây thừng trên tay, nhớ tới Hải Kính Chân Nhân âm thầm lặng lẽ. Phải chăng người này đang chờ xem mình bêu xấu, thử coi mình có bị mê hoặc hay không, có lẽ đây cũng là thử thách.
Được, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng, Dư Tắc Thành lập tức giả như bộ dáng bị mê hoặc, đi qua một bên, lập tức dây thừng trên tay căng ra, một luồng chân nguyên kỳ dị truyền đến. Vốn luồng chân nguyên này có thể làm cho người ta tỉnh táo, nhưng Dư Tắc Thành vẫn giả ra bộ dáng si mê, kêu lớn:
- Yêu văn, thượng cổ yêu văn ở đâu, các ngươi mau mau ra đây cho ta...
Giọng hắn cất cao, lại làm ra vẻ điên cuồng vô kể, tay chân múa may quay cuồng, lôi kéo Hải Kính Chân Nhân từ bên kia chạy tới.
Hải Kính Chân Nhân lên tiếng kêu lên:
- Không nên tiến tới, phía đó là cạm bẫy, tiến vào ắt có đi không về. Tất cả chỉ là ảo giác, Chân Nhân chớ nên mắc mưu!
Dư Tắc Thành quay đầu lại đấm cho y một quyền, kêu lớn:
- Không được ngăn ta tìm kiếm yêu văn.
Sau đó đánh thêm một quyền nữa, hai quyền này khiến cho Hải Kính Chân Nhân choáng váng. Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, đáng đời, dám thử ta, cho ngươi nếm mùi đau khổ một chút...
Lúc này phía sau bọn họ, thiếu niên kia lên tiếng nói:
- Có chuyện gì vậy, Hải Kính thúc, các người gặp chuyện gì vậy?
Hải Kính Chân Nhân nói:
- Không xong, Nhiên Đăng Chân Nhân này dường như đã bị ảo giác mê hoặc, dường như hắn hóa điên rồi.
Thiếu niên nói:
- Không sao, ta có Phá Huyễn cao ở đây, chỉ cần bôi lên một chút là có thể giúp hắn phá ảo giác. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dứt lời, thiếu niên xuất hiện sau lưng Dư Tắc Thành, tay cầm một lọ thuốc cao màu xanh trắng, chuẩn bị bôi lên đầu Dư Tắc Thành. Tay y trắng nõn nà như sứ, mềm mại vô cùng, giống như một đoạn ngó sen vừa nhổ dưới hồ lên.
Đôi tay này là đôi tay đẹp nhất mà Dư Tắc Thành từng thấy từ trước tới nay, hoàn toàn không phải là tay nam nhân. Dư Tắc Thành thấy vậy rúng động trong lòng, đột ngột né sang một bên. giật đứt dây thừng, sau đó xông vào người thiếu niên.
Miệng hắn kêu lớn:
- Yêu văn, yêu văn của ta, ta tới đây...
Thiếu niên giật mình kinh hãi, bất giác giơ tay ra túm lấy Dư Tắc Thành, muốn giữ hắn lại. Dư Tắc Thành thuận thế một tay nắm lấy tay thiếu niên, tay kia làm như vô tình chạm vào ngực y.
Lập tức một tiếng kêu thét uyển chuyển vang lên, rõ ràng đây là thiếu nữ, quả nhiên chứng thực suy đoán của Dư Tắc Thành. Thiếu niên này là nữ cải nam trang, ngực mềm mại đầy đặn.
Dư Tắc Thành kêu lên đủ các thứ tiếng mà chính hắn cũng không hiểu, sau đó lại hô tiếp:
- Yêu văn, yêu văn của ta...
Tay hắn bắt đầu giở trò, sờ soạng khắp người thiếu nữ. Xem ra nàng này nhất định là mỹ nữ, chỗ nên tròn thì thật tròn, chỗ nên đầy thì thật đầy. Thiếu nữ này hoàn toàn không để ý tới động tác của Dư Tắc Thành, chỉ xem hắn như một tên điên, những động tác này là do vô ý, cho nên túm chặt lấy hắn, sau đó bôi Phá Huyễn cao lên mặt.
Dư Tắc Thành sờ được một vòng, thầm nghĩ cũng đã đến lúc. Đối phương vừa bôi cao lên mặt, hắn bèn giả như dần dần tỉnh táo lại, đưa bộ mặt ngơ ngác ra nhìn ngây ngốc thiếu nữ.
Vốn Dư Tắc Thành chỉ là giả vờ, không ngờ lúc này nhìn lại lập tức khiến hắn ngây người thật sự. Thiếu nữ trước mắt hắn vừa rồi vì lôi kéo, mũ nàng rơi xuống, mái tóc dài xổ tung ra, vân bào xốc xếch, để lộ dáng người thon thả vô cùng, chiếc cổ cao trắng nõn nà, hông eo mảnh mai, hai chân dài thẳng tắp.
Vì mái tóc dài của nàng xổ tung cho nên mới khiến người chú ý tới vẻ ngoài. Đôi mắt nàng trong vắt như làn thu thủy, sáng vô cùng, đôi mày thanh tú uốn cao, mũi thon thả, hàm răng trắng như ngọc vụn khẽ cắn đôi môi mọng đỏ. Vẻ mặt nàng vẫn tỏ ra bình thản, không hề vì chuyện vừa rồi mà nổi giận.
Sắc đẹp như thiếu nữ này có thể nói là đạt tới cực hạn chốn nhân gian, lại thêm trước đó cải nam trang, hiện tại hóa thành bộ dáng thiếu nữ, lập tức sắc đẹp của nàng hiện ra lồ lộ, tuyệt thế vô song. Thậm chí chưa cần đề cập tới khí chất tâm hồn, chỉ cần nét mặt xinh đẹp tuyệt luân cũng đã đủ khiến cho tất cả nam nhân trong thiên hạ phải cúi đầu thần phục.
