Tiên Ngạo
Chương 102: Tứ Phương Tụ Bảo trai
Nhìn thấy cửa hàng này, Dư Tắc Thành nhớ tới trên người mình còn có Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm, Ngũ Thải Tử Tước Y rách nát lấy được của Lý Dạ Bạch, để xem nơi đây có thể tu sửa được không.
Vì thế Dư Tắc Thành đi vào cửa hàng, chỉ thấy có sáu bảy người đang xếp hàng chờ. Trong cửa hàng có hai người, một người là một lão nhân ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, một người khác là đệ tử của lão, là chưởng quầv đang tiếp đãi khách nhân.
Chưởng quầy trẻ tuổi này nghiệm xem những pháp khí mà khách nhân cần tu sửa. Có thứ
y tiếp nhận ngay, hẹn ngày giao trả, có thứ không đáng để sửa chữa, bèn trực tiếp từ chối, rất nhanh đã đến lượt Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lấy Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm cùng với Ngũ Thải Tử Tước Y rách nát ra, đưa cho vị chưởng quầy trẻ này xem thử.
Chưởng quầy nhìn thoáng qua Ngũ Thải Tử Tước Y sau đó lắc đầu nói:
- Thứ này không đáng để tu sửa, phí tu sửa của nó có thể mua lại một món pháp y mới không kém.
Sau đó nhìn nhìn phi kiếm một lúc, quay sang lão nhân bên cạnh nói:
- Sư phụ, thứ này không tồi, đáng để người động thủ.
Lão nhân mở bừng mắt, đi tới tiếp nhận phi kiếm, bắt đầu quan sát cẩn thận. Hẳn là tu vi của lão đã đạt tới Trúc Cơ. Bổ Thiên Các là môn phái ở cổ Tần địa vực, cách xa nơi đây vô cùng. Chỉ là một tiên hội tuyển nhận đệ tử ở tận Thiên Nam, bọn họ cũng phái đệ tử Trúc Cơ kỳ tới đây tranh thủ có thể thấy được thực lực của Bổ Thiên Các hùng hậu tới mức nào.
Lão nhân nhìn phi kiếm, thật lâu không nói, sau đó đột nhiên lên tiếng nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Món hàng này ta nhận, đây là phi kiếm bị Huyết Cương quyết của Vô Thượng Thiên Đạo tông làm ô uế. Vô Thượng Thiên Đạo tông đã diệt phái năm trăm năm, đệ tử thưa thớt, còn có thể nhìn thấy phi kiếm trúng phải huyết ô của bọn họ, cũng đáng để ta ra tay.
Lão nhân vừa mở miệng đã nói trúng nguyên nhân phi kiếm bị tổn hại, lập tức Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi. Lão nhân này thật là có thực lực, không thể coi thường, không biết lão có thể nhìn thấu mình tu luyện Huyết Cương quyết hay không?
Không thể, hẳn là không thể, Tùng Tuyền chân nhân, Tẩy Tâm chân nhân không thể nhìn thấu, hẳn là lão cũng không thể nhìn thấu.
Hóa ra Vô Thượng Thiên Đạo tông đã diệt phái năm trăm năm. Từ khi tu luvện Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết, nhận được ích lợi rất nhiều, dần dần trong lòng Dư Tắc Thành sinh ra hảo cảm với Vô Thượng Thiên Đạo tông. Giờ đây nghe được tông phái này không ngờ đã diệt vong, trong lòng hắn nảy sinh cảm giác khó tả bằng lời, đột nhiên cảm thấy hơi lành lạnh.
Lão nhân tiếp tục nói:
- Kiếm này trị giá ba ngàn linh thạch, tu sửa kiếm này cần năm trăm linh thạch.
Dứt lời lão nhân không nói thêm gì nữa, Dư Tắc Thành không nói nhiều lời, lấy trong túi trữ vật ra năm trăm linh thạch. Hiện tại có Lưu Thi Vận bên người, sao có thể tỏ ra keo kiệt, hắn dứt khoát lấy ra năm viên linh thạch trung phẩm đưa cho lão nhân.
Bên cạnh chưởng quầy liền thu lấy, lão nhân xoay người cầm kiếm tiến lên lầu. Bí pháp tu sửa phi kiếm chính là bí truyền độc nhất vô nhị sao có thể tiến hành trước mặt những người khác được.
