Tiên Ngạo
Chương 1168: Một mình một kiếm
Giữa không gian sụp đổ này chỉ còn lại một thứ tồn tại, chính là kiếm quang màu trắng của Hiên Viên Thần Kiếm Dư Tắc Thành.
Kiếm quang này xinh đẹp như trong mộng, giống như ánh trăng mông lung, nhưng nó đại biểu cho chung cực hủy diệt.
Một kiếm chém xuống, thiên địa sụp đổ, vũ trụ tan biến.
Trong kiếm quang này, hết thảy đều hòa tan, trở về dạng tồn tại nguyên thủy nhất. Thậm chí ngay cả thiên địa nguyên khí. pháp tắc Thiên Đạo cũng hoàn toàn biến mất. Hư vô Hỗn Độn cũng không thể tồn tại dưới kiếm quang này, bất kể là vật chất hay hư ảo, hay là tinh thần, hết thảy mọi thứ đều trở về dạng tồn tại nguyên thủy nhất của vũ trụ.
Kiếm này chém xuống khiến cho ý thức của vực sâu Ma cảnh cũng hoàn toàn tiêu tan. Sâu trong vũ trụ xa xôi, ở vũ trụ của Ma giới vang lên tiếng gầm giận dữ. Tiếng gầm này là tiếng gầm của cả chín mươi chín giới trong Ma cảnh. Giữa tiếng gầm này, vô số Ma giới bắt đầu động đất, bắt đầu nổ tung. Vô số Ma tộc cấp thấp tử vong trong nháy mắt.
Ma cảnh đã nổi giận, bởi vì sâu trong ý thức vực sâu Ma cảnh, vốn có một phân thần ý thức của Ma cảnh trong đó đã bị Dư Tắc Thành chém tan thành tro bụi.
Nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể gầm lên giận dữ để trút mối hận trong lòng. Một kiếm này của Dư Tắc Thành đã khiến cho bọn chúng vô cùng sợ hãi, không dám dùng ý thức của mình tới không gian này nữa. Kiếm này đã hoàn toàn làm tan biến dũng khí của chúng.
Chúng đã tồn tại vô số vạn năm, hơn nữa sẽ còn tồn tại không biết bao lâu nữa, có lẽ cho đến khi toàn vũ trụ tan biến, thời gian không ảnh hưởng gì tới chúng. Một kiếm này có thể làm thương tổn đến chúng, đã khiến cho chúng hoàn toàn mất đi can đàm. Chúng nghĩ rằng mình có vô số thời gian, vô số cơ hội, lần này không được còn có lần sau, cần gì phải liều chết?
Cả hư không toàn là năng lượng vũ trụ nguyên thủy nhất. Trong hư không này chỉ có kiếm quang của Dư Tắc Thành tồn tại. Kiếm quang này chậm rãi khuếch tán, nhưng khuếch tán này thật ra là hấp thu. đang hấp thu năng lượng nguyên thủy nhất của vũ trụ này.
Đây là Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết của Dư Tắc Thành, pháp quyết này chính là căn bản của hắn. bất kể thân thể tế luyện thế nào, pháp quyết này cũng đi theo hắn. Trong lúc pháp quyết này vận chuyển, hết thảy mọi vật trong thiên địa, kể cả ý thức của vực sâu Ma cảnh đã bị hóa thành năng lượng nguyên thủy nhất của vũ trụ đều bị bạch quang này hấp thu, bị Hiên Viên Thần Kiếm hấp thu. trở thành một phần của Hiên Viên Thần Kiếm.
Kiếm quang khuếch đại, tuy rằng chậm chạp nhưng chắc chắn vô cùng, dần dần khuếch trương ra khắp cả thế giới. Lúc này thời gian như ngừng lại, chỉ còn kiếm quang màu trắng này cùng Dư Tắc Thành là có thể vận chuyển trong thế giới hư không này.
Dư Tắc Thành một kiếm mà thôi, chém giết hết thảy, Hiên Viên Thần Kiếm đại thành, rốt cục đạt thành Kiếm Đạo chung cực.
Dư Tắc Thành nhìn thế giới hư không này, vung tay lên lại xuất ra một kiếm. Lần này một đạo kiếm quang màu vàng óng ánh bay ra, thiên địa hư không lập tức bị chém một vết kiếm màu bạc, vô cùng óng ánh. Kiếm này đã chém rách Thời Không, khiến cho hư không xuất hiện một khe nứt không gian.
