Tiên Ngạo
Chương 558: Thế giới Pháp Ấn
Dư Tắc Thành khống chế Thanh Ấn tiến về phía trước, đi tới Tinh môn. Nơi đây còn một hàng người rất dài đang chờ đợi, nhưng bọn Dư Tắc Thành đi tới đâu, mọi người tự động giạt ra tới đó, nhường đường cho bọn họ.
Đây là uy lực của bí pháp Nhất Phân Thiên Bình tông, thuận theo tự nhiên, mọi người đều bị pháp lực của nó chấn giạt ra.
Dư Tắc Thành đi tới cạnh Tinh môn, lấy ra Chỉ Tinh Bàn cướp ở Sinh Tử Tĩnh Tịch tông, đưa cho Thanh Ấn:
- Cho ta tọa độ đi tới Pháp Ấn tông gì đó của ngươi đi.
Thanh Ấn gắng gượng đính chính:
- Là Xiêm La Pháp Ấn tông.
Sau đó y ngập ngừng nhìn lại Dư Tắc Thành:
- Thật sự đi sao, chỉ có hai người, ta với ngài ư? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dư Tắc Thành không thèm nhìn y, Thanh Ấn nghiến răng một cái, kêu lớn:
- Phú quý phải cầu trong gian khổ, xả mạng bồi quân tử một phen. Ta sẽ liều, cùng lắm thì chết, cũng còn tốt hơn hiện tại sống lây lất như cô hồn dã quỷ, kéo dài chút hơi tàn thoi thóp!
Dứt lời, y bắt đầu bấm tọa độ trên Chỉ Tinh Bàn. Đám người xếp hàng phía sau bọn họ thấy có người dám nghênh ngang chen lên trước, phát ra các loại thanh âm tỏ vẻ bất mãn. Đám cư dân bản địa điều khiển Tinh môn vận chuyển thấy có người dám điều khiển tọa độ trước Tinh môn của mình, lập tức nổi giận đùng đùng. Mười hai tu sĩ lập tức xông tới, định dạy cho hai tên đui mù này một bài học.
Dư Tắc Thành đột ngột phóng xuất uy áp Kim Đan, dị tượng Kim Đan của hắn dâng lên, lập tức tất cả mọi người bị đè ngã lăn ra đất, không thể cử động. Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm lách cách do Chỉ Tinh Bàn đang quay tọa độ vang lên hết sức rõ ràng.
Rốt cục tọa độ quay xong, Tinh môn chợt lóe, bắt đầu kết nối. Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đi thôi.
Chợt hắn quay lại cười nhìn Đại Như tiên sinh:
- Ngươi có muốn đi với chúng ta không?
Đại Như tiên sinh đứng xa xa nói:
- Mời Thượng sứ cứ lên đường trước, ta sẽ lập tức liên hệ Tông chủ các tông khác, gom góp đại quân, chi viện cho Thượng sứ.
Nói thật dễ nghe, thật ra y muốn Dư Tắc Thành đi trước dò đường, để xem hắn có chân tài thực học gì không. Nếu quả thật Dư Tắc Thành là cường giả Quang Thần tông, lúc ấy y sẽ thừa cơ đi theo kiếm chút công lao. Nếu như không phải, vậy các người cứ việc đi chịu chết đi thôi.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, không thèm để ý tới y, đẩy Thanh Ấn một cái, thuận tay đánh ra một niệm Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, đẩy y vào Tinh môn. Dư Tắc Thành muốn xem đối phương có mai phục gì không, sau vài lần hô hấp, bên trong hoàn toàn không có việc gì, Dư Tắc Thành mới bước vào Tinh môn, cửa Tinh môn đóng lại, bắt đầu quá trình truyền tống.
Tinh môn này rất giống với cửa Hắc Ám trong thế giới Bàn cổ của mình, ắt giữa chúng có liên hệ gì đó. Trong thời gian truyền tống, Dư Tắc Thành cũng từng thử khởi động cửa Hắc Ám nhưng không thấy phản ứng gì, hẳn là khoáng cách quá xa cho nên mất đi tác dụng.
Hành Lang Thời Không xoay chuyển, nháy mắt đã đưa Dư Tắc Thành tới thế giới của Xiêm La Pháp Ấn tông.