Chưởng quầy rót cho hai người hai chén trà thơm, nói:
- Xin hai vị chờ một chút, cũng phải mất thời gian chừng ba khắc mới có thể tu sửa xong xuôi.
Lúc này cũng không có ai khác tiến vào, Dư Tắc Thành bèn cùng y nói chuyện phiếm. Tên chưởng quầy này kiến văn quảng bác, mồm miệng lanh lợi, nói chuyện rất khéo, chỉ nói mấy câu liền gợi lên hứng thú của người đối diện, kể cho bọn họ nghe những truyền thuyết khắp thiên Nam địa Bắc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã ba khắc trôi qua, đột nhiên từ bên ngoài cửa hàng có bốn, năm người tiến vào, trong đó người cầm đầu đi giữa ước chừng hơn hai mươi mốt, mặt hơi gầy, anh tuấn vô cùng, phía sau có vài người đi theo, rõ ràng Liễu Tuyền Cơ cũng có mặt trong đó.
Lưu Thi Vận nhìn thấy bọn họ, bèn đứng lên nói:
- Xin chào Thủy sư huynh, Liễu tỷ tỷ, Tắc Thành Đại ca, đây là Thủy Tiệm Sinh sư huynh.
Người nọ gật đầu chào Lưu Thi Vận và Dư Tắc Thành, nói:
- Không ngờ rằng lúc này gặp được Lưu sư muội, thật sự là trùng hợp. Ngươi chính là Tắc Thành sao, ta đã nghe Hải Thiên sư huynh nói qua về ngươi, quả nhiên tuấn tú lịch sự.
Sau đó quay sang thi lễ với chưởng quầy, nói:
- Xin hỏi Tôn tiền bối có thời gian hay không, tại hạ có việc muốn hỏi tiền bối...
Chưởng quầy đáp lại:
- Thủy Thiếu chưởng môn chờ một lát, sư phụ lập tức sẽ ra đến.
Dư Tắc Thành vừa nghe lời nói này lập tức thoáng động trong lòng, Thủy Thiếu chưởng môn? Chẳng lẽ y là con trai của Thủy Vân tông môn chủ? Tu vi của người này đã là Trúc Cơ tuy rằng mới vừa rồi nho nhã lễ độ, nhưng từ trong tiềm thức Dư Tắc Thành cảm nhận được y có một tia địch ý với mình, còn có tình cảm ôn nhu của y đối với Lưu Thi Vận. Cái gì mà có việc cần hỏi, mục đích y vào đây tám phần chính là vì Lưu Thi Vận.
Quả nhiên sau khi tiến vào, y cùng Lưu Thi Vận nói chuyện phiếm không ngừng. Liễu Tuvền Cơ đột nhiên nói:
- A, sư thúc, lúc tiểu điệt tới thấy dường như sư tổ đang tìm người, vừa rồi quên nói cho người biết, không biết có chuyện gì.
Lưu Thi Vận vừa nghe, nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, sau đó nói với hắn:
- Ca ca, sư phụ tìm muội, muội lập tức quay về xem sao. Ngày mai muội lại tới tìm huynh.
Đúng lúc lão nhân này tu sửa phi kiếm xong, đi xuống thang lầu, run tay lên một cái, Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm bay đến bên cạnh Dư Tắc Thành. Phi kiếm này đã khôi phục lại bình thường, kiếm dài một thước ba tấc toát ra hào quang như ánh trăng long lanh, một long ảnh mơ hồ ẩn hiện bên trong phi kiếm, xinh đẹp vô cùng.
Lưu Thi Vận nhìn chăm chú phi kiếm, cất tiếng khen:
- Đẹp quá, rất đẹp...
Sau đó ra sức lắc đầu, giống như muốn xua ý nghĩ này ra khỏi đầu, động tác này đáng yêu vô cùng:
- Không được, muội phải đi rồi, tái kiến ca ca. Tái kiến Thủy sư huynh, Liễu tỷ tỷ.
Nói xong sãi bước chạy ra cửa hàng, chạy về phía nơi ở của sáu phái.
