Tiên Ngạo
Chương 327-328: Chỉ Gặp Thoáng Qua
Dần dần Dư Tắc Thành bắt đầu gia tăng tốc độ, hiện tại đến lượt hắn phát tiết lửa dục trong lòng. Dư Tắc Thành cũng cảm thấy vô cùng hưng phần, sảng khoái.
Mộc Tư Y là một mỹ nhân hiếm có, nàng có làn da gần như hoàn mỹ. Dung mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, toát ra khí chất khiến người ta mê đắm, ngũ quan trên mặt hết sức hài hòa tinh xảo, hoàn toàn là một mỹ nhân cực phẩm.
Đây là chiến lợi phẩm của hắn, tù binh của hắn, cuối cùng bị hắn chinh phục, vĩnh viễn phục vụ cho hắn. Nhìn vòng eo lả lướt như ngọc cốt băng cơ, mềm mại như nhành liễu, nhan sắc như hoa như ngọc, khí chất cao quý như hoa lan đang rên rỉ dưới thân mình, tỏ ra ngoan ngoãn dịu đàng, Thần sắc như muốn hắn ở bên nàng không rời khỏi. Dư Tắc Thành cảm thấy đây hoàn toàn là hạnh phúc, những gì mình đã bỏ ra hoàn toàn đáng giá, chuyện này đã hoàn toàn làm bùng cháy dục vọng trong lòng hắn.
Nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta... Dư Tắc Thành thì thầm bên tai Mộc Tư Y vài lần như vậy, đồng thời gieo một niệm Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật vào đầu nàng, dần dần bén rễ. Hắn muốn khống chế nàng bên ngoài, mỹ nữ như vậy không nên cất như đồ chơi trong thể giới Bàn cổ khiến cho nàng vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.
Trong lòng Dư Tắc Thành chợt dâng lên một suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ. Tương lai của Mộc Tư Y hẳn phải dưới ánh mặt trời, hắn muốn Mộc Tư Y sẽ trở thành người có địa vị cao quý trở thành chưởng môn của Phân Phương Giải Ngữ môn. Sau đó mình sẽ bước vào nơi thần thánh ấy. Mộc Tư Y vốn được người Phân Phương Giải Ngữ môn tôn sùng, niềm kiêu ngạo của bọn họ, sẽ phục vụ cho mình, làm một ái thiếp của mình, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dư Tắc Thành càng ngày càng nóng lên,lập tức Xuân sắc ngập tràn trong thế giới Bàn Cổ.Màn đêm buông xuống. Dư Tắc Thành vốn đã biến mất một ngày lại xuất hiện, Thần thái bừng bừng. Mọi người cũng không để ý, ngồi tán gẫu hàn huyên. Vị chủ nhân họ Mục kia cố ý chuẩn bị rượu và thức ăn cho mọi người hết sức đầy đủ tất cả mọi người nhập tiệc.
Đạo Ngân Chân Nhân tỏ ra rất quen thuộc với hai vị Kim Đan Chân Nhân của Liệt Thiên kiếm phái, ba người bọn họ vừa nói vừa cười uống rượu ở một bàn. Bọn họ quen nhau từ mấy năm trước, trong một lần hành động tìm kiếm đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, sau đó mới kết giao, trở thành hảo hữu.
Dưới một góc độ nào đó, trong năm đại kiếm phái mà Kiếm Lão Nhân lưu lại. Liệt Thiên kiếm phái và Hiên Viên kiếm phái bởi vì một vô cùng phóng đãng ngang tàng, một liều mạng không sợ chết, cho nên tính cách hợp nhau, rất dễ dàng kết giao bằng hữu.
Đệ tử của Hỗn Nguyên kiếm phái và Vạn Kiếm Ma tông cũng dễ dàng kết làm bằng hữu. Bởi vì một bên hấp thu linh khí của trời đất, ngự kiếm chém ra, một bên hóa thân mình thành vạn vật, vạn vật là kiếm, cả hai bên đều phát sinh quan hệ cùng thiên địa, cho nên tính cách của bọn họ cũng hợp nhau.
Ma Kiếm Yêu tông lại rất khó kết giao, bởi vì khi bọn họ bắt đầu tu luyện lấy người luyện kiếm, dung hợp kiếm vào trong cơ thể của mình. Dần dần không còn là người, mà hóa thân thành yêu, không còn cảm tình gì cả. Đến khi bọn họ đạt tới Kim Đan, Nguyên Anh từ yêu biến trở lại thành người, phục hồi nhân tính, tính cách đã trở nên quái gở không ai dám kết giao cùng bọn họ. Cho nên bọn họ không có bằng hữu nhưng nếu có đó là đến chết không thay đổi.
Ba người Dư Tắc Thành và bốn đệ tử Liệt Thiên kiếm phái ngồi cùng một bàn, hai bên ngồi đối diện với nhau, uống loại tiên tửu có tên là Khổ Ngải tửu. Rượu này vừa uống vào có vị vừa cay vừa đắng, sau đó sẽ hóa Thành liệt hỏa thiêu đốt bên trong cơ thể. Cho dù là người tu tiên có chân nguyên trong người, cũng chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng đơn thuần của thân thể huyết nhục mà chống lại.
Tuy rượu này khó uống, nhưng tửu lực lại có thể khiến cho cơ thể người tu tiên cảm nhận được, nếu không dùng pháp thuật hóa giải, sẽ không tự động tiêu tan, dù sao cùng có cảm giác là uống rượu, cho nên người tu tiên lại rất thích. Phải biết rằng cảnh giới càng cao, thân thể càng tiến hóa mạnh mẽ càng khó hưởng thụ được cảm giác say sưa.
Rượu này đối với Dư Tắc Thành thật chẳng ra gì, nếu so với loại tiên tửu Túy Tiên Nhân mà mình sản xuất còn kém xa, hắn chỉ uống một ngụm đã cau mày buông bình xuống.
Thấy thái độ của Dư Tắc Thành, các đệ tử Liệt Thiên kiếm phái ngồi đối điện lập tức lộ vẻ chế nhạo. Đặc biệt trong mắt Bạch Tố lộ rõ thần sắc khinh miệt không thể nghi ngờ. Tính tình đệ tử Liệt Thiên kiếm phái hết sức tự nhiên, không hề che giấu tình cảm của mình.