Trước mắt Dư Tắc Thành xuất hiện một thế giới hoang tàn đổ nát, khắp nơi toàn là tro tàn bụi bặm, những đống đổ nát ngổn ngang. Dường như vùng trời đất này bị xâm thực, trong không khí có một mùi khó ngửi vô cùng, dường như là mùi máu tanh kỳ dị.
Vừa ra khỏi Tinh môn, trước mặt là một đại viện to lớn, thật ra là pháp trận phòng ngự xây dựng bảo vệ Tinh môn này. Pháp trận này là do con người xây dựng, bởi vì không đủ linh thạch, hiện tại tất cả cấm chế trận pháp đã tiêu tan, chỉ còn lại một đại viện hoang tàn.
Từ đó có thể thấy được, quả nhiên Xiêm La Pháp Ấn tông này có vấn đề. Xây dựng hệ thống phòng ngự xung quanh Tinh môn như vậy, không nói cũng biết được mục đích của bọn họ.
Đại viện vô cùng hỗn loạn, vật phẩm rơi vãi khắp nơi, có thể nhìn ra đó là sự hỗn loạn trong khi chạy trốn. Sân viện đầy bụi, không có yêu ma canh giữ nơi này, chỉ có một cánh cửa sắt đã cũ đóng chặt lối vào.
Nền và tường nơi này là vật liệu đặc thù luyện chế cho pháp trận, nhưng trên đó còn có thể nhìn thấy vài vết trảo thật sâu. Những vết trảo này sâu tới một thước, chứng tỏ yêu ma nơi này có trảo lực hết sức hùng mạnh.
Trên cửa sắt có cửa mở pháp trận, nhưng vì đã lâu ngày, cửa mở pháp trận đã mất đi tác dụng, hòa cùng cửa sắt thành một thể.
Thanh Ấn tiến lại loay hoay tìm cách mở cửa, Dư Tắc Thành vẫy tay gọi y trở lại bên mình, sau đó bay lên tung ra một cước đá vào cửa sắt. Một cước này trúng đích, cả khung cửa sắt chấn động với nhịp điệu kỳ lạ, khoảng mười mấy lần hô hấp sau, cửa sắt bắt đầu vang lên tiếng kim loại gãy nghe răng rắc. Cửa sắt nặng nề lập tức văng ra, phát ra một tiếng rầm thật lớn.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới trước, nhìn qua hắn chỉ bước một bước, nhưng lại vượt qua khoảng cách mấy trượng, Thanh Ấn hoàn toàn không thể đuổi kịp hắn. Nhìn qua chỉ là một bước vô cùng đơn giản, nhấc chân lên tại chỗ, cất bước, bước được một nửa đột nhiên bóng dáng hắn biến mất tại chỗ. Gần như cùng lúc, xuất hiện ở một nơi phía trước cách mười mấy trượng, mang theo tàn ảnh mờ mờ, ung dung bước xong một bước. Đây là tiên thuật Thốn Bộ Thiên lý, thật ra vô tình Dư Tắc Thành đã bắt chước lão điên. Năm xưa lão đưa mình tới chỗ Tà Môn lục phái, nhưng một bước của lão đạt tới ngàn dặm thật sự.
Nơi này đổ nát vô cùng, khắp nơi toàn là tro bụi thật dày, làm ô nhiễm cả không khí. Cây cối ở đây hiện tại đã khô héo chết sạch, chỉ còn lại một ít cây cối biến dị còn sống sót. Chúng biến thành màu xám đen, có thể thấy yêu ma nơi đây kinh khủng tới mức nào.
Sau khi tiến vào nơi này, một luồng khí âm trầm ẩm ướt thổi tới, tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, còn có một mùi khó tả, giống như mùi thối.
Khắp nơi lộn xộn khó tả, đất đùn lên thành từng đống, những vật phẩm rơi vãi ngổn ngang. Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát, phát hiện ra những vũng máu khô cạn đã từ lâu, trở nên đen kịt.
Lúc trước phải chết bao nhiêu mạng người, máu của bọn họ mới bao trùm cả mảnh đất rộng lớn này? Câu trả lời được tìm thấy rất nhanh, phía trước xuất hiện một núi xương trắng rất lớn, xương của chừng trăm vạn con người tụ tập lại, tạo thành núi xương này.