Lưu Thi Vận và Dư Tắc Thành nói mấy câu đó. Du Tắc Thành nhìn như vô ý, thật ra vẫn chú ý phản ứng của Thủy Tiệm Sinh. Quả nhiên sau khi Thủy Tiệm Sinh nghe xong mấy câu nói đó tuy rằng sắc mặt bất động, nhưng khóe mắt nhìn về phía Dư Tắc Thành toát ra vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Phi kiếm tu sửa xong xuôi, Dư Tắc Thành rời khỏi cửa hàng, trước khi đi còn khách sáo cáo biệt cùng mọi người. Thủy Tiệm Sinh cũng chỉ khách sáo trả lời. Liễu Tuyền Cơ lạnh như băng giá, không thèm đáp lại Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đi ra cửa hàng, không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng. Còn chưa tiến vào sáu phái đã kết hạ cừu gia như vậy, mình chỉ muốn lặng lẽ cầu đạo nhưng không thể nào vứt bỏ mọi việc. Hồng nhan mĩ nữ thật sự là kẻ gây tai họa, những lời này quả thật cổ nhân không gạt ta.
Nhưng đấu chí của Dư Tắc Thành sung mãn vô cùng. Thiếu môn chủ ngươi có năng lực thế nào, làm sao có thể ám sát sau lưng ta, dù sao Thủy Vân tông này cũng không phải là nhà của một mình ngươi. Trên người mình có ba đại tuyệt học, chỉ cần cho mình thời gian. Dư Tắc Thành này sẽ không sợ ai cả. Trăm ngày sau, khi Tử Giao Liệt Diễm kiếm, Kim Cương Xử, đài sen lục phẩm luyện chế hoàn thành, Dư Tắc Thành có lòng tin một mình có thể đấu với bất cứ cao thủ nào dưới Trúc Cơ kỳ.
Dư Tắc Thành lang thang một mình ở phường thị, đột nhiên phát hiện ra một mình mình hết sức thoải mái, muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng, đây thật sự là tự do tự tại. Dư Tắc Thành quan sát khắp nơi, những quầy hàng này bán hàng hóa chênh lệch giá cả với nhau, có nơi giá thấp, có nơi giá cao. Lại có những vật phẩm nhìn không biết tác dụng, hiện tại pháp thuật mà Dư Tắc Thành muốn học nhất chính là Thủy Vân Thiên Giám thuật. Biết được pháp thuật này hắn có thể phân biệt vật phàm, không đến mức đầu óc mờ mịt như hiện tại.
Dư Tắc Thành cỡi ngựa xem hoa, nhẩn nha dạo qua từng quầy một.
Thiên Xảo các.
Tiên Phong trai.
Yêu Công lâu...
Đi một hồi Dư Tắc Thành tới trước một cửa hàng cỡ lớn, liếc mắt một cái chợt thấy hoàng kim phi xa mà mình đã từng gặp trên đường tới đây. Xe này đang ngừng bên ngoài cửa hàng, đây là thạch lâu ba tầng, thoạt nhìn có khí thế lớn nhất nơi đây, hơn nữa thường xuyên có những người tu tiên khác ra vào không ngừng. Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút rồi bước vào trong xem thử.
Cửa hàng này có tên là Tứ Phương Tụ Bảo trai. Sau khi tiến vào, Dư Tắc Thành chợt sững sờ. Trong này hình như là dùng trận pháp, vốn không gian chỉ rộng bao nhiêu đó, sau khi tiến vào lập tức thấy lớn hơn khoảng chừng bốn lần, đây là hiệu quả của trận pháp không gian.
Đại sảnh nơi đây rộng rãi sáng sủa, có thể chứa được mấy trăm nguời vẫn không cảm thấy chật chội, dùng gỗ Tử Đồng quý báu tạo ra một dãy quầy dài nối tiếp nhau, cùng với bảy tám mĩ nữ thị hầu mặc đồng phục màu xanh. Hết thảy những thứ này làm cho người ta có một cảm giác rung động trước khí thế lớn lao quý phái.
Có hai mỹ nữ thị hầu trong sảnh đang giảng giải gì đó cho vài người tu tiên, có lẽ là khách nhân.
Trên quầy bày biện rất nhiều loại vật phẩm, từ kiểu dáng mà xem hẳn là những thứ hữu dụng với người tu tiên. Từ các loại nguyên liệu cấp thấp nhất đến những phù triện pháp khí thường dùng nhất, tất cả cái gì cần có đều có.
Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười, xem ra quả thật hắn đã tìm đúng chỗ.
Vì thế Dư Tắc Thành đi vào cửa hàng, chỉ thấy có sáu bảy người đang xếp hàng chờ. Trong cửa hàng có hai người, một người là một lão nhân ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, một người khác là đệ tử của lão, là chưởng quầv đang tiếp đãi khách nhân.
Chưởng quầy trẻ tuổi này nghiệm xem những pháp khí mà khách nhân cần tu sửa. Có thứ
y tiếp nhận ngay, hẹn ngày giao trả, có thứ không đáng để sửa chữa, bèn trực tiếp từ chối, rất nhanh đã đến lượt Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lấy Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm cùng với Ngũ Thải Tử Tước Y rách nát ra, đưa cho vị chưởng quầy trẻ này xem thử.
Chưởng quầy nhìn thoáng qua Ngũ Thải Tử Tước Y sau đó lắc đầu nói:
- Thứ này không đáng để tu sửa, phí tu sửa của nó có thể mua lại một món pháp y mới không kém.
Sau đó nhìn nhìn phi kiếm một lúc, quay sang lão nhân bên cạnh nói:
- Sư phụ, thứ này không tồi, đáng để người động thủ.
Lão nhân mở bừng mắt, đi tới tiếp nhận phi kiếm, bắt đầu quan sát cẩn thận. Hẳn là tu vi của lão đã đạt tới Trúc Cơ. Bổ Thiên Các là môn phái ở cổ Tần địa vực, cách xa nơi đây vô cùng. Chỉ là một tiên hội tuyển nhận đệ tử ở tận Thiên Nam, bọn họ cũng phái đệ tử Trúc Cơ kỳ tới đây tranh thủ có thể thấy được thực lực của Bổ Thiên Các hùng hậu tới mức nào.
Lão nhân nhìn phi kiếm, thật lâu không nói, sau đó đột nhiên lên tiếng nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Món hàng này ta nhận, đây là phi kiếm bị Huyết Cương quyết của Vô Thượng Thiên Đạo tông làm ô uế. Vô Thượng Thiên Đạo tông đã diệt phái năm trăm năm, đệ tử thưa thớt, còn có thể nhìn thấy phi kiếm trúng phải huyết ô của bọn họ, cũng đáng để ta ra tay.
Lão nhân vừa mở miệng đã nói trúng nguyên nhân phi kiếm bị tổn hại, lập tức Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi. Lão nhân này thật là có thực lực, không thể coi thường, không biết lão có thể nhìn thấu mình tu luyện Huyết Cương quyết hay không?
Không thể, hẳn là không thể, Tùng Tuyền chân nhân, Tẩy Tâm chân nhân không thể nhìn thấu, hẳn là lão cũng không thể nhìn thấu.
Hóa ra Vô Thượng Thiên Đạo tông đã diệt phái năm trăm năm. Từ khi tu luvện Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết, nhận được ích lợi rất nhiều, dần dần trong lòng Dư Tắc Thành sinh ra hảo cảm với Vô Thượng Thiên Đạo tông. Giờ đây nghe được tông phái này không ngờ đã diệt vong, trong lòng hắn nảy sinh cảm giác khó tả bằng lời, đột nhiên cảm thấy hơi lành lạnh.
Lão nhân tiếp tục nói:
- Kiếm này trị giá ba ngàn linh thạch, tu sửa kiếm này cần năm trăm linh thạch.
Dứt lời lão nhân không nói thêm gì nữa, Dư Tắc Thành không nói nhiều lời, lấy trong túi trữ vật ra năm trăm linh thạch. Hiện tại có Lưu Thi Vận bên người, sao có thể tỏ ra keo kiệt, hắn dứt khoát lấy ra năm viên linh thạch trung phẩm đưa cho lão nhân.
Bên cạnh chưởng quầy liền thu lấy, lão nhân xoay người cầm kiếm tiến lên lầu. Bí pháp tu sửa phi kiếm chính là bí truyền độc nhất vô nhị sao có thể tiến hành trước mặt những người khác được.
