Tiên Ngạo
Chương 1056: Chạm mặt bất ngờ
Lập tức bên ngoài nơi ở của Dư Tắc Thành. Tiên Nhân tới thử nghiệm rồng rắn thật dài, Dư Tắc Thành bắt đầu nhất nhất thử nghiệm Tiên Khí.
Đám Tiên Nhân này quả thật ăn no rửng mỡ, loại tiên gì cũng có. Trong đó có vài tiên ngưu có bản nguyên Tiên Khí sôi trào, ân chứa tiên năng vô cùng đáng sợ, Dư Tắc Thành chưa gặp qua bao giờ. Những người này nếu không phải Kim Tiên cũng là Thiên Tiên, rành quá không có việc gì làm bèn đi giả làm tiên ngưu.
Dư Tắc Thành bèn khách sáo tiễn chân bọn họ, lúc này hắn mới phát hiện ra, vị Kim Tiên ngụy trang thành chưởng quỹ cửa hàng, hoặc vị Phi Tiên ngụy trang điếm tiểu nhị, ai nấy vô cùng vui sướng với thân phận, tình cảnh hiện tại của mình. Bọn họ đùa giỡn vui như mờ hội, cao hứng vô cùng.
Có lẽ đám Tiên Nhân này sống đã quá lâu, dần dần già nua nhàm chán trong Tiên quốc của mình. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bọn họ lại cảm thấy vui vẻ. Nhàm chán đã lâu. hiện tại lại có náo nhiệt đê xem, có lẽ đây mới là chân tướng sự tình.
Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man. thình lình phát hiện ra trong số đám Tiên Nhân đang xếp hàng bên ngoài, có một tên vừa nhìn thấy hắn lập tức biến sắc, xoay người bỏ chạy.
Dư Tắc Thành sững sờ, Tiên Nhân kia rõ ràng là Vô Sinh lão tổ, lão già trang thành khất cái, y phục rách mướp, tay cầm gậy gỗ, nghèo túng vô cùng. Lúc này lão phát hiện ra Dư Tắc Thành bèn xoay người đi, chuẩn bị cuốn vó chạy dài.
- Ha ha, thiên đường có lối lão không đi, địa ngục không cửa lão lại đút đầu vào, chạy đi đâu. ha ha.
Thấy bộ dạng Vô Sinh lão tổ thể thảm như vậy, Dư Tắc Thành chỉ lão ra lệnh:
- Bắt lão cho ta.
Tuyết Giang Lăng vâng mệnh, dẫn theo năm, sáu thủ hạ chạy tới.
Vô Sinh lão tổ ra sức chạy trốn, nhưng chân lão như bị thương, chỉ chạy khập khiễng được mười mấy bước đã bị bọn Tuyết Giang Lăng vây kín.
Lão thầm niệm tiên thuật định chống cự, nhưng quá yếu ớt, bị Tuyết Giang Lăng chỉ huy mấy tên thủ hạ đánh ngã lăn ra đất. trói gô lại kéo trở về.
Tuyết Giang Lăng cũng hết sức thông minh, không bất lão đi ngang trước mắt đám đông người, mà kéo lão vào trong viện theo lối cửa hông.
Dư Tắc Thành đóng cửa, ngày mai tiếp tục, vô số tiên ngưu giải tán.
Hắn tiến vào nội viện, nhìn Vô Sinh lão tổ đang bị trói chặt. Lúc này lão không còn chút vẻ gì là lão tổ, y phục toàn thân rách nát chẳng khác tên khất cái, đói tới nỗi run rẩy tay chân.
Lão nhìn Dư Tắc Thành đầy căm hận, miệng quát lớn:
- Muốn giết cứ giết, muốn mổ cứ mổ, chỉ cần Vô Sinh lão tổ ta khẽ cau mày, vậy không phải là một trang hảo hán.
Dư Tắc Thành nhìn lão:
- ôi, vì sao lão lại tới nông nỗi này vậy, năm xưa lão là Vô Sinh lão tổ chấn kinh thiên hạ kia mà?
Sau đó Dư Tắc Thành lệnh cho thủ hạ của mình:
- Thả lão ra.
Tuyết Giang Lăng vâng lệnh, cời trói cho Vô Sinh lão tổ.