Trên núi xương có hơn trăm sinh vật giống như loài quạ đen, chúng vừa nhìn thấy hai người Dư Tắc Thành lập tức kêu lên:
- Người sống... người sống... có người sống tới!
Lập tức cả vùng này như sống lại, dường như mãnh thú vừa phát hiện được con mồi, phát ra tiếng kêu trước khi ăn. Không trung trở nên âm u ảm đạm, mây trên trời biến thành màu đen, đè xuống mặt đất.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng xung quanh, bất chợt vươn tay ra chỉ thẳng lên trời quát lớn:
-Lôi!
Lôi Dực kiếm xuất, mười hai thanh Kiếm Phi Dực hóa thành lôi quang vô tận phóng thẳng lên trời. Một đạo kiếm quang to chừng một trượng phát ra khí thế vô cùng hung mãnh, xé rách trường không, chém tan hết thảy, chém cả một vùng trời đất.
Trong lôi quang này ngầm chứa khí tức lạnh lẽo mang theo đầy sát ý của Tây Phương Canh Tân Kim, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lôi đao điện kiếm, giống như cuồng phong bão táp ập tới. Lôi đao điện kiếm chém ra, lặng lẽ không tiến động chui vào trong vạn vật, sau đó lực lôi đình ẩn chứa bên trong mới bùng nổ.
Lôi gầm rống giận dữ, tám hướng nổ ầm ầm. Lôi này va chạm trực diện với vùng thiên địa quỷ dị này, nổ tung hóa thành một luồng bạch quang tinh khiết có thể hòa tan vạn vật.
Đạo bạch quang này tỏa sáng vạn trượng, chói sáng tới nỗi không thể nhìn gần, tựa như một vầng dương chói lọi đột ngột dâng lên. Sau khi ngừng lại một chút, đạo bạch quang này lại bùng nổ thành ức vạn hào quang bắn tung ra bốn phương tám hướng, hào quang này bắn tới đâu, vạn vật thành tro tới đó.
Lôi này chính là đệ nhất pháp thuật để phá tà, bất cứ ma tà yêu quỷ nào cũng sợ nhất là lôi. Lập tức giữa đất trời vang lên một tiếng gào đau đớn, mây đen tan biến, không trung bừng sáng trở lại, những hiện tượng quỷ dị vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Theo tiếng gào kia, trên mặt đất dường như có vạn thú đang chạy lồng lên. Trong cảm ứng của Dư Tắc Thành, phát giác ra địa mạch của thế giới này sinh ra một luồng thịt kỳ dị. Luồng thịt này chạy dài từ đầu này tới đầu kia của thế giới, to chừng một thước, co đập liên tục theo nhịp, giống như nhịp đập của một trái tim khổng lồ.
Sau tiếng gào kia, trên luồng thịt này cấp tốc dâng lên rất nhiều trụ thịt, trên mỗi trụ thịt lại sinh ra mười mấy cái bong bóng mỏng manh kỳ dị. Chúng đập đều đều, toát ra hào quang màu đỏ sẫm, chiếu sáng khắp xung quanh.
Những bong bóng này này bành trướng càng ngày càng lớn, có cái biến thành một kén thịt cao chừng năm ba trượng, có cái chỉ to chừng hai thước. Những chiếc kén thịt này trông giống như một đống thịt mơ hồ lẫn lộn nhưng có cơ quan kỳ dị giống như tim, thận.
Bất chợt một tiếng nổ ầm vang, kén thịt vỡ tan lộ ra một con hung lang to chừng một trượng, màu xám đen. Trên trán nó có tám con mắt, trước ngực có xúc tu kỳ dị. Sau khi nó được sinh ra, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn về phía bọn Dư Tắc Thành, chờ đợi những chiếc kén khác vỡ ra, sinh ra yêu ma khác.
Tám mắt của nó toát ra hồng quang đỏ rực, nhìn chăm chú về phía Dư Tắc Thành, như đang suy nghĩ tìm cách tấn công.