Nháy mắt Dư Tắc Thành bước vào trong khe nứt không gian này, bước ra ngoài từng bước một, rốt cục rời khỏi không gian thứ nguyên đầy cạm bẫy này.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành xuất hiện bên trong Thanh Minh, xa xa là tinh không bất biến, vô số sao trời lấp lánh. Dư Tắc Thành nhìn quanh một vòng, đây là tinh vực quen thuộc, rốt cục đã trở về.
Hắn dõi mất về sâu trong tinh không, ở một bên có thể thấy vô số thế giới tụ tập, hình thành một thế giới khổng lồ, đó chính là thế giới Thương Khung, ở một bên khác có một ngọn núi bay lơ lửng giữa tinh không, chính là Bồng Lai tiên sơn.
Dư Tắc Thành cao giọng thét dài, rốt cục mình đã trở lại. Bình thường mình tự cho là thiên hạ vô địch, nhưng suýt chút nữa đã bị cạm bẫy của Hiên Viên Thông Thiên phái phong ấn giết chết, xem ra bất cứ lúc nào cũng không thể sơ ý được.
Dư Tắc Thành bước về phía Bồng Lai tiên sơn, mỗi bước vạn dặm. xuyên không vượt giới.
Giờ phút này, giữa tinh không mờ mịt, chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành, tất cả địch nhân đã hoàn toàn tan tác dưới một kiếm của Hiên Viên Thần Kiếm vừa rồi.
Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành đã có được hết thảy. Bất kể hắn muốn pháp bảo phi kiếm, thiên tài địa bảo, động phủ thiên địa, tinh thuyền phi xa... gì, chỉ cần một kiếm mà thôi. Chỉ cần Hiên Viên Thần Kiếm động, thần uy thiên địa, vạn vật tự sinh.
Thư nhàn tự tại, nhìn như thong thà, thật ra nhanh như điện chớp, chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã về tới Bồng Lai tiên sơn.
Sau khi tiến vào Bồng Lai tiên sơn, Dư Tắc Thành đào thần niệm qua một vòng, lập tức phát hiện ra tiếng hô giết vang trời trong Lam Nguyệt cốc, sơn môn của Đại Tượng Vô Tức tông. Chỉ thấy Đại sư huynh Mạc Trần đang dẫn theo vô số đệ tử Thiên La kiếm tông tiêu diệt Đại Tượng Vô Tức tông.
Lúc Dư Tắc Thành bị truyền tống vào Lục Nhâm Ma Ly giới, Đại sư huynh Mạc Trần cũng bị truyền tống tới một cạm bẫy khác. Đối phương dốc hết toàn lực đối phó Dư Tắc Thành, chỉ vây khốn sơ sài Mạc Trần mà thôi. Mạc Trần vô cùng vất vả mới xông ra ngoài được, lập tức triệu tập đệ tử Thiên La kiếm tông vây công Đại Tượng Vô Tức tông, cứu Dư Tắc Thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đệ tử Đại Tượng Vô Tức tông toàn là hạng người ngoan cố không sợ chết, cho nên mãi tới bây giờ vẫn còn công phá nơi này.
Dư Tắc Thành xuất hiện giữa chiến trường, Mạc Trần nhìn thấy hắn mừng rỡ, vội vàng nói:
- Sư đệ cũng xông ra rồi sao?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đại Tượng Vô Tức tông, Đại Đạo Thần Thông tông chính là dư nghiệt của Hiên Viên Thông Thiên phái, hiệu lệnh thiên hạ tiêu diệt sạch sẽ, gà chó không tha.
Mạc Trần nghe vậy cả kinh:
- Hiên Viên Thông Thiên phái ư, thì ra là như vậy, ta vẫn không hiểu vì sao Đại Đạo Thần Thông tông đối địch với chúng ta mấy trăm năm qua, thì ra là như vậy.
- Chúng lấy Hiên Viên làm tên, thời gian qua ám toán chúng ta rất nhiều lần, phải giết không tha.
Sau một hồi đại chiến, rốt cục đám đệ tử Đại Tượng Vô Tức tông cũng tử trận hoàn toàn, không có tên nào đầu hàng. Sau khi kiểm kể, rốt cục phát hiện tuy rằng Đại Đạo Thần Thông tông, Đại Tượng Vô Tức tông đều bị tiêu diệt, cao thủ trong tông đều chết trong khi phục kích Dư Tắc Thành, nhưng vẫn có sáu cao thủ chạy thoát.