Vô Sinh lão tổ lào đào đứng dậy, hừ lạnh:
- Không cần già từ bi mèo khóc chuột, ta rơi vào tay ngươi rồi, nhất định không thể có kết cục tốt. Ngươi muốn làm gì cứ việc, ta đây không sợ, chết là cùng, ta đây không sợ...
Tuy rằng ngoài miệng lão nói cứng như vậy, nhưng bộ dạng của lão lúc này trông vô cùng thể thảm. Thân thể tàn tạ, đói trơ xương, có thể thấy từ trước tới nay chưa từng được bổ sung Tiên Khí đầy đủ, mãi không được no bụng.
Dư Tắc Thành nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thôi bỏ đi, giết lão thì có ích gì, dù sao đi nữa, chúng ta cũng từ một chỗ tới đây, cũng coi như là đồng hương. Thù hận trước kia giữa hai ta, dường như ta cũng không chịu thiệt
thời gì. chỉ có ta ức hiếp lão.
- Ta sẽ không so đo với lão nữa, nhưng cũng không thể thà hổ về rừng, để cho lão đi một cách nhẹ nhàng thoải mái. Hay là như vầy, ta cho lão một cơ hội, hãy làm thủ hạ của ta, phục vụ cho ta.
- Thấy lão đáng thương như vậy, ngay cả Tiên Khí cơ bản nhất cũng không thể bổ sung đầy đủ. hãy làm thủ hạ của ta, ta sẽ không đê lão đói khát.
- Ta cho lão cơ hội, trăm năm sau, nếu lão có được thực lực hùng mạnh, có thể đánh bại ta, ta sẽ tha cho lão, nói không chừng lúc ấy ta còn phải làm thủ hạ của lão.
Có câu là người nghèo chí đoàn, cuộc sống đầu đường xó chợ một năm qua khiến cho Vô Sinh lão tổ nếm đủ mùi đau khổ, hành hạ. Tiên Khí không thể bổ sung đầy đủ, cảm giác đói thủy chung đeo đẳng suốt hơn một năm trời, thật là đáng sợ.
Vô Sinh lão tổ nghiến răng một cái:
- Được, ta thở ngươi là chủ, trăm năm sau ta sẽ đánh một trận với ngươi. Ta muốn thoát khỏi cuộc sống nô lệ cho ngươi, khi đó ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội.
Dư Tắc Thành bật cười vang, lấy ra mười Tiên tệ, run tay một cái, hóa thành vô số thức ăn ngon:
- Lão có muốn ăn một chút không?
Vô Sinh lão tổ lập tức ăn ngấu nghiến. ngay cả chén đĩa do Tiên Khí hóa thành, lão cũng không tha.
Thấy lão thám hại như vậy, Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Ôi, vì sao lão trở nên tệ hại tới nông nỗi này vậy? Năm xưa lão là Vô Sinh lão tổ vang danh thiên hạ kia mà. cho dù lúc còn là Mạc sầu Chân Nhân, cũng vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Rốt cục Vô Sinh lão tổ cũng ăn được một bữa no, không còn bị nỗi khổ thiếu Tiên Khí làm cho đói bụng. Nhớ lại bao nhiêu khốn khổ trong một năm qua, thấy Dư Tắc Thành hiện tại oai phong như vậy, bất ngờ không nhịn được òa khóc lớn lên, chẳng khác gì trẻ nít.
Năm xưa lão từng vang danh thiên hạ. oai phong một cõi, nhưng hiện tại lại phải nhờ kẻ thù cứu vớt. phải nhận lấy lòng thương hại của kẻ thù, Vô Sinh lão tổ cảm thấy hết sức ngậm ngùi, thật sự không còn chịu được, mới khóc rống lên như vậy.
Dư Tắc Thành lắc đầu. ai nói anh hùng không nhỏ lệ. chỉ vì chưa gặp cảnh thương tâm.
Đồng thời hắn cũng này sinh cảm giác thô chết cáo buồn. Nếu mình đi sai một bước, có lẽ hiện tại cũng chẳng khác gì Vô Sinh lão tổ, phải làm tiên ngưu bán thân thể mà sống.
Vô Sinh lão tổ khóc được một lúc mới thôi, sau đó kể:
- Lúc hai ta bị cuốn vào Tiên Giới, ta bị người đá cho một cước ở Nam Thiên môn, rơi xuống giới này.
- May mắn là ta không bị rơi vào Hóa Trần Chỉ Địa, hơn nữa ở nơi ta rơi xuống còn có một kẻ xâm nhập trái phép từ Linh giới, ở cách chỗ ta không xa.
- Kẻ xâm nhập trái phép này ở đây đã được ba mươi năm. ta ở chung với y một chỗ, được y chỉ điểm rất nhiều chuyện.
- Y vì muốn có được tiên thể tốt nhất là Hồng Mông Thánh Thân, cho nên nỗ lực hấp thu Tiên Khí của Tiên Giới. Y đã tích lũy được ba mươi năm. vào tháng thứ ba sau khi ta tới đã gom góp đủ Tiên Khí. bắt đầu hóa hình.
- Nhưng không ngờ chuyện này chỉ là cạm bẫy, sau này ta mới biết, phàm là kẻ xâm nhập trái phép tới Tiên Giới, nếu trong vòng ba năm không hóa hình, sau này hóa hình sẽ thất bại.
- Cho nên vị Đại ca đáng thương kia thất bại hoàn toàn, hóa thành Tiên Khí tiêu tan.
- Y chết đi để lại lợi ích cho ta, trước khi chết cho ta tất cả Tiên Khí. như vậy ta mới có được tiên thể kém nhất Băng Thanh Ngọc Khiết Thân. Tiên thể này cần có Tiên Khí ít nhất, rốt cục ta cũng tránh được một kiếp.
- Tiên Giới quả thật không phải đất lành, muốn tìm một công việc thật vô cùng khó khăn, chỉ tìm được những việc tồi tệ thấp kém, còn bị người cắt xén Tiên tệ, càng sống càng thảm. Ta từng bị đói tới mức nằm lăn ra đất không thể cử động, nằm như vậy chừng một tháng, lúc ấy mới có được đủ Tiên Khí để hoạt động, trong một năm qua không ăn được một bữa no.
Càng nói, Vô Sinh lão tổ càng cảm thấy đau lòng, lại không nhịn được mà rơi lệ.
Dư Tắc Thành cũng buông tiếng than dài:
- Yên tâm đi, lão đi theo ta, ta sẽ không để cho lão phải chịu đói.
- Giang Lăng, ta giao lão cho ngươi, ngươi dẫn lão ra ngoài, cấp y phục lành lặn cho lão. Mỗi tháng phát cho lão ba Tiên tệ, ngày mai đê cho lão thay công tác của ngươi, tuyến nhận tiên ngưu, thử nghiệm Tiên Khí cho ta.
Vô Sinh lão tổ ôm quyền cảm tạ:
- Đa tạ. Vô Sinh trọn đời không quên ân này, ta cũng không có gì tô lòng cảm kích. Côn Lôn Kính này là món bảo bối duy nhất của ta, ba món pháp bảo thập giai còn lại đã tiêu tan, hóa thành Tiên Khí. Đáng tiếc trên Tiên Giới này không thể sử dụng, đây là chút lòng thành của ta, xin ngươi vui lòng nhận cho.
Dư Tắc Thành giơ tay đón lấy Côn Lôn Kính, gật gật đầu, sau đó cất đi.
Tuyết Giang Lăng tuân lệnh, dẫn Vô Sinh lão tổ đi thay y phục. Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng khoái chí. hắn cố ý cho Vô Sinh lão tổ làm thủ hạ của Tuyết Giang Lăng. Năm xưa lão là kẻ thù của mình, hiện tại lại là thủ hạ của thủ hạ mình, bị thủ hạ mình quát tháo phải chạy đôn chạy đáo, chuyện này quả thật khoái chí hơn là giết lão nhiều.
Côn Lôn Kính ở Tiên Giới này chỉ là phế vật, không có chút tác dụng gì, chẳng trách Tiên tộc không mang nó rời khỏi thế giới Thương Khung, thì ra là như vậy.
Dư Tắc Thành thu nó vào trong cơ thể, Không Tàng Vạn Vật cất một vật nho nhỏ như vậy không thành vấn đề.
Hôm nay như vậy là kết thúc, Dư Tắc Thành trở vào nội viện Tiêu Hồn Hương tìm Mông Lung tiên tử, ôn lại tình xưa. Ngày nào cũng vậy, Dư Tắc Thành tìm kiếm tiên ngưu rảnh rỗi đi tìm Nhã Hương trò chuyện, cuộc sống cũng rất vui vẻ.
Thời gian cứ trôi qua như vậy từng ngày, tới ngày thứ mười ba, Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục tuyên nhận tiên ngưu, tìm kiếm Tiên Nhân có Tiên Khí phù hợp, đáng tiếc thử nghiệm hàng ngàn người, không có một người nào phù hợp.
Đám Tiên Nhân này quả thật ăn no rửng mỡ, loại tiên gì cũng có. Trong đó có vài tiên ngưu có bản nguyên Tiên Khí sôi trào, ân chứa tiên năng vô cùng đáng sợ, Dư Tắc Thành chưa gặp qua bao giờ. Những người này nếu không phải Kim Tiên cũng là Thiên Tiên, rành quá không có việc gì làm bèn đi giả làm tiên ngưu.
Dư Tắc Thành bèn khách sáo tiễn chân bọn họ, lúc này hắn mới phát hiện ra, vị Kim Tiên ngụy trang thành chưởng quỹ cửa hàng, hoặc vị Phi Tiên ngụy trang điếm tiểu nhị, ai nấy vô cùng vui sướng với thân phận, tình cảnh hiện tại của mình. Bọn họ đùa giỡn vui như mờ hội, cao hứng vô cùng.
Có lẽ đám Tiên Nhân này sống đã quá lâu, dần dần già nua nhàm chán trong Tiên quốc của mình. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bọn họ lại cảm thấy vui vẻ. Nhàm chán đã lâu. hiện tại lại có náo nhiệt đê xem, có lẽ đây mới là chân tướng sự tình.
Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man. thình lình phát hiện ra trong số đám Tiên Nhân đang xếp hàng bên ngoài, có một tên vừa nhìn thấy hắn lập tức biến sắc, xoay người bỏ chạy.
Dư Tắc Thành sững sờ, Tiên Nhân kia rõ ràng là Vô Sinh lão tổ, lão già trang thành khất cái, y phục rách mướp, tay cầm gậy gỗ, nghèo túng vô cùng. Lúc này lão phát hiện ra Dư Tắc Thành bèn xoay người đi, chuẩn bị cuốn vó chạy dài.
- Ha ha, thiên đường có lối lão không đi, địa ngục không cửa lão lại đút đầu vào, chạy đi đâu. ha ha.
Thấy bộ dạng Vô Sinh lão tổ thể thảm như vậy, Dư Tắc Thành chỉ lão ra lệnh:
- Bắt lão cho ta.
Tuyết Giang Lăng vâng mệnh, dẫn theo năm, sáu thủ hạ chạy tới.
Vô Sinh lão tổ ra sức chạy trốn, nhưng chân lão như bị thương, chỉ chạy khập khiễng được mười mấy bước đã bị bọn Tuyết Giang Lăng vây kín.
Lão thầm niệm tiên thuật định chống cự, nhưng quá yếu ớt, bị Tuyết Giang Lăng chỉ huy mấy tên thủ hạ đánh ngã lăn ra đất. trói gô lại kéo trở về.
Tuyết Giang Lăng cũng hết sức thông minh, không bất lão đi ngang trước mắt đám đông người, mà kéo lão vào trong viện theo lối cửa hông.
Dư Tắc Thành đóng cửa, ngày mai tiếp tục, vô số tiên ngưu giải tán.
Hắn tiến vào nội viện, nhìn Vô Sinh lão tổ đang bị trói chặt. Lúc này lão không còn chút vẻ gì là lão tổ, y phục toàn thân rách nát chẳng khác tên khất cái, đói tới nỗi run rẩy tay chân.
Lão nhìn Dư Tắc Thành đầy căm hận, miệng quát lớn:
- Muốn giết cứ giết, muốn mổ cứ mổ, chỉ cần Vô Sinh lão tổ ta khẽ cau mày, vậy không phải là một trang hảo hán.
Dư Tắc Thành nhìn lão:
- ôi, vì sao lão lại tới nông nỗi này vậy, năm xưa lão là Vô Sinh lão tổ chấn kinh thiên hạ kia mà?
Sau đó Dư Tắc Thành lệnh cho thủ hạ của mình:
- Thả lão ra.
Tuyết Giang Lăng vâng lệnh, cời trói cho Vô Sinh lão tổ.
Vô Sinh lão tổ lào đào đứng dậy, hừ lạnh:
- Không cần già từ bi mèo khóc chuột, ta rơi vào tay ngươi rồi, nhất định không thể có kết cục tốt. Ngươi muốn làm gì cứ việc, ta đây không sợ, chết là cùng, ta đây không sợ...
Tuy rằng ngoài miệng lão nói cứng như vậy, nhưng bộ dạng của lão lúc này trông vô cùng thể thảm. Thân thể tàn tạ, đói trơ xương, có thể thấy từ trước tới nay chưa từng được bổ sung Tiên Khí đầy đủ, mãi không được no bụng.
Dư Tắc Thành nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thôi bỏ đi, giết lão thì có ích gì, dù sao đi nữa, chúng ta cũng từ một chỗ tới đây, cũng coi như là đồng hương. Thù hận trước kia giữa hai ta, dường như ta cũng không chịu thiệt
thời gì. chỉ có ta ức hiếp lão.
- Ta sẽ không so đo với lão nữa, nhưng cũng không thể thà hổ về rừng, để cho lão đi một cách nhẹ nhàng thoải mái. Hay là như vầy, ta cho lão một cơ hội, hãy làm thủ hạ của ta, phục vụ cho ta.
- Thấy lão đáng thương như vậy, ngay cả Tiên Khí cơ bản nhất cũng không thể bổ sung đầy đủ. hãy làm thủ hạ của ta, ta sẽ không đê lão đói khát.
- Ta cho lão cơ hội, trăm năm sau, nếu lão có được thực lực hùng mạnh, có thể đánh bại ta, ta sẽ tha cho lão, nói không chừng lúc ấy ta còn phải làm thủ hạ của lão.
Có câu là người nghèo chí đoàn, cuộc sống đầu đường xó chợ một năm qua khiến cho Vô Sinh lão tổ nếm đủ mùi đau khổ, hành hạ. Tiên Khí không thể bổ sung đầy đủ, cảm giác đói thủy chung đeo đẳng suốt hơn một năm trời, thật là đáng sợ.
Vô Sinh lão tổ nghiến răng một cái:
- Được, ta thở ngươi là chủ, trăm năm sau ta sẽ đánh một trận với ngươi. Ta muốn thoát khỏi cuộc sống nô lệ cho ngươi, khi đó ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội.
Dư Tắc Thành bật cười vang, lấy ra mười Tiên tệ, run tay một cái, hóa thành vô số thức ăn ngon:
- Lão có muốn ăn một chút không?
Vô Sinh lão tổ lập tức ăn ngấu nghiến. ngay cả chén đĩa do Tiên Khí hóa thành, lão cũng không tha.
Thấy lão thám hại như vậy, Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Ôi, vì sao lão trở nên tệ hại tới nông nỗi này vậy? Năm xưa lão là Vô Sinh lão tổ vang danh thiên hạ kia mà. cho dù lúc còn là Mạc sầu Chân Nhân, cũng vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Rốt cục Vô Sinh lão tổ cũng ăn được một bữa no, không còn bị nỗi khổ thiếu Tiên Khí làm cho đói bụng. Nhớ lại bao nhiêu khốn khổ trong một năm qua, thấy Dư Tắc Thành hiện tại oai phong như vậy, bất ngờ không nhịn được òa khóc lớn lên, chẳng khác gì trẻ nít.
Năm xưa lão từng vang danh thiên hạ. oai phong một cõi, nhưng hiện tại lại phải nhờ kẻ thù cứu vớt. phải nhận lấy lòng thương hại của kẻ thù, Vô Sinh lão tổ cảm thấy hết sức ngậm ngùi, thật sự không còn chịu được, mới khóc rống lên như vậy.
Dư Tắc Thành lắc đầu. ai nói anh hùng không nhỏ lệ. chỉ vì chưa gặp cảnh thương tâm.
Đồng thời hắn cũng này sinh cảm giác thô chết cáo buồn. Nếu mình đi sai một bước, có lẽ hiện tại cũng chẳng khác gì Vô Sinh lão tổ, phải làm tiên ngưu bán thân thể mà sống.
Vô Sinh lão tổ khóc được một lúc mới thôi, sau đó kể:
- Lúc hai ta bị cuốn vào Tiên Giới, ta bị người đá cho một cước ở Nam Thiên môn, rơi xuống giới này.
- May mắn là ta không bị rơi vào Hóa Trần Chỉ Địa, hơn nữa ở nơi ta rơi xuống còn có một kẻ xâm nhập trái phép từ Linh giới, ở cách chỗ ta không xa.
- Kẻ xâm nhập trái phép này ở đây đã được ba mươi năm. ta ở chung với y một chỗ, được y chỉ điểm rất nhiều chuyện.
- Y vì muốn có được tiên thể tốt nhất là Hồng Mông Thánh Thân, cho nên nỗ lực hấp thu Tiên Khí của Tiên Giới. Y đã tích lũy được ba mươi năm. vào tháng thứ ba sau khi ta tới đã gom góp đủ Tiên Khí. bắt đầu hóa hình.
- Nhưng không ngờ chuyện này chỉ là cạm bẫy, sau này ta mới biết, phàm là kẻ xâm nhập trái phép tới Tiên Giới, nếu trong vòng ba năm không hóa hình, sau này hóa hình sẽ thất bại.
- Cho nên vị Đại ca đáng thương kia thất bại hoàn toàn, hóa thành Tiên Khí tiêu tan.
- Y chết đi để lại lợi ích cho ta, trước khi chết cho ta tất cả Tiên Khí. như vậy ta mới có được tiên thể kém nhất Băng Thanh Ngọc Khiết Thân. Tiên thể này cần có Tiên Khí ít nhất, rốt cục ta cũng tránh được một kiếp.
- Tiên Giới quả thật không phải đất lành, muốn tìm một công việc thật vô cùng khó khăn, chỉ tìm được những việc tồi tệ thấp kém, còn bị người cắt xén Tiên tệ, càng sống càng thảm. Ta từng bị đói tới mức nằm lăn ra đất không thể cử động, nằm như vậy chừng một tháng, lúc ấy mới có được đủ Tiên Khí để hoạt động, trong một năm qua không ăn được một bữa no.
Càng nói, Vô Sinh lão tổ càng cảm thấy đau lòng, lại không nhịn được mà rơi lệ.
Dư Tắc Thành cũng buông tiếng than dài:
- Yên tâm đi, lão đi theo ta, ta sẽ không để cho lão phải chịu đói.
- Giang Lăng, ta giao lão cho ngươi, ngươi dẫn lão ra ngoài, cấp y phục lành lặn cho lão. Mỗi tháng phát cho lão ba Tiên tệ, ngày mai đê cho lão thay công tác của ngươi, tuyến nhận tiên ngưu, thử nghiệm Tiên Khí cho ta.
Vô Sinh lão tổ ôm quyền cảm tạ:
- Đa tạ. Vô Sinh trọn đời không quên ân này, ta cũng không có gì tô lòng cảm kích. Côn Lôn Kính này là món bảo bối duy nhất của ta, ba món pháp bảo thập giai còn lại đã tiêu tan, hóa thành Tiên Khí. Đáng tiếc trên Tiên Giới này không thể sử dụng, đây là chút lòng thành của ta, xin ngươi vui lòng nhận cho.
Dư Tắc Thành giơ tay đón lấy Côn Lôn Kính, gật gật đầu, sau đó cất đi.
Tuyết Giang Lăng tuân lệnh, dẫn Vô Sinh lão tổ đi thay y phục. Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng khoái chí. hắn cố ý cho Vô Sinh lão tổ làm thủ hạ của Tuyết Giang Lăng. Năm xưa lão là kẻ thù của mình, hiện tại lại là thủ hạ của thủ hạ mình, bị thủ hạ mình quát tháo phải chạy đôn chạy đáo, chuyện này quả thật khoái chí hơn là giết lão nhiều.
Côn Lôn Kính ở Tiên Giới này chỉ là phế vật, không có chút tác dụng gì, chẳng trách Tiên tộc không mang nó rời khỏi thế giới Thương Khung, thì ra là như vậy.
Dư Tắc Thành thu nó vào trong cơ thể, Không Tàng Vạn Vật cất một vật nho nhỏ như vậy không thành vấn đề.
Hôm nay như vậy là kết thúc, Dư Tắc Thành trở vào nội viện Tiêu Hồn Hương tìm Mông Lung tiên tử, ôn lại tình xưa. Ngày nào cũng vậy, Dư Tắc Thành tìm kiếm tiên ngưu rảnh rỗi đi tìm Nhã Hương trò chuyện, cuộc sống cũng rất vui vẻ.
Thời gian cứ trôi qua như vậy từng ngày, tới ngày thứ mười ba, Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục tuyên nhận tiên ngưu, tìm kiếm Tiên Nhân có Tiên Khí phù hợp, đáng tiếc thử nghiệm hàng ngàn người, không có một người nào phù hợp.