Tiên Ngạo
Chương 1005: Mồng Một tháng Sáu - Chính thức khai phủ
Thật ra Dư Tắc Thành cũng không muốn làm chuyện này, nhưng biến hóa của thế giới Bàn Cổ đã vượt ra ngoài tường tượng của Lão Thất. Sau khi Thiên Đạo ổn định. Ma tộc Hỗn Độn tiêu tan vô số, nhưng vẫn còn một đám Ma tộc Hỗn Độn ngoan cường còn sót lại. Hơn nữa còn ba thành thế giới trước kia vẫn chưa thăm dò, xuất hiện một đám Ma tộc Hỗn Độn hùng mạnh nữa.
Thủ hạ Lão Thất dù đông, nhưng tất cả đều bị Dư Tắc Thành điều động, cơ hồ không đủ lực lượng quét sạch bọn chúng. Nếu kéo dài thêm một thời gian nữa, chúng thích nghi với pháp tắc Thiên Đạo, đối với thế giới Bàn cổ cũng không phải là chuyện tốt.
Dư Tắc Thành cảm nhận được tình huống này, linh cơ thoáng động. Tu sĩ tụ tập ở đây nhiều vô kể, cũng không nên lãng phí. cũng nên phái bọn họ tiến vào diệt sạch bọn Ma tộc Hỗn Độn. Trước mặt vô số tu sĩ tại đây, không gì có thể tồn tại nổi. Cho dù bọn họ không diệt hết, sau năm ngày, Lão Thất cũng sẽ dễ dàng tiêu diệt những tên còn sót lại.
Tuy rằng những tu sĩ này sẽ khai thác một ít bảo vật, tài nguyên khoáng sàn của mình trong thế giới Bàn cổ, nhưng bản thể mó quặng lại là mình, nguồn gốc sản sinh ra tài nguyên cũng là mình, bọn họ bất quá chỉ lấy được chút của nối, lấy ra còn phải nộp lại ba thành, mình chỉ có lời không lỗ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Hơn nữa tài nguyên lấy được, rốt cục bọn họ cũng sẽ tiêu phí vào tửu lâu thanh lâu không còn, mình còn có thể thu thêm ba thành nữa.
Đám tu sĩ tử trận, hồn phách sẽ bị nhốt vào thế giới Bàn cổ, trở thành một phần của thế giới Bàn Cổ. Vốn thế giới Bàn cổ không có thời gian tích lũy, những hồn phách này dung nhập vào trong đó, vừa hay bù vào chỗ thiếu.
Vừa có thể giúp cho Hiên Viên kiếm phái an toàn cử hành đại lễ, vừa mang lại lợi ích cho thế giới Bàn Cổ của mình, một chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, sao lại không làm?
Cho nên hôm nay, Dư Tắc Thành lập ra một cánh cửa truyền tống, để cho vô số tu sĩ thông qua cửa này tiến vào thế giới Bàn cổ của mình.
Đương nhiên bọn họ chỉ có thể tiến vào khu vực do Ma tộc Hỗn Độn khống chế. Trước khi vào sẽ phát cho mỗi tu sĩ một tấm ngọc bài, đến thời khấc nguy hiểm cứ việc bóp nát, Lão Thất sẽ truyền tống bọn họ rời khỏi thế giới Bàn cổ.
Đồng thời ngọc bài này cũng sẽ khiến bọn họ không thể tiến vào khu vực đã được khai phá.
Những kẻ tiến vào trong đó đều có tu vi dưới Nguyên Anh. Nhưng Dư Tắc Thành biết trong đó cũng có vài tên Chân Nhất Thần Quân, lấy thân phận tu sĩ Trúc Cơ lén lút tiến vào.
Nếu bọn họ muốn đi thì cứ việc, thế giới Bàn cổ là của mình, vào đó coi như là tự chui vào rọ, tự dâng lên tới cửa.
Sau năm ngày mọi người sẽ rời khỏi, nếu có kẻ nào nấn ná không rời, vừa hay mình cũng còn đang thiếu vài tên thủ hạ...
Thế giới Bàn cổ mỡ ra, Dư Tắc Thành dùng danh nghĩa mặt cảnh thu hút vô số tu sĩ tiến vào.
Nhạc Hồng Minh, đệ tử trung môn Huyền Kim kiếm phái, tu sĩ Trúc Cơ, tu luyện sáu mươi năm rốt cục đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Linh Tịch sơ cấp. Nhưng khố tu ở cảnh giới này
thêm hai mươi năm lại không có cách nào tiến thêm một bước nữa, muốn kết thành Kim Đan là chuyện hết sức khó khăn.
Vì thế y không tiềm tu nữa mà du ngoạn khắp nơi, kết giao hào khách khắp trong thiên hạ. hy vọng có thể tìm được phương pháp phá tan bình cảnh.
Nghe nói Hiên Viên kiếm phái tổ chức đại lễ khai phủ, vô số lời đồn vang lên không dứt, vì vậy y bèn lôi kéo năm ba hảo hữu tới Hiên Viên kiếm phái xem náo nhiệt. Nếu có cơ hội, sẽ tìm kiếm phương pháp đột phá.
Dọc theo đường đi thấy vô số tu sĩ kéo đến, y càng cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Tuyết Y Khách, một trong những hảo hữu của y có một chiếc phi xa gia truyền, chở mọi người đi mỗi ngày vạn dặm. Tất cả năm người chạy tới Hiên Viên kiếm phái trước đại lễ mười hai ngày.
Sau khi tới Gò Hiên Viên, cả bọn năm người lập tức bị thức ngon vật lạ, sòng bạc, thanh lâu hấp dẫn. lưu luyến nơi đây mãi không rời.
Năm người ra tay hết sức hào phóng, nhưng vận khí lại không tốt, thua liên tục vài canh bạc. Lúc tới đây vô cùng hưng phấn, lại mang theo linh thạch không nhiều, rất nhanh linh thạch tiêu hao không còn, lập tức năm người trở nên tay trắng.
Có tiền là anh hùng, không tiền trở thành điên khùng, rốt cục năm người hết sạch linh thạch, chỉ có thể lấy mắt mà nhìn nơi phồn hoa này.
Huynh đệ tình thâm, ở quê nhà đường đường là tiên sư được người người tôn xung, chưa từng chịu qua uất ức như vậy. Nhưng nơi này Kim Đan Chân Nhân nhiều như mây, tu sĩ Trúc Cơ bọn họ càng không là gì, có tức giận cũng không nơi phát tiết.
Tuyết Y Khách cất tiếng thóa mạ:
- Không tin được, cũng là nha trào như nhau, vì sao bọn chúng có nhiều linh thạch như vậy, chúng ta lại nghèo nàn như vậy?