Đây là sáu tên Kim Đan Chân Nhân có tiềm lực rất lớn, bọn chúng biến mất không thấy. Dư Tắc Thành phát ra hiệu lệnh, chỉ cần ai bất sống hay đánh chết sáu tên này, sẽ thường cho một thanh phi kiếm cửu giai.
Hiệu lệnh vừa đưa ra, khắp thiên hạ chấn động, Bồng Lai tiên sơn sục sôi. Vô số người bắt đầu tìm kiếm sáu tên Kim Đan Chân Nhân chạy trốn này, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể tìm được.
Thời gian sau này, tuy rằng Hiên Viên kiếm phái đã có thể hiệu lệnh thiên hạ. tuy rằng sau khi thành lập Đại Liên Minh Tu Tiên vẫn tiếp tục truy nã bọn chúng, đưa chuyện truy tìm dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái lên hàng đầu, nhưng vĩnh viễn vẫn không tìm được bọn chúng.
Mãi tới một vạn năm sau, Hiên Viên Thông Thiên phái lại một lần nữa thò đầu ra, tranh đoạt địa vị Minh chủ Đại Liên Minh Tu Tiên cùng Hiên Viên kiếm phái, cuối cùng thất bại thám hại, trốn chui trốn nhủi một lần nữa.
Chuyện này thuộc về một câu chuyện khác, lúc ấy Dư Tắc Thành đã tới không gian thứ nguyên ở vĩ độ cao, đã sớm trở thành anh hùng chấn hưng Nhân tộc trên thế giới Thương Khung.
Hắn được đặt ngang hàng với Hiên Viên Hoàng đế, Đại Vũ Thần Đế, Tiên Tần Thủy Hoàng, có danh hiệu Vô Thượng Kiếm Hoàng, được hậu bối Nhân tộc đời đời kính ngưỡng.
Cuộc đời Dư Tắc Thành bị nhào nặn thêm thắt vô số, trở thành hàng trăm câu chuyện khác hẳn nhau, trở thành chuyện trên ảo ảnh mà Nhân tộc thích xem nhất vào thời Đại Liên Minh Tu Tiên sau đó.
Nhưng hiện tại, Dư Tắc Thành không thể tìm được tung tích của dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái. Cho dù treo thường phi kiếm thập giai cũng không thể tìm được. Bọn chúng đi vô ảnh tới vô hình, bằng không đã sớm bị tiêu diệt từ thời Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương.
Cho dù sử dụng các loại pháp thuật tiên đoán tương lai như Đại Dự Ngôn thuật, Vô Thượng Chân Tiên Ngôn, cũng không thể tìm được bọn chúng. Có thể kết luận rằng bọn chúng đã hủy diệt hoàn toàn ký ức của mình, tiếp tục truyền thừa đời này sang đời khác, hiện tại ngay cả bản thân hậu duệ của chúng cũng không biết mình là ai. Bọn chúng chỉ cần lưu lại hậu duệ, một thời gian sau, dần dần huyết mạch truyền thừa thức tỉnh. Hiên Viên Thông Thiên phái sẽ lại xuất hiện.
Đây gọi là sức người cũng có khi có hạn. không ai là vạn năng. Dư Tắc Thành có thể chém giết thiên địa, chém giết vũ trụ, được người đời sau tôn là Vô Thượng Kiếm Hoàng, đời đời kính ngưỡng, nhưng hiện tại hắn vẫn không thể nào tìm được dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái giữa biển người mênh mông.
Đại Tượng Vô Tức tông, Đại Đạo Thần Thông tông tan tác, lực lượng phản đối chuyện Bồng Lai tiên sơn trở về thế giới Thương Khung không còn. Đại sư huynh Mạc Trần lại cử hành đại hội thượng môn. Lần này được tất cả thượng môn ủng hộ, Bồng Lai tiên sơn chính thức thông qua quyết định trở về thế giới Thương Khung.
Sau khi thông qua chuyện này, tất cả tu sĩ cùng phàm nhân Bồng Lai tiên sơn hết sức vui mừng, cả Bồng Lai tiên sơn chìm trong không khí vui mừng như lễ hội.