Thấy vẻ khinh miệt của Bạch Tố. Dư Tắc Thành bèn há miệng phun ngụm rượu ra, lập tức khiến cho một tên đệ tử Liệt Thiên kiếm phái ngồi đối diện tỏ ra bất mãn:
- Dư tiểu tử, rượu ngon ngươi không uống lại phun ra thật là lãng phí
Người này thân thể khôi ngô vạm vỡ, đầu tóc rối bù, râu rồng đầy mặt nhìn qua chẳng khác một tên đồ tể mổ heo.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đây cũng gọi là rượu hay sao chỉ là nước vo gạo dành cho heo uống.
Dứt lời hắn lấy tiên tửu Túy Tiên Nhân của mình ra:
- Đây là tiên tửu Túy Tiên Nhân ta mới vừa nghiên cứu, mời mọi người thưởng thức. Đây mới gọi là rượu...
Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn dâng lên một bình cho bàn của các vị Kim Đan Chân Nhân, ném một bình sang cho các đệ tử Trúc Cơ Liệt Thiên kiếm phái đối điện, lại lấy ra một bình chè chén cùng Long Thiên Hoàng.
Đại hán kia nói:
- Có thật không đó, ngươi cùng biết chế tạo tiên tửu ư, để ta uống thử xem sao
Dứt lời, y bèn uống một chén, vừa nuốt vào, bất chợt nhảy đựng lên, chạy tới chạy lui như điên cuồng, mất một lúc sau mới khôi phục lại bình thường. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đại hán lại rót thêm chén nữa:
- Hảo tửu, hảo tửu. Ta phục rồi hảo tiểu tử để ta uống thêm chén nữa.
Dứt lời nốc cạn, sau đó lại nhảy dựng lên chạy tới chạy lui, bất chợt há miệng phun ra một ngọn lửa. Mọi người thấy vậy càng kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt kinh ngạc đã chuyển sang Dư Tắc Thành. Thấy mọi người nhìn mình như vậy đặc biệt là ánh mắt tỏ ra hiếu kỳ của Bạch Tố. Dư Tắc Thành không khỏi cảm thấy rung động trong lòng.
Mọi người cùng uống thử một ngụm, lập tức khen không ngớt lời. Loại rượu Khổ Ngải tửu kia không còn ai động tới. Túy Tiên Nhân của Dư Tắc Thành đã hoàn toàn chinh phục bọn họ.
Rượu này vừa vào bụng đã bùng lên như lửa nóng, khiến cho người ta lâng lâng như trên cõi tiên. Lập tức trên các bàn rượu, mọi người chè chén vui say. Ánh mắt Dư Tắc Thành và Bạch Tố lại gặp nhau. Dư Tắc Thành nhìn ra vẻ thán phục và hiếu kỳ trong ánh mắt nàng, cũng không khỏi cảm thấy lòng mình lâng lâng điên đảo.
Vốn Dư Tắc Thành cũng không muốn lấy rượu này ra. nhưng hôm nay sau khi chinh phục Mộc Tư Y dục vọng như bừng cháy trong lòng. Nhìn Bạch Tố ngồi đối điện, chợt trong lòng Dư Tắc Thành xuất hiện một cảm giác kỳ dị, bất giác so sánh nàng cùng Mộc Tư Y. Một mỹ nhân nóng bừng như vậy nếu bị mình chinh phục sẽ có bộ dáng ra sao? Vì sao mỹ nữ như vậy lại để tiện nghi cho người khác, mà không thể phục vụ cho mình? Cho nên lần này Dư Tắc Thành mới lấy Túy Tiên Nhân ra để mua lấy nụ cười của giai nhân.
Dư Tắc Thành đã cống hiến vô số tiên tửu Cực Lạc Thiên ở Hiên Viên kiếm phái, trong phái đều biết rượu ấy là do hắn chế tạo, hôm nay hắn lấy ra thêm một loại nữa cùng sẽ không có chuyện gì. Người sáng mắt thông qua pháp thuật có thể biết rằng, thật ra rượu này chỉ là biến tướng của Cực Lạc Thiên mà thôi, nguyên liệu cơ bản cũng chỉ có bao nhiêu đó chỉ có điều tỷ lệ pha chế bất đồng. Hiến một loại là hiến, hiến hai loại cũng là hiến, dù sao có môn phái che chở. Dư Tắc Thành cũng không hề e ngại.
Đây là ích lợi của môn phái, Cho dù chỉ là một đệ tử Trúc Cơ nhưng Dư Tắc Thành cũng có thể đám đối kháng Nguyên Anh Chân Quân, bởi vì phía sau hắn có vô số đồng môn ủng hộ. Nếu đối phương muốn ra tay động thủ cũng phải cân nhắc lại hậu quả sẽ thế nào.
Cho nên cái chết của Trương Tiểu Phàm phải có một lời giải thích, tuy rằng bề ngoài Đạo Ngân Chân Nhân tỏ ra ung dung bình thản, nhưng trong lòng ông tràn đầy lửa giận. Chỉ cần tìm được kè thù ắt sẽ dùng vô số máu tươi để báo thù này...
Dư Tắc Thành không khỏi thầm phỏng đoán, có lẽ đại quán của Hiên Viên kiếm phái đã lên đường. Chỉ cần Anh Ngạo cốt trở về lúc ấy chính là một trường huyết chiến.
Có rượu ngon, mọi người bắt đầu nói chuyện vô cùng sôi nổi. Được rượu ngon trợ hứng, lập tức quan hệ giữa mọi người được thúc đẩy thêm một bước. Đại hán có bề ngoài như đồ tê kia tên là Tà đạo Lăng, lúc này y tới ngồi cạnh Dư Tắc Thành uống rượu, tán gẫu với nhau vô cùng sôi nổi.
Không trò chuyện thì thôi, vừa trò chuyện cả Dư Tắc Thành và đại hán kia cùng cảm thấy mến thích đối phương. Người này trước khi tu tiên quả thật là đồ tể không biết số phận đẩy đưa thế nào, rốt cục lại bước lên tiên lộ, thật là chuyện đời khó mà lường trước.
Xuất thân của Dư Tắc Thành bất quá là trù sư, đệ tử Hắc bang, cả hai đều từng lăn lộn ngoài đường ngoài chợ, lập tức nói chuyện với nhau rất hợp càng nhìn càng thấy mến đối phương, lập tức cao hứng uống tràn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đệ tử Trúc Cơ của Liệt Thiên kiếm phái ngoại trừ Bạch Tố, Tưởng Thiệu Trị, Tà đạo Lăng ra, còn có một nữ tử tên là cố Phán Nhi có ba phần khí thế ngút trời của Liệt Thiên kiếm phái, nhưng nếu so sánh với ba người còn lại nàng chỉ là một nữ tử hết sức bình thường.
Mọi người cùng nhau nâng ly cạn chén, uống thật vui say, một vị Kim Đan Chân Nhân của Liệt Thiên kiếm phái vừa thưởng thức Túy Tiên Nhân vừa nói:
- Rượu này dường như là biến tướng của Cực Lạc Thiên, ngoài trừ tửu lực như lửa Cháy, không thể xua tan nhưng thành phần chính của nó vẫn mang hương vị của Cực Lạc Thiên.
Đạo Ngân Chân Nhân quay đầu nhìn Dư Tắc Thành, đáp:
- Tắc Thành, phải chăng đây là tiên tửu mà con mới vừa nghiên cứu?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng vậy, sư thúc, nhân duyên xảo hợp cho nên lần này con phát hiện một ít nguyên liệu phối chế ra loại rượu này các vị là những người đầu tiên thường thức.
Đạo Ngân Chân Nhân lại nói:
- Ngon thật, mọi người uống đi. Rượu này tương lai có thể bán được năm mươi linh thạch trung phẩm một cân vốn nó khác với Cực Lạc Thiên mang theo diệu dụng khiến cho Tiên Nhân cũng phải say mèm, quả thật uống ngon hơn Khổ Ngải tửu kia gấp mấy lần, cho nên giá của nó phải cao hơn tối thiểu gấp đôi.
Đạo Ngân Chân Nhân quay sang nói với hai vị Kim Đan Chân Nhân kia:
- Dư Tắc Thành chính là ngôi sao mới xuất hiện của Hiên Viên kiếm phái ta, sở trường về chế tạo tiên tửu. Cực Lạc Thiên kia chính là do hắn chế ra thiên hạ vô song.
Đạo Ngân Chân Nhân nói những lời này là cố ý thổi phồng Dư Tắc Thành lên một chút, chấn hưng nhuệ khí mình bị áp chế lúc vừa gặp mặt, lập tức khiến cho hai vị Kim Đan Chân Nhân kia khen ngợi hết lời.
Đây thật ra cũng không phải là bí mật gì, ở Hiên Viên kiếm phái ai ai cũng biết Cực Lạc Thiên là do Dư Tắc Thành chế tạo. Hai vị Kim Đan Chân Nhân này khen ngợi vài câu chỉ là xã giao mà thôi. Trong lòng bọn họ, dù Dư Tắc Thành có chế ra rượu lợi hại đến mức nào,bất quá chỉ là một tên tiểu tốt không đáng để nhắc tới. Tiêu chuẩn để bọn họ đánh giá nhân tài, duy chỉ có kiếm mà thôi.
Chỉ trong thoáng chốc, mọi người uống Túy Tiên Nhân vô cùng hứng chí. Dư Tắc Thành và bọn Tà đạo Lăng bắt đầu chơi trò vung quyền đấu rượu. Thật ra nếu say rượu, chỉ cần vận chuyên tâm pháp là hoàn toàn có thể xua tan hơi rượu, nhưng không ai trong bọn họ lại làm như vậy.
Thứ nhất, đến khi mùi rượu hoàn toàn tan hết sẽ bị người khác nhìn ra lúc ấy sẽ vô cùng mất mặt. Thứ hai, cảm giác thần tiên cũng phải say này không phải dễ mà tìm được, vì sao lại không hưởng thụ?
Lúc Dư Tắc Thành mới cảnh giới Thai Tức, trong đoàn xiếc từng hít Mạn Đà La của phàm nhân, nhưng không hề có chút tác dụng với hắn. Người tu tiên mỗi lần nâng cao cảnh giới, thân thể sẽ tiến hóa thêm một lần có điều chuyện gì có lợi ắt cũng có hại, rượu mạnh đối với người tu tiên như bọn họ chỉ như nước lã không hề có cảm giác say như người thường,về phương diện vung quyền đấu rượu. Tà đạo Lăng kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Dư Tắc Thành, thua năm lần liên tiếp. Tưởng Thiệu Trị ở bên cạnh xem náo nhiệt, thấy tức mình bèn nhảy vào hỗ trợ, rốt cục cũng thua năm lần liên tục lập tức bị Bạch Tố đẩy qua một bên.
Bạch Tố bắt đầu bộc lộ tài năng, vung quyền đấu rượu cùng Dư Tắc Thành không chút nào khoan nhượng. Lập tức Dư Tắc Thành thua liên tục ba lần. lúc đang tiến hành lần thứ tư, đột ngột Dư Tắc Thành biến sắc đứng bật đậy.
Hiện tại cứ cách mỗi ba mươi lần hô hấp. Dư Tắc Thành dùng Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật cảm ứng trong phạm vi năm ngàn dặm một lần cách mỗi trăm lần hô hấp cảm ứng trong phạm vi năm vạn dặm một lần. Đây là Dư Tắc Thành cố ý làm như vậy. để không ngừng khiến cho Kiếm Ngã thuật của mình thuần thục, biến nó thành bản năng của mình.
Lần này cảm ứng bất chợt phát hiện ở phía xa có một đám đông người tu tiên đang ngự kiếm bay tới. Trong số bọn họ rõ ràng có Anh Ngạo cốt, bất quá trạng thái của y mười phần nguy kịch, hơi thở hỗn loạn, dường như đã bị trọng thương.
Dư Tắc Thành đứng dậy lại cảm ứng thử một lần nữa. quả nhiên là Anh Ngạo cốt. Lúc này Đạo Ngân Chân Nhân bên cạnh cũng ủa lên một tiếng kinh ngạc, đứng bật dậy, sau đó hai vị Kim Đan Chân Nhân của Liệt Thiên kiếm phái cũng đứng lên. Mùi rượu trên người bọn họ tan đi, bắt đầu xua tan tửu lực của Túy Tiên Nhân bọn họ cũng đã phát hiện ra chuyện khác thường.
Dư Tắc Thành cũng bắt đầu xua tan tửu lực, lập tức tất cả mọi người cũng làm như vậy. Tuy rằng các đệ tử Trúc Cơ không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng biết nhất định đã có chuyện.
Bất chợt Đạo Ngân Chân Nhân phóng vút lên cao nháy mắt lao ra ngoài, bay thẳng tới chỗ những người kia. Sáu người cùng đi đã chết một, nếu lại chết thêm người nữa có thể nói Đạo Ngân Chân Nhân không còn chút thể diện nào.
Trong lúc Đạo Ngân Chân Nhân phi hành, toát ra một cỗ sát khí ngút trời trải rộng, ông đã thật sự nổi giận.
Lúc này đối phương chỉ còn cách vài dặm đám đệ tử Trúc Cơ đang ngồi mới phát hiện ra. Trong đó có vài người tinh mắt quay nhìn Dư Tắc Thành, không ngờ hắn lại có thể cảm ứng phát hiện đối phương trước cả Kim Đan Chân Nhân, lập tức đã khiến cho người hữu tâm chú ý.
Chỉ một lát sau. Đạo Ngân Chân Nhân đã bay trở về, tay ôm Anh Ngạo cốt. Anh Ngạo Cốt đã trọng thương, huyết khí tán loạn, thần thức không còn, ý thức mất hết không biết đã gặp chuyện gì.
Đạo Ngân Chân Nhân ôm y vào đặt nằm trên bàn, bắt đầu cứu chữa. Tay phải giơ lên tụ một cỗ kiếm khí hóa thành một thanh tiểu kiếm màu tím, ngón cái và ngón trò khép hờ, thành thế hình mỏ hạc, dùng đầu ngón trỏ điểm liên tục vào các huyệt đạo Mi Tâm, Bách Hội, Long Dược trên đỉnh tai ba phần.
Sau đó tiểu kiếm chỉ ra lập tức điểm vào huyệt Thiên Đỉnh trên đầu Anh Ngạo cốt. Đây là Tử Tâm Hồi Hồn kiếm của Hiên Viên kiếm phái, dù là người mới đoạn khí cũng có thể hoàn hồn sống lại.
Nhưng sau khi tiểu kiếm đâm vào đầu Anh Ngạo cốt, y vẫn không hề nhúc nhích. Đạo Ngân Chân Nhân khẽ thờ dài, hai tay bất kiếm quyết, lòng bàn tay úp xuống, hai tay day hai huyệt Thái Dương Anh Ngạo cốt.
Âm thủ của Đạo Ngân Chân Nhân điểm xong, lập tức ngửa lòng bàn tay lên hóa thành dương thủ, một âm một dương thay đổi với nhau. Đến lần thứ mười hai, thân thể Anh Ngạo Cốt mới khẽ động, co giật nhè nhẹ.
Rốt cục Đạo Ngân Chân Nhân thở ra một hơi nhẹ nhõm, lấy trên người ra một viên đan dược màu tím đỏ cho Anh Ngạo cốt chậm rãi nuốt xuống. Nhưng Anh Ngạo cốt chỉ nuốt đan được vào tới cổ thì dừng lại bởi vì cơ cổ y đã cứng, tuy đan được vào tới cổ nhưng không thể nuốt xuống bụng.
Đạo Ngân Chân Nhân lại một lần nữa vận Tử Tâm Hồi Hồn kiếm điểm vào huyệt Khuyết Bồn và Du Phủ trên vai Dương Quan. Mệnh Môn ở sau lưng, lập tức đan dược lọt xuống bụng, bắt đầu phát huy dược tính.
Thương thế của Anh Ngạo cốt bắt đầu chuyển biến khá hơn, miệng vết thương trên thân thể cũng bắt đầu khép lại ai nấy thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đạo Ngân Chân Nhân quay đầu lại nói với đám người tu tiên đến cùng Anh Ngạo cốt:
- Cảm tạ các đạo hữu của Phân Phương Giải Ngữ môn và Hư Vô Phiêu Miễu tông, đại ân không thể nói bằng lời, ân tình này Hiên Viên kiếm phái ta xin ghi nhớ.
Lúc này Dư Tắc Thành mới chú ý tới đám người kia. Tổng cộng có mười ba người, trong đó có năm vị Kim Đan Chân Nhân, tám người còn lại là đệ tử Trúc Cơ kỳ, đồng hương Lôi Vạn Quân của hắn cũng có mặt ở đó. Bất quá lúc này y không còn bộ dáng tự nhiên phóng khoáng như trước mà tỏ ra ủ rũ đau buồn, dường như tâm trạng vô cùng sầu khổ.
Trong số năm vị Kim Đan Chân Nhân, có bốn người là của Phân Phương Giải Ngữ môn, vị Kim Đan Chân Nhân cầm đầu nói:
- Chúng ta phát hiện vị sư diệt này cách đây hơn sáu trăm dặm, y vừa thấy chúng ta, chỉ kịp nói vị trí nơi này sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đạo Ngân Chân Nhân nói:
- Ngoài sáu trăm dặm... Thật là đáng hận, nhất định là Anh Ngạo cốt đã phát hiện được chuyện gì cho nên mới bị người ta diệt khẩu.
- Nhưng vì sao Ngạo cốt không thể sử dụng thần thức báo tin, trong vòng ba ngàn dặm ta có thể cảm ứng được. Xem ra địch nhân là môn phái có thể phong ấn thần thức đối thủ để ta nghĩ xem ở đại lục Lư châu này có được bao nhiêu môn phái có được tâm pháp như vậy...
- Đúng rồi, xin hỏi Bách Hoa Tiên Tử quý phái xuất động khắp nơi, sát khí đằng đằng như vậy chẳng lẽ cũng đã xảy ra chuyện gì sao?
VỊ Bách Hoa Tiên Tử kia bèn đáp:
- Đúng vậy, bản mệnh thần hoa của Kim Liên Chân Nhân bản môn và đồ đệ Tử Vi của nàng đã héo rũ. chứng tỏ đã bị người hại chết. Chúng ta truy tra đến một sơn cốc cách đây ba ngàn dặm, phát hiện khí tức của các nàng biến mất ở đó. Hơn nữa Mộc Tư Y của bản môn cũng đồng thời mất tích, cho nên chúng ta mới xuất động tìm kiếm.
- Chúng ta cùng đạo hữu của Hư Vô Phiêu Miễu tông phụ trách ở đậy, đám người chưởng môn phụ trách địa vực khác chia nhau tìm kiếm, sống cũng phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đạo Ngân Chân Nhân nói:
- Quý phái cũng gập chuyện bất hạnh ư, đồ nhi Trương Tiểu Phàm ta tháng trước cũng bị hại ở đây. Chỉ cần các vị có chỗ nào cần, hãy dùng phi hạc truyền thư. Hiên Viên kiếm phái ta ắt dốc hết toàn lực tương trợ.
Mộc Tư Y là một mỹ nhân hiếm có, nàng có làn da gần như hoàn mỹ. Dung mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, toát ra khí chất khiến người ta mê đắm, ngũ quan trên mặt hết sức hài hòa tinh xảo, hoàn toàn là một mỹ nhân cực phẩm.
Đây là chiến lợi phẩm của hắn, tù binh của hắn, cuối cùng bị hắn chinh phục, vĩnh viễn phục vụ cho hắn. Nhìn vòng eo lả lướt như ngọc cốt băng cơ, mềm mại như nhành liễu, nhan sắc như hoa như ngọc, khí chất cao quý như hoa lan đang rên rỉ dưới thân mình, tỏ ra ngoan ngoãn dịu đàng, Thần sắc như muốn hắn ở bên nàng không rời khỏi. Dư Tắc Thành cảm thấy đây hoàn toàn là hạnh phúc, những gì mình đã bỏ ra hoàn toàn đáng giá, chuyện này đã hoàn toàn làm bùng cháy dục vọng trong lòng hắn.
Nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta... Dư Tắc Thành thì thầm bên tai Mộc Tư Y vài lần như vậy, đồng thời gieo một niệm Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật vào đầu nàng, dần dần bén rễ. Hắn muốn khống chế nàng bên ngoài, mỹ nữ như vậy không nên cất như đồ chơi trong thể giới Bàn cổ khiến cho nàng vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.
Trong lòng Dư Tắc Thành chợt dâng lên một suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ. Tương lai của Mộc Tư Y hẳn phải dưới ánh mặt trời, hắn muốn Mộc Tư Y sẽ trở thành người có địa vị cao quý trở thành chưởng môn của Phân Phương Giải Ngữ môn. Sau đó mình sẽ bước vào nơi thần thánh ấy. Mộc Tư Y vốn được người Phân Phương Giải Ngữ môn tôn sùng, niềm kiêu ngạo của bọn họ, sẽ phục vụ cho mình, làm một ái thiếp của mình, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dư Tắc Thành càng ngày càng nóng lên,lập tức Xuân sắc ngập tràn trong thế giới Bàn Cổ.Màn đêm buông xuống. Dư Tắc Thành vốn đã biến mất một ngày lại xuất hiện, Thần thái bừng bừng. Mọi người cũng không để ý, ngồi tán gẫu hàn huyên. Vị chủ nhân họ Mục kia cố ý chuẩn bị rượu và thức ăn cho mọi người hết sức đầy đủ tất cả mọi người nhập tiệc.
Đạo Ngân Chân Nhân tỏ ra rất quen thuộc với hai vị Kim Đan Chân Nhân của Liệt Thiên kiếm phái, ba người bọn họ vừa nói vừa cười uống rượu ở một bàn. Bọn họ quen nhau từ mấy năm trước, trong một lần hành động tìm kiếm đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, sau đó mới kết giao, trở thành hảo hữu.
Dưới một góc độ nào đó, trong năm đại kiếm phái mà Kiếm Lão Nhân lưu lại. Liệt Thiên kiếm phái và Hiên Viên kiếm phái bởi vì một vô cùng phóng đãng ngang tàng, một liều mạng không sợ chết, cho nên tính cách hợp nhau, rất dễ dàng kết giao bằng hữu.
Đệ tử của Hỗn Nguyên kiếm phái và Vạn Kiếm Ma tông cũng dễ dàng kết làm bằng hữu. Bởi vì một bên hấp thu linh khí của trời đất, ngự kiếm chém ra, một bên hóa thân mình thành vạn vật, vạn vật là kiếm, cả hai bên đều phát sinh quan hệ cùng thiên địa, cho nên tính cách của bọn họ cũng hợp nhau.
Ma Kiếm Yêu tông lại rất khó kết giao, bởi vì khi bọn họ bắt đầu tu luyện lấy người luyện kiếm, dung hợp kiếm vào trong cơ thể của mình. Dần dần không còn là người, mà hóa thân thành yêu, không còn cảm tình gì cả. Đến khi bọn họ đạt tới Kim Đan, Nguyên Anh từ yêu biến trở lại thành người, phục hồi nhân tính, tính cách đã trở nên quái gở không ai dám kết giao cùng bọn họ. Cho nên bọn họ không có bằng hữu nhưng nếu có đó là đến chết không thay đổi.
Ba người Dư Tắc Thành và bốn đệ tử Liệt Thiên kiếm phái ngồi cùng một bàn, hai bên ngồi đối diện với nhau, uống loại tiên tửu có tên là Khổ Ngải tửu. Rượu này vừa uống vào có vị vừa cay vừa đắng, sau đó sẽ hóa Thành liệt hỏa thiêu đốt bên trong cơ thể. Cho dù là người tu tiên có chân nguyên trong người, cũng chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng đơn thuần của thân thể huyết nhục mà chống lại.
Tuy rượu này khó uống, nhưng tửu lực lại có thể khiến cho cơ thể người tu tiên cảm nhận được, nếu không dùng pháp thuật hóa giải, sẽ không tự động tiêu tan, dù sao cùng có cảm giác là uống rượu, cho nên người tu tiên lại rất thích. Phải biết rằng cảnh giới càng cao, thân thể càng tiến hóa mạnh mẽ càng khó hưởng thụ được cảm giác say sưa.
Rượu này đối với Dư Tắc Thành thật chẳng ra gì, nếu so với loại tiên tửu Túy Tiên Nhân mà mình sản xuất còn kém xa, hắn chỉ uống một ngụm đã cau mày buông bình xuống.
Thấy thái độ của Dư Tắc Thành, các đệ tử Liệt Thiên kiếm phái ngồi đối điện lập tức lộ vẻ chế nhạo. Đặc biệt trong mắt Bạch Tố lộ rõ thần sắc khinh miệt không thể nghi ngờ. Tính tình đệ tử Liệt Thiên kiếm phái hết sức tự nhiên, không hề che giấu tình cảm của mình.
Thấy vẻ khinh miệt của Bạch Tố. Dư Tắc Thành bèn há miệng phun ngụm rượu ra, lập tức khiến cho một tên đệ tử Liệt Thiên kiếm phái ngồi đối diện tỏ ra bất mãn:
- Dư tiểu tử, rượu ngon ngươi không uống lại phun ra thật là lãng phí
Người này thân thể khôi ngô vạm vỡ, đầu tóc rối bù, râu rồng đầy mặt nhìn qua chẳng khác một tên đồ tể mổ heo.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đây cũng gọi là rượu hay sao chỉ là nước vo gạo dành cho heo uống.
Dứt lời hắn lấy tiên tửu Túy Tiên Nhân của mình ra:
- Đây là tiên tửu Túy Tiên Nhân ta mới vừa nghiên cứu, mời mọi người thưởng thức. Đây mới gọi là rượu...
Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn dâng lên một bình cho bàn của các vị Kim Đan Chân Nhân, ném một bình sang cho các đệ tử Trúc Cơ Liệt Thiên kiếm phái đối điện, lại lấy ra một bình chè chén cùng Long Thiên Hoàng.
Đại hán kia nói:
- Có thật không đó, ngươi cùng biết chế tạo tiên tửu ư, để ta uống thử xem sao
Dứt lời, y bèn uống một chén, vừa nuốt vào, bất chợt nhảy đựng lên, chạy tới chạy lui như điên cuồng, mất một lúc sau mới khôi phục lại bình thường. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đại hán lại rót thêm chén nữa:
- Hảo tửu, hảo tửu. Ta phục rồi hảo tiểu tử để ta uống thêm chén nữa.
Dứt lời nốc cạn, sau đó lại nhảy dựng lên chạy tới chạy lui, bất chợt há miệng phun ra một ngọn lửa. Mọi người thấy vậy càng kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt kinh ngạc đã chuyển sang Dư Tắc Thành. Thấy mọi người nhìn mình như vậy đặc biệt là ánh mắt tỏ ra hiếu kỳ của Bạch Tố. Dư Tắc Thành không khỏi cảm thấy rung động trong lòng.
Mọi người cùng uống thử một ngụm, lập tức khen không ngớt lời. Loại rượu Khổ Ngải tửu kia không còn ai động tới. Túy Tiên Nhân của Dư Tắc Thành đã hoàn toàn chinh phục bọn họ.
Rượu này vừa vào bụng đã bùng lên như lửa nóng, khiến cho người ta lâng lâng như trên cõi tiên. Lập tức trên các bàn rượu, mọi người chè chén vui say. Ánh mắt Dư Tắc Thành và Bạch Tố lại gặp nhau. Dư Tắc Thành nhìn ra vẻ thán phục và hiếu kỳ trong ánh mắt nàng, cũng không khỏi cảm thấy lòng mình lâng lâng điên đảo.
Vốn Dư Tắc Thành cũng không muốn lấy rượu này ra. nhưng hôm nay sau khi chinh phục Mộc Tư Y dục vọng như bừng cháy trong lòng. Nhìn Bạch Tố ngồi đối điện, chợt trong lòng Dư Tắc Thành xuất hiện một cảm giác kỳ dị, bất giác so sánh nàng cùng Mộc Tư Y. Một mỹ nhân nóng bừng như vậy nếu bị mình chinh phục sẽ có bộ dáng ra sao? Vì sao mỹ nữ như vậy lại để tiện nghi cho người khác, mà không thể phục vụ cho mình? Cho nên lần này Dư Tắc Thành mới lấy Túy Tiên Nhân ra để mua lấy nụ cười của giai nhân.
Dư Tắc Thành đã cống hiến vô số tiên tửu Cực Lạc Thiên ở Hiên Viên kiếm phái, trong phái đều biết rượu ấy là do hắn chế tạo, hôm nay hắn lấy ra thêm một loại nữa cùng sẽ không có chuyện gì. Người sáng mắt thông qua pháp thuật có thể biết rằng, thật ra rượu này chỉ là biến tướng của Cực Lạc Thiên mà thôi, nguyên liệu cơ bản cũng chỉ có bao nhiêu đó chỉ có điều tỷ lệ pha chế bất đồng. Hiến một loại là hiến, hiến hai loại cũng là hiến, dù sao có môn phái che chở. Dư Tắc Thành cũng không hề e ngại.
Đây là ích lợi của môn phái, Cho dù chỉ là một đệ tử Trúc Cơ nhưng Dư Tắc Thành cũng có thể đám đối kháng Nguyên Anh Chân Quân, bởi vì phía sau hắn có vô số đồng môn ủng hộ. Nếu đối phương muốn ra tay động thủ cũng phải cân nhắc lại hậu quả sẽ thế nào.
Cho nên cái chết của Trương Tiểu Phàm phải có một lời giải thích, tuy rằng bề ngoài Đạo Ngân Chân Nhân tỏ ra ung dung bình thản, nhưng trong lòng ông tràn đầy lửa giận. Chỉ cần tìm được kè thù ắt sẽ dùng vô số máu tươi để báo thù này...
Dư Tắc Thành không khỏi thầm phỏng đoán, có lẽ đại quán của Hiên Viên kiếm phái đã lên đường. Chỉ cần Anh Ngạo cốt trở về lúc ấy chính là một trường huyết chiến.
Có rượu ngon, mọi người bắt đầu nói chuyện vô cùng sôi nổi. Được rượu ngon trợ hứng, lập tức quan hệ giữa mọi người được thúc đẩy thêm một bước. Đại hán có bề ngoài như đồ tê kia tên là Tà đạo Lăng, lúc này y tới ngồi cạnh Dư Tắc Thành uống rượu, tán gẫu với nhau vô cùng sôi nổi.
Không trò chuyện thì thôi, vừa trò chuyện cả Dư Tắc Thành và đại hán kia cùng cảm thấy mến thích đối phương. Người này trước khi tu tiên quả thật là đồ tể không biết số phận đẩy đưa thế nào, rốt cục lại bước lên tiên lộ, thật là chuyện đời khó mà lường trước.
Xuất thân của Dư Tắc Thành bất quá là trù sư, đệ tử Hắc bang, cả hai đều từng lăn lộn ngoài đường ngoài chợ, lập tức nói chuyện với nhau rất hợp càng nhìn càng thấy mến đối phương, lập tức cao hứng uống tràn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đệ tử Trúc Cơ của Liệt Thiên kiếm phái ngoại trừ Bạch Tố, Tưởng Thiệu Trị, Tà đạo Lăng ra, còn có một nữ tử tên là cố Phán Nhi có ba phần khí thế ngút trời của Liệt Thiên kiếm phái, nhưng nếu so sánh với ba người còn lại nàng chỉ là một nữ tử hết sức bình thường.
Mọi người cùng nhau nâng ly cạn chén, uống thật vui say, một vị Kim Đan Chân Nhân của Liệt Thiên kiếm phái vừa thưởng thức Túy Tiên Nhân vừa nói:
- Rượu này dường như là biến tướng của Cực Lạc Thiên, ngoài trừ tửu lực như lửa Cháy, không thể xua tan nhưng thành phần chính của nó vẫn mang hương vị của Cực Lạc Thiên.
Đạo Ngân Chân Nhân quay đầu nhìn Dư Tắc Thành, đáp:
- Tắc Thành, phải chăng đây là tiên tửu mà con mới vừa nghiên cứu?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng vậy, sư thúc, nhân duyên xảo hợp cho nên lần này con phát hiện một ít nguyên liệu phối chế ra loại rượu này các vị là những người đầu tiên thường thức.
Đạo Ngân Chân Nhân lại nói:
- Ngon thật, mọi người uống đi. Rượu này tương lai có thể bán được năm mươi linh thạch trung phẩm một cân vốn nó khác với Cực Lạc Thiên mang theo diệu dụng khiến cho Tiên Nhân cũng phải say mèm, quả thật uống ngon hơn Khổ Ngải tửu kia gấp mấy lần, cho nên giá của nó phải cao hơn tối thiểu gấp đôi.
Đạo Ngân Chân Nhân quay sang nói với hai vị Kim Đan Chân Nhân kia:
- Dư Tắc Thành chính là ngôi sao mới xuất hiện của Hiên Viên kiếm phái ta, sở trường về chế tạo tiên tửu. Cực Lạc Thiên kia chính là do hắn chế ra thiên hạ vô song.
Đạo Ngân Chân Nhân nói những lời này là cố ý thổi phồng Dư Tắc Thành lên một chút, chấn hưng nhuệ khí mình bị áp chế lúc vừa gặp mặt, lập tức khiến cho hai vị Kim Đan Chân Nhân kia khen ngợi hết lời.
Đây thật ra cũng không phải là bí mật gì, ở Hiên Viên kiếm phái ai ai cũng biết Cực Lạc Thiên là do Dư Tắc Thành chế tạo. Hai vị Kim Đan Chân Nhân này khen ngợi vài câu chỉ là xã giao mà thôi. Trong lòng bọn họ, dù Dư Tắc Thành có chế ra rượu lợi hại đến mức nào,bất quá chỉ là một tên tiểu tốt không đáng để nhắc tới. Tiêu chuẩn để bọn họ đánh giá nhân tài, duy chỉ có kiếm mà thôi.
Chỉ trong thoáng chốc, mọi người uống Túy Tiên Nhân vô cùng hứng chí. Dư Tắc Thành và bọn Tà đạo Lăng bắt đầu chơi trò vung quyền đấu rượu. Thật ra nếu say rượu, chỉ cần vận chuyên tâm pháp là hoàn toàn có thể xua tan hơi rượu, nhưng không ai trong bọn họ lại làm như vậy.
Thứ nhất, đến khi mùi rượu hoàn toàn tan hết sẽ bị người khác nhìn ra lúc ấy sẽ vô cùng mất mặt. Thứ hai, cảm giác thần tiên cũng phải say này không phải dễ mà tìm được, vì sao lại không hưởng thụ?
Lúc Dư Tắc Thành mới cảnh giới Thai Tức, trong đoàn xiếc từng hít Mạn Đà La của phàm nhân, nhưng không hề có chút tác dụng với hắn. Người tu tiên mỗi lần nâng cao cảnh giới, thân thể sẽ tiến hóa thêm một lần có điều chuyện gì có lợi ắt cũng có hại, rượu mạnh đối với người tu tiên như bọn họ chỉ như nước lã không hề có cảm giác say như người thường,về phương diện vung quyền đấu rượu. Tà đạo Lăng kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Dư Tắc Thành, thua năm lần liên tiếp. Tưởng Thiệu Trị ở bên cạnh xem náo nhiệt, thấy tức mình bèn nhảy vào hỗ trợ, rốt cục cũng thua năm lần liên tục lập tức bị Bạch Tố đẩy qua một bên.
Bạch Tố bắt đầu bộc lộ tài năng, vung quyền đấu rượu cùng Dư Tắc Thành không chút nào khoan nhượng. Lập tức Dư Tắc Thành thua liên tục ba lần. lúc đang tiến hành lần thứ tư, đột ngột Dư Tắc Thành biến sắc đứng bật đậy.
Hiện tại cứ cách mỗi ba mươi lần hô hấp. Dư Tắc Thành dùng Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật cảm ứng trong phạm vi năm ngàn dặm một lần cách mỗi trăm lần hô hấp cảm ứng trong phạm vi năm vạn dặm một lần. Đây là Dư Tắc Thành cố ý làm như vậy. để không ngừng khiến cho Kiếm Ngã thuật của mình thuần thục, biến nó thành bản năng của mình.
Lần này cảm ứng bất chợt phát hiện ở phía xa có một đám đông người tu tiên đang ngự kiếm bay tới. Trong số bọn họ rõ ràng có Anh Ngạo cốt, bất quá trạng thái của y mười phần nguy kịch, hơi thở hỗn loạn, dường như đã bị trọng thương.
Dư Tắc Thành đứng dậy lại cảm ứng thử một lần nữa. quả nhiên là Anh Ngạo cốt. Lúc này Đạo Ngân Chân Nhân bên cạnh cũng ủa lên một tiếng kinh ngạc, đứng bật dậy, sau đó hai vị Kim Đan Chân Nhân của Liệt Thiên kiếm phái cũng đứng lên. Mùi rượu trên người bọn họ tan đi, bắt đầu xua tan tửu lực của Túy Tiên Nhân bọn họ cũng đã phát hiện ra chuyện khác thường.
Dư Tắc Thành cũng bắt đầu xua tan tửu lực, lập tức tất cả mọi người cũng làm như vậy. Tuy rằng các đệ tử Trúc Cơ không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng biết nhất định đã có chuyện.
Bất chợt Đạo Ngân Chân Nhân phóng vút lên cao nháy mắt lao ra ngoài, bay thẳng tới chỗ những người kia. Sáu người cùng đi đã chết một, nếu lại chết thêm người nữa có thể nói Đạo Ngân Chân Nhân không còn chút thể diện nào.
Trong lúc Đạo Ngân Chân Nhân phi hành, toát ra một cỗ sát khí ngút trời trải rộng, ông đã thật sự nổi giận.
Lúc này đối phương chỉ còn cách vài dặm đám đệ tử Trúc Cơ đang ngồi mới phát hiện ra. Trong đó có vài người tinh mắt quay nhìn Dư Tắc Thành, không ngờ hắn lại có thể cảm ứng phát hiện đối phương trước cả Kim Đan Chân Nhân, lập tức đã khiến cho người hữu tâm chú ý.
Chỉ một lát sau. Đạo Ngân Chân Nhân đã bay trở về, tay ôm Anh Ngạo cốt. Anh Ngạo Cốt đã trọng thương, huyết khí tán loạn, thần thức không còn, ý thức mất hết không biết đã gặp chuyện gì.
Đạo Ngân Chân Nhân ôm y vào đặt nằm trên bàn, bắt đầu cứu chữa. Tay phải giơ lên tụ một cỗ kiếm khí hóa thành một thanh tiểu kiếm màu tím, ngón cái và ngón trò khép hờ, thành thế hình mỏ hạc, dùng đầu ngón trỏ điểm liên tục vào các huyệt đạo Mi Tâm, Bách Hội, Long Dược trên đỉnh tai ba phần.
Sau đó tiểu kiếm chỉ ra lập tức điểm vào huyệt Thiên Đỉnh trên đầu Anh Ngạo cốt. Đây là Tử Tâm Hồi Hồn kiếm của Hiên Viên kiếm phái, dù là người mới đoạn khí cũng có thể hoàn hồn sống lại.
Nhưng sau khi tiểu kiếm đâm vào đầu Anh Ngạo cốt, y vẫn không hề nhúc nhích. Đạo Ngân Chân Nhân khẽ thờ dài, hai tay bất kiếm quyết, lòng bàn tay úp xuống, hai tay day hai huyệt Thái Dương Anh Ngạo cốt.
Âm thủ của Đạo Ngân Chân Nhân điểm xong, lập tức ngửa lòng bàn tay lên hóa thành dương thủ, một âm một dương thay đổi với nhau. Đến lần thứ mười hai, thân thể Anh Ngạo Cốt mới khẽ động, co giật nhè nhẹ.
Rốt cục Đạo Ngân Chân Nhân thở ra một hơi nhẹ nhõm, lấy trên người ra một viên đan dược màu tím đỏ cho Anh Ngạo cốt chậm rãi nuốt xuống. Nhưng Anh Ngạo cốt chỉ nuốt đan được vào tới cổ thì dừng lại bởi vì cơ cổ y đã cứng, tuy đan được vào tới cổ nhưng không thể nuốt xuống bụng.
Đạo Ngân Chân Nhân lại một lần nữa vận Tử Tâm Hồi Hồn kiếm điểm vào huyệt Khuyết Bồn và Du Phủ trên vai Dương Quan. Mệnh Môn ở sau lưng, lập tức đan dược lọt xuống bụng, bắt đầu phát huy dược tính.
Thương thế của Anh Ngạo cốt bắt đầu chuyển biến khá hơn, miệng vết thương trên thân thể cũng bắt đầu khép lại ai nấy thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đạo Ngân Chân Nhân quay đầu lại nói với đám người tu tiên đến cùng Anh Ngạo cốt:
- Cảm tạ các đạo hữu của Phân Phương Giải Ngữ môn và Hư Vô Phiêu Miễu tông, đại ân không thể nói bằng lời, ân tình này Hiên Viên kiếm phái ta xin ghi nhớ.
Lúc này Dư Tắc Thành mới chú ý tới đám người kia. Tổng cộng có mười ba người, trong đó có năm vị Kim Đan Chân Nhân, tám người còn lại là đệ tử Trúc Cơ kỳ, đồng hương Lôi Vạn Quân của hắn cũng có mặt ở đó. Bất quá lúc này y không còn bộ dáng tự nhiên phóng khoáng như trước mà tỏ ra ủ rũ đau buồn, dường như tâm trạng vô cùng sầu khổ.
Trong số năm vị Kim Đan Chân Nhân, có bốn người là của Phân Phương Giải Ngữ môn, vị Kim Đan Chân Nhân cầm đầu nói:
- Chúng ta phát hiện vị sư diệt này cách đây hơn sáu trăm dặm, y vừa thấy chúng ta, chỉ kịp nói vị trí nơi này sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đạo Ngân Chân Nhân nói:
- Ngoài sáu trăm dặm... Thật là đáng hận, nhất định là Anh Ngạo cốt đã phát hiện được chuyện gì cho nên mới bị người ta diệt khẩu.
- Nhưng vì sao Ngạo cốt không thể sử dụng thần thức báo tin, trong vòng ba ngàn dặm ta có thể cảm ứng được. Xem ra địch nhân là môn phái có thể phong ấn thần thức đối thủ để ta nghĩ xem ở đại lục Lư châu này có được bao nhiêu môn phái có được tâm pháp như vậy...
- Đúng rồi, xin hỏi Bách Hoa Tiên Tử quý phái xuất động khắp nơi, sát khí đằng đằng như vậy chẳng lẽ cũng đã xảy ra chuyện gì sao?
VỊ Bách Hoa Tiên Tử kia bèn đáp:
- Đúng vậy, bản mệnh thần hoa của Kim Liên Chân Nhân bản môn và đồ đệ Tử Vi của nàng đã héo rũ. chứng tỏ đã bị người hại chết. Chúng ta truy tra đến một sơn cốc cách đây ba ngàn dặm, phát hiện khí tức của các nàng biến mất ở đó. Hơn nữa Mộc Tư Y của bản môn cũng đồng thời mất tích, cho nên chúng ta mới xuất động tìm kiếm.
- Chúng ta cùng đạo hữu của Hư Vô Phiêu Miễu tông phụ trách ở đậy, đám người chưởng môn phụ trách địa vực khác chia nhau tìm kiếm, sống cũng phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đạo Ngân Chân Nhân nói:
- Quý phái cũng gập chuyện bất hạnh ư, đồ nhi Trương Tiểu Phàm ta tháng trước cũng bị hại ở đây. Chỉ cần các vị có chỗ nào cần, hãy dùng phi hạc truyền thư. Hiên Viên kiếm phái ta ắt dốc hết toàn lực tương trợ.