Chưởng quầy rót cho hai người hai chén trà thơm, nói:
- Xin hai vị chờ một chút, cũng phải mất thời gian chừng ba khắc mới có thể tu sửa xong xuôi.
Lúc này cũng không có ai khác tiến vào, Dư Tắc Thành bèn cùng y nói chuyện phiếm. Tên chưởng quầy này kiến văn quảng bác, mồm miệng lanh lợi, nói chuyện rất khéo, chỉ nói mấy câu liền gợi lên hứng thú của người đối diện, kể cho bọn họ nghe những truyền thuyết khắp thiên Nam địa Bắc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã ba khắc trôi qua, đột nhiên từ bên ngoài cửa hàng có bốn, năm người tiến vào, trong đó người cầm đầu đi giữa ước chừng hơn hai mươi mốt, mặt hơi gầy, anh tuấn vô cùng, phía sau có vài người đi theo, rõ ràng Liễu Tuyền Cơ cũng có mặt trong đó.
Lưu Thi Vận nhìn thấy bọn họ, bèn đứng lên nói:
- Xin chào Thủy sư huynh, Liễu tỷ tỷ, Tắc Thành Đại ca, đây là Thủy Tiệm Sinh sư huynh.
Người nọ gật đầu chào Lưu Thi Vận và Dư Tắc Thành, nói:
- Không ngờ rằng lúc này gặp được Lưu sư muội, thật sự là trùng hợp. Ngươi chính là Tắc Thành sao, ta đã nghe Hải Thiên sư huynh nói qua về ngươi, quả nhiên tuấn tú lịch sự.
Sau đó quay sang thi lễ với chưởng quầy, nói:
- Xin hỏi Tôn tiền bối có thời gian hay không, tại hạ có việc muốn hỏi tiền bối...
Chưởng quầy đáp lại:
- Thủy Thiếu chưởng môn chờ một lát, sư phụ lập tức sẽ ra đến.
Dư Tắc Thành vừa nghe lời nói này lập tức thoáng động trong lòng, Thủy Thiếu chưởng môn? Chẳng lẽ y là con trai của Thủy Vân tông môn chủ? Tu vi của người này đã là Trúc Cơ tuy rằng mới vừa rồi nho nhã lễ độ, nhưng từ trong tiềm thức Dư Tắc Thành cảm nhận được y có một tia địch ý với mình, còn có tình cảm ôn nhu của y đối với Lưu Thi Vận. Cái gì mà có việc cần hỏi, mục đích y vào đây tám phần chính là vì Lưu Thi Vận.
Quả nhiên sau khi tiến vào, y cùng Lưu Thi Vận nói chuyện phiếm không ngừng. Liễu Tuvền Cơ đột nhiên nói:
- A, sư thúc, lúc tiểu điệt tới thấy dường như sư tổ đang tìm người, vừa rồi quên nói cho người biết, không biết có chuyện gì.
Lưu Thi Vận vừa nghe, nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, sau đó nói với hắn:
- Ca ca, sư phụ tìm muội, muội lập tức quay về xem sao. Ngày mai muội lại tới tìm huynh.
Đúng lúc lão nhân này tu sửa phi kiếm xong, đi xuống thang lầu, run tay lên một cái, Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm bay đến bên cạnh Dư Tắc Thành. Phi kiếm này đã khôi phục lại bình thường, kiếm dài một thước ba tấc toát ra hào quang như ánh trăng long lanh, một long ảnh mơ hồ ẩn hiện bên trong phi kiếm, xinh đẹp vô cùng.
Lưu Thi Vận nhìn chăm chú phi kiếm, cất tiếng khen:
- Đẹp quá, rất đẹp...
Sau đó ra sức lắc đầu, giống như muốn xua ý nghĩ này ra khỏi đầu, động tác này đáng yêu vô cùng:
- Không được, muội phải đi rồi, tái kiến ca ca. Tái kiến Thủy sư huynh, Liễu tỷ tỷ.
Nói xong sãi bước chạy ra cửa hàng, chạy về phía nơi ở của sáu phái.