Dư Tắc Thành bắt đầu tiến hành bước tiếp theo, buôn bán pháp thuật triệu tập Thương Khung Hải của hắn.
Kiếm quang này xinh đẹp như trong mộng, giống như ánh trăng mông lung, nhưng nó đại biểu cho chung cực hủy diệt.
Một kiếm chém xuống, thiên địa sụp đổ, vũ trụ tan biến.
Trong kiếm quang này, hết thảy đều hòa tan, trở về dạng tồn tại nguyên thủy nhất. Thậm chí ngay cả thiên địa nguyên khí. pháp tắc Thiên Đạo cũng hoàn toàn biến mất. Hư vô Hỗn Độn cũng không thể tồn tại dưới kiếm quang này, bất kể là vật chất hay hư ảo, hay là tinh thần, hết thảy mọi thứ đều trở về dạng tồn tại nguyên thủy nhất của vũ trụ.
Kiếm này chém xuống khiến cho ý thức của vực sâu Ma cảnh cũng hoàn toàn tiêu tan. Sâu trong vũ trụ xa xôi, ở vũ trụ của Ma giới vang lên tiếng gầm giận dữ. Tiếng gầm này là tiếng gầm của cả chín mươi chín giới trong Ma cảnh. Giữa tiếng gầm này, vô số Ma giới bắt đầu động đất, bắt đầu nổ tung. Vô số Ma tộc cấp thấp tử vong trong nháy mắt.
Ma cảnh đã nổi giận, bởi vì sâu trong ý thức vực sâu Ma cảnh, vốn có một phân thần ý thức của Ma cảnh trong đó đã bị Dư Tắc Thành chém tan thành tro bụi.
Nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể gầm lên giận dữ để trút mối hận trong lòng. Một kiếm này của Dư Tắc Thành đã khiến cho bọn chúng vô cùng sợ hãi, không dám dùng ý thức của mình tới không gian này nữa. Kiếm này đã hoàn toàn làm tan biến dũng khí của chúng.
Chúng đã tồn tại vô số vạn năm, hơn nữa sẽ còn tồn tại không biết bao lâu nữa, có lẽ cho đến khi toàn vũ trụ tan biến, thời gian không ảnh hưởng gì tới chúng. Một kiếm này có thể làm thương tổn đến chúng, đã khiến cho chúng hoàn toàn mất đi can đàm. Chúng nghĩ rằng mình có vô số thời gian, vô số cơ hội, lần này không được còn có lần sau, cần gì phải liều chết?
Cả hư không toàn là năng lượng vũ trụ nguyên thủy nhất. Trong hư không này chỉ có kiếm quang của Dư Tắc Thành tồn tại. Kiếm quang này chậm rãi khuếch tán, nhưng khuếch tán này thật ra là hấp thu. đang hấp thu năng lượng nguyên thủy nhất của vũ trụ này.
Đây là Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết của Dư Tắc Thành, pháp quyết này chính là căn bản của hắn. bất kể thân thể tế luyện thế nào, pháp quyết này cũng đi theo hắn. Trong lúc pháp quyết này vận chuyển, hết thảy mọi vật trong thiên địa, kể cả ý thức của vực sâu Ma cảnh đã bị hóa thành năng lượng nguyên thủy nhất của vũ trụ đều bị bạch quang này hấp thu, bị Hiên Viên Thần Kiếm hấp thu. trở thành một phần của Hiên Viên Thần Kiếm.
Kiếm quang khuếch đại, tuy rằng chậm chạp nhưng chắc chắn vô cùng, dần dần khuếch trương ra khắp cả thế giới. Lúc này thời gian như ngừng lại, chỉ còn kiếm quang màu trắng này cùng Dư Tắc Thành là có thể vận chuyển trong thế giới hư không này.
Dư Tắc Thành một kiếm mà thôi, chém giết hết thảy, Hiên Viên Thần Kiếm đại thành, rốt cục đạt thành Kiếm Đạo chung cực.
Dư Tắc Thành nhìn thế giới hư không này, vung tay lên lại xuất ra một kiếm. Lần này một đạo kiếm quang màu vàng óng ánh bay ra, thiên địa hư không lập tức bị chém một vết kiếm màu bạc, vô cùng óng ánh. Kiếm này đã chém rách Thời Không, khiến cho hư không xuất hiện một khe nứt không gian.