- Huynh đệ chúng ta không thể cứ để mặc chuyện này, có áo cùng mặc, có cơm cùng ăn. thịnh sự như vậy cả đời chỉ có một lần. Để ta đem phi xa đi bán, chúng ta lấy đó làm vốn, liều một phen.
Dứt lời, y chuẩn bị mang phi xa gia truyền đi bán, để lấy tiền cho năm người gỡ gạc. Lập tức mọi người vội vàng khuyên can y hết lời.
Phi xa này là món pháp bảo duy nhất của Tuyết Y Khách, vốn gia tộc y sa sút, truyền tới sáu bảy đời chỉ còn được phi xa này. Tuyết Y Khách nhờ vào tốc độ phi hành của phi xa này khá nhanh, mượn đó vận chuyển hàng buôn bán mới có thể đứng chân trên Tu Tiên Giới.
Trong lúc bọn họ còn đang giằng co, thình lình lão Ngũ Thanh Sơn Tận xuất thân Nhất Tự Khoái Kiếm tông nghiến răng một cái, xoay người đi tới giác đấu trường báo danh, tham gia giác đấu.
Hiện tại tất cả tu sĩ đều có thể tham gia báo danh giác đấu trường, Sát Ma tông sẽ an bày đối thủ có thực lực tương đương tiến hành giác đấu. Sau mỗi lần chiến đấu như vậy, phần thường cho kẻ thắng sẽ là một phần mười số tiền đặt cược của trận này.
Có người vì ngộ đạo, tham gia giác đấu, có người vì giết người, tham gia giác đấu, cũng có rất nhiều người vì phần thường linh thạch này mà tham gia giác đấu.
Thanh Sơn Tận lên đài, đối thủ của y là một tên tu sĩ Trúc Cơ của Canh Giáp tông, sở trường thuật Mã Giáp, có thể mời ra ba mươi sáu thiên binh trợ trận.
Pháp thuật con rối của đối phương vô cùng vô tận, vây công Thanh Sơn Tận. Thanh Sơn Tận lợi dụng một chữ Khoái trong kiếm thuật của mình, khố chiến hồi lâu, trên người bị thương mười ba chỗ, rốt cục cũng đánh bại tu sĩ Canh Giáp tông kia, đạt được toàn thắng, nhận phần thường ba ngàn linh thạch.
Khi lão Ngũ vết máu loang lổ trở về, bốn người còn lại vô cùng cảm động, sau đó bọn họ liên tục chiến đấu ở đổ trường, thanh lâu. Mấy ngày sau, lại tiêu xài sạch sẽ không còn.
Không phải là bọn họ không biết tự kềm chế, đại lễ này ba ngàn năm qua mới có một lần, Đô Ma tông mở ra đố trường nơi này, không biết bao nhiêu tu sĩ đã rơi gươm ngã ngựa trong đó.
Bên cạnh đổ trường là Túy Tiên lâu, môn hạ đệ tử các môn phái tụ tập ở đó rất đông. Có người gặp được bằng hữu lâu năm. cùng nhau tâm sự, có kẻ tụ tập lại bàn luận đủ các tin tức trên trời dưới đất ở Tu Tiên Giới.
Bọn họ uống tới nỗi say túy lũy, hứng chí nổi lên bèn tiến vào sòng bạc để thử vận may của mình.
Những người tu tiên đánh bạc, tự nhiên sẽ không giống như phương pháp đánh bạc đơn giàn của thế tục. Tiền đặt cược của bọn họ là linh thạch, phi kiếm, pháp bảo, bí tịch... Phương pháp chơi lại càng kỳ quái, cược với nhau kiến văn quảng bác, cược với nhau xem tâm tính ai cứng cỏi hơn, có khi cược lấy mạng đối mạng.
Năm huynh đệ lại tiếp tục điên cuồng đổ bác, vài ngày sau lại hết sạch linh thạch lần nữa, năm người nhìn nhau mà mắt lệ đoanh tròng.
Lúc này Dư Tắc Thành mờ mặt cảnh ra, cho phép người ta trong vòng năm ngày tùy ý vào trong đó thăm dò.
Năm huynh đệ này là những kẻ đầu tiên gia nhập hàng ngũ thăm dò, nói không chừng vận may sẽ tới, thu hoạch không ít.
Trên Gò Hiên Viên, vô số tu sĩ tiến vào trong thế giới Bàn cổ. Trong mấy ngày chờ đợi vừa qua, rất nhiều linh thạch của các tu sĩ đã chui vào ngăn đựng tiền của các đổ trường thanh lâu. hiện tại trên người không còn linh thạch, trong lòng buồn bực vô cùng. Hiện tại xuất hiện mặt cảnh này, cơ hội phát tài đã tới, lập tức vô số tu sĩ tiến vào.
Đám Nguyên Anh Chân Quân đang tiềm tu trong động phủ Hiên Viên kiếm phong, để cảm ngộ Thiên Đạo mà Dư Tắc Thành truyền thụ. Cho nên số tu sĩ tiến vào mặt cảnh này, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan Chân Nhân.
Trong đó có tới mười mấy vị Phản Hư Chân Nhất du hí nhân gian, cũng trà trộn tiến vào.
Năm huynh đệ này là nhóm đầu tiên vào trong, lập tức lấy phi xa ra bay nhanh một hơi, bỏ xa những người khác lại phía sau, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm bảo vật.
Tới thế giới Bàn cổ rồi, chỉ tìm kiếm một chút, lập tức kêu to:
- Tử Tiên Linh Chỉ.
- Quặng Thiên Niên Hàn Thiết.
- Thiên Niên Nhân Sâm.
Bọn họ phát hiện ra vô số thiên tài địa bảo, năm người vui mừng vô cùng, bắt đầu thu hoạch. Lần này phát tài rồi, bảo bối rất nhiều.
Tu sĩ giống như bọn họ có rất nhiều, mặt cảnh này vừa mờ, có chừng mười lãm vạn tu sĩ tiến vào. Ngay cả các tu sĩ đang bày hàng buôn bán cũng ngừng việc kinh doanh, tiến vào mật cảnh thăm dò.
Năm huynh đệ thấy sắp có thu hoạch, ai nấy phấn chấn vô cùng, bèn chiếm lấy một sơn lĩnh. Vì thiên tài địa bảo ở đây, bất cứ ai tới cũng bị bọn họ liên thủ đánh đuổi đi nơi khác.
Sau đó, bọn Ma tộc Hỗn Độn xuất hiện trước mặt năm người, lập tức một trường đại chiến diễn ra. Năm người đánh chết hàng chục tên Ma tộc Hỗn Độn, vốn bọn họ là loại người vắt cổ chày ra nước, lập tức phát hiện ra trên thân đám Ma tộc Hỗn Độn này có rất nhiều tài liệu tu tiên có thể tận dụng, lập tức quay sang hành động truy sát Ma tộc Hỗn Độn.
Chiến đấu đẫm máu bắt đầu diễn ra, đám Ma tộc Hỗn Độn tuy rằng liều mạng chiến đấu, nhưng chúng chưa thích ứng được với pháp tắc Thiên Đạo, đối mặt với vô số tu sĩ tham lam hung tàn, rốt cục cũng bị bọn họ tàn sát, lột da rút xương mang về làm tài liệu tu tiên.
Có được lợi lộc như vậy, ai chịu dừng tay, nơi đây chỉ mở ra năm ngày, phải tận dụng thời gian mới được.
Lúc này đã không thể dừng tay, mười lăm vạn tu sĩ bắt đầu càn quét toàn bộ thế giới Bàn Cổ, những khu vực không thể thăm dò bị bọn họ lật tung từng gốc cây ngọn cỏ. Ma tộc Hỗn Độn bị giết sạch không còn, chỉ còn lại một ít ẩn sâu trong chỗ vắng, mới có thể tránh khỏi bị đám tu sĩ Nhân tộc tàn sát.
Trong quá trình thăm dò này, có chừng một vạn tu sĩ không ra khỏi thế giới Bàn cổ. Trong đó có một ít chết dưới tay Ma tộc Hỗn Độn, đại đa số chết trong tay các tu sĩ khác vì tranh giành thiên tài địa bảo.
Năm ngày sau, năm huynh đệ bèn rời khỏi mật cảnh, thu hoạch vô số.
Thật ra có ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, mật cảnh rộng hàng chục vạn dặm đã bị bọn họ cướp sạch không còn. Cuối cùng không còn thấy thiên tài địa bảo gì nữa, lúc ấy mới chịu rời khỏi.
Tuy rằng linh thạch trên mặt đất đã bị bọn họ đào lấy, nhưng mó quặng sâu trong lòng đất vẫn còn, có thể tiếp tục sinh ra linh thạch.
Thiên tài địa bảo trong thế giới Bàn cổ này theo thời gian sẽ dần dần sinh trường trở lại, đây là ưu điểm của thế giới Bàn cổ. Nhờ có bọn họ thăm dò, Lão Thất nương theo đó thăm dò hết thảy thế giới Bàn cổ, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ngày Hai Mươi bảy tháng Năm, Dư Tắc Thành lại giảng pháp, lần này chính là Thiên Đạo Thu Lộ. Cũng như trước đây, vô số Nguyên Anh Chân Quân dỏng tai lắng nghe, tiếp tục học đạo.
Ngày Ba Mươi Mốt tháng Năm, Dư Tắc Thành giảng pháp lần cuối cùng, truyền thụ Thiên Đạo Đông Tuyết.
Thời gian trôi qua, từng đám tu sĩ lục tục tới Gò Hiên Viên, dần dần Phản Hư Chân Nhất đã đạt tới hai trăm người, Nguyên Anh Chân Quân đạt tới ngàn người, tu sĩ trên Gò Hiên Viên đã vượt qua con số ba mươi vạn.
Thời gian cũng đã tới, rốt cục đã tới ngày mồng Một tháng Sáu, Hiên Viên kiếm phái cử hành đại lễ khai phủ.
Mồng Một tháng Sáu, sắc trời trong xanh quang đãng, mặt trời lên cao ba sào, giờ lành đã đến.
Xa Hiên Viên kiếm phong, tất cả tu sĩ rời xa ngàn dặm. ngoại môn của Hiên Viên kiếm phái cũng bị dời ra xa khỏi phạm vi này.
Trên không, Ngũ Lĩnh Thập Tam Phong hình thành trận thế kỳ dị, không còn xoay quanh
Hiên Viên kiếm phong chậm rãi nữa, mà đứng yên cố định.
Trên Hiên Viên kiếm phong, Dư Tắc Thành cầm đầu, dẫn dắt vô số Nguyên Anh Chân Quân Hiên Viên kiếm phái tụ tập nơi này.
Lần khai phủ này chỉ có tu sĩ cấp Nguyên Anh Chân Quân mới có thể ra sức, các đệ tử dưới Nguyên Anh chỉ có thể đứng xa xa quan sát.
Tất cả tu sĩ tới làm khách cũng ở xa xa, quan sát việc trọng đại này.
Chỉ thấy trên trời dường như có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao rơi xuống như mưa. là kiếm quang hào quang của các tu sĩ đáp xuống. Ba mươi vạn tu sĩ tụ tập nơi này, quả thật là thịnh sự trong ba ngàn năm qua.
Mây lành rực rỡ, thần quang tiên ánh đan xen. kỳ cảnh này xưa nay chưa từng có, náo nhiệt vô cùng, thần kỳ tới mức khó lòng tin được.
Dư Tắc Thành mặc Hiên Viên pháp bảo, đầu đội kim quan, dáng vẻ trang nghiêm trịnh trọng, dẫn theo các môn hạ Nguyên Anh Chân Quân bay lên đinh Hiên Viên kiếm phong, đứng nhìn xuống phía dưới, cao giọng quát:
- Đệ tử Dư Tắc Thành ở đây tế bái tiên tổ, hôm nay khai mờ Hiên Viên kiếm phủ, xin các đời tổ sư ban phúc.
- Hiên Viên kiếm phái sau ba ngàn năm. hôm nay mờ lại động phủ Hiên Viên kiếm phong, tự thành thế giới tự tại, xin thiên địa ban phúc, để hoàn thành kỳ vọng của các bậc tiền bối.
Dứt lời, kiếm quang Dư Tắc Thành thoáng động, chém ra một kiếm.
Rất nhanh sau lưng hắn. hai Chân Nhất Thần Quân, sáu mươi bảy Nguyên Anh Chân Quân đồng thời xuất kiếm, chém vào không trung một kiếm.
Vô số kiếm quang tụ tập, lập tức trên không dường như có thanh âm chuông ngọc vang lên ba tiếng.
Lập tức trên Ngũ Lĩnh cũng có tiếng chuông vang rền. truyền ra khắp Gò Hiên Viên. Sau đó là Thập Tam Phong, tất cả các loại chuông đều vang lên một lượt, vang vọng không ngừng.
Theo đó là ba tiếng kiếm ngâm réo rất, rót vào tai người trong trèo vô cùng. Chợt nghe vang lên tiếng sấm nổ đùng đùng dưới lòng đất, ngày càng dày đặc, ngày càng kịch liệt.
Thình lình một tiếng nổ long trời lờ đất vang lên, mặt đất bên dưới Hiên Viên kiếm phong đột nhiên nứt ra, lập tức lửa ngọn hồng thủy cao vạn trượng từ dưới phun trào lên tận trời cao.
Hiên Viên kiếm phong ròi khỏi mặt đất bay lên. Vô số dung nham địa hỏa phun trào, thiên địa nổ ầm ầm như sấm.
Lúc này Hiên Viên kiếm phong đã bay lên lơ lửng phía trên liệt hỏa cuồng phong, cao hơn mặt đất chừng ba ngàn trượng.
Dư Tắc Thành thầm niệm chú ngữ. phi kiếm trong tay run lên, nột tiếng kiếm ngâm vang lên. lập tức tất cả Nguyên Anh Chân Quân phía sau đồng thời xuất kiếm, tiếng kiếm ngâm vang lên ba lần.
Tiếng kiếm ngâm bao trùm thiên địa, dư âm vang vọng giữa không trung, đi xa vạn dặm vẫn còn chưa dứt.
Trong thanh âm này, thình lình thiên địa chấn động thật mạnh, mặt đất nổ vang, nơi Hiên Viên kiếm phong bay lên để lại hố sâu trên mặt đất bắt đầu tràn dung nham ra ngoài.
Bên dưới Hiên Viên kiếm phong, rất nhiều dung nham không ngừng lan tràn ra khắp Gò Hiên Viên, thiên địa chấn động. Trên Gò Hiên Viên, vô số núi non vách đá bắt đầu nứt ra, trong tiếng ầm ầm, Thủy Hỏa Phong Lôi nhất tề bạo phát.
Lập tức trong phạm vi ngàn dặm hóa thành biển lửa, dung nham phun trào từ dưới đất lên ngày càng mạnh mẽ.
Sấm nổ vang trên không, giông tố dậy lên cuồn cuộn, thiên địa trở nên hỗn loạn vô cùng.
Vô số tu sĩ ở ngoài ngàn dặm quan sát, chỉ thấy bên này cuồng phong sét đánh, lửa cháy bừng bừng, sấm gió hoành hành. Thủy Hỏa phun trào. Bên các tu sĩ quan sát kiếm quang chói mất. hai bên đối ứng quả thật chính là một kỳ cảnh hiếm thấy.
Trên Gò Hiên Viên, dung nham địa hỏa không ngừng phun trào, ngày càng lan rộng ra bốn phía. Dung nham chây đến nơi nào, bất kể là vách đá. đồi gò, khe núi, dòng suối, tất cả sôi trào, sau đó tan chày trong dung nham.
Chỉ trong thoáng chốc, trên mặt đất đã hóa thành một biển dung nham. Nước lửa giao hòa sôi trào cuồn cuộn, hình thành biển lửa ngút trời nóng tới cực điểm.
Dư Tắc Thành cũng không để ý, tiếp tục thi pháp, lặng lẽ niệm chú. Lúc này trên biển lửa, rất nhiều màng đá núi của Hiên Viên kiếm phong bắt đầu rơi ra, không còn hình dáng một ngọn núi cao như trước, dần dần trở lại hình dáng động phủ.
Hiên Viên kiếm phong đang lơ lửng trên không càng ngày càng nhỏ đi, càng ngày càng biến hóa.
Đột nhiên có một tiếng vang trong trèo, Hiên Viên kiếm phong bất ngờ tiêu tan, hóa thành một cơn trốt xoáy khổng lồ giữa không trung.
Cơn trốt xoáy này to chừng ngàn trượng, có hình cầu, trong đó vô số nguyên khí đang vận chuyển cuồn cuộn, giống như một cánh cửa kỳ dị.
Trong đó ẩn chứa lực lượng vô biên, bên dưới cơn trốt xoáy này, sức nóng đột nhiên biến mất. lửa cũng không thể cháy. Biển dung nham nóng rực kia bị cơn trốt xoáy này hấp thu. những đốm lửa văng ra tung tóe đỏ bừng một màng, tất cả bay lên lơ lửng, lên tới không trung chui vào cơn trốt xoáy, biến mất.
Dung nham bay lên càng ngày càng sáng, không có chút bợn nhơ nào, dần dần lắng lại, hóa thành một dạng vật chất kỳ dị, cuối cùng bị cơn trốt xoáy kia hấp thu, lấy đó dựng nên động phủ mà Hiên Viên kiếm phong sắp khai mờ.
Quá trình hấp thu dung nham như vậy kéo dài khoảng nửa canh giờ, vô số dung nham bị hấp thu vào trong cơn trốt xoáy, dần dần ngừng lại. Trên mặt đất, biển dung nham trải dài trong phạm vi mấy trăm dặm dần dần yên tĩnh lại, biển lửa cũng tất đi, dần dần mặt đất khôi phục lại bình thường.
Thình lình cơn trốt xoáy kia ngừng hấp thu dung nham, sau đó dường như biến mất. Thật ra không hề biến mất, nhưng mọi người cảm giác như trong cơn trốt xoáy này dường như có một thứ gì khác hẳn.
Xuyên qua cơn trốt xoáy ngàn trượng, có thể nhìn thấy một thế giới kỳ dị trong đó, vô thiên vô địa, vô tướng vô định, là thế giới do vô số bọt khí tạo thành.
Bọt khí lan tràn khắp thế giới kỳ dị này, càng ngày càng lớn. Trong đó có một bọt khí bay tới một vị trí cố định, sau đó tan tác chỉ trong thoáng chốc. Bên trong bọt khí bất ngờ có vật thể bay ra, nháy mắt hóa thành một vách đá ở ngay vị trí ấy.
Vách núi này cao chừng trăm trượng, dường như là do bạch ngọc điêu khắc mà thành, nhưng thật ra là do tự nhiên hình thành. Trên vách xuất hiện mười mấy gốc thảo mộc tiên chi, vẫn còn bùn đất, bám trên vách núi.
Một bọt khí trong số đó nổ tung, những bọt khí khác cũng lục tục nổ theo. Nháy mắt hóa thành những vật chất tự nhiên trong thiên địa như núi, đá, đất, cây, cỏ, sông suối biển cả.
Cả thiên địa ngày càng bành trướng, càng ngày càng cao, xuất hiện địa hình núi non hiểm trở. Mặt đất dần dần trầm xuống, có một chiếc bọt khí thật dài, thình lình vang lên một tiếng phịch vỡ tan. ở giữa lập tức hiện ra một ngọn suối, nước chày róc rách, sau lưng là vách đá dựng đứng. Đám hoa có cây cối từ trên không hạ xuống, ngừng trên mặt đất.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, chừng một khắc sau, nhìn lại chỉ thấy một thế giới mới đã sinh ra trong cơn trốt xoáy.
Thủ hạ Lão Thất dù đông, nhưng tất cả đều bị Dư Tắc Thành điều động, cơ hồ không đủ lực lượng quét sạch bọn chúng. Nếu kéo dài thêm một thời gian nữa, chúng thích nghi với pháp tắc Thiên Đạo, đối với thế giới Bàn cổ cũng không phải là chuyện tốt.
Dư Tắc Thành cảm nhận được tình huống này, linh cơ thoáng động. Tu sĩ tụ tập ở đây nhiều vô kể, cũng không nên lãng phí. cũng nên phái bọn họ tiến vào diệt sạch bọn Ma tộc Hỗn Độn. Trước mặt vô số tu sĩ tại đây, không gì có thể tồn tại nổi. Cho dù bọn họ không diệt hết, sau năm ngày, Lão Thất cũng sẽ dễ dàng tiêu diệt những tên còn sót lại.
Tuy rằng những tu sĩ này sẽ khai thác một ít bảo vật, tài nguyên khoáng sàn của mình trong thế giới Bàn cổ, nhưng bản thể mó quặng lại là mình, nguồn gốc sản sinh ra tài nguyên cũng là mình, bọn họ bất quá chỉ lấy được chút của nối, lấy ra còn phải nộp lại ba thành, mình chỉ có lời không lỗ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Hơn nữa tài nguyên lấy được, rốt cục bọn họ cũng sẽ tiêu phí vào tửu lâu thanh lâu không còn, mình còn có thể thu thêm ba thành nữa.
Đám tu sĩ tử trận, hồn phách sẽ bị nhốt vào thế giới Bàn cổ, trở thành một phần của thế giới Bàn Cổ. Vốn thế giới Bàn cổ không có thời gian tích lũy, những hồn phách này dung nhập vào trong đó, vừa hay bù vào chỗ thiếu.
Vừa có thể giúp cho Hiên Viên kiếm phái an toàn cử hành đại lễ, vừa mang lại lợi ích cho thế giới Bàn Cổ của mình, một chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, sao lại không làm?
Cho nên hôm nay, Dư Tắc Thành lập ra một cánh cửa truyền tống, để cho vô số tu sĩ thông qua cửa này tiến vào thế giới Bàn cổ của mình.
Đương nhiên bọn họ chỉ có thể tiến vào khu vực do Ma tộc Hỗn Độn khống chế. Trước khi vào sẽ phát cho mỗi tu sĩ một tấm ngọc bài, đến thời khấc nguy hiểm cứ việc bóp nát, Lão Thất sẽ truyền tống bọn họ rời khỏi thế giới Bàn cổ.
Đồng thời ngọc bài này cũng sẽ khiến bọn họ không thể tiến vào khu vực đã được khai phá.
Những kẻ tiến vào trong đó đều có tu vi dưới Nguyên Anh. Nhưng Dư Tắc Thành biết trong đó cũng có vài tên Chân Nhất Thần Quân, lấy thân phận tu sĩ Trúc Cơ lén lút tiến vào.
Nếu bọn họ muốn đi thì cứ việc, thế giới Bàn cổ là của mình, vào đó coi như là tự chui vào rọ, tự dâng lên tới cửa.
Sau năm ngày mọi người sẽ rời khỏi, nếu có kẻ nào nấn ná không rời, vừa hay mình cũng còn đang thiếu vài tên thủ hạ...
Thế giới Bàn cổ mỡ ra, Dư Tắc Thành dùng danh nghĩa mặt cảnh thu hút vô số tu sĩ tiến vào.
Nhạc Hồng Minh, đệ tử trung môn Huyền Kim kiếm phái, tu sĩ Trúc Cơ, tu luyện sáu mươi năm rốt cục đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Linh Tịch sơ cấp. Nhưng khố tu ở cảnh giới này
thêm hai mươi năm lại không có cách nào tiến thêm một bước nữa, muốn kết thành Kim Đan là chuyện hết sức khó khăn.
Vì thế y không tiềm tu nữa mà du ngoạn khắp nơi, kết giao hào khách khắp trong thiên hạ. hy vọng có thể tìm được phương pháp phá tan bình cảnh.
Nghe nói Hiên Viên kiếm phái tổ chức đại lễ khai phủ, vô số lời đồn vang lên không dứt, vì vậy y bèn lôi kéo năm ba hảo hữu tới Hiên Viên kiếm phái xem náo nhiệt. Nếu có cơ hội, sẽ tìm kiếm phương pháp đột phá.
Dọc theo đường đi thấy vô số tu sĩ kéo đến, y càng cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Tuyết Y Khách, một trong những hảo hữu của y có một chiếc phi xa gia truyền, chở mọi người đi mỗi ngày vạn dặm. Tất cả năm người chạy tới Hiên Viên kiếm phái trước đại lễ mười hai ngày.
Sau khi tới Gò Hiên Viên, cả bọn năm người lập tức bị thức ngon vật lạ, sòng bạc, thanh lâu hấp dẫn. lưu luyến nơi đây mãi không rời.
Năm người ra tay hết sức hào phóng, nhưng vận khí lại không tốt, thua liên tục vài canh bạc. Lúc tới đây vô cùng hưng phấn, lại mang theo linh thạch không nhiều, rất nhanh linh thạch tiêu hao không còn, lập tức năm người trở nên tay trắng.
Có tiền là anh hùng, không tiền trở thành điên khùng, rốt cục năm người hết sạch linh thạch, chỉ có thể lấy mắt mà nhìn nơi phồn hoa này.
Huynh đệ tình thâm, ở quê nhà đường đường là tiên sư được người người tôn xung, chưa từng chịu qua uất ức như vậy. Nhưng nơi này Kim Đan Chân Nhân nhiều như mây, tu sĩ Trúc Cơ bọn họ càng không là gì, có tức giận cũng không nơi phát tiết.
Tuyết Y Khách cất tiếng thóa mạ:
- Không tin được, cũng là nha trào như nhau, vì sao bọn chúng có nhiều linh thạch như vậy, chúng ta lại nghèo nàn như vậy?
- Huynh đệ chúng ta không thể cứ để mặc chuyện này, có áo cùng mặc, có cơm cùng ăn. thịnh sự như vậy cả đời chỉ có một lần. Để ta đem phi xa đi bán, chúng ta lấy đó làm vốn, liều một phen.
Dứt lời, y chuẩn bị mang phi xa gia truyền đi bán, để lấy tiền cho năm người gỡ gạc. Lập tức mọi người vội vàng khuyên can y hết lời.
Phi xa này là món pháp bảo duy nhất của Tuyết Y Khách, vốn gia tộc y sa sút, truyền tới sáu bảy đời chỉ còn được phi xa này. Tuyết Y Khách nhờ vào tốc độ phi hành của phi xa này khá nhanh, mượn đó vận chuyển hàng buôn bán mới có thể đứng chân trên Tu Tiên Giới.
Trong lúc bọn họ còn đang giằng co, thình lình lão Ngũ Thanh Sơn Tận xuất thân Nhất Tự Khoái Kiếm tông nghiến răng một cái, xoay người đi tới giác đấu trường báo danh, tham gia giác đấu.
Hiện tại tất cả tu sĩ đều có thể tham gia báo danh giác đấu trường, Sát Ma tông sẽ an bày đối thủ có thực lực tương đương tiến hành giác đấu. Sau mỗi lần chiến đấu như vậy, phần thường cho kẻ thắng sẽ là một phần mười số tiền đặt cược của trận này.
Có người vì ngộ đạo, tham gia giác đấu, có người vì giết người, tham gia giác đấu, cũng có rất nhiều người vì phần thường linh thạch này mà tham gia giác đấu.
Thanh Sơn Tận lên đài, đối thủ của y là một tên tu sĩ Trúc Cơ của Canh Giáp tông, sở trường thuật Mã Giáp, có thể mời ra ba mươi sáu thiên binh trợ trận.
Pháp thuật con rối của đối phương vô cùng vô tận, vây công Thanh Sơn Tận. Thanh Sơn Tận lợi dụng một chữ Khoái trong kiếm thuật của mình, khố chiến hồi lâu, trên người bị thương mười ba chỗ, rốt cục cũng đánh bại tu sĩ Canh Giáp tông kia, đạt được toàn thắng, nhận phần thường ba ngàn linh thạch.
Khi lão Ngũ vết máu loang lổ trở về, bốn người còn lại vô cùng cảm động, sau đó bọn họ liên tục chiến đấu ở đổ trường, thanh lâu. Mấy ngày sau, lại tiêu xài sạch sẽ không còn.
Không phải là bọn họ không biết tự kềm chế, đại lễ này ba ngàn năm qua mới có một lần, Đô Ma tông mở ra đố trường nơi này, không biết bao nhiêu tu sĩ đã rơi gươm ngã ngựa trong đó.
Bên cạnh đổ trường là Túy Tiên lâu, môn hạ đệ tử các môn phái tụ tập ở đó rất đông. Có người gặp được bằng hữu lâu năm. cùng nhau tâm sự, có kẻ tụ tập lại bàn luận đủ các tin tức trên trời dưới đất ở Tu Tiên Giới.
Bọn họ uống tới nỗi say túy lũy, hứng chí nổi lên bèn tiến vào sòng bạc để thử vận may của mình.
Những người tu tiên đánh bạc, tự nhiên sẽ không giống như phương pháp đánh bạc đơn giàn của thế tục. Tiền đặt cược của bọn họ là linh thạch, phi kiếm, pháp bảo, bí tịch... Phương pháp chơi lại càng kỳ quái, cược với nhau kiến văn quảng bác, cược với nhau xem tâm tính ai cứng cỏi hơn, có khi cược lấy mạng đối mạng.
Năm huynh đệ lại tiếp tục điên cuồng đổ bác, vài ngày sau lại hết sạch linh thạch lần nữa, năm người nhìn nhau mà mắt lệ đoanh tròng.
Lúc này Dư Tắc Thành mờ mặt cảnh ra, cho phép người ta trong vòng năm ngày tùy ý vào trong đó thăm dò.
Năm huynh đệ này là những kẻ đầu tiên gia nhập hàng ngũ thăm dò, nói không chừng vận may sẽ tới, thu hoạch không ít.
Trên Gò Hiên Viên, vô số tu sĩ tiến vào trong thế giới Bàn cổ. Trong mấy ngày chờ đợi vừa qua, rất nhiều linh thạch của các tu sĩ đã chui vào ngăn đựng tiền của các đổ trường thanh lâu. hiện tại trên người không còn linh thạch, trong lòng buồn bực vô cùng. Hiện tại xuất hiện mặt cảnh này, cơ hội phát tài đã tới, lập tức vô số tu sĩ tiến vào.
Đám Nguyên Anh Chân Quân đang tiềm tu trong động phủ Hiên Viên kiếm phong, để cảm ngộ Thiên Đạo mà Dư Tắc Thành truyền thụ. Cho nên số tu sĩ tiến vào mặt cảnh này, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan Chân Nhân.
Trong đó có tới mười mấy vị Phản Hư Chân Nhất du hí nhân gian, cũng trà trộn tiến vào.
Năm huynh đệ này là nhóm đầu tiên vào trong, lập tức lấy phi xa ra bay nhanh một hơi, bỏ xa những người khác lại phía sau, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm bảo vật.
Tới thế giới Bàn cổ rồi, chỉ tìm kiếm một chút, lập tức kêu to:
- Tử Tiên Linh Chỉ.
- Quặng Thiên Niên Hàn Thiết.
- Thiên Niên Nhân Sâm.
Bọn họ phát hiện ra vô số thiên tài địa bảo, năm người vui mừng vô cùng, bắt đầu thu hoạch. Lần này phát tài rồi, bảo bối rất nhiều.
Tu sĩ giống như bọn họ có rất nhiều, mặt cảnh này vừa mờ, có chừng mười lãm vạn tu sĩ tiến vào. Ngay cả các tu sĩ đang bày hàng buôn bán cũng ngừng việc kinh doanh, tiến vào mật cảnh thăm dò.
Năm huynh đệ thấy sắp có thu hoạch, ai nấy phấn chấn vô cùng, bèn chiếm lấy một sơn lĩnh. Vì thiên tài địa bảo ở đây, bất cứ ai tới cũng bị bọn họ liên thủ đánh đuổi đi nơi khác.
Sau đó, bọn Ma tộc Hỗn Độn xuất hiện trước mặt năm người, lập tức một trường đại chiến diễn ra. Năm người đánh chết hàng chục tên Ma tộc Hỗn Độn, vốn bọn họ là loại người vắt cổ chày ra nước, lập tức phát hiện ra trên thân đám Ma tộc Hỗn Độn này có rất nhiều tài liệu tu tiên có thể tận dụng, lập tức quay sang hành động truy sát Ma tộc Hỗn Độn.
Chiến đấu đẫm máu bắt đầu diễn ra, đám Ma tộc Hỗn Độn tuy rằng liều mạng chiến đấu, nhưng chúng chưa thích ứng được với pháp tắc Thiên Đạo, đối mặt với vô số tu sĩ tham lam hung tàn, rốt cục cũng bị bọn họ tàn sát, lột da rút xương mang về làm tài liệu tu tiên.
Có được lợi lộc như vậy, ai chịu dừng tay, nơi đây chỉ mở ra năm ngày, phải tận dụng thời gian mới được.
Lúc này đã không thể dừng tay, mười lăm vạn tu sĩ bắt đầu càn quét toàn bộ thế giới Bàn Cổ, những khu vực không thể thăm dò bị bọn họ lật tung từng gốc cây ngọn cỏ. Ma tộc Hỗn Độn bị giết sạch không còn, chỉ còn lại một ít ẩn sâu trong chỗ vắng, mới có thể tránh khỏi bị đám tu sĩ Nhân tộc tàn sát.
Trong quá trình thăm dò này, có chừng một vạn tu sĩ không ra khỏi thế giới Bàn cổ. Trong đó có một ít chết dưới tay Ma tộc Hỗn Độn, đại đa số chết trong tay các tu sĩ khác vì tranh giành thiên tài địa bảo.
Năm ngày sau, năm huynh đệ bèn rời khỏi mật cảnh, thu hoạch vô số.
Thật ra có ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, mật cảnh rộng hàng chục vạn dặm đã bị bọn họ cướp sạch không còn. Cuối cùng không còn thấy thiên tài địa bảo gì nữa, lúc ấy mới chịu rời khỏi.
Tuy rằng linh thạch trên mặt đất đã bị bọn họ đào lấy, nhưng mó quặng sâu trong lòng đất vẫn còn, có thể tiếp tục sinh ra linh thạch.
Thiên tài địa bảo trong thế giới Bàn cổ này theo thời gian sẽ dần dần sinh trường trở lại, đây là ưu điểm của thế giới Bàn cổ. Nhờ có bọn họ thăm dò, Lão Thất nương theo đó thăm dò hết thảy thế giới Bàn cổ, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ngày Hai Mươi bảy tháng Năm, Dư Tắc Thành lại giảng pháp, lần này chính là Thiên Đạo Thu Lộ. Cũng như trước đây, vô số Nguyên Anh Chân Quân dỏng tai lắng nghe, tiếp tục học đạo.
Ngày Ba Mươi Mốt tháng Năm, Dư Tắc Thành giảng pháp lần cuối cùng, truyền thụ Thiên Đạo Đông Tuyết.
Thời gian trôi qua, từng đám tu sĩ lục tục tới Gò Hiên Viên, dần dần Phản Hư Chân Nhất đã đạt tới hai trăm người, Nguyên Anh Chân Quân đạt tới ngàn người, tu sĩ trên Gò Hiên Viên đã vượt qua con số ba mươi vạn.
Thời gian cũng đã tới, rốt cục đã tới ngày mồng Một tháng Sáu, Hiên Viên kiếm phái cử hành đại lễ khai phủ.
Mồng Một tháng Sáu, sắc trời trong xanh quang đãng, mặt trời lên cao ba sào, giờ lành đã đến.
Xa Hiên Viên kiếm phong, tất cả tu sĩ rời xa ngàn dặm. ngoại môn của Hiên Viên kiếm phái cũng bị dời ra xa khỏi phạm vi này.
Trên không, Ngũ Lĩnh Thập Tam Phong hình thành trận thế kỳ dị, không còn xoay quanh
Hiên Viên kiếm phong chậm rãi nữa, mà đứng yên cố định.
Trên Hiên Viên kiếm phong, Dư Tắc Thành cầm đầu, dẫn dắt vô số Nguyên Anh Chân Quân Hiên Viên kiếm phái tụ tập nơi này.
Lần khai phủ này chỉ có tu sĩ cấp Nguyên Anh Chân Quân mới có thể ra sức, các đệ tử dưới Nguyên Anh chỉ có thể đứng xa xa quan sát.
Tất cả tu sĩ tới làm khách cũng ở xa xa, quan sát việc trọng đại này.
Chỉ thấy trên trời dường như có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao rơi xuống như mưa. là kiếm quang hào quang của các tu sĩ đáp xuống. Ba mươi vạn tu sĩ tụ tập nơi này, quả thật là thịnh sự trong ba ngàn năm qua.
Mây lành rực rỡ, thần quang tiên ánh đan xen. kỳ cảnh này xưa nay chưa từng có, náo nhiệt vô cùng, thần kỳ tới mức khó lòng tin được.
Dư Tắc Thành mặc Hiên Viên pháp bảo, đầu đội kim quan, dáng vẻ trang nghiêm trịnh trọng, dẫn theo các môn hạ Nguyên Anh Chân Quân bay lên đinh Hiên Viên kiếm phong, đứng nhìn xuống phía dưới, cao giọng quát:
- Đệ tử Dư Tắc Thành ở đây tế bái tiên tổ, hôm nay khai mờ Hiên Viên kiếm phủ, xin các đời tổ sư ban phúc.
- Hiên Viên kiếm phái sau ba ngàn năm. hôm nay mờ lại động phủ Hiên Viên kiếm phong, tự thành thế giới tự tại, xin thiên địa ban phúc, để hoàn thành kỳ vọng của các bậc tiền bối.
Dứt lời, kiếm quang Dư Tắc Thành thoáng động, chém ra một kiếm.
Rất nhanh sau lưng hắn. hai Chân Nhất Thần Quân, sáu mươi bảy Nguyên Anh Chân Quân đồng thời xuất kiếm, chém vào không trung một kiếm.
Vô số kiếm quang tụ tập, lập tức trên không dường như có thanh âm chuông ngọc vang lên ba tiếng.
Lập tức trên Ngũ Lĩnh cũng có tiếng chuông vang rền. truyền ra khắp Gò Hiên Viên. Sau đó là Thập Tam Phong, tất cả các loại chuông đều vang lên một lượt, vang vọng không ngừng.
Theo đó là ba tiếng kiếm ngâm réo rất, rót vào tai người trong trèo vô cùng. Chợt nghe vang lên tiếng sấm nổ đùng đùng dưới lòng đất, ngày càng dày đặc, ngày càng kịch liệt.
Thình lình một tiếng nổ long trời lờ đất vang lên, mặt đất bên dưới Hiên Viên kiếm phong đột nhiên nứt ra, lập tức lửa ngọn hồng thủy cao vạn trượng từ dưới phun trào lên tận trời cao.
Hiên Viên kiếm phong ròi khỏi mặt đất bay lên. Vô số dung nham địa hỏa phun trào, thiên địa nổ ầm ầm như sấm.
Lúc này Hiên Viên kiếm phong đã bay lên lơ lửng phía trên liệt hỏa cuồng phong, cao hơn mặt đất chừng ba ngàn trượng.
Dư Tắc Thành thầm niệm chú ngữ. phi kiếm trong tay run lên, nột tiếng kiếm ngâm vang lên. lập tức tất cả Nguyên Anh Chân Quân phía sau đồng thời xuất kiếm, tiếng kiếm ngâm vang lên ba lần.
Tiếng kiếm ngâm bao trùm thiên địa, dư âm vang vọng giữa không trung, đi xa vạn dặm vẫn còn chưa dứt.
Trong thanh âm này, thình lình thiên địa chấn động thật mạnh, mặt đất nổ vang, nơi Hiên Viên kiếm phong bay lên để lại hố sâu trên mặt đất bắt đầu tràn dung nham ra ngoài.
Bên dưới Hiên Viên kiếm phong, rất nhiều dung nham không ngừng lan tràn ra khắp Gò Hiên Viên, thiên địa chấn động. Trên Gò Hiên Viên, vô số núi non vách đá bắt đầu nứt ra, trong tiếng ầm ầm, Thủy Hỏa Phong Lôi nhất tề bạo phát.
Lập tức trong phạm vi ngàn dặm hóa thành biển lửa, dung nham phun trào từ dưới đất lên ngày càng mạnh mẽ.
Sấm nổ vang trên không, giông tố dậy lên cuồn cuộn, thiên địa trở nên hỗn loạn vô cùng.
Vô số tu sĩ ở ngoài ngàn dặm quan sát, chỉ thấy bên này cuồng phong sét đánh, lửa cháy bừng bừng, sấm gió hoành hành. Thủy Hỏa phun trào. Bên các tu sĩ quan sát kiếm quang chói mất. hai bên đối ứng quả thật chính là một kỳ cảnh hiếm thấy.
Trên Gò Hiên Viên, dung nham địa hỏa không ngừng phun trào, ngày càng lan rộng ra bốn phía. Dung nham chây đến nơi nào, bất kể là vách đá. đồi gò, khe núi, dòng suối, tất cả sôi trào, sau đó tan chày trong dung nham.
Chỉ trong thoáng chốc, trên mặt đất đã hóa thành một biển dung nham. Nước lửa giao hòa sôi trào cuồn cuộn, hình thành biển lửa ngút trời nóng tới cực điểm.
Dư Tắc Thành cũng không để ý, tiếp tục thi pháp, lặng lẽ niệm chú. Lúc này trên biển lửa, rất nhiều màng đá núi của Hiên Viên kiếm phong bắt đầu rơi ra, không còn hình dáng một ngọn núi cao như trước, dần dần trở lại hình dáng động phủ.
Hiên Viên kiếm phong đang lơ lửng trên không càng ngày càng nhỏ đi, càng ngày càng biến hóa.
Đột nhiên có một tiếng vang trong trèo, Hiên Viên kiếm phong bất ngờ tiêu tan, hóa thành một cơn trốt xoáy khổng lồ giữa không trung.
Cơn trốt xoáy này to chừng ngàn trượng, có hình cầu, trong đó vô số nguyên khí đang vận chuyển cuồn cuộn, giống như một cánh cửa kỳ dị.
Trong đó ẩn chứa lực lượng vô biên, bên dưới cơn trốt xoáy này, sức nóng đột nhiên biến mất. lửa cũng không thể cháy. Biển dung nham nóng rực kia bị cơn trốt xoáy này hấp thu. những đốm lửa văng ra tung tóe đỏ bừng một màng, tất cả bay lên lơ lửng, lên tới không trung chui vào cơn trốt xoáy, biến mất.
Dung nham bay lên càng ngày càng sáng, không có chút bợn nhơ nào, dần dần lắng lại, hóa thành một dạng vật chất kỳ dị, cuối cùng bị cơn trốt xoáy kia hấp thu, lấy đó dựng nên động phủ mà Hiên Viên kiếm phong sắp khai mờ.
Quá trình hấp thu dung nham như vậy kéo dài khoảng nửa canh giờ, vô số dung nham bị hấp thu vào trong cơn trốt xoáy, dần dần ngừng lại. Trên mặt đất, biển dung nham trải dài trong phạm vi mấy trăm dặm dần dần yên tĩnh lại, biển lửa cũng tất đi, dần dần mặt đất khôi phục lại bình thường.
Thình lình cơn trốt xoáy kia ngừng hấp thu dung nham, sau đó dường như biến mất. Thật ra không hề biến mất, nhưng mọi người cảm giác như trong cơn trốt xoáy này dường như có một thứ gì khác hẳn.
Xuyên qua cơn trốt xoáy ngàn trượng, có thể nhìn thấy một thế giới kỳ dị trong đó, vô thiên vô địa, vô tướng vô định, là thế giới do vô số bọt khí tạo thành.
Bọt khí lan tràn khắp thế giới kỳ dị này, càng ngày càng lớn. Trong đó có một bọt khí bay tới một vị trí cố định, sau đó tan tác chỉ trong thoáng chốc. Bên trong bọt khí bất ngờ có vật thể bay ra, nháy mắt hóa thành một vách đá ở ngay vị trí ấy.
Vách núi này cao chừng trăm trượng, dường như là do bạch ngọc điêu khắc mà thành, nhưng thật ra là do tự nhiên hình thành. Trên vách xuất hiện mười mấy gốc thảo mộc tiên chi, vẫn còn bùn đất, bám trên vách núi.
Một bọt khí trong số đó nổ tung, những bọt khí khác cũng lục tục nổ theo. Nháy mắt hóa thành những vật chất tự nhiên trong thiên địa như núi, đá, đất, cây, cỏ, sông suối biển cả.
Cả thiên địa ngày càng bành trướng, càng ngày càng cao, xuất hiện địa hình núi non hiểm trở. Mặt đất dần dần trầm xuống, có một chiếc bọt khí thật dài, thình lình vang lên một tiếng phịch vỡ tan. ở giữa lập tức hiện ra một ngọn suối, nước chày róc rách, sau lưng là vách đá dựng đứng. Đám hoa có cây cối từ trên không hạ xuống, ngừng trên mặt đất.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, chừng một khắc sau, nhìn lại chỉ thấy một thế giới mới đã sinh ra trong cơn trốt xoáy.