- Cái gọi là khuynh quốc khuynh thành, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi...
Dư Tắc Thành trong cơn si ngốc, không nhịn được buột miệng tán dương, lại khẽ thở dài.
Lập tức thiếu nữ đối diện khẽ mỉm cười, nụ cười này nửa cười nửa không, như ánh mặt trời ló khỏi vầng mây, lại như hoa Xuân nở rộ. Làn thu thủy lóng lánh uyển chuyển toát ra sức hấp dẫn mê người, vô cùng phóng khoáng, hết sức tinh thuần. Từ lời nói tiếng cười, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân trông cực kỳ hoàn mỹ.
Nàng chợt cất giọng như oanh vàng thỏ thẻ:
- Quá khen. Văn Quân hổ thẹn không dám nhận.
Ngay cả Dư Tắc Thành tâm cảnh tôi luyện như sắt thép, trong giờ phút này cũng không khỏi ngẩn ngơ vì nét đẹp vô song của thiếu nữ kia. Tim hắn lúc này đã đập loạn nhịp, không ngờ thiếu nữ này lại xinh đẹp như vậy, quá đẹp...
Thiếu nữ cúi xuống nhặt mũ mình lên, sửa sang đầu tóc, trong từng cử chỉ của nàng toát ra sức sống bừng bừng hấp dẫn. Thần thái như tiên nữ xuất trần, linh hoạt kỳ ảo, phối hợp thân hình tha thướt, phiêu hốt ung dung. Khí chất cao sang của nàng càng làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được này sinh cảm giác tự ti trong lòng.
Nàng vừa đội mũ xong lập tức biến thành một thiếu niên nam tử, không còn nét đẹp nghiêng thành như trước. Mũ này ắt là pháp bảo, dùng che đậy nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, cho nên vừa đội lên lập tức khiến người khác nhìn vào không còn thấy vẻ đẹp của nàng như trước.
Dư Tắc Thành phục hồi tinh thần, nhìn lại chỉ thấy Hải Kính Chân Nhân vẫn còn chìm trong trạng thái ngất ngây, bị dung mạo xinh đẹp tuyệt luân kia làm cho chấn động bàng hoàng, mãi đến giờ chưa tỉnh táo.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, gạt bỏ tất cả cảm giác vừa rồi. Thiếu nữ dẫn theo hai thị vệ sau lưng, ánh mắt Cửu Lôi tôn giả nhìn về phía thiếu nữ vô cùng khó tả, không phải là ánh mắt yêu thích, mà lại là ánh mắt chán ghét như vừa nhìn thấy rắn rết không bằng.
Mà Bàn Sơn tiên sinh không nhìn thiếu nữ, lại nhìn chằm chằm Dư Tắc Thành, trong ánh mắt lão tràn ngập tò mò, còn thoáng chút sát cơ.
Xem ra vừa rồi mình giả vờ mê muội, sờ loạn một phen chiếm tiện nghi đã bị Bàn Sơn tiên sinh này phát hiện. Cho nên lúc này ánh mắt lão nhìn mình chẳng khác nào nhìn một tử tù sắp ra pháp trường xử chém.
Nếu là trước kia có lẽ Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười cho qua, không thèm để ý tới lão. Nhưng hiện tại không hiểu vì sao sau khi nhìn thấy dung nhan thiếu nữ, Dư Tắc Thành cảm thấy nếu như bỏ qua sự khiêu khích của lão, dường như để lộ vẻ khiếp đảm của mình.
Dư Tắc Thành lập tức nghiêm mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Bàn Sơn tiên sinh, kiếm ý bắn mạnh ra, san bằng chông gai, dũng mãnh tiến lên, hủy diệt hết thảy, mênh mông cuồn cuộn.
Lập tức kiếm ý vô tận của Dư Tắc Thành va chạm với kiếm ý Sát Ma của Bàn Sơn tiên sinh, nháy mắt kiếm ý Sát Ma bị đánh cho tan tác.
Bàn Sơn tiên sinh chịu thiệt lần này hự lên một tiếng đau đớn, suýt chút nữa ngã quỳ xuống. Thiếu nữ Văn Quân lập tức quay lại đỡ lão, lên tiếng hỏi:
- Tiên sinh, ngài làm sao vậy?
Bàn Sơn tiên sinh đứng dậy cất tiếng cười ha hà, giọng khàn khàn nói:
- Không sao, không sao cả, vì không cẩn thận, suýt nữa lật thuyền trong mương, ha ha ha...
Giọng lão chứa đầy ngụ ý, lão liếc nhìn Dư Tắc Thành, mắt lóe lên đầy sát ý, dường như muốn nói tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.
Dư Tắc Thành cũng giả như trạng thái thất thần, ngơ ngác nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, nơi này đầy ảo giác, vừa rồi suýt chút nữa ta cũng bị lừa. Bàn Sơn tiên sinh ngài già rồi, nên cẩn thận một chút thì hơn, đừng để lật thuyền trong mương...
Dứt lời lại đối chọi ánh mắt cùng Bàn Sơn tiên sinh. Đối mặt với ý Sát Ma vô tận của đối phương, Dư Tắc Thành rất nhanh hoa tay múa chân xuất ra vài ấn quyết, khẽ mấp máy môi vài cái, biểu thị ra Sát Kiếm thuật ẩn chứa trong Tâm Ma Tàn Ảnh. Tuy rằng Dư Tắc Thành thiếu lực Thiên Đạo, không thể tu luyện Sát Kiếm thuật, nhưng vẫn có thể lãnh ngộ được, lập tức biểu diễn ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...