Nháy mắt Dư Tắc Thành bước vào trong khe nứt không gian này, bước ra ngoài từng bước một, rốt cục rời khỏi không gian thứ nguyên đầy cạm bẫy này.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành xuất hiện bên trong Thanh Minh, xa xa là tinh không bất biến, vô số sao trời lấp lánh. Dư Tắc Thành nhìn quanh một vòng, đây là tinh vực quen thuộc, rốt cục đã trở về.
Hắn dõi mất về sâu trong tinh không, ở một bên có thể thấy vô số thế giới tụ tập, hình thành một thế giới khổng lồ, đó chính là thế giới Thương Khung, ở một bên khác có một ngọn núi bay lơ lửng giữa tinh không, chính là Bồng Lai tiên sơn.
Dư Tắc Thành cao giọng thét dài, rốt cục mình đã trở lại. Bình thường mình tự cho là thiên hạ vô địch, nhưng suýt chút nữa đã bị cạm bẫy của Hiên Viên Thông Thiên phái phong ấn giết chết, xem ra bất cứ lúc nào cũng không thể sơ ý được.
Dư Tắc Thành bước về phía Bồng Lai tiên sơn, mỗi bước vạn dặm. xuyên không vượt giới.
Giờ phút này, giữa tinh không mờ mịt, chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành, tất cả địch nhân đã hoàn toàn tan tác dưới một kiếm của Hiên Viên Thần Kiếm vừa rồi.
Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành đã có được hết thảy. Bất kể hắn muốn pháp bảo phi kiếm, thiên tài địa bảo, động phủ thiên địa, tinh thuyền phi xa... gì, chỉ cần một kiếm mà thôi. Chỉ cần Hiên Viên Thần Kiếm động, thần uy thiên địa, vạn vật tự sinh.
Thư nhàn tự tại, nhìn như thong thà, thật ra nhanh như điện chớp, chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã về tới Bồng Lai tiên sơn.
Sau khi tiến vào Bồng Lai tiên sơn, Dư Tắc Thành đào thần niệm qua một vòng, lập tức phát hiện ra tiếng hô giết vang trời trong Lam Nguyệt cốc, sơn môn của Đại Tượng Vô Tức tông. Chỉ thấy Đại sư huynh Mạc Trần đang dẫn theo vô số đệ tử Thiên La kiếm tông tiêu diệt Đại Tượng Vô Tức tông.
Lúc Dư Tắc Thành bị truyền tống vào Lục Nhâm Ma Ly giới, Đại sư huynh Mạc Trần cũng bị truyền tống tới một cạm bẫy khác. Đối phương dốc hết toàn lực đối phó Dư Tắc Thành, chỉ vây khốn sơ sài Mạc Trần mà thôi. Mạc Trần vô cùng vất vả mới xông ra ngoài được, lập tức triệu tập đệ tử Thiên La kiếm tông vây công Đại Tượng Vô Tức tông, cứu Dư Tắc Thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đệ tử Đại Tượng Vô Tức tông toàn là hạng người ngoan cố không sợ chết, cho nên mãi tới bây giờ vẫn còn công phá nơi này.
Dư Tắc Thành xuất hiện giữa chiến trường, Mạc Trần nhìn thấy hắn mừng rỡ, vội vàng nói:
- Sư đệ cũng xông ra rồi sao?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đại Tượng Vô Tức tông, Đại Đạo Thần Thông tông chính là dư nghiệt của Hiên Viên Thông Thiên phái, hiệu lệnh thiên hạ tiêu diệt sạch sẽ, gà chó không tha.
Mạc Trần nghe vậy cả kinh:
- Hiên Viên Thông Thiên phái ư, thì ra là như vậy, ta vẫn không hiểu vì sao Đại Đạo Thần Thông tông đối địch với chúng ta mấy trăm năm qua, thì ra là như vậy.
- Chúng lấy Hiên Viên làm tên, thời gian qua ám toán chúng ta rất nhiều lần, phải giết không tha.
Sau một hồi đại chiến, rốt cục đám đệ tử Đại Tượng Vô Tức tông cũng tử trận hoàn toàn, không có tên nào đầu hàng. Sau khi kiểm kể, rốt cục phát hiện tuy rằng Đại Đạo Thần Thông tông, Đại Tượng Vô Tức tông đều bị tiêu diệt, cao thủ trong tông đều chết trong khi phục kích Dư Tắc Thành, nhưng vẫn có sáu cao thủ chạy thoát.
Đây là sáu tên Kim Đan Chân Nhân có tiềm lực rất lớn, bọn chúng biến mất không thấy. Dư Tắc Thành phát ra hiệu lệnh, chỉ cần ai bất sống hay đánh chết sáu tên này, sẽ thường cho một thanh phi kiếm cửu giai.
Hiệu lệnh vừa đưa ra, khắp thiên hạ chấn động, Bồng Lai tiên sơn sục sôi. Vô số người bắt đầu tìm kiếm sáu tên Kim Đan Chân Nhân chạy trốn này, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể tìm được.
Thời gian sau này, tuy rằng Hiên Viên kiếm phái đã có thể hiệu lệnh thiên hạ. tuy rằng sau khi thành lập Đại Liên Minh Tu Tiên vẫn tiếp tục truy nã bọn chúng, đưa chuyện truy tìm dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái lên hàng đầu, nhưng vĩnh viễn vẫn không tìm được bọn chúng.
Mãi tới một vạn năm sau, Hiên Viên Thông Thiên phái lại một lần nữa thò đầu ra, tranh đoạt địa vị Minh chủ Đại Liên Minh Tu Tiên cùng Hiên Viên kiếm phái, cuối cùng thất bại thám hại, trốn chui trốn nhủi một lần nữa.
Chuyện này thuộc về một câu chuyện khác, lúc ấy Dư Tắc Thành đã tới không gian thứ nguyên ở vĩ độ cao, đã sớm trở thành anh hùng chấn hưng Nhân tộc trên thế giới Thương Khung.
Hắn được đặt ngang hàng với Hiên Viên Hoàng đế, Đại Vũ Thần Đế, Tiên Tần Thủy Hoàng, có danh hiệu Vô Thượng Kiếm Hoàng, được hậu bối Nhân tộc đời đời kính ngưỡng.
Cuộc đời Dư Tắc Thành bị nhào nặn thêm thắt vô số, trở thành hàng trăm câu chuyện khác hẳn nhau, trở thành chuyện trên ảo ảnh mà Nhân tộc thích xem nhất vào thời Đại Liên Minh Tu Tiên sau đó.
Nhưng hiện tại, Dư Tắc Thành không thể tìm được tung tích của dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái. Cho dù treo thường phi kiếm thập giai cũng không thể tìm được. Bọn chúng đi vô ảnh tới vô hình, bằng không đã sớm bị tiêu diệt từ thời Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương.
Cho dù sử dụng các loại pháp thuật tiên đoán tương lai như Đại Dự Ngôn thuật, Vô Thượng Chân Tiên Ngôn, cũng không thể tìm được bọn chúng. Có thể kết luận rằng bọn chúng đã hủy diệt hoàn toàn ký ức của mình, tiếp tục truyền thừa đời này sang đời khác, hiện tại ngay cả bản thân hậu duệ của chúng cũng không biết mình là ai. Bọn chúng chỉ cần lưu lại hậu duệ, một thời gian sau, dần dần huyết mạch truyền thừa thức tỉnh. Hiên Viên Thông Thiên phái sẽ lại xuất hiện.
Đây gọi là sức người cũng có khi có hạn. không ai là vạn năng. Dư Tắc Thành có thể chém giết thiên địa, chém giết vũ trụ, được người đời sau tôn là Vô Thượng Kiếm Hoàng, đời đời kính ngưỡng, nhưng hiện tại hắn vẫn không thể nào tìm được dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái giữa biển người mênh mông.
Đại Tượng Vô Tức tông, Đại Đạo Thần Thông tông tan tác, lực lượng phản đối chuyện Bồng Lai tiên sơn trở về thế giới Thương Khung không còn. Đại sư huynh Mạc Trần lại cử hành đại hội thượng môn. Lần này được tất cả thượng môn ủng hộ, Bồng Lai tiên sơn chính thức thông qua quyết định trở về thế giới Thương Khung.
Sau khi thông qua chuyện này, tất cả tu sĩ cùng phàm nhân Bồng Lai tiên sơn hết sức vui mừng, cả Bồng Lai tiên sơn chìm trong không khí vui mừng như lễ hội.
Dư Tắc Thành bắt đầu tiến hành bước tiếp theo, buôn bán pháp thuật triệu tập Thương Khung Hải của hắn.