Các yêu thú này bắt đầu xuất hiện rất nhanh, phá kén mà ra. Chúng có hình dạng lang, hổ, gấu, khỉ, rồng, ưng... muôn hình vạn trạng, vô số yêu thú kỳ dị như vậy xuất hiện rất nhanh trong cảm ứng không thể nào tin được của Dư Tắc Thành, có chừng hơn mười vạn.
Đây là uy lực của bí pháp Nhất Phân Thiên Bình tông, thuận theo tự nhiên, mọi người đều bị pháp lực của nó chấn giạt ra.
Dư Tắc Thành đi tới cạnh Tinh môn, lấy ra Chỉ Tinh Bàn cướp ở Sinh Tử Tĩnh Tịch tông, đưa cho Thanh Ấn:
- Cho ta tọa độ đi tới Pháp Ấn tông gì đó của ngươi đi.
Thanh Ấn gắng gượng đính chính:
- Là Xiêm La Pháp Ấn tông.
Sau đó y ngập ngừng nhìn lại Dư Tắc Thành:
- Thật sự đi sao, chỉ có hai người, ta với ngài ư? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dư Tắc Thành không thèm nhìn y, Thanh Ấn nghiến răng một cái, kêu lớn:
- Phú quý phải cầu trong gian khổ, xả mạng bồi quân tử một phen. Ta sẽ liều, cùng lắm thì chết, cũng còn tốt hơn hiện tại sống lây lất như cô hồn dã quỷ, kéo dài chút hơi tàn thoi thóp!
Dứt lời, y bắt đầu bấm tọa độ trên Chỉ Tinh Bàn. Đám người xếp hàng phía sau bọn họ thấy có người dám nghênh ngang chen lên trước, phát ra các loại thanh âm tỏ vẻ bất mãn. Đám cư dân bản địa điều khiển Tinh môn vận chuyển thấy có người dám điều khiển tọa độ trước Tinh môn của mình, lập tức nổi giận đùng đùng. Mười hai tu sĩ lập tức xông tới, định dạy cho hai tên đui mù này một bài học.
Dư Tắc Thành đột ngột phóng xuất uy áp Kim Đan, dị tượng Kim Đan của hắn dâng lên, lập tức tất cả mọi người bị đè ngã lăn ra đất, không thể cử động. Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm lách cách do Chỉ Tinh Bàn đang quay tọa độ vang lên hết sức rõ ràng.
Rốt cục tọa độ quay xong, Tinh môn chợt lóe, bắt đầu kết nối. Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đi thôi.
Chợt hắn quay lại cười nhìn Đại Như tiên sinh:
- Ngươi có muốn đi với chúng ta không?
Đại Như tiên sinh đứng xa xa nói:
- Mời Thượng sứ cứ lên đường trước, ta sẽ lập tức liên hệ Tông chủ các tông khác, gom góp đại quân, chi viện cho Thượng sứ.
Nói thật dễ nghe, thật ra y muốn Dư Tắc Thành đi trước dò đường, để xem hắn có chân tài thực học gì không. Nếu quả thật Dư Tắc Thành là cường giả Quang Thần tông, lúc ấy y sẽ thừa cơ đi theo kiếm chút công lao. Nếu như không phải, vậy các người cứ việc đi chịu chết đi thôi.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, không thèm để ý tới y, đẩy Thanh Ấn một cái, thuận tay đánh ra một niệm Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, đẩy y vào Tinh môn. Dư Tắc Thành muốn xem đối phương có mai phục gì không, sau vài lần hô hấp, bên trong hoàn toàn không có việc gì, Dư Tắc Thành mới bước vào Tinh môn, cửa Tinh môn đóng lại, bắt đầu quá trình truyền tống.
Tinh môn này rất giống với cửa Hắc Ám trong thế giới Bàn cổ của mình, ắt giữa chúng có liên hệ gì đó. Trong thời gian truyền tống, Dư Tắc Thành cũng từng thử khởi động cửa Hắc Ám nhưng không thấy phản ứng gì, hẳn là khoáng cách quá xa cho nên mất đi tác dụng.
Hành Lang Thời Không xoay chuyển, nháy mắt đã đưa Dư Tắc Thành tới thế giới của Xiêm La Pháp Ấn tông.
Trước mắt Dư Tắc Thành xuất hiện một thế giới hoang tàn đổ nát, khắp nơi toàn là tro tàn bụi bặm, những đống đổ nát ngổn ngang. Dường như vùng trời đất này bị xâm thực, trong không khí có một mùi khó ngửi vô cùng, dường như là mùi máu tanh kỳ dị.
