Tiên Ngạo
Chương 165: Tiên Thiên kiếm chủng
- Có thấy thanh bảo kiếm trong tay tổ sư gia không? Kiếm này biến hóa thành yêu, tập được Luyện Kiếm thuật do Kiếm Lão Nhân sáng chế, truyền xuống Yêu Kiếm Ma tông, thuộc Ma tông, có thể gọi là Ma Kiếm Tiểu Yêu tông. Đặc điểm là lấy bảo kiếm luyện hóa vào trong thân thể của mình, lấy kiếm hóa thân, từ người biến thành kiếm yêu lại từ kiếm yêu hóa trở lại thân người, được xưng "Người tức là kiếm, kiếm cũng là người", lấy yêu ma dung hợp mà phá diệt thiên hạ.
- Mà Thái Thượng tổ sư của chúng ta chính là con Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu này.
Dứt lời, Đạo Ngân Chân Nhân đưa tay chỉ vào con chim to như con quạ đen kia, lập tức bọn Dư Tắc Thành đồng thời sững sờ, rất lâu không nói. Người ta là đại nhân vật hùng tráng vô cùng, tại sao Thái Thượng tổ sư gia của Hiên Viên kiếm phái mình chỉ là một con chim?
Đạo Ngân Chân Nhân kể tiếp:
- Tổ sư chúng ta cũng không phải là thần điểu bình thường, ngài vốn là sủng vật của Hiên Viên Hoàng đế. Sau trong lúc bình định chiến loạn vì bá tánh lê dân mà chết, Hiên Viên Hoàng đế đau xót vì mất sủng vật sau hóa hồn phách thành chim cưu, chính là Thái Thượng tổ sư Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu của Hiên Viên kiếm phái ta.
- Sau Hiên Viên Hoàng đế cỡi rông mà đi, bộ hạ xây lăng cho ngài, Thái Thượng tổ sư tình nguyện giữ lăng trong mười vạn năm. Mãi đến khi loạn La Chúc nổi lên, thiên địa hỗn loạn, ngàn vạn yêu ma dùng tuẫn táng theo Hiên Viên Hoàng đế phá lăng mà ra, thiên hạ đại loạn, lê dân đồ thán. Thái Thượng tổ sư gặp được tổ sư khởi thủy Kiếm Lão Nhân, hai người hợp sức tiêu diệt vô số yêu tà. Thái Thượng tổ sư được tổ sư khởi thủy truyền cho Cưu Kiếm Thuật.
Dư Tắc Thành nhìn bức họa kia, trong lòng cảm thấy có điểm khác thường, không hiểu vì sao hắn có cám giác rằng Thái Thượng tổ sư là sủng vật của tổ sư khới thủy.
Đạo Ngân Chân Nhân lại chỉ sang bức họa thứ hai:
- Đây là Thái Thượng tổ sư của phái ta, đây là hình ảnh của ngài hóa thân thành người. Sau khi tổ sư khởi thủy phi thăng, Thái Thượng tổ sư du ngoạn chốn nhân gian, gặp tổ sư khai tông của chúng ta là Cưu Thần Tử.
Lúc này Đạo Ngân Chân Nhân chỉ sang bức họa thứ ba:
Đây là tổ sư khai tông của phái ta Cưu Thẩn Tử. Hai người vừa gặp đã cảm thấy tính tình hợp nhau, Thái Thượng tổ sư bèn truyền Cưu Kiếm Thuật cho tổ sư khai tông, sau đó phi thăng Tiên Giới, đi tìm tổ sư khởi thủy.
- Tổ sư khởi thủy vì tưởng nhớ Thái Thượng tổ sư, đổi tên là Cưu Thần Tử, khai tông lập phái, thu nhận bảy vị đại đệ tử tạo ra Lục Lĩnh động phủ, khai sáng Hiên Viên kiếm phái ta. Cuối cùng tổ sư khai tông và sáu vị tiên tử cùng nhau phi thăng, bảy người đồng thời phi thăng Tiên Giới, để lại truyền thuyết bất hủ.
Hóa ra sáu nữ nhân bên cạnh lão nhân kia chính là sáu vị tiên tử Thanh Loan, Suất Hạc. Thanh Lương, Mông Lông, Xu Lăng, Linh Lung. Chẳng trách nào Lục Lĩnh lấy theo tên các nàng, tám phần có lẽ là mỗi người chiếm một động phủ, thật ra chính là sáu hậu cung của tổ sư khai tông.
Sau đó Đạo Ngân Chân Nhân bắt đầu kể lại sự tích của từng vị tổ sư trên từng bức họa. Cho đến bức họa thứ tám, người trong tranh là một nho sinh tay cầm quyển sách, đang chậm rãi giở xem.
Đạo Ngân Chân Nhân nhìn vào bức họa này vô cùng chăm chú, rất lâu không nói. Một lúc sau, ông mới nói với giọng cung kính:
- Đây là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương của phái ta. Ngài vốn là bậc đại nho danh vang thiên hạ, nhân duyên xảo hợp gia nhập phái ta. Lúc ấy phái ta đà suy tàn, bị cường địch tập kích, thậm chí động phủ Linh Lung lĩnh cũng bị địch nhân đánh cho sụp đổ.
- Rốt cục Trung Hưng Tổ Sư khổ tu thần thông trở thành tông sư một đời, cải tiến pháp quyết của bổn phái, trùng chấn uy danh, đại triển thần uy, tiêu diệt cường địch từng tên một.
-Tổ tiên của ngụy giáo Hiên Viên Thông Thiên phái bất quá chỉ là hộ vệ của Hiên Viên Hoàng đế bệ hạ. Tổ tiên của Hiên Viên Mê Thiên phái chỉ là ba ngàn phi tần thị nữ của Hiên Viên Hoàng đế. Tổ tiên của Hiên Viên Giải Ngữ môn lại càng vô sỉ hơn nữa, bọn chúng là kẻ thù của Hoàng đế bệ hạ, cuối cùng bị tuẫn táng trong lăng mộ. Những hạng yêu tà như vậy cũng dám dùng hai chữ Hiên Viên, thật sự là vũ nhục tổ tiên.
- Thái Thượng tổ sư phái ta vốn là con của Hiên Viên Hoàng đế, ngoại trừ chúng ta ra còn ai xứng với hai chữ Hiên Viên. Cho nên bắt đầu ngàn năm thánh chiến, dưới sự dẫn dắt của tổ sư, chúng ta tiêu diệt vô số môn phái lấy Hiên Viên làm tên, cuối cùng trong thiên hạ chỉ còn lại một Hiên Viên kiếm phái.
- Tổ sư dời non lấp bể, di chuyển sơn mạch, hư không tạo giới, để lại gia nghiệp Hiên Viên kiếm phái cho chúng ta. Cuối cùng ngài cùng tám vị tiền bối cùng thời lục tục phi thăng Tiên Giới, tu thành chính quả, chính là ánh đuốc soi đường dẫn lối cho lớp người tu tiên
chúng ta. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sau đó Đạo Ngân Chân Nhân bắt đầu kể lại chuyện tổ sư phi thăng. Dưới từng lời kể chậm rãi của ông những sự tích của các vị tổ sư như rót vào lòng người, khiến cho ai nấy không khỏi cảm thấy bầu máu nóng sục sôi.
Sau khi Đạo Ngân Chân Nhân kể xong, thi lễ với chưởng môn trở về hàng ngũ. Chưởng môn Thạch Cơ nói:
- Bắt đẩu tiến hành đại lễ cúng tế tổ tiên, cung thỉnh tổ sư chúc phúc!
Lập tức đại sảnh bắt đầu biến hóa, từng bức ảo họa nhất nhất biến mất. Lúc này trong đại sảnh mới xuất hiện hai mươi mốt bức họa chân chính, phía trước những bức họa này là vô số linh bài.
Chưởng môn Thạch Cơ đi đầu, quỳ xuống trước mặt những linh bài họa tượng này, các Chân Nhân đệ tử khác cũng quỳ theo. Chưởng môn Thạch Cơ nói:
- Liệt tổ liệt tông ở trên, hôm nay đệ tử Thạch Cơ ở đây cúng tế tổ tiên. Nay có mười hai tên đệ tử là Vương Thư Nguyên, Thành Lam, Phong Linh Tĩnh, Dư Tắc Thành, Lạc Tân Tuyết, Long Thiên Hoàng, Nhàn Vân, Diệp Lạc, Trương Kỳ Vĩ, Vương Nhiễm, Lưu Minh, Hồng Thiên Miểu gia nhập Hiên Viên kiếm phái, cầu tổ tiên chúc phúc, ban cho vô thượng kiếm chủng, phát dương thần uy, bảo vệ Hiên Viên kiếm phái ta.
Dứt lời chưởng môn Thạch Cơ cúi đầu thật sâu, các đệ tử, Chân Nhân phía sau cũng bái theo liên tục ba lượt. Sau ba lượt, lập tức trong đại sảnh xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng này chói rực như quang minh vĩnh hằng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Một khí tức hùng mạnh toát ra từ trong điểm sáng, năng lượng của khí tức này hết sức tự nhiên, vĩ đại, hiền hòa tràn đầy sức mạnh. Đây tuyệt đối không phải là khí tức của thế giói này, trong lòng các đệ tử vừa nhập môn ai cũng có cảm giác như đây là tiên khí do tổ sư gia để lại.
Đột nhiên trong điểm sáng ấy bắn ra mười hai điểm sáng khác, trúng vào mi tâm mười hai tên đệ tử mới nhập môn. Những điểm sáng này giống như những giọt mưa ngấm vào cơ thể bọn họ, dần dần dung nhập vào trong thân thể.
Dư Tắc Thành muốn cử động, chợt nghe Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Không nên cử động, hãy thả lòng thân tâm hoàn toàn, đừng chống lại. Đây là vô thượng kiếm chủng do tổ sư gia ban cho, nếu không có nó con sẽ không thể học được Hiên Viên kiếm pháp.
Nghe vậy lập tức Dư Tắc Thành không dám loạn động, thả lỏng thân tâm. Điểm sáng kia ngấm vào theo Mi Tâm dần dần khuếch tán lên đầu, sau đó chạy xuống tim, đến đan điền, tản ra tứ chi. Rốt cục toàn thân hắn đã được điểm sáng kia thấm nhuần.
Trong hoảng hốt Dư Tắc Thành rơi vào một giấc mộng, ngủ một giấc thật dài. Dù đang trong mộng nhưng Du Tắc Thành vẫn cảm nhận rõ ràng như trải qua thời gian hàng chục hàng trăm năm, thậm chí lâu hơn nữa.
Dường như hắn đang bay lượn giữa không trung, vạn vật trong trời đất đều ở dưới chân hắn, cảm giác này vô cùng kinh hoảng.
Trong giấc mộng này dù rằng có cảm giác bay lượn nhưng hắn lại không thể nhìn hay nghe thấy gì cả. Thậm chí hắn không thể điều khiển được thân thể và tứ chi của mình. Cảm giác bất lực này khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
Không được, tuyệt đối không được, ta muốn tỉnh lại, tỉnh lại...
Dư Tắc Thành ra sức giãy dụa chống cự nhưng ngày càng cảm thấy kinh hãi. Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, lưỡi không thể nếm. thản thể không có cảm giác, năm giác quan của hắn dần dần biến mất. Hơn nữa thần thức hắn cũng dần dần tiêu tan, dường như không còn tồn tại.
Tuy rằng ngũ quan biến mất, thần thức tiêu tan nhưng lúc này trong lòng hắn như vang lên tiếng nước rơi tí tách từng giọt từng giọt. Tiếng nước rơi này càng ngày càng lớn, chính là máu huyết lưu chuyển, trái tim đập đều, dần dần thần thức hắn lại trở nên rõ ràng, mà cảm giác không biết thời gian đã trôi qua bao lâu lại xuất hiện trong lòng. Bất chợt thần thức hắn khuếch đại vô hạn, nháy mắt phối họp cùng dao động tâm linh, trong lòng hắn lại nảy sinh ra một cảm giác mới.
Đúng vậy, thứ đang tồn tại chính là Tâm Giác, cảm giác này sinh ra từ thần thức nhưng lại khác với thần thức. Nó có thể thay thế được ngũ quan, khiến Dư Tắc Thành có thể sử dụng nó nhìn, nghe, nếm, ngửi, va chạm.
Lập tức Dư Tắc Thành dùng Tâm Giác này cảm nhận hết thảy sự vật trong đại sảnh. Hắn có thể thấy rõ ràng những người trong sánh cũng đang dùng tâm linh chào hỏi hắn, hoan nghênh hắn gia nhập Hiên Viên kiêm phái.
Chẳng trách trước kia hắn cảm giác như giữa Dạ Hàn và Nhất Trúc có biện pháp liên hệ bí mật nào đó, hóa ra chính là Tâm Giác này. Chẳng trách nào sư phụ cũng biết thuật độc tâm, thì ra cũng là tác dụng của Tâm Giác này...
- Mà Thái Thượng tổ sư của chúng ta chính là con Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu này.
Dứt lời, Đạo Ngân Chân Nhân đưa tay chỉ vào con chim to như con quạ đen kia, lập tức bọn Dư Tắc Thành đồng thời sững sờ, rất lâu không nói. Người ta là đại nhân vật hùng tráng vô cùng, tại sao Thái Thượng tổ sư gia của Hiên Viên kiếm phái mình chỉ là một con chim?
Đạo Ngân Chân Nhân kể tiếp:
- Tổ sư chúng ta cũng không phải là thần điểu bình thường, ngài vốn là sủng vật của Hiên Viên Hoàng đế. Sau trong lúc bình định chiến loạn vì bá tánh lê dân mà chết, Hiên Viên Hoàng đế đau xót vì mất sủng vật sau hóa hồn phách thành chim cưu, chính là Thái Thượng tổ sư Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu của Hiên Viên kiếm phái ta.
- Sau Hiên Viên Hoàng đế cỡi rông mà đi, bộ hạ xây lăng cho ngài, Thái Thượng tổ sư tình nguyện giữ lăng trong mười vạn năm. Mãi đến khi loạn La Chúc nổi lên, thiên địa hỗn loạn, ngàn vạn yêu ma dùng tuẫn táng theo Hiên Viên Hoàng đế phá lăng mà ra, thiên hạ đại loạn, lê dân đồ thán. Thái Thượng tổ sư gặp được tổ sư khởi thủy Kiếm Lão Nhân, hai người hợp sức tiêu diệt vô số yêu tà. Thái Thượng tổ sư được tổ sư khởi thủy truyền cho Cưu Kiếm Thuật.
Dư Tắc Thành nhìn bức họa kia, trong lòng cảm thấy có điểm khác thường, không hiểu vì sao hắn có cám giác rằng Thái Thượng tổ sư là sủng vật của tổ sư khới thủy.
Đạo Ngân Chân Nhân lại chỉ sang bức họa thứ hai:
- Đây là Thái Thượng tổ sư của phái ta, đây là hình ảnh của ngài hóa thân thành người. Sau khi tổ sư khởi thủy phi thăng, Thái Thượng tổ sư du ngoạn chốn nhân gian, gặp tổ sư khai tông của chúng ta là Cưu Thần Tử.
Lúc này Đạo Ngân Chân Nhân chỉ sang bức họa thứ ba:
Đây là tổ sư khai tông của phái ta Cưu Thẩn Tử. Hai người vừa gặp đã cảm thấy tính tình hợp nhau, Thái Thượng tổ sư bèn truyền Cưu Kiếm Thuật cho tổ sư khai tông, sau đó phi thăng Tiên Giới, đi tìm tổ sư khởi thủy.
- Tổ sư khởi thủy vì tưởng nhớ Thái Thượng tổ sư, đổi tên là Cưu Thần Tử, khai tông lập phái, thu nhận bảy vị đại đệ tử tạo ra Lục Lĩnh động phủ, khai sáng Hiên Viên kiếm phái ta. Cuối cùng tổ sư khai tông và sáu vị tiên tử cùng nhau phi thăng, bảy người đồng thời phi thăng Tiên Giới, để lại truyền thuyết bất hủ.
Hóa ra sáu nữ nhân bên cạnh lão nhân kia chính là sáu vị tiên tử Thanh Loan, Suất Hạc. Thanh Lương, Mông Lông, Xu Lăng, Linh Lung. Chẳng trách nào Lục Lĩnh lấy theo tên các nàng, tám phần có lẽ là mỗi người chiếm một động phủ, thật ra chính là sáu hậu cung của tổ sư khai tông.
Sau đó Đạo Ngân Chân Nhân bắt đầu kể lại sự tích của từng vị tổ sư trên từng bức họa. Cho đến bức họa thứ tám, người trong tranh là một nho sinh tay cầm quyển sách, đang chậm rãi giở xem.
Đạo Ngân Chân Nhân nhìn vào bức họa này vô cùng chăm chú, rất lâu không nói. Một lúc sau, ông mới nói với giọng cung kính:
- Đây là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương của phái ta. Ngài vốn là bậc đại nho danh vang thiên hạ, nhân duyên xảo hợp gia nhập phái ta. Lúc ấy phái ta đà suy tàn, bị cường địch tập kích, thậm chí động phủ Linh Lung lĩnh cũng bị địch nhân đánh cho sụp đổ.
- Rốt cục Trung Hưng Tổ Sư khổ tu thần thông trở thành tông sư một đời, cải tiến pháp quyết của bổn phái, trùng chấn uy danh, đại triển thần uy, tiêu diệt cường địch từng tên một.
-Tổ tiên của ngụy giáo Hiên Viên Thông Thiên phái bất quá chỉ là hộ vệ của Hiên Viên Hoàng đế bệ hạ. Tổ tiên của Hiên Viên Mê Thiên phái chỉ là ba ngàn phi tần thị nữ của Hiên Viên Hoàng đế. Tổ tiên của Hiên Viên Giải Ngữ môn lại càng vô sỉ hơn nữa, bọn chúng là kẻ thù của Hoàng đế bệ hạ, cuối cùng bị tuẫn táng trong lăng mộ. Những hạng yêu tà như vậy cũng dám dùng hai chữ Hiên Viên, thật sự là vũ nhục tổ tiên.
- Thái Thượng tổ sư phái ta vốn là con của Hiên Viên Hoàng đế, ngoại trừ chúng ta ra còn ai xứng với hai chữ Hiên Viên. Cho nên bắt đầu ngàn năm thánh chiến, dưới sự dẫn dắt của tổ sư, chúng ta tiêu diệt vô số môn phái lấy Hiên Viên làm tên, cuối cùng trong thiên hạ chỉ còn lại một Hiên Viên kiếm phái.
- Tổ sư dời non lấp bể, di chuyển sơn mạch, hư không tạo giới, để lại gia nghiệp Hiên Viên kiếm phái cho chúng ta. Cuối cùng ngài cùng tám vị tiền bối cùng thời lục tục phi thăng Tiên Giới, tu thành chính quả, chính là ánh đuốc soi đường dẫn lối cho lớp người tu tiên
chúng ta. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sau đó Đạo Ngân Chân Nhân bắt đầu kể lại chuyện tổ sư phi thăng. Dưới từng lời kể chậm rãi của ông những sự tích của các vị tổ sư như rót vào lòng người, khiến cho ai nấy không khỏi cảm thấy bầu máu nóng sục sôi.
Sau khi Đạo Ngân Chân Nhân kể xong, thi lễ với chưởng môn trở về hàng ngũ. Chưởng môn Thạch Cơ nói:
- Bắt đẩu tiến hành đại lễ cúng tế tổ tiên, cung thỉnh tổ sư chúc phúc!
Lập tức đại sảnh bắt đầu biến hóa, từng bức ảo họa nhất nhất biến mất. Lúc này trong đại sảnh mới xuất hiện hai mươi mốt bức họa chân chính, phía trước những bức họa này là vô số linh bài.
Chưởng môn Thạch Cơ đi đầu, quỳ xuống trước mặt những linh bài họa tượng này, các Chân Nhân đệ tử khác cũng quỳ theo. Chưởng môn Thạch Cơ nói:
- Liệt tổ liệt tông ở trên, hôm nay đệ tử Thạch Cơ ở đây cúng tế tổ tiên. Nay có mười hai tên đệ tử là Vương Thư Nguyên, Thành Lam, Phong Linh Tĩnh, Dư Tắc Thành, Lạc Tân Tuyết, Long Thiên Hoàng, Nhàn Vân, Diệp Lạc, Trương Kỳ Vĩ, Vương Nhiễm, Lưu Minh, Hồng Thiên Miểu gia nhập Hiên Viên kiếm phái, cầu tổ tiên chúc phúc, ban cho vô thượng kiếm chủng, phát dương thần uy, bảo vệ Hiên Viên kiếm phái ta.
Dứt lời chưởng môn Thạch Cơ cúi đầu thật sâu, các đệ tử, Chân Nhân phía sau cũng bái theo liên tục ba lượt. Sau ba lượt, lập tức trong đại sảnh xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng này chói rực như quang minh vĩnh hằng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Một khí tức hùng mạnh toát ra từ trong điểm sáng, năng lượng của khí tức này hết sức tự nhiên, vĩ đại, hiền hòa tràn đầy sức mạnh. Đây tuyệt đối không phải là khí tức của thế giói này, trong lòng các đệ tử vừa nhập môn ai cũng có cảm giác như đây là tiên khí do tổ sư gia để lại.
Đột nhiên trong điểm sáng ấy bắn ra mười hai điểm sáng khác, trúng vào mi tâm mười hai tên đệ tử mới nhập môn. Những điểm sáng này giống như những giọt mưa ngấm vào cơ thể bọn họ, dần dần dung nhập vào trong thân thể.
Dư Tắc Thành muốn cử động, chợt nghe Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Không nên cử động, hãy thả lòng thân tâm hoàn toàn, đừng chống lại. Đây là vô thượng kiếm chủng do tổ sư gia ban cho, nếu không có nó con sẽ không thể học được Hiên Viên kiếm pháp.
Nghe vậy lập tức Dư Tắc Thành không dám loạn động, thả lỏng thân tâm. Điểm sáng kia ngấm vào theo Mi Tâm dần dần khuếch tán lên đầu, sau đó chạy xuống tim, đến đan điền, tản ra tứ chi. Rốt cục toàn thân hắn đã được điểm sáng kia thấm nhuần.
Trong hoảng hốt Dư Tắc Thành rơi vào một giấc mộng, ngủ một giấc thật dài. Dù đang trong mộng nhưng Du Tắc Thành vẫn cảm nhận rõ ràng như trải qua thời gian hàng chục hàng trăm năm, thậm chí lâu hơn nữa.
Dường như hắn đang bay lượn giữa không trung, vạn vật trong trời đất đều ở dưới chân hắn, cảm giác này vô cùng kinh hoảng.
Trong giấc mộng này dù rằng có cảm giác bay lượn nhưng hắn lại không thể nhìn hay nghe thấy gì cả. Thậm chí hắn không thể điều khiển được thân thể và tứ chi của mình. Cảm giác bất lực này khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
Không được, tuyệt đối không được, ta muốn tỉnh lại, tỉnh lại...
Dư Tắc Thành ra sức giãy dụa chống cự nhưng ngày càng cảm thấy kinh hãi. Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, lưỡi không thể nếm. thản thể không có cảm giác, năm giác quan của hắn dần dần biến mất. Hơn nữa thần thức hắn cũng dần dần tiêu tan, dường như không còn tồn tại.
Tuy rằng ngũ quan biến mất, thần thức tiêu tan nhưng lúc này trong lòng hắn như vang lên tiếng nước rơi tí tách từng giọt từng giọt. Tiếng nước rơi này càng ngày càng lớn, chính là máu huyết lưu chuyển, trái tim đập đều, dần dần thần thức hắn lại trở nên rõ ràng, mà cảm giác không biết thời gian đã trôi qua bao lâu lại xuất hiện trong lòng. Bất chợt thần thức hắn khuếch đại vô hạn, nháy mắt phối họp cùng dao động tâm linh, trong lòng hắn lại nảy sinh ra một cảm giác mới.
Đúng vậy, thứ đang tồn tại chính là Tâm Giác, cảm giác này sinh ra từ thần thức nhưng lại khác với thần thức. Nó có thể thay thế được ngũ quan, khiến Dư Tắc Thành có thể sử dụng nó nhìn, nghe, nếm, ngửi, va chạm.
Lập tức Dư Tắc Thành dùng Tâm Giác này cảm nhận hết thảy sự vật trong đại sảnh. Hắn có thể thấy rõ ràng những người trong sánh cũng đang dùng tâm linh chào hỏi hắn, hoan nghênh hắn gia nhập Hiên Viên kiêm phái.
Chẳng trách trước kia hắn cảm giác như giữa Dạ Hàn và Nhất Trúc có biện pháp liên hệ bí mật nào đó, hóa ra chính là Tâm Giác này. Chẳng trách nào sư phụ cũng biết thuật độc tâm, thì ra cũng là tác dụng của Tâm Giác này...