Lưu Thi Vận và Dư Tắc Thành nói mấy câu đó. Du Tắc Thành nhìn như vô ý, thật ra vẫn chú ý phản ứng của Thủy Tiệm Sinh. Quả nhiên sau khi Thủy Tiệm Sinh nghe xong mấy câu nói đó tuy rằng sắc mặt bất động, nhưng khóe mắt nhìn về phía Dư Tắc Thành toát ra vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Phi kiếm tu sửa xong xuôi, Dư Tắc Thành rời khỏi cửa hàng, trước khi đi còn khách sáo cáo biệt cùng mọi người. Thủy Tiệm Sinh cũng chỉ khách sáo trả lời. Liễu Tuyền Cơ lạnh như băng giá, không thèm đáp lại Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đi ra cửa hàng, không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng. Còn chưa tiến vào sáu phái đã kết hạ cừu gia như vậy, mình chỉ muốn lặng lẽ cầu đạo nhưng không thể nào vứt bỏ mọi việc. Hồng nhan mĩ nữ thật sự là kẻ gây tai họa, những lời này quả thật cổ nhân không gạt ta.
Nhưng đấu chí của Dư Tắc Thành sung mãn vô cùng. Thiếu môn chủ ngươi có năng lực thế nào, làm sao có thể ám sát sau lưng ta, dù sao Thủy Vân tông này cũng không phải là nhà của một mình ngươi. Trên người mình có ba đại tuyệt học, chỉ cần cho mình thời gian. Dư Tắc Thành này sẽ không sợ ai cả. Trăm ngày sau, khi Tử Giao Liệt Diễm kiếm, Kim Cương Xử, đài sen lục phẩm luyện chế hoàn thành, Dư Tắc Thành có lòng tin một mình có thể đấu với bất cứ cao thủ nào dưới Trúc Cơ kỳ.
Dư Tắc Thành lang thang một mình ở phường thị, đột nhiên phát hiện ra một mình mình hết sức thoải mái, muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng, đây thật sự là tự do tự tại. Dư Tắc Thành quan sát khắp nơi, những quầy hàng này bán hàng hóa chênh lệch giá cả với nhau, có nơi giá thấp, có nơi giá cao. Lại có những vật phẩm nhìn không biết tác dụng, hiện tại pháp thuật mà Dư Tắc Thành muốn học nhất chính là Thủy Vân Thiên Giám thuật. Biết được pháp thuật này hắn có thể phân biệt vật phàm, không đến mức đầu óc mờ mịt như hiện tại.
Dư Tắc Thành cỡi ngựa xem hoa, nhẩn nha dạo qua từng quầy một.
Thiên Xảo các.
Tiên Phong trai.
Yêu Công lâu...
Đi một hồi Dư Tắc Thành tới trước một cửa hàng cỡ lớn, liếc mắt một cái chợt thấy hoàng kim phi xa mà mình đã từng gặp trên đường tới đây. Xe này đang ngừng bên ngoài cửa hàng, đây là thạch lâu ba tầng, thoạt nhìn có khí thế lớn nhất nơi đây, hơn nữa thường xuyên có những người tu tiên khác ra vào không ngừng. Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút rồi bước vào trong xem thử.
Cửa hàng này có tên là Tứ Phương Tụ Bảo trai. Sau khi tiến vào, Dư Tắc Thành chợt sững sờ. Trong này hình như là dùng trận pháp, vốn không gian chỉ rộng bao nhiêu đó, sau khi tiến vào lập tức thấy lớn hơn khoảng chừng bốn lần, đây là hiệu quả của trận pháp không gian.
Đại sảnh nơi đây rộng rãi sáng sủa, có thể chứa được mấy trăm nguời vẫn không cảm thấy chật chội, dùng gỗ Tử Đồng quý báu tạo ra một dãy quầy dài nối tiếp nhau, cùng với bảy tám mĩ nữ thị hầu mặc đồng phục màu xanh. Hết thảy những thứ này làm cho người ta có một cảm giác rung động trước khí thế lớn lao quý phái.
Có hai mỹ nữ thị hầu trong sảnh đang giảng giải gì đó cho vài người tu tiên, có lẽ là khách nhân.
Trên quầy bày biện rất nhiều loại vật phẩm, từ kiểu dáng mà xem hẳn là những thứ hữu dụng với người tu tiên. Từ các loại nguyên liệu cấp thấp nhất đến những phù triện pháp khí thường dùng nhất, tất cả cái gì cần có đều có.
Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười, xem ra quả thật hắn đã tìm đúng chỗ.