Vừa ra khỏi Tinh môn, trước mặt là một đại viện to lớn, thật ra là pháp trận phòng ngự xây dựng bảo vệ Tinh môn này. Pháp trận này là do con người xây dựng, bởi vì không đủ linh thạch, hiện tại tất cả cấm chế trận pháp đã tiêu tan, chỉ còn lại một đại viện hoang tàn.
Từ đó có thể thấy được, quả nhiên Xiêm La Pháp Ấn tông này có vấn đề. Xây dựng hệ thống phòng ngự xung quanh Tinh môn như vậy, không nói cũng biết được mục đích của bọn họ.
Đại viện vô cùng hỗn loạn, vật phẩm rơi vãi khắp nơi, có thể nhìn ra đó là sự hỗn loạn trong khi chạy trốn. Sân viện đầy bụi, không có yêu ma canh giữ nơi này, chỉ có một cánh cửa sắt đã cũ đóng chặt lối vào.
Nền và tường nơi này là vật liệu đặc thù luyện chế cho pháp trận, nhưng trên đó còn có thể nhìn thấy vài vết trảo thật sâu. Những vết trảo này sâu tới một thước, chứng tỏ yêu ma nơi này có trảo lực hết sức hùng mạnh.
Trên cửa sắt có cửa mở pháp trận, nhưng vì đã lâu ngày, cửa mở pháp trận đã mất đi tác dụng, hòa cùng cửa sắt thành một thể.
Thanh Ấn tiến lại loay hoay tìm cách mở cửa, Dư Tắc Thành vẫy tay gọi y trở lại bên mình, sau đó bay lên tung ra một cước đá vào cửa sắt. Một cước này trúng đích, cả khung cửa sắt chấn động với nhịp điệu kỳ lạ, khoảng mười mấy lần hô hấp sau, cửa sắt bắt đầu vang lên tiếng kim loại gãy nghe răng rắc. Cửa sắt nặng nề lập tức văng ra, phát ra một tiếng rầm thật lớn.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới trước, nhìn qua hắn chỉ bước một bước, nhưng lại vượt qua khoảng cách mấy trượng, Thanh Ấn hoàn toàn không thể đuổi kịp hắn. Nhìn qua chỉ là một bước vô cùng đơn giản, nhấc chân lên tại chỗ, cất bước, bước được một nửa đột nhiên bóng dáng hắn biến mất tại chỗ. Gần như cùng lúc, xuất hiện ở một nơi phía trước cách mười mấy trượng, mang theo tàn ảnh mờ mờ, ung dung bước xong một bước. Đây là tiên thuật Thốn Bộ Thiên lý, thật ra vô tình Dư Tắc Thành đã bắt chước lão điên. Năm xưa lão đưa mình tới chỗ Tà Môn lục phái, nhưng một bước của lão đạt tới ngàn dặm thật sự.
Nơi này đổ nát vô cùng, khắp nơi toàn là tro bụi thật dày, làm ô nhiễm cả không khí. Cây cối ở đây hiện tại đã khô héo chết sạch, chỉ còn lại một ít cây cối biến dị còn sống sót. Chúng biến thành màu xám đen, có thể thấy yêu ma nơi đây kinh khủng tới mức nào.
Sau khi tiến vào nơi này, một luồng khí âm trầm ẩm ướt thổi tới, tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, còn có một mùi khó tả, giống như mùi thối.
Khắp nơi lộn xộn khó tả, đất đùn lên thành từng đống, những vật phẩm rơi vãi ngổn ngang. Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát, phát hiện ra những vũng máu khô cạn đã từ lâu, trở nên đen kịt.
Lúc trước phải chết bao nhiêu mạng người, máu của bọn họ mới bao trùm cả mảnh đất rộng lớn này? Câu trả lời được tìm thấy rất nhanh, phía trước xuất hiện một núi xương trắng rất lớn, xương của chừng trăm vạn con người tụ tập lại, tạo thành núi xương này.
Trên núi xương có hơn trăm sinh vật giống như loài quạ đen, chúng vừa nhìn thấy hai người Dư Tắc Thành lập tức kêu lên:
- Người sống... người sống... có người sống tới!
Lập tức cả vùng này như sống lại, dường như mãnh thú vừa phát hiện được con mồi, phát ra tiếng kêu trước khi ăn. Không trung trở nên âm u ảm đạm, mây trên trời biến thành màu đen, đè xuống mặt đất.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng xung quanh, bất chợt vươn tay ra chỉ thẳng lên trời quát lớn:
-Lôi!
Lôi Dực kiếm xuất, mười hai thanh Kiếm Phi Dực hóa thành lôi quang vô tận phóng thẳng lên trời. Một đạo kiếm quang to chừng một trượng phát ra khí thế vô cùng hung mãnh, xé rách trường không, chém tan hết thảy, chém cả một vùng trời đất.
Trong lôi quang này ngầm chứa khí tức lạnh lẽo mang theo đầy sát ý của Tây Phương Canh Tân Kim, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lôi đao điện kiếm, giống như cuồng phong bão táp ập tới. Lôi đao điện kiếm chém ra, lặng lẽ không tiến động chui vào trong vạn vật, sau đó lực lôi đình ẩn chứa bên trong mới bùng nổ.
Lôi gầm rống giận dữ, tám hướng nổ ầm ầm. Lôi này va chạm trực diện với vùng thiên địa quỷ dị này, nổ tung hóa thành một luồng bạch quang tinh khiết có thể hòa tan vạn vật.
Đạo bạch quang này tỏa sáng vạn trượng, chói sáng tới nỗi không thể nhìn gần, tựa như một vầng dương chói lọi đột ngột dâng lên. Sau khi ngừng lại một chút, đạo bạch quang này lại bùng nổ thành ức vạn hào quang bắn tung ra bốn phương tám hướng, hào quang này bắn tới đâu, vạn vật thành tro tới đó.
Lôi này chính là đệ nhất pháp thuật để phá tà, bất cứ ma tà yêu quỷ nào cũng sợ nhất là lôi. Lập tức giữa đất trời vang lên một tiếng gào đau đớn, mây đen tan biến, không trung bừng sáng trở lại, những hiện tượng quỷ dị vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Theo tiếng gào kia, trên mặt đất dường như có vạn thú đang chạy lồng lên. Trong cảm ứng của Dư Tắc Thành, phát giác ra địa mạch của thế giới này sinh ra một luồng thịt kỳ dị. Luồng thịt này chạy dài từ đầu này tới đầu kia của thế giới, to chừng một thước, co đập liên tục theo nhịp, giống như nhịp đập của một trái tim khổng lồ.
Sau tiếng gào kia, trên luồng thịt này cấp tốc dâng lên rất nhiều trụ thịt, trên mỗi trụ thịt lại sinh ra mười mấy cái bong bóng mỏng manh kỳ dị. Chúng đập đều đều, toát ra hào quang màu đỏ sẫm, chiếu sáng khắp xung quanh.
Những bong bóng này này bành trướng càng ngày càng lớn, có cái biến thành một kén thịt cao chừng năm ba trượng, có cái chỉ to chừng hai thước. Những chiếc kén thịt này trông giống như một đống thịt mơ hồ lẫn lộn nhưng có cơ quan kỳ dị giống như tim, thận.
Bất chợt một tiếng nổ ầm vang, kén thịt vỡ tan lộ ra một con hung lang to chừng một trượng, màu xám đen. Trên trán nó có tám con mắt, trước ngực có xúc tu kỳ dị. Sau khi nó được sinh ra, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn về phía bọn Dư Tắc Thành, chờ đợi những chiếc kén khác vỡ ra, sinh ra yêu ma khác.
Tám mắt của nó toát ra hồng quang đỏ rực, nhìn chăm chú về phía Dư Tắc Thành, như đang suy nghĩ tìm cách tấn công.
Các yêu thú này bắt đầu xuất hiện rất nhanh, phá kén mà ra. Chúng có hình dạng lang, hổ, gấu, khỉ, rồng, ưng... muôn hình vạn trạng, vô số yêu thú kỳ dị như vậy xuất hiện rất nhanh trong cảm ứng không thể nào tin được của Dư Tắc Thành, có chừng hơn